Vấn Thiên Khúc
Quyển 1 - Chương 14
Xáo trộn!
Người viết: lanhtamkhach
Nguồn: 4vn.eu
Mưa.
Mưa rả rích liên hồi, như một bản nhạc rầu rĩ chán ngắt không hồi kết.
Trời không mây, chỉ một màu xám u ám thảm đạm. Đám đại thụ ủ rũ co ro chờ đợi ngày hửng nắng. Ngay màu xanh ngắt rợm ngợp của cỏ cũng chỉ gợi lên nỗi buồn bã vô cớ.
Nhưng Luyện Khí phòng vẫn thế, hừng hực lửa.
Sâu trong lòng đất, các đệ tử năm đầu đang thực hành luyện chế thần binh. Âm thanh đanh gọn chan chát vang dội. Sự chán chường không có chỗ ở đây.
Ngay bên dưới một thanh ngang nơi Hắc Phượng Hoàng thờ ơ rủ những chiếc lông vũ kiêu kì, Atiyah và ba tên còn lại đang xúm quanh một bễ lò rèn hình chóp cụt.
Atiyah toàn thân bao bọc bởi vô hình cương khí, kéo ra một miếng kim loại đã được nung đỏ rực :
- Phương Đạt, đến lượt ngươi !
Phương Đạt thận trọng xách chiếc cự phủ (búa lớn) bước tới. Nó lóng ngóng thấy rõ vì chiều dài cự phủ chưa tính đến trọng lượng kinh hồn.
Atiyah chỉ điểm :
- Hô hấp theo Vô Minh huyền công đó. Tập trung tinh thần, quên mọi sự đi, chỉ còn ngươi, cự phủ là một phần của thân thể ngươi, cảm nhận cự phủ, dao động cùng với cự phủ, hài hòa, ..., rồi, lên cao thì hít vào, ... xuống, thở ra. Rồi, ... cứ thế, một vòng, tiếp ! Không vội ! ...
Akhil và Akira thoáng cười. Chúng đã có kinh nghiệm với việc này, chỉ có Phương Đạt mới làm quen.
Bất kể hình thức lao động nặng nhọc nào cũng có thể ứng dụng Vô Minh huyền công. Nếu tập trung sâu, cả vũ trụ chỉ còn một thể, không còn cự phủ, quên đi sự dị biệt về trọng lực hay kích cỡ. Tạo thành một thế giới đặc thù, ở đó tấm kim loại hồng rực thành tâm điểm, hỏa quang lóe lên dưới mỗi lần búa giáng xuống là dấu hiệu kết thúc một chu kì, đều đặn như một cách chia tính thời gian.
Phương Đạt bước qua tuổi 11 chưa lâu, thân hình còn đang phát triển nên dù có chìm sâu trong tu luyện nơi này cũng chưa khiến ngoại nhân nhận ra rõ ràng. Nhưng nếu quay sang vài đệ tử độ tuổi từ 17 đến 20 sẽ thấy rõ. Trong ánh lửa bập bùng, những thân thể cường tráng rực lên, cơ nhục uyển chuyển dẻo dai cuộn lên như sóng trong mỗi nhịp quai búa, sắc diện trầm sâu bình hòa. Mỗi lúc một mê say, mỗi lúc một vơi đi sức nặng trên tay, sức nóng từ lửa lò, chỉ còn lại cảm nhận của bản thân, của sự nhìn sâu vào bản thể, và cảm nghiệm.
Dĩ nhiên đó không phải là biểu tình đặc thù duy nhất tại Luyện Khí phòng lúc này.
Một số đệ tử có chút ít thành tựu còn áp dụng một vài phép tắc như phong hệ nguyên tố nên búa khi nhanh khi chậm, khi nhẹ bẫng, khi nặng trầm. Đặc dị hơn cả là những đệ tử thiên về kim nguyên tố, lôi nguyên tố và hỏa nguyên tố. Nếu thiên về kim thì búa dường như bị đồng hóa triệt để thành một phần cơ thể, như tan hòa vào song thủ. Nếu thiên về lôi điện thì có chút ầm ĩ, cũng có chút ăn gian khi áp dụng khiến miếng kim loại bị tán mỏng rất nhanh do nhiệt truyền xuống thông qua cự phủ. Còn với những đệ tử am hiểu hỏa hệ thì ánh lửa thành một dòng sáng đổ ra từ bễ lò, chạy dọc theo thân thể để tiếp tục nung nóng tấm kim loại trên đe.
