Ba ngày đã trôi đi.
Lúc này mấy người Thanh Tùng đã rời xa, tin rằng bây giờ bọn họ đã an toàn rồi a, Phong Toàn trong lòng thầm nghĩ.
“ Tới đây, Phá Thiên, chờ lát nữa ngươi hãy chú ý một chút nhé.” đột nhiên Phong Toàn nghiêm túc nhìn sang Phá Thiên đang nhắm mắt mà nói.
Nghe thấy Phong Toàn nói, Phá Thiên lập tức mở hai con mắt, lo lắng nhìn về phía mật thất nơi Huyền Tinh đang bế quan.
“ Ý? Sao lại không có ai?” một lát sau, trên bầu trời nơi viện tử của Phong Toàn đã xuất hiện gần hai mươi người, người cầm đầu bọn họ có chút kỳ quái khẽ hỏi.
Phóng ra thần thức, cuối cùng cũng phát hiện Phong Toàn và Phá Thiên đang ở hậu viện.
“ Theo ta.” Người kia ngoắc tay nói với mấy người phía sau.
“ Các ngươi là ai, Huyền Tinh và La Tảo chạy đi đâu rồi.” người kia lớn tiếng tra hỏi Phong Toàn .
“ Chúng tôi không biết hai người mà ngươi đang hỏi.” Phong Toàn đã phát hiện trong những người đến đây chỉ có người cầm đầu là tu vị Hợp Thể kỳ sơ kỳ, có hai người có tu vị Phân Thần kỳ, còn lại đều là tu vị Xuất Khiếu kỳ cùng Nguyên Anh kỳ, bản thân mình thực cũng không lấy gì làm sợ hãi, chỉ lo Phá Thiên sẽ có chút phiền toái thôi, còn có Huyền Tinh đang bế quan kia nữa, nếu hắn vẫn không xuất quan thì ba người bọn họ hôm nay có thể đều sẽ đi tong.
Phong Toàn từ sau khi tự mình đột phá Xuất Khiếu kỳ, lực công kích của hán cũng theo đó trở nên lớn mạnh hơn rất nhiều, bản thân lão cũng không hiểu tại sao lại có chuyện này.
“ Hừ! còn giả bộ sao! Người trong mật thất kia là ai, nếu ta đoán không sai thì hắn chính là Huyền Tinh.” Lúc này thần thức của người kia cũng đã phát hiện được Huyền Tinh đang tu luyện trong mật thất.
“ Nếu đã biết, vậy động thủ đi.” nói xong Phong Toàn phóng tới người kia.
“ Các ngươi sẽ đối phó với tiểu tử kia.” người nọ vừa ra lệnh xong cũng lao về phía Phong Toàn.
“ Ầm “ một tiếng nổ, Phong Toàn và người kia đều bay ngược về phía sau mấy trăm thước, một chiêu này, hai người đều là thế quân bình.
“ Di” người kia hơi kinh ngạc, bởi vì tu vị của mình so với đối phương cao hơn một cái cảnh giới nhưng cũng chỉ đánh ngang tay với hắn, mặc dù vừa rồi mình vẫn chưa xuất toàn lực, nhưng dám chắc người kia cũng như vậy. Hắn thu hồi lại sự khinh thường, không dám tiếp túc xem thường Phong Toàn chỉ có tu vị Phân Thần hậu kỳ nữa, liền xuất ra chiến giáp cùng phi kiếm của bản thân.
Phong Toàn thông qua lần thăm dò vừa rồi, đã biết mình có thể đối phó được với người đang ở trước mặt, vì vậy cũng xuất ra chiến giáp cùng với phi kiếm.
“ Vị đạo hữu này, các ngươi bây giờ chạy vẫn còn kịp, chúng ta cũng chỉ cần đưa Huyền Tinh đi mà thôi.” Hiện người nọ không nắm chắc sẽ thắng được Phong Toàn, qua một chưởng đối kháng vừa rồi hắn dám chắc cho dù có thể đánh thắng Phong Toàn thì mình cũng sẽ bị thương.
“ Ha ha, hắn là bằng hữu của ta, muốn dẫn hắn đi, trước tiên hãy bước qua cửa ải của ta.”
“ Nếu đã như vậy thì đừng trách chúng ta , lên!” người kia ra lệnh cho hai gã Phân Thần kỳ ở phía sau cùng nhau hợp lực đối phó với Phong Toàn.
Phong Toàn không nghĩ tới người kia lại có thể gọi người hợp sức vây công mình, hắn tu vị đã cao hơn, vậy mà còn muốn quần công mình, Phong Toàn không dám tin và sự thật này.
“ Đi!” Phong Toàn khống chế phi kiếm bay thẳng tới người kia, đồng thời lao tới một người Phân Thần kỳ .
