Độc Cô Oánh rất sợ ca ca lại cùng nàng tiếp tục đùa bỡn, nói quá lộ liễu, nhưng lúc này vừa nghe Độc Cô Vũ nói như vậy, thật sự lại là quang minh chính đại giúp nàng có lý do tiếp cận với Sử Nhược Mai. Nàng liền vội vàng gật đầu nói:
"Đúng vậy, muội chính là có ý này, nhưng còn chờ Sử đại ca sớm ngày khỏi hẳn đã."
Sử Nhược Mai nói:
"Cô nương là cao đồ của Công Tôn đại nương, ta phải bái cô làm sư phụ mới đúng, sao cô nương lại khách khí với ta như vậy."
Độc Cô Vũ nói:
"Hai người các ngươi đừng khách khí nữa, sau khi Sử đại ca lành vết thương, hai người cùng nhau luận bàn để ta xem mà học hỏi."
Sử Nhược Mai mặc dù không hiểu nhiều về nhân tình thế thái, nhưng nàng là người tinh ý, trong lòng ngầm cảm thấy buồn cười: "Xem ra vị cô nương này rất có ý đối với ta, ca ca nàng ta cũng muốn tác hợp cho thành chuyện tốt. Chỉ đáng tiếc là ta không có phúc hưởng."
Sử Nhược Mai vốn một mực lo lắng huynh muội bọn họ khám phá ra hành tung, lúc này mới bỏ được tảng đá trong lòng xuống, vừa buồn cười lại vừa vui mừng.
Sử Nhược Mai nằm trên hồ sàng, Độc Cô Oánh cẩn thận, âu yếm giúp nàng rút tên ra, mái tóc nàng ta tựa hồ buông rủ lên khuôn mặt nàng, cả hai đều cảm thấy được hơi thở của nhau. Độc Cô Oánh trên mặt càng đỏ hồng hơn nữa, nàng ta nhẹ giọng hỏi:
"Sử đại ca, huynh thấy đau lắm phải không?"
Sử Nhược Mai đáp:
"Đỡ rồi, đa tạ cô nương!"
Độc Cô Oánh trong lòng thấy dìu dịu ngọt ngào, có cảm giác khoan khoái không nói lên lời.
Sử Nhược Mai cũng không phải khen bừa, thủ pháp của Độc Cô Oánh thực sự là rất linh xảo, đầu mũi tên được rút ra, rồi lại tra thuốc vào, đau đớn của Sử Nhược Mai liền biến mất. Nàng đối với Độc Cô Oánh vô cùng cảm kích.
Liên tiếp vài ngày sau đó, Độc Cô Oánh cả ngày đều phục thị Sử Nhược Mai, cơ hồ không rời nửa bước. Độc Cô Vũ ngược lại rất ít khi lui tới. Cảm tình giữa Sử Nhược Mai và nàng càng ngày càng sâu sắc.
Vết thương của Sử Nhược Mai vốn cũng không nặng lắm, lại được Độc Cô Oánh cẩn thận quan tâm chăm sóc nên rất nhanh khỏi. Ngày hôm nay, sau khi rời khỏi giường, Sử Nhược Mai thử xem gân cốt đã hoạt động lại được chưa thì thấy đã khôi phục lại như lúc ban đầu. Độc Cô Oánh rất vui mừng, nàng cười nói:
"Sử đại ca, huynh chắc buồn bực đã nhiều ngày. Muội đưa huynh ra hoa viên dạo chơi, Sử đại ca, hôm nay huynh khả dĩ có thể chỉ điểm kiếm pháp cho muội."
Lúc này thời tiết đang vào lúc cuối xuân, Sử Nhược Mai theo chân Độc Cô Oánh tiến vào trong viên tử ( vườn ). Nàng thấy cây cối tốt tươi, trăm hoa khoe sắc, hoa viên này không phải lớn lắm, thế nhưng lại được bố trí đặc biệt khéo léo, đá núi lung linh, đình đài ẩn hiện, đường lối quanh co, nước trong uốn lượn, mỗi hoa mỗi cỏ, mỗi cây mỗi đá đều được bố trí cực kỳ đẹp đẽ, đi vào sâu trong hoa viên tựa như đang đứng trong một bức tranh họa đồ vậy. Sử Nhược Mai buồn chán nhiều ngày, bất giác tinh thần thấy sảng kháo, dung quang phát tán ra ngoài.
