Khi Huyền Tinh và La Tỏa về tới tiểu viện của Thanh Tùng, Huyền Tinh liền đi vào bế quan, Phá Thiên không cam lòng, năm năm qua hắn cũng không tu luyện, cho nên hắn cũng đang chuẩn bị cùng Huyền Tinh bế quan tu luyện.
Còn La Tỏa, việc lần trước vẫn chưa xong cho nên Thanh Tùng tiếp tục phạt hắn diện bích,
Cứ như vậy mọi người đều tu luyện, Thanh Tùng Lôi Viêm ba người nghe La Tỏa nói Hoa Diễn tông sẽ không tới tìm gây phiền toái nữa, rốt cuộc cũng yên tâm, trên mặt ba người đều xuất hiện nụ cười.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, lúc này tại Thiên Linh tông một nguy cơ nữa đang nhắm vào Huyền Tinh và La Tỏa.
“ Chưởng môn, bên ngoài có người cầu kiến người.” Thiên Linh tông đại điện, một gã đệ tử hướng Diêu Nguyên Lâm hồi báo.
“không phải ta đã nói là từ nay về sau không tiếp khách nữa không?” Diêu Nguyên Lâm thản nhiên nói.
Hắn bây giờ căn bản không quan tâm những việc bên trong môn phái nữa, từ lúc bị Huyền Tinh làm cho nhục nhã, Diêu Nguyên Lâm trở về hướng các trưởng lão thỉnh cầu từ chức chưởng môn, cùng với hắn nhất khởi còn có hai gã trưởng lão kia.
Hai gã trưởng lão dễ dàng được phê chuẩn, nhưng Diêu Nguyên Lâm thân là chưởng môn đó là một chức vụ trọng yếu, tự nhiên phải có nhiều chuyện phải chờ bàn giao, cho nên hắn tạm thời còn phải giữ chức chưởng môn, nhưng tâm tư hắn sớm đã không còn để ý đến chuyện quản lí bên trong rồi.
Việc làm của ba người bọn họ tự nhiên khiến cho các vị cấp cao của Thiên Linh tông chú ý, chưởng môn thoái vị hơn nữa còn có hai gã trưởng lão, sự kiện này không phải là nhỏ, ngàn năm trước bọn họ mới thay đổi trưởng môn, nếu bây giờ lại thay đổi nữa như vậy sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng Thiên Linh tông tại Tu Chân giới, cho nên hội trưởng lão cũng chưa có đề xuất ai tiếp nhận chức chưởng môn.
“hồi chưởng môn, người kia nói có tin tức rất trọng yếu muốn báo cho người, hắn còn nói nhất định phải gặp người mới chịu nói ra.”
“ô, là ai? Cho hắn vào đi.” Diêu Nguyên Lâm có chút nghi hoặc, bây giờ ngoại trừ việc đối phó với Huyền Tinh, sự tình khác đều khó có thể cho hắn một chút hứng thú.
Đệ tử kia lui ra, đi dẫn khách nhân trở vào.
Một lát sau, “đạo hữu, xin mời vào trong, chưởng môn đang ở bên trong chờ ngươi.” Thanh âm của tên đệ tử ở bên ngoài vang lên.
Diêu Nguyên Lâm hướng người về phía người kia nhìn lại, “ngươi có chuyện gì muốn cho ta biết? bây giờ có thể nói đi.”
“Vãn bối Chu Thanh xin ra mắt Diêu chưởng môn.”
Người tới chính là Chu Thanh.
“Ân, có chuyện gì nói đi.” Diêu Nguyên Lâm miễn cưỡng nói.
“ Khoảng thời gian trước vãn bối phát hiện ra một người, tin rằng Diêu chưởng môn sẽ cảm thấy hứng thú.”
“Ai?” Diêu Nguyên Lâm nhãn tình sáng lên.
“Huyền Tinh”
Diêu Nguyên Lâm “bá” một chút đứng lên, “ ngươi nói cái gì? Ngươi thật sự đã gặp Huyền Tinh?”
“Chu Thanh không dám nói dối”
“vậy ngươi đem tình huống cụ thể nói cho ta nghe.” Diêu Nguyên Lâm có chút kích động nói.