Bất quá, Atiyah cho rằng không gì ích lợi bằng ứng dụng từ nền tảng – tu luyện Vô Minh huyền công chứ không dùng thêm bất kì phép tắc nào khác. Akira và Akhil cũng nghĩ rằng đó mới thật là thâm ý của các vị sư phụ. Nhưng vì không có đường lối chung, bỉểu hiện khi cảm ngộ cũng thay đổi đối với từng cá thể, thành ra cũng không miễn cưỡng.
Hiện thời Phương Đạt đã ở trạng thái tu luyện sâu nhất. Không gian xung quanh đã trở nên kì lạ, lôi cuốn ngoại nhân như thể một nghệ sĩ đỉnh cao chìm sâu trong một màn độc diễn xuất thần, những lúc kĩ thuật đã thành vô nghĩa, chỉ đơn giản là phương cách trình diễn cái tôi, biểu đạt vẻ đẹp tâm hồn và linh trí cảm nhận.
Hắc Phượng Hoàng hơi nghiêng đầu, mở một mắt vàng rực ngó xuống Phương Đạt. Không chớp, cũng không có thêm động thái gì đặc biệt.
Tứ đại thần thú nơi Luyện Khí phòng sau màn thị uy hoành tráng ngày đầu tiên giờ chỉ lim dim, đà đận trên cao. Một số kẻ hâm mộ thì cho rằng chúng không muốn làm gián đoạn đến lũ hậu sinh. Kẻ khác như Atiyah chẳng hạn thì một mực khẳng định « lười » nhưng cũng đã vội chua thêm là « khôn » trước khi Akira và Ryu kịp mở miệng chê bai kẻ có dáng biếng nhác nhất phòng 516 kí túc xá Simorgh.
Vẫn chưa có thông tin gì của Ryu.
*
**
Chiều xuống, dù màu trời vẫn thế, vẫn xám ngoét và rầu rĩ mưa, và lũ chim ướp nhẹp chiếp chiếp kêu buồn thảm trong những tán lá rũ rượi sắc màu đã nhợt đi vài phần.
Atiyah, Akhil, Phương Đạt và Akira ngồi quây quanh chiếc bàn tròn giữa phòng sinh hoạt chung. Bạch lang Saya mơ màng cùng Kim Điêu Vương và Long hình hồ ly Pi. Ba dị thú này đang trong quá trình tiến hóa.
Cửa phòng 516 chỉ đóng nhưng không khóa hay có bất kì biện pháp bảo vệ nào.
Biết là Ryu cần thời gian và đang có cơ hội lớn, nhưng lũ bạn vẫn không khỏi mong chờ.
« Cộc cộc »
Tiếng gõ cửa khe khẽ vang lên phá vỡ sự tĩnh lặng.
Akhil nhanh nhẹn chạy ra.
Là một bạch y thiếu nữ dáng vẻ kiêu sa, khuôn mặt ẩn kín chỉ lộ ra cặp mỹ mục trong veo đen lay láy dưới đôi mày ngang dài kiêu kì, sóng mũi thẳng thanh tú hằn lên lớp lụa trắng che mặt.
Atiyah bỗng lộ ra một vẻ tươi cười hiếu khách đáng ngờ:
- Ngươi là tỷ tỷ của Ryu ?
Cặp mắt tuyệt đẹp thoáng nhìn Atiyah rồi chậm dãi trả lời :
- Atiyah Vili đúng không ? Ta đúng là thân tỷ của Ryu, Oda Kunerai.
Atiyah nhìn Kunerai chằm chằm đến mức Akhil, Akira và Phương Đạt cảm thấy ngại ngùng tuy Kunerai vẫn thản nhiên như không có chuyện gì.