“ Cẩn thận!” người kia nhìn thấy Phong Toàn nhằm phía đồng bọn vội vàng nhắc nhở, hắn biết rất rõ lực công kích của Phong Toàn.
“ Hự…” người nọ kêu lên một tiếng đau đớn, nhanh chóng rơi xuống mặt đất, bởi vì một chưởng vừa rồi của Phong Toàn đã khiến cho hắn bị thương không nhẹ, mặc dù người kia đã nhắc nhở hắn, nhưng mà khoảng cách giữa hắn với Phong Toàn quá gần nên căn bản không kịp tránh thoát.
Phong Toàn trong lòng khẽ thở dài, ở đây cũng chỉ có ba người này có thể tạo sự uy hiếp với mình, bây giờ một người trong số đó đã bị thương, vì vậy nhất thời áp lực lên bản thân cũng giảm bớt đi không ít.
“ Đạo hữu thân thủ rất tốt.” người kia mặc dù nói như vậy, nhưng mà sắc mặt hắn lại rất là khó coi, đồng thời lực công kích của hắn không vì thế mà dừng lại.
Lần này người kia đã rút kinh nghiệm, hắn sẽ kiềm chế Phong Toàn, tên còn lại sẽ quấy nhiễu Phong Toàn, cứ như vậy sự công kích của Phong Toàn dần bị hai người bọn họ áp chế .
“ Hừ, quá hèn hạ!” Phong Toàn bay ra ngoài mười thước tránh thoát khỏi sự đánh lén của người kia, tức giận mà nói với người cầm đầu.
“ Hừ, đợi lát nữa coi ngươi còn kiêu ngạo nữa không.” người kia không hề để tâm tới sự khích tướng của Phong Toàn, vẫn phối hợp ăn ý với cùng người nọ công tới Phong Toàn.
Chỉ thấy phi kiếm của người thủ lãnh nhanh chóng phi tới Phong Toàn, Phong Toàn không thể làm gì khác hơn là dụng phi kiếm của mình ngăn lần công kích này. “ đinh…” một tiếng vang lên, “ hừ… linh khí!” Phong Toàn thống khổ kêu lên một tiếng, phi kiếm của lão đã bị hủy.
“ Ha ha, ta xem ngươi còn có thể chịu được bao lâu.” Người kia cầm chặt phi kiếm của mình tiếp tục kích tới.
Hiện tại trong lòng Phong Toàn bắt đầu có chút lo lắng, không nghĩ tới đối phương lại có linh khí, pháp bảo tốt nhất của mình chỉ là phi kiếm cực phẩm bảo khí mà thôi, nhưng mà hiện giờ đã bị gãy nát rồi, tinh thần của bản thân cũng bị chịu ảnh hưởng nhất định.
Ở trên không trung Phong Toàn cố hết sức không ngừng phi hành tránh né hai đợt công kích.
Còn Phá Thiên bên này.
Phá Thiên liều mạng bảo vệ trước cửa mật thất nơi Huyền Tinh đang bế quan, xuất ra chiến giáp và phi kiếm của mình.
“ Tiểu tử, ngươi nghĩ có thể đánh nhau với chúng ta ?” có người cười nhạo Phá Thiên không biết tự lượng sức mình, quả thật Phá Thiên chỉ mới tu vị Nguyên Anh kỳ, sao có thể là đối thủ của những người này.
“ a… ngươi…” người kia trỏ tay vào Phá Thiên, vẻ mặt không thể tin nhìn chằm chằm Phá Thiến, cuối cùng ngã trên đất.
Chỉ thấy đan điền của người đấy chảy máu ra không ngừng, mà trong tay Phá Thiên đang nắm phi kiếm tựa hồ cũng có vết máu, tất cả mọi người ở đây không thấy Phá Thiên xuất động, chỉ cảm thấy trước mắt có ánh sáng chợt lóe qua, tất cả bọn họ đều nhìn về phía phi kiếm trên tay Phá Thiên.
“ Linh khí!” những người của Thiên Linh Tông không khỏi chấn động, lập tức bọn họ đều lộ ra thần sắc tham lam, không có chút thương tâm tên đồng bọn đang bị thương.
Trong tay Phá Thiên chính là phi kiếm mà hơn chục năm trước Huyền Tinh đã vì hắn mà luyện chế ra, đó là một kiện cực phẩm linh khí, ngay cả kiện chiến giáp của hắn cũng là thượng phẩm linh khí, Huyền Tinh vì đồ đệ bảo bối này của mình mà tiếc tốn hao một phen tinh lực, tất cả pháp bảo sắm cho Phá Thiên đều là hàng tốt nhất.
