Xem bài viết đơn
  #1  
Old 02-05-2008, 07:09 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Bạch Ngá»c Lão Hổ (Äá»§ bá»™)

Tác giả: Cổ Long

Hồi 1

Ngày lành hoàng đạo



Ngày hai mươi bảy tháng ba, đại cát.
Má»i sá»± Ä‘á»u nên làm.
Triệu Vô Kỵ Ä‘ang nằm trên giưá»ng.
Chàng quất ngá»±a khinh kỵ, phi bôn đã ba trăm dặm, vừa xuống ngá»±a xông vào là xông thẳng ngã trên cái giưá»ng đó.
Cái giưá»ng vừa thÆ¡m tho, vừa má»m mại.
Là giưá»ng cá»§a Hương Hương, Hương Hương là nữ nhân, nữ nhân vừa thÆ¡m tho, vừa má»m mại, má»—i lần nhìn Triệu Vô Kỵ luôn luôn cưá»i Ä‘iá»m mật như đưá»ng.
Ngoài song cửa ánh dương sáng lạn, khí hậu nắng ấm, hương hoa phởn phơ trong gió.
Triệu Vô Kỵ nhìn má»™t góc trá»i xanh thẫm ngoài song cá»­a, chung quy thở phào từ tốn, lẩm bẩm :
- Hôm nay thật là một ngày tốt, ngày tốt để sát nhân.
Hương Hương hôm nay không ngá» không cưá»i, chỉ hững há» nói :
- Hôm nay quả thật là ngày tốt, ngày tốt để sát nhân.
Triệu Vô Kỵ dùng một ngón tay nâng cằm nàng, nhìn nàng :
- Nàng muốn sát nhân?
Hương Hương đáp :
- Chỉ muốn giết má»™t ngưá»i.
Triệu Vô Kỵ há»i :
- Giết ai?
Hương Hương đáp :
- Giết chàng!
Triệu Vô Kỵ tịnh không giật mình nhảy dá»±ng, trái lại còn cưá»i, còn cưá»i xem chừng rất sảng khoái.
Hương Hương cắn môi :
- Tôi vốn thật muốn giết chàng, nhưng tôi nghĩ đi nghĩ lại, hôm nay chàng không ngỠcòn muốn đến đây gặp tôi, cũng có thể tính là không phải dễ dầu gì.
Triệu Vô Kỵ há»i :
- Nàng biết?
Hương Hương đáp :
- Tôi đương nhiên biết, hôm nay là ngày đại hỷ của Triệu công tử.
Trong đôi mắt mỹ lệ của nàng đột nhiên có lệ quang :
- Tôi cÅ©ng biết Triệu công tá»­ hôm nay đến đây chỉ bất quá vì muốn nói cho tôi biết từ nay vá» sau chàng và tôi đã như má»™t Ä‘ao bẻ làm hai Ä‘oạn, cho dù tôi sau này còn có thể nhìn thấy chàng, cÅ©ng nên làm như là ngưá»i xa lạ.
Triệu Vô Kỵ không thể phủ nhận, cũng không thể bất giác có chút khó chịu :
- Ta còn mang đến một vật cho nàng.
Chàng rút từ trên ngưá»i ra má»™t chuá»—i trân châu :
- Äây là ta đáp ứng cho nàng, ta còn chưa quên.
Trân châu tinh oanh tròn sáng, giống hệt như lệ thuần khiết của thiếu nữ vậy.
Hương Hương tiếp lấy, nhẹ nhàng vuốt ve, lẩm bẩm :
- Tôi biết chàng nhất định mang đến cho tôi, chàng luôn luôn là một nam nhân rất có tín dụng.
Nàng không ngỠkhông rơi lệ.
Tay nàng run lẩy bẩy, đột nhiên đứng bật dậy, dụng lực quăng chuỗi trân châu hướng thẳng vào mặt Triệu Vô Kỵ, hét lớn :
- Nhưng ai thèm ấp ủ chuỗi trân châu hôi thúi này của ngươi, ai thèm ấp ủ tên tiểu lưu manh ngươi.
Chuỗi trân châu tịnh không động được đến mặt Triệu Vô Kỵ, lại bay vụt ra ngoài song cửa.
Triệu Vô Kỵ lại cưá»i :
- Tiểu lưu manh ít nhiá»u gì cÅ©ng có chá»— tốt chứ.
Hương Hương nhảy dựng :
- Có gì gá»i là tốt, ngươi nói nghe thá»­?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Tiểu lưu manh ít ra cũng còn tốt hơn lão lưu manh, cũng còn tốt hơn lưu manh đã chết queo.
Chàng muốn giúp Hương Hương cưá»i má»™t tiếng.
Giữa bá»n há» tuy tịnh không có Ä‘iá»u kiện hay thệ ước gì, nhưng phân ly tất càng luôn khó tránh khá»i làm cho ngưá»i ta bi thương.
Chàng má»™t má»±c hy vá»ng lúc bá»n há» ly biệt vẫn còn có thể cưá»i má»™t tiếng.
Hương Hương còn chưa cưá»i thành tiếng, chuá»—i trân châu hồi nãy bị nàng quăng ra ngoài song cá»­a lại đã bay trở vào.
Tiếp đó, “đinh†một tiếng, một mũi tên dài ba thước sáu tấc ghim chặt chuỗi trân chân trên cột.
Trên mũi tên lấp loáng ngân quang, lông bạc trên đuôi tên còn đang lay động, ngoài song lại có một mũi tên ngắn bay vào, ghim thẳng trên mũi tên đó.
Trưá»ng tiá»…n tuy cứng, Ä‘oản tiá»…n càng chuẩn.
Hương Hương nhìn ngây ngốc.
