Chán nản, Eragon lao ra khỏi căn phòng hình tròn sâu bên dưới trung tâm của Tronjheim. Cánh cửa gỗ sồi đóng sập lại sau lưng nó với tiếng sầm trống rỗng.
Eragon đứng chống hông ở giữa hành lang hình vòm bên ngoài căn phòng và nhìn trừng trừng vào sàn nhà được lát đá hoa nhiều màu với mã não và ngọc bích hình chữ nhật. Từ lúc Orik và nó đến Tronjheim ba ngày trước, mười ba tộc trưởng của các bộ tộc người lùn không làm gì khác ngoài việc tranh cãi những chủ đề mà Eragon thấy thật tầm phào, như là tộc nào có quyền thả các đàn thú của mình vào các đồng cỏ nào đó đang được nói đến. Khi nó nghe các tộc trưởng tranh luận những điểm khó hiểu trong bộ luật hợp pháp của họ, Eragon thường muốn quát lên rằng họ đúng là những tên ngốc đui mù sắp sửa dìm toàn bộ Alagaësia xuống dưới quyền cai trị của Galbatorix, trừ khi họ gạt sang một bên những băn khoăn vụn vặt của họ và chọn một người trị vì mới mà không trì hoãn lâu hơn nữa.
Vẫn đang suy nghĩ miên man, Eragon chậm rãi đi xuống hành lang, gần như không chú ý đến bốn người lính gác đang đi theo nó – họ vẫn làm thế khi nó đi bất cứ đâu – cũng như những người lùn mà nó đi ngang qua trong đại sảnh, chào nó với những biến thể của từ “Argetlam.” Tệ nhất là Íorûnn, Eragon quyết định. Nữ người lùn đó là grimstborith của Dûrgrimst Vrenshrrgn, một bộ tộc hùng mạnh và ưa chiến tranh, và bà ta đã thể hiện rõ ràng ngay từ đầu cuộc thảo luận, rằng bà ta dự định sẽ giành ngôi vua về mình. Chỉ có một bộ tộc khác, Urzhad, là công khai hứa danh dự sẽ ủng hộ sự nghiệp của bà ta, nhưng dường như bà ta đã nhiều dịp chứng tỏ trong suốt cuộc họp tộc trưởng. Bà ta thông minh, láu cá, và có khả năng xoay chuyển hầu hết các tình huống thành lợi thế cho mình. Bà ta có thể là một nữ hoàng xuất sắc, Eragon thừa nhận với chính mình, nhưng bà ta quá ranh ma, không thể nào biết được liệu bà ta có ủng hộ Varden không một khi bà ta lên ngôi. Nó tự cho phép mình cười một cách châm biếm. Nói chuyện với Íorûnn luôn khiến nó thấy lúng túng. Người lùn công nhận rằng bà ta rất đẹp, và thậm chí khi so sánh với con người, vẻ đẹp của bà ta cũng rất ấn tượng. Bên cạnh đó, bà ta dường như đã bộc lộ sự mê hoặc đối với Eragon mà nó không thể thăm dò được. Trong mọi cuộc đối thoại giữa họ, bà ta luôn luôn nói bóng gió về lịch sử và thần thoại của người lùn mà Eragon chẳng hiểu gì cả nhưng điều đó có vẻ làm thích thú Orik và những người lùn khác đến vô tận.
Bên cạnh Íorûnn, hai tộc trưởng khác cũng nổi bật lên là những kình địch cho ngôi vua: Gannel, tộc trưởng của Dûrgrimst Quan, và Nado, tộc trưởng của Dûrgrimst Knurlcarathn. Là những người bảo vệ tín ngưỡng của người lùn, tộc Quan sử dụng ảnh hưởng to lớn giữa các dòng dõi của họ, nhưng cho đến giờ, Gannel cũng chỉ nhận được sự ủng hộ của hai bộ tộc nữa là Dûrgrimst Ragni Hefthyn và Dûrgrimst Ebardac - một bộ tộc chủ yếu tận tụy với việc nghiên cứu học thuật. Ngược lại, Nado đã tạo dựng được liên minh lớn hơn, bao gồm các tộc Feldûnost, Fanghur, và Az Sweldn rak Anhûin.