Akira lên tiếng :
- Atiyah, ngươi sao vậy ?
Vẻ mặt Atiyah hiện ra nét tiếu ý :
- Ta đoán Ryu biết nhiều thông tin là do ngươi đúng không Kunerai ?
Tỷ tỷ của Ryu vẫn lặng lẽ đối nhãn với Atiyah, không trả lời.
Atiyah cũng không mất tự nhiên, cười nói tiếp :
- Kim Điêu gia tộc có mạnh cỡ nào cũng chỉ ở ngoài đại môn Thần Phong mà thôi, không tung hoành tại Mẫu Sơn được. Vậy cớ sao Ryu biết nhiều tin tức thế ? Ta chợt nghĩ nhớ tới Đại tiểu thư Kunerai. Hẳn là nàng rất rất đẹp ?
Kunerai thoáng chớp mắt, nhẹ nhàng trả lời :
- Ngươi nghĩ thế nào thì tùy. Nhưng ta cho ngươi biết thêm một điều rằng ngươi không nên nói chuyện với nữ giới thế này, không ấn tượng đâu !
Đoạn nàng quay sang nhìn Akira, bỏ lại Atiyah sửng sốt còn nhiều hơn lần bị Hoenir lão nhân mắng là « dốt nát ».
Akira cố nén cười, lần lượt kể lại kì ngộ của Ryu. Bên kia Akhil vỗ vỗ vai Atiyah vẻ thông cảm. Phương Đạt thì cười hinh híc khiến Kunerai dường như hơi ngạc nhiên.
Oda Kunerai thở nhẹ một hơi dài :
- Akira, xin cảm ơn. Mong ngươi nhắn lại với Ryu là sang gặp ta. Đây là chút lễ vật của ta.
Đôi bàn tay như ngọc chuốt lấy ra năm dị quả màu trắng gân xanh, to cỡ nắm tay trẻ con. Đoạn thân ảnh mềm mại nhưng trầm tĩnh đã lướt đi như một áng mây.
Cửa đã khép, mỹ nhân cũng đã lui bước. Không gian vương chỉ còn thoảng mùi thơm dịu nhẹ.
Atiyah mặt đỏ lên, không rõ là vì tức giận hay vì tràng cười nổ ra ầm ĩ của ba tên còn lại. Hắn thản nhiên chộp lấy một dị quả :
- Chẳng có gì đáng cười! Các ngươi lớn thêm sẽ bị như ta thôi, hêhê, à ngoại trừ Akira ! Còn hai tên kia, ăn đi, ngon phết, Trường Lĩnh linh quả ! Nàng ta cũng tử tế đấy !
Akira nén cười trước tiên, còn Akhil và Phương Đạt vẫn đang cười bò.
Akira từ tốn vẫy ra một làn nước trong suốt từ không khí tráng qua linh quả, đoạn nói :
- Atiyah, đừng nói linh tinh ! Nhưng Kunerai rất mạnh đúng không ?
Nghe vậy thì Akhil và Phương Đạt đều nín cười, vừa ăn vừa đợi Atiyah trả lời.
- Ừm, nàng ta là thủy hệ và tinh thần hệ. Tinh thần hệ ... không kém ta bao nhiêu ! Cũng có thể nàng ta thuộc loại muốn che giấu năng lực thật sự ! Hừm !
Ngay cả Akira cũng lộ ra nét kinh ngạc. Atiyah có thể tính là cao thủ hàng đầu trong năm thứ nhất về tinh thần năng lực nếu như không muốn nói là số một. Atiyah do thám không ra hoặc không chắc chắn đồng nghĩa với Kunerai cực mạnh.
Atiyah đã xử lý xong Trường Lĩnh linh quả, vươn tay ném tọt phần lõi qua cửa sổ nơi có một đại thụ. Mặt Akira nhăn lại vì khó chịu.
Atiyah lầu bầu :
- Kunerai quả là một ẩn số, bất quá chúng ta đều thấy nàng ta đành hanh đanh đá thế nào !
Akira trề môi :
- Không phải tại ngươi bày trò gây ấn tượng nhảm nhí sao ?
