Sau khi Jason và Meta trở nên gần gũi với nhau, họ luôn luôn quấn quít trong suốt chuyến bay. Khi Meta ở trong phiên trực, Jason mang cho cô thức ăn tới tận cầu chỉ huy và ở đó họ nói với nhau đủ mọi chuyện trên đời. Dù vậy, Jason gần như không biết thêm điều gì về quê hương của Meta bởi cả hai đều ngầm ngầm tuân thủ 1 thỏa hiệp không lời “miễn bàn” về Pyrrus. Jason kể cho nàng nghe rất nhiều điều về những hành tinh và những con người mà gã đã từng đến và từng quen biết. Trong suốt thời gian đó, Meta tỏ ra là một thính giả vô cùng ngoan ngoãn và đáng yêu. Thời gian cứ như vậy trôi đi trong niềm hoan lạc của cặp tình nhân 1G và 2G (tớ thêm cho nó vui vui 1 tí – nd). Chuyến bay trở nên thật ngọt ngào đối với cả Jason và Meta.
Cuối cùng, chuyến bay cũng kết thúc!
Trên tàu có tất cả 14 ngưởi, nhưng Jason chưa bao giờ gặp cùng một lúc nhiều quá 2 hoặc 3 trong số họ. Rõ ràng tất cả đều tuân theo một kế hoạch làm việc và điều khiển con tàu cực kỳ chặt chẽ. Ngoài thời gian trực ban, tất cả bọn họ đều tự chăm sóc tất tần tật cho những yêu cầu của bản thân. Vào giây phút con tàu hoàn thành “bước nhảy”, từ loa phóng thanh vang lên 1 mệnh lệnh lạnh lùng, dứt khoát – TẬP HỢP – và tất cả nhanh chóng tập trung lại.
Kerk phân phát mệnh lệnh cho từng nhiệm vụ liên quan tới quá trình hạ cánh và trả lời nhát gừng cho những câu hỏi của đồng đội. Những mệnh lệnh lúc này hoàn toàn thuần túy về mặt kỹ thuật nên Jason cũng không bận tâm nghe ngóng làm gì. Gã chỉ tập trung quan sát hành động và cử chỉ của những thành viên trên con tàu. Họ trao đổi với nhau nhanh chóng và di chuyển vội vàng. Trông họ lúc này thật sự giống như những chiến binh trước trận chiến.
Đột nhiên gã nhận ra những con người này giống nhau kỳ lạ. Không phải là giống về khuôn mặt hay là họ làm cùng những việc giống nhau, Sự tương đồng của họ thể hiện trong cách họ di chuyển và hành động- nhanh gọn, đầy vẻ sốt ruột, sẵn sàng hành động trong mọi tình huống và luôn bắn ra ánh mắt loang loáng xung quanh mình.
Sau khi mọi người giải tán, Jason cố gắng bắt chuyện với Meta nhưng thái độ của nàng trở nên xa lạ giống như họ chưa bao giờ quen nhau. Nàng chỉ trả lời một cách gãy gọn từng chữ một, thậm chí nàng cũng không thèm nhìn vào mắt của Jason, chỉ thỉnh thoảng liếc qua rồi ngay lập tức quay sang hướng khác. Jason cũng không biết phải nói làm sao vì nàng đã quay lưng rời đi. Gã đã định với tay giũ nàng ở lại, nhưng cuối cùng cũng gã quyết định bỏ qua – dù sao sau này họ cũng còn khối thời gian.
Duy nhất chỉ một người còn nhớ và quan tâm tới gã – Kerk – cũng chẳng nhiều nhặn gì, chỉ là nhắc nhở hắn chui vào ghế phản trọng lực mà thôi (buồn nhỉ - nd).
Meta thể hiện một cú hạ cánh còn tồi tệ gấp vạn lần khi cất cánh từ Darkhan (có lẽ do hạ cánh xuống Pyrrus chằng?). Gia tốc trọng trường đột ngột xuất hiện và ép chặt từ mọi phương mọi hướng, có một lúc con tàu hoàn toàn thả lỏng trong một cú rơi tự do dường như vĩnh cửu, những cú va đập vào thân tàu làm nó quay mòng mòng như chong chóng, tất cả làm người ta dễ dàng liên tưởng tới 1 cuộc đấu tay đôi hơn là 1 cú hạ cánh, thậm chí Jason còn nhẩm tính tỷ lệ phần trăm giữa cuộc chiến và cú đáp là bao nhiêu ? Dù gì thì chắc chắn là rất tệ…
Khi con tàu hạ cánh xong, Jason cũng chẳng thấy khác một chút nào với lúc nãy. Gia tốc 2G trên Pyrrus tạo cho gã cảm giác y chang như lúc con tàu đang hạ cánh, chỉ duy nhất tiếng gầm rú của động cơ từ từ giảm đi làm gã ý thức được mình đã ở trên đất liền. Nội việc tháo dây an toàn rồi ngồi dậy cũng làm gã tốn không ít sức lực.
