Hồi 1
Thiên Sinh Phu Tiểu Sinh Thê Äại,
Loan Phụng Hoà Minh Xuất Nhất Long
Xuân vá» mang lại mầu xanh tươi, đầy sức sống cho má»i ngá»n núi Cá»u Tuấn ở phÃa Bắc thà nh Hà m Dương. Những cánh rừng bạt ngà n, dầy đặc trên sưá»n núi Ä‘ang đâm chồi nảy lá»™c rÅ© bá» lá»›p tuyết trắng lạnh lùng cá»§a mùa đông. Tuy nhiên, tiết trá»i vẫn còn giá rét khiến khách lữ hà nh phải khép kÃn vạt áo cừu.
Ngay cả bá»n nam nhân nát rượu Ä‘ang ngồi nhâm nhi trong tá»u Ä‘iếm vệ đưá»ng kia cÅ©ng co ro, cúm rúm, nốc từng bát lá»›n để ngá»± hà n. Thế mà , trên con đưá»ng mòn dẫn đến cánh rừng chân núi ra quan đạo có má»™t ngưá»i tiá»u phu chỉ ăn mặc phong phanh áo vải má»ng, quẩy má»™t gánh cá»§i tháºt to, thoăn thoắt bước vá» phÃa quán rượu ở ngã ba đưá»ng.
Cảnh tượng nà y Ä‘áºp và o mắt má»™t lữ khách là lão đạo sÄ© tuổi ngÅ© tuần áo xanh, râu tóc Ä‘en nhánh, gương mặt tuấn tú nhưng thân hình nhá» nhắn, không được cao lá»›n cho lắm. Lão ta trợn mắt, há hốc miệng khi nháºn ra cái ngưá»i Ä‘ang gánh cá»§i kia là má»™t nữ nhân vóc dáng khôi vÄ©.
Nà ng ta không há» to béo, thân thể đầy đủ ba vòng khêu gợi. Chẳng qua, ở nà ng cái gì cÅ©ng to gấp rưỡi, gấp đôi má»™t nữ nhân bình thưá»ng. Riêng vá» chiá»u cao thì tiá»u nương kia hÆ¡n cả má»™t gã đà n ông trung bình, nghÄ©a là lão đạo sÄ© áo xanh chỉ đứng đến cằm cá»§a nà ng.
Nhưng sá»± chênh lệch thước tấc ấy chẳng há» khiến báºc chân nhân giảm sút sá»± ngưỡng má»™ trước bá»™ ngá»±c và đôi mông đồ sá»™ Ä‘ang Ä‘ong đứa nhún nhảy theo nhịp chân và tiếng kẽo kẹt cá»§a chiếc đòn gánh bằng tre già . Thanh ý đạo sÄ© nuốt nước miếng lẩm bẩm:
- Mẹ kiếp! Thế má»›i đáng gá»i là đà n bà . Xem ra ý nguyện cải tạo giòng giống há» Tư Äồ cá»§a ta đã đến ngà y thà nh tá»±u rồi.
Thì ra vị đạo sÄ© nhá» bé nà y mang há» Tư Äồ. Lão ta há»›n hở Ä‘i vá» phÃa tá»u quán, nÆ¡i cô ả gánh cá»§i hấp dẫn ná» dừng chân. Có lẽ nà ng ta Ä‘em cá»§i đến bán.
Tư Äồ bước và o quán, nháºn ra đối tượng Ä‘ang đứng trước quầy quỹ chuyện vá»›i lão Ä‘iếm chá»§, ông liá»n xăm xăm tiến đến chiếc bà n trống gần đấy để dá»… bá» quan sát.
Tiá»u nương đã lá»™t chiếc nón tre cÅ© kỹ, để lá»™ gương mặt trái xoan thanh thoát vá»›i ngÅ© quan Ä‘oan chÃnh, mắt to, mÅ©i thẳng. Nhưng hỡi ôi, những nét đẹp ấy bị che má» bởi má»™t vết thẹo dà i, y như vuốt mèo cà o váºy.
Lão đạo sÄ© hÆ¡i thất vá»ng song mắt chợt sáng rá»±c niá»m hân hoan khi nghe giá»ng nói trong trẻo thánh thót êm ái cá»§a cô ả mặt thẹo. Không ai có thể ngá» rằng những âm thanh du dương, ngá»t ngà o ấy lại phát ra từ đôi môi cá»§a má»™t ngưá»i con gái to lá»›n quá khổ. Nà ng nói vá»›i chú quán :
- Lý Tứ thúc! Ngà y kia là đám giỗ của tiên phụ, mong Tứ thúc chớ quên.
Lão chá»§ quán há» Lý cưá»i khà khà đáp:
- Hoa nhi, an tâm! Là m sao lão phu có thể quên ngà y giá»— cá»§a vị nghÄ©a huynh thân thiết nhất trên Ä‘á»i.
Cô nà ng tên Hoa nhi tươi cưá»i cáo biệt Lý chưởng quỹ, nháºn tiá»…n bán cá»§i rồi rá»i tá»u quán. Nụ cưá»i cá»§a nà ng là m rạng rỡ gương mặt xấu Ä‘iêu tà n, cà ng khiến Tư Äồ đạo sÄ© đắm say.
