Thư phòng này bố trí xác thực thập phần trang nhã, một tủ sách dựa bên tường, phía trên treo một bức thư họa, dựa bên song của sổ là một bàn đọc sách, trên mặt bàn bày một bình hoa, còn có một lò hương mà dư hương vẫn chưa tan hết. Đối diện với tủ sách có một hồ sàng, không hề có chăn đệm chỉ có một chiếc gối, có lẽ là giúp cho Độc Cô Oánh nằm đọc sách khi mệt mỏi. Độc Cô Oánh cười nói:
"Sử đại ca nếu như không chê căn phòng này không được tốt thì chờ muội mang chăn đệm đến."
Tinh thần của Sử Nhược Mai phấn chấn, nàng nói:
"Tốt, tốt lắm! Không ngờ cô nương còn là một tài nữ, trong phòng có nhiều thi thư như vậy. Bức thư pháp này thực sự là vô cùng cứng cáp mạnh mẽ, uy, đây nguyên lai chính là "Tân thi" của Đỗ Phủ!"
Đỗ Phủ, Lý Bạch đương thời tề danh là thánh thơ, tiên thơ, ngàn năm có một, vạn lời ca tụng, văn chương cao quý khó ai bì kịp. Nhưng thư pháp do chính tay họ viết ra thật rất khó kiếm được. Bài tân thi này, Sử Nhược Mai cũng chưa từng xem qua, bất giác nàng ngâm đọc:
"Tích hữu giai nhân công tôn thị
Nhất vũ kiếm khí động tứ phương
Quan khán như sơn sắc tự tang
Thiên địa vi chi cửu đê ngang
Diệu như nghệ xạ cửu nhật lạc
Kiểu như quần đế tham long tường
Lai như lôi đình thu chấn nộ
Bãi như giang mẫu ngưng thanh quang
Giáng thần châu tụ lưỡng tịch mịch
Vãn hữu đệ tử truyện phân phương
Lâm dĩnh mỹ nhân tại bạch đế
Diệu vũ thử khúc thần dương dương
Dữ dư vấn đáp ký hữu dĩ
Cảm thì phủ sự tăng oản thương...”
Dịch:
Nàng Công Tôn năm xưa múa kiếm
Kiếm khí tung hoành động bốn phương
Thần sắc kẻ xem đều khiếp đảm
Trời đất thấp cao nối một đường
Rực như Nghệ bắn chín mặt trời
Vững như vương đế cưỡi rồng chơi
Đến tựa thiên lôi trong giận dữ
Dừng như sông lớn chứa ánh dương
Môi hồng áo ngọc phai hương sắc
Muộn màng kiếm đệ tử truyền phương
Lâm Dĩnh mỹ nhân thành Bạch Đế
Kiếm tung bay thần khí dương dương
Cùng nàng vấn đáp trong giây lát
Thế thời ngang trái mãi cảm thương...."
Dưới bài thơ còn có chú thích, nguyên lai đây là Đỗ Phủ tại Lâm Dĩnh (một địa danh tại phía nam huyện Hứa Xương tỉnh Hà Nam ngày nay) xem đệ tử Lý Thập Nhị Nương của Công Tôn Đại Nương, nhân đó mà làm bài thơ này tặng cho.
Sử Nhược Mai gõ nhịp tán thưởng nói:
"Thơ hay, thơ hay! Đến tựa thiên lôi trong giận dữ, dừng như sông lớn chứa ánh dương. Kiếm thuật luyện tới cảnh giới tiến vào trong thi phú, thực sự khiến người ta không thể tưởng tượng nổi!"
Đồng thời nàng thấy có điểm kỳ lạ, liền hỏi:
"Bức thư họa này là do chính tay của Đỗ lão viết tặng đệ tử Lý Thập Nhị Nương của Công Tôn Đại Nương, sao lại có ở nhà Độc Cô cô nương?"
Độc Cô Vũ mỉm cười trả lời thay:
"Xá muội chính là sư muội của Lý Thập Nhị Nương, hai huynh muội chúng ta không cùng sư môn."