Trong khi Íorûnn có vẻ muốn ngôi báu chỉ đơn thuần vì quyền lực mà bà ta sẽ có được, Gannel không có vẻ thù địch với Varden – dù cho Eragon không thân thiện với họ cho lắm - thì Nado lại công khai và kịch liệt phản đối mọi dính líu đến Eragon, Nasuada, Đế quốc, Galbatorix, Nữ hoàng Islanzadí, hoặc theo như Eragon có thể nói: bất cứ sinh vật nào ở bên ngoài rặng núi Beor. Bộ tộc Knurlcarathn là bộ tộc của những thợ đá, nhân lực, hàng hóa và vật chất. Không tộc nào sánh bằng họ, mọi tộc khác đều dựa vào ý kiến của họ trong việc đào hầm và xây dựng nơi ở của mình, và ngay cả tộc Ingeitum cũng cần họ để khai thác quặng cho các xưởng rèn của họ. Và nếu khả năng ứng cử vương miện của Nado lung lay, Eragon biết trong số các tộc trưởng khác sẽ có ít người có chung quan điểm với nó vươn lên thế chỗ ông ta. Az Sweldn rak Anhûin chẳng hạn - bộ tộc này gần như đã bị Galbatorix và nhóm Phản đồ xóa sổ trong cuộc nổi loạn của chúng - đã tuyên bố họ là kẻ thù huyết thống của Eragon trong suốt chuyến viếng thăm của nó đến thành phố Tarnag và mọi hành động của họ trong các cuộc họp thị tộc đều biểu lộ mối căm hờn không thể xoa dịu đối với Eragon, Saphira, mọi thứ liên quan đến rồng và những ai cưỡi rồng. Họ đã phản đối cả sự hiện diện của Eragon ở các cuộc họp giữa các tộc trưởng, điều đó làm trì hoãn nghi thức thêm sáu giờ không cần thiết.
Vài ngày nay, Eragon nghĩ “mình sẽ phải tìm ra một cách để hòa giải với họ. Hoặc là vậy, hoặc là mình sẽ phải kết thúc những gì mà Galbatorix đã bắt đầu. Mình sẽ không sống cả đời trong nỗi sợ hãi Az Sweldn rak Anhûin”. Một lần nữa, như nó đã làm rất thường xuyên trong mấy ngày qua, nó chờ đợi sự trả lời của Saphira. Và khi thấy điều đó không đến, một nỗi đau quen thuộc như đâm vào tim nó.
Dù liên minh giữa các tộc có vững chắc đến đâu, vẫn có một nghi vấn về sự không minh bạch. Cả Orik, Íorûnn, Gannel và Nado đều không có đủ hậu thuẫn để chiến thắng trong một cuộc bầu cử đại chúng, vì vậy tất cả họ đều hăng hái tham gia vào việc cố gắng giữ lòng trung thành của những tộc đã hứa sẽ giúp họ, đồng thời cố gắng mua chuộc người ủng hộ của đối thủ. Bất chấp tầm quan trọng của quá trình, Eragon thấy nó cực kỳ nhạt nhẽo và điều đó làm nó bực mình.
Nhờ sự giải thích của Orik, Eragon hiểu rằng trước khi các tộc trưởng bầu cho mình một người cai trị, họ phải biểu quyết xem liệu họ đã sẵn sàng chọn một nhà vua hoặc một nữ hoàng mới chưa, và cuộc bầu cử sơ bộ phải được ít nhất chín phiếu thuận nếu muốn được tính là qua. Cho đến lúc đó, chưa một tộc trưởng nào, kể cả Orik, cảm thấy đủ yên tâm vào địa vị của mình để mang vấn đề ra giải quyết và tiến hành cuộc bầu cử cuối cùng. Như Orik nói, đó là phần phức tạp nhất trong cả quá trình và trong vài trường hợp, Eragon được biết là nó đã trì hoãn lâu đến phát nản.
Trong lúc cân nhắc tình hình, Eragon thả bộ vu vơ xuyên qua khu phòng bên dưới Tronjheim cho đến khi nó thấy mình đang ở trong một căn phòng khô ráo, bụi bặm với một hàng gồm năm cổng vòm màu đen ở một đầu và một bức phù điêu tạc hình một con gấu đang nhe răng gầm gừ cao cỡ sáu thước. Con gấu có răng bằng vàng và mắt là những viên ruby tròn nhiều mặt.
“Chúng ta đang ở đâu, Kvîstor?” Eragon hỏi, liếc nhìn những người lính gác của nó. Giọng của nó tạo ra những tiếng vang trống rỗng trong căn phòng. Eragon có thể cảm nhận được tâm trí của rất nhiều người lùn ở tầng bên trên, nhưng nó không hề biết làm sao để tới được chỗ họ.