Tiá»…n pháp như vậy đích xác không phải là thá»i thưá»ng có thể nhìn thấy được.
Tiếng cưá»i cá»§a Triệu Vô Kỵ lập tức biến thành cưá»i khổ, thở dài nói :
- Äám chá»§ nợ cá»§a ta chung quy đã đến.
Hương Hương biến sắc :
- Bá»n hỠđến làm gì?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Chủ nợ đương nhiên là đến đòi nợ, nàng lẽ nào không nhìn ra hôm nay cũng là ngày tốt để đòi nợ sao?
Äây là má»™t căn tiểu lâu, hiện tại Ä‘ang là ngày xuân.
Ngoài tiểu lâu sáng tươi quang minh, trăm hoa đua nở, có đỠtươi, có xanh thắm, có vàng chói.
Hai hắc y nhân đang đứng giữa đám hoa tươi, một nam một nữ, một trẻ một già.
Thiếu niên là má»™t tráng hán ngưá»i cao tám thước, lưng cá»§a lão phụ nhân đã cong vòng, đôi mắt lại lóe chá»›p phát sáng.
Hai ngưá»i, hai cây cung, cung vàng tên bạc, má»™t dài má»™t ngắn.
Hương Hương đứng bên cạnh song cá»­a trên tiểu lâu, nhịn không được phải há»i :
- Hai ngưá»i đó là ai?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Là Hắc Bà Bà và con trai của bà ta.
Hương Hương há»i :
- Hắc Bà Bà là ai?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Là ngưá»i có thể dùng má»™t mÅ©i tên bắn trúng má»™t con ruồi từ ngoài mưá»i trượng.
Hương Hương biến sắc :
- Lão thái bà lưng còng đó lợi hại vậy sao...
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Nhi tá»­ cá»§a bà ta tuy không bắn chuẩn như bà ta, nhưng hai cánh tay trá»i sinh thần lá»±c, má»™t khi gã cao hứng, lúc nào cÅ©ng Ä‘á»u có thể bắn xuyên qua cả hai ngưá»i.
Chàng thở dài nói tiếp :
- Kim cung ngân tiá»…n, tá»­ mẫu song phi, hai mẹ con đó ai lỡ gặp được Ä‘á»u thật không may mắn chút nào.
Hương Hương há»i :
- Chàng thiếu bá»n há» cái gì?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Thiếu bá»n há» hai ngưá»i.
Hương Hương không hiểu :
- Làm sao có thể thiếu bá»n há» hai ngưá»i?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Có một lần ta nửa đêm uống rượu từ Minh Hồ Xuân đi ra, nhìn thấy có hai tiểu cô nương đang chạy trước mặt, con trai của bà ta đang đuổi theo phía sau, có một tiểu cô nương đã trúng một tên, miệng thất thanh kêu la xin cứu mạng!
Chàng lại thở dài :
- Nhìn thấy má»™t nam nhân cao to lại Ä‘i rượt Ä‘uổi má»™t tiểu cô nương như vậy, ta đương nhiên phải bạt Ä‘ao tương trợ, ngăn chận gã giùm cho bá»n chúng, để bá»n chúng chạy thoát.
Hương Hương há»i :
- Rồi sau đó?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Sau đó ta mới biết hai tiểu cô nương đó căn bản không phải là tiểu cô nương.
Hương Hương càng không hiểu :
- Không phải là tiểu cô nương thì là gì?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Là nam nhân.
Hương Hương ngẩn ngưá»i.
Triệu Vô Kỵ thốt :
- Trong giang hồ có bang thái hoa tặc kêu là “Nhất Oa Phongâ€, chuyên môn thích cải trang thành tiểu cô nương.
Hương Hương há»i :
- Vậy hai tiểu cô nương đó Ä‘á»u là thái hoa tặc?
Triệu Vô Kỵ gật đầu cưá»i khổ :
- May là hai mẹ con đó cuối cùng đã nhận ra ta không phải là đồng bá»n cá»§a đám thái hoa tặc.
Hương Hương nói :
- Bá»n hỠđương nhiên cÅ©ng không thể buông tha chàng như vậy.
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Bá»n há» cho ta hạn kỳ ba tháng, kêu ta bắt hai tên thái hoa tặc đó Ä‘em vá».
Hương Hương thốt :
- Hiện tại hạn kỳ đã đến.
Triệu Vô Kỵ nói :
- Mau đến quá.
Hương Hương há»i :
- Chàng có tìm ra ngưá»i cho bá»n há» chưa?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Còn chưa.
Hương Hương nhìn chàng, lắc đầu thở dài :
- Trên thế gian này có thứ ngưá»i chừng như luôn luôn thích Ä‘em sâu bá» thảy trong đầu tóc mình, chàng tại sao lại khÆ¡i khÆ¡i là thứ ngưá»i đó chứ?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Chỉ có một hai con bỠcũng không quan hệ gì.
Hương Hương há»i :
- Trong đầu tóc chàng còn có gì nữa?
Triệu Vô Kỵ thở dài :
- Chừng như còn có năm sáu con bò cạp, bảy tám con độc xà.
Hương Hương không há»i nữa.
Nàng đã kinh hãi đến mức thanh âm cũng tê dại.
Nàng đã nhìn thấy một đống độc xà!
Äá»™c xà Ä‘ang nằm bên trong má»™t cái bao bố rách to tướng, thò đầu qua kẽ rách, le lưỡi đỠlưởng.
Cái bao rách Ä‘ang nằm trên lưng má»™t ngưá»i.
Má»™t ngưá»i hình dạng kỳ quái, không những mÅ©i khuyết Ä‘i má»™t ná»­a, tai cÅ©ng bị nhai cắn đến mức không còn giống tai nữa, trong đôi mắt đầy những tia máu li ti, chẳng khác gì lưỡi đỠloét cá»§a độc xà.
