Ch 4.
Ngay sau khi tàu đi vào quỹ đạo ổn định, thuyền trưởng liền cho gọi 2 người tới tra hỏi. Nhiệm vụ thuyết khách đương nhiên do Kerk phụ trách. Ông miêu tả sự việc xảy ra vào đêm qua tương đối hợp lý hợp tình. Ông chỉ cố tình không nhắc đền việc Jason là tay bạc chuyên nghiệp. Kerk hướng câu chuyện thành vận may của 2 người khách lạ, và các cơ quan công quyền ở đây cố tình ngăn chặn thắng lợi của họ. Câu chuyện tương đối phù hợp với thành kiến của thuyền trưởng về chính quyền trên Cassylie. Cuối cùng, vị thuyền trưởng tỏ ra khen ngợi viên sỹ quan chỉ huy đã có quyết định và hành động đúng đắn và bắt tay vào việc biên soạn một báo cáo dài ngoẵng gửi tới chính phủ của mình. Ông ta cũng không tiếc lời ca ngợi 2 vị khách và không quên nhắc đi nhắc lại về quyền tự do trên con tàu của ông hoàn hảo tới mức nào.
Chuyến bay không kéo dài quá lâu. Jason thậm chí cảm giác chưa ngủ đã giấc thì họ đã hạ cánh xuống Darkhan. Do không có hành lý, họ là những người đầu tiên được thông quan tại kiểm tra cửa khẩu. Họ bước ra khỏi tòa nhà bạc màu cùng lúc một con tàu khác bắt đầu hạ xuống một bệ phóng xa xa phía trước. Kerk dừng chân và chiêm ngưỡng con tàu nọ. Jason nhìn theo ánh mắt của ông. Đó là một con tàu xám xịt và có vẻ bầm dập đáng kể. Nó có một cái mũi tàu hơi tù tù, kiểu của các con tàu vận tải, thế nhưng lại trang bị tua tủa đầy những khẩu đại bác như 1 chiến hạm hạng nặng.
- “Chắc hẳn nó là của các ông”, Jason nhận xét.
Kerk gật đầu và cất bước hướng về con tàu. Khi họ đến nơi, cửa ra vào mở ra, nhưng không hề có một ai xuất hiện. Thay vào đó từ phía trên con tàu hạ xuống một cái thang xếp điều khiển từ xa. Kerk nhanh chóng trèo lên phía trên trong khi Jason rầu rĩ nhìn theo. Jason có cảm giác rằng ông ta hơi quá lố trong việc lợi dụng kỹ năng và sự khéo léo của mình – theo kiều sặc mùi Pyrrus, đúng tiêu chuẩn mà vị đại sứ chào đón khách mời trên tàu của họ. Làm sao mà khác được cơ chứ!
Kerk tự tay đóng cánh cửa cabin. Họ chỉ kịp đặt lưng xuống ghế ngồi chưa được 1 giây thì còi báo hiệu đã phát lên inh ỏi. Các ống phóng của hỏa tiễn gầm rú và gia trọng đột ngột nhấn chìm Jason dính sát vào ghế ngồi. Gia tốc tăng lên liên tục không ngừng nghỉ, ép sạch không khí từ phổi và xóa mờ hình ảnh trong mắt của Jason. Cuối cùng, Jason nhận được sự khoan hồng và rơi vào tạng thái bất tỉnh.
Khi gã tỉnh lại từ trạng thái vô thức, trạng thái gia trọng trên con tàu đã biến mất. Gã vẫn tiếp tục nhắm nghiền 2 mắt, cảm nhận các cơn đau đang từ từ rời đi khỏi cơ thể. Đột nhiên Jason nghe tiếng Kerk – vẫn ở đâu đó bên chiếc ghế bên cạnh.
- “Lỗi của tôi, Meta, vì đã không báo trước cho cô về một hành khách chỉ quen với gia trọng 1 G. Đúng ra cô có thể giảm bớt chút đỉnh kiểu cất cánh quen thuộc của cô,”
- “Trông hắn ta cũng không có vẻ bị tổn hại mấy. Với lại, hắn ta làm cái quái gì ở đây thế?”