Gã lính chỉ huy, một người lùn còn khá trẻ không hơn sáu mươi tuổi, bước tới trước. “Những phòng này được khai phá hàng ngàn năm trước bởi Grimstnzborith Korgan, khi Tronjheim còn đang được xây dựng. Chúng tôi không sử dụng chúng nhiều kể từ hồi đó, trừ khi toàn bộ chủng tộc chúng tôi tập trung trong Farthen Dûr.”
Eragon gật đầu. “Ông dẫn tôi trở lên được không?”
“Dĩ nhiên, Bàn Tay Bạc.”
Đi một cách khẩn trương, vài phút sau họ đến một cầu thang rộng rãi với bậc thang nông và có kích cỡ của người lùn, dẫn lên khỏi mặt đất đến một hành lang đâu đó ở góc tây nam Tronjheim. Kvîstor dẫn Eragon đến nhánh phía nam trong bốn hành lang dài hàng dặm chia Tronjheim theo bốn hướng của một la bàn.
Đó cũng là hành lang mà Eragon và Saphira đã đi qua khi lần đầu vào Tronjheim cách đây vài tháng. Eragon đi xuống, về phía trung tâm thành phố với một cảm giác kỳ lạ. Nó cảm thấy như nó đã già đi vài tuổi trong thời gian chuyển tiếp.
Con đường lớn cao bốn tầng đông đúc những người lùn của mọi bộ tộc. Tất cả bọn họ đều nhận thấy Eragon, nó chắc chắn điều đó, nhưng không phải tất cả đều hạ cố chào nó, và nó biết ơn điều này, vì nó không phải nỗ lực đáp lại bằng nhiều câu chào hơn.
Eragon cứng đờ người khi nó thấy một hàng người của tộc Az Sweldn rak Anhûin đi ngang qua hành lang. Đám người lùn đồng loạt quay đầu nhìn nó, vẻ mơ hồ toát lên đằng sau cái khăn che mặt màu tím mà họ luôn mang khi ở nơi công cộng. Người lùn cuối cùng trong hàng nhổ lên sàn về phía Eragon trước khi kịp đi theo hàng qua một cánh cổng mái vòm và ra khỏi đại sảnh cùng với đồng đạo của ông ta.
“Saphira mà ở đây, họ đã chẳng dám xấc xược như thế”, Eragon nghĩ.
Nửa giờ sau, nó tới cuối cái hành lang tráng lệ, và mặc dù nó đã đến đó rất nhiều lần trước đây, một cảm giác sợ hãi và ngạc nhiên bao trùm lấy nó khi nó bước đi giữa những cây cột bằng đá mã não có chóp bằng kim cương vàng to gấp ba lần một người và bước vào căn phòng tròn ở trung tâm Tronjheim.
Căn phòng dài hàng trăm thước từ đầu này đến đầu kia, sàn nhà bằng đá cacnelian láng bóng được chạm hình một cây búa bao quanh bởi mười hai ngôi sao, tộc huy của Dûrgrimst Ingeitum và của vị vua đầu tiên của người lùn, Korgan, người đã khám phá ra Farthen Dûr khi đang đào vàng. Đối diện Eragon ở đầu bên kia là lối vào ba đại sảnh khác, trải rộng ra khắp thành phố. Căn phòng không có trần nhưng kéo dài lên tới đỉnh của Tronjheim, khoảng một dặm phía trên đầu. Ở đó mở ra vòm rồng nơi Eragon và Saphira đã trú ngụ trước khi Arya phá vỡ ngôi sao ngọc bích, và rồi đến bầu trời bên trên: một cái đĩa xanh tráng lệ dường như ở xa không tưởng tượng nổi, cứ như được đeo nhẫn bởi cái miệng mở của Farthen Dûr - ngọn núi rỗng cao mười dặm che chở Tronjheim khỏi phần còn lại của thế giới.