Trong phép xem tướng cá»§a ngưá»i Trung Hoa thì giá»ng nói có má»™t vai trò rất quan trá»ng. Nữ lang nà y mang tướng đà n ông nhưng lại có được má»™t nét son rất quý là giá»ng nói trong như ngá»c. Vả lại tuy thân thể khôi vÄ©, to lá»›n dá»nh dà ng, song ngÅ© quan cá»§a nà ng ta lạị chẳng há» thô kệch. Nếu không có những vết thẹo ấy thì Hoa nhi sẽ rất xinh đẹp.
Vị đạo sÄ© há» Tư Äồ ngồi nhấm nháp chén rượu, suy nghÄ© rất lung rồi khéo léo há»i thăm gã tiểu nhị vá» lai !ịch cá»§a cô ả to đùng kia.
Ông ta hà i lòng khi biết nà ng chưa chồng dù tuổi đã gần ba chục, tên gá»i là Võ Xuân Hoa. Võ cô nương là con gái cá»§a má»™t cặp vợ chồng tiá»u phu, ở bên cánh rừng phÃa nam chân núi Cá»u Tuấn.
Xuân Hoa sức mạnh như thần, mưá»i bẩy tuổi đã thay cha và o rừng đốn cá»§i. Má»™t hôm, nà ng xui xẻo chạm trán con cá»p vằn hung dữ, liá»n vác búa đương cá»±. Nà ng chém vỡ sá» con ác thú nhưng cÅ©ng bị nó cà o nát mặt.
Xuân Hoa hiện đã mồ côi cả song thân, sống má»™t mình nÆ¡i nhà cÅ©. Nà ng rất hiá»n là nh nhưng vì quá to xác và mặt đầy thẹo nên ế chồng.
Tư Äồ đạo sÄ© nghe xong, quyết định cưới Võ Xuân Hoa là m vợ, ông là ngưá»i văn võ toà n tà i, dung mạo anh tuấn nhưng cÆ¡ thể thiếu thước tấc, y như mấy Ä‘á»i há» Tư Äồ, nên lòng rất uất ức. Ông thá» se lấy cho được má»™t nữ nhân cao to để con cháu phổng phao hÆ¡n tổ tiên.
Tuy nhiên, đà n bà mà to xác thì thưá»ng mang nét phá cách ở ngÅ© quan và giá»ng nói thi ồ ồ như vịt đực. Tướng ấy chẳng thể nà o vượng phu Ãch tỠđược. Do váºy, sau hÆ¡n chục năm tìm kiếm má»i mòn, vị đạo sÄ© nhá» con tên Tư Äồ Quát kia má»›i gặp được má»™t nà ng há»™ pháp mang quý tướng là Võ Xuân Hoa.
Sau khi nắm rõ gia cảnh ý trung nhân, Tư Äồ Quát há»i thăm đưá»ng Ä‘i nước bước rồi tìm đến nhà Võ cô nương.
Xuân Hoa đã tắm táp, thay y phục khác, Ä‘ang ngồi chải tóc trước cá»a căn nhà tranh má»™c mạc.
Tư Äồ Quát cố ý Ä‘i nhẹ nhà ng, nấp sau má»™t thân cây phÃa ngoà i hà ng dáºu tre để quan sát cảnh váºt.
Tuy chỉ là nhà tranh vách đất đơn sÆ¡ nhưng cÆ¡ ngÆ¡i cá»§a Võ cô nương gá»n gà ng, ngăn nắp và sạch sẽ. Mảnh sântrước nhà được tô Ä‘iểm bằng những luống hoa rá»±c rỡ, còn bên hông và phÃa sau là vưá»n cây ăn trái Ä‘ang nặng trÄ©u quả.
Tất cả những Ä‘iá»u ấy chứng tá» rằng Xuân Hoa là ngưá»i siêng năng chăm chỉ chứ chẳng phải kẻ lưá»i chảy thây. Tư Äồ Quát nghe lòng ấm áp vững dạ bước qua cổng rà o.
Xuân Hoa nháºn ra lão đạo sÄ© đã có mặt trong tá»u Ä‘iếm lúc nãy. Nà ng đứng lên, hòa nhã nghiêng mình chà o há»i:
- Chẳng hay đạo trưởng tìm tiểu nữ vì việc gì?
Tư Äồ Quát lúng túng, ấp a ấp úng mãi má»›i nói ra được mục Ä‘Ãch cá»§a Ä‘á»i mình và ngá» lá»i cầu hôn.
Võ Xuân Hoa tủm tỉm đáp:
- Tiện nữ vô cùng cảm kÃch trước sá»± chiếu cố cá»§a đạo trưởng. Tuy nhiên, đũa lệch khó so, đạo trưởng ốm yếu thế kia chỉ e không thá» nổi.
Tư Äốt Quát đỠmặt cưá»i nhạt:
- Bần đạo luyện võ từ năm bốn tuổi, sức cỠngà n cân. Nà ng dù lớn xác cũng chẳng thể hơn được ta!