Sử Nhược Mai vốn đã mỹ mạo, trong lòng lại đang vui vẻ, càng khiến tăng thêm vài phần tiêu sái, dáng dấp hào tình. Hai người đi bên cạnh hồ sen, bóng in dưới làn nước trong vắt, hiện lên một đôi người ngọc. Độc Cô Oánh nhìn bóng hình in dưới nước, lại nhìn lên "mỹ thiếu niên" trước mặt, bất giác khuôn mặt đỏ bừng như say, trong lòng thầm nhủ: "Người này thực sự là tài mạo song toàn, không thể ngờ rằng trong giới lục lâm cũng có được người như vậy! Cổ nhân có nói đến dung mạo của Phan An, tưởng rằng cũng bất quá chỉ đến như vậy là cùng."
Sử Nhược Mai mỉm cười hỏi:
"Độc Cô tiểu thư đang nghĩ gì vậy?"
Độc Cô Oánh trong lòng nhảy rộn, nàng đáp:
"Muội đang nghĩ là nhờ huynh chỉ điểm kiếm pháp, không biết huynh có chịu hay không?"
Sử Nhược Mai nói:
"Ta làm sao dám múa búa qua cửa Lỗ Ban, hay là mời tiểu thư hiển lộ thân thủ trước."
Độc Cô Oánh đáp:
"Cũng được, huynh vừa mới lành bệnh, nên nghỉ ngơi một thời gian, để muội trước tiên ném đá mời ngọc vậy."
Độc Cô Oánh rút bội kiếm ra, nàng xoay tít người một vòng, kiếm quang tựa như dải lụa trắng uốn lượn bung ra, kiếm múa cực nhanh, thật giống như chim hồng bay lượn, như du long uốn mình, kiếm khí tung hoành, hàn phong trỗi dậy, các phiến hoa tới tấp rụng xuống, nương theo kiếm quang bay tán khắp nơi, càng khiến cho mỹ lệ vô cùng. Sử Nhược Mai không ngừng vỗ tay tán thưởng, nàng nhớ tới mấy câu thơ trong bức thủ thi của Đỗ Phủ: "Diệu như Nghệ bắn chín mặt trời. Vững như vương đế cưỡi rồng chơi. Đến tựa thiên lôi trong giận dữ. Dừng như sông lớn đựng ánh dương."
Độc Cô Oánh vừa thu lại kiếm, nửa mừng nửa dỗi nói:
"Kiếm thuật của sư tỷ muội may ra có thể xứng với mấy câu thơ đó, chứ muội làm sao có thể đạt đến cảnh giới như vậy."
Sử Nhược Mai cười nói:
"Ta chưa từng chứng kiến kiếm thuật của sư tỷ cô nương, chỉ mới xem cô nương múa mà đã thấy hoa mắt mê hồn như vậy, tự thấy nhãn phúc thật không nhỏ!"
Độc Cô Oánh đáp:
"Huynh quá khen, chỉ là muốn cho muội vui vẻ. Muội nghe ca ca nói, kiếm thuật của huynh mới thực sự là thần diệu vô cùng. Muội đã tự bêu xấu rồi, huynh còn không chịu chỉ giáo cho muội sao?"
Sử Nhược Mai được nàng làm cho hứng chí, nhưng thật ra nàng cũng đã bị kích động nên cười nói:
"Ta vốn định giấu cái xấu, nhưng lại sợ cô nương chê trách. Không biết nói thế nào hơn, đành tự làm xấu vậy. Cô nương, ta giúp cô so chiêu, mong cô hạ thủ lưu tình."
Độc Cô Oánh đề nghị:
"Muội có cách so kiếm mới, huynh đứng cách muội ba trượng, hai bên xuất chiêu hoàn chiêu, như vậy có thể tránh được ngộ thương, chúng ta khả dĩ có thể xuất hết bình sinh sở học, tận lực thi triển, huynh xem có được không?"
Sử Nhược Mai biết nàng nghĩ ra cách này do quan tâm đến mình vừa lành bệnh, vừa bội phục nàng tâm tư chu đáo, lại thêm cảm kích nàng đã lo lắng cho mình.
