Rừng hoa đào ở phía tây rồng xanh thành, Tùy Phong thông qua truyền tống trận đi đến đoái trạch thành, may mắn là trước cấp 20, người chơi có thể miễn phí đi đến một thành thị hoặc đại lục của Chí Tôn, bằng không Tùy Phong làm sao có thể đi đến đoái trạch thành được.
Tụ kiệt thiên cảnh có năm đại thành thị, lấy tên của các loại thần thú làm tên thành, phân biệt là rồng xanh thành, chu tước thành, bạch hổ thành, huyền vũ thành, kỳ lân thành.
Tùy Phong th6ng qua truyền tống trận, rốt cục cũng đến rừng hoa đào. Tới rừng hoa đào, đã thấy hoa đào ở ngay trước mắt, một mùi thơm nhàn nhạt truyền đến mũi của Tùy Phong.
Rừng hoa đào này cũng không có nhiệm vụ nào khó khăn lắm cả, đại đa số là một ít nhiệm vụ thấp. Nhiệm vụ khảm tinh kiếm này là một nhiệm vụ trung cấp khó khăn, nhiệm vụ được chia làm lục cấp, phâm biệt là sơ cấp, trung cấp, cao cấp, đặc cấp, cuối cùng cấp, cứu cấp.
Mỗi một nhiệm vụ là một khó khăn, dựa theo lục cấp mà phân, sơ cấp dễ dàng nhất, cứu cấp khó khăn nhất, bất quá đến bây giờ chưa có ai làm nhiệm vụ cứu cấp cả. Cuối cùng cấp có ba cái, nhưng vẫn chưa có người nào hoàn thành cả.
Khảm tinh kiếm thuộc về trung cấp khó khăn nhiệm vụ, bởi vì ngân thiểm hoa phi thường khó tìm. Mặc dù ngân thiểm hoa sinh trưởng ở giữa rừng hoa đào, nhưng số lượng vô cùng ít, hơn nữa bình thường sinh trưởng ở một nơi phi thường bí ẩn.
Tùy Phong ở rừng hoa đào không ngừng tìm kiếm, vẫn không có cách nào tìm được, Tùy Phong là người tìm không được Hoàng Hà là không chết, thế nên phải hoàn thành nhiệm vụ.
Tùy Phong ở chỗ sâu trong rừng hoa đào không ngừng tìm kiếm, nhưng vô tình phát hiện một con đường bí ẩn. Phía trước có cái gì là bí ẩn, vạn nhất có cái gì là boss cường đại, thì mình làm sao ứng phó kịp đây.
Bây giờ Tùy Phong lâm vào trầm tư, Tùy Phong mặc dù Chí Tôn không có chánh thức tử vong, nhưng mùi vị của tử vong thì không dễ chịu chút nào. Trãi qua một phen dãy dụa trong lòng, Tùy Phong vẫn quyết định đi đến con đường bí ẩn kia, dù sao bởi vì tài mà tử, nếu bên trong có pháp bảo hoặc bảo bối gì, dù chết cung cam tâm tình nguyện.
Đoạn đường Tùy Phong đi xuống, mặc dù trên đường không có gì, nhưng Tùy Phong vẫn cảm giác bất an. Không phải Tùy Phong nhát gan như thỏ, nhưng vẫn có một cỗ cảm giác bất an truyền đến.
Tùy Phong mơ hồ cảm giác mình cơ hồ không có đi tới, dọc theo đường đi tới, làm cho Tùy Phong có cảm giác tới như bình thường. Từ trữ vật ở đai lưng xuất ra thiết kiếm, chính mình đi qua con đường, khắc lên ký hiệu. Quả nhiên không như Tùy Phong sở liệu, hắn đã lọt vào mê ảo trận.
Cái trận pháp này từ miệng của Cuồng Long và Bạch Cẩu cho biết. Bọn họ cùng một chỗ luyện cấp, Cuồng Long và Bạch Cẩu thường xuyên nói về sự kiện trong Chí Tôn, Cuồng Long từng ở một chỗ trong chúng tiên vực, gặp phải mê ảo trận này. Mê ảo trận thuộc về sơ cấp trận pháp, muốn phá giải cũng không phải việc khó.
Chỉ cần chính mình tìm ra ngũ hành, sau đó có thể chiếu theo phương vị ngũ hành mà đi ra mê ảo trận. Đối với người chơi bình thường, cũng có thể đi ra mê ảo trận dễ dàng, nhưng đối với loại mới chơi như Tùy Phong, muốn đi ra va64n còn khó khăn nhất định.