Sử Nhược Mai lấy làm kinh hãi hỏi:
"Công Tôn Đại Nương vẫn còn sống trên nhân gian sao? Người không phải là đã gần trăm tuổi rồi sao?"
Độc Cô Oánh đáp:
"Gia sư đã qua đời nhiều năm trước rồi. Muội là đệ tử cuối cùng của người, Lý Thập Nhị Nương là đại sư tỷ, công phu của muội kỳ thật là do đại sư tỷ chỉ dạy. Đại sư tỷ thương yêu muội nhất, năm ngoái người đi qua nơi này, biết muội thích thơ của Đỗ Phủ, cho nên mới đem thư họa thủ tích của Đỗ Phủ tặng cho"
Độc Cô Vũ cũng cảm giác thấy kỳ quái liền hỏi:
"Sử huynh yêu thích thi thơ như vậy, ắt hẳn cũng là một kẻ mọt sách, tại sao lại gia nhập giới lục lâm?"
Sử Nhược Mai đáp:
"Tiểu đệ chỉ đọc qua một chút thi thơ, cũng chưa đến mức mọt sách, ta đi theo Thiết trại chủ cũng chỉ là chuyện mới gần đây thôi. Độc Cô huynh hỏi ta vì sao lại lưu lạc trong chốn lục lâm, chà..., chuyện này, thôi, bỏ đi, đừng nhắc đến."
Sử Nhược Mai vốn nghĩ sẽ bịa ra một cố sự, thế nhưng nàng lại không quen nói dối, trong lúc cấp thiết không bịa ra được. Độc Cô Vũ cũng tưởng rằng nàng có ẩn tình khó nói, cho nên cũng không tiện hỏi lại, chàng vội vàng nói:
"Sử huynh văn võ toàn tài, đích thực khiến cho người bội phục. Trong thời loạn lạc hiện nay, anh hùng chính là xuất phát từ trong giới lục lâm, sao có thể nói là lưu lạc chứ."
Trong lòng chàng thầm nghĩ, "Nguyên lai y mới gia nhập làm lục lâm hảo hán, lại là người xuất thân từ gia đình thi thư, thảo nào y thiếu kinh nghiệm giang hồ như vậy, không giống với cường đạo mà lại giống như một thư sinh văn nhã."
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, thì nha hoàn sớm đã mang chăn đệm đến, Độc Cô Oánh cười nói:
"Đừng cứ nói chuyện mãi, chúng ta trước tiên trị liệu vết thương cho Sử đại ca."
Nàng liền mời Sử Nhược Mai nằm xuống hồ sàng. Độc Cô Vũ nói:
"Nữ tử các người vốn tinh tế, tỉ mỉ hơn. Oánh muội, việc đắp thuốc băng thương, ta phải làm phiền đến muội."
Độc Cô Oánh phương tâm rung động, đầu cúi thấp xuống, đột nhiên lại cười rộn nói:
"Đại ca, huynh vẫn còn sáng suốt, tự biết mình cẩu thả qua quít, việc đó muội cũng không trách huynh. Huynh xem, huynh giúp người ta băng bó vết thương, băng quấn ra cái hình dạng gì thế này? Ngang một đường, dọc một đường, quả thực là mang cánh tay của Sử đại ca gói lại như cái bánh chưng vậy."
Sử Nhược Mai trên mặt liền đỏ hồng, nàng nói:
"Đây là do ta tự mình băng lấy."
Độc Cô Oánh ngượng ngùng, xấu hổ cười khỏa lấp:
"Nam nhân các người đều không biết tự trị liệu cho mình, Sử đại ca, huynh nằm xuống đây, muội sẽ đắp thuốc cho huynh."
Xung quanh miệng vết thương của Sử Nhược Mai, huyết dịch chảy ra đã bết lại, dính chặt lấy y phục, Độc Cô Oánh hỏi:
"Sử Đại Ca, huynh có y phục để thay đổi không?"
Sử Nhược Mai đáp:
"Trong tay nải của ta có hai bộ y phục mới mua hôm qua, không biết có vừa người hay không."
Độc Cô Vũ cười nói:
"Muội còn chưa biết, Sử đại ca đúng là người rất rộng rãi, hai bộ y phục là do huynh ấy dùng kim đậu để đổi lấy đó."
