Ðề tài: It's A Vampire Story
Xem bài viết đơn
  #8  
Old 26-04-2009, 07:57 AM
lanhtamkhach lanhtamkhach is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: Sep 2008
Bài gởi: 79
Thời gian online: 0
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts

Extra Feature: Darkside rising.





Gần nửa đêm.


Một bóng người cao lớn dần tách ra khỏi bóng tối xung quanh và đi chậm rãi dọc hành lang. Ngọn đèn tù mù quét ngang qua người gã, phản chiếu lên khuôn mặt còn khá trẻ và điển trai một thứ ánh sáng vàng vọt của loại đèn kiểu cũ. “Rõ ràng nơi này cũng cần phải trùng tu chút đỉnh nhỉ? Tòa nhà này cũng có tuổi rồi đấy!” – gã thầm nghĩ.


KENG – KENG.


Hai mũi dao phóng thẳng vào mặt! Ai mà dám cả gan thế!


Vụt.


Lưỡi dao thứ ba kề ngay cổ gã, nhanh đến mức gã không kịp phản ứng.


Extra Feature: Darkside rising.


_ Ây da! – gã hơi mất bình tĩnh – có gì thì từ từ đã nào!


_ Tôi không thích đàn ông lượn lờ quanh nhà mình lúc đêm hôm khuya khoắt thế này.



– cô gái liếc ngang gã.


_ Tôi đến đây vì công việc – Gã đàn ông phân trần. – tôi có giấy giới thiệu từ sở cảnh sát thành phố, cô có thể kiểm tra!


Cô gái giật lấy tờ giấy gã moi ra trong túi, đọc lướt qua mấy dòng rồi cất dao đi.


_ Thì ra anh là cái tay dở hơi của chính phủ. Anh đến đây làm gì?


Gã trai nhíu mày tỏ vẻ khó chịu:


_ Cô có cần mỉa mai tôi thế không? Còn cô là ai?


_ Chủ nhà.


_ À, nói thế thì cô là lady Terosa. – gã cúi chào ra vẻ kính cẩn – thật hân hạnh.


_ Tôi ghét nghi lễ kiểu cách – Terosa mở cửa vào một căn phòng nhỏ ngay kế bên – anh vào đây.


Đó là một gian phòng nhỏ và ấm cúng, trưng bày nhiều hình ảnh và vật dụng đủ thứ. Ở góc phòng có cả một cái lò sưởi than kiểu cổ đang cháy bập bùng. Nhờ ánh lửa ấm áp mà mọi thứ ở đây trông sáng sủa hơn hẳn, nhờ đó gã có thể thấy được nét đẹp măn mà của cô gái có biệt danh là The Rose.


Cô gái đi đến chiếc tủ gỗ kế bàn làm việc ở cuối phòng, lấy ra một cái chai thủy tinh và hai cái ly nhỏ, rót rượu mời gã:


_ Cứ tự nhiên, có salon này, anh muốn ngồi thì tùy, đừng khách sáo.


Gã nhấp một ngụm rượu rồi hít hà:


_ Ừm … Kourvoisier, vừa nồng vừa êm – gã tán thưởng – coi bộ cô cũng sành uống rượu đấy nhỉ.


_ Anh tài thật đấy – Terosa cười – tôi thì chẳng biết gì cả, chỉ là mua dăm ba chai rẻ tiền dưới phố để đãi khách ấy mà.


Câu nói nhẹ nhàng nhưng gã nghe sao chói tai quá. Chẳng lẽ cô ta không thể nói chuyện với gã đàng hoàng được chỉ mươi phút thôi hay sao, mà cứ dăm ba câu lại thêm một câu mỉa mai gã! Cô gái này thật là …


_ Thôi được rồi. – Terosa tiếp – ngoài việc nịnh nọt ra thì anh đến đây làm gì?


Gã giận đến tím cả mặt, nhưng với bản lĩnh tài tình của một nhân viên cấp cao của chính phủ, gã nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình tĩnh và tự tin. Làm việc cho nhà nước bao nhiêu năm, chịu đựng được biết bao ông sếp gàn dở để có vị trí ngày hôm nay, chẳng lẽ đến giờ gã không thể nhịn được một cô gái?


