Vấn Thiên Khúc
Quyển 1 - Chương 9
Rèn và Tọa công
(phần 3)
Người viết: lanhtamkhach
Nguồn: 4vn.eu
Năm quầng sáng từ trần phòng số bảy tầng một Vô Cực tháp lập tức phủ trùm xuống năm nhóm tương ứng . Vô Minh huyền công tâm pháp Thái Thanh đại tầng như một dòng dịch thể mát lạnh chảy vào đại não Phương Đạt, đều là những dòng thâm sâu ảo diệu, không thể lập tức thấu suốt.
Hiểu Nghi trưởng lão từ tốn căn dặn :
- Các con từ từ nghiền ngẫm, chú giải tương ứng đã có trong từng phòng riêng ở các kí túc xá. Tốt nhất các con nên tự đột phá, chỉ khi nào bế tắc quá lâu hoặc lâm vào ảo cảnh thì đến gặp ta. Có như vậy mới bền vững. Những đệ tử tiến rất nhanh cũng phải kìm lại, cố gắng tu luyện cho vững căn bản mới nên đi lên tầng kế tiếp. Vội vàng ban đầu sẽ bị chậm lại do sự thiếu ổn định. Thời gian còn nhiều, càng nóng vội vàng hỏng.
Đúng lúc đó một cánh tay chắc khỏe từ nhóm số hai giơ lên. Hiểu Nghi trưởng lão gật đầu cho phép, thanh niên chất phác lập tức lên tiếng :
- Thưa sư phụ, con muốn biết là Vô Minh huyền công có xung khắc với các công pháp khác không ạ ?
Đại phòng tức khắc trở nên im lặng khác thường, tập trung nhìn vị sư phụ tuyệt đẹp. Hiểu Nghi trưởng lão cười nhẹ :
- Con là Triệu Vũ thuộc kí túc xá Baldr phải không ?
Tiếng xì xào liền lan khắp phòng học. Phương Đạt cũng hiểu được ngay vì nhà Baldr thường lựa chọn những cá nhân thiên về nghệ thuật và cái đẹp, dường như vẻ ngoài vạm vỡ khỏe khoắn và sảng khoái của Triệu Vũ không mấy phù hợp với thứ cao siêu và thanh nhã ấy.
Vị trưởng lão phòng số 7 đã lên tiếng, những lọn tóc nâu đơn giản nhưng kiểu cách của bà nhè nhẹ rung động :
- Khi nhập môn, ta cũng trú tại nhà Baldr, đã ... Quay lại câu hỏi của con ! Lịch sử mười vạn năm của Thần Phong Môn cho thấy rằng sự xung khắc chỉ xảy đến khi trước đó con tập luyện một tà công ác độc với nguyên lý ngược hẳn với Vô Minh huyền công. Thần Phong Môn chúng ta không cực đoan cho rằng Vô Minh huyền công là đúng đắn duy nhất. Chân lý có một nhưng phương thức đạt đến chân lý thì thiên biến vạn hóa. Việc lựa chọn từ bỏ hay tiếp tục tu luyện là ở con. Nếu con từ bỏ, con nên đến Biệt phòng, trung tâm Vô Vực tháp, các vị trưởng lão nơi đó sẽ có biện pháp chỉ điểm riêng cho con để không bỏ phí công sức tu luyện từ trước. Trong mọi trường hợp, tham ngộ thêm Vô Minh huyền công vẫn có lợi trong quá trình tu tập.
- Tạ ơn sư phụ - Triệu Vũ khẽ nghiêng người !
Giờ Hiểu Nghi trưởng lão đã bước đến bên Phương Đạt, ánh mắt hiền hòa :
- Con chưa tập luyện công pháp nào nhưng đã thật đặc biệt ! À, con không nhận ra sao mà còn ngơ ngác ? Thời tiết Mẫu Sơn khá thấp, thường nhân đâu thể phong phanh như con được ?