Chỉ một lượng rất ít ánh sáng ban ngày chiếu xuống dưới đáy của Tronjheim. Thành phố Vĩnh hằng Chạng vạng - thần tiên đã gọi nó như thế. Vì có quá ít ánh sáng mặt trời vào được thành phố núi - trừ nửa giờ chói lọi trước và sau giữa trưa trong suốt thời gian nóng nhất của mùa hè - những người lùn soi sáng bên trong bằng vô số những ngọn đèn lồng không có ngọn lửa của họ. Hàng ngàn những cái đèn như thế được trưng bày rực rỡ trong căn phòng. Mỗi ngọn đèn sáng chói được treo bên ngoài những cái cột của con đường có mái vòm xếp thành hàng trên mỗi tầng của thành phố. Và thậm chí còn nhiều lồng đèn hơn được gắn bên trong những mái vòm, đánh dấu những lối vào đến những căn phòng kỳ lạ không được biết tới, cũng như lối đi của Vol Turin, Cầu Thang Vô Tận, xoáy ốc xung quanh căn phòng từ sàn lên đến đỉnh. Ấn tượng gây ra vừa u sầu vừa ngoạn mục. Những ngọn đèn có rất nhiều màu sắc, khiến cho vùng bên trong của căn phòng như được tô điểm bằng những viên đá quý rực rỡ.
Vẻ lộng lẫy của chúng, tuy vậy, lại lu mờ đi bên cạnh sự tráng lệ một viên ngọc thực sự, viên ngọc vĩ đại nhất trong tất cả: Isidar Mithrim. Trên sàn, những người lùn đã xây một giàn giáo bằng gỗ đường kính mười tám thước, và bên trong hàng rào ghép bởi những cái xà bằng gỗ sồi, họ đang ráp lại ngôi sao ngọc bị vỡ vụn, lần lượt từng mảnh quý giá, với một sự thận trọng và khéo léo vô cùng. Những mảnh vỡ mà họ chưa lắp được giữ trong những hộp ko có nắp, có lót những ổ len nguyên chất, mỗi hộp được ghi nhãn với một dòng những dấu hiệu nguệch ngoạc. Những cái hộp rải rác khắp một khoảng rộng của khu phía tây căn phòng. Có lẽ khoảng ba trăm người lùn đang ngồi cúi mình trên những cái hộp, mải mê với công việc của mình, cố gắn những mảnh vụn lại với nhau thành một khối liền. Một nhóm khác đang hối hả bắc giàn, hướng vào những mảnh ngọc vụn bên trong, cũng như xây thêm các công trình khác.
Eragon quan sát họ làm việc trong vài phút, rồi đi thơ thẩn tới khu vực sàn nhà mà Durza đã phá vỡ khi hắn và đám chiến binh Urgals của hắn xông vào Tronjheim từ những đường hầm bên dưới. Dùng mũi giày, Eragon gõ vào sàn đá bóng loáng trước mặt. Không còn dấu vết nào những hư hại mà Durza đã gây ra. Những người lùn đã làm được một việc phi thường khi xóa bỏ những tàn tích của Trận chiến Farthen Dûr, mặc dù Eragon hy vọng họ sẽ tưởng niệm về trận chiến bằng một kiểu tượng đài nào đó, vì nó cảm thấy để cho những thế hệ tương lai không quên đi cái giá phải trả bằng máu của người lùn và quân Varden trong suốt cuộc chiến chống lại Galbatorix, là một điều quan trọng.
Nản chí, Eragon lao ra khỏi phòng hội nghị tròn được giấu sâu dưới trung tâm của Tronjheim. Cánh cửa bằng gỗ cây sồi đóng lại đằng sau nó với một tiếng vang ầm.
Eragon đứng chống tay lên hông ngay giữa hành lang vòng cung bên ngoài phòng họp và nhìn chằm chằm xuống sàn đá, nơi được khảm đá mã não và ngọc bích hình chữ nhật. Từ khi nó và Orik đến Tronjheim, cách đây ba ngày, thì những việc mà mười ba tộc trưởng của các bộ tộc người lùn đã làm không có gì khác ngoài việc tranh cãi về vấn đề mà Eragon nghĩ là không cần thiết, chẳng hạn như có nhiều bộ tộc đòi quyền lợi cho người bị thương của họ ngay giữa cuộc tranh cãi. Khi nghe những cuộc tranh luận tối nghĩa của các tộc trưởng đưa ra những quan điểm pháp lý của họ, Eragon cảm thấy như muốn la to lên rằng họ đang bị mù bởi cho rằng số phận bất hạnh của toàn Alagaësia là do chính sách cai trị của Galbatorix trừ khi họ đặt mối quan tâm nhỏ nhen ít kỷ của họ qua một bên và chọn người đứng đầu mà không trì hoãn nữa.
Vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ, Eragon chậm bước xuống hành lang, để bốn vệ sĩ theo sau nó - như họ đã làm dù cho nó có ở bất cứ đâu - cũng như trong tộc người lùn, nhiều người chào nó với nhiều cách dành cho "Bàn-tay-bạc". Người mà nó không mong muốn nhất là Íorûnn, Eragon nghĩ vậy. Một phụ nữ người lùn là tộc trưởng của Dûrgrimst Vrenshrrgn, một thị tộc hùng mạnh, hiếu chiến, và bà ta đã làm rõ, từ khi cuộc họp bắt đầu, rằng bà ta dự tính chiếm lấy ngai vàng cho riêng mình. Chỉ có một thị tộc khác, Urzhad, đã cởi mở thừa nhận họ theo phe bà ta, nhưng như những gì bà ta đã có dịp thể hiện trong cuộc họp giữa các tộc trưởng thì bà ta quá thông minh, xảo trá, và có thể giải quyết hầu hết các tình huống. Bà ta có thể là một nữ hoàng xuất sắc, Eragon thừa nhận, nhưng bà ta quá xảo quyệt, không thể biết được bà ta có hỗ trợ Varden hay không một khi bà ta lên ngôi. Nó tự thưởng cho mình một nụ cười nhăn nhó. Khi nói chuyện với Íorûnn, bà ta luôn cảnh giác nó. Người lùn coi bà ta là một biểu tượng sắc đẹp, và ngay cả nếu theo các tiêu chuẩn của con người, thì bà ta gây một ấn tượng rất mạnh. Bên cạnh đó, bà ta dường như làm mê hoặc Eragon khiến nó không thể không để ý. Trong tất cả các cuộc tranh luận, bà ta cứ luôn đưa ra lời ám chỉ về lịch sử và thần thoại của bộ tộc người lùn, điều mà Eragon không hiểu lắm nhưng dường như để Orik và các người lùn khác phân tâm không dừng lại được.
Thêm vào với Íorûnn, hai tộc trưởng khác đã nổi lên như là địch thủ của nhau cho ngôi vua. Gannel, tộc trưởng của Quan Dûrgrimst, và Nado, tộc trưởng của Dûrgrimst Knurlcarathn. Như người quản lý của các tôn giáo người lùn, các Quan có ảnh hưởng rất lớn giữa các thị tộc của họ, nhưng cho đến nay, Gannel đã đạt được sự hỗ trợ của hai thị tộc khác, Dûrgrimst Ragni Hefthyn và Dûrgrimst Ebardac – thị tộc chỉ chủ yếu dành riêng cho các học giả nghiên cứu. Ngược lại, Nado đã giả tạo một liên minh lớn hơn, bao gồm các thị tộc Feldûnost, Fanghur, và Az Sweldn rak Anhûin.
Ngược lại với Íorûnn dường như muốn cái ngai chỉ dành cho cái quyền lực mà bà ta có ý định đạt được sau đó, Gannel, vốn đã không có vẻ thù nghịch với Varden - mặc dù không phải là ông ta thân thiện với họ - Nado thì thẳng thắn và kịch liệt chống lại bất kỳ những dính dáng có sự hiện diện của Eragon, Nasuada, Đế Quốc, Galbatorix, Nữ Hoàng Islanzadí, hoặc, cho đến nay Eragon có thể nói, bất kỳ sinh vật nào bên ngoài Núi Beor. Knurlcarathn là thị tộc xây dựng và ở nam giới cũng như về nhu cầu vật chất, họ không có sự cân bằng, vì mỗi thị tộc khác đều phụ thuộc vào chuyên môn của họ cho việc đào hang hay xây dựng nơi ở, và thậm chí ngay cả Ingeitum cũng cần họ khai thác các mỏ quặng cho lò rèn của mình. Và nếu Nado giành được ngôi vua thì sẽ có biến động, Eragon biết rằng nhiều người trong số ít tộc trưởng sẽ chịu chia sẻ quan điểm của ông ta, sẽ nhảy lên và chiếm lấy ngôi của ông ta. Az Sweldn rak Anhûin, là một ví dụ điển hình như là Galbatorix và Forsworn, đã gần như xoá sổ trong thời gian của cuộc nổi dậy - đã công khai rằng sẽ lấy máu của kẻ địch là Eragon trong thời gian nó ghé thăm thành phố Tarnag và trong mỗi hành động của họ tại cuộc họp của các thị tộc, đã chứng tỏ lòng căm thù vẫn không nguôi đối với Eragon, Saphira, và mọi thứ cần làm với con rồng và người cưỡi chúng. Họ đã tỏ ra khó chịu khi để Eragon tham dự tại cuộc họp của các tộc trưởng, mặc dù nó đã được pháp luật của người lùn hoàn toàn cho phép, và được phép tham dự cuộc họp này, do đó không cần phải trì hoãn các nghi thức những sáu giờ.