Sau đó Độc Cô Vũ kể lại chuyện hôm qua trong khách điếm, Độc Cô Oánh nghe được thì không khỏi khanh khách cười duyên.
Độc Cô Oánh nói:
"Sử đại ca, huynh xoay lưng qua đây, muội giúp huynh bỏ áo trên xuống, ca ca, huynh cũng nhanh qua giúp muội một tay."
Nàng ta muốn giúp Sử Nhược Mai rửa sạch vết thương sau đó sẽ tra thuốc, rồi mới thay y phục. Sử Nhược Mai không khỏi đỏ hồng cả mặt, nàng thấp giọng nói:
"Không cần phải phiền phức như vậy, cô nương có chiếc kéo nào không?"
Độc Cô Oánh hỏi:
"Huynh muốn dùng kéo để làm gì?"
Sử Nhược Mai đáp:
"Cô giúp ta rạch chỗ y phục xung quanh miệng vết thương ra, không phải như vậy là có thể rửa vết thương và thay thuốc được sao?"
Độc Cô Oánh thầm nghĩ:
"Uổng cho y là lục lâm hảo hán mà lại xấu hổ đỏ mặt như nữ tử. Ta không để tâm thì thôi, ngược lại y còn tị hiềm nam nữ."
Không làm sao khác được, nàng liền lấy kéo đến làm theo ý Sử Nhược Mai, giúp Sử Nhược Mai rửa sạch vết máu và tra lại thuốc một lần nữa.
Độc Cô Vũ bưng tới một chiếc lồng, trong có một bình trà sâm lớn, chàng nói:
"Huynh chảy máu rất nhiều, chắc chắn là sẽ cảm thấy rất khát, trà sâm rất hợp để cho huynh giải khát. Khi thấy đói bụng thì hãy ăn một chút."
Độc Cô huynh muội ân cần chiếu cố săn sóc, Sử Nhược Mai cũng cảm thấy rất áy náy trong lòng, nàng hết cám ơn lại đa tạ:
"Làm phiền các vị hết nửa ngày trời, hai người cũng nên đi nghỉ đi."
Độc Cô Vũ nói:
"Ta ngủ bên gian đối diện, nếu nửa đêm huynh có chuyện gì thì cứ việc gọi ta đừng ngại, bất tất khách khí."
Sử Nhược Mai nói:
"Ta biết rồi, ta bây giờ cũng đã khá hơn nhiều rồi, ta nghĩ sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."
Sử Nhược Mai chờ hai huynh muội bọn họ khi khỏi, trong lòng vẫn lo sợ nửa đêm Độc Cô Vũ sẽ lại đến, nàng cố gắng xuống giường, đóng chặt cửa sổ lại, sau đó mới yên tâm thay đổi y phục, trùm đầu đi ngủ.
Lúc đầu trong lòng nàng còn có điểm thấp thỏm bất an, thế nhưng bởi quá mệt nhọc, cho nên không lâu sau đã ngủ thiếp đi. Cũng không biết là đã ngủ qua bao lâu, nàng chợt bị tiếng gõ cửa phòng làm thức tỉnh, Sử Nhược Mai hoảng hốt vội vàng nói:
"Ta không có chuyện gì, Độc Cô huynh xin mời quay về ngủ đi."
Người ở bên ngoài phì cười một tiếng rồi nói:
"Là muội, trời đã sáng rồi, muội mang điểm tâm đến cho huynh."
Nguyên lai, người bên ngoài là Độc Cô Oánh. Sử Nhược Mai ra mở cửa phòng, Độc Cô Oánh cười hỏi:
"Huynh sao mà ngay cả cửa sổ cũng đóng chặt như vậy, gió cũng không lọt, có lo lắng gì sao?"
Nàng liền vội vàng bước đến giúp Sử Nhược Mai mở toang cửa sổ, cho ánh dương quang và không khí tràn vào.
Sử Nhược Mai đáp:
"Ta từ nhỏ vốn đã sợ ma quỷ, nên quen đóng chặt cửa sổ thì mới ngủ được, cô nương xin đừng chê cười."