Phương Đạt nghe vậy liền cúi đầu. Thanh âm trong trẻo của vị sư phụ tuyệt sắc lại vang lên :
- Ta sẽ giúp con một chút thần lực ban đầu, đả thông khí huyết cho con. Con hãy nhắm mắt lại, toàn thân thả lỏng, tư tưởng rộng mở và đón nhận. Đầu ngón trỏ và ngón cái khẽ chạm vào nhau. Rồi ! Hít sâu xuống, xuống thấp quá ngực, bụng căng ra. Tiếp, giữ một chút, thở ra từ từ, cảm nhận luồng khí di chuyển trong thân thể. Hé miệng thải khí. Đợi một chút, làm lại từ đầu, từ lần này thở ra bằng mũi ! Hãy buông bỏ mọi cảm giác, chỉ tập trung vào sự dịch chuyển của khí trong thân thể, hãy theo dõi khí, quan sát thân thể, gác bỏ mọi cảm giác khác. Cũng không sợ hãi nếu có điều gì lạ, đừng chống cự, ta đứng ngay bên con đây ...
Âm thanh của Hiểu Nghi trưởng lão vang lên thong thả, nhịp nhàng và trầm ấm vang bên tai tên đệ tử nhỏ tuổi như một lời kinh.
Đầu óc Phương Đạt dần đi vào vô thức, chỉ tập trung vào đường đi của khí trong cơ thể, bỏ đi những toan tính, dằn vặt hay suy tư. Đăm chiêu và thích thú quan sát bản thân, tựa như một cá nhân thứ hai xuất hiện, nhìn thật sâu vào thân thể, lại tựa như chính nó bằng cách nào đó có thể quan sát những gì vốn dĩ rất bình thường như khí trời nên lãng quên đi.
Khí đã xuống đến từng ngón chân, tựa như một đứa trẻ ngoan ngoãn, dịch chuyển theo ý nghĩ Phương Đạt, khám phá bản thân, khơi những mạch nguồn sức mạnh còn ẩn giấu.
Phương Đạt giờ như một ẩn sĩ nơi thâm sơn tĩnh lặng, chỉ quan sát, không nhận xét, không suy tư. Đôi bàn tay nhỏ bé kia đang xòe rộng xả trọc khí, mồ hôi rịn ra ướt đầm thân kia. Điềm nhiên tự tại như quan sát một thân thể người khác.
Khí nóng nhu hòa từ đan điền chạy xuống hạ thân, dần dần thoát ngược lên phía trên, rồi vướng mắc.
Lập tức một luồng khí ấm áp nhu hòa, mỏng mảnh như tơ từ huyệt bách hội đổ xuống công phá những chỗ bế tắc.
Một đại chu thiên, hai đại chu thiên, ... Mồ hôi đã ướt rồi khô bao lần. Bàn tay khi nắm tụ khí, xòe ra thải khí đã vài lần.
Nhóm thứ nhất đã thoát khỏi trạng thái tu luyện !
Hai khắc sau đến nhóm thứ hai.
Ba khắc nữa trôi qua, nhóm thứ ba cũng tỉnh lại.
Một khắc ... hai khắc ... ba khắc ...
Thời gian đã qua khá lâu, Phương Đạt vẫn đắm chìm trong những cảm thức kì diệu lần đầu tiên được biết đến trong đời.
Hiểu Nghi trưởng lão ánh mắt sáng ngời nhìn cậu trò nhỏ. Bà đã dựng một cấm địa hình trụ rất lớn ngăn cách không cho các đệ tử khác đã dừng tập gây ảnh hưởng đến.
Một thoáng sau, cả phòng số 7 đã dừng lại ngoài một thân ảnh vẫn không ngừng tập luyện trong một trụ bạch quang mờ mờ.