Atiyah đã ngã ra nằm, chân ghếch lên rung rung :
- Ta cứ nghĩ mọi nữ nhân đều thích được khen là xinh đẹp ! Ta khen khéo léo thế còn kêu ca dằn dỗi với bắt bẻ! Chết mệt !
- Ô ô, khéo léo ? Ta lại tưởng ngươi mắng xéo nàng ta dùng nhan sắc để moi tin ở người khác chứ ?
Atiyah hơi ngóc đầu dậy, một tay gác ra sau, một tay phe phẩy :
- Rồi rồi, tại ta ! Nữ nhân thật phức tạp, chuyên suy diễn lung tung !
Akhil hiện giờ lộ ra vẻ quan tâm trông chờ Akira tiếp tục dẫn giải nhưng nhóc này chỉ nhún vai cười nhạt không đáp.
*
**
Chiều thứ năm, mưa đã ngừng từ hôm trước, cây cối sáng lên căng tràn sức sống. Lòng người vì thế cũng nhẹ đi, thảnh thơi hơn nhiều.
Phòng 516 lại càng hân hoan. Cuối cùng thì Ryu cũng về. Bộ dạng tươi rói dù quần áo bẩn thỉu đầy nhựa cây, tóc tai bê bết đất cát.
Atiyah lên tiếng đầu tiên, tay huơ huơ trên đỉnh đầu Ryu :
- Coi, ngươi cao thêm gần tấc !
Akira xen vào :
- Lông mày của ngươi đậm lên hả ? Trông đỡ kì khôi nhiều !
Akhil và Phương Đạt cũng chạy đến đứng hai bên xác nhận lời Atiyah, dồn dập hỏi :
- Ryu, giờ ngươi ra sao, đạt tới Ngọc Thanh đại tầng rồi đúng không ?
Ryu nở một nụ cười mãn nguyện hạnh phúc, sự lém lỉnh linh hoạt trong ánh mắt đã bớt đi, nhường chỗ cho một vẻ thâm sâu tĩnh lặng hơn :
- Từ từ thôi, ta sẽ kể hết ! Trước hết ngồi xuống đã chứ ! Ah, Trường Lĩnh linh quả ? Tỷ tỷ ta chạy đến đây à ?
Akhil, Akira và Phương Đạt cười phá lên gật đầu trong khi cánh tay vung vẩy của Atiyah thoáng sựng lại.
Cặp mắt sáng rực của Ryu nghi ngờ nhìn Atiyah :
- Ngươi gây lộn với tỷ tỷ ta hả ? Tỷ tỷ ta không dễ trêu đùa đâu ! Hehe, thế ngươi dính đòn rồi phải không ?
Atiyah nặn ra một nụ cười gượng để mặc ba tên kia thêu dệt câu chuyện tối hôm trước.
- Ha ha ha ! Chết cười ! Atiyah, ngươi mất điểm trong mắt thân tỷ ta rồi !
Atiyah gõ gõ mấy ngón tay xuống chiếc bàn tròn giờ đã hội đủ năm người :
- Ta không ham bà chằn tỷ tỷ ngươi ! Mà biết đâu đấy, tỷ tỷ ngươi làm bộ thế thôi chứ đêm về ôm gối mơ mộng linh tinh về ta à !
- Xì...ì... !
Akira phì ra sự giễu cợt, còn Ryu nhăn tít đôi mày đã rậm lên thành hình kiếm :
- Atiyah, ngươi không được nói xấu tỷ tỷ ta ! Tỷ ý là người ...
- Được rồi, ta sai ta sai !
Atiyah vội kêu ầm lên.
Đám quang quả theo chân Ryu ùa vào từ trước giờ bay loạn xạ trên trần phòng sinh hoạt chung.
*
**
Ryu từ từ kể về những kì ngộ trong mấy ngày qua.
Phải đến chiều thứ ba, lão nhân Hoenir mới chuyển Ryu vẫn còn đang chìm sâu trong cảm ngộ và hấp thụ mộc tương về biệt khu Korpiklaani chuyên về động thực vật của Thần Phong môn. Biệt khu nằm phía đông bắc, sát với Mẫu Lâm.
