Vấn Thiên Khúc
Quyển 1 - Chương 10
Đi săn đêm
Người viết: lanhtamkhach
Nguồn: 4vn.eu
Ryu trân trối nhìn Akhil vẻ không tin :
- Đã qua hơn hai tuần mà ngươi vẫn nghĩ khơi khơi ra ngoài chơi đùa được sao ?
Atiyah còn chua thêm :
- Nội bất xuất, ngoại bất nhập. Ngươi nên nhớ chúng ta đang ở Mẫu Sơn nơi có rất nhiều kì thú vạn năm ! Do đó môn phái chúng ta có thiết lập một vòng bảo vệ. Không có sự cho phép, đừng hòng ra ngoài được nha !
Akhil sượng trân. Nhưng Akira đã lên tiếng :
- Ta tưởng có một giao kèo với những kì thú cường đại tại Mẫu Sơn?
Ryu liếc nhìn Akira thích thú :
- Ồ ? Không ngờ ngươi cũng biết !
Ánh mắt nó dừng lại trên bạch lang Saya grừ grừ chập chờn ngủ trong lòng Akira, đoạn cẩn thận lựa lời :
- Cẩn thận vẫn hơn ! Vả lại cây cao gió cả, môn phái chúng ta đâu chỉ đề phòng những thần thú vạn năm !
Atiyah cắt ngang :
- Rườm lời ! Vậy chúng ta ra ngoài cách nào ?
Lập tức bốn đôi mắt tập trung vào Ryu lúc này hiện ra vẻ tinh quái và kiêu ngạo :
- Đấy là bí mật mà thân phụ cùng thúc thúc ta phát hiện ra !
Ryu lấy ra một bàn gỗ mỏng màu nâu bóng loáng, trên mặt là vô số đồ hình kì quái. Nó cẩn thận miết nhẹ đầu ngón giữa vào núm nhọn chính giữa bàn. Một giọt máu khẽ ứa ra, lan xuống hình tròn vòng quanh. Những đồ hình khác bắt đầu xoay tròn rối mắt.
Một thoáng sau, cả đám vẫn tập trung nhìn chiếc bàn nhỏ, những đồ hình đang chậm lại. Hình ảnh Thần Phong môn mờ ảo hiện lên trên cổ bàn, bên trong một quang cầu.
- Chỉ có một khe nhỏ xíu thế kia, tồn tại chỉ trong phút chốc thôi ư ?
Atiyah cau mày.
- Chính xác là ba tuần mới may ra mới có một lần.
Ryu nhấn mạnh, đồng thời tinh nghịch nhìn vẻ thất vọng của đám bạn. Nó nói tiếp :
- Chúng ta tạm thời ẩn trong giới chỉ của ta, Saya mang đến đó rồi lăn qua khe hẹp. Phải căn chính xác mới được ! Có điều ...
Akira liếc qua Phương Đạt :
- Vậy 4 người đi thôi sao ?
Phương Đạt vội lắc đầu :
- Không, ta cũng muốn đi. Hiện giờ ta có thể không cần dưỡng khí trong hai khắc thời gian!
Atiyah quay lại nhìn Phương Đạt thoáng trầm ngâm :
- Vậy cũng được ! Nhưng đi vào sâm lâm, dù ngoài rìa thôi, cũng nguy hiểm !
Akhil xen ngang :
- Các ngươi quên Kira rồi ư ?
*
**
Đêm đầu tháng 7, lũ quang thụ túm tụm châu đầu với nhau khiến Mẫu Sơn Thần Phong môn chỗ tối đen như mực, chỗ rực rỡ như ban ngày.
Saya bạch lang trong bộ dạng một chú chó nhỏ màu trắng đủng đỉnh đi trong đêm, thỉnh thoảng nó còn đuổi cắn một quang thụ khiến cây này hốt hoảng nhảy tót lên đại thụ.
Ba thân ảnh im lìm trên tầng cao nhất của kí túc xá Simorgh lặng lẽ dõi theo bóng Saya đang tiến dần về khu đông nam môn phái.
