Vấn Thiên Khúc
Quyển 1 - Chương 16
Đêm tàn và ngày mới lên
Người viết: lanhtamkhach
Nguồn: 4vn.eu
Một tiếng động mơ hồ vang lên.
Atiyah bừng tỉnh, quay lại.
Một thoáng sau, khuôn mặt bầu bĩnh của Ryu ngóc lên, cười hì hì.
Atiyah giọng hơi lạc đi, trầm trầm lạ lẫm như tiếng cự đại thạch cổ :
- Ngươi mò lên đây làm gì ?
Ryu đã nhoài hẳn người lên, mắt cúi nhìn mấy vết bụi bẩn, tay phủi phủi liên hồi, trả lời :
- Lên chơi với đại k !
- Đại k ? Ngươi có bị ấm đầu không Ryu ? – Atiyah hít sâu.
Ryu nghiêng nghiêng khuôn mặt bướng bỉnh nhìn Atiyah:
- Không phải ngươi lớn nhất phòng à ?
Atiyah bỗng dưng đưa tay gãi gãi mớ tóc, không trả lời. Nó quả sắp bước sang tuổi 16, « già » nhất phòng 516 thật.
Ryu cũng không nói tiếp, song thủ chập lại, hai ngón cái chĩa lên. Lập tức xuất hiện một lục sắc quang cầu đường kính chừng hai mươi phân, bên trong có một quang cầu khác sáng trắng rực rỡ. Hai quang cầu lồng nhau từ từ bay lên cách Ryu chừng một trượng, lơ lửng mà không trôi dạt theo gió.
- Ồ ?
Atiyah không giấu nổi kinh ngạc :
- Ryu, ngươi có thành tựu với lũ quang quả quang thụ rồi sao ?
Ryu bặm môi một chút, quay ra nhăn nhở cười với Atiyah, quang cầu lập tức tiêu biến :
- Mới được một tẹo thôi. Phí sức lắm. Còn chưa hiểu tại sao lũ quang quả rời cây rồi mà vẫn duy trì được độ sáng lâu thế. Mà ngay cả lũ quang thụ cũng gày tong teo chứ có nhiều năng lượng đâu. Hừ, mà quang cầu của chúng còn di động trong quang quả nữa !
Atiyah khẽ đáp :
- Ryu, thật không ngờ ngươi có thành tựu nhanh thế !
Ryu đi đến ngồi xuống cạnh Atiyah :
- Vì được ngươi ủng hộ đấy. Vả lại nếu là ngươi, kết quả không chừng nhanh hơn ta nhiều !
- Không đúng đâu !
- Đúng thế đấy!
Giọng Ryu rắn rỏi trong gió. Atiyah cũng không nói thêm, nhìn vô định về phía trước.
Đúng lúc đó Akira, Akhil rồi Phương Đạt lần lượt xuất hiện. Cả lũ tiến đến ngồi bên Atiyah.
Một nét gượng gạo hiện lên dung mạo Atiyah :
- Tên Ryu phát tín hiệu gọi các ngươi đến hả ?
Akhil vừa định lên tiếng đã bị Akira giữ lại. Ryu nói liền :
- Sợ đại k suy nghĩ linh tinh !
Mặt Akira tức thì nhăn lại nhưng Ryu tranh hơi nói tiếp :
- Khi ta tỉnh dậy tại biệt khu Korpiklaani, sư phụ Hoenir có nói ta là kẻ đạt tới Ngọc Thanh đại tầng sớm nhất. Lúc đó ta có nghĩ là giá như ta uống hết mộc tương thì sẽ nhanh đến đâu ?
Atiyah nhìn sững Ryu đang ngồi cạnh nó, đôi mắt Ryu sáng rực trong đêm. Akhil, Phương Đạt và Akira cũng nhìn sang kinh ngạc.