Nàng vừa mới giải thích, Độc Cô Oánh vốn không định cười nhưng cũng bất giác phì cười, nàng ta nói:
"Muội cứ ngỡ chỉ có nữ hài tử mới sợ ma quỷ, không ngờ hảo hán lục lâm các huynh cũng sợ nữa. Tốt rồi, bây giờ đã là thanh thiên bạch nhật, không cần phải sợ ma quỷ. Huynh mau ăn một chút điểm tâm đi."
Độc Cô Oánh bày những thức ăn mang theo lên bàn ăn, đó là bốn món ăn rất tinh xảo và một bát cháo lớn. Sử Nhược Mai ăn cảm thấy có vị rất lạ, Độc Cô Oánh nói:
"Đây đều là do chính tay muội làm, muội còn lo huynh ăn không nổi."
Sử Nhược Mai cười:
"Độc Cô tiểu thơ thực sự là đa tài đa nghệ, không những văn hay võ giỏi, nấu ăn cũng tuyệt nữa, không biết tương lai ai có phúc khí..."
Độc Cô Oánh khuôn mặt ửng hồng, giận dỗi gắt:
"Sử đại ca, huynh nói cái gì vậy?"
Sử Nhược Mai lúc này mới sực nhớ là mình đang mang thân phận nam tử, nàng liền vội vàng bỏ nửa câu sau không nói "cưới cô làm nương tử", Sử Nhược Mai xấu hổ nói khỏa lấp:
"Cô nương niên kỷ xem chừng cũng suýt soát với ta, cô nương cái gì cũng đều hay còn ta cái gì cũng đều không biết, nói thật lòng, ta thực sự rất lấy làm hâm mộ cô nương!"
Nàng vốn là người nói vô tâm, nhưng Độc Cô Oánh lại là người nghe có ý, trên mặt lại càng đỏ tựa như có một lớp phấn dầy.
Sử Nhược Mai thầm nghĩ: "Không xong rồi, ta lại nói lỡ lời rồi. Cải trang làm nam nhân thực không phải chuyện dễ dàng." Nàng liền vội vàng cúi đầu cắm cúi ăn để che giấu sự bối rối của mình. Một hồi lâu, nàng mới ngẩng đầu lên, thấy đôi mắt đẹp của Độc Cô Oánh đang nhìn mình, không thấy có chút phẫn nộ gì, khi đó Sử Nhược Mai mới yên tâm. Độc Cô Oánh chợt cười nói:
"Sử đại ca, huynh khách khí quá, huynh mới đúng thật là văn võ toàn tài."
Sử Nhược Mai chớp lấy cơ hội, chuyển đề tài khác để nói:
"Ta trước kia chỉ biết có Lý Bạch là thích kết giao với hiệp sĩ am hiểu kiếm thuật. Hôm nay nhìn thấy bức thủ thi của Đỗ Phủ tặng cho lệnh sư tỷ, thật không ngờ lão nhân gia người cũng là một vị hành gia."
Độc Cô Oánh cười hỏi:
"Huynh làm sao biết người cũng là một vị hành gia?"
Sử Nhược Mai cười đáp
"Nếu không, người làm sao có thể miêu tả được cái tuyệt diệu của kiếm thuật giống như thật vậy."
Độc Cô Oánh nói:
"Theo như muội được biết, sự thật là Đỗ Phủ hoàn toàn không am hiểu kiếm thuật, thế nhưng người lại biết cách thưởng thức kiếm thuật."
Sử Nhược Mai nói:
"Thưởng thức kiếm thuật cũng được xem như là một hành gia."
Độc Cô Oánh đột nhiên hỏi:
"Sử đại ca, huynh có quen biết với Đoàn Khắc Tà không?"
Sử Nhược Mai trong lòng nhảy rộn, bất giác trên mặt cũng hồng vựng, nàng đáp:
"Cũng không quen lắm, cô nương hỏi ta làm gì?"