Sử Nhược Mai đáp:
"Tốt, thỉnh xuất chiêu trước."
Độc Cô Oánh thân phận là chủ nhân, nên nàng cũng không tiện khách khí, tuốt kiếm chào xong, lập tức ra chiêu Ngọc Nữ Thoa Đầu, Sử Nhược Mai cũng hoàn lại một chiêu Đầu Đào Báo Lý.
Độc Cô Oánh thản nhiên cười rằng:
"Sử đại ca, huynh đa lễ quá, bất tất phải khách khí như vậy."
Nguyên là chiêu Đầu Đào Báo Lý của Sử Nhược Mai còn hàm ý khách nhân cảm tạ ân nghĩa của chủ nhân, muốn được báo đáp.
Độc Cô Oánh cước đạp Can vị, bước qua "thương" môn, trường kiếm rung động mang theo tiếng xé gió viu viu. Chiêu kiếm này, thế kiếm vô cùng mãnh liệt, nếu như là thực sự cận thân đấu kiếm thì đó chính là chiêu kiếm sát thủ đánh cho địch nhân tàn phế. Sử Nhược Mai cười nói:
"Thật mãnh liệt!"
Nàng liền nghiêng mình bước sang Chấn vị, trường kiếm vung lên xoắn lại, gót chân xoay tròn lại trở về phương vị cũ. Độc Cô Oánh cũng không khỏi tán dương:
"Hay, phá giải thật tuyệt diệu!"
Hai người thủy chung đều giữ vững cự ly ba trượng, cước đạp theo phương vị ngũ hành bát quái xuất kiếm hư công. Song phương đều sử dụng kiếm pháp, hết sức tập trung, so với chánh thức giao thủ cũng không khác biệt gì, hơn nữa do giữa hai người có một khoảng cách cho nên những chỗ tinh diệu trong cuộc so kiếm này càng lúc càng thấy rõ.
Trong thoáng chốc đã qua ba mươi chiêu, trên mặt Độc Cô Oánh hiện ra thần sắc mê mẩn, Sử Nhược Mai lấy làm lạ, thầm nghĩ: "Bây giờ đang là lúc khẩn trương giao đấu, nàng ta sao không tập trung tinh thần như vậy, tựa như có suy nghĩ riêng tư." Lập tức nàng hô lớn:
"Cẩn thận chiêu này!"
Thanh cương kiếm của nàng bốc lên vũ lộng, mũi kiếm rung động, chớp lên hàng đóa kiếm hoa. Chiêu kiếm này có tên là Phật Quang Phổ Chiếu, chính là chiêu kiếm có uy lực mạnh nhất trong phật môn kiếm pháp của Diệu Tuệ thần ni.
Độc Cô Oánh hoảng hốt cả kinh, nàng liên tiếp thối lui ba bước, rồi cũng đột ngột kêu lên:
"Cẩn thận chiêu này!"
Thân hình nàng tựa như bốc khỏi mặt đất, trường kiếm trong không trung huơ lên một vòng tròn, trói chặt lấy thân hình của Sử Nhược Mai. Sử Nhược Mai thất thanh kêu lớn:
"Hảo kiếm pháp!"
Nàng liền ôm thẳng kiếm xuất ra kiếm thức "Triêu thiên nhất chú hương", thân hình cũng xoay tròn một vòng. Độc Cô Oánh đáp xuống mặt đất, hai người đứng đối diện, song kiếm trỏ về phía nhau, cả hai cùng đều không tái biến chiêu nữa. Nguyên lai nếu như là đấu thật thì trường kiếm của hai người tương giao đã thành cục diện giằng co, chỉ có thể sử dụng nội lực để thủ thắng, ai biến chiêu trước người đó sẽ chịu thiệt thòi.
Sử Nhược Mai cười nói:
"Kiếm pháp đích truyền của Công Tôn đại nương quả nhiên danh bất hư truyền, vô cùng bội phục, xin cam nguyện nhận thua."
Độc Cô Oánh nói:
"Đâu được, đâu được, huynh là nam tử, khí lực so với muội nhất định là mạnh hơn, nếu thực sự so kiếm, đấu tới chiêu này thì hẳn muội sẽ thua."
Hai người từ từ thu kiếm lại, Độc Cô Oánh đột nhiên hỏi:
"Sử đại ca, sư phụ của huynh là ai vậy?"