Mớ tóc ngắn đen lởm chởm của Ryu lay động theo gió đêm, nhãn quang vẫn kiên định rực rỡ. Bỗng nhiên nó lên tiếng bằng một chất giọng khàn khàn xa xăm như thoát lên từ một nơi rất sâu :
- Ta biết suy nghĩ đó sai ! Nhưng ... là ta không sao gạt bỏ được, dù sư phụ Hoenir cũng có nói qua là Atiyah đã tính toán chuẩn xác, giúp ta tốt nhất có thể, rằng ít hơn một chút thì hơi thiếu mà nhiều hơn thì nguy hiểm không tốt. Ta không tin. Tại vì ta muốn vượt qua ... chị Kunerai ! ... Mọi người đã biết tỷ tỷ ta mạnh thế nào rồi đấy.
Ryu im lặng không nói gì thêm.
Atiyah lặng lẽ hỏi :
- Ngươi nói ra làm gì ?
Ryu dường như lấy lại được bình tĩnh, giọng nói đã trở nên bình thường :
- Vì ta thấy cần nói ra ! Sau buổi chiều nay, ta mới tin lời sư phụ. Lúc đó sức mạnh chuyển động không ngừng, ta không sao kìm được, thân thể cứng lại rất thống khổ. Lúc ngã xuống, mạch máu hai bên thái dương như muốn nổ tung !
Atiyah nhẹ giọng :
- Lực tăng đột biến nhưng còn thân thể chưa đủ mạnh. Không cần bằng có thể gây đột tử. Hơn nữa, mộc tương đó không giữ được lâu nên ta phải ...
Ryu cắt ngang :
- Hiểu rồi mà. Ta nói ra cũng mong mọi người bỏ qua. Và để nhẹ lòng hơn. Không có buổi chiều nay, sợ rằng một lúc nào đó ta sẽ sa vào ma đạo, cũng chỉ vì một tia ganh ghét ti bỉ.
Atiyah vò vò mớ tóc của Ryu :
- Được rồi, được rồi ! Giỏi lắm, Ryu ! Ta ...
Giọng Atiyah chợt nghẹn, dừng ngang.
Akira vội lên tiếng :
- Ngươi nghĩ gì thì ta đoán được một phần ...
Atiyah đưa tay cắt ngang lời Akira :
- Akira, đừng ! Mấy hôm trước, ta choáng váng khi nhận ra Kunerai bằng tuổi và trội hơn ta. Còn sốc vì Ryu nữa. Khi ở Mẫu Lâm, ta không nghĩ nhiều, nhưng khi chênh lệch ngay trước mắt chiều nay thì ta ... không kìm được.
Atiyah hít một hơi dài :
- Lúc Phương Đạt hỏi ta có phải là kì tài không, trong thâm tâm, ta luôn nghĩ mình là số 1, cũng như luôn ám ảnh về vị trí số 1, luôn chú ý tới những kẻ mạnh gần gần tuổi. Nhưng bên ngoài thì tỏ vẻ bất cần, không thèm quan tâm ...
Atiyah chợt cười, nụ cười không niềm vui, chỉ có sự mỉa mai hằn lên trên khóe miệng :
- Các ngươi cũng biết đấy, khi gặp Kunerai, ta rất lạ lùng, thậm chí còn không chịu thừa nhận rõ nàng trội hơn. Sau khi về phòng, ta đã nghĩ rất nhiều. Biết là sai mà không tài nào thoát ra được.
Phương Đạt bỗng chen ngang :
- Có ai không mong là số 1 chứ ? Chỉ là nghĩ thế nào, làm thế nào thôi !
Atiyah quay sang nhìn Phương Đạt, khẽ lắc đầu :
- Không đúng đâu ! Lòng vẩn đục rối bời thế, làm sao tiến xa trên đường tu luyện được. Hơn nữa, cái nhìn thiển cận hạn hẹp đó sẽ trói buộc ngươi lại.
Akira lướt qua khuôn mặt đờ lại như vừa nhận thức một điều mới, khe khẽ cười :
- Không chừng chúng ta phải cảm ơn bọn ba người chiều nay ?