Jason hơi ngạc nhiên khi nhận ra giọng noi kia là của một cô gái. Thế nhưng Jason cũng không bị cuốn hút tới mức phải mở cặp mắt đang đau buốt của mình.
- “Cậu ấy bay tới Pyrrus. Tôi đã cố ngăn cản nhưng không được. Thất đáng tiếc, tôi thật sự muốn làm 1 điều gì đó tốt hơn cho cậu ấy. Anh chàng này là người đã giải quyết chuyện tiền bạc cho chúng ta.”
- “Ôi, khiếp thật”, Meta thở dài làm Jason cau có không hiểu ý cô ta nói cái gì khiếp thật, nhưng bộ não của gã cũng bất lực.
- “Đúng ra tốt hơn là hắn nên ở lại trên Darkhan,” Meta tiếp tục. “trông hắn đẹp trai quá, đáng tiếc là hắn phải chết sớm như vậy”.
Tới lúc này thì đối với Jason đã quá mức chịu đựng. Gã khó nhọc mở 1 con mắt, rồi con mắt thứ hai. Giọng nói vừa rồi thuộc về một cô gái còn đẹp hơn cả một cô gái xinh đẹp. Cô đứng cạnh ghế nằm của Jason và đang chăm chú quan sát gã.
Jason mở mắt to ra khi nhìn thấy cô. Vẻ đẹp của cô gái thuộc loại mà người ta từ lâu đã không thể tìm thấy được trong những tinh hệ trung tâm thiên hà. Những người phụ nữ Jason đã gặp qua đều mang một màu da bợt bạt, đôi vai chảy xệ, khuôn mặt màu tro xám nặng trĩu son phấn - hậu quả từ quá trình thoái hóa gen của sự yếu ớt trong chủng tộc, một quá trình có cội nguồn từ hàng trăm ngàn năm trước, khi sự tiến bộ của y học bắt đầu giúp cho những cá thể không còn khả năng tự sinh tồn được sống sót.
Cô gái này từ trong mỗi một góc nhìn đều biểu hiện hoàn toàn ngược lại, có lẽ do nàng đã sinh ra và lớn lên trên Pyrrus. Gia tốc trọng trường cực mạnh đã biến những gã đàn ông trở thành bộ dạng cơ bắp, hầm hố, nhưng nó lại làm cho các cô gái trở nên dẻo dai và tràn đầy sức mạnh. Nàng có thân hình rắn rỏi như một
vị nữ thần. Mái tóc cắt ngắn của nàng tạo nên cảm giác như một vòng vương miện vàng rực viền trên một khuôn mặt rám nắng với những đường nét hoàn hảo. Duy nhất chí có một thứ không chút nữ tính trên người nàng – 1 khẩu súng to đùng (y chang như của Kerk) nằm im lìm trong bao súng buộc trên cánh tay. Khi nàng ý thức Jason đã tỉnh lại, nàng mỉm cười với hắn. Nụ cười làm hé ra hàm răng trắng lấp lánh, đúng như Jason đã thầm tưởng tượng ra.
- “Em là Meta, phi công của con tàu này…ừm, còn anh là…”
- “Jason dinAlt. Đúng là một cú cất cánh chết tiệt, Meta!”
- “Em thật sự xin lỗi”, Meta cười vui vẻ, “Những người đã quen với 2G đều trở nên ít nhạy cảm hơn với trọng lực gia tốc. Em cũng tiết kiệm được một ít nhiên liệu trong quỹ đạo cất cánh…”
Kerk lầm bầm điều gì đó không hiểu được, sau đó ông cất tiếng, “Meta, đi thôi, chúng ta nghía qua kho hàng một chút nào, danh sách chắc cô đã xem qua..”