Dứt lá»i, Tư Äồ Quát chứng minh ngay bằng cách lướt đến, xuống tấn, ôm đùi Xuân Hoa mà nhấc bổng lên dá»… dà ng. Và lão bất ngá» tung mạnh tấm thân ngà ngá»c nặng hÆ¡n trăm rưỡi cân cá»§a nà ng lên không trung, rồi hứng lấy rất nhẹ nhà ng.
Xuân Hoa phục sát đất, thẹn thùng trách móc:
- Sao đạo trưởng lại dám sỗ sà ng với tiện nữ?
Song ánh mắt nà ng lại đầy vẻ tình tứ nồng nà n; khiến Tư Äố Quát ngất ngây.
Lão khoan khoái bồng nà ng chạy xá»™c và o nhà , tiến hà nh ngay việc cải tạo nòi giống. Nhưng Võ Xuân Hoa chẳng phải hạng gái lẳng lÆ¡, dịu dà ng trấn áp lá»a tình cá»§a há» Tư Äồ, bà n bạc cụ thể việc sống chung.
Sau đám giá»— lão tiá»u phu há» Võ, má»™t bữa tiệc nhỠđược bà y ra để mừng cho mối lương duyên. Khách má»i chỉ gồm Lý chưởng quỹ và và i ngưá»i thân quen.
Tư Äồ Quát đã trút bỠáo đạo sÄ©, cạo sạch râu ria nên khá trẻ đẹp. Trông lão rất giống em hay là con trai Võ Xuân Hoa.
Äêm hợp cẩn, cảnh thằn lằn ôm cá»™t đình ái ân say đắm, nồng thắm đến mức không bút má»±c nà o tả xiết.
Nhưng dẫu sao khi nằm thì sá»± chênh lệch vá» chiá»u cao không đáng kể. Gia dÄ©, thân thể Tư Dá»— Quát cuồn cuá»™n những bắp thịt rắn như thép, kết quả cá»§a mấy chục năm chuyên cần luyện võ. Xuân Hoa cÅ©ng chẳng kém, da thịt săn chắc nhá» lao động cáºt lá»±c, chẳng chút mỡ thừa, đẹp tá»±a má»™t pho tượng mỹ nhân hÆ¡i quá khổ.
KÃch thước trưá»ng thương và độ bá»n bỉ cá»§a nam nhân không phụ thuá»™c và o chiêu cao cá»§a cÆ¡ thể. Do đó, Tư Äồ Quát thừa kiêu dÅ©ng để là m hà i lòng ngưá»i vợ khôi vÄ© cá»§a mình. Äến sáng thì Xuân Hoa hoà n toà n tâm phục khẩu phục và hết lòng tôn kÃnh, yêu thương lão chống già .
Tư Äồ Quát rá»i quê hương Phúc Châu vá»›i trăm lượng và ng trong tay nải nên giỠđây có thể cho vợ tạm nghỉ nghỠđốn cá»§i, chuyên tâm và o việc sản xuất má»™t thế hệ Tư Äồ tốt giống.
Xuân Hoa có lần lo ngại thỠthẻ:
- Tướng công? Lỡ như con của chúng ta vẫn nhỠbé như chà ng thì sao?
Tư Äồ Quát bá»±c bá»™i đáp:
- Là m gì có việc ấy ? Muối pha vá»›i đưá»ng dù không được ngá»t hẳn thì cÅ©ng lá» lợ chá»› là m sao lại mặn chát được? Nà ng cứ yên tâm!
Té ra lão cũng có lý! Mùa xuân năm sau Võ Xuân Hoa sinh hạ một nam hà i bụ bẫm khoe mạnh, nặng đến sáu cân và dà i gần ba gang tay.
Tư Äồ Quát mừng đến phát cuống, cưá»i ha hả bảo:
- Mẹ kiếp! Há» Tư Äồ nhà ta trước đây chỉ đẻ ra toà n những hà i nhi ngắn dưới hai gang tay, lá»›n lên thua thiệt má»i Ä‘iá»u. Nay má»›i thòi ra được má»™t đứa bé đáng mặt đà n ông.
Lão đặt tên cho con trai là Tư Äồ Sảng. “Sảng†đây có nghÄ©a là trong sáng, rõ rà ng, lấy chữ trong câu “Sảng Nhược Nháºt Tinh†(sáng rõ tá»±a mặt trá»i và tinh tú) ý chỉ phong thái quang minh cá»§a báºc quân tá».
Sảng nhi bú rất khá»e, ngà y nà o cÅ©ng vắt kiệt hai bầu vú to như cặp dưa hấu cá»§a mẹ nên lá»›n nhanh như thổi. Năm bốn tuổi nó đã cao to bằng má»™t đứa lên sáu.
Tư Äồ Quát rất cao hứng vì đứa con kháu khỉnh và khá»e mạnh, quyết định dạy võ cho Sảng nhi.
Thừa kế nòi thần lá»±c cÅ©ng như tÃnh siêng năng, cần mẫn nên Sảng nhi há»c võ rất tốt, và dưá»ng như nó có căn cÆ¡ cá»§a má»™t ngưá»i võ sÄ©.
