Sử Nhược Mai nhận ra người này, hắn chính là hán tử hôm qua đi cùng với tên hán tử mặt nung núc thịt kia.
Hách Bằng mừng rỡ vô cùng, hoan hỉ nói:
"Phong đại ca, nhanh đến đây! Ngươi điểm ngã ả ta, tiền tài trên người ả toàn bộ đều thuộc về ngươi, nhưng ngươi cần hạ thủ lưu tình, không được điểm vào tử huyệt!"
Nguyên lai hán tử nhỏ bé loắt choắt này tên gọi Phong Chấn Vũ, hắn là một danh thủ thiện dụng cây phán quan bút điểm huyệt.
Phong Chấn Vũ nhảy xuống khỏi lưng ngựa, hấp háy mắt cười:
"Hách đại ca tại sao lại khẳng khái như vậy, chỉ muốn người không muốn tiền sao? Ha..., ha, ha, ha, ta đã minh bạch rồi, ả này so với toàn bộ số kim đậu mang theo trên người còn đáng giá hơn nhiều, giao dịch này, đều là ngươi chiếm lấy tiện nghi!"
Hách Bằng đã biết hắn cũng đã nhìn ra Sử Nhược Mai, liền vội vàng nói:
"Chúng ta vốn là huynh đệ cùng đường, ta sẽ không để cho ngươi chịu thiệt, chỉ cần lão ca giúp đỡ, ta còn tặng thêm mười lượng vàng."
Phong Chấn Vũ cười nói:
"Tốt, tốt, tốt! Ngươi háo sắc, ta tham tiền, ta sẽ thành toàn cho ngươi!"
Hắn liền rút phán quan bút ra, nhập vào vòng chiến.
Thủ pháp điểm huyệt của Phong Chấn Vũ quả thực rất cao, hắn động thân nhẹ tiến lên, phán quan bút tả thủ điểm thẳng vào mặt, Sử Nhược Mai hơi nghiêng mặt tránh, nàng trở tay, thanh cương kiếm chém xuống, nào ngờ Phong Chấn Vũ chỉ dùng hư chiêu, tả thủ vừa rút lại, phán quan bút mới đến nửa vời đã vòng ra ngoài, thoắt cái hắn đã hoành thân, mũi bút đã điểm tới Vân Thai Huyệt trên ngực Sử Nhược Mai. May mắn Sử Nhược Mai thân pháp khinh linh, nàng bất chợt xoay người lướt ra, cũng trong sát na vừa tránh né, nàng còn tức tốc đánh trả lại một chiêu, thanh cương kiếm chém xéo vào bờ vai hắn, thuận thế chặt vào mạch môn. Phong Chấn Vũ kêu lên một tiếng, múa tròn đôi phán quan bút quanh thân hóa giải một chiêu này của Sử Nhược Mai. Hắn đột nhiên nói:
"Hách đại ca, miếng bánh bao đến cửa miệng này thật sự là rất khó nuốt, chỉ sợ nuốt không nổi."
Hách Bằng hỏi:
"Là sao?"
Phong Chấn Vũ đáp:
"Ngươi nhìn không ra sao, kiếm pháp của ả chính là chiêu số của Diệu Tuệ thần ni đó!"
Hách Bằng trong lòng rúng động, nhưng lập tức nghĩ: "Diệu Tuệ thần ni tuyệt tích giang hồ đã lâu, có còn trên nhân thế hay không cũng không biết chắc, miếng bánh bao đến tận cửa miệng này, ta làm sao có thể vứt bỏ được?" Hắn đã bị sắc làm loạn trí, mặc dù đối với Diệu Tuệ thần ni có vài phần cố kỵ nhưng cũng bất chấp. Hắn liền nói:
"Phong đại ca, ngươi có thể an tâm, người la do ta chiếm, cho dù lão ni kia còn sống trên đời, tương lai sau này nếu có chuyện thì cũng một mình ta chịu. Phong đại ca, ngươi giúp thì giúp tới cùng, nếu như ngươi chê mười lượng vàng còn ít, ta sẽ tăng lên gấp đôi, tặng ngươi hai mươi lượng vàng, thế nào?"
Phong Chấn Vũ lắc lắc đầu nói:
"Nếu là đệ tử của Diệu Tuệ thần ni, ta sẽ gặp phải nguy hiểm rất nhiều, không thể chỉ bằng hai mươi lượng vàng mà khiến liên lụy đến ta phải chịu bồi một mạng."