- “Ôi vâââââng..” Meta reo lên, mém chút nữa là cô nàng đã nhẩy lên vỗ tay vì phấn khích, “Em xem rồi, tuyệt, cái gì cũng tuyệt…”
Meta hân hoan giống như 1 cô bé mẫu giáo vui mừng vì được cho kẹo hay 1 chiếc áo mới. Quan hệ kiểu này với bom đạn và súng phun lửa đúng là làm cho người ta phải mắt tròn mắt dẹt. Ý nghĩ này làm Jason mỉm cười, gã vừa rên rỉ vừa lồm cồm bò dậy. Hai công dân Pyrrus đã rời đi. Jason lết qua cánh cửa, khốn khổ đi theo họ.
Mất một lúc khá lâu gã mới tìm được hành lang chính. Con tàu thật to lớn nhưng có vẻ như không hề có phi hành đoàn. Cuối cùng Jason cũng gặp được 1 người. Anh chàng đang ngồi ngủ trong 1 căn buồng được chiếu sáng. Jason nhận ra người tài xế họ đã gặp trong thành phố. Anh ta rõ ràng đang ngủ rất say, nhưng khi Jason vừa mới thò đầu vào trong, ngay lập tức anh mở choàng mắt ra, và không hề sót lại 1 chút dấu vết nào từ giấc ngủ của mình.
- “Kho hàng, làm sao tớ đi tới đó được?”, Jason hỏi.
Người thanh niên chỉ đường cho Jason, sau đó lập tức rơi vào giấc ngủ, ngay cả trước khi Jason kịp nói cảm ơn.
Kerk và Meta trong khoang hàng hóa đã kịp mở ra vài chiếc thùng nào đó. Cả hai đang phấn khích nuốt nước bọt ừng ực trước đống hàng hủy diệt hàng loạt của họ. Khi Jason bước vào cửa, gã nhìn thấy Meta đang cầm trong tay một chiếc bình cao áp loại xách tay. Meta quay về Jason…
- “Ê ê, anh xem nè…”, cô gọi to, “Dung dịch khí ở bên trong, con người có thể xơi hàng tấn mà chẳng bị sao, nhưng chỉ cần một chút xíu thôi, đám quái vật ngoài kia sẽ chết đứ đừ ngay lập tức…” Meta đột ngột khựng lại khi cô nhận thấy Jason chẳng có vẻ hào hứng xíu xìu xiu nào. “Ah, em xin lỗi”, Meta lúng túng,” Em quên mất anh không phải là người Pyrrus, chắc là anh không hiểu rồi, hén..?
Jason chưa kịp trả lời thì từ loa thông bào đã vang lên tên của Meta.
- “Tới lúc cho “bước nhảy *” rồi”, Meta giải thích, “anh đi với em lên cầu chỉ huy nha, em với anh sẽ nói chuyện tiếp trong lúc em chuẩn bị mấy cái công thức cho “bước nhảy”, ngoại trừ Pyrrus, em chẳng biết tí tẹo gì về thế giới bên ngoài. Ừmmm, em có cả milion chuyện này chuyện nọ muốn hỏi anh.”
Jason tháp tùng cô nàng tới vị trí chỉ huy, ở đó Meta đổi ca trực với 1 sỹ quan và lập tức bắt tay vào xử lý dữ liệu cho chương trình “bước nhảy”. Thân hình nhỏ bé, mềm mại và dẻo dai trong bộ quần áo bảo hộ bó sát người của cô không có chút vẻ hài hòa giữa đóng máy móc to đùng. Tuy vậy, không thể phủ nhận những thao tác của cô thật sự chuẩn xác và thành thạo.
- “Meta, một phi công liên hành tinh như em có phải là còn quá trẻ hay không vậy?” Jason thắc mắc.
- “Còn trẻ ?” Meta suy nghĩ một chút, “em cũng không rõ người ta phải bao nhiêu tuổi mới được làm phi công nữa. Em đã bay được hơn 3 năm, bây giờ em gần 20 tuổi rồi, như vậy thì có gì bất thường sao?”
Jason há hốc mồm, sau đó rũ ra cười. “Anh cho rằng, điều này phụ thuộc vào việc người ta sống trên hành tinh nào. Có lẽ ở chỗ khác em sẽ gặp rắc rối khi thi bằng lái, nhưng trên Pyrrus chắc hẳn là khác rồi, có lẽ ở đó em thuộc vào lớp người “già” phải không ?”