Lão nhân Hoenir quyết bắt Ryu phải kế nghiệp. Vừa mở mắt đã thấy cơ man hoa quả, lớn bé đủ cả. Lão nhân ra xoay trần ra tính toán, kêu rằng hấp thụ một nửa mộc tương của Thiên Quỷ thụ vài vạn năm thì không cần thêm bồi đắp gì về mộc nguyên tố nữa. Mộc tâm để dành tạo thành một linh thân. Chỉ cần dụng thêm bốn loại quả màu đỏ, trắng, đen, vàng tượng trưng cho các tính hỏa, kim, thủy và thổ, nhưng hỏa chỉ điểm điểm đôi chút mà thôi.
Ryu kêu ca trong ánh mắt hâm mộ rực cháy của lũ bạn :
- Hi hi, có mang cho các ngươi chút đây ! Cầm lấy ! Lão nhân gia có nhiều lắm nhưng cứ làm bộ nhăn nhó với ta. Ta liền kéo râu mới chịu. Hi hi !
Akira nhìn Ryu dốc ra từ giới chỉ một lô một lốc hoa quả mà bật lên kinh hãi :
- Trời ạ, lão nhân gia nhăn mặt là phải ! Xem nào, Trường Lĩnh linh quả - hỏa, Vạn Niên địa quả, Băng Hải huyền âm, ... Ồ, Hoenir lão nhân gia đã khảo sát Băng Hải ?
Atiyah, Akhil và Phương Đạt lập tức theo Akira nhìn Ryu chăm chú. Ryu bật cười :
- Lão nhân gia chắc lê gót khắp chốn rồi, ra ngoài cả Thần Châu siêu lục địa. Ah, này Akhil, lão nhân gia có nói trừ Kim Điêu Vương thì mấy con dị thú còn lại non quá. Lão nhân gia cho ta một ít hạt Huyết hoa và Mẫu Sơn tinh thủy để khi có cơ hội ra ngoài đem dụ đám Băng tằm cho Kira và một số dị chủng khác. Đợt tới ta sẽ hỏi kĩ hơn địa điểm.
Akhil trợn mắt :
- Chúng ta bị phát giác à ?
Ryu gật đầu :
- Ta cũng không ngờ các vị sư phụ biết cả, chỉ là không rõ chi tiết. Chúng ta cũng không bị chính thức ngăn cấm. Hoenir sư phụ cũng nói là cấm không nổi vì thực chiến là cách rèn luyện tốt trong thời gian đầu. Mà ba kí túc xá từ lâu vẫn giữ thái độ kèn cựa ngấm ngầm. Ah, lão nhân gia, cũng như các vị tiền bối khác, không chấp nhặt mấy tiểu tiết lễ nghĩa. Nói cái gì mà trên đường tu luyện, cuối cùng chỉ còn lại bạn đồng hành, ngoài ra không tính tới các quan hệ khác, chỉ phân biệt đến trước hay sau, đi được xa hay còn chậm lại.
Nói đến đây Ryu bật cười khanh khách :
- Atiyah, ngươi bỏ bộ mặt khó coi đó đi, ta không leo lên làm trưởng bối ngươi đâu ! Ngươi còn cơ hội làm tỷ phu ta đấy, hahaha !
- Hơ hơ, ta phải ngó qua dung nhan thân tỷ ngươi cái đã, nhỡ đâu ...
Atiyah gãi gãi đầu.
Ryu chẩu mỏ ra :
- Hừ, khó lắm. Ta nhớ là hồi ta lên 5, tỷ đã che mặt đối với ngoại nhân rồi, kêu là thân mẫu bắt phải làm thế ! Ta chắc chắn ngươi sẽ sốc lắm ! Ê Phương Đạt, tỷ tỷ ta tò mò vụ ngươi kêu nàng Anne Drell là hạng 3 lắm nhé, không hiểu ngươi dựa vào đâu mà nói thế. Tiểu thu duy nhất nhà Drell nổi danh về nhan sắc lâu rồi à !
