Trong nháy mắt khi Huyền Tinh ngã xuống đất đã phun ra một mgụm máu tươi vào giữa vũng nước trước mặt. Chỉ thấy vũng nước vốn trong suốt, trong nháy mắt đã bị ngụm máu này nhuốm thành màu đỏ.
Dần dần, ban đầu mặt nước vốn tĩnh lặng mà chỉ trong phút chốc đã như nước sôi không ngừng toát ra bọt khí. Vũng nước vốn bị nhuộm thành màu đỏ từ từ chuyển sang màu trong suốt, giằng co như vậy ước chừng một canh giờ, vũng nước dần trở lại sự bình lặng như cũ, so với lúc trước cũng không có khác biệt gì.
Nhưng nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện lượng nước đã giảm bớt.
Lại nói Huyền Tinh lúc này.
Thời điểm hắn đi bước cuối đã nhận ra áp lực lại gia tăng thêm! Năng lực của Huyền Tinh vốn đã tới cực hạn nên căn bản không thể kháng cự nổi, hơn nữa chân nguyên đã tiêu hao hơn nửa còn tinh thần mỏi mệt, khiến cho hắn lập tức hôn mê bất tỉnh.
Trên mặt đất Huyền Tinh đã chìm vào giấc ngủ say, chỉ là Cửu Biến Nguyên Anh quyết vẫn vận chuyển ngoài ý thức. Khi vũng nước sôi trào, có vài giọt đã bắn dính lên người Huyền Tinh, nhưng theo sự tu luyện của hắn, những giọt nước này sau khi rơi xuống người hắn đều bị hấp thu. Sau khi hấp thu chúng thì ý thức của Huyền Tinh dần dần khôi phục, chỉ là lúc này hắn rất mệt mỏi, đến cả việc mở mắt cũng thấy khó khăn, đành phải toàn lực vận chuyển Cửu Biến Nguyên Anh quyết sớm khôi phục chân nguyên.
Nơi Huyền Tinh đang ở tựa hồ ngăn cách với thế giới bên ngoài, hắn chỉ có thể hấp thu linh khi trong phạm vi ba thước. Dựa vào lẽ thường mà nói, phạm vi linh khí như vậy căn bản không đủ để Huyền Tinh khôi phục lại chân nguyên, nhưng việc tu luyện của hắn vẫn không bị đình chỉ, bởi vào lúc hắn tu luyện, luôn có một ít linh khí từ trong vũng nước tràn ra, hơn nữa hắn còn cảm giác linh khí này tinh thuần dị thường. Ngoại trừ việc đó ra, hắn cảm thấy linh khí này có chút bất đồng, nhưng vẫn không minh bạch rốt cục là không đúng ở chỗ nào, đành gạt sang một bên tiếp tục tu luyện.
Một ngày trôi qua, Huyền Tinh vẫn nằm như cũ.
Qua hai ngày, Huyền Tinh không có dấu hiệu tỉnh lại.
… Mười ngày …
Một tháng ……
Một năm …….
Qua một năm lẻ sáu tháng!
Lúc này trên người Huyền Tinh tỏa ra hào quang màu đỏ thẫm, hơn nữa trong đó còn ẩn hiện sắc trắng. Mà vũng nước bên người hắn, đã không thể goi là vũng nước vì chỗ này đã không còn một chút chất lỏng nào.
Trong giây lát ! Sắc tím trên người Huyền Tinh hiện lên mãnh liệt, sau vài giây nỗ lực cuối cùng hắn cũng đã mở được hai mắt. Ngồi dậy, trước tiên xem xét tình trạng tu vi của mình một chút, phát hiện không có điều gì bất ổn, ngược lại tu vi đã tinh tiến không ít.
Nhìn sang Thiên Hồn Thảo, phát hiện hơn mười mấy gốc Thiên Hồn Thảo vẫn được nắm chặt tay phải.
Huyền Tinh vội vàng lấy ra từ trong giới chỉ một hộp ngọc, đem toàn bộ số Thiên Hồn Thảo này cho vào bên trong. Hắn đếm qua một lượt thấy có hơn mười bảy cây Thiên Hồn Thảo, như vậy mục đích của hắn đã đạt được, cuối cùng thương thế của Phá Thiên cũng đã có thể được trị dứt. Ngoại trừ điều đó ra, Huyền Tinh còn phát hiện xung quanh mình có một ít “cỏ dại” không biết tên, đỏ có vàng có cả xanh biếc cũng có, nhưng hắn không phải ngốc tử, thực vật có thể sinh tồn ở chỗ này không giống với những loại bình thường, hơn nữa ở ngoài nguy hiểm như vậy mà hắn cũng cố gắng hái cho được tử sắc tiểu thảo, càng đừng nói ở một nơi an toàn như thế này cả một chút sát khí cũng không có, hắn đương nhiên sẽ không khách khí đem mấy bảo bối này thu vào trong hộp ngọc.