Sử Nhược Mai ngẩn người rồi nói:
"Ta học nghệ không tinh, thật ngại không dám nói đến danh tự của sư phụ."
Độc Cô Oánh nói:
"Sử đại ca, muội thấy có một chuyện rất kỳ quái."
Sử Nhược Mai hỏi:
"Chuyện gì kỳ quái?"
Độc Cô Oánh đáp:
"Nghe nói Diệu Tuệ thần ni không thu nhận nam đồ đệ, tại sao lại phá lệ như vậy?"
Sử Nhược Mai thầm giật mình, lúc này nàng mới biết là Độc Cô Oánh đã nhìn ra sư môn tông phái của mình. Nàng nghĩ thầm: "Ta thật là hồ đồ nhất thời, nàng ta là đệ tử của Công Tôn đại nương, đương nhiên là một đại hành gia kiếm thuật, ta sao lại cùng với nàng so kiếm để cho nàng nhìn ra lai lịch kiếm pháp của ta."
Lập tức tâm niệm trong lòng Sử Nhươc Mai chuyển đổi vài lần, nàng xấu hổ cười khỏa lấp:
"Độc Cô tiểu thư nhãn quan thực sự là lợi hại, nói như vậy kiếm pháp ta sử là kiếm pháp của Diệu Tuệ thần ni sao?"
Độc Cô Oánh lại càng lấy làm kỳ lạ, nàng hỏi:
"Lời này của huynh thật là kỳ lạ, kiếm pháp do huynh sử ra là kiếm pháp gì chẳng lẽ tự mình cũng không biết sao?"
Sử Nhược Mai cười đáp:
"Thật không dám giấu, kiếm pháp của ta là theo học của một nữ tử, nhưng vị đó không phải là ni cô."
Độc Cô Oánh lại hỏi:
"Vị nữ tử đó là ai vậy?"
Sử Nhược Mai đáp:
"Đó là biểu tỷ Niếp Ẩn Nương của ta."
Lời này của Sử Nhược Mai cũng không phải hoàn toàn là nói dối, Niếp Ẩn Nương lớn hơn nàng hai tuổi và đã theo học kiếm pháp với Diệu Tuệ thần ni trước nàng, kiếm pháp của Sử Nhược Mai đến hơn một nửa là do Niếp Ẩn Nương truyền thụ cho.
Niếp Ẩn Nương thường xuyên đi lại trên giang hồ, Độc Cô Oánh tuy chưa từng gặp qua nhưng cũng biết đến danh tự của Niếp Ẩn Nương, biết Niếp Ẩn Nương chính là đệ tử của Diệu Tuệ thần ni. Nàng liền nói: "Nguyên lai huynh là biểu đệ của Niếp Ẩn Nương, thảo nào lại như vậy."
Khi nói đến đó trong lòng nàng cũng dấy lên chút niềm chua xót, thần thái rất thiếu tự nhiên.
Sử Nhược Mai nói:
"Ta là biểu đệ họ xa của tỷ ấy, thuở nhỏ cha mẹ mất sớm, ta sống trong nhà nàng, làm bạn học. Biểu tỷ thường thường muốn ta theo nàng luyện kiếm, ta ở một bên xem, không ngờ cũng tự nhiên học được. Biểu tỷ từng nói rằng kiếm pháp do một ni cô truyền dạy, thế nhưng cũng không biết ni cô đó là Diệu Tuệ thần ni."
Độc Cô Oánh lạnh lùng nói:
"Biểu tỷ của huynh đối với huynh thật tốt, không tiếc dối sư phụ mang kiếm pháp truyền dạy cho huynh. Nghe nói nàng ta là nữ nhi của một vị tướng quân, huynh sống trong nhà nàng ta cũng tốt lắm, sao lại rời đi?"
Sử Nhược Mai đáp:
"Ta không muốn mãi ăn nhờ ở đậu nhà người, cho nên mới rời khỏi Niếp gia, phiêu bạt giang hồ. Chưa được bao lâu thì quen biết với đầu mục Kim Kê Lĩnh, ta biết được Thiết Ma Lặc không giống với cường đạo thông thường nên mới gia nhập hội."
