Từ tầng hai đánh xuống tầng một, từ tầng một đánh xuống đường phố, càng lúc thành vệ binh càng đến đông, lên đến gấp mười lần nhân số của đối phương, khiến cho những tên dong binh tuy thực lực không tệ, nhưng lại không dám hạ sát thủ, Khải Lực Tây cũng không phải là gã ngu, biết rằng như quả có người chết thì bọn chúng không có khả năng li khai Lạc Nhật đế quốc.
Những tên dong binh này hầu hết là có thực lực đến bật đại kiếm sĩ, nhưng chỉ vì không dám giết người, nếu không đã đánh cho thành vệ binh tơi bời hoa lá, không chết cũng bị trọng thương.
Tiểu mệnh chẳng nguy hiễm, nên những tên thành vệ binh *** chết đó đương nhiên tha hồ đánh đấm, đám này bị đẩy dạt kia, lập tức đám khác bu vào gia nhập chiến trận. Chúng chẳng có gì cố kỵ, nên chẳng từ thủ đoạn độc ác nào, do đó các dong binh bị bức đến bở hơi tai.
Ngay cả đến tên đầu têu của dong binh là Khải Lực Tây, cũng bị Lâm Đại và Lâm Nhị liên thủ đánh cho tơi tả. Dù Khải Lực Tây có thật lực ở bậc đại kiếm sư, so với Kiếm thần chỉ cách một hai bậc, Lâm Đại một mình khó đấu ngang tay với hắn, nên có thêm Lâm Nhị, Khải Lực Tây không chiếm được tiện nghi nào.
Bất hóa trên người hắn có một bộ Khải giáp tốt phi thường, bị Lâm đại chém nhiều kiếm rồi mà không phá được, nếu hắn hắn đã bị hạ từ lâu rồi. Lâm Phong một đằng thì chỉ huy bọn lính công kích các dong binh, một đằng thì liên tục hét to: “Khải Lực Tây, nếu ngươi đầu hàng ta sẽ bảo chứng bọn ngươi sẽ rời khỏi Lạc Nhật đế quốc!”
Khải Lực Tây quát trả: “Nói lời thừa bậy bạ, với sức ngươi mà quản chuyện đi ở của ta à!”
“Lâm Đại, Lâm Nhị, chém chết hắn cho ta!” Lâm Phong bốc hỏa, cũng nhắm Khải Lâm Na quát: “Khải Lâm Na, ngươi tự đến bên ta hay chờ bổn thiếu gia đến “thỉnh” ngươi tới?”
Khải Lâm Na một mặt dùng Quang minh hộ thuận bảo vệ thân mình, một mặt trách: “Lâm Công tử hà tất khổ công áp bức, người sao không bỏ qua cho chúng tôi cho rồi?”
“Bỏ qua cho các ngươi!” Lâm Phong đáp: “Không thành vấn đề, chỉ cần cô nhỏ ngươi đến nhà ta làm khách, có thể bổn công tử hôm nay cao hứng bỏ qua cho các ngươi!”
Khải Lâm Na lạnh lùng nói: “Nếu mà như thế, công tử hà tất nhiều lời phí hơi!”
Lâm Phong đáp: “Là ngươi bức ta đó nghe, đừng có trách ta không khác khí!” Dứt lời liền phóng ra một quả cầu lớn ở cấp thứ sáu.
Có tinh thần lực cùng ma lực cường đại hậu thuẩn, ma pháp của Lâm Phong gần như bộc phát, tuy tinh thần lực hiện tại không thể ngưng thành thật thể kim thân, nhưng so với ma pháp thì không thể nói ai cao hơn.
Trong một năm qua hắn đã dùng khẩu quyết của Thái Cực Huyền công ngưng tụ tinh thần lực, do đó sức mạnh tinh thần ngày càng tăng, ma pháp đã luyện thành cấp thứ bảy.
Hộ thuẫn quang thuật của Khải Lâm Na chỉ là ma ngự ma pháp ở cấp thứ 06, do đó đại hỏa cầu thuật của Lâm Phong liên tục công phá minh quang hộ thuẫn của nàng, khiến nàng bị tiêu hao một lượng ma lực quá độ, sắc diện ngày càng tái nhợt. Chính lúc Khải Lâm Na đang tính đường thoát thân thì nhị ca Lâm Hổ đã lãnh thân binh của mình bắt lại.