Atiyah, Ryu và Akhil cũng khẽ cười theo, gật đầu. Phương Đạt một chút sau cũng lẩm nhẩm gật đầu phụ họa.
Akhil đột nhiên lên tiếng :
- Dù sao chúng ta vẫn còn yếu quá ! Nếu là ta thì còn thê thảm hơn ! Atiyah, bao giờ chúng ta mới đủ sức khiêu chiến đây ?
Gương mặt Akira đanh lại nói ngay :
- Ryu cho biết mấy tên đó không quá mạnh, dù tên tóc quăn còn lại chưa lộ thực lực bao giờ !
Ryu đế vào :
- Hắn chỉ là Thái Thanh thượng tầng viên mãn kì ! Nhưng có lẽ sắp đột phá rồi ! Hai tên kia là Thái Thanh trung tầng trung kì và viên mãn kì ! Tên tóc đen dài là yếu nhất !
Người Atiyah chợt hưng phấn hẳn, vì món nợ chiều nay cũng có, vì thái độ sôi sục của bốn tên bạn cũng có :
- Ta chỉ là Thái Thanh hạ tầng trung kì ! Còn khoảng cách khá xa ! Nhưng trong tương lai ngắn chắc có đột phá ! Ta ... à, chúng ta còn nhiều việc phải làm !
Phương Đạt nắm chặt tay, nhìn vào đôi mắt bạc sáng ngời của Atiyah khẽ gật đầu. Ít ra nó đã bàn với Akhil rủ Atiyah và Akira cùng tập luyện do sắp tới Ryu phải minh tường đề thăng và củng cố liên tục.
Năm thành viên phòng 516 kí túc xá dù sao vẫn còn trong tuổi thiếu niên, quãng thời gian biến động nhất của đời người, tâm tính nóng nảy thích ganh đua. Atiyah lớn nhất sắp sang tuổi 16, Ryu thứ hai vừa mới bước vào tuổi 13, Akhil sẽ cùng tuổi với Ryu vào tháng 10 năm nay, Phương Đạt và Akira hiện đồng niên, 11 tuổi.
Ryu chợt lấy lại được vẻ hoạt bát :
- Atiyah này ! Màu mắt ngươi lại bỉnh thường rồi !
Atiyah thoáng khựng lại, rồi cười phá lên. Tiếng cười khanh khách trong đêm, vang vọng.
Đột nhiên Atiyah cất tiếng hỏi, không quay sang nhìn Ryu :
- Này Ryu, chị ngươi đến mức nào rồi ?
Ryu hơi sững lại, thoáng cười bí ẩn, nhưng gió tạt đi mất :
- À à, dường như hơn nửa năm trước chị Kunerai đã bước sang Ngọc Thanh đại tầng ! Mà ngươi hỏi làm gì vậy ?
Atiyah tảng lờ câu hỏi cuối của Ryu, màu mắt bạc dõi về phía trước. Không ai đoán được Atiyah đang nghĩ đến điều gì, hoặc nghĩ đến ai.
*
**
Edda siêu đại dương phần giáp với phía đông bắc Thương Châu
Ức vạn con sóng nuối tiếp nhau xô bờ, càng ra xa sóng càng nhỏ, rồi chỉ còn thành từng mảng lấp lóa. Vị mặn mòi của biển cả ngập trong không gian. Hiếm hoi lắm mới xuất hiện một tiếng chim lạc lõng, chao lượn tìm bắt những loài cá sống ở tầng mặt nước. Lũ chim này rất lớn, sải cánh vài trăm mét, móng cong quặp và sắc lẹm kiên cố dài hàng thước. Có như vậy chúng mới thắng được những kình ngư dài hơn trăm mét, vẩy lấp lóa vững chãi. Trong cuộc tranh đấu sinh tồn đó, không phải lúc nào loài cự điểu cũng thắng vì lũ cá cũng bơi thành đàn hàng nghìn con, cự điểu rất dễ trở thành mồi ngon cho lũ cá nếu chúng lựa chọn sai đối tượng hoặc sai thời điểm. Lũ kình ngư bơi theo đàn đơn giản vì chúng chỉ là một mắt xích yếu ớt trong chuỗi thức ăn nơi Edda rộng lớn vô cùng này. Những đại kình ngư khủng khiếp sống ở tầng sâu nơi áp lực lớn đến mức ép bẹp dúm những con tàu bằng kim loại, thỉnh thoảng cũng nhoi lên tầng mặt, há cái miệng lớn như vực thẳm thôn phệ các đàn cá nơi tầng mặt.