Nhưng hai năm sau, khi được cha dạy chữ thì Sảng nhi bá»™c lá»™ khuyết Ä‘iểm cá»§a mình. Cáºu ta khá vất vả khi phải ngồi má»™t chá»— váºt lá»™n vá»›i chữ nghÄ©a. Tuy nhiên, nhá» bản tÃnh chăm chỉ kiên trì nên kết quả cÅ©ng không quá tệ.
Tư Äá»— Quát hiểu rằng con mình hợp võ hÆ¡n văn, chẳng thể trở thà nh trạng nguyên hay bảng nhãn được. Do đó, ông quyết tâm tà i bối ái tá» trở thà nh báºc anh hùng cái thế, dương danh bằng võ nghiệp.
Tư Äồ Quát vốn là đệ tá» chân truyá»n cá»§a Du Long Chân Nhân Bá»™c Trung Tiêu ở núi Cổ SÆ¡n, nghÄ©a là núi Trống, vì trên núi có má»™t tảng đá rất lá»›n hình dạng như cái trống.
Tư Äồ gia trang nằm gần chân núi Cổ SÆ¡n nên năm lên sáu tuổi Tư Äồ Quát đã được Bá»™c Chân Nhân dạy võ. Bá»™c Trung Tiêu là bằng hữu chà thân cá»§a Tư Äồ lão trang chá»§.
Nhá» nháºp môn từ thuở ấu thÆ¡ nên năm hai mươi lăm tuổi Tư Äá»— Quát đã được há»c hết nghá» cá»§a sư phụ. Lão tinh thông cả ba pho tuyệt há»c kiếm pháp, quyá»n pháp và khinh công.
GiỠđây, Tư Äá»— Quát vét túi truyá»n hết lại cho con trai. Sảng nhi tuy không hợp vá»›i việc sách đèn, thi phú, song cÅ©ng là đứa bé thông minh đĩnh ngá»™ chứ chẳng phải phưá»ng đần độn.
Nhân sinh nhược đại má»™ng, sống chết khó lưá»ng nên Tư Äồ Quát vượt lẽ thưá»ng, không tuần tá»± từng báºc mà bắt con mình há»c thuá»™c lòng tất cả. Sau nà y, nếu lão có lỡ Ä‘oản mệnh thì Sảng nhi cÅ©ng có thể tá»± rèn luyện được.
Kết quả là đến năm mưá»i hai tuổi thì Sảng nhi đã há»c hết nghá» cá»§a cha, thuá»™c lòng khẩu quyết và lá»™ số, chỉ kém phần tinh túy.
Tám năm rèn luyện pho tâm pháp đạo gia là Ngá»c Thanh Chân Khà đã phát huy thêm thần lá»±c bẩm sinh trong cÆ¡ thể Sảng nhi. Cáºu ta khá»e đến mức có thể múa tÃt cây búa đốn cá»§i nặng hÆ¡n hai chục cân má»™t cách nhẹ nhà ng.
Lúc nà y, Võ nương mới nhu mì, thỠthẻ cùng chồng:
- Tướng công! Tiện thiếp xin phép được Ä‘em sở há»c tổ truyá»n cá»§a giòng há» Võ truyá»n thụ cho Sảng nhi.
Tư Äồ Quát ra vẻ độ lượng:
- Sao nà ng lại Ä‘a lá»… như thế. Tất nhiên Sảng nhi phải kế thừa cả tuyệt há»c bên ngoại. Vả lại, lão phu còn gì để dạy cho nó nữa đâu.
Tuy không nói ra song trong thâm tâm Tư Äồ Quát cho rằng phép đánh búa cá»§a bên vợ chẳng đáng má»™t xu. Tá»± cổ chà kim có báºc anh hùng nà o dùng búa mà thà nh danh vô địch bao giỠđâu, kể cả hai lão Trình Giảo Kim và HắcToà n Phong Lý Quỳ.
Vá»›i tâm lý khinh bạc ấy, Tư Äồ Quát mỉm cưá»i nói bỡn:
- Sau nà y Sảng nhi xuất đạo hà nh hiệp mà vác theo cây búa đốn củi thì quả là một giai thoại.
Võ Xuân Hoa là ngưá»i đà n bà rất má»±c hiá»n thục, ôn nhu, dẫu biết trượng phu xá» xiên cÅ©ng không há» nổi nóng. Bà dịu dà ng nói:
- Tướng công chá»› lo! VÅ© khà tổ truyá»n bốn Ä‘á»i cá»§a há» Võ là cây Giáng Ma Thần phá»§ bằng thép rất tốt và có hình dáng rất đẹp, ai thấy cÅ©ng phải trầm trồ khen ngợi.
Tư Äồ Quát ngượng ngùng cau mà y:
- Thế ư ? Sao mưá»i mấy năm nay nà ng không cho lão phu xem?
Võ nương nghiêm nghị đáp:
- Thần phá»§ là má»™t váºt linh thiêng, được cất giấu trên sưá»n núi Cá»u Tuấn, chỉ truyá»n cho nam chứ không truyá»n cho nữ. May mà Sảng nhi là nam tá» nên thiếp má»›i dám trao.