Một trong những ngày này, Eragon nghĩ, mình sẽ phải tìm cách để tạo hoà bình với họ. Nếu không mình sẽ phải hoàn thành những gì Galbatorix gây ra. Mình từ chối tiếp tục sống trong sự sợ hãi về Az Sweldn rak Anhûin. Một lần nữa, như nó đã thường xuyên làm vậy trong quá khứ cách đây vài giờ, nó chờ hồi âm của Saphira, và khi không nhận được, một cảm giác đau nhói quen thuộc như đâm vào tim nó.
Liên minh giữa các thị tộc vững chắc đến đâu, tuy nhiên, đó là câu hỏi không chắc chắn. Orik, Íorûnn, Gannel cũng như Nado, tất cả đều không có đủ ủng hộ để thắng cuộc bình chọn người được bầu chọn lên ngôi, vì thế tất cả họ đều tích cực tham gia vào việc giữ lại lòng ủng hộ của các thị tộc, những người mà đã hứa sẽ giúp họ trong khi đó, họ lại đang đâm lén sau lưng kẻ địch. Mặc cho tầm quan trọng của vấn đề, Eragon cho rằng việc đó cực kỳ chán ngắt và bực bội.
Dựa trên những lời giải thích của Orik và theo như Eragon hiểu thì trước khi các tộc trưởng muốn đưa ra một điều lệ, họ phải thông qua bỏ phiếu, cho dù muốn hay không thì họ phải chuẩn bị sẵn sàng để chọn ra một vị vua hay nữ hoàng và việc bầu cử sơ bộ phải được bỏ vào ít nhất chín phiếu bằng chính năng lực của họ để được thông qua. Đến bây giờ, không một tộc trưởng nào, kể cả Orik, cảm thấy đủ an toàn ở vị trí của họ để đưa ra vấn đề vào đầu và tiếp tục đến cuối cuộc bầu cử. Đó là, như Orik đã nói, trong vài trường hợp, được biết như là kéo theo một khoảng thời gian dài bực bội.
Khi đã cân nhắc về tình trạng đó xong, Eragon đi thơ thẩn qua nhiều ngõ ngách dưới Tronjheim cho tới khi nó tìm lại được chính nó trong cái phòng khô và đầy bụi bặm, với năm cung vòm đen trên một mặt và một bức phù điêu được khắc với một con gấu cao hai mươi feet đang gầm gừ ở mặt còn lại. Con gấu có răng vàng và tròn, mắt được khảm màu hồng ngọc.
- Chúng ta đang ở đâu vậy, Kvîstor?
Eragon hỏi, nhìn qua những vệ sĩ. Tiếng nói của nó vang khắp phòng. Eragon có thể cảm thấy được tâm trí của nhiều người lùn với cấp độ trên họ, nhưng nó không biết làm sao để tiếp cận.
Người vệ sĩ dẫn đầu, một người lùn khá trẻ không hơn sáu mươi, bước lên.
- Các phòng này đã được dọn cách đây nhiều thiên niên kỷ bởi Tộc trưởng Korgan, khi Tronjheim đang xây dựng. Chúng tôi đã không sử dụng chúng nhiều từ đó, ngoại trừ khi toàn bộ tập hợp ở Farthen Dûr.
Eragon gật đầu:
- Có thể đưa tôi quay trở lên phía trên?
- Tất nhiên, thưa Bàn-Tay-Bạc.
Một vài phút đi bộ đưa họ lên một cầu thang rộng không sâu lắm, với kích cỡ bước chân của người lùn, lên khỏi mặt đất đến một hành lang nào đó nằm ở phía tây nam của thành Tronjheim. Từ đó, Kvîstor hướng dẫn Eragon vào hành lang phía nam khoảng chừng bốn dặm dài, chia Tronjheim dọc theo xung quanh điểm chính giữa.
Đó cũng là cái hành lang mà qua đó Eragon và Saphira đã lần đầu tiên bước vào Tronjheim cách đây vài tháng trước, và Eragon đi xuống, hướng về trung tâm của thành phố núi, với một cảm giác lạ của lòng hoài cổ. Nó cảm thấy như đã già đi nhiều năm tuổi.
Đại lộ số bốn mươi, một đám đông người lùn trong nhiều bộ tộc khác nhau. Hầu hết trong số họ nhận ra Eragon, nó chắc chắn thế, nhưng không ai chào nó, điều mà nó rất cảm ơn, vì điều đó cứu nó khỏi các nỗ lực phải trả lại nhiều hơn là các lời chào.