Trên ngưá»i hắn lại khÆ¡i khÆ¡i khoác má»™t áo bào đỠđỠxanh xanh, ngÅ© nhan lục sắc, càng làm cho hắn hiển lá»™ vẻ quá»· bí khá»§ng bố khôn tả.
Có độc xà trưá»ng bò trên vai hắn, quấn lấy cổ hắn, le lưỡi liếm mặt hắn, hắn lại chừng chư cả má»™t chút cảm giác cÅ©ng không có.
Hương Hương lại là ngưá»i có cảm giác, Hương Hương gần như muốn ói má»­a liá»n tại chá»—.
- Ngưá»i đó cÅ©ng là chá»§ nợ cá»§a chàng?
- Ừm.
- Chàng thiếu hắn cái gì?
- “Thiếu hắn năm con rắn†- Trong miệng Triệu Vô Kỵ xem chừng cÅ©ng đăng đắng - “Năm con rắn độc nhấtâ€.
Hương Hương có chút không tin :
- Chàng đã cứu hai tên thái hoa tặc, đó là sá»± sai lầm cá»§a chàng. Còn độc xà như vậy chàng có giết bao nhiêu cÅ©ng là đáng, tại sao còn phải Ä‘á»n cho hắn?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Bởi vì hắn là Äá»™c Bồ Tát.
Hương Hương há»i :
- Äá»™c Bồ Tát?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Hắn tuy đầy mình Ä‘á»u là độc, nhưng tâm cá»§a hắn lại giống như bồ tát.
Hương Hương há»i :
- Bồ tát cũng nuôi rắn?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Ngưá»i khác nuôi rắn là để hại ngưá»i, hắn nuôi rắn lại vì để cứu ngưá»i.
Chàng biết Hương Hương không hiểu, cho nên lại giải thích :
- Chỉ có thuốc dùng độc dịch và máu của độc xà luyện thành mới có thể giải được độc của độc xà.
Hương Hương lại há»i :
- Chàng nợ hắn năm con độc xà gì?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Năm con độc xà đó là dị chá»§ng, hắn lặn lá»™i nÆ¡i cùng sÆ¡n ác thá»§y tìm kiếm cả ba năm trá»i má»›i bắt vỠđược năm thứ độc vật đó.
Hương Hương há»i :
- Bắt chúng vỠmột lượt có ích lợi gì?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Dùng độc dịch cá»§a năm thứ độc xà đó có thể hợp thành má»™t thứ thuốc giải được bách độc, nhưng lại nhất định phải Ä‘ang lúc bá»n chúng còn sống để cho bá»n chúng tá»± phun ra độc dịch má»›i hữu dụng.
Hương Hương thốt :
- Tôi nghe nói độc xà chỉ có lúc cắn ngưá»i má»›i có thể tá»± phun ra độc dịch.
Triệu Vô Kỵ nói :
- Không sai.
Hương Hương há»i :
- Vì muốn thâu tóm độc dịch cá»§a năm thứ độc xà đó, lẽ nào hắn chịu để cho bá»n chúng Ä‘i cắn ngưá»i?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Hắn chỉ còn cách đó.
Hương Hương há»i :
- Hắn để bá»n chúng Ä‘i cắn ai?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Cắn chính hắn.
Hương Hương lại ngẩn ngưá»i.
Triệu Vô Kỵ thốt :
- Lúc ta nhìn thấy hắn, năm con độc xà đó Ä‘ang cắn ngưá»i hắn.
Hương Hương há»i :
- Lúc đó chàng làm gì?
Triệu Vô Kỵ cưá»i khổ :
- Nàng nói thá»­ coi, ta còn có thể làm gì khác chứ, ta cả nghÄ© cÅ©ng không nghÄ©, bạt kiếm chém đứt năm con độc xà đó, má»—i má»™t con Ä‘á»u chém thành bảy tám Ä‘oạn.
Hương Hương cÅ©ng không khá»i cưá»i khổ :
- Xem ra kiếm pháp của chàng thật không tệ.
Triệu Vô Kỵ nói :
- Nhưng chuyện đó ta lại đã làm sai.
Trong hoa viên rất tÄ©nh lặng, Hắc Bà Bà và Äá»™c Bồ Tát hiển nhiên Ä‘á»u là ngưá»i rất nhẫn nại.
Ngay lúc đó, xa xa đột nhiên truyá»n tá»›i “tung tung†hai tiếng, thanh âm phảng phất ra xa vá»i, lại chừng như sát mang tai.
Nghe thấy thanh âm đó, sắc mặt cá»§a Hắc Bà Bà và Äá»™c Bồ Tát Ä‘á»u chừng như có chút biến chuyển.
Hương Hương há»i :
- Äó có phải là tiếng trống canh?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Phải.
Hương Hương há»i lại :
- Tôi thật không nghe lầm chứ?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Nàng không lầm.
Hương Hương há»i :
- Hiện tại là ban ngày, ngưá»i đó lại đánh trống canh, có phải bị bệnh không?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Y không bị bệnh, y muốn đánh trống canh lúc nào là đánh lúc đó.
Hương Hương há»i :
- Tại sao?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Bởi vì trống canh y đánh khác vá»›i ngưá»i ta, không phải để báo giá».
Hương Hương há»i :
- Y đánh trống canh gì?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Là Äoạn Hồn Canh.
Hương Hương há»i lại :
- Äoạn Hồn Canh?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Má»™t khi y đánh trống canh ba, là có ngưá»i nhất định phải Ä‘oạn hồn.