Tư Äồ Quát bá»±c bá»™i nghÄ© thầm:
- “Mẹ kiếp! Trong vòng trăm năm qua võ lâm đâu có gã cao thá»§ chết tiệt nà o cầm búa mà nổi tiếng? Xem ra bên vợ ta chỉ bà y trò thần bà chứ thắng ra đám ôn gì cả!â€
Tư Äồ Quát nhếch mép cưá»i đểu, há» hững nói:
- Nà y nương tá»! Lệnh tiên phụ có được Thần Phá»§ sao không dương danh thiên hạ mà lại ẩn dáºt ở xó rừng nà y?
Võ nương buồn bã đáp:
- Khôg phải chỉ mình tiên phụ mà cả các cụ tổ cũng vì cảnh nhà khốn khó đà nh phế bỠmộng giang hố, lo cơm áo cho vợ con.
Tư Äố Quát gáºt gù thông cảm:
- Nà ng nói phải! Ngưá»i nghèo dù giá»i võ cÅ©ng chẳng thể thà nh danh, chẳng lẽ bá» vợ con nheo nhóc mà đi lo chuyện bá vÆ¡ để tìm chút hư danh?...
Song lão nghi hoặc nói tiếp:
- Váºy thì chẳng lẽ há» Võ nhà nà ng không có ai từng nổi danh thiên hạ?
Xuân Hoa cưá»i rạng rỡ, gáºt đầu:
- Có chứ, cao tằng tổ cá»§a thiếp chÃnh là Trung Nguyên Äệ Nhất Kiếm Khách Võ Hồng, đại cao thá»§ cuối thá»i Nam Tống.
- Nà ng nói nhăng gì thế? Lão ấy sỠdụng kiếm cơ mà ?
Xuân Hoa thản nhiên gáºt đầu rồi giải thÃch:
- Äúng váºy ! Gia tổ theo Tể tướng Lục Tú Phu phò tá vị vua cuối cùng cá»§a nhà Tống chạy ra đảo Nhai SÆ¡n Quảng Äông. Khi quân Mông Cổ tiến đánh Nhai SÆ¡n, vua quan nhà Tống Ä‘á»u tá»± tá» chết sạch, gia tổ thì thá» thương. Ngưá»i vì tông mạch nhà há» Võ nên cố phá vây, tìm đến núi Cá»u Tuấn nà y ẩn cư.
Tư Äố Quát chẳng thấy nói gì vá» cây Giáng Ma Thần Phá»§ liá»n nóng nẩy gắt:
- Việc ấy thì lão phu đã nghe truyá»n tụng. Tuy nhiên, vì cá»› gì mà lại lòi ra cây búa Giáng Ma?
Suốt mưá»i mấy năm là m vợ, Xuân Hoa chưa bao giá» cau mặt vá»›i chồng. Bà luôn tươi cưá»i, dịu giá»ng, ngay cả những lúc Tư Äồ Quát gắt gá»ng. Thỉnh thoảng lão rÆ¡i và o tâm trạng xấu vì những ká»· niệm trong dÄ© vãng. Còn thưá»ng thì Tư Äồ Quát rất ân cần, hòa nhã.
Hôm nay cũng thế, Võ nương nhỠnhẹ nói:
- Thiếp kém phần chữ nghĩa nên không thể nói năng minh bạch được. Trưa nay chúng ta sẽ lên núi lấy Thần Phủ và chân kinh, tướng công xem trong ấy sẽ rõ nguồn cơn.
Lá»i nói khiêm tốn và ánh mắt nhu thuáºn cá»§a bà đã khiến Tư Äồ Quát chạnh lòng hổ thẹn. Lão biết mình đã cư xá» không đúng vá»›i vợ hiá»n, liến gượng cưá»i phân bua:
- Trá»i chá»›m lạnh, những vết thương cÅ© hà nh hạ khiến lão phu trở nên cáu bẳn, mong nương tá» lượng thứ.
O0o
Sau bữa cÆ¡m trưa, Võ nương đưa chồng con lên núi Cá»u Tuấn. Trên má»™t bình đà i cao mưá»i trượng là nghÄ©a trang cá»§a giòng há» Võ. Má»™ cá»§a Trung Nguyên Äệ Nhất Kiếm Võ Hồng cÅ©ng ở đây nhưng trên bia không ghi danh hiệu nên Tư Äố Quát từng đến tảo má»™ mà không biết, cứ tưá»ng kẻ vô danh.
Sẵn dịp thượng sÆ¡n, Võ nương thắp hương cho những ngưá»i đã khuất. Sau đó bà dẫn chồng con Ä‘i tiếp lên cao.
Con đưá»ng ruá»™t dê nà y đã lâu không ngưá»i qua lại nên cá» dại má»c đầy, phải rất quen thuá»™c má»›i nháºn ra lối cÅ©.
Và i khắc sau, ba ngưá»i dừng chân trước má»™t vách đá dá»±ng đứng ở lưng chừng núi. Võ nương bảo Sảng nhi dùng kiếm phá má»› dây leo chằng chịt trên vách, để lá»™ má»™t thạch môn hình chữ nháºt phá»§ đầy rêu. Rồi bà xuống tấn đẩy mạnh cánh cá»a đá dầy để khai động. Thấy thế, cha con Sảng nhi cÅ©ng vá»™i phụ má»™t tay.