Lâm Phong vô cùng mừng rở, lập tức bỏ đó cho nhị ca lo liệu, rồi cùng Lâm Đại và Lâm Nhị mang Khải Lâm Na lên đường về nhà.
Về đến nhà, Lâm Phong phân phó mang Khải Lâm Na đem quản thúc, sau đó không lâu, nhị ca Lâm Hổ cũng áp giải những tên đầu sỏ của Vinh dự Dong binh đoàn trở về. Lâm Phong liền lập tức tiếp quản và đem giam toàn bộ chúng lại.
Lâm Hổ có phần sầu muộn, huynh đệ ruột thịt có chuyện phận làm ca ca không lẻ không quản, nhưng mà, tiểu tam lại đi bắt nữ nhân, thực sự là đáng đánh đòn, tuy nhiên trong lòng lại không nở.
Khi Lâm Phong chuẩn bị nghiêm hình bức cung, thì Hồng Ngọc nha đầu thân cận nhất của mẫu thân đến truyền bảo hắn đến chỗ mẫu thân cần gặp.
Vừa tiến vào cổng, mẫu thân đã nói: “Tiểu tam của chúng ta xem ra hơn hẳn hai vị ca ca của mình, chưa gì đã cho vi nương xem mắt con dâu rồi. Chắc đại ca và nhị ca ngươi cũng muốn phụ thân giúp chúng đi tìm bà mối quá!”
Lâm Phong cười hi hi chạy đến đấm bóp sau lưng mẫu thân, cười nói: “Mẫu thân quá khen, không biết có chuyện gì mà gọi con đến phân phó vậy?”
Mẫu thân đáo; “Chỉ vì hoàng đế bệ hạ mới phái nội thị đến truyền triệu vị Thiên hoa Thánh nữ tiến cung diện thánh, con trước hết trở về giúp nó chuẩn bị, sau đó cùng ta tiến cung!”
“Cái gì?” Lâm Phong lập tức nhảy dựng lên la làng; “Cái lão rùa đen già tám mươi tuổi đó lại muốn gây họa cho nữ tử trẻ tuổi của người ta nửa à. Không thể để cho lão sắc quỷ đó nhìn thấy Khải Lâm Na được!”
Mẫu thân bất mãn rầy la: “Sao lại nói thế, người là cữu cữu của con mà "
Lâm Phong oan khuất giải bày : " Mẫu thân cũng biết cữu cữu nào có đức hạnh gì, nơi hậu cung đó phi tần không đến một ngàn cũng cỡ tám trăm , đại bộ phận nữ nhân thà chết chứ không thèm diện kiến hoàng đế, con vì sao lại để cho Khải Lâm Na tiến cung được chứ ?"
Mẫu thân thở dài một tiếng , rồi nói : " Yên tâm đi , có mâu thân đi cùng với nàng ấy , hoàng đế không dám làm khó nàng ta đâu ! "
Lâm Phong thầm đáp :" Chỉ sợ lúc đó mọ còn bị làm khó hơn !" , rồi nói : " Muốn để Khải Lâm Na tiến cung cũng được , nhưng mà con phải đi cùng !"
Mâu thân nghe thế thốt :" Tốt a , con đi chuẩn bị trước đi !"
Lâm Phong cáo từ lui ra , quay về biệt viện của mình , Khải Lâm Na lúc này đang ngồi ở sương phòng đến phát ngốc , không nói không rằng , trái cây ngon ngọt trên bàn không hề động qua. Hai thị tị thấy Tam thiếu gia trở về , liền khom mình tham vấn.
Khải Lâm Na sau khi nghe thấy thanh âm , quay đầu nhìn Lâm Phong , biểu tình trên mặt không hề biến hoá , vẫn lạnh lùng sương giá. Nhưng khí chất đoan trang hiền nhã của nàng vẫn hiển hiện phông pham của bậc đại gia khuê tú.