Trên mặt chàng cũng lộ xuất biểu tình kỳ quái :
- Äoạt Mệnh Canh Phu Liá»…u Tam Canh, nhất đả tam canh nhân Ä‘oạn hồn.
Lại có tiếng trống canh vang lên, thanh âm càng gần.
Tuy chỉ chỉ bất quá là tiếng trống canh rất phổ thông, nhưng hiện tại lá»t vào lá»— tai ngưá»i ta lại đã biến thành quá»· dị khôn tả.
Hương Hương nhịn không được phải há»i :
- Hiện tại y đã đánh trống canh mấy?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Canh hai.
Hương Hương không nhịn được tay chân run lập cập :
- Canh hai vừa qua, canh ba càng mau chóng đến.
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Không sai, canh hai vừa qua, canh ba rất mau chóng đến.
Hương Hương há»i :
- Y cũng là chủ nợ của chàng?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Là chủ nợ lớn.
Hương Hương há»i :
- Chàng nợ y cái gì?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Nợ y một đao!
Hương Hương há»i :
- Chàng còn bao nhiêu chủ nợ nữa?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Chá»§ nợ lá»›n chỉ có ba ngưá»i đó.
Hương Hương há»i :
- Bá»n hỠđã sá»›m biết hôm nay chàng có thể đến đây?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Bá»n há» không biết.
Hương Hương nói :
- Nhưng bá»n há» Ä‘á»u đã đến má»™t lượt.
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Là ta hẹn bá»n hỠđến.
Hương Hương cơ hồ nhảy dựng :
- Là chàng hẹn bá»n hỠđến? Chàng tại sao lại hẹn đám chá»§ nợ thấy sợ đó đến?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Bởi vì món nợ thiếu ngưá»i ta sá»›m muá»™n gì cÅ©ng phải trả.
Chàng bá»—ng cưá»i cưá»i :
- Lẽ nào nàng không thấy hôm nay cũng là ngày tốt để trả nợ?
Äoạn Hồn Canh lại vang lên.
“Tung tung, xènâ€. Vẫn là canh hai. Tá»›i lúc nào má»›i đến canh ba?
Ngoại trừ đoạt mệnh canh phu ra, không ai biết.
Liễu Tam Canh chầm chậm từ giữa muôn hoa bước tới, áo xanh vớ trắng giày xám hòa cùng khuôn mặt trắng nhợt.
Giữa muôn hoa vốn không có má»™t ngưá»i như vậy, hiện tại lại khÆ¡i khÆ¡i có má»™t ngưá»i như vậy bước ra.
Trong tay y có một cái cồng nhẹ, một khúc trúc gõ cồng, và một đoản trượng màu trắng.
Lẽ nào đó là vÅ© khí truy hồn Ä‘oạt mệnh cá»§a Äoạt Mệnh Canh Phu?
Ngưá»i quanh năm không thấy ánh mặt trá»i, sắc mặt vốn trắng nhợt, đó tịnh không có gì là kỳ quái.
Kỳ quái là đôi mắt của y.
Äôi mắt cá»§a y cÅ©ng màu trắng, má»™t thứ trắng tái kỳ bí, nhìn không thấy nhãn châu, cÅ©ng không thấy con ngươi.
Lẽ nào Äoạt Mệnh Canh Phu luôn luôn khiến cho ngưá»i ta Ä‘oạn hồn lại là ngưá»i mù?
Ngoài những luống hoa là má»™t con đưá»ng nhá».
Con đưá»ng nhá» uốn khúc, phô trương những viên sá»i tinh oanh như ngá»c.
Hắc Bà Bà và con trai cá»§a bà ta Ä‘ang đứng sát má»™t cụm hoa thược dược gần con đưá»ng.
Ngưá»i mù đương nhiên không nhìn thấy bá»n há».
Lúc Liá»…u Tam Canh Ä‘i lướt qua ngưá»i bá»n há», lại bất chợt dừng chân, quay đầu há»i :
- Hắc Bà Bà, không gặp lâu nay vẫn khá»e chứ?
Hắc Bà Bà lạnh lùng nhìn y, qua một hồi rất lâu mới hỠhững đáp :
- May nhá» phước khí cá»§a Liá»…u tiên sinh, đám cô nhi quả phụ bá»n tôi còn chưa bị ngưá»i ta chá»c tức chết.
Liá»…u Tam Canh ngá»­a mặt lên trá»i, phảng phất Ä‘ang trầm tư, cÅ©ng qua má»™t hồi rất lâu má»›i thở dài thốt :
- Lần chia tay đó cÅ©ng đã mưá»i ba năm rồi, ngày tháng trôi qua nhanh quá.
Hắc Bà Bà nói :
- Má»—i ngày Ä‘á»u có canh ba, quay Ä‘i là có canh ba, quay lại là có canh ba, ngày tháng làm sao không trôi qua nhanh được?
Liễu Tam Canh chầm chậm gật gật đầu, trên khuôn mặt trắng nhợt hoàn toàn không có tới một tia biểu tình.
“Hà huống có lúc má»™t ngày còn chưa tá»›i canh ba, quay Ä‘i là thấy canh ba, quay lại là thấy canh ba, có ngưá»i già, có ngưá»i chết, ngày tháng làm sao không trôi qua nhanh cho được?†Miệng hắn lẩm bẩm tá»± nhá»§, Ä‘oản trượng màu trắng cầm trong tay lần dò trên đất, chầm chậm bước tá»›i trước.
Bước đến trước mặt Äá»™c Bồ Tát, y lại dừng chân.
Y còn chưa mở miệng, Äá»™c Bồ Tát cÅ©ng không mở miệng, trong bao bố có hai con rắn như hai mÅ©i tên bắn vụt ra, hoàn toàn không phát ra má»™t chút thanh âm gì.