- “Anh đùa kiểu gì kỳ cục vậy?” Meta thật sự nổi giận khi cô đang gõ lách cách trên bàn phím. “em đã gặp vài lần những người phụ nữ “già”, trông họ nhăn nheo, tóc bạc da mồi. Em cũng không biết họ già tới mức nào nữa, có lần em thử hỏi tuổi nhưng họ không nói. Chắc chắn là họ phải GIÀ HƠN BẤT KỲ AI TRÊN PYRRUS, vì ở chỗ bọn em chẳng có ai trông như vậy cả”.
- “Anh không có ý đó”, Jason khổ sở tìm câu chữ thích hợp, “anh không muốn nói “già” như em hiểu, mà là “người lớn”, “trưởng thành”, “chín chắn”…”
- “vậy thì, mọi người đều trưởng thành”, Meta quả quyết, “ít nhất là rất sớm sau khi họ được đi ra bên ngoài vòm chắn, mà ở chỗ em thì từ 6 tuổi đã có thể ra ngoài rồi. Con của em cũng đã “trưởng thành”, đứa thứ 2 cũng sắp sửa, nếu như nó còn sống. Như vậy thì em CHẮC CHẮN ĐÃ TRƯỞNG THÀNH”
Vấn đê tới đây đối với Meta coi như là giải quyết xong, nhưng đầu của Jason lại trở nên lú lẫn vì những khái niệm và kiểu nuôi dạy con người khác thường toát ra từ câu nói của Meta.
Meta gõ lên bàn phím những dòng lệnh cuối cùng, khi băng chữ bắt đầu trồi ra từ máy in, cô quay trở lại với Jason. “Em thực sự rất vui vì anh bay cùng với bọn em, nhưng em cũng cảm thấy tội nghiệp vì anh lại bay đến Pyrrus. Bọn mình có khá nhiều thời gian để tám với nhau. Có quá nhiều thứ em muốn biết trên những hành tinh khác. Em không biết, tại sao người ta lại như vậy nữa, không giống như ở chỗ bọn em, ai cũng biết mình phải làm gì và tại sao”. Cô chăm chú đọc một thoáng cái gì đó trên băng giấy, sau đó tiếp tục chuyển sự quan tâm trở lại Jason, “Hành tinh của anh đó, trông nó ra sao vậy ?”
Một đống những câu nói bịp bợm đã xém chút nữa trào ra từ miệng Jason, nhưng may mắn là gã kìm lại đúng lúc. Có ý nghĩa quái gì khi phải mất sức nói dối với một cô gái chẳng thèm quan tâm tới chuyện anh giảu hay anh là tỷ phú. Đối với Meta, chỉ tồn tại 2 loại người : Pirrani (dân Pyrrrus) và những người còn lại. Jason đột nhiên ý thức, đây là lần đầu tiên kể từ khi gã rời bỏ hành tinh Porgorstorsaand, gã nói thật với ai đó về nguồn gốc của mình.
- “Hành tinh mẹ của anh hả? Chắc chắn nó là hành tình lạc hậu nhất, tiền sử nhất, vô vị nhất và kém cỏi nhất trong toàn vũ trụ. Thật khó mà tin được, làm thế nào mà một hành tinh có thể thoái hóa như thế được. Một hành tinh thuần nông nghiệp, phân tầng cực đoan và hoàn toàn hài lòng với sự tồn tại vô vị của mình. Không phải là ở đó không thể thay đổi, mà là không ai muốn thay đổi. Đúng ra, anh đã trở thành 1 nông dân như cha của anh nếu như anh chịu nghe theo lời khuyên bảo của các gìa làng “thông thái”. Ở đó, mọi chuyện không theo lệ thường đều vô nghĩa và bị cấm đoán. Anh chỉ bắt đầu học đọc từ một quyển sách ăn trộm năm 15 tuổi. Sau đó thì đã không còn đường để quay lại. Vào năm 19 tuổi, anh trốn lên 1 con tàu buôn, đi lậu vé thoát khỏi quê nhà, bỏ lại sau lưng một đống giấy phạt với đủ mọi tội danh. Đối với anh, rời khoi hành tinh mẹ giống như được ra khỏi tù vậy.”
