Năm năm trôi qua.........
Lần này La Tỏa đã được đồng hành ra ngoài, sau một thời gian Huyền Tinh mở miệng nói hộ kết hợp việc La Tỏa cam đoan thì rốt cuộc Thanh Tùng cũng đáp ứng, tuy nhiên Thanh Tùng vì Tuyết Đình mới để La Tỏa đi, bởi sau lưng Huyền Tinh đã lén lút nói cho lão biết Tuyết Đình là một tán tiên.
Cho nên tu vi của Tuyết Đình cụ thể thế nào Huyền Tinh cũng không hiểu rõ lắm.
Trong năm năm bốn người bọn họ không ngừng đi qua các tinh cầu của Tu Chân giới. Nhưng dù là như thế, bọn họ cũng không thể đi du lịch được tất cả mọi nơi, bởi Tu Chân giới quả thực rất lớn.
Trong lúc đi dạo La Tỏa đã bị người của Hoa Diễn tông phát hiện một lần, bất quá có Tuyết Đình ra tay, cuối cùng bọn họ đều hữu kinh vô hiểm (*: có nguy hiểm nhưng qua được). Sau khi Tuyết Đình tự ra tay giải quyết, về sau bọn người của Hoa Diễn tông đã không dám tìm La Tỏa gây phiền toái nữa. Nhưng trải qua chuyện này, Huyền Tinh có chút hoài nghi về thân phận của Tuyết Đình.
Năm năm trôi đi, Tuyết Đình đã có ý muốn li khai, trong mười năm này, Huyền Tinh đã có thói quen ở cùng chỗ với Tuyết Đình, mười năm này thật là khoái lạc với hắn .
“Đình tỷ, tỷ thật sự phải ly khai sao?” mặc dù biết Tuyết Đình phải rời đi, nhưng giờ khắc này Huyền Tinh không muốn chấp nhận, Huyền Tinh cảm giác như mình sẽ mất đi một thứ gì rất quý giá.
“Đúng vậy, cám ơn đệ đã giúp tỷ mười năm qua, ta lúc trước đã đáp ứng với cha là phải về, bằng không cha ta sẽ tự mình đi tìm. Huyền Tinh, bây giờ thực lực của đệ còn rất yếu, chờ ta đi rồi đệ tu luyện cho tốt một thời gian đi.” Tuyết Đình cũng có điểm không nỡ rời xa, nhưng nghĩ đến cha mình, nàng không thể không trở về.
“Đại tỷ, nhà tỷ ở đâu hả, chúng ta có thể đến tìm tỷ chăng?” mấy năm nay La Tỏa sống cùng Tuyết Đình cũng cảm nhận được cảm giác đấy, bây giờ bọn họ đã là những người bạn rất tốt của nhau, đương nhiên La Tỏa cũng không buông tha.
“Đúng đậy, sư cô, chúng ta vẫn có thể đến tìm người a.” Phá Thiên rất thích vị sư cô của hắn, mỗi lần Huyền Tinh quát mắng mình hắn luôn trốn nơi Tuyết Đình, Tuyết Đình vẫn vì hắn mà ra mặt can ngăn, vì Huyền Tinh luôn nghe lời Tuyết Đình.
Tuyết Đình trầm mặc một hồi.
“Các ngươi không nên tìm ta, các ngươi sẽ không tìm thấy, chờ khi nào tu vi của các ngươi tăng lên, ta sẽ tới tìm các ngươi.” Tuyết Đình vuốt ve đầu Phá Thiên nói.
“Đình tỷ, chẳng lẽ tỷ là.........” Huyền Tinh đoán, bởi trước kia Huyền Tinh chỉ có thể đoán Tuyết Đình là một vị tán tiên, nhưng sau khi trải qua chuyện của Hoa Diễn tông, Huyền Tinh đã phán đoán ra tu vi của Tuyết Đình, nghe xong lời nói của Tuyết Đình, Huyền Tinh căn bản đã có thể xác định Tuyết Đình là một vị tiên nhân.
Tuyết Đình nhìn Huyền Tinh hơi gật gật đầu.
Lúc này trong lòng Huyền Tinh đột nhiên có một loại cảm giác mất mát, bản thân chỉ mới là tu chân giả Nguyên Anh kỳ , còn Tuyết Đình là một vị tiên nhân, sự chênh lệch tu vi quá lớn khiến cho Huyền Tinh cảm thấy tự ti.
“Huyền Tinh, sao vậy, sao phát ngốc vậy?” La Tỏa thấy Huyền Tinh đứng chon chân không nhúc nhích liền hỏi.
“Ồ, không có gì” Huyền Tinh không muốn để cho bọn La Tỏa biết thân phận thực sự của Tuyết Đình, điều này không có gì hay ho với họ.
“Ha ha, La Tỏa, cuối cùng ta cũng tìm ra ngươi rồi.” đột nhiên xa xa truyền tới một thanh âm cao ngạo.
Huyền Tinh và La Tỏa nghe giọng nói này hơi quen tai, nhưng nhất thời không nhớ được người kia là ai.
Chỉ thấy trước mặt mình đột nhiên xuất hiện hai thân ảnh, người phía sau thì bọn Huyền Tinh không biết. Chỉ là Tuyết Đình trông thấy người nọ thì hơi nhíu mày, nhưng người ở phía trước, Huyền Tinh và La Tỏa đều biết, không nghĩ tới hắn lại không chết!
“Chu Thanh?” La Tỏa nghi hoặc hỏi, bởi trong lòng hắn thì Chu Thanh sớm đã chết rồi, không nghĩ tới ở chỗ này lại đụng phải hắn.