Đột nhiên
Phương Đạt bắt đầu rung động. Ban đầu tay phải uốn cong giơ lên, chân trái tương ứng khuỳnh lại khẽ nâng lên nhịp nhàng. Sau chuyển sang tay trái, chân phải. Một lúc sau lại khuỳnh cả hai chân giẫm giẫm, hai tay giơ cao lên trời, rồi hạ xuống đánh thẳng về phía trước. Đôi khi lại chụm cả chân, toàn thân kiễng trên các đầu ngón, tay đưa thẳng, vẫy vẫy, thân hình bắt đầu xoay nhè nhẹ...
Chừng ba khắc sau, Phương Đạt dừng lại, thở đều đều. Bạch vụ loáng thoáng trên đỉnh đầu.
Hiểu Nghi phu nhân hóa giải cấm địa, một dòng bạch quang từ hòa chảy thẳng tới song thủ đang khép hờ ngón cái với ngón trỏ của cậu học trò tập luyện.
Được chừng nửa khắc thì Phương Đạt mở choàng mắt ra, thần quang lấp lánh trong song nhãn.
Hiểu Nghi trưởng lão cả cười :
- Thời gian đầu mới luyện sẽ khá lâu. Tư chất của con khá tốt, ngộ tính cũng cao, sẽ tiến nhanh trong thời gian ban đầu.
Đoạn bà nhìn toàn thể lũ đệ tử :
- Các con khi tập hãy để mình về với những gì nguyên sơ, trong trẻo nhất, đừng che giấu những cảm giác tiêu cực và cả tích cực, hãy quan sát và chiêm nghiệm. Như Phương Đạt vừa rồi đánh mạnh tay là để biểu lộ khát khao mạnh mẽ về thực lực.
Đến đây, tên Atiyah bụm miệng cười hi hi khiến Hiểu Nghi trưởng lão dừng lại nhìn, Atiyah nhanh miệng nói leo :
- Thưa sư phụ, Phương Đạt kiễng chân, vẫy vẫy tay và ngửa mặt có phải là cầu mong cao thêm không ạ. Nó lùn gần nhất nhất phòng 516 mừ !
Tiếng cười thoải mái lan rộng khiến Phương Đạt cười gượng gạo, còn Atiyah và Akira ý nhị nhìn nhau. Riêng sắc mặt Ryu đỏ ửng lên tức tối, Ryu chính là đứa lùn nhất trong phòng.
Hiểu Nghi trưởng lão lắc lắc đầu bỏ qua sự tinh nghịch, bà nói tiếp :
- Một số dáng điệu của Phương Đạt vừa rồi chắc những ai đến từ nhà Baldr sẽ hiểu. Đó chính là một vài tư thế xuất hiện trong các điệu múa cổ khắc trên các lăng tẩm lâu đài, thần điện cổ xưa, bày tỏ ước vọng của nhân loại. Nhiều ý kiến cho rằng các tư thế này hình thành trong trạng thái vô thức của các thầy tu thường nhân cổ. Nhưng ở đây chúng ta vẫn giữ được sự tỉnh táo của tinh thần, chứ không ở mức thấp như họ, hoàn toàn mất kiểm soát. Qua rèn luyện, tinh thần chúng ta sẽ ngày một cường đại, sự kiên trì và tỉnh táo đại tiến. Hơn nữa, ta cũng phải nói rằng vì các con mới trải qua giờ học luyện khí, hoạt động thể lực rất nhiều nên đầu óc cũng bớt lan man, dễ tu luyện hơn. Đó cũng là lý do tại sao các con học ở Luyện Khí phòng rồi mới rời đến Vô Cực tháp !
Atiyah nghe vậy thở khì ra, nhưng dường như vẫn còn chút bức xúc. Hiểu Nghi trưởng lão nhìn thoáng qua nó rồi căn dặn :
- Ngộ tính đến từ sự thanh tâm và bình thản, cũng từ sự trau dồi tập luyện. Thông minh nhanh trí không phải là dấu hiệu của ngộ tính cao ! Thậm chí trong lịch sử nhiều người thông minh đã thất bại hoặc thành tựu không lớn, có thể bởi vì quen suy nghĩ nhanh nên vội vàng tiến lên các tầng trên và như thế không đi đến tận cùng của cảnh giới !