Hình dung về hành tinh của Jason làm Meta rùng mình, “Em không thể tưởng tượng nổi có một nơi như vậy, chắc chắn là em sẽ không thích ở đó!”
- “Anh cũng tin điều đó”, Jason mỉm cười, “sau đó, anh bắt đầu lang thang trong vũ trụ, không bằng cấp, không học vấn, làm đủ mọi loại công việc hầm bà lằng để kiếm sống. Trong thời đại khoa học kỹ thuật bùng nổ bây giờ, những người như anh hầu như vô vọng. Ừm, có lẽ anh cũng có thể làm nên cơm cháo gì đó trong quân đội, nhưng khổ nỗi anh lại không quen tuân theo mệnh lệnh và kỷ luật. Cứ vậy, dần dần anh tiếp xúc với mấy trò đỏ đen và phát hiện ra mình rất thành công. Loài người ở khắp nơi đều giống nhau, nhờ vậy cuộc sống của anh cũng bắt đầu trở nên khấm khá và dễ thở ở bất cứ nơi nào anh xuất hiện.”
- “em hiểu ý anh là gì khi anh nói “họ đều giống nhau”, nhưng theo em thấy, họ cũng rất là khác nhau”, Meta tranh luận, “em nói không được rõ lắm phải không? Ý em là, ở chỗ em, ai cũng biết họ làm gì và mục đích vì họ làm điều đó. Đúng là người ta ở những hành tinh khác cư xử giống nhau như anh vừa nói, nhưng em dù cố gắng nhưng cũng không thể hiểu tại sao họ làm như vậy. Giả tỷ như em rất thích nếm thử các món cây nhà là vườn trong các nhà bếp địa phương trên các hành tinh bọn em ghé qua- nếu có thời gian, lúc nào em cũng thích nhâm nhi gì đó, Ở sân bay vũ trụ nào cũng có quầy bar và nhà hàng, nên em cũng thường ghé qua bọn chúng. Vậy mà lần nào em cũng gặp phiền toái với mấy gã đàn ông, họ cứ muốn mua thức uống cho em, hoặc nắm tay nắm chân…”
- “Ha, một cô gái cô đơn xuất hiện tại những chỗ như vậy luôn luôn gây ra một sự quan tâm nhất định của cánh đàn ông…”
- “Em biết, nhưng em chỉ không hiểu, tại sao bọn họ không nghe thấy em nói là em không quan tâm và không chịu bỏ đi, lúc nào cũng vậy, họ đều cười phá lên rồi kéo ghế ngồi xích lại gần em. Nhưng có một điều giống nhau ở họ, là khi em nói nếu còn làm phiền thì em sẽ bẻ gãy tay họ ra…”
- “Có hiệu quả không..?”
- “Tất nhiên là không, cho tới khi em thực sự bẻ gãy tay của một ai đó. Sau đó thì họ rời đi và không còn ai làm phiền em nữa. Đúng là làm người ta cứ phải nổi điên lên mới xong, với lại thức ăn thông thường đều dở tệ.”
Jason không muốn cười nổi luôn, rõ ràng khi gã vừa nhận ra cô gái xinh đẹp trước mắt có thể tùy tiện bẻ nát tay của bất cữ gã phi công nào. Cô là một hình ảnh thú vị lai giữa sự ngây thơ thuần khiết và sức mạnh đáng khiếp sợ. Meta quả thật là một cô gái hoàn toàn khác với bất kỳ ai Jason quen biết. Gã càng quyết tâm phải tới thăm viếng hành tinh, nơi co thể sản sinh ra những con người như Kerk và Meta.
- “Bây giờ kể anh nghe chút gì về Pyrrus đi”, Jason yêu cầu, “Điều gì làm Kerk và em chắc chắn rằng anh sẽ chầu trởi ngay lập tức sau khi đặt chân lên đó? Hành tinh kiểu quái gì vậy?”