- Đại ca, để cho lũ nhỏ đi thật sao ?
Tiếng của lão Osam gác cửa vang lên trầm trầm, khuôn mặt già nua chìm lấp trong màn đêm.
Một thanh âm hùng hậu khác từ một trong hai thân ảnh còn lại khẽ trả lời :
- Tam đệ, đây không phải là lần đầu tiên. Tiền nhân cũng coi như một cách rèn luyện cho chúng đệ tử, cũng là một phần thưởng cho kẻ gan dạ và nhanh trí. Nếu không phải vậy, chúng ta duy trì các sơ hở làm gì ?
Lão Osam bỗng dưng như nở một nụ cười mờ ảo :
- Cũng đã rất lâu rồi ! Không ngờ mấy tiểu tử nhà Oda để lại cho hậu nhân chúng tấm cổ bàn đó ! Chúng ta dường như hơi nuông chiều đám tiểu tử này a !
Những đại thụ sừng sững trên Mẫu Sơn xào xạc theo từng cơn gió. Núi rừng về đêm lúc nào cũng mang một vẻ thần bí tựa hồ có vô vàn ánh mắt âm thầm dõi theo các sinh thể hoạt động trong bóng tối, cũng tựa như các lực lượng u minh huyền bí đang vươn vai tỉnh dậy. Thật không ai dám chắc khi nào thì các sâm lâm và cổ sơn nhộn nhịp sôi động hơn, khi dương quang còn tỏa sáng hay khi bóng tối mênh mông ngự trị.
*
**
Saya bạch lang vừa lăn giới chỉ qua khe hẹp lóe lên trong khoảng khắc, hiện đang ung dung nhẩn nha trở về. Đột nhiên đôi mắt tròn xoe thoáng qua một tia hỏa quang nhưng không có thêm động thái gì đặc biệt. Nó hít hà, đào bới, rồi chạy loạn tung tăng khắp nơi quanh khu Diễn võ trường rộng hàng chục mẫu.
Cách đó hơn bốn mươi trượng, một thân ảnh ẩn sâu trong đám lá um tùm của một đại thụ chợt động :
- Bạch lang Saya đêm nay có biểu hiện khác lạ ! Lập tức kiểm tra phòng 516, kí túc xá Simorgh !
Một thoáng sau, trên mặt bàn làm việc của Ratto trưởng lão thuộc phòng số 4, tầng 7 Đại Sảnh Đường đã xuất hiện một báo cáo ngắn. Vị trưởng lão có cặp mày dài kì lạ trầm giọng :
- Phái người bí mật truy theo các đệ tử phòng 516, cố gắng giữ khoảng cách và chỉ xuất hiện khi khẩn cấp !
*
**
Ryu kéo Phương Đạt đã trắng nhợt nhạt ra khỏi giới chỉ, ba tên khác lồm cồm bò ra ngay sau đó. Akhil vươn vai đầy thích thú hít thở từng đợt gió đêm lành lạnh. Bầu trời lúc này đen thẫm, chỉ có lác đác một vài vì sao lẻ loi nhợt nhạt yếu đuối.
Tiếng Atiyah vang lên khe khẽ :
- Mau rời đi , vẫn còn gần môn phái quá !
Lập tức nó cùng Akhil sốc lấy Phương Đạt lao đi vun vút trong màn đêm. Chúng chỉ dừng lại khi đã cách nơi xuất phát chừng trăm dặm. Akhil lúc này đã rút ra ống tiêu đen huyền, lặng lẽ thổi. Không gian đầy tiếng gió chỉ ít phút sau bị náo động bởi thân thể khổng lồ của Kira đang từ từ hạ xuống.
Akhil thoáng thất vọng nhìn phần bạch kim trắng lấp lóa từ đầu đến ngực Kira:
- Ah, cũng không hơn được nữa! Ài!