_ Tôi tới đây vì món hàng mới đến chỗ cô mấy ngày gần đây. – gã làm mặt lạnh nói liền một mạch. – lá thư hôm qua gửi tới đây là của tôi. – gã nói thêm.


_ Thì ra là thế - cô gái bật cười – tai mắt chính phủ ở khắp nơi nhỉ? Nhưng anh có thấy mình … vô duyên quá không?


_ Vô duyên?


_ “Nó” tự dẫn xác đến nhà tôi thì bây giờ thuộc quyền quản lí của tôi chứ! Bây giờ anh tự dưng vào nhà tôi đòi đồ đòi người, buộc tôi phải đưa vô điều kiện, anh có thấy mình đúng vô duyên không?


_ Cô … cô … - gã lắp bắp.


_ Nếu tôi đến nhà anh lấy đồ lấy đạc như thế, anh có chịu không?


_ Cô phải hiểu cho – gã cầm cái ly rượu xoay xoay trong lòng bàn tay – cũng phải vì lợi ích của nhà nước chứ!


_ Vậy nhà nước có quan tâm đến quyền lợi của tôi chăng?


Đối đáp hay lắm! Nhưng gã đến đây không phải để khen đối thủ, mục tiêu chính của gã là thứ quyền năng đầy cám dỗ kia mà! Thứ quyền năng khiến cho mọi lực lượng quânsự trở nên vô địch! Thứ quyền năng … thật trớ trêu thay, lại nằm trong tay một cô gái thậm chí chẳng biết mình đang sở hữu một món hời.


_ Cô thử tưởng tượng xem – gã tiếp tục – nếu lực lượng chính phủ có khả năng đặc biệt đó thì mọi thứ sẽ dễ dàng hơn. Chúng tôi sẽ làm việc hiệu quả hơn, góp phần thanh tẩy những thành phố như thế này. Chỉ cần một người nhà họ Lee cũng có thể viết nên một trang sử mới …


_ Tôi không thể tưởng tượng được trang sử mới sẽ như thế nào nếu thiếu những dòng viết về công lao của VKG!


_ Cô định dùng quyền năng đó cho riêng hội mình à? – gã nhíu mày – vì lợi ích lớn hơn mà cống hiến chứ!


Terosa cười bảo:


_ Rất tiếc phải nói với anh rằng tôi không hào phóng như người ta đồn đãi.


Khỉ thật! Gã không nghĩ việc tiếp cận và thu “hàng” về lại rắc rối như thế này. Có vẻ như Terosa là một cô gái khó đối phó đây, điều này khiến gã phải suy tính lại khá nhiều. Nhưng thôi kệ, cái gì tới sẽ tới, đi đường nào cũng về Rome cả mà.


_ Thế … tình hình của món hàng thế nào rồi?


_ Đồ bệnh hoạn! – cô tỏ vẻ khinh bỉ - suốt ngày cứ “món” với chả “hàng”, đó cũng là một con người đấy!


_ Thì thôi vậy – gã tiu nghỉu – cô gái đó thế nào rồi?


_ Cô ta đi chung với một nhóm người, dạo gần đây mới thêm một người, nhưng xem ra họ sẽ không phải là trở ngại chính của anh.


_ Vậy trở ngại chính của tôi là gì?


_ Tôi. – cô thẳng thắng nói.


_ Được rồi – gã tìm cách dàn hòa – trước mắt thì cô cứ giữ an toàn cho cô ta, tránh mọi ánh mắt nhòm ngó, còn việc giữa chúng ta thì sẽ từ từ thương lượng lại. Tôi mong cô sẽ xem xét lại đề nghị của tôi.


_ Anh phải tính đến cách khác đi, những đề nghị một chiều như thế thì cũng khó lắm.


_ Cũng phải vì lợi ích quốc gia thôi. – gã nâng ly.



Tài sản của lanhtamkhach

Chữ ký của lanhtamkhach
Trả Lời Với Trích Dẫn