Độc Cô Oánh nhấm nhẳng nói:
"Huynh rất có chí khí, chỉ là không phải đã phụ hảo ý của biểu tỷ huynh sao?"
Sử Nhược Mai vốn còn muốn trêu nàng thêm, nói rằng mình với Niếp Ẩn Nương đã có hôn ước, thế nhưng nhìn thấy đôi mắt của Độc Cô Oánh đã đỏ hoe, dường như sắp sa lệ, trong lòng nàng bất nhẫn nghĩ thầm: "Ta chờ sau này sẽ để thư lại nói rõ chân tướng cho nàng biết, bộc lộ thân phận quá sớm e là không tiện." Nàng liền đáp rằng:
"Độc Cô tiểu thư xin đừng giễu cợt, biểu tỷ với ta phú quý bần tiện cách xa, ta bất quá chỉ là thằng nhóc cùng đọc sách và sai vặt, há có thể có chút vọng niệm nào sao?"
Độc Cô Oánh thấy khoan khoái hơn một chút, nàng nói:
"Sư phụ muội khi còn sống cùng với Diệu Tuệ thần ni có giao tình rất sâu sắc, hai chiêu cuối cùng mà huynh sử ra chính là do bọn họ trao đổi với nhau mà sáng tạo thành. Đây là muội nghe sư tỷ nói như vậy, bản thân muội chưa từng được gặp Diệu Tuệ thần ni."
Sử Nhược Mai nghĩ thầm: "Hèn chi vừa rồi nàng ta mới xuất hiện thần thái mê mẩn như vậy, nguyên lai là sư môn của ta và nàng ta còn có một đoạn uyên nguyên sâu xa như vậy." Độc Cô Oánh lại nói:
"Sử đại ca, nếu như tương lai có cơ duyên, muội thật rất muốn gặp vị biểu tỷ của huynh, xem nàng ta là vị mỹ nhân kiếm pháp cao diệu đến thế nào!"
Trong giọng nói của nàng bất giác lộ ra ý ghen tuông, Sử Nhược Mai nghe thấy thầm lấy làm buồn cười.
Đúng lúc này chợt thấy một nha hoàn đi tới hướng hai người hành lễ rồi nói:
"Bên ngoài có một vị khách nhân tới, công tử mời tiểu thơ và Sử tướng công ra gặp mặt khách."
Sử Nhược Mai nghe xong bất giác có chút kinh ngạc. Độc Cô Oánh hỏi:
"Là vị khách nhân nào vậy?"
Nha hoàn kia đáp:
"Là một nam tử hán thân hình khôi ngô, công tử gọi là Lữ đại hiệp gì đó."
Độc Cô Oánh cười nói:
"Nhân vật trên giang hồ hơi một tí lại xưng là đại hiệp tiểu hiệp thứ gì đó, được thôi, Sử đại ca, chúng ta cùng ra xem vị "đại hiệp" này rốt cuộc là nhân vật nào."
Sử Nhược Mai có điểm kinh ngạc, nàng thầm tự nhủ: "Khách nhân của nhà y, y gọi muội tử ra gặp mặt còn có lý, vì sao lại còn muốn ta cũng ra gặp mặt người ngoài. Ta lại chưa từng quen biết họ Lữ này." Độc Cô Oánh biết được lo lắng của nàng liền nói:
"Ca ca muội luôn luôn cẩn thận, huynh ấy đã muốn huynh ra gặp mặt khách nhân, như vậy chắc chắn là vô hại."
Sử Nhược Mai vốn định không đi, nhưng nghe Độc Cô Oánh nói như vậy, không đi sẽ không khỏi gây nghi ngờ, không có cách nào khác đành cùng Độc Cô Oánh ra gặp khách.
Độc Cô Vũ đang ngồi trong phòng khách cùng với một trung niên hán tử, thấy các nàng đi tới liền vội vàng đứng lên, Độc Cô Vũ giới thiệu:
"Vị này là Thần Tiễn Thủ danh chấn giang hồ Lữ Hồng Xuân, Lữ đại hiệp, vị này là Sử Chánh Đạo, Sử đại ca, còn đây là xá muội Độc Cô Oánh."
Chàng lại cười nói tiếp:
"Oánh muội, vị nữ hiệp Lữ Hồng Thu mà muội luôn ngưỡng mộ chính là muội tử của vị Lữ đại hiệp này."