Ngưá»i mù không nhìn thấy, đã không có thanh âm, ngưá»i mù đương nhiên cÅ©ng không nghe thấy.
Hai con rắn đó vừa vút qua, đoản trượng trong tay y huy xuất, xảo diệu đập thẳng lên đầu của hai con rắn đó.
Hai con rắn lập tức như hay sợi dây từ trên không rơi xuống, nằm bất động dưới đất.
Liễu Tam Canh thở dài :
- Ta lại đã đập chết hai con rắn của ngươi?
- Hừm.
Liá»…u Tam Canh há»i :
- Ngươi có muốn ta bồi thưá»ng không?
Äá»™c Bồ Tát há»i ngược :
- Ngưá»i bồi thưá»ng được sao?
Liá»…u Tam Canh hững há» cưá»i cưá»i :
- Äó chỉ bất quá là má»™t con trúc diệp thanh, má»™t con phạn sản đầu, ngươi nếu muốn ta bồi thưá»ng, ta lúc nào cÅ©ng Ä‘á»u có thể bắt bảy tám chục con cho ngươi.
Äá»™c Bồ Tát kinh ngạc nhìn y, thần sắc tuy đã biến, thanh âm lại rất lãnh đạm :
- Không cần ngươi nhá»c tâm, tá»± ta cÅ©ng có thể tìm.
Liễu Tam Canh thốt :
- Ngươi đã không muốn ta Ä‘á»n bồi, ta cÅ©ng có câu khuyên ngươi.
Äá»™c Bồ Tát nói :
- Ngươi cứ nói.
Liễu Tam Canh thốt :
- Ngươi xả thân vì rắn, dùng máu thịt đổi lấy độc dịch cá»§a chúng, tuy má»—i lần Ä‘á»u kịp thá»i trục độc ra, nhưng ít ít nhiá»u nhiá»u vẫn còn tàn độc lưu lại trong máu ngươi.
Y thở dài, lại nói :
- Bí ká»· trục độc thá»§ độc cá»§a Thiên Äá»™c Tôn Giả tịnh không nhất thiết là tuyệt đối hữu hiệu.
Äá»™c Bồ Tát không thừa nhận, cÅ©ng không thể phá»§ nhận.
Liễu Tam Canh thốt :
- Hiện tại tàn độc trong máu ngươi đã có một trăm lẻ ba thứ.
Äá»™c Bồ Tát nhịn không được phải há»i :
- Ngươi nhìn ra?
Liễu Tam Canh đáp :
- Ta là ngưá»i mù, làm sao có thể nhìn ra?
Y hững hỠnói tiếp :
- Nhưng ta biết, độc tính trong máu ngươi chỉ cần thêm năm thứ nữa, bồ tát phải biến thành cứng đơ.
Triệu Vô Kỵ đã Ä‘i xuống lầu, đứng giữa ánh dương sáng lạn, nhìn Äoạt Mệnh Canh Phu.
Trong tâm chàng có phải Ä‘ang tá»± há»i mình?
Ngưá»i đó thật ra có thật là ngưá»i mù không? Hay là giả?
Chàng không biết.
Ngoại trừ Liễu Tam Canh ra, không có ai biết.
Trên con đưá»ng nhá» trải đầy những viên sá»i tròn tròn bóng loáng, Ä‘oản trượng lò dò chấm trên sá»i, thanh âm phát ra rất kỳ lạ.
Äó tuyệt không phải là thanh âm cá»§a gậy trúc đụng lên sá»i đá, cÅ©ng không phải là thanh âm kim thiết gõ trên sá»i đá.
Cây đoản trượng đó dùng cái gì làm thành, Triệu Vô Kỵ cũng không đoán ra.
Chàng ngẩng đầu lên là nhìn thấy Liễu Tam Canh đã đi đến trước mặt chàng.
Äợi đến khi Liá»…u Tam Canh đã Ä‘i đến trước mặt, Triệu Vô Kỵ má»›i Ä‘oán định được Liá»…u Tam Canh tuyệt đối thật sá»± là ngưá»i mù.
Bởi vì nhãn châu của y đã chết.
Má»™t ngưá»i có thể nhìn thấy tuyệt không thể có thứ nhãn châu đó, cho dù có giả cÅ©ng giả không được.
Liá»…u Tam Canh chợt há»i :
- Ngươi đang nhìn nhãn châu của ta?
Triệu Vô Kỵ cÆ¡ hồ giật mình muốn nhảy dá»±ng. Ngưá»i đó tuy không nhìn thấy, lại phảng phất có đôi mắt thần bí kỳ dị ẩn tàng tại má»™t nÆ¡i thần bí trên ngưá»i y, nhất cá»­ nhất động nào cá»§a bất cứ ngưá»i nào Ä‘á»u chừng như không qua mắt được y.
Liễu Tam Canh lại nói tiếp :
- Ngươi có phải muốn nhìn kỹ thêm nữa?
Triệu Vô Kỵ quả thật đang rất muốn nhìn kỹ thêm nữa.
Liễu Tam Canh thốt :
- Ngươi cầm mà nhìn.
Y dùng một ngón tay tự móc nhãn châu của mình ra, mắt y lập tức biến thành một lỗ hổng đen ngòm.
Nhãn châu xám xịt chết chóc, cũng không biết là làm bằng pha lê hay thủy tinh, lăn qua lăn lại trong lòng bàn tay y, giống như là một con mắt sống.
Cho dù mình biết rõ nhãn châu đó là giả, vẫn khó tránh khá»i bị giật mình nhảy dá»±ng.
Liá»…u Tam Canh há»i :
- Hiện tại có phải ngươi đã nhìn rõ ràng?
Triệu Vô Kỵ chung quy thở phào một hơi :
- Phải.