Mê ảo trận này thuộc mộc thuộc tính, mộc thuộc phương đông. Hắn hướng phía đông mà đi, nhưng vẫn không có gì thay đổi, vẫn còn ở chỗ cũ. Điều này làm cho hắn không khỏi hoài nghi mình có đi nhầm không vậy, Tùy Phong vẫn nhắm hướng đông mà đi, nhưng vẫn trở về chỗ cũ. Thử được vài lần, Tùy Phong hko6ng khỏi tức giận, trong lòng mắng:’ Nhất định Cuồng Long cùng Bạch Cẩu lừa gạt ta, cái gì chó má cao thủ’.
Lúc này, Cuồng Long và Bạch Cẩu đang luyện cấp thì hắt hơi một cái, sau đó cùng kêu mắng:’ Đứa nào! Người nào đang mắng ta.’
Kỳ thật Tùy Phong đã trách sai hai người bọn họ, chỗ Tùy Phong đang bị khốn không phải là mê ảo trận, mà là cao cấp huyễn hư thanh mộc trận, cho nên Tùy Phong dụng phương pháp phá giải mê ảo trận, đương nhiên không thể nào ra được.
Tại Chí Tôn, các trận pháp đều có phương pháp đi ra, nhưng muồn phá vỡ, phải tìm ra trận nhãn. Nhưng muốn tìm trận nhãn, cũng không phải là dễ dàng, Ở Chí Tôn, các môn phái đều học tập trận pháp, cho nên trừ tán tu giả, tất cả đều có thể học tập.
Điều này Tùy Phong không biết, hắn vẫn tưởng chính mình ở mê ảo trận. Tùy Phong mặc kệ ba bảy hai mươi mốt, đem ngũ hành phương vị ra thử, hắn đi cả đông, tây, nam, bắc, bốn phương vị, cự nhiên sinh ra biến hóa.
Chung quanh cảnh vật đột ngột biến đổi, đi đến một bình nguyên xanh biếc, một khuôn viên có nhũng cái cây cao cao dựng đứng ở chính giữa, một cỗ linh khí màu xanh vờn quanh thân cây.
Tùy Phong trong lòng vui vẻ, tiếp tục đi đến bình nguyên, nhưng rất nhanh đi đến cuối đường. Phát hiện phí trước không có đường, linh quang chợt lóe, hắn chợt nghĩ đến cây cối to lớn có phải hay không chính là trận nhãn.
Mặc dù đối với trận pháp Tùy Phong cũng có hiểu biết không nhiều, nhưng tri thức cơ bản của trận pháp thì đã được Cuồng Long và Bạch Cẩu nói qua.
Tùy Phong vung thiết kiến lên, muốn đem cây cối bổ ra. Thân thụ này gọi là thanh huyền thụ, là vô số mộc hệ tài liệu, nếu Cuồng Long và Bạch Cẩu ở đây…, nhất định sẽ sợ hãi không thôi.
Tùy Phong vung kiếm vô số lần, muốn đem huyền thụ này bổ ra, nhưng thanh huyền thụ nya2 làm sao mà dùng phàm khí mà bổ được. Tùy Phong trải qua vô số lần thất bại, đầu đã đầy mồ hôi, nhưng Tùy Phong vẫn còn một ý chí cứng cỏi muốn bổ thanh huyền thụ bổ ra.
Tùy Phong ngồi ở dưới tang cây thanh huyền thụ, cẩn thận tự hỏi, đột nhiên nghĩ đến mộc sợ hỏa. Vì vậy, tại phụ cận lấy một cành cây, học người xưa mà đánh lửa.
Trải qua vô số lần thử, rốt cục cũng phát hỏa. Thanh huyền thụ bị liệt hỏa thiêu đốt, Tùy Phong tay vung thiết kiếm, đem thanh huyền thụ bổ ra. Nếu là người khác thì không nỡ làm như vậy, liền mắng to là phí của trời, thanh huyền thụ là vô cùng phẩm mộc hệ tài liệu. Thanh huyền thụ bị Tùy Phong bổ ra, một hạt châu màu xanh tỏa ra thanh quang nhàn nhạt, từ thanh huyền mộc chậm rãi dâng lên. Hạt châu thấy hạt châu màu xanh tản ra quang mang, chỉ biết là hạt châu này đẳng cấp không nhỏ.