Khuôn mặt của cô chợt hồng rực lên, “khó nói lắm, cái này anh phải tận mắt chứng kiến mới được. Những gì em biết từ những hành tinh khác làm em tin tưởng rằng Pyrrus không hề giống với bất cứ cái gì mà đám người bọn anh đã từng biết. Thậm chí anh cũng sẽ không tin cho tới khi quá muộn. Anh hứa với em 1 chuyện được không?”
- “Không!” Jason trả lời, “cho tới khi anh chưa nghe thấy anh phải hứa điều gì, anh sẽ không quyết định.”
- “Anh sẽ ở lại trên tàu được không? ở đó anh sẽ được an toàn, chỉ vài tuần nữa em lại có chuyến bay chở hàng khác…”
- “Anh sẽ không hứa chuyện gì tương tự như vậy. Anh sẽ đi khỏi Pyrrus chỉ khi nào anh muốn.” Jason biết Meta có lý do của cô khi cô khuyên gã, nhưng gã không thể chấp nhận được kiểu giọng nói cao cao tại thượng đầy tính phân biệt chủng tộc như vậy.
Meta kết thúc quá trình “bước nhảy” mà không nói thêm một lời nào nữa. Sự căng thẳng lờ mờ làm gián đoạn hội thoại của hai người.
Jason gặp lại cô lần thứ hai vào ngày kế tiếp tính theo giờ của con tàu, và hoàn toàn ngẫu nhiên. Meta đang ngồi trong vòm thiên văn. Khi jason bước vào, cô đang ngắm nhìn những tia chớp lóe lên liên tục trên bầu trời đen trong quá trình “bước nhảy”. Đây là lần đầu tiên Jason thấy cô không ở trong trạng thái trực ban và không mặc đồ bảo hộ. Ôm sát thân thể cô là một chiếc váy dài mỏng và khe khẽ lấp lánh.
Meta mỉm cười với gã, “Những ngôi sao thật là tuyệt, anh lại đây xem đi !”. Jason dừng ngay sát bên cạnh cô và ngước nhìn lên. Những hình ảnh lập thể trước mắt, bị nhòa đi bởi tác dụng của “bước nhảy”, luôn cuốn hút Jason dù cho gã đối với chúng đã rất quen thuộc. Hơn nữa, lần này có điều gì còn nhiều hơn thế, có lẽ sự khác biệt đầy kích động trong vòm cầu yên tĩnh lần này là do có sự tiếp xúc gần gũi với Meta, Chiếc đầu xinh xắn của cô hơi ngả sang một bên, gần như chạm vào vai của Jason, một vài lọn tóc của cô hơi che khuất tầm nhìn của gã, một làn hương thơm nhẹ nhàng bao trùm cả hai người…
Gần như không đắn đo, Jason choàng tay sang ôm lấy bờ vai Meta. Gã cảm nhận hơi ấm toát ra từ cơ thể mềm mại đầy sức sống của cô. Hành động của gã có lẽ cũng làm Meta thinh thích vì cô cũng chủ động choàng tay qua người gã.
- “Ah, anh đang cười”, Meta khẽ reo lên, “anh cũng yêu thích các ngôi sao ngoài kia!”
- “Ừm, rất nhiều”, Jason thú nhận, “nhưng có một điều nhắc anh phải nhớ tới. Em sẽ không bẻ tay anh đấy chứ, Meta?”
- “Oh no!”, cô trả lờ Jason một cách nghiêm túc kèm theo một nụ cười rạng rỡ, “Em rất thích anh, ngay cả khi anh không phải là Pyrrani. Em rất thích anh, và em cảm thấy mình cô độc lắm”.
Cô quy mặt sang phía Jason và gã không chần chừ hôn lên môi cô. Meta đáp trả bằng mộ nụ hôn cuồng nhiệt không hề có một chút xấu hổ hoặc giả vờ e thẹn.
- “Phòng của em ở đằng kia”, Meta dịu dàng đứng lên….