Một nụ cười an hòa hiện trên khuôn mặt thanh tú của Hiểu Nghi trưởng lão :
- Ta tạm thời dừng lại để các con từ từ cảm nhận ! Ngày mai trở đi, các con tự tập luyện, ta chỉ quan sát mà thôi !
*
**
Hiện đã bước sang giờ Tuất, mặt trời đã lặn từ lâu, bóng đêm phủ khắp nhân gian, và lũ quang thụ lại nhảy nhót chiếu sáng khắp nơi.
Akhil và Atiyah là hai người cuối cùng bước ra từ hai phòng tắm riêng biệt của phòng 516. Akhil gãi gãi mớ tóc vàng rực rỡ như nắng trời, miệng nói :
- Ê, Phương Đạt, cảm giác lần đầu thế nào ?
- Tốt lắm !
Phương Đạt không giấu được nụ cười sung sướng nhìn lũ bạn. Sự tự tin tràn ngập trong lòng, nó nghĩ một ngày kia nhất định không phải phụ thuộc vào bạn bè nữa, sẽ không còn là gánh nặng cho lũ bạn nữa.
Atiyah đứng sát bên Akira khiến tên này tức khắc tránh xa vì cái đầu bạch kim còn đẫm nước đang lắc lắc loạn xạ. Hỏa quang trong mắt Saya trên tay Akira chạy rực lên khiến Atiyah « hê » một tiếng ngắn ngủi, bật ngay ra chỗ khác.
Ryu cười khanh khách, nhìn thoáng qua Kim Điêu Vương và Long hình hồ ly đang ngủ li bì trên chiếc bàn tròn giữa phòng sinh hoạt chung :
- Đi măm thôi ! Muộn rồi !
- Lại khoai tây nghiền chăng ? – Tiếng rên rỉ sầu thảm của Atiyah vang lên não nề !
*
**
Tầng 7 Đại Sảnh Đường, phòng số 4,
Ratto Thoth trưởng lão mày dài buông xuống trước ngực đang ngồi đối diện với Hiểu Nghi trưởng lão và chín vị trưởng lão khác.
Hiểu Nghi trưởng lão trẻ trung với mái tóc nâu tỉa cầu kì lên tiếng sau cùng :
- Phương Đạt, đệ tử trú tại kí túc xá Simorgh có biểu hiện rất đặc biệt. Thời gian minh tường không quá dài nhưng khi muội truyền lực hỗ trợ thì phát hiện đệ tử này bản thân ẩn tàng vô hạn năng lượng. Thậm chí có tới hai luồng khí lưu động trong thân thể, một cực hàn, một chí dương. Nhưng vẫn còn một góc khuất mà muội không thể nào dò ra nổi, tựa như một vực thẳm, mọi tia thần lực tới gần đều mất hút, không tia nào thoát nổi.
Đôi mày dài của trưởng lão Ratto Thoth khẽ rung động :
- Cảm ơn sư muội ! Nhiệt hàn nhị khí đồng thời xuất hiện không phải quá hiếm trong lịch sử nhưng nếu ẩn tàng thêm một lực lượng khác đến muội cũng không tra ra nổi thì thật đặc biệt. Có thể đây là trường hợp tiền bối nào đó dành tặng lực lượng cho hậu bối, đợi khi nào đủ năng lực mới bộc phát. Cũng có thể là đệ tử này cố tính giấu giếm chăng ?
- Không thể, thưa sư huynh ! Kinh mạch toàn thân đệ tử này muội đã xét kĩ, còn yếu ớt lắm, chắn chắn chưa rèn luyện một môn thần công nào. Cũng có thể tiểu tử này may mắn hưởng dụng một kì trân nào đó chăng ?