Thạch môn đóng chặt đã hai mươi năm, kể từ ngà y ông ngoại Sảng nhi qua Ä‘á»i. GiỠđây, cánh cá»a nặng nghìn cân kia cáu kỉnh phát ra những âm thanh ken két ồn à o rá»—i má»›i chịu mở toang.Tư Äồ Quát đốt hương rồi đứng cạnh bệ thá» tượng Võ Hồng, chứng kiến cảnh con trai lạy lục thá» nháºn Thần Phá»§ và chân kinh. Lão tò mò quan sát pho tượng đá và nháºn ra rằng dung mạo cá»§a Trung Nguyên Äệ Nhất Kiếm rất oai vÅ©, uy nghiêm. Bất giác, Tư Äá»— Quát sinh lòng kÃnh cẩn đối vá»›i cụ tổ bên vợ.
Thạch môn tuy nhỠnhưng lòng động vô cùng rộng rãi, sáng sủa. Trần hang cao vút và trên vách trước có hà ng chục khe thông sáng, thông gió nên không gian thoáng đãng, chẳng hỠhôi hám.
Äây vốn là má»™t hang đá vôi nên thạch nhÅ© buông rèm, có chá»— nước nhá» xuống Ä‘á»ng thanh vÅ©ng. Tuy nhiên, hÆ¡n ná»a ná»n động còn lại rất khô ráo, tiện lợi cho việc cư trú và luyện võ.
Lúc nà y Xuân Hoa đã đỡ Sảng nhi đứng dáºy và bà tháo lá»›p vải sÆ¡n, lấy thanh Giáng Ma Thần Phá»§ ra trao cho ái tá».
Tư Äồ Quát choáng váng trước hình dáng tân kỳ, cÅ©ng như nước thép Ä‘en bóng cá»§a cá»§a cây búa cổ kÃnh.
Chữ Phá»§ có nghÄ©a là cây rìu, má»™t loại búa lá»›n, cán dà i, chuyên dùng để chặt cây, đốn gá»—. Dịch là rìu thì chÃnh xác hÆ¡n song lại hÆ¡i khó nghe và kém phần hoa mỹ. Cao thá»§ võ lâm mà vác rìu thì còn ra thể thống gì nữa. Do váºy, chúng ta sẽ dùng chữ “Búa†cho thêm phần oai vÅ©.
Vả lại, thanh Giáng Ma Thần Phá»§ nà y cÅ©ng chẳng giống rìu cho lắm vì nó có đến hai lưỡi và đoạn thép dà i nhá»n hoắt ở đầu. NghÄ©a là , ngoà i tác dụng chém, Thần Phá»§ còn có thể sát địch bằng những thức đâm.
Lưỡi búa có hình ná»a bầu dục, mép lưỡi là má»™t cung dà i độ hÆ¡n gang. Cán búa cÅ©ng được là m bằng cùng má»™t thứ thép vá»›i lưỡi, cá»™ng vá»›i mÅ©i nhá»n ở chót thì Thần phá»§ dà i độ ba xÃch rưỡi, hÆ¡n trưá»ng kiếm ná»a xÃch.
Tư Äồ Quát không dằn được óc hiếu kỳ liá»n bảo con trai:
- Sảng nhi ! Con đưa Thần phá»§ cho ta xem thá»!
Cáºu bé vâng lá»i và vui vẻ nói:
- Cha à ! Cây búa nà y nặng khủng khiếp, hà i nhi đến gẫy tay mất.
Tư Äồ Quát nháºn lấy, giáºt mình vì trá»ng lượng cá»§a Giáng Ma Thần Phá»§ mặc dù cán búa là ống thép rá»—ng mà Thần Phá»§ vẫn nặng đến hai chục cân.
Lão chăm chú quan sát những hoa văn kỳ lạ khắc chìm trên thân búa, nháºn ra hà ng ngà n chữ Phạn nhá» li ti ẩn trong những hình rồng phượng. Lão thầm Ä‘oán cổ váºt nà y xuất xứ từ Thiên Trúc hoặc Tây Tạng chứ chẳng phải cá»§a Trung Hoa.
Tư Äồ Quát còn phát hiện việc cán búa là ba Ä‘oạn ống thép lồng mối và o nhau. NghÄ©a là cán búa có thể rút ngắn lại chỉ còn độ hÆ¡n gang. Cả Ä‘oạn mÅ©i thép nhá»n cÅ©ng thụt được và o trong lòng cán rá»—ng. Lão vô cùng thán phục bà n tay tà i hoa cá»§a ngưá»i đã chế tạo nên Thần Phá»§ và mỉm cưá»i khi nghÄ© đến cảnh Sảng nhi giắt khối thép hai chục cân nà y và o giải thắt lưng. Nụ cưá»i tắt lịm ngay khi lão nghe giá»ng nói ngá»t ngà o trong trẻo cá»§a vợ âu yếm cất lên:
- Tướng công hãy thỠdùng Giáng Ma Thần Phủ thi triển pho Du Long kiếm pháp xem nà o.