Khoảng hơn hai khắc sau, Kira lượn vòng rồi chao cánh hạ xuống một vùng hoang vu ngổn ngang cự thạch, không hề có bóng cây lớn, chỉ có cỏ dại và đám thảo mộc hoang dã cao hơn đầu người tỏa ra một vị hăng hăng đặc trưng.
Ryu nhìn theo thân ảnh Kira đang dần mất hút trong trời đêm, mớ tóc ngắn của nó vẫn còn bay phần phật trong những cơn náo động do Kira gây ra khi cất cánh:
- Akhil, sao ngươi để Kira đi vậy ?
- À, chúng ta đi săn mà! Có Kira ở đây thì sinh vật nào ló ra nữa !
Atiyah lắc lắc mái tóc bạch kim ngắn ngủn lởm chởm :
- Đúng là người gia tộc Ullr ! Có điều nơi này là ngoại vi Mẫu Lâm (Rừng mẹ) nên chắc không có gì đáng ngại !
Phương Đạt và Akira thoáng vẻ đồng tình, chúng cũng đang thả lỏng thân thể trong sự dễ chịu không cưỡng nổi của gió, của mùi vị thiên nhiên hoang dã đến từ cây cỏ và đất đá xung quanh. Ngay cả những âm thanh rỉ rả của đám côn trùng lúc này nghe cũng sảng khoái êm tai như một bản hòa tấu hoàn hảo.
Mắt Akhil sáng lấp lánh trong đêm :
- Với địa hình này chắc chỉ có lũ gặm nhấm là hoạt động mạnh. Cỏ nơi này rất cao nên không loại trừ có một số loài ăn thịt to lớn. Bất quá ta chưa ngửi ra mùi ...
Atiyah liếc qua Akira thoáng cười khi thấy cậu này dúm mình vì mấy tiếng « lũ gặm nhấm », nó cắt ngang lời Akhil :
- Nước tiểu chứ gì ?
Akhil toét ra cười :
- Ừ, đúng đấy ! Lũ ăn thịt có mùi nước tiểu rất nặng, nhưng trong gió chưa thấy ! À, cũng phải đề phòng lũ rắn nữa, thậm chí là đại mãng.
Akira lúc này không thèm giữ ý nữa, xen vào đứng giữa lũ bạn, mắt ráo rác nhìn chung quanh. Ryu cười lên nho nhỏ :
- Akira nhà ngươi sợ rắn à ? Hic hic, buồn cười chết mất ! Ngươi ôm con bạch lang kinh khủng đó mà lại sợ rắn !
- Hừ, nếu Saya biết ngươi cho nó là kinh khủng ...
Mặt Ryu tức thì méo đi :
- Oái, vừa phải thôi, ta chỉ đùa mà !
- Suỵt !
Akhil khom người xuống làm lũ bạn im tịt, vội vàng thấp người, mắt đảo liếc chung quanh liên tục.
Một làn hắc khí chầm chậm tỏa ra từ thân thể Akhil, dần bao bọc lấy lũ trẻ phòng 516, kí túc xá Simorgh.
Tiếng Atiyah truyền âm vang lên bên tai cả nhóm :
« - A, Akhil ngươi theo hắc ám công pháp, mà sao ngươi vất vả dùng hắc ám khí trong thân thể mà không tụ họp bóng đêm ? »
Akhil tức thì trả lời, vẫn là truyền âm :
« - Vì sẽ kinh động đám kì thú cao cấp à, ngươi không phải là muốn đánh động bọn chúng đấy chứ ? »
Atiyah le le lưỡi vẻ hiểu ra, rồi khẽ phì phì như rắn quay ra dọa Akira làm tên này nghiến răng như chực phát tác. Ryu và Phương Đạt phải ngăn cả hai lại.