Hách Bằng cắn răng hỏi lại:
"Không nói dông dài, ngươi rốt cuộc muốn bao nhiêu?"
Phong Chấn Vũ nói:
"Tối thiểu là năm mươi lượng vàng ta mới có thể thương lượng!"
Hắch Bằng cũng đành cắn răng chịu nhịn nói:
"Được, theo ý ngươi!"
Phong Chấn Vũ tham nhất là tiền, tục ngữ có câu: “Có mức thưởng lớn, tất sinh dũng khí”, huống chi theo như lời Hách Bằng vừa nói thì Diệu Tuệ thần ni vị tất còn sống trên đời, thâm chí ngay cả khi còn sống, tương lai truy xét ra, Phong Chấn Vũ hắn cũng chỉ là một tòng phạm, Diệu Tuệ thần nị vị tất sẽ giết hắn.
Khi nghĩ đến đây, Phong Chấn Vũ để cho tiền bạc lóa mắt, gạt bỏ mọi lo lắng, hắn cười một tiếng rồi nói:
"Tốt, giao dịch này coi như đã định xong!"
Lập tức song bút chia ra, lại hướng đến Sử Nhược Mai triển khai công kích, bút bên tay phải ra chiêu Tiên Nhân Chi Lộ, bút bên tay trái ra chiêu Ngư Phụ Vấn Tân, cả hai cùng nhằm kỳ môn huyệt dưới sườn của Sử Nhược Mai điểm tới.
Sử Nhược Mai thi triển kiếm pháp phản công, toàn lực phản kích lại một chiêu Thiết Tỏa Hoành Giang. Phong Chấn Vũ thiết bút khua lên, "đương" một tiếng, đã đánh lệch mũi kiếm của Sử Nhược Mai ra, song bút bên trái điểm tới Kỳ Môn, bên phải điểm tới Tinh Bạch. Sử Nhược Mai kiếm chiêu đã sử hết, liền dựa vào thân pháp khinh linh, nàng dùng một hế Diêu Tử Phiên Thân, bay nghiêng ra ngoài một trượng. Thế nhưng, mặc dù nàng đã tránh thoát mối nguy huyệt đạo bị điểm, vạt áo cũng đã bị thiết bút đâm thủng, suýt chút nữa là bị thương. Nói thì chậm nhưng lúc ấy rất nhanh, Phong Chấn Vũ như bóng theo hình, bám theo lên phía trước, Hách Bằng kêu lên:
"Phong đại ca! Đừng đả thương ả!"
Phong Chấn Vũ đáp:
"Ta biết rồi! Ngươi đừng nhiều lời!"
Song bút của hắn múa tít, mỗi bút đều hướng vào huyệt đạo yếu hại của Sử Nhược Mai điểm đến.
Thủ pháp điểm huyệt của Phong Chấn Vũ quả thật bất phàm, chỉ qua một thời gian ngắn đã biến hóa thành hàng ngàn bút ảnh tầng tầng lớp lớp bao chặt lấy thân hình Sử Nhược Mai. Thế nhưng bởi vì Hách Bằng không đồng ý cho hắn đả thương Sử Nhược Mai, cho nên song bút của hắn mặc dù mỗi bút đều hướng đến các huyệt đạo yếu hại của Sử Nhược Mai, song trong đó mười phần thì đến chín chỉ là hư chiêu, lại phải tránh tử huyệt, huyệt mà điểm sẽ bị thương cũng không được điểm, chỉ có thể tìm ma huyệt mà điểm tới. Hắn có cố kỵ như vậy, Sư Nhược Mai không có cố kỵ gì, cho nên hắn muốn nhanh chóng đắc thủ cũng không thể được.
Nhưng võ công của Phong Chấn Vũ rốt cục so với Sử Nhược Mai cũng hơn rất nhiều, sau khi trải qua ba mươi chiêu, Sử Nhược Mai đã dần dần đuối khí, kiếm pháp không còn chặt chẽ cẩn mật như lúc đầu. Phong Chấn Vũ thừa cơ áp sát, chỉ chờ nàng lộ ra một sơ hở là lập tức điểm trúng ma huyệt. Hách Bằng nhìn thấy nàng đã lộ ra vẻ chống đỡ không được, trong lòng vô cùng mừng rỡ, hắn chuyển hết cả song đao sang tả thủ, để hữu thủ trống không, chuẩn bị chờ có cơ hội đến sẽ thi triển thủ pháp Cầm Nã Thủ bắt sống Sử Nhược Mai.