Liễu Tam Canh thốt :
- Ngươi tốt hơn hết là nên nhìn cho rõ, bởi vì đó là cái giá của chuyện ta làm sai.
Trên khuôn mặt trắng nhợt của y đột nhiên lộ xuất vẻ bi thống, chầm chậm nói tiếp :
- Hai mươi năm trước, ta đã nhìn lầm má»™t ngưá»i, tuy bị y móc cả đôi mắt, ta cÅ©ng không má»™t chút oán trách, bởi vì má»—i má»™t ngưá»i làm sai chuyện Ä‘á»u phải trả má»™t cái giá lá»›n lao, vô luận là ai cÅ©ng vậy.
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Ta hiểu rõ.
Liá»…u Tam Canh há»i :
- Ngươi nghĩ chuyện đó bằng hữu của ngươi có phải đã làm sai không?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Phải.
Liá»…u Tam Canh há»i :
- Có phải cũng nên trả một cái giá lớn lao?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Nên.
Liá»…u Tam Canh há»i :
- Cho dù ta có chém một đao trên mình y, y cũng không chút oán trách?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Không sai.
Liá»…u Tam Canh há»i :
- Nhưng ngươi lại tình nguyện nhận một đao thế y?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Ta tình nguyện.
Liá»…u Tam Canh há»i :
- Tại sao?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Bởi vì y là bằng hữu của ta, hơn nữa đã thụ thương, không thể chịu thêm một đao nữa.
Liá»…u Tam Canh há»i :
- Ngươi có biết một đao của ta nặng cỡ nào không?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Không cần biết là nặng cỡ nào cũng vậy.
Liá»…u Tam Canh há»i :
- Ngươi không hối hận?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Ta cả Ä‘á»i này chưa từng hối hận.
Liễu Tam Canh chầm chậm thu hồi gắn con mắt trở lại, đôi nhãn châu xám xịt chết chóc phảng phất đang ngưng thị nhìn chàng.
Một đôi mắt giả có thể nhìn ra được gì?
Triệu Vô Kỵ thốt :
- Hiện tại ngươi lúc nào cũng có thể động thủ.
Liễu Tam Canh nói :
- Tốt.
Äoản trượng cá»§a y vốn Ä‘ang kè bên hông, y vừa phản thá»§ đã rút ra má»™t thanh Ä‘ao.
Äao giấu trong Ä‘oản trượng, Ä‘ao sáng loáng như tuyết.
Triệu Vô Kỵ ưỡn ngực đứng thẳng, đã có quyết tâm chịu một đao, hà tất phải thoái lui.
Äá»™c Bồ Tát đột nhiên nói :
- Äợi má»™t chút.
Liá»…u Tam Canh há»i :
- Äợi cái gì?
Äá»™c Bồ Tát đáp :
- Hắn còn có chá»§ nợ khác, ngươi ít ra nên đợi hắn trước tiên thanh toán hết món nợ vá»›i ngưá»i ta rồi má»›i nói tiếp.
Triệu Vô Kỵ nói :
- Nợ thiếu ngưá»i ta sá»›m muá»™n gì cÅ©ng phải trả, ai trả trước trả sau Ä‘á»u như nhau.
Äá»™c Bồ Tát há»i :
- Ngươi thật đã chuẩn bị hôm nay trả hết tất cả nợ?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Nếu không, ta tại sao lại tìm các ngưá»i đến.
Äá»™c Bồ Tát thốt :
- Như vậy thì ngươi không phải là Triệu Vô Kỵ.
Triệu Vô Kỵ há»i :
- Ta không phải?
Äá»™c Bồ Tát trầm giá»ng :
- Ta chỉ biết có một Triệu Vô Kỵ.
Triệu Vô Kỵ nói :
- Ngưá»i nào?
Äá»™c Bồ Tát đáp :
- Triệu Vô Kỵ cá»§a Äại Phong đưá»ng.
Äại Phong đưá»ng tịnh không phải là má»™t bang phái phổ thông, tổ chức cá»§a bá»n há» vừa rá»™ng lá»›n vừa nghiêm mật, thế lá»±c phân bố khắp nÆ¡i.
Tôn chỉ cá»§a bá»n há» lại chỉ có bốn chữ: “Phù nhược sừ cưá»ngâ€.
Cho nên bá»n há» không những làm cho ngưá»i ta úy sợ, cÅ©ng được ngưá»i ta tôn kính.
Äá»™c Bồ Tát thốt :
- ÄÆ°á»ng chá»§ cá»§a Äại Phong đưá»ng tuy là Vân Phi Dương Vân lão gia tá»­, thá»±c tế chấp hành mệnh lệnh lại là Triệu Giản, Tư Không Hiểu Phong, và Thượng Quan Nhẫn ba ngưá»i, Triệu Vô Kỵ ta biết là công tá»­ con cá»§a Triệu Giản.
Triệu Vô Kỵ thở dài :
- Không tưởng được ngươi không ngá» biết rõ má»i chuyện như vậy.
Äá»™c Bồ Tát thốt :
- Ngươi nếu là Triệu Vô Kỵ đó, hôm nay không nên ở đây.
Triệu Vô Kỵ há»i :
- Ta nên ở đâu?
Äá»™c Bồ Tát đáp :
- Trong há»· đưá»ng ở đại sảnh cá»§a Triệu phá»§, đợi ngưá»i ta đến chúc mừng.
Hắn nhìn Triệu Vô Kỵ chằm chẵm, từ từ nói tiếp :
- Cả Tư Không Hiểu Phong và Thượng Quan Nhẫn hôm nay nhất định có thể đến, có bá»n hỠở đó, thiên hạ còn có ai dám Ä‘i đòi nợ ngươi?