Phương Đạt gượng cười :
- Ngươi kể tiếp đi đã, ta sẽ nói sau !
Ryu đồng ý :
- Được ! Thật ra lúc đó lão nhân gia giảng giải về ích lợi các loại quả trong Ngũ Hành linh quả nhiều quá, ta nhớ không hết, cũng không để ý mà tập trung thụ hưởng! Bất quá cũng không được lâu. Bỗng dưng con Chu Cáp Thiềm Thừ canh gác trên gác mái nhẩy xuống, xen vào oang oang báo có ba mụ xú bà bà đến phá rối. Hừ, thật ra là ba vị tiền bối nhà Sobek ! Có điều ta ở trong nghe lén thấy tam vị tiền bối không ưa nhà Simorgh ra mặt chứ không ngấm ngầm gì cả. Hơn nữa còn áp bức lão nhân gia đưa gia đồ này đồ khác.
Mặt Ryu bỗng vênh lên:
- Đố các ngươi biết ta đã làm gì ? Haha, ta bê ra mấy chậu hoa thơm tho khủng khiếp làm ba vị lão thái thái chạy bay biến ! Ha ha ha, nghĩ lại vẫn thấy buồn cười ! Thú vị nhất là vị Huyết Lan tiền bối, ta chỉ trông thấy đằng sau, cứ ngỡ bọc vải màu đỏ bị buộc dúm lại đang bay chứ, ha ha ha !
Akira toét ra cười :
- Ngươi vô lễ quá, hi hi !
Ryu nhìn lũ bạn :
- Chuyện ta mấy ngày qua chỉ có vậy thôi ! Các ngươi có gì không ?
Akhil lên tiếng :
- Chúng ta sẽ tới Diễn võ trường luyện bắt cung !
- Bắn cung ?
Ryu ngơ ngác nhìn vẻ nghiêm túc của bốn người còn lại trong phòng.
Akira gật đầu xác nhận :
- Đúng, là bắn cung ! Ta thấy ý kiến này của Atiyah rất hay ! Bắn cung vừa luyện được về sức mạnh, sự dẻo dai và quan trọng nhất là sự kiên tâm và tập trung !
Ryu sững lại một chút rồi cũng gật đầu. Vẻ mặt Atiyah vẽ ra một nét dương dương đắc ý khôi hài, chọc cười bốn tên Ryu, Akhil, Phương Đạt và Akira. Có điều biết tính nhau rồi nên mọi người mặc kệ.
Akira bỗng tò mò quay ra hỏi Phương Đạt :
- Này, ngươi trả lời câu hỏi của Ryu lúc nãy đi ! Ta cũng không hiểu sao ngươi hôm đó ăn nói liều mạng vô cớ thế !
Phương Đạt thở hắt ra, thuật lại lần gặp Cửu vĩ hỏa hồ Băng Cơ trong hải hồn, khi hôn mê dưới vực sâu ngày trước.
*
**
Mặt trời chếch sang phía tây, nắng nhạt dần, hơi lạnh vùng cao phủ xuống Diễn Võ trường rộng mênh mông nằm giữa Đại Sảnh Đường và khu Cấm Địa.
Y phục chẽn của nhóm năm người phòng 516 bạt sang một bên. Khoảng không quá rộng nên gió mặc sức tung hoàng, thổi ào ào như muôn vàn chiến mã đang sải vó dồn tới từ Nhược Thuỷ hồ chênh chếch mé đông.
Diễn Võ trường thường chỉ lặng gió trong những ngày thi đấu hoặc tập luyện để không tạo ra quá nhiều lợi thế cho đệ tử chuyên về phong hệ.
Akhil thiết lập một hồng tâm cách xa chừng nửa dặm, phát cho mỗi người một bộ cung tên nhận từ kho chứa đồ phòng số 7 tầng 1 của Vô Cực tháp. Cung rất nhẹ màu trắng đục, dây cung đen thẫm mỏng tang, không rõ làm từ chất liệu gì.