Sử Nhược Mai hơi thở như gió vút, tròng lòng thầm nghĩ: "Ta sao có thể rơi vào tay tên tặc tử này để chịu hắn vũ nhục được?" Nàng đang muốn hồi kiếm lại tự sát, chợt nghe thấy tiếng vó ngựa phóng tới như cuồng phong bạo vũ.
Tâm niệm của nàng còn chưa dứt, đã thấy một khoái mã phi đến trước măt, một người nhảy xuống ngựa, người này chính là chàng thư sinh hôm qua gặp tại quán điếm.
Thư sinh kia tay cầm chiết phiến, lạnh lùng nói:
"Đây là cách đối đãi với bằng hữu sao?"
Hách Bằng đã lãnh giáo qua lợi hại của y, cho nên lấy làm kinh hãi vô cùng, vội vàng nói:
"Xin huynh đài hãy nể mặt, đừng quản chuyện không đâu, tiểu đệ có thù phải báo."
Thư sinh kia lại cuời lạnh nói:
"Tốt lắm, ngươi muốn cùng ta kết giao làm bằng hữu, vậy chúng ta lại thân cận, thân cận!"
Chàng ta nói rồi khẽ mở thiết phiến ra, hướng thẳng chỗ Hách Bằng đi tới, Hách Bằng vội vàng lui lại vài bước hỏi:
"Ngươi có ý gì?"
Thư sinh kia đáp:
"Chúng ta kết giao bằng hữu nha, ngươi không phải luôn miệng nói là muốn kết giao bằng hữu với vị tướng công này hay sao? Nguyên lai là ngươi muốn dùng đao để kết giao. Ta hiện tại cũng học theo ngươi, ta không dùng đao mà chỉ dùng chiếc quạt này cùng ngươi kết giao bằng hữu."
Lời vừa nói ra thì người cũng đã đến, rất nhanh chàng ta đã vung chiết phiến đến trước mặt hắn.
Hách Bằng đại nộ, lại khinh thường đối phương không có binh khí, nên trong lòng nghĩ: "Ngươi nội công tuy cao, nhưng chỉ với chiếc quạt này, vị tất đã chống được song đao của ta." Lập tức hắn cử song đao lên, một đao chặt tới chiết phiến, đao còn lại thì nhằm cổ tay chàng ta chém tới.
Thư sinh kia ha hả cười, chiết phiến lập tức xoay tròn, chỉ nghe "đương" một tiếng, một đao mà Hách Bằng chém xuống cổ tay chàng ta đã bị chiết phiến đánh bật ra, đao còn lại bị thiết phiết dính chặt lấy gạt qua một bên.
Trên giang hồ vốn có môn võ khí "Chiết thiết phiến" này, thế nhưng chiết phiến của thư sinh lại không phải làm bằng sắt thép mà chỉ được làm bằng nan trúc, do xảo thủ của một nghệ nhân chế ra, trên chiết phiến còn chạm trổ hoa văn, hết sức tinh xảo mỹ lệ. Đương thời các văn sĩ có chút tiền đều thích dùng lại chiết phiến này để ra dáng phong nhã. Cho nên loại chiết phiến này chỉ dùng để làm đồ trang sức chứ không dùng làm võ khí. Hai cây đao của Hách Bằng lại là miễn đao đã qua bách luyện, sắc bén dị thường, Hách Bằng vốn nghĩ rằng chỉ một đao cũng có thể chém nát chiết phiến này, nào ngờ thủ pháp của thiếu niên này vô cùng kỳ diệu. Trong khi chiết phiến tiếp xúc với sống đao của hắn từ dính chặt lấy, chiến phiến lập tức xoay tròn, Hách Bằng không làm chủ được thanh đao của mình cũng phải chuyển động theo, xem chừng sẽ giữ chặt lấy không cho hắn thoát ra.