Sau nà y, khi xen xong Ä‘oạ cuối cá»§a quyển “Giáng Ma Chân Kinhâ€, Tư Äồ Quát má»›i hiểu rằng Trung Nguyên Äệ Nhất kiếm Võ Hồng muốn khắc chế Äao Vương Bạch Hán Từ nên đã sang Tây Tạng, và o Bố Äà La Tá»± trá»™m cây Thần Phá»§. Võ Hồng thua Äao Vương ở tráºn Nhà i SÆ¡n biết kiếm không địch lại thanh Ä‘ao quý nên nghÄ© ra việc dùng Giáng Ma Thần Phá»§ mà thi triển kiếm thuáºt, tất nhiên, lão ta phải thay đổi sở há»c để tạo ra pho phá»§ pháp kỳ lạ. Cuối cùng, Võ Hồng đã nhá» Thần Phá»§ mà giết được Äao Vương.
O0o
Kể từ hôm ấy, Sảng nhi bắt đầu khổ luyện tuyệt há»c cá»§a giòng há» Võ. Lần nà y, sư phụ cưa cáºu là ngưá»i mẹ thân yêu.
ÄÆ°á»£c Xuân Hoa cưng chiá»u nên Sảng nhi rất nhõng nhẽo vá»›i mẹ. Tròn ba tuổi má»›i dứt sữa và đến tuổi lên tám cáºu bé vẫn còn thói quen sá» vú mẹ. Tư Äồ Quát bị cạnh tranh liá»n nóng mÅ©i mắng con:
- Ngươi thá»±c không biết xấu hổ, đã cao bằng ta mà cứ là m như con nÃt lên ba.
Chá»§ quán Lý Tứ cÅ©ng có mặt, Ä‘ang đối ẩm vá»›i cháu rể, liá»n lên tiếng phá»§ dụ Sảng nhi:
- Phụ thân cháu nói đúng đấy! Nay Sảng nhi đã đến tuổi Ä‘iá»u niên không được sá» vú mẹ nữa!
(Theo cách tÃnh tuổi cá»§a ngưá»i Trung Hoà thì bé gái bảy tuổi và bé trai tám tuổi được gá»i là tuổi Ä‘iá»u niên).
Sảng nhi nghe cha và ông răn Ä‘e, ngăn cấm như thế liá»n buồn rưá»i rượi. Äối vá»›i cáºu đôi bầu vú mẹ là tạo váºt xinh đẹp và thân yêu nhất. Thỉnh thoảng, cáºu cảm thấy nhá»› chúng vô hạn, phải chạy Ä‘i tìm mẹ.
Thá»±c ra, táºt xấu nà y có ở hầu hết những đứa trẻ được nuông chiá»u, nhất là khi chúng không có em kế tiếp.
Vả lại cuá»™c sống cô quạnh nÆ¡i cánh rừng vắng nà y thiếu thốn niá»m vui cho má»™t đứa bé, vì váºy, Sảng nhi luôn bám lấy mẹ.
GiỠđây, sắp bị tước Ä‘oạt phúc hiếm hoi ấy, cáºu bé ứa nước mắt, ấp úng biện minh vá»›i Lý Tứ. Cáºu hi vá»ng Lý lão sẽ bênh vá»±c mình:
- Thúc công? Tiểu tôn tuy đã tám tuổi nhưng vẫn nhỠhơn gia phụ. Nay gia phụ đã gần sáu mươi mà còn sỠđược thì tại sao lại cấm tiểu tôn?
Thì ra Tư Äố Quát âu yếm vợ hiá»n bị con trai nhìn thấy.
Lý lão ôm bụng cưá»i lăn cưá»i lóc, còn vợ chồng Xuân Hoa thì đỠmặt tÃa tai, xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ.
Tư Äồ Quát thẹn quá hóa giáºn, trợn mắt quát:
- Tiểu quỷ kia! Ngươi nói nhăng gì thế?
Sảng nhi sợ khiếp vÃa, chạy đến núp sau lưng mẹ. Tuy nhiên, sau lần ấy cáºu bé cÅ©ng bỠđược táºt xấu, tìm niá»m vui trong việc há»c võ.
Äấy là chút ká»· niệm vui ngà y cÅ©, giá» thì Sảng nhi đã mưá»i hai, Ä‘ang phải cố công khổ luyện tám mươi mốt chiêu Giáng Ma phá»§ pháp, thoát thai từ pho Giáng Ma kiếm pháp.
Tư Äồ Quát hiểu rằng pho Du Long kiếm pháp cá»§a mình không lợi hại bằng sở há»c nhà vợ. Song ông không buồn vì Du Long Quyá»n má»›i là sở trưá»ng cá»§a núi Cổ SÆ¡n.
Hình dáng cá»§a Giáng Ma Phá»§ hoà n toà n khác vá»›i trưá»ng kiếm, chi giống ở chức năng là có thể đâm và chém. Äiểm phức tạp nhất chÃnh là việc trá»ng lượng dồn vế phần lưỡi búa cho nên cánh tay ngưá»i võ sÄ© phải rất khoẻ mạnh má»›i Ä‘iểu khiển nổi. Ngược lại, cÅ©ng vì Ä‘iểm đặc biệt ấy mà những đòn chém cá»§a Thần Phá»§ sẽ cá»±c kỳ mãnh hệt hÆ¡n cả cương Ä‘ao.