Lúc ban đầu, gia tốc trọng trường 2G cũng không có vè gì ghê gớm. Người ta di chuyển chỉ giống như mang trên vai thêm 1 người có sức năng ngang bằng bản thân mình. Khi Jason giơ tay lên để mở chốt cửa, gã cảm giác đang phải nâng 2 tay cùng một lúc…Chậm rãi và khó nhọc, Jason lê lết tới khung cửa ra vào chính của con tàu.
Tất cả mọi người đã có mặt ở đó sớm hơn Jason. Từ 1 căn phòng xeo xéo đối diện, 2 người đàn ông bắt đầu lăn ra những khối trụ lấp lánh, dựa theo sức nặng cũng như tiếng leng keng phát ra, Jason suy đoán chúng được làm từ hợp kim trong suốt, thế nhưng mục đích sử dụng của chúng thì Jason bó tay không đoán ra được. Các khối trụ có đường kính khoảng 1 mét và chiều dài nhỉnh hơn 1 người đàn ông chút xíu. 1 đầu của khối trụ được gắn liền với phần ống, đầu kia là 1 cái nắp đậy gắn vào thân trụ bằng những móc và dây đai chắc chắn. Mục đích sử dụng của những ống trụ này trở nên rõ ràng khi Kerk tới gần 1 cái trong bọn chúng, vặn chiếc khóa hình volant và mở nắp ra.
- “Chui vào !”, Kerk lừ mắt về phía Jason, “Khi cậu nằm bên trong ống, họ sẽ chuyển cậu vào trong thành phố”.
- “Rất chân thành cám ơn ngài, nhưng có lẽ tôi không cần đâu”, Jason từ chối thẳng thừng, “Tôi tuyệt đối không hề mong mỏi trang điểm cho chuyến viếng thăm của mình bằng cách bị bó tròn và khiêng đi như 1 đòn bánh tét”. (nv – như xúc xích nằm trong ruột – nd).
- “Cậu đừng có điên”, Kerk chặt ngang, “tất cả chúng ta đều phải di chuyển bằng cách này. Chúng tôi đã rời Pyrrus quá lâu, tới mức không ai đủ dũng khí ló mặt ra ngoài trước khi trải qua quá trình tái luyện tập”.
Jason hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy những thành viên khác lần lượt chui vào trong các ống trụ. Gã chọn 1 cái gần nhất, chui vào, chân trước đầu sau, rồi cẩn thận khóa nắp đậy lại. Trong khoảng thời gian 1 phút, sensor (đầu dò- nd) báo hiệu khí CO2 vượt quá nồng độ cho phép và bộ lọc bắt đầu rù rì khởi động.
Kerk là người cuối cùng chui vào ống trụ. Trước đó ông cẩn thận kiểm tra từng cái một xem chúng đã được đóng chặt và khóa lại chắc chắn hay chưa. Khi tấm chắn trong và ngoài cửa ra vào của con tàu bắt đầu chuyển động, ông nhanh nhẹn chui vào chiếc ống còn lại và vươn tay khóa nắp. Từ bên ngoài cửa, một luồng ánh sáng xuyên vào, hơi mờ đi trong 1 cơn mưa tầm tã.
Jason có cảm giác như dang ở trong 1 giấc mơ. Tất cả những điều này có vẻ như chẳng để làm gì cả. Tiếp theo là một khoảng thời gian chờ đợi đầy kiên nhẫn, cho tới khi xuất hiện 1 chiếc xe tải được điều khiển bởi một Pyrrani. Anh ta bắt đầu chất những hình trụ lên xe giống như họ là những cục hàng hóa vô tri vô giác. Jason hơi bị xui xẻo khi chiếc hộp của gã bị lèn chặt ở dưới cùng, thế là gã chẳng thể nhìn thấy gì trong suốt chuyến đi kỳ quái này.
Mãi cho tới khi các khối trụ được mang tới xếp ngăn nắp trong 1 căn phòng bằng kim loại, Jason mới có dịp nhìm thấy sinh vật đầu tiên của Pyrrus.