Phong Chấn Vũ vừa nhìn qua, hắn biết ngay là kình địch mới đến, khiến cho hắn nóng lòng muốn điểm ngã Sử Nhược Mai, cho nên không tiếp tục cố tìm cách điểm vào ma huyệt nữa. Hắn sử một chiêu "Song tinh xảo hội", song bút áp sát ra chiêu hiểm độc, trên thì điểm vào huyệt Hoa cái, dưới thì điểm vào huyệt Trường cường. Huyệt Hoa cái là một trong ba mươi sáu đại huyệt trên thân người, nếu như bị điểm trúng thì không chết cũng sẽ tàn phế. Sử Nhược Mai vội vàng dùng một chiêu Cử Hỏa Liêu Thiên nâng kiếm lên phía trên, toàn bộ tinh thần ứng phó với cây phán quan bút điểm vào huyệt Hoa cái. Nào ngờ Phong Chấn Vũ chính là muốn nàng làm như vậy, mũi bút trong tay hắn đâm ra, mũi bút cấp tốc chỉ tới huyệt Trường cường của nàng, huyệt Trường cường này không phải là tử huyệt cũng không phải là ma huyệt, nhưng nếu như bị điểm trúng lập tức gân cốt nhuyễn ra, một bên chân sẽ bị hủy. Phong Chấn Vũ nghĩ thầm trong bụng: "Cường địch trước mắt, ta không điểm vào huyệt đạo của ả, chỉ hủy đi một bên chân ả, cũng xem như đủ giao phó với lão Hách rồi. Đây là việc vạn bất đắc dĩ, ước chừng lão Hách cũng sẽ không dám lật lọng không trả ngân lượng cho ta.
Hắn còn chưa nghĩ xong, đầu bút đã chạm đến y phục của Sử Nhược Mai, chợt cảm thấy có một luồng kình phong tạt tới, Phong Chấn Vũ kêu lên một tiếng, "Không hay". Hắn lập tức vội vàng chuyển thân lướt ra, nhưng vẫn chậm nửa bước, chỉ nghe một tiếng "bốp" vang lên, đầu vai đã bị thư sinh kia đập xuống một nhát thật mạnh.
Thư sinh kia vừa ra tay để cứu Sử Nhược Mai, cho nên chàng ta cũng buông Hách Bằng ra. Hách Bằng kêu lên:
"Phong đại ca, chúng ta liên thủ thu thập tên tiểu tử không biết tốt xấu này trước."
Thư sinh kia cười nói:
"Tối lắm, ta đang muốn xem ngươi làm thế nào để thu thập ta đây?"
Chàng ta mở chiết phiến gạt song đao của Hách Bằng ra, sau đó chiết phiến lại tức thời xếp lại cuộn lấy phán quan bút đang phi tới dẫn sang một bên. Chàng ta cười nói:
"Ngươi là cao thủ điểm huyệt, ta đây múa búa trước của Lỗ Ban, xin nhờ ngươi chỉ giáo!"
Trong lúc đang nói, thư sinh cũng đã phóng ra ba chiêu liên hoàn lần lượt điểm vào Lao cung, Thiên trụ, Trường cường, Dũ khí, Tuyền ki năm đại huyệt của Phong Chấn Vũ. Phong Chấn Vũ phải sử ra hết bản lĩnh, khó khắn lắm mới có thể giải khai được, trong lòng không khỏi rúng động, kinh hãi vô cùng. Công phu điểm huyệt của thiếu niên này so với hắn cao minh hơn rất nhiều, chỉ một cây chiết phiến cũng đã thắng hơn cả song bút của hắn.
Sử Nhược Mai rất căm hận Hách Bằng, nàng thấy thư sinh ngăn chặn Phong Chấn Vũ cho mình, nàng lập tức lui ra, nhằm hướng Hách Bằng phóng tới xuất ra một kiếm. Hách Bằng cắn chặt hàm răng, trong lòng hắn nghĩ: "Ta không đả thương ngươi, tánh mạng của ta cũng nguy. Có lẽ phải cho ngươi một chút thiệt hại, chân của mỹ nhân xem ra cũng không có gì hay ho lắm."
Hắn liền cử song đao, một trên một dưới, đao bên trên thì đỡ thấy thanh cương kiếm của Sử Nhược Mai, đao bên dưới thì chém xuống đầu gối của nàng. Lưỡng đao này chính là chỗ tinh hoa trong đao pháp của hắn, lợi hại phi thường.
Sử Nhược Mai đã đạt chân truyền kiếm thuật của Diệu Tuệ thần ni, nếu luận về chiêu số tinh diệu, nàng thật sự hơn Hách Bằng rất xa. Một đao hai thức của Hách Bằng mặc dù rất ác liệt tàn độc, nhưng nếu như nàng trấn tĩnh ứng phó thì cũng có thể dư sức chống đỡ. Chỉ là bởi vì thứ nhất do nàng lần đầu lâm địch, kinh nghiệm còn chưa đủ, thứ hai là do đã trải qua giao đấu một hồi lâu, khí lực không còn nhiều, với đao này đúng ra nàng nên thừa dịp đối phương một đao trên một đao dưới, trung bàn bị hở, lập tức phải rút kiếm lại đổi chiêu nhằm trung bàn đâm tới liền sẽ có thể chuyển bại thành thắng. Thế nhưng vì nàng thấy đối phương mãnh liệt chém đến, trong lòng lửa giận bốc lên, nàng cũng hoành kiếm chém mạnh tới. Khí lực của nàng lại không bằng được Hách Bằng, cho nên tự mình chịu thiệt thòi lớn. Chỉ nghe một tiếng "keng" vang lên, đao trên của Hách Bằng đã kìm chặt lấy thanh cương kiếm của nàng, đao dưới nhanh như ánh chớp, mắt thấy sẽ chặt đứt đầu gối nàng.