- Vậy thì tốt ! – Sắc diện Ratto trưởng lão giãn ra – Kì thú của tiểu tử này còn được tứ đại thần thú bản môn rất coi trọng ! Tạm coi như Thần Phong Môn chúng ta lần này hạnh vận thu nhận được một lứa đệ tử xuất sắc.
Ông từ từ nhìn xuống một bản báo cáo trước mặt, thoáng ngạc nhiên :
- Trong số năm mươi đệ tử đứng đầu, có đến mười bốn đệ tử không chịu từ bỏ công pháp gia truyền :
« Kí túc xá Simorgh : Atiyah Vili số 1, Akira số 5,Oda Ryu số 21
Kí túc xá Sobek : Khami Seth số 3, Mike Lennon số bốn, 5 anh em nhà Týr
Kí túc xá Baldr : Chị em song sinh Lily và Lisa Graham số 6 và 7, Angelina Biel số 10, Triệu Vũ số 28. »
Hơi nhiều so với các lần khác ! Con đường chúng chọn gian khổ hơn nhiều so với chúng bạn, nhưng kết quả lại không thể tiên lượng được ! Hy vọng sẽ có bất ngờ !
Một lão giả chỉ còn lơ thơ mấy sợi tóc trên đầu được búi thành một búi bé xíu đằng sau buông ra một nhận xét ý nhị :
- Như mọi lần, số này đều thuộc các danh gia vọng tộc !
*
**
Chính ngọ, đám bạch vũ đã tan từ lâu, dương quang rạng rỡ đổ xuống Mẫu Sơn, vùng sâm lâm có niên đại lâu đời nhất Thương Châu siêu đại lục.
Thần Phong Môn dù chiếm tới hàng nghìn mẫu nhưng vẫn chỉ là một phần của Mẫu Sơn. Phần còn lại là các cánh rừng cổ um tùm, nơi mặt đất chỉ thấy lờ mờ lúc ban ngày do những đại thụ chen nhau ken đặc trên cao. Hiếm hoi lắm mới có một vạt nắng len nổi tới mặt đất.
Một con lửng to lớn với lớp lông dày vừa thò cái mũi sọc trắng lên mặt đất hít hà thăm dò hồi lâu rồi mới chậm dãi bò ra. Bộ móng vuốt dài bấm sâu vào lớp đất mùn ẩm ướt không một tiếng động. Lửng là loài động vật khỏe, thiện chiến và có cái mũi rất thính. Nhưng ở Mẫu Sơn chúng lại khoác thêm một vẻ e dè.
« Grà ...ào »
Một tiếng gầm trầm trầm rợn người, một con kim tiền báo cực lớn, thuộc loại dị chủng, từ trên một đại thụ lao xuống. Hàm răng ngoạm đúng yết hầu con lửng tội nghiệp. Con vật có cái mũi sọc trắng điên cuồng giẫy giụa đớp lấy những ngụm không khí cuối cùng. Mùi hôi nồng nặc phát ra nhưng con kim tiền báo khổng lồ nhanh chóng tha con mồi lao đi.
Bỗng nhiên, con kim tiền báo khựng lại, mũi hếch lên, cặp mắt màu vàng lóe lên tia sợ hãi. Nó lập tức vứt bỏ con lửng lớn, cúp đuôi quay đầu chạy như bay.
« Vút »
Một khối đất lấp loáng trong ánh dương quang hiếm hoi đột ngột quăng tới kim tiền báo. Con báo bất cẩn đã xông vào khu vực sưởi nắng của một con đại mãng cực lớn màu nâu đất.
Xương cốt con kim tiền báo nhanh chóng bị nghiền nát trong từng vòng lừng lững xiết chặt của con mãng xà khổng lồ có cái đầu to lớn như một cỗ xe bò. Máu sặc ra từ tai, mũi, miệng và mắt con báo, thân thể nó mềm như bún của con báo chốc lát sẽ bị nuốt trọn.