" Khải Lâm Na , nếu nàng bỏ đi khối băng trên mặt thì dung nhan sẽ càng thêm phần mỹ lệ ! " Lâm Phong tiếp đó nhấn mạnh :" Hơn nưa hiện tại cái ma pháp bảo đó không thích hợp với nàng, mặc nó chỉ tổn làm hư tổn hình tưởng mỹ lệ , để ta nghĩ coi , người nên mặc y phục gì. A ! có rồi , kỳ bảo,đúng chỉ có kỳ bảo mới có thể vừa với vẻ đoan trang hiền thục tuyệt thế mỹ nữ của nàng !"
“Kỳ bào là cái gì?” Khải Lâm Na không kềm được tò mò hỏi.
Bất quá, bị một tên hài tử mười ba tuổi rưởi bình đầu luận chân, Khải Lâm Na khó mà kềm chế lòng mình. Bất quá gương mặt lạnh lùng vẫn còn sương giá.
« Cái này nàng không cần hỏi trước, lát nữa sẽ biết ! » Lâm Phong nói : « Hiện giờ nàng cần nhanh ***ng thay đổi y phục, cái lão hoàng đế con rùa đen đó đã triệu nàng vào cung diện thánh, đừng để mẫuu thân của ta chờ lầu ! »
Khải Lâm Na nghe thế liền cứng cỏi đáp: “Ta không đi!”
Lâm Phong kỳ quái hỏi : « Tại sao ? »
Khải Lâm Na hờ hững đáp : « Ngươi giết ta đi, ta không muốn đi gặp hoàng đế với ngươi đâu ! »
« Chuyện này a ! » Lâm Phong nói : « Bổn công tử tuy đối với nữ nhân không hề nhẹ tay, nhưng thấy nàng là mỹ nữ đáng yêu thế này nên ta cũng không muốn hạ quyết tâm lạt thủ tồi hoa, bất quá ca ca và đệ đệ của nàng không cùng một dạng như thế. Như quả nàng không cùng ta tiến cung, ta hiện tại phãi cắt cái lưỡi của đệ đệ của nàng thế vào vậy ! »
Khải Lâm Na nhìn tiểu hài tử mới từng ấy tuổi đầu mà có tính cách ngoan lạt đến như vậy, cất giọng thảm thương nói : « Tùy ngươi vậy, sẽ có ngày ta sẽ trả món nợ này ! »
« Tùy! » Lâm Phong cất giọng nhức đầu điếc óc đáp : « Ngươi có tin là bây giờ ta xxx ngươi không ? »
Sắc mặt Khải Lâm Na chợt biến, trên gương mặt tuyệt thế thoáng hiện nét ửng đỏ, hừ khang một tiếng, không dám nói gì.
Hai ả thị tì đứng kế bên cố mím miệng nín cười. Lâm Phong trừng mắt liếc nhìn, hai ả liền phục hồi dung mạo nghiệm túc.
« Vì ngươi không thức thời như vậy, ta sẽ tự thân động thủ hoán đổi y phục cho ngươi ! » Lâm Phong điểm xuất ra một chỉ, phong bế huyệt đạo của Khải Lâm Na. Thân người Khải Lâm Na lập tức không thể động đậy, phương dung liền thất sắc, thất thanh hỏi : « Tại sao ta không thể động đậy thế này ? »
Từ khi bị Lâm Phong « thỉnh » về đây đến giờ, tình huống kỳ quái này vượt quá lý giải thông thường, làm sao khiến nàng không kinh sợ cho được ?
Lâm Phong đắc ý đáp : « Đó là điểm huyệt thủ pháp do ta tự sáng chế, trừ ta ra không có ai có thể giải khai. Cô nhóc nhà ngươi nên ngoan ngoãn nghe lời, nếu không ta sẽ có nhiều cách để cho ngươi chịu khổ. Còn đối với cái lão rùa đen đó thì ngươi yên tâm, nếu lão dám **ng đến cọng tóc của người, ta sẽ đánh bể đầu *** của lão xuống ! »
Khải Lâm Na trừng mắt nhìn hắn cả nửa ngày, khóe miệng chỉ có thể phát được hai chữ : « Vô sỉ ! »
« Ha ... ha ! » Lâm Phong quay đầu phân phó cho hai nữ tì: “Thay y phục cho nàng ấy!”
Hai nô tì ứng thanh đáp ứng, lập tức hành động...