Bời linh khí sau khi được luyện hóa thì mắt thường khó mà có thể nhận ra à linh khí, cho nên những người này không phát hiện được phi kiếm trong tay Phá Thiên là linh khí, tình cảnh mà Phong Toàn gặp phải cũng tương tự như thế.
Vì vậy một trường hỗn chiến đã bắt đầu, vì Phá Thiên tu luyện chính là pháp quyết Ngưng Nguyên quyết, cho nên tu vi thật sự của hắn là Nguyên Anh hậu kỳ, hơn nữa hắn có hai kiện linh khí, vì vậy cho dù mấy người này có tu vị là Xuất Khiếu kỳ cũng không thể làm gì được hắn, trong tay lại không có linh khí. Bây giờ ngược lại bọn họ còn bị Phá Thiên đuổi giết! Phá Thiên nếu so với Phong Toàn thì may mắn hơn, hiện tại Phong Toàn ngay cả pháp bảo cũng không có, mà Phá Thiên lại có tới hai kiện linh khí. Hiện Phong Toàn đang bị hai người đuổi đánh, còn Phá Thiên thì đuổi đánh mấy người còn lại, nhưng không có người nào chết trong tay Phá Thiên, sở dĩ Phá Thiên như vậy là vì hắn có sư phụ tốt.
Phá Thiên lúc này không có chú ý tới cái người tu vi Phân Thần kỳ mà ngay từ đầu bị Phong Toàn đánh trọng thương nằm trên mặt đất đang ở rất gần mình.
“ Các ngươi đều đáng chết!” Phá Thiên cắn răng căm hận nói, nói xong một kiếm đâm thủng đan điền một người, ngay cả Nguyên anh của người này cũng không kịp chạy thoát.
Đang chuẩn bị công kích tiếp một người thì Phá Thiên cảm thấy đầu mình bị cái gì đó đánh trúng, ngay sau đó Phá Thiên chỉ cảm giác thần thức của bản thân không ngừng tản mất.
Chỉ thấy ở phía sau có một người đã nhặt phi kiếm của hắn lên, ngay sau đó xuất ra tam muội chân hỏa của mình luyện hóa phi kiếm của Phá Thiên trong thần thức, sau khi hài lòng liền hài lòng ném phi kiếm vào trong trữ vật giới chỉ.
Vào lúc này thì Phá Thiên đã vô lực ngã trên mặt đất.
“ Phá Thiên!” Phong Toàn trên bầu trời vừa rồi còn nhìn thấy Phá Thiên đuổi theo giết người, không nghĩ tới chỉ trong chớp mắt đã ngã xuống liền lập tức bay xuống phía dưới .
Lúc đầu lão đã đồng ý để Phá Thiên ở lại, nếu Phá Thiên có chuyện gì xảy ra vậy sao có thể nói cái gì khi gặp Huyền Tinh.
Phong Toàn hạ xuống, đem Phá Thiên ôm vào trong lòng, còn chưa kịp coi xem thương thế của Phá Thiên thì đã cảm thấy một trận đau đớn ở ngay phía sau lưng! Chỉ thấy một thanh phi kiếm mang theo dòng máu đang đâm xuyên qua ngực mình.
“ Ha ha, ngươi không phải rất lợi hại sao, sao bây giờ lại bất động rồi!” tên cầm đầu kia nghiêm mặt nói.
“ Các ngươi là một đám phế vật, đối phó một tên tiểu tử Nguyên Anh kỳ vậy mà cũng để chết nhiều người như vậy.” người đấy liếc qua bảy tám thi thể đệ tử Thiên Linh Tông đang nằm trên mặt đất mà tức giận mắng.
“ Đỗ trưởng lão, vì tiểu tử nọ có linh khí.” Cái tên có tu vị Phân Thần kỳ liền đem phi kiếm của Phá Thiên tơí trước mặt Đỗ trưởng lão mà bẩm báo.
“ Cái gì.” Đỗ trưởng lão tiếp nhận lấy phi kiếm, vốn khuôn mặt có chút khó coi đã giãn ra ít nhiều.
“ Đỗ trưởng lão, hai người này bây giờ tính sao?”
“ Tính gì? Bọn chúng khiến cho chúng ta thương vong thảm trọng như vậy! Đương nhiên là phải giết chết bọn chúng rồi, giết!” Đỗ trưởng lão sắc mặt vừa hòa hoãn lại bừng bừng sắc giận.
Bản thân hắn mang tới mười bảy người, bây giờ lại chỉ còn có chín người, hơn nữa có mấy người còn bị thương, đánh một trận này bản thân hắn rất không vừa lòng.
“ Đám cẩu tử Thiên Linh Tông kia! Hôm nay các ngươi không một người đừng nghĩ tới việc đi khỏi đây!” một thanh âm lạnh như băng truyền vào trong tai mấy người Đỗ trưởng lão.