Trong pho bà kÃp còn có cả nguyên bản cá»§a Giáng Ma kiếm pháp nên Tư Äồ Quát đã tham khảo và đay lại cho con trai.
Song song vá»›i việc luyện võ, Tư Äồ Sảng còn được phụ thân dáºy cho má»™t nghỠđể mưu sinh: Thuở xưa, cái nghỠđốn cá»§i là mạt hạng và mạt rệp, không giống như các ngà i “Lâm tặc†giầu nứt đố đổ vách ngà y nay. ChÃnh vì thế Tư Äồ Quát không để con trai nối nghiệp há» Võ mà dạy cho Sảng nhi cái nghá» gia truyá»n cá»§a há» Tư Äồ. Äấy là nghá» Ä‘iêu khắc tượng.
Ở má»™t xứ sở mà bách tÃnh thá» phụng đủ loại thần thánh như Trung Hoa thì nghá» khắc tượng luôn phát đạt. Tượng Pháºt, tượng Tam Thanh, tượng các vị thần trong đạo giáo, hay tháºm chà là cả những nhân váºt trong tiểu thuyết như Quan Công, Tá»… Thiên...May thay, Sảng nhi vốn là má»™t cáºu bé thông minh và khéo tay nên đã không phụ lòng kỳ vá»ng cá»§a cha già , hấp thụ hết tinh hoa cá»§a nghệ thuáºt ấy.
O0o
Tư Äồ Quát chẳng bao giỠđưa vợ con vá» thăm quê hương phúc Châu cá»§a lão cả. Lý do là vì Tư Äồ Quát bị chÃnh bà o đệ cá»§a mình truy sát.
Tư Äồ Xán kém anh trai năm tuổi song võ nghệ lại cao cưá»ng hÆ¡n. TÃnh tình lão ta lại ác độc phi thưá»ng nên Tư Äố Quát đà nh phải trốn Ä‘i để tránh cảnh nồi da xáo thịt. Thá»±c ra, nếu có ở lại thì Tư Äố Quát cÅ©ng khó sống vì lão đã từng bị em trai đánh trá»ng thương.
Tư Äố Quát sợ mẹ già vỡ tim mà chết nên đã giáºu kÃn việc huynh đệ tương tà n, lẳng lặng bá» nhà đi phiêu bạt, chịu tiếng bất hiếu nhi.
Do váºy. Tư Äồ Xán chẳng há» bị tai tiếng và còn trở thà nh Minh chá»§ võ lâm.
Tư Äồ Quát có được gia đình ấm cúng nên đã quên mối háºn cÅ©, chi kể sÆ¡ cho vợ con biết mà thôi.
Năm Sảng nhi mưá»i bẩy tuổi Tư Äồ Quát quyết định bá» hẳn nghá» tiá»u phu, xoay qua nghá» khắc tượng. Rừng Cá»u Tuấn có rất nhiá»u loại cây long não, nguyên liệu tốt nhất để chế tác tượng Pháºt. LÅ© mối má»t chẳng bao giá» dám xúc phạm đến những vị thần thánh có mùi thÆ¡m the the cá»§a long não.
Hữu xạ tá»± nhiên hương. Vá»›i tà i nghệ cá»§a cha con Tư Äồ Quát thì những pho tượng do há» là m ra đã sá»›m nổi tiếng đất Hà m Dương. Không những thế, chúng còn được du khách phương xa mến chuá»™ng.
Khổ thay, chÃnh những pho tượng ấy đã tố cáo tung tÃch cá»§a Tư Äá»— Quát và tai há»a áºp đến.
Má»™t ngà y mùa thu năm Quý Sá»u, Tư Äồ Sảng và o rừng đốn cây long não, lúc trở vá» thi thấy song thân bị giết chết rất thê thảm. Mẹ chà ng thần lá»±c kinh nhân nên đối phương phải đâm đến bẩy nhát má»›i giết được. Cha chà ng thì bị rÆ¡i đầu, mắt vẫn mở trừng trừng vì oán háºn.
Tư Äồ Sảng khóc lóc thảm thiết, chôn cất xong huyện đưá»ng là xách búa Ä‘i tầm thù.
Ngoà i sá»± nghi ngá» dà nh cho minh chá»§ võ lâm Tư Äồ Xán, manh mối duy nhất là chữ “Quỷ†viết bằng máu. Trước khi từ trần, Võ nương vẫn còn đủ sức cáo giác vá»›i con trai mình.
Tư Äồ Sảng đã tròn nhị tháºp và tà i sản nhà chà ng cÅ©ng đã tăng lên kha khá được chá»§ quán Lý Tứ quản lý. Chà ng cÅ©ng là ngưá»i thừa kế duy nhất cá»§a Lý chưởng quỹ vì lão cÅ©ng chẳng có con cháu nà o cả.
Thuở còn trai trẻ, Lý Tứ từng là tay đạo tặc lão luyện giang hồ nên giỠđây hết lá»i khuyên nhá»§, dặn dò cháu trai. Lão dạy chà ng phải ẩn nhẫn và tháºn trá»ng vì lá»±c lượng kẻ thù quá hùng mạnh.
Tư Äá»— Sảng nhất nhất tuân lá»i thúc công bà máºt rá»i ngay Hà m Dương.