Akhil búng thử một dây cung, âm thanh vang lên vừa thanh vừa rền lại trầm, liền hồ hởi nói:
- Quá tốt ! Thậm chí Hiểu Nghi sư phụ còn dặn là có thể thu phóng to nhỏ. Thật là tiện lợi, hẳn do Makuni trưởng lão luyện chế ! Thôi, vào việc !
Vẻ mặt mọi người nghiêm chỉnh hẳn lên. Phương Đạt đưa tay gạt một sợi tóc bay ngang mắt, hơi lo lắng nhìn hồng tâm nhỏ tý phía xa.
Akhil đã đứng chếch người, chậm rãi lắp tên vào cung, nâng lên cao rồi từ từ đặt ngang mắt. Miệng từ tốn giảng về tư thế đứng, góc độ, cách lắp tên, cách giương cung sao cho lực tụ tại bàn tay nhưng cơ cánh tay và bả vai vẫn thoải mái. Khó nhất có lẽ là việc tính toán tốc độ gió để cân bằng góc độ.
Nhiệt độ xuống khá thấp, gió mạnh lại càng tăng thêm cảm giác buốt giá. Nhưng trán Phương Đạt lấm tấm mồ hôi, lưng cũng ẩm ướt.
Akhil đến bên vỗ vỗ vào khủy tay Phương Đạt, vừa chỉnh vừa trấn an :
- Đừng lo ! Hồi ta mới tập cũng sợ lắm ! Luyện mãi mới quen. Quen rồi thì quên hết kĩ thuật, cứ lắp vào là bắn được. Có điều vị lão nô trú tại nhà ta năm ta sáu tuổi vẫn lắc đầu cười nói ta chưa biết bắn cung.
Đến đây, Atiyah, Akira và Ryu đã buông dây. Ba mũi tên vùn vụt lao đi. Akhil dừng lại dõi mắt nhìn.
- Ryu tốt nhất, gần trúng hồng tâm ! Atiyah này, ngươi vội vàng quá, còn thua cả Akira à !
Atiyah thần tình hơi sững lại, rồi đăm chiêu nhìn vào đích ngắm phía xa. Đoạn hít một hơi dài, nhắm mắt một chốc mới từ từ với tay ra sau rút ra mũi tên thứ hai.
Ryu và Akira cũng lặng lẽ làm theo. Nhưng cả ba chưa kịp giương cung thì Akhil đã lên tiếng:
- Vị lão nô dạy ta bắn cung có nói rằng ta vẫn chỉ là một kẻ bắn tên tầm thường với suy nghĩ của một liệp thủ. Ông có giảng thêm rằng đỉnh cao của một xạ thủ là trạng thái vong ngã, triệt để đồng nhất, không còn phân biệt bản thân, cung, mũi tên và đích ngắm nữa ! Qua tu luyện huyền công, đặc biệt là Vô Minh huyền công, ta dần hiểu ra điều này ! Tuy nhiên, chúng ta phải bắt đầu từ kĩ thuật, qua rèn luyện để nắm vững kĩ thuật, tự nhiên sử dụng thì mới tiến tới siêu việt trên kĩ thuật được. Hiện tại, ta tạm thời ở mức tự nhiên sử dụng thôi à !
Akhil quay sang Atiyah đang trầm ngâm :
- Atiyah, cảm ơn ngươi đã đề xuất để chúng ta cùng tập luyện. Cũng vì nhắc lại những điều cơ bản nhất, nhớ lại nhiều chuyện, ta cũng có một cảm giác mơ hồ, cũng không dám chắc là gì nữa.
« Bộp ! Bộp ! Bộp ! ... »
Một tràng pháo tay vang lên đồng thời với một tràng cười lồng lộng trong gió.
*
**
Chú ý: Một số ý về xạ tiễn lược từ « Thiền trong nghệ thuật bắn cung » nhưng không hoàn toàn tuân thủ tư tưởng trong đó.
Korpiklaani (=forest clan)là tên một folk metal band của Phần Lan đã phát hành album Spirit of the Forest (2003). Mời tham khảo thêm trong wikipedia.
Last edited by lanhtamkhach; 23-04-2009 at 01:18 PM.
|