Jason làm 1 cử chỉ “nắm súng” trên tay phải, ngón trỏ của gã vừa hơi quặp vào thì đột nhiên, một cái gì đó đập chát vào lòng bàn tay gã đau điếng cùng với 1 tiếng nổ như sấm. Khẩu súng đã nằm trên tay – ngón trỏ hoàn toàn mất cảm giác giống như bị bứt rời, một làn khói nhỏ lén lút bay ra từ nòng súng.
- “Dĩ nhiên là súng sẽ được nạp đạn câm cho tới khi cậu học được cách điều khiển nó. Ngoài ra mọi khậu súng khác đều mang đạn thật. Khái niệm an toàn tuyệt đối không tồn tại! Cậu để ý cò súng không hề có khung bảo vệ, vì vậy cậu có thể quặp ngón trỏ thêm 1 chút nữa, như vậy, cậu có thể bắn ngay lập tức khi súng vừa chạm vào tay cậu”.
Khẩu súng của Jason chắc chắn là 1 thứ kinh khủng nhất so với những thứ gã đã từng sử dụng qua, và dĩ nhiên cũng khó thuần hóa nhất. Gã vừa khó nhọc đối phó với những cơn đau do trọng trường mang lại, vừa chật vật tập luyện món đồ trang sức từ địa ngục của gã. Gã bắt đầu nổi điên lên vì sự bất hợp tác của khẩu súng – vừa mới cụp ngón tay để bắn, nó lại chui tọt vào bao, tệ hơn nữa là khi gã chẳng hề chuẩn bị sự dụng thì nó lại bay vụt ra, thay vì nằm trong lòng bàn tay, thì nó lại làm 1 cú đập vào cùi chỏ…Chỉ cần các ngón tay nằm sai vị trí chút đỉnh là gã bị trừng phạt bằng những cơn đau buốt óc ngay lập tức. Jason chỉ dừng buổi luyện tập khi khắp cánh tay của gã xanh lè xanh lét đầy những vết tím bầm.
Theo thời gian, Jason cũng dần học được cách điều khiển khá hoàn hảo. Gã chợt hiểu ra tại sao các Pyrrani không bao giờ tháo bỏ súng khỏi cánh tay mình – nó giống như là cắt đi một phần thân thể vậy. Chuyển động của khẩu súng từ bao tới bàn tay thực sự nhanh như chớp, chắ chắn nhanh hơn cả phản xạ từ thần kinh trung ương. Giống như ngón tay gã luôn sẵn sàng 1 tia lôi điện, chỉ cần chỉ vào đâu đó là “vééééo - đùng!”
Bruco rời đi, để Jason ở lại luyện tập 1 mình. Khi gã cảm thấy hết chịu đựng nổi với sự dày vò của những cơn đau, gã ngừng lại và cà giựt cà thọt lết về phòng của mình. Trên đường đi, ngay khi gã chuẩn bị quắt vào 1 hành lang khác, bất chợt gã nhìn thấy 1 vóc dáng quen thuộc đang rời đi xa xa.
- “Meta!, Jason mừng rỡ, “đợi anh một chút, anh có chuyện muốn nói với em”.
Meta miễn cưỡng và sốt ruột quay đầu lại. Jason vội vã quăng người “chạy” tới với nỗ lực cao nhất mà gã có thể nặn ra trong môi trường trọng lực. Vào lúc này Meta hoàn toàn không còn một chút gì tương tự như cô gái xinh xắn mà gã đã quen biết trên tàu – đôi giày cao cổ che phủ từ dưới lên tới tận đầu gối, toàn thân bao bọc trong 1 bộ quân phục “rất –đúng –kiểu – Pyrrus”, xung quanh vòng eo nhỏ nhắn là 1 chiếc thắt lưng chi chít lựu đạn…Khuôn mặt của cô toát ra 1 vẻ lạnh như băng và hoàn toàn xa cách.
- “Anh nhớ em quá”, Jason phì phò, “không nghĩ ra là có thể gặp em ở đây”. Gã đưa tay về phía Meta nhưng cô vội lùi ra xa.
- “Anh muốn gì ?”
- “Anh muốn gì ???” Jason ngạc nhiên lặp lại câu hỏi, khó nhọc đè nén sự bực tức, “Anh là Jason, em còn nhớ chứ? Hai đứa mình là bạn bè phải không? Và bạn bè thì bất cứ lúc nào cũng có thể nói chuyện, không nhất thiết phải là khi người ta cần gì.”
- “Những gì xảy ra trên tàu tuyệt đối không dính dấp với những gì xảy ra trên Pyrrus”. Chưa nói xong hết câu, Meta đã quay người định rời đi, “Tôi đã hoàn thành xong quy trình “tái huấn luyện” và tôi phải quay lại với công việc. Anh sẽ ở lại chỗ này, trong khu vực được bảo vệ, và chúng ta sẽ không bao giờ gặp nhau nữa”.
- “Cứ ở lại làm bạn với bọn trẻ con – ý của em muốn nói như vậy chứ gì? Em khoan đi đã, chúng mình còn vài việc cần phải làm rõ…”
Jason phạm sai lầm nghiêm trọng khi gã định kéo tay Meta quay trở lại. Trong 1 thoáng, gã vẫn đang trong tư thế đứng, rồi, “úm ba la”, gã đã ở tư thế nằm đo ván trên mặt đất với 2 vai đau điếng. Meta nhanh chóng rời đi và biếtn mất sau một góc quanh.
Gã đành phải lết trở về phòng, vừa đi vừa lầm bầm nguyền rủa. Nằm trên chiếc giường cứng như đá, Jason cố gắng nhớ lại vì cái gì mà gã lại ở chỗ này. Gã thầm so sánh chúng với những cơn đau đang tra tấn gã, với những cơn ác mộng trạn ngập nỗi khiếp đảm, và với thái độ nhạo bàng của những Pyrrani dành cho bất cứ ai khác với họ. Rõ ràng, theo tiêu chuẩn cân đong đo đếm trên Pyrrus, gã bị liệt vào loại yếu ớt và vô dụng. Nếu muốn thay đổi cục diện trước mắt, gã chỉ còn một con đường: Tự mình phải nỗ lực và trở nên mạnh mẽ hơn nữa.
Kiệt sức, Jason rơi vào giấc ngủ đầy ác mộng. Căn phòng yên tĩnh thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng thét hoảng sợ của Jason.
-------------------------------hết chương ------------------------