Sử Nhược Mai dựa vào thân pháp khinh xảo, hai chân vội vàng cấp tốc búng lên, nàng dùng khinh công "di hình hoán vị", nhảy lên ba lần mới thoát khỏi ba đao liên hoàn của Hách Bằng. Thế nhưng đao bên trên của Hách Bằng đang kìm chặt thanh cương kiếm của nàng không chịu buông ra, không để cho nàng có cơ hội rút kiếm hoàn chiêu. Đao bên dưới của hắn thì không ngừng chặt xuống hai chân nàng. Sử Nhược Mai sau vài lần nhảy tránh, hơi thở đã hổn hển, hiểm cảnh lại phát sinh.
Thiếu niên kia lông mày nhíu lại, trong lòng chàng thầm nghĩ: "Người này sử dụng đúng là kiếm pháp thượng thừa, nhưng đáng tiếc là còn chưa thể sử đến mức thuần thục tinh xảo, vận dụng tự nhiên." Lập tức chàng công gấp ba chiêu, đánh bật Phong Chấn Vũ ra, rồi nhanh chóng chuyển hướng lao đến phía sau Hách Bằng. Chàng vốn không chịu đánh lén sau lưng, cho nên quát lên:
"Xem chiêu!"
Hách Bằng hoảng kinh, vội vàng dùng dao bên dưới, trở tay chém ngược lại. Thiếu niên kia thi triển tuyệt kỹ như trước, chiết phiến lật nghiêng, chàng dùng thủ pháp chữ "Niêm" dính chặt lấy thanh đao của Hách Bằng. Chiết phiến liền xoay tròn, lần này thì Hách Bằng cũng không giữ vững được nữa, một thanh đao của hắn rời tay bay ra!
Phong Chấn Vũ đột nhiên kêu lên:
"Lão Hách, vàng của ngươi ta không lấy nữa, ngươi tự mình tiêu đi!"
Hắn nhìn thấy thiếu niên kia quá mức lợi hại, tự nghĩ mình cũng không phải là đối thủ, nên nhân có cơ hội này, hắn lập tức vắt chân lên cổ, vội vàng bỏ chạy thật nhanh.
Hách Bằng lúc này kinh sợ vô cùng, trong lúc hắn đang thất hồn lạc phách, không còn chút đấu chí nào, với sức một tay thì sao có thể chống đỡ được Sử Nhược Mai. Chỉ nghe một tiếng "đương" vang lên, thanh đao bên trên của hắn đã bị Sử Nhược Mai đánh rơi. Hách Bằng vội kêu lớn:
"Cô, cô...."
Hắn những muốn nói: "Cô nương tha mạng", thế nhưng chỉ kịp kêu ra một chữ "cô" thì Sử Nhược Mai đã đâm tới một kiếm từ trước ngực xuyên qua sau hậu tâm hắn. Chữ "cô" chỉ mơ hồ không rõ ràng, tựa như là tiếng kêu tuyệt mệnh của hắn, thiếu niên kia làm sao có thể hiểu được rằng là do hắn đang muốn gọi chính là từ: "Cô nương".
Sử Nhược Mai không tránh được phải hướng thiếu niên cảm tạ, thiếu niên kia nói:
"Tiểu đệ mang họ "Độc Cô", đơn danh có một chữ "Vũ", xin hỏi cao danh quý tánh của huynh đài, không biết vì sao lại cùng hai tên cường đạo này kết oán?"
Sử Nhược Mai tiện miệng nói ra một cái tên rồi đáp:
"Ta cũng không biết bọn chúng cớ vì sao muốn hạ độc thủ, đoán chừng là tham tiền tài cho nên mới bị thiệt mạng như vậy."
Độc Cô Vũ lại hỏi:
"Sử huynh đài đi lại trên giang hồ, trong mình có mang theo kỳ trân dị bảo nào không?"