Dưới sâu hàng trăm trượng, ánh sáng yếu dần, dù là giữa trưa cũng chỉ một màu nhờ nhờ. Sâu hơn nữa, cỡ hàng chục nghìn dặm thì chỉ một màu đen sánh, thấp thoáng một vài tia sáng phát ra từ đám động thực vật kì hình dị trạng.
Ấy là nguyên tắc chung. Nhưng hiện giờ, cách bờ chừng hai dặm, sâu xuống chừng trăm trượng là 100 quang cầu trong suốt phát ra một thứ ánh sáng mờ ảo làm cả đáy biển Edda sáng lên. Kích cỡ các quang cầu rất khác nhau và đều chìm một nửa dưới đáy, bên trong có nhân loại nhắm mắt trong tư thế kiết già im lìm.
Đây là một trăm đệ tử của Hayek học viện được lựa chọn trong hàng nghìn đệ tử bởi Đại trưởng lão Bennu và Viện phó Sophia. Một trăm đệ tử này hiện được rèn luyện đặc biệt dưới sự chỉ đạo trực tiếp của Đại trưởng lão Bennu, Viện phó Sophia, Trưởng môn Nghệ thuật Aulos và Tiểu trưởng lão Clara có mái tóc hung tuyệt đẹp.
Ban đầu những quang cầu chỉ cách bờ hơn một dặm, sâu xuống chừng năm chục trượng nơi ánh dương quang còn tương đối rạng rỡ. Một trăm học viên bên trong được cung cấp đủ lương thực trong 100 ngày, cố gắng tĩnh tâm ổn định nhằm duy trì quang cầu. Dần di chuyển xa bờ và xuống sâu hơn nơi thiếu sáng và áp lực đại tăng.
Kích thước mỗi quang cầu và độ ổn định hoàn toàn tùy thuộc vào mức định tâm của mỗi đệ tử. Kích thước càng lớn càng hao phí thần lực và tinh thần lực vì phải chống lại áp suất khủng khiếp hơn. Chưa kể quang mang phát ra có thể câu dẫn những loài thủy quái kì dị nơi đáy sâu đến tấn công. Tuy nhiên điều này gần như không có khả năng do Hayek học viện đã bố trí một cấm chế xua đuổi các dị ngư cách xa hàng dặm.
Bốn quang cầu đột ngột sáng hư ảo trong làn nước mờ mờ của đáy Edda. Đại trưởng lão Bennu thần khí cổ lão sâm nghiêm, râu tóc trắng như cước phiêu phiêu trong một đại cầu trầm trầm nhìn về phía một quang cầu dưới đáy bị rớt lại khá xa so với chúng bạn.
Sophia trưởng lão tóc đen dài thả tự nhiên, khẽ truyền âm :
- Đó là Coron Orisis ! Kẻ đứng số 1 khi thi tuyển !
Tiểu trưởng lão Clara cau mày :
- Tiểu tử này còn nặng tư tâm ! Thần tình còn rối loạn ! Mới có sức mạnh, đạt tiểu thành nhưng về độ lắng còn quá yếu ! Nhưng xem ra ngộ tính cực cao, hẳn sẽ có đột phá trong tương lai gần ! Nếu không, hắn sẽ bị ép đến chết khi quang cầu tan rã !
Đại trưởng lão Bennu thoáng gật đầu, lại như thoáng thở dài mơ hồ, ánh mắt vẫn sâm nghiêm như trước, thần tình không có biểu hiện gì đặc biệt.