Eragon gần như hoá đá khi trông thấy một nhóm người của tộc Az Sweldn rak Anhûin băng qua hành lang. Một trong số họ quay lại nhìn nó, mặt của họ bị che khuất sau mạng che màu tím, cái mà họ luôn đeo khi đi ra ngoài. Người lùn đi cuối cùng trong đó phỉ nhổ ngay trước mặt Eragon trước khi đi nhập vào dòng người và ra khỏi hành lang cùng với anh em của hắn.
Nếu Saphira ở đây, chúng sẽ không dám xấc láo như thế", Eragon nghĩ.
Nửa giờ sau, nó đến khúc cuối hành lang tráng lệ, và mặc dù nó đã đi nhiều lần trước đây nhưng một cảm giác của sự sợ hãi và thắc mắc bao trùm lấy nó như khi nó đi giữa các cột mã não đen có ngọn màu vàng đá zircon với kích thước gấp ba lần của một người. Nó đi vào phòng họp tròn ngay giữa Tronjheim.
Phòng họp rộng khoảng một ngàn feet, với một tầng khắc đá carnelian bóng loáng với một cái búa, bao quanh là mười hai biểu tượng, là gia huy của thị tộc Dûrgrimst Ingeitum và của vị vua người lùn đầu tiên, Korgan, người đã phát hiện ra Farthen Dûr trong khi đào mỏ vàng. Đối diện với Eragon và cũng như phía bên kia là ngõ ra vào của ba đại sảnh dẫn xuyên qua thành phố núi. Phòng hội nghị không có nóc nhưng dẫn lên phía trên cùng của Tronjheim, khoảng một dặm.Đó là nơi dành cho rồng khi Eragon và Saphira đã từng ở cho đến khi Arya làm vỡ ngôi sao Sapphire, và rồi bầu trời: một màu xanh sáng xa xăm có vẻ không thể tưởng tượng được, bao lấy miệng thành phố núi Farthen Dûr cao trên mười dặm, để che khuất Tronjheim khỏi tầm nhìn của thế giới bên ngoài.
Chỉ có một số lượng ánh sáng vừa đủ chiếu vào Tronjheim. Thành phố Chạng Vạng Vĩnh Cửu, các thần tiên gọi như vậy. Bởi chỉ một vài tia nắng mặt trời có thể lọt vô được thành-phố-núi, ngoại trừ một chút tia nắng chói loá mắt nửa giờ trước và sau buổi trưa khi nắng hè lên cao. Người lùn thắp sáng bằng nhiều các lồng đèn không có lửa. Hàng ngàn trong số đó soi sáng phòng hội nghị. Một cái lồng đèn treo ở ngoài trên từng cây cột của mái vòm cong mà mỗi tầng của thành-phố-núi đều có, và thậm chí nhiều đèn hơn được gắn vào nhiều mái vòm, tạo thành lối vào cho các phòng xa lạ, cũng như con đường của Vol Turin, Cầu Thang Vô Tận, cái mà xoắn quanh phòng hội nghị từ đỉnh tới đáy. Hiệu quả cực kỳ cách điệu lẫn đẹp mắt. Các lồng đèn có nhiều màu sắc khác nhau, làm cho sự xuất hiện của nó như là bên trong phòng hội nghị như được điểm thêm với nhiều viên đá quý rực rỡ.
Vẻ lộng lẫy của nó, tuy nhiên, lu mờ bên cạnh vẻ đẹp lộng lẫy của một viên đá quý thật sự, viên đá quý lớn nhất trong tất cả: Isidar Mithrim. Trên sàn nhà của phòng họp, các người lùn đã xây dựng một cái giàn giáo gỗ có đường kính khoảng sáu mươi mét, và phía bên trong của hàng rào gỗ sồi tươi, chúng là, từng mảnh quý giá kề nhau, ráp lại các mảnh vỡ của Khối Ngọc Sao Hoa với một cách cực kỳ cẩn thận và tinh vi . Các mảnh chưa tìm ra chỗ để ráp lại thì được lưu giữ trong các hộp đang mở với miếng lót bằng len phía trong, mỗi hộp được dán nhãn với một dòng chữ cổ khẳng khiu. Cái hộp được mở đầy ra ở mặt phía Tây của phòng họp rộng lớn. Có lẽ ba trăm người lùn ngồi quanh, chăm chú vào công việc của họ trong lúc họ tìm chỗ để gắn các mảnh vỡ phù hợp vào nhau để thành một khối. Nhóm khác hối hả chung quanh giàn giáo, giữ cho các mảnh đá quý trong vòng, như cũng như xây dựng thêm các cấu trúc.