Lần trước hắn trở về nhân tiện phái người đi tìm nơi Huyền Tinh rơi xuống, nhưng Tu Chân giới to lớn như thế, muốn tìm một người dễ dàng vậy sao, ngay lúc đó nghe được tin tức Huyền Tinh hắn còn có thể ngồi yên được sao.
“ta đại khái một tháng trước tại Huyễn Khung tinh vực đụng qua hắn.........................” Chu Thanh đem tình huống một tháng trước gặp được Huyền Tinh kể lại một lần.
“một tháng?” Diêu Nguyên Lâm nghe Chu Thanh nói đã qua một tháng thì chân mày cau lại, một tháng trôi qua, ai biết Huyền Tinh có ở Huyễn Khung tinh vực nữa không, nếu như hắn không có ở đấy thì mình lại phải sai người đi tìm kiếm sao?
Bất quá biết còn hơn là không biết, bây giờ tìm kiếm vùng hoạt động của Huyền Tinh, nếu Huyền Tinh không phải cách Huyễn Khung tinh vực quá xa, chỉ cần phái người của Hoa Diễn tông đi là có thể tìm được rồi.
Lần này cám ơn ngươi đã đưa tin tức cho ta, ta có thể thưởng cho ngươi, ngươi muốn cái gì?” tâm tình của Diêu Nguyên Lâm bây giờ đã tốt hơn chút ít.
“Hảo ý của Diêu chưởng môn Chu Thanh xin ghi nhận, bất quá ta không phải vì vật gì mới đem đến tin tức cho ngài, ta chỉ có một điều kiện nho nhỏ.”
“ngươi cùng với ta nói điều kiện?” Diêu Nguyên Lâm cảm giác thập phần buồn cười, cho đến bây giờ không có ai dám cùng với mình đưa ra sự kiện.
Chu Thanh có chút khẩn trương, ”Diêu chưởng môn, người hãy nghe ta nói hết, đúng là ta có điều kiện bất quá điều kiện này đối với ngươi có thể dễ dàng thực hiện được.” bắt gặp sắc mặt Diêu Nguyên Lâm có chút không hài lòng Chu Thanh vội vàng giải thích.
“ô? Ngươi hãy nói một chút đi.”
“ở chỗ Huyền Tinh có một người, người nọ tên là La Tỏa, hy vọng đến lúc đó Diêu chưởng môn có thể giao La Khóa cho ta xử trí, ô, tu vi của tên La Khóa kia cũng chỉ là Nguyên Anh sơ kì mà thôi.”
Diêu Nguyên Lâm nghe được Chu Thanh nói mặt hắn đã có chút trùng xuống,”ân, yêu cầu của ngươi cũng không quá cao, hảo, ta đáp ứng yêu cầu của ngươi.”
“đa ta Diêu chưởng môn.” Chu Thanh có chút kích động nói.
Nguyên là Chu Thanh tưởng rằng vị sư phụ tiên nhân kia muốn giết hai người tu tiên nho nhỏ kia quả thực rất dễ dàng, nhưng không nghĩ đến bên cạnh Huyền Tinh cũng có một vị tiên nhân, nhìn qua so với sư phụ của mình cơ hồ lợi hại hơn rất nhiều, sau đó hắn không cam lòng li khai Huyễn Khung tinh vực, nhân tiện tới Thiên Ứ tinh vực, vốn Chu Thanh cơ bản không có hi vọng báo thù, hắn chuẩn bị tu vi của mình về sau sẽ đủ mạnh rồi mới tìm hai người, nhưng ở chỗ này một thời gian hắn biết được Huyền Tinh cùng với Thiên Linh tông từng có xích mích, cơ hội tốt như vậy Chu Thanh không dễ dàng bỏ qua, vì vậy hắn nhân tiện tới nơi này.
Rất nhanh, Diêu Nguyên Lâm phân phó môn hạ đệ tử nơi mà Huyền Tinh rơi xuống, đồng thời đệ tử tại Thiên Linh tông phân bộ toàn lực tra tìm tung tích của Huyền Tinh.