Tứ đại quang cầu lại lặng lẽ tiêu thất, nhường lại sự tĩnh lặng cho 100 đệ tử ưu tú nhất.
Phía xa, Coron Orisis nhắm nghiền cặp mắt tím, sống mũi thẳng băng như kẻ trên đôi môi vuông vắn hơi mím. Quang cầu của Coron nhỏ nhất, chỉ cách đỉnh đầu vài phân.
Đã qua gần một con trăng, xáo động trong lòng chàng thanh niên mắt tím của gia tộc Orisis lắng lại nhiều. Kí ức bực bội tại Mẫu Sơn dần nhạt đi. Thần thức Coron từ từ tĩnh lại, nhận ra những cảm ngộ đầu tiên về bản thể, về sự dung hợp, về sự ổn định của quang cầu mỏng manh nhạy cảm, của những luồng nước ngầm cuồn cuộn xung quanh, áp suất vốn phân bố không đều lại liên tục thay đổi. Toàn bộ giác quan, đặc biệt là cảm giác, trở nên tinh nhạy không ngờ. Màn quang cầu nhạy cảm truyền về vô vàn những rung động.
Không ngừng cảm, không ngừng tiếp nhận, phân tích và ứng phó.
Thời gian cứ vô tình qua đi ...
Tử quang chợt lóe. Cặp mắt tím đã hơi hé ra dưới hàng lông mày rậm xếch như song đao.
Quang cầu bao quanh Coron Orisis sáng lên huyền phù, nở ra chầm chậm ... cách đỉnh đầu Orisis một thước ... hai thước ... rồi ba thước.
Một nụ cười thỏa mãn hiện ra nơi khuôn mặt lãnh tuấn của Coron. Chàng thanh niên 18 tuổi lặng lẽ điều khiểu quang cầu chầm chậm trôi về phía trước.
Vượt qua một người ... rồi một người nữa ...
Trên bề mặt, sóng và gió vẫn ồn ã không ngừng như từ triệu triệu năm trước. Edda siêu đại dương, mẹ của mọi biển cả, vẫn mênh mông thế, chứa chất trong lòng sâu bao điều huyền bí kì ảo mà nhân loại hàng chục vạn năm vẫn chưa bao giờ khám phá hết.
*
**
Mùa hạ, chưa bước sang giờ Mão, lũ chim đã ríu rít gọi nhau váng động trên những tàn cây. Kí túc xá Simorgh với hình thần điểu kiêu hãnh sải cánh trên đỉnh vẫn còn chìm trong làn sương núi phiêu phù như mây.
Trong phòng 516, nhóm năm người đã ngồi quây quanh bàn tròn chung. Ryu có chút ngơ ngẩn nhìn lũ quang quả đang dần yếu đi, đờ đẫn trôi trong không trung như ngái ngủ. Bốn tên còn lại thì nhìn cửa phòng Ryu. Cánh cửa không còn vẻ thẳng băng như ban đầu mà đã bắt đầu huyền phù những vân gỗ sống động, ánh lên một sắc xanh biếc đẹp đẽ. Không rõ bên trong thế nào nhưng quả thật lên Ngọc Thanh đại tầng đã tạo ra các khác biệt rõ rệt, tác động trực tiếp lên ngoại vật gần tu chân giả.
Akhil không giấu nổi sự hâm mộ hỏi Ryu :
- Ryu, bên trong phòng ngươi giờ có hình dạng gì ?
Ryu rời mắt từ đám quang quả dần trở nên biếng lười sang nhìn Akhil, khẽ cười :
- À, chắc giống một bọng cây. Ngươi nhớ Thiên Quỷ thụ không ? Gần giống khoang chứa mộc tương và mộc tâm !
- Ồ !
Bốn tên còn lại không giấu vẻ thích thú. Có điều Akira đã lên tiếng :
- Atiyah, sao ngươi dựng chúng ta dậy sớm thế này ?