Triệu Vô Kỵ nói :
- Ta thiếu nợ ngưá»i ta, ta phải trả cho xong, hÆ¡n nữa phải tá»± mình hoàn trả, tịnh không quan hệ gì tá»›i Äại Phong đưá»ng, cÅ©ng không quan hệ gì tá»›i phụ thân ta.
Äá»™c Bồ Tát thốt :
- Ngươi nếu thật là Triệu Vô Kỵ đó, hôm nay là ngày đại hỷ của ngươi.
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Không sai.
Äá»™c Bồ Tát thốt :
- Ngày đại há»· thông thưá»ng Ä‘á»u không phải là ngày trả nợ.
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Nhưng từ nay vá» sau, ta là má»™t ngưá»i khác, bởi vì ta đã có gia thất cá»§a mình, có thê tá»­, mình không thể tá»± do lo toan như trước nữa.
Trong ánh mắt của chàng chợt phát sáng :
- Thê tá»­ cá»§a ta là bạn lữ trá»n Ä‘á»i ta, bá»n ta nhất định phải há»— tương tôn kính nhau, ta không chịu để nàng lấy má»™t nam nhân vô tín vô nghÄ©a, thiếu nợ mà không trả.
Äá»™c Bồ Tát há»i :
- Cho nên ngươi nhất định phải thanh toán hết má»i món nợ, giải quyết hết má»i tranh cãi bất đồng trước khi cưới nàng ta?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Phải.
Hắc Bà Bà bỗng thở dài nhè nhẹ :
- Ta nghĩ nàng ta nhất định là một nữ nhân vừa ôn nhu, vừa mỹ lệ, hơn nữa thật là có phước khí.
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Ta có thể cưới được nàng tịnh không phải là phước khí của nàng, là phước khí của ta.
Hắc Bà Bà thốt :
- Cho nên ngươi nhất định phải để cho nàng cưới má»™t ngưá»i đưá»ng đưá»ng chính chính, thanh thanh bạch bạch.
Triệu Vô Kỵ nói :
- Má»™t ngưá»i chỉ cần sống mà không thẹn vá»›i lòng mình, cho dù mất cả đôi chân, cụt cả tay, cÅ©ng không quan hệ gì.
Hắc Bà Bà thốt :
- Cho nên ngươi tuy không tìm ra hai tên thái hoa tặc kia, vẫn muốn ước hẹn ta đến.
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Không sai.
Hắc Bà Bà chầm chậm bước qua, Ä‘iá»m đạm nói :
- Ngươi chuẩn bị dùng gì dể trả nợ cho ta? Một cánh tay? Hay một cái chân?
Ãnh mắt cá»§a bà ta lóe sáng, thậm chí còn lạnh lẽo hÆ¡n cả Ä‘ao quang cá»§a Liá»…u Tam Canh!
Triệu Vô Kỵ tịnh không tránh né ghê sợ mục quang đó, chỉ há»i :
- Bà muốn ta trả bằng gì?
Hắc Bà Bà nhìn Äá»™c Bồ Tát há»i :
- Ngươi muốn hắn trả bằng gì?
Äá»™c Bồ Tát trầm ngâm, từ từ đáp :
- Trên trá»i dưới đất, có trăm ngàn thứ độc xà, độc nhất lại chỉ có chín thứ.
Hắc Bà Bà nói :
- Chuyện đó ta đương nhiên không biết rõ như ngươi, ta cũng không muốn nghĩ tới.
Äá»™c Bồ Tát thốt :
- Hắn thiếu ta năm con rắn độc, trong đó có ba con thuá»™c vào chín loại đó, ngoại trừ ta ra, trên thế gian tối Ä‘a chỉ có hai ngưá»i có thể bắt sống ba thứ độc xà đó.
Hắc Bà Bà há»i :
- Là hai ngưá»i nào?
Äá»™c Bồ Tát đáp :
- Không cần biết hai ngưá»i đó là ai, Ä‘á»u tuyệt không phải là Triệu Vô Kỵ.
Hắc Bà Bà thốt :
- Cho nên ngươi đã tính hắn không có cách gì có thể trả nợ cho ngươi.
Äá»™c Bồ Tát thốt :
- Cho nên ta vốn không phải là đến đòi nợ.
Hắc Bà Bà há»i :
- Ngươi đến để làm gì?
Äá»™c Bồ Tát đáp :
- Äến để báo ân.
Hắc Bà Bà há»i :
- Báo ân?
Äá»™c Bồ Tát đáp :
- Hồi nãy Liễu tiên sinh nói không sai, độc trong máu ta đích xác đã đến mức cực hạn.
Mục quang cá»§a Hắc Bà Bà ngưng trá»ng :
- Chính ngươi cũng vốn không biết?
Äá»™c Bồ Tát thở dài :
- Äợi đến lúc ta phát giác, năm con rắn đã quấn trên ngưá»i, không thể ngưng dẹp.
Hắc Bà Bà há»i :
- Lẽ nào Triệu Vô Kỵ đã cứu ngươi?
Äá»™c Bồ Tát đáp :
- Nếu không phải là vô tâm giúp ta giết chết năm con độc xà đó, hiện tại ta chỉ sợ đã cứng đơ.
Hắc Bà Bà nói :
- Không cần biết là hắn hữu tâm hay vô tâm, hắn thật đã cứu mạng ngươi.
Äá»™c Bồ Tát nói :
- Không sai.
Hắc Bà Bà nói :
- Cho nên hắn không những không nợ ngươi cái gì, ngươi trái lại đã nợ hắn một mạng.
Äá»™c Bồ Tát đáp :
- Không sai.