Huyễn Khung tinh vực, cách đó còn có Hoa Du tinh vực, trong đó còn có hai cái tinh vực. Diêu Nguyên Lâm và Chu Thanh căn bản không biết Huyền Tinh chỉ đến Huyễn Khung tinh vực để du ngoạn, cho nên trong một khoảng thời gian bọn họ không có khả năng tìm được Huyền Tinh.
Bất quá cho dù như vậy, Thiên Linh tông sớm muộn cũng tìm được Huyền Tinh, dù sao thế lực của Thiên Linh tông rất lớn, mấy tinh vực này cơ hồ đều có phân bộ của bọn họ.
Trong tiểu viện của bọn Thanh Tùng.
“Thanh Tùng, đồ đệ bảo bối của ngươi làm sao bây giờ, lần sau còn dám để hắn ra ngoài không?” Lôi Viêm cười ha hả hỏi Thanh Tùng.
“Lôi huynh a, ngươi chẳng lẽ còn không biết cái tên hỗn đản kia, ta còn có biện pháp nào bây giờ, chờ thêm một khoảng thời gian nữa Huyền Tinh xuất quan, Huyền Tinh chắc chắn sẽ rời khỏi đây, tên hỗn đản kia nhất định sẽ muốn đi theo rồi, lần này ta nhất định không để hắn đi nữa, tu vi của hắn cùng với Huyền Tinh không sai biệt lắm, nếu có chuyện gì thì hắn sao có thể chiếu cố cho Tiểu Lục Tử được.” Thanh Tùng bất đắc dĩ nói, đối với La Tỏa thật tình Thanh Tùng một chút biện pháp đều không có, chính mình nhiều nhất cũng chỉ có thể phạt hắn diện bích đi, cho dù như vậy hắn cũng không thể tu luyện tốt hơn được, như vậy không bằng để cho hắn ra ngoài đi du lịch một phen, nhưng để cho hắn ra ngoài ư? Thanh Tùng lại càng lo lắng hơn.
“ha ha, may mắn năm đó ngươi đem hắn cướp đi, nếu không ta có một đồ đệ như vậy không phải phiền chết hả.” Lôi Viêm thật may mắn, Liễu Nguyệt cũng ở bên cạnh gật đầu tỏ vẻ dồng ý.
La Tỏa năm đó đích thị là một cô nhi, ba người bọn họ tại Bích Nguyên tinh nhất khởi đi du lịch thì phát hiện ra La Tỏa bị vất bỏ ở bên đường, lúc đó ba người phát hiện thân thể La Tỏa rất thích hợp tu luyện, cho nên đều muốn đem La Tỏa thu làm đồ đệ, cuối cùng Thanh Tùng chiến thắng, nên La Tỏa đã trở thành môn hạ của Thanh Tùng.
“Ai, không nói chuyện này nữa, cũng lắm thì ta đưa hắn về Bích Nguyên tinh đi.” Thanh Tùng nói ra con bài cuối cùng của hắn.
Lôi Viêm, Liễu Nguyệt nghe được hắn nói như vậy nhất thời không biết nói gì hơn, hắn nghĩ đến mệt óc mới nghĩ ra được biện pháp này, đem La Tỏa chạy về Bích Nguyên tinh quả thật là một ý nghĩ hay.
“này, lần trước Huyền Tinh mang Tuyết Đình đến đây, các ngươi có thể đoán được thân phận của nàng như thế nào? Có thể khiến cho Hoa Diễn tông không tìm chúng ta gây khó nữa.” Thanh Tùng hướng hai người hỏi.
“Người ta đích thực là một Tán Tiên a, mặt mũi của Tán Tiên rất lớn.” Lôi Viêm tự nhiên nói.
“Nhưng người của Hoa Diễn tông chẳng nhẽ không có Tán Tiên sao? Sau lưng lại có Thanh Hư tông, cho nên thân phận của Tuyết Đình thật không đơn giản, không chừng.............” Liễu Nguyệt đoán.
“Ngươi nói Tuyết Đình chẳng lẽ lại là..........” ngón tay Thanh Tùng chỉ lên trời, có chút khiếp sợ nói.