Làm xong hết thảy mọi việc, Huyền Tinh quay đầu lại nhìn vào trữ vật giới chỉ, phát hiện không có một cọng thảo nào bị mình làm rơi xuống, vì vậy hắn chuẩn bị ra ngoài.
Nhưng trong nháy mắt, lúc Huyền Tinh quay đầu lại đã phát hiện ra có chỗ nào đó bất bình thường, vìì vậy quay lại lần nữa. Quan sát cẩn thận nơi này thêm một lần, Huyền Tinh phát hiện ra chỗ không đúng. Lúc hắn vừa mới đến nơi này thì ở đây có một vũng nước, nhưng hiện tại thì chỉ có một cái hố có đường kính một thước nhưng không có nước. Huyền Tinh bước đến phía trước, muốn nhìn một chút rốt cục là vì sao lại thế này.
“Chuyện gì xảy ra thế này, lúc trước rõ ràng tại đây có một vũng nước, sao bây giờ lại không có?” Huyền Tinh không nghĩ ra rốt cuộc là vì cái gì.
Đến bên cái hố, Huyền Tinh vẫn nhìn không ra nơi này có chỗ nào kì lạ. Bởi nơi này không tồn tại sát khí cho nên Huyền Tinh yên tâm phóng ra thần thức , chăm chú xem từng tấc đất.
Bỗng nhiên, Huyền Tinh phát hiện một nơi có chút dị thường, đó chính là trung tâm của hố đất phía dưới ba thước, thần thức của hắn căn bản không thể tiến vào được, nơi này giống như có một tấm màng chống đỡ lại thần thức của hắn, mỗi lần thần thức tiếp xúc nơi này đều bị văng ra.
Nơi kì quái như vậy đương nhiên phải khiến cho Huyền Tinh hứng thú. Tu chân giả rất tò mò với những việc kì lạ, Huyền Tinh tất nhiên cũng không ngoại lệ. Hiện tại Huyền Tinh đã đem toàn bộ tinh thần lực lực tập trung vào phía dưới hố đất, nếu phía dưới có chôn dấu một kiện tiên khí thì tốt biết bao a, Huyền Tinh trong lòng ảo tưởng.
Phóng ra phi kiếm, chỉ thấy bụi đất trước mặt Huyền Tinh bay lên. Nếu có tu chân giả ở đây nhìn thấy Huyền Tinh lấy cực phẩm linh khí làm xẻng, không biết sẽ có cảm giác thế nào.
Chỉ một lát, vũng nọ sâu hơn một thước đã bị Huyền Tinh biến thành hố sâu bốn thước, đồng thời mở rộng đường kính miệng hố tới ba thước, bị Huyền Tinh làm như vậy, cả khu vực phụ cận cũng bị xâm chiếm
Lúc này Huyền Tinh đã phát hiện tại trung tâm có một tảng đá màu trắng sữa cỡ như một quả dưa hấu.
“Đây là cái gì?” căn bản Huyền Tinh không biết loại đá này là vật gì, cho dù trong đầu như một cuốn bách khoa toàn thư cũng không ghi lại thứ này .
Huyền Tinh tò mò không một chút do dự bước tới gần tảng đá, nhấc lên ôm nó vào lòng, cảm giâc khối lượng không được như trong tưởng tượng, chưa đến một phần mười so với những tảng đá bình thường, khi tiếp xúc lại có cảm giác mềm mại.
“Rốt cuộc là vật gì đây ? Là bảo bối sao, không biết có tốt hơn so với tiên khí không ?” Huyền Tinh thầm nghĩ trong lòng.
Cẩn thận quan sát trước mặt, không phát hiện được điều gì, lại phóng thần thức ra xem, nhưng vẫn như trước lại bị tấm màng vô hình làm văng lại.
“Ai, tìm được vật lại không biết có phải là bảo bối không nữa, cảm giác thật khó chịu.” Huyền Tinh có chút oán giận. Kỳ thật khi việc này xảy ra thì mọi tu chân giả đều có chung suy nghĩ như vậy, sử dụng bảo bối lại không biết lợi ích của nó thì không có gì khác nhau mấy.
Huyền Tinh hơi mất mác liền tiện tay đem tảng đá ném vào trong trữ vật giới chỉ. Đột nhiên một âm thanh “lọc cọc …..” rất nhỏ lọt vào tai Huyền Tinh.
Đây là âm thanh gì? Thận trọng dò xét xung quanh, không phát hiện được vật gì, âm thanh vừa rồi hình như là do vật gì va chạm mà hình thành.