Phía trước, ngón trỏ bàn tai trái của Akhil đang quay nhè nhẹ trong không khí, tay phải từ bao giờ đã xuất hiện thanh huyền kiếm u lãnh không một chút khí tức. Một dòng hắc vụ đặc sánh như hữu hình dần cuộn lại hiện hình như một dải màu đen âm u rất mỏng cứ mỗi lúc một dài ra, quấn quanh ngón trỏ của Akhil, tựa như một nhuyễn tiễn, phần trước thẳng băng hình mũi tên, còn phần lớn mềm mại quấn quanh ngón tay.
4 tên còn lại phòng 516 không nhịn được khẽ phát ra một âm thanh tán thưởng nho nhỏ.
Gió vẫn xạc xào đùa trên những thân cỏ cao ngút đầu. Nhóm 5 người vẫn chầm chậm tiến đi.
« Vút »
Một âm thanh thoáng qua, hắc vụ nhuyễn tiễn đã bắn đi.
Akhil giơ tay chặn lại tiếng « Ô » chợt thoát khỏi miệng lũ bạn, đoạn cả đám lầm lũi đi tiếp.
Ryu trầm trầm truyền âm :
« - Khá quá ! Akhil ngươi đúng là người nhà Ullr ! »
Một con thằn lằn núi bị nhuyễn tiễn thắt cổ đến chết, cặp mắt lồi như muốn lọt tròng, tứ chi béo mẫm giật giật.
« Xì, ai thèm ăn con này ! »
Akira cáu kỉnh truyền âm.
Atiyah nhếch mép khinh thường :
« Akira ngươi không biết gì ! Nướng lên ăn ngon lắm đó ! »
Akhil cười hiền lành nhìn dáng vẻ không đồng ý của Akira :
« - Cũng có nhiều người không quen ! Chỉ là nếu chúng ta không ngại lũ quái thú đột nhiên xông ra thì đã câu chứ không dùng cách này, cũng thú lắm đấy ! À, để ta kiếm mấy con sơn kê ! »
Tiếng Phương Đạt cười hi hi vang bên tai mọi người, nó lúc này đã đủ năng lực truyền âm :
« - Thêm mấy con chuột núi cho Akira nữa ! Á, sao ngươi đánh ta ?»
Gió đêm thoáng tiếng cười của đám nhóc con.
*
**
Gần một canh giờ sau,
Cả lũ dừng lại. Ryu và Atiyah ngồi bóp bóp chân than vãn nhưng mắt thì hí hửng nhìn thành quả lao động : năm con gà núi, một đám thằn lằn núi, hai con sói đỏ loại lớn và một con báo gấm. Akira nhất định bắt bỏ đi mấy con chuột núi và rắn lớn.
Hiện giờ Akhil, Akira và Phương Đạt đang nổi lửa, đống cây khô là do Ryu và Atiyah đi nhặt về và làm khô.
Trời hửng sáng, phía chân trời những đám mây rạng dần.
Akhil khuôn mặt đỏ bừng vì lửa, nét mặt thoải mái tươi cười :
- Hai con sói đỏ cho Kira, còn con báo gấm làm quà cho Saya !
Akira tươi tỉnh : - Cảm ơn ngươi !
- Nhanh lên chút ! Đi cả đêm làm ta đói chết mất !
Tiếng Atiyah vẳng tới nhưng nét vui vẻ của nhóm ba người không hề mất đi, chúng đều bật cười. Còn Ryu hiện lôi ra nghịch ngợm một khối tứ diện đều.
*
**
Một thoáng sau, nắng sớm dần lan tràn, khắp nơi lấp loáng vì vô vàn lá cỏ còn ướt đầm sương đêm. Mùi thơm lừng từ một khối cự thạch lớn bay đi bốn phía, lũ nhóc phòng 516 đang thụ hưởng thành quả lao động trong sự sung sướng.
- Oài, lâu lắm rồi ta mới biết thế nào là thức ăn !
Bốn tên còn lại đều đồng tình trước lời cảm thán của Atiyah. Miệng tên nào cũng bóng nhờn, nhìn nhau cười toe toét.