Độc Cô Oánh nói:
"Huynh vừa mới nói Lý Bạch thích kết giao với hiệp sĩ, muội mới nhớ lại, Lý Bạch và Đoàn Khuê Chương Đoàn đại hiệp cũng có một đoạn giao tình không tầm thường, tưởng rằng huynh cũng đã biết. Đáng tiếc Đoàn đại hiệp qua đời sớm, chúng ta là vãn sinh hậu bối, chưa kịp được gặp người. Không biết vị kiếm khách từng được Lý Bạch hết lời khen ngợi này kiếm thuật rốt cục đến mức độ thế nào."
Nàng lại nói tiếp:
"Nghe nói kiếm thuật của Đoàn Khắc Tà so với phụ thân y còn cao cường hơn, huynh đã từng thấy qua chưa?"
Sử Nhược Mai nghe người khác tán dương Đoàn Khắc Tà, trong lòng nàng ngầm thấy cao hứng, nhưng lại giả bộ thần khí lãnh đạm:
"Ước chừng là như vậy, ta cũng chưa từng thấy qua."
Độc Cô Oánh thầm ngạc nhiên, nàng nghĩ thầm: " Như vậy xem ra giao tình giữa y và Đoàn Khắc Tà cũng chỉ bình thường. Điều này cũng thật kỳ lạ, tục ngữ có câu "Người tài mến nhau". Y và Đoàn Khắc Tà ở cùng một sơn trại, chẳng lẽ không có nhiều cơ hội tiếp xúc thân mật với nhau."
Nàng đang nghĩ đến như vậy thì đúng lúc cửa phòng phía đối diện của ca ca nàng bật mở.
Độc Cô Vũ đi đến cười nói:
"Muội muội, thì ra là muội đến sớm vậy."
Độc Cô Oánh nói:
"Ai giống như huynh chứ, mặt trời đã lên cao ba sào rồi mà vẫn còn chưa chịu ra khỏi giường. Đối với khách nhân cũng thật là quá sơ xuất."
Độc Cô Vũ cười:
"Ta có một hảo muội tử như muội thế này, còn cần gì ta phải quan tâm."
Độc Cô Oánh nghe thấy trong tiếng cười của ca ca còn có thâm ý, bất giác phương tâm lại nhộn nhạo.
Độc Cô Vũ hỏi:
"Sử đại ca thấy đã đỡ hơn chưa?"
Sử Nhược Mai cười đáp:
"Đã đỡ lắm rồi, huynh xem ta ăn nhiều đến như vậy cơ mà."
Độc Cô Vũ nói:
"Tốt lắm, mũi tên này khả dĩ có thể lấy ra được, muội muội, muội tâm linh thủ xảo, hãy nhổ tên ra cho Sử đại ca, lại phải làm phiền muội thêm nữa."
Độc Cô Oánh biết là ca ca có lòng muốn nhường cho nàng và vị "Sử đại ca" này thân mật hơn nữa, cho nên nàng cũng không tiện từ chối, lập tức cười nhẹ nói:
"Ca ca, huynh thực là sung sướng đấy, cái gì cũng đều bắt muội làm. Được rồi, huynh cũng phải làm một chuyện, nhờ huynh mang dược phẩm cần thiết lại đây."
Độc Cô Vũ đáp:
"Ta sớm đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi."
Sử Nhược Mai cảm thấy rất áy náy, nàng nói:
"Độc Cô cô nương, ta làm phiền cô nương quá."
Độc Cô Oánh thản nhiên cười nói:
"Sử đại ca, muội và ca ca là nói đùa đó, huynh đừng có tưởng thật. Huynh là hảo bằng hữu của ca ca muội, huynh bị thương, muội nên chăm sóc huynh mới đúng."
Độc Cô Vũ cũng cười nói:
"Muội muội, ta thấy muội còn phải cảm kích ta nữa đó!"
Độc Cô Oánh nói át đi:
"Cảm kích cái gì? Huynh đừng có nói lung tung."
Độc Cô Vũ đáp:
"Cảm kích ta đã mời Sử đại ca đến. Muội chỉ được học kiếm chay với sư tỷ của muội, còn hận là không có người để cùng bàn luận. Sử đại ca chính là một cao thủ kiếm thuật, sau này khả dĩ muội có thể thường xuyên nhờ huynh ấy chỉ dạy nhiều hơn."