Hắc Bà Bà nói :
- Cái mạng cá»§a Äá»™c Bồ Tát không thể đánh giá bằng tiá»n, ngươi chuẩn bị làm sao để Ä‘á»n trả cho hắn?
Äá»™c Bồ Tát đáp :
- Ta có thể thay hắn trả một món nợ của hắn.
Hắc Bà Bà há»i :
- Ngươi muốn thay hắn đi tìm bắt hai tên thái hoa tặc đó v�
Äá»™c Bồ Tát đáp :
- Ta thậm chí còn có thể trả thêm chút lợi tức.
Hắc Bà Bà há»i :
- Lợi tức gì?
Äá»™c Bồ Tát đáp :
- Trả thêm cả má»™t “Nhất Oa Phongâ€.
Hắc Bà Bà há»i :
- Ngươi nắm chắc?
Äá»™c Bồ Tát cưá»i cưá»i :
- Äá»™c cá»§a ta tịnh không phải chỉ có thể cứu ngưá»i, cÅ©ng có thể lấy mạng ngưá»i vậy.
Hắc Bà Bà cÅ©ng cưá»i :
- Dĩ độc công độc, dùng độc xà của ngươi đi đối phó với một tổ ong độc đó, thật là không còn gì hay bằng.
Äá»™c Bồ Tát há»i :
- Ngươi chịu?
Hắc Bà Bà đáp :
- Ta tại sao lại không chịu chứ?
Äá»™c Bồ Tát nhìn Triệu Vô Kỵ, mỉm cưá»i :
- Vậy món nợ vá»›i hai ngưá»i bá»n ta, hiện tại ngươi đã thanh toán sạch.
Triệu Vô Kỵ không nói tiếng nào, cả một chữ cũng không nói.
GiỠnày phút này, mình còn kêu chàng nói gì được nữa?
Äá»™c Bồ Tát há»i :
- Hiện tại ta có phải cũng không còn nợ ngươi?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Ngươi vốn không thiếu ta.
Äá»™c Bồ Tát thốt :
- Vậy ngươi phải đáp ứng ta một chuyện.
Triệu Vô Kỵ há»i :
- Chuyện gì?
Äá»™c Bồ Tát đáp :
- Hôm nay là ngày đại há»· cá»§a ngươi, ngươi nên má»i ta Ä‘i uống chén rượu mừng.
Triệu Vô Kỵ cưá»i :
- Uống một chén không được, muốn uống ít ra cũng phải uống bốn năm chục chén.
Liễu Tam Canh đột nhiên thốt :
- Ngươi không thể uống.
Triệu Vô Kỵ há»i :
- Tại sao?
Liễu Tam Canh đáp :
- Bởi vì ngươi đã thụ thương.
Triệu Vô Kỵ kinh ngạc há»i :
- Ta đã thụ thương? Thụ thương chỗ nào?
Liễu Tam Canh lạnh lùng thốt :
- Một đao của ta chém vào chỗ nào, ngươi thụ thương chỗ đó.
Äao còn Ä‘ang trong tay y, lưỡi Ä‘ao sáng như tuyết, vừa má»ng lại vừa bén.
Äao quang chiếu lên khuôn mặt trắng tái cá»§a Liá»…u Tam Canh, trên mặt y hoàn toàn không có bất cứ biểu tình gì.
Vô luận là ai Ä‘á»u nên nhìn thấy y tuyệt không phải là ngưá»i dá»… dàng bị làm cảm động.
Nếu quả mình nợ y một đao, tất phải trả cho y một đao, mình tuyệt không thể không trả, y cũng tuyệt không thể không đòi.
Vô luận là chuyện gì Ä‘á»u tuyệt không thể khiến cho y cải biến chá»§ ý.
Äoạn Hồn Canh lại vang lên.
“Tung, tung, tungâ€, là canh ba.
Là canh ba dùng lưỡi đao gõ ra.
Lòng bàn tay của Triệu Vô Kỵ đã đẫm mồ hôi lạnh.
Chàng tịnh không phải không sợ, chỉ bất quá chàng cho dù chàng có sợ gần chết, cũng tuyệt không thể bỠtrốn.
Liá»…u Tam Canh lạnh lùng nhìn chàng, lạnh lùng há»i :
- Ngươi muốn một đao của ta chém chỗ nào?
Triệu Vô Kỵ thở dài :
- Lẽ nào ta còn có đất lá»±a chá»n gì sao?
Liễu Tam Canh đáp :
- Ngươi không còn.
Äao quang lóe lên, ngưá»i ngã gục xuống đất.
Một đao đó chém thẳng xuống ót, chém tịnh không quá mạnh.
Lưỡi Ä‘ao vừa má»ng vừa bén như vậy, chém đứt đại huyết quản phía sau ót trái, máu tươi phún trào, cÆ¡ hồ bắn ra tá»›i ngoài má»™t trượng.
Máu màu xanh tái.
Máu tươi làm sao có thể có màu xanh tái? Có phải trong máu đã có quá nhiá»u độc?
Trong máu của Triệu Vô Kỵ không có độc.
Má»™t Ä‘ao đó cÅ©ng không chém lên ngưá»i chàng.
Äao quang lóe lên, chàng đã chuẩn bị chịu đựng, nhưng má»™t Ä‘ao như tia chá»›p đó lại rÆ¡i trên ót trái cá»§a Äá»™c Bồ Tát.
Äá»™c Bồ Tát không tránh né.
Hắn tịnh không phải không muốn tránh né, chỉ bất quá đợi đến khi hắn tránh né, đã quá trễ rồi.
Hắn có nằm mộng cũng không tưởng được một đao đó lại chém hắn.
Mẹ con Hắc Bà Bà cũng không tưởng được, Triệu Vô Kỵ càng không tưởng được.
Tài sản của anhhe1281