Chờ một chút …… Huyền Tinh nghĩ tới một thứ có khả năng, vội vàng lấy tảng đá ra, hắn hoài nghi tảng đá này rỗng ruột, bên trong có thể có vật gì vậy!
Hai tay ôm nó, áp tai vào tảng đá, nhẹ nhàng lắng nghe những tiếng ” lọc cọc..lọc cọc……” không ngừng truyền vào tai.
“Không nghĩ tới a, trong tảng đá này còn có thứ gì đó.” Huyền Tinh chưa từng nghe qua trong tảng đá lại có thể tồn tại thứ gì khác.
Huyền Tinh dùng ngón tay tìm tòi tảng đá, cũng không có nửa điểm dấu vết lưu lại. Kết quả này khiến cho Huyền Tinh thoáng kinh ngạc, sức mạnh của cơ thể hắn thông qua lần bế quan trước đã đạt tới thượng phẩm linh khí, nhưng không để lại chút dấu vết gì trên tảng đá này.
Hắn lại lấy phi kiếm ra, đâm vào tảng đá, vẫn y nguyên.
“Cứng như vậy sao ?” cả cực phẩm linh khí cũng không phá được, nhất định vật này là bảo bối a, nỗi buồn vừa rồi của hắn thoáng cái đã trở thành niềm hứng khởi.
Hiện hắn vẫn chưa rõ cách vận dụng chân nguyên của mình, vì vậy Huyền Tinh đem chân nguyên truyền vào trong phi kiếm, đột nhiên, hắn phát hiện tại chỗ tiếp giáp giữa mũi kiếm và tảng đá lại lõm xuống .
“Chân nguyên?” Huyền Tinh cảm giác đây là do tác dụng của chân nguyên hắn, bởi vì lực đạo vừa nãy của hắn căn bản là không đáng kể. Để chứng minh phán đoán của mình, Huyền Tinh thu phi kiếm lên, hai tay ôm lấy tảng đá, đem chân nguyên truyền vào hai tay.
Đột nhiên Huyền Tinh phát hiện hai tay mình không cần tốn lực đã dễ dàng đi vào trong tảng đá, hắn cảm giác được bên trong nóng hầm hập, nhưng lại rất mềm mại.
Cuối cùng, hai tay của Huyền Tinh đã vào đến trung tâm của tảng đá, Huyền Tinh cảm giác lúc này giống như đang đụng phải vật gì đó, thứ này cũng giống như là tảng đá, bất quá chỉ nhỏ cỡ quả trứng chim bồ câu, điều này đúng như hắn đã nghĩ đến.
Vì vậy hắn dùng tay lấy chụp quả trứng kia rút ra khỏi tảng đá.
Huyền Tinh không vội vã nhìn thứ trong tay, mà giương mắt nhìn tảng đá trước mặt,hiện tại nó đã khôi phục lại bộ dáng ban đầu! Hai tay mình cắm vào mà không lưu lại dấu vết gì? Nếu trước kia thì bất luận là thế nào hắn cũng sẽ không tin, nhưng sự thật lại xảy ra trước mắt, Huyền Tinh không thể không thừa nhận chuyện này là thật. Mềm đến mức không thể tưởng tượng, nhưng lại rất cứng rắn, tảng đá này thật kỳ quái. Gác qua một bên những băn khoăn, cất lại tảng đá vào trong giới chỉ, quả nhiên, lần này không nghe thấy âm thanh “ lóc cóc ” đó nữa.
Lúc này Huyền Tinh mới bắt đầu dò xét quả trứng trong tay.
Chỉ thấy đó là một quả trứng nhỏ cỡ trứng chim bồ câu màu sữa hình cầu, mùi hương của nó tản mát ra khiến tinh thần hắn nhất thời dễ chịu đôi chút.
Huyền Tinh tò mò đem nó đến trước mặt cẩn thận quan sát, nhưng mới đưa gần trước mặt, quả trứng nhỏ màu sữa kia rất mau lẹ đã chui vào trong cơ thể của hắn.
Chuyện này khiến Huyền Tinh sợ hết hồn, một vật không rõ lai lịch lại chui vào trong cơ thể của mình, đây là việc hết sức nguy hiểm lại buồn bực. Tựa như viên ngọc màu xanh kia mà kiếp trước hắn đã tìm được, căn bản không biết rốt cuộc được lợi ích gì.
Dùng thần thức xâm nhập vào trong cơ thể, hắn phát hiện quả trứng nhỏ màu sữa kia đang nằm bên trong nguyên anh, hơn nữa khi nhìn qua, nó cũng không có khuynh hướng tạo phản, tình trạng này khiến cho Huyền Tinh an tâm đôi chút.