Con báo gấm đã được Akira thu vào giới chỉ của riêng nó. Lũ thằn lằn cuối cùng chỉ có Atiyah và Akhil thưởng thức qua. 3 con gà núi giờ chỉ còn đám xương, 2 con còn lại vẫn lơ lửng trên đám lửa đang lụi tàn. Kira sau khi ực xong hai con sói đỏ cũng lượn đi chơi mất. Dù gì chúng cũng phải đợi đến đêm mai mới về được.
Cả lũ đang thảnh thơi tựa vào cự thạch ngắm cảnh mặt trời vẫn đang lên cao.
Akira cất tiếng :
- Tổ phụ ta có nói một năm nên ngắm cảnh mặt trời lên càng nhiều càng tốt ! Tâm trí sẽ trong trẻo và tích cực hơn nhiều. Nếu trong thời gian dài không nhìn thấy mặt trời, đặc biệt là không chứng kiến vầng dương ló dạng nơi chân trời, tâm trí con người rất dễ rơi vào u ám và mệt mỏi !
- Ạ !
Cả bốn tên còn lại cảm thán vẻ đồng tình. Ryu đưa tay định dùng đá ném một con quạ to lớn vừa quang quác bay qua. Akhil lập tức ngăn lại :
- Đừng !
Ryu ngạc nhiên quay ra nhìn tên bạn dò hỏi. Akhil liền giải thích :
- Là vì đám quạ có tính cộng đồng rất cao ! Ngươi ném chết hay làm bị thương một con trĩ hay bất kì loài cầm điểu thông thường nào khác thì không sao. Nhưng với quạ thì khác. Nếu ngươi lỡ tay làm thương một con quạ mà bị con quạ khác trông thấy, nó sẽ kêu loạn lên, rồi con khác bay tới, cũng kêu ầm lên, cứ như thế à ! Hồi bé ta đã chứng kiến vài lần. Có người sống gần nơi ta ở lỡ tay ném chết một con quạ từ bên kia sông, sau đó có tới hàng nghìn con quạ bay tới, bậu đen đặc cây cối xung quanh, kêu váng quạ quạ suốt ngày đêm, náo loạn cả một vùng. Người này sau đó phải đào hầm mà sống, chịu đựng vài ngày mới thoát à. Thật khốn khổ.
- Ồ ! Thật vậy ư ?
Ryu, Phương Đạt, Akira và ngay cả Atiyah lười nhác đều quay lại thích thú nhìn Akhil khiến tên này bật cười :
- Thật ! Ta không nói dối đâu !
Vừa lúc đó, cặp mắt của Ryu nheo lại nhìn hình chóp tam giác trước mặt nó bỗng dưng rung động. Akhil cũng nhíu mày quay lại nhìn hai con sơn kê vàng ruộm vẫn đang tỏa mùi thơm lừng trên đám lửa đã nguội lạnh chỉ còn thoảng vài làn khói trắng yếu ớt.
Ryu và Akhil thoáng nhìn nhau, ba tên còn lại đồng thời nhỏm dậy.
Ryu lên tiếng :
- Phiền toái đến rồi ! Lũ thú lớn đã mò tới ! Akhil gọi Kira đi !
Akhil lúc này đã đứng hẳn lên :
- Sợ không kịp ! Mau ! Chúng ta chạy tôi, là lũ sư tử núi , chúng đi săn theo đàn từ 5 đến hơn chục con! Đây là đàn lớn ! Chúng ta bị bao vây rồi !
Atiyah cao nhất trong nhóm, đôi mắt bạch kim nhìn đám cỏ rậm đang chuyển động xung quanh :
- Chúng ta chưa có ai phi hành được ! Mở đường thoát thôi !
Hắc kiếm đã âm thầm xuất hiện trên tay Akhil. Akira cũng đã xuất ra một thanh kiếm trong suốt nơi tay phải. Atiyah lùi về đứng cạnh Phương Đạt, song thủ của nó mờ ảo một luồng bạch vụ.
*
**
Last edited by lanhtamkhach; 16-04-2009 at 05:04 AM.
|