“Ha ha, bất ngờ khi ta còn sống a, bây giờ các ngươi chuẩn bị chịu chết đi, sư phụ, chính là hai tên này” Chu Thanh chỉ vào hai người La Tỏa quay đầu nói với người bên cạnh.
“Ừ, để cho vi sư.” Người kia nói xong , đi về phía bọn người Huyền Tinh .
“Các người cũng đừng trách ta, ai bảo các người đắc tội với đồ nhi của ta.” Người nọ vừa nói vừa lắc lắc đầu, nói xong giơ tay lên chuẩn bị động thủ.
“ Khoan đã, mấy người bọn họ đều là bằng hữu của ta, ta xem ngươi cớ sao dám đụng đến bọn họ.” lúc này giọng nói của Tuyết Đình pha chút tức giận vang lên.
“Ân?” tay người nọ vừa đưa lên đột nhiên dừng lại, lúc này hắn mới phát giác Tuyết Đình, bởi vì vừa rồi hắn không có để mấy người kia vào trong lòng, cho nên không quan sát cẩn thận từng người, nhưng khi hắn nghe thấy thanh âm trách móc của nàng, đột nhiên toàn thân hắn toát mồ hôi lạnh.
“Chung Ly ra mắt......”người nọ run rẩy hành lễ với Tuyết Đình, nhưng Tuyết Đình đã cắt ngang lời hắn ” Sự tình bên trong của bọn họ, ngươi đừng nhúng tay vào, nếu không đừng trách ta không khách khí.”
“Vâng lệnh.” Người nọ vội vàng gật đầu, “ Ngươi còn ở nơi này làm cái gì, còn không trở về bế quan tu luyện đi.” Chung Ly quay đầu nhìn Chu Thanh quát lớn.
“Sư phụ.....” Chu Thanh không hiểu sao sư phụ của hắn thoáng cái đã biến thành như nay, “ Mau, cút trở về cho ta” Chung Ly thúc dục Chu Thanh mau rời khỏi đây.
“Chung Ly, hiện ta đang muốn trở về, tiện thể ngươi theo ta trở về đi, chuyện của bọn họ thì cứ để cho họ tự giải quyết.” Tuyết Đình quay lại nói với Chung Ly.
“Vâng lệnh, hết thảy đều nghe theo sự phân phó của ngài.” Chung Ly lau mồ hôi trên trán gật đầu đáp.
“Huyền Tinh, ta đi rồi bây giờ, các ngươi hãy tu luyện cho tốt, hy vọng chúng ta sớm gặp lại.” Tuyết Đình dặn dò bọn người Huyền Tinh.
“Chúng ta đi thôi.” Tuyết Đình nhàn nhạt nói với Chung Ly, nói xong liền phi lên trời bay đi, Chung Ly vội vàng đuổi theo” Ngươi còn không mau đi.” Chung Ly quay đầu lại nhắc nhở Chu Thanh.
Chu Thanh phản ứng cũng không chậm, sư phụ đi rồi, nơi này chỉ còn thừa mỗi mình hắn mà đối phương có ba người, tuy bản thân vừa mới đột phá đến Nguyên Anh kỳ nhưng như thế đâu phải đối thủ của bọn người La Tỏa, cho nên thừa dịp ba người bọn họ chưa kịp phản ứng gì liền bay đi.
Đến khi thân ảnh của Tuyết Đình biến mất, Huyền Tinh mới thu hồi tâm trí trở về.
La Tỏa và Phá Thiên không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng Huyền Tinh có thể mơ hồ đoán được một ít. Nhìn biểu hiện vừa rồi của Chung Ly khi biết Tuyết Đình. Nếu như vậy hắn cũng là một vị tiên nhân, mặc dù không biết thân phận của Tuyết Đình như thế nào, nhưng dựa vào thái độ vừa nãy của Chung Ly đối với nàng thì có thể thấy được thân phận của nàng tuyệt đối không đơn giản, điều này càng khiến cho Huyền Tinh quyết tâm tu luyện nghiêm khắc một phen.
“Di? Chu Thanh đâu, sao lại không thấy nữa rồi?” lúc này La Tỏa mới phát hiện bóng dáng của Chu Thanh đã sớm biến mất.
“Ai, chúng ta đã không chú ý lại để cho hắn chạy mất rồi, quên đi, hắn ta chỉ có một mình chúng ta không phải sợ hắn.” Huyền Tinh có chút tiếc nuối việc đã để cho Chu Thanh chạy mất.
Lúc trước ở Bích Nguyên tinh vào thời điểm “giết chết” Chu Thanh, Huyền Tinh đã cảm nhận được có điều không ổn, không nghĩ tới hắn thật sự không chết, lại bái một vị tiên nhân làm sư phụ, vận khí của Chu Thanh thật tốt a.
Kì thật năm đó, khi Chu Thanh rơi xuống vách núi quả thật không chết nhưng mà hắn chỉ cách cái chết trong gang tấc, đúng lúc đó, Chung Ly đã cứu hắn một mạng, thấy hắn tư chất cũng được liền nhận hắn làm đồ đệ.
Sau đó Chu Thanh được Chung Ly đưa đến Tu Chân giới, nhân tiện tìm kiếm La Tỏa và Huyền Tinh, hôm nay hắn vừa mới tìm được, nhưng không nghĩ đến kết thúc lại như này.
Huyền Tinh nhìn La Tỏa và Phá Thiên, sau một lát mở miệng nói:”La đại ca, Thiên nhi, ta chuẩn bị bế quan tu luyện một thời gian.”