Những đại thụ của Mẫu Sơn vẫn im lìm và thản nhiên reo đùa trong gió. Từ xa nhìn lại người ta chỉ có thể tấm tắc ngợi cả vẻ tuyệt mỹ của thiên nhiên. Thật trong lành và yên ả làm sao !
*
**
Ryu lại vác về một Mẫu Sơn quang quả. Vậy là chưa tính phòng riêng của Ryu, phòng sinh hoạt chung của phòng 516 đã bồng bềnh mười quang quả. Akira vẫn giữ được vẻ thích thú như cũ khi ngắm lũ trái cây đặc biệt nghịch ngợm này. Bạch lang Saya trên tay Akira hé mắt lộ ra vẻ tị nạnh và bất mãn.
Còn Atiyah thì không thèm rung động, cằm tì vào chiếc bàn tròn giữa phòng, nó đang thẫn thờ nhìn Long hình hồ ly và Kim điêu vương vẫn ngủ vùi trước mắt.
Akhil và Phương Đạt cũng vừa tập luyện xong. Sau hai tuần, Phương Đạt trong trạng thái vô thức, thân thể đôi khi lơ lửng rời mặt đất được. Nó đã tới khoảng giữa của Thái Thanh hạ tầng sơ kì. Giờ nó cũng không cần bạn bè trợ giúp quá nhiều khi di chuyển nữa.
Ryu khua khua tay trước khuôn mặt đờ đẫn mất hồn của Atiyah :
- Này, ngày mai là thứ bảy, chúng ta được nghỉ. Sao ngươi trông sầu não thế ?
Mi mắt của Atiyah khẽ giật giật, miệng tuôn ra điệp khúc than vãn về đồ ăn :
- Ờ, nhưng thứ bảy hay chủ nhật vẫn là khoai tây nghiền à ! Cũng chỉ được loanh quanh trong Mẫu Sơn. Ôi, ta sắp chết rồi !
Ryu mặt cũng nghệt ra đồng cảm. Vị thiếu gia nhà Oda giàu có, gia tộc sở hữu Kim điêu thương hội, cũng đã chịu hết nổi đồ ăn tầng một Đại Sảnh Đường.
Akhil chợt lên tiếng :
- Này, sao chúng ta không đi vào khu rừng phía đông bắc môn phái nhỉ ? Ta nghĩ không khó khăn cũng kiếm được một ít thú rừng đấy !
Mắt Atiyah và Ryu lập tức sáng lên. Lạnh lùng như Akira cũng phải chú ý nhìn lại.
- Hay đấy ! Sao ta không nghĩ ra nhỉ ?
Atiyah kêu lên, mũi hỉnh ra như thể hít hà mùi thịt nướng thơm phưng phức bỗng dưng phảng phất trong không gian. Ryu đảo con mắt, thì thào nói :
- Hề, có gì nguy hiểm không nhỉ ? Có vi phạm nội qui không ? Con kim điêu của ta vẫn chưa chịu tỉnh !
Atiyah lập tức phẩy tay như thể lời nói của Ryu là tiếng vo ve khó chịu của một con côn trùng ngay trước mũi nó, dài giọng chê bai:
- Ô hay, ngươi nhát gan thế thì làm ăn gì ! Akhil, ta thấy ổn đấy ! Akira, Phương Đạt, thấy được không ?
Hai nhóc này nhìn thoáng qua nhau rồi gật đầu. Atiyah cười đắc thắng, nhưng Ryu đã chặn ngay :
- Ta cũng đi chứ ! Chỉ là lo nghĩ cho mọi người thôi !
Akhil nhoẻn miệng cười :
- Sớm ngày mai nhé !
*
**
Chú thích : Týr là vị thần một tay trong thần thoại Bắc Âu, con trai của Odin. Thần là một chiến binh dũng cảm.
Last edited by lanhtamkhach; 06-06-2009 at 09:25 AM.
|