Eragon quan sát chúng trong vài phút, rồi thả bộ qua khu lầu nơi mà Durza đã tàn phá khi hắn và lũ chiến binh Urgal của hắn xâm nhập vào Tronjheim từ đường hầm phía dưới. Dùng mũi giầy, Eragon đá cục đá phía trước. Không còn một vết tích hư hại mà Durza gây ra. Người lùn đã xoá sạch các vết tích còn lại của trận chiến Farthen Dûr, mặc dù Eragon hy vọng rằng họ sẽ để lại làm kỷ niệm, cho thế hệ sau không bao giờ quên là máu của nhiều người lùn và Varden đã đổ xuống trong quá trình đấu tranh chống lại Galbatorix.
Khi Eragon đi lại giàn giáo, nó gật đầu chào Skeg, người đang đứng trên nền đá nhìn Khối Ngọc Sao Hoa. Eragon đã gặp người lùn gầy, nhanh nhẹn này trước đây. Skeg là thành viên của Dûrgrimst Gedthrall, và đã được Vua Hrothgar tin tưởng giao cho nhiệm vụ phục hồi kho báu quý giá nhất của người lùn.
Skeg ra hiệu cho Eragon leo lên trên nền đá. Một khung cảnh đầy đá quý, hình chóp nhọn, lấp lánh, cạnh mỏng như giấy, bề mặt gợn sóng làm cho Eragon thấy giống như nó kéo chính nó lên trên tấm ván thô sơ. Phía trên của Khối Ngọc Sao Hoa nhắc nó nhớ đến băng trên sông Anora ở thung lũng Palancar vào cuối mùa đông, khi mà băng vừa tan vừa đông lại nhiều lần và rất nguy hiểm khi đi qua, có nhiều cú va mạnh và băng nhấp nhô qua lại khi nhiệt độ lên cao. Thay vì chỉ có màu xanh biển, trắng, hay là trong suốt thì những mảnh còn lại của Khối Ngọc Sao Hoa lại mềm, hồng hồng, nhìn được thông qua các vết nâu cam.
- Việc như thế rồi vậy?
Eragon hỏi.
Skeg nhún vai và khua tay trong không khí như hai cánh bướm.
- Nó vẫn như thế, thưa Bàn Tay Bạc. Ngài không thể vội vàng để hoàn thành.
- Đối với tôi thì ông đang tiến hành nhanh tiến trình.
Với một ngón trỏ xương xẩu, Skeg giơ tay lên, chùi chùi cái mũi rộng và tẹt.
- Phần trên của Isidar Mithrim – Khối Ngọc Sao Hoa, những gì bây giờ ở phía dưới, Arya đã làm vỡ nó ra thành nhiều mảng lớn, nên dễ gắn lại với nhau. Phần dưới của Khối Ngọc Sao Hoa, tuy nhiên, những gì hiện ở phía trên ...
Skeg lắc đầu, nhăn mặt đau buồn.
- Do ảnh hưởng của vụ vỡ, tất cả các phần ngược lại với bề mặt của khối ngọc, bị đẩy ra do Arya và rồng Saphira, hướng xuống phía ngài và Tim Đen... nó đã vỡ hoa hồng phía trong thành từng miếng nhỏ hơn bao giờ hết. Và hoa hồng, Bàn-Tay-Bạc à, hoa hồng là biểu tượng của viên đá. Nó là phần phức tạp nhất, phần đẹp nhất của Khối Ngọc Sao Hoa. Và giờ nó nằm ở hầu hết các phần. Trừ khi chúng tôi có thể ráp lại hết, ở mọi nơi nó lẫn vào, chúng tôi có thể đưa viên đá cho các thợ kim hoàn và họ mài nhẵn thành vòng tròn cho mẹ của chúng tôi.
Các từ Skeg nói ra như nước tràn bờ. Ông ta la bằng ngôn ngữ người lùn vào người đang mang cái hộp qua hành lang, sau đó giật giật râu trắng của ông và hỏi:
- Ngài đã bao giờ nghe kể lại chưa, Bàn-Tay-Bạc, câu chuyện kể về Khối Ngọc Sao Hoa được khắc ra, trong thời đại của Herran?
[Còn tiếp]