Lữ Hồng Xuân liền vội vàng nói:
"Không dám, không dám, hai người huynh muội song hiệp mới thật sự khiến người ta ngưỡng mộ."
Độc Cô Oánh nghĩ thầm: "Nguyên là Thần Tiễn Thủ Lữ Hồng Xuân, cũng có thể coi xứng với một chữ hiệp, chỉ là ánh mắt của hắn thật khiến người ta chán ghét." Vốn là Lữ Hồng Xuân thấy nàng diễm lệ phi phàm, không khỏi nhìn nàng nhiều hơn, ánh mắt Độc Cô Oánh nhìn thẳng vào y, y vội vàng ngồi lại nghiêm chỉnh.
Sử Nhược Mai cả kinh, trong lòng thầm nghĩ: "Nguyên lai y là ca ca của Lữ Hồng Thu, không xong, ta và muội muội y đã giao đấu một trận, chuyện này không biết y đã biết chưa? Chẳng lẽ y đã biết hành tung của ta nên cố ý bảo Độc Cô Vũ mời ta ra đây?"
Độc Cô Oánh hỏi:
"Tại sao không thấy lệnh muội đến?"
Huynh muội Lữ Hồng Xuân trên giang hồ thường sánh vai hành hiệp cho nên Độc Cô Oánh mới hỏi như vậy. Lữ Hồng Xuân đáp:
"Ta lần này ra ngoài chính là đi tìm xá muội."
Sử Nhược Mai nghe thấy y vẫn còn chưa gặp muội muội thì khối đá nặng trong lòng mới được dỡ bỏ. Độc Cô Oánh nói:
"Thật đáng tiếc, vậy là không có duyên hội kiến Hồng Thu tỷ tỷ."
Lữ Hồng Xuân đáp:
"Độc Cô tiểu thư còn chưa biết, tháng trước xá muội có đến Kim Kê Lĩnh tham gia anh hùng đại hội, nghe nói Kim Kê Lĩnh đã bị quan quân công phá, cho nên ta mới phải cấp tốc đi tìm xá muội."
Độc Cô Vũ nói:
"Vị Sử đại ca đây chính là hảo hán Kim Kê Lĩnh."
Sử Nhược Mai nhủ thầm: "Thì ra là y muốn qua ta để thám thính tin tức của muội muội y." Ghen tuông trong lòng nàng vẫn còn chưa có tiêu hết, nàng nói:
"Ta chỉ là một tên tiểu đầu mục trong sơn trại, Lữ nữ hiệp là quý khách, ta không có tư cách tương bồi, chỉ thấy nàng ta đi cùng với Đoàn Khắc Tà."
Lữ Hồng Xuân nói:
"Không sai, xá muội tại Đồng Quan gặp gỡ Đoàn tiểu hiệp, muội ta từng giúp đỡ Đoàn tiểu hiệp một chút rồi tiểu hiệp mời muội ta cùng đi."
Độc Cô Oánh nói:
"Nghe Sử đại ca nói, mấy nhân vật đầu não như Thiết Ma Lặc, Tân Thiên Hùng, Đoàn Khắc Tà đều đã đi thoát, Hồng Thu tỷ tỷ cùng đi với bọn họ, chắc rằng cũng đã thoát hiểm."
Độc Cô Oánh còn chưa dứt lời, Độc Cô Vũ chợt cười cười. Độc Cô Oánh tự nhủ: "Chẳng lẽ ta đã nói sai rồi sao?" Nàng chỉ thấy ca ca cười mình rồi nói:
"Lữ đại ca không phải tìm chúng ta hỏi thăm tin tức, huynh ấy còn đưa tin cho chúng ta."
Độc Cô Oánh hỏi:
"À, là tin tức gì vậy?"
Độc Cô Vũ đáp:
"Huynh ấy đã cùng với hai người Thiết Ma Lặc, Mưu Thế Kiệt gặp mặt."
Sử Nhược Mai không khỏi cả kinh, "Y cùng với hai người Thiết, Mưu gặp mặt, nói như vậy chuyện của ta y cũng biết, chẳng lẽ là Thiết, Mưu hai người nhờ y đi tìm ta?" Nhưng nàng bây giờ đang giả mạo làm hảo hán Kim