Kỳ thật Tùy Phong đoán đúng như vậy, hạt châu màu xanh chính là hạch tâm của thanh huyền thụ, tên là thanh huyền châu. Mỗi một thanh huyền mộc tại đây đạt đến ngàn năm, linh khí ngưng kết thành một thành huyền châu. Nếu mà cho những người khác biết, Tùy Phong có thể bị toàn thể người chơi trong Chí Tôn truy nã.
Nếu nói một cây thanh huyền thụ có thể nhìn thấy thì một thanh huyền thụ ngàn năm là khó gặp.Tùy Phong đem thanh huyền châu thu vào trong trữ vật, một trận thanh quang từ trên trời chiếu xuống, một đạo quang làm xuất hiện một con đường.
Tùy Phong theo đạo quang đó mà đi đến, phát hiện ra một ngôi nhà gỗ cùng vô số quả cây quái dị. Tùy Phong tiếp tục bước đi về phía trước, một thân ảnh mập mạp hiện ra trước mắt. Người nọ thân hình béo tốt,nhưng trên thân lại là một cái đầu heo. Điều này làm hắn kiên tưởng đến truyện tây du ký có nhân vật Trư Bát Giới.
Tùy Phong đoán đúng như vậy, người này đúng là Trư Bát Giới. Trước mắt Trư Bát Giới là vô số khỏa quả tử màu hồng. Trư Bát Giới lại phi thường hưởng thụ những khỏa quả tử này, vừa ăn vừa nói: ‘ Ăn ngon, ăn ngon’.
Tùy Phong trong Chí Tôn này có NPC và Chân Nhân là không thể nghi ngờ, không dám vô lễ, vạn nhất đắc tội với Trư Bát Giới, vạn nhất hắn đem mình giết đi nhu vậy thì không thể nào giởn mặt được.
Tùy Phong chậm rãi tiến lên, hướng Trư Bát Giới chào, học TV theo dạng người cổ nói:
- Vãn bối Tùy Phong Tiêu Dao, ra mắt tiền bối.
Trư Bát Giới lúc này mới phát hiện tới Tùy Phong, kỳ quái nhìn hắn, lúc này trong miệng vẫn còn quả tử. Trư Bát Giới đầu tiên sửng sốt, sau đó cười nói:
- Không sai, không sai đã nhận thức ta là lão trư.
Tùy Phong thấy Trư Bát Giới đối với chính mình không có phản cảm, nên tiếp tuc nói:
- Trư tiền bối đại danh đỉnh đỉnh, vãn bối đương nhiên biết.
Trư Bát Giới thấy Tùy Phong khen mình, đối với Tùy Phong không hề phản cảm, cười nói:
- Tiểu tử, nhìn ngươi đối với ta có lễ phép như vậy, cứ tới đây, cho ngươi thử nếm một chút đào hoa quả.
Tiếp theo Bát Giới đưa một quả cho Tùy Phong, ý bảo hắn ăn đi. Tùy Phong nhìn hoa đào linh quả, đúng như tên gọi, hoa đào linh quả giống phấn hồng sắc, một trận hương thơm xông lên tận mũi. Tùy Phong ăn một miếng linh quả, chỉ thấy một trận noãn lưu từ yết hầu chạy xuống, mãi cho đến tận đan điền.
Ăn xong linh quả này, cảm giác mệt mỏi đã tan biến không còn bóng dáng tăm hơi, ngược lại tinh thần sáng láng, toàn thân tràn ngập lực lượng. Tùy Phong kinh ngạc nhìn Bát Giới rồi nói:
- Cái trái này thật là thần kỳ, chỉ ăn một quả mà đã cảm giác uể oải lúc trước đã không còn.
Trư Bát Giới vừa ăn vừa nói:
- Tiểu tử ngươi không phải đang nói nhảm hay sao, đây chính là hoa đào linh quả. Mặc dù đối với lão trư không có tác dụng gì, nhưng đối với ngươi thì có tác dụng đấy.
Hoa đào linh quả này như Trư Bát Giới nói, đối với hắn cái này không có tác dụng với người đã thành chánh quả mà chỉ là muốn ăn thôi, còn đối với Tùy Phong thì có tác dụng, có thể khai mở tâm trí, trí nhớ trở nên tốt lên, ăn một quả giống như tu hành một năm, không nên nhìn chỉ là một năm, nếu đặt ở tu chân giới, thì không phải tranh giành đến người sống ta chết sao.