Atiyah chống một tay trên bàn, ngón giữa khẽ cào cào phần tóc mai, nhưng khuôn mặt thì vô cùng lanh lợi, cặp mắt màu bạc lấp lóa :
- Tối qua Akhil có nói qua chuyện tiếp tục luyện cung. Lẽ ra Ryu không tham gia nhưng giờ thay đổi, chúng ta tiếp tục hết vì thân thể Ryu cũng cần thời gian ổn định và phục hồi trong vài ngày.
Atiyah nhìn quanh mấy khuôn mặt đang sáng lên tập trung rồi nói tiếp :
- Trong thời gian đó, chúng ta cũng tìm hiểu vài phương pháp tấn công. Có lẽ tối nay chúng ta lên thư viện xem sao.
Akira gật đầu :
- Khi chưa ở trình độ cao thì các kĩ xảo quan trọng vô cùng !
Atiyah quay sang nhìn Ryu :
- Tên Ryu nói với ta là bận rồi vì phải tiếp tục nghiên cứu mấy quang quả quang thụ và cả học với Hoenir sư phụ nữa. Bốn người còn lại chúng ta cũng không lười được, cũng phải tự tìm hiểu những pháp tắc riêng. Đến khi đạt đến Ngọc Thanh đại tầng chúng ta mới được tham vấn riêng liên tục một vị sư phụ à.
Ryu chợt xen vào :
- Akira ! Sư phụ Hoenir có nhắn ngươi rằng nếu ngươi chịu phát huy thế mạnh về thủy hệ thì đến gặp. Quang hệ của ngươi chỉ khá thôi !
Một làn sương mờ chợt giăng trên đôi mắt đen láy của Akira, nó khẽ lắc đầu trước sự kinh ngạc của mọi người.
*
**
Nắng mai mỏng manh rải nhẹ trên những đại thụ còn ẩm ướt sương. Lũ chim đã ngớt tiếng, bận bịu một ngày mới.
Năm người phòng 516 chậm dãi đi trên con đường lát đá bạc phếch thời gian dẫn tới Đại Sảnh Đường. Lồng ngực căng tràn thanh khí buổi sớm mát lành sảng khoái. Trong sâu thẳm tâm hồi các thành viên phòng 516, sớm hôm nay hình như đẹp và sáng hơn mọi ngày, thật sự là một ngày mới, tựa như một quãng mới đã bắt đầu, khép lại một khoảng thời gian còn nghi kị và giữ ý. Bây giờ chúng thực sự là những bằng hữu tốt của nhau, sau khi giải tỏa được phần vẩn đục trong tâm tưởng, và giải tỏa trước sự chứng kiến của chúng bạn, như một sự khẳng định chứ không phải giấu diếm. Việc này chưa bao giờ là dễ dàng, trong đời mỗi con người.
Ryu chỉ vào mấy luống lớn các cây nhỏ xanh thẫm lá dài thanh mảnh ven đường :
- Cây Liệt Hỏa đấy ! Đến mùa đông mới nở hoa ! Hiện giờ chúng còn đang lớn. Đến mùa xuân là lớp cây cũ tàn lụi nhanh chóng. Chu kì chỉ chừng một năm thôi. Mấy luống này chắc đủ cho cả Thần Phong môn chúng ta.
Akhil thoáng mỉm cười :
- Mấy cây Liệt Hỏa này hiếm lắm, phải là những đại tộc mới có nổi vài cây, nhỏ như bụi cỏ chứ không dài vút như thế này.
Akira xen vào :
- Vì cây Liệt Hỏa sinh trưởng tốt nhất ở Mẫu Sơn. Mấy cây ngươi nói tới chắc vào Tử Vong sâm lâm đánh về nhân giống !
Ryu lập tức tấm tắc khen Akira hiểu biết. Phương Đạt và Atiyah không biết mấy về cây cỏ nên chỉ im lặng lắng nghe.
Phía bên phải, mặt trời đã nhô qua những đại thụ, chiếu xuống những luồng ấm áp vàng dịu, xua đi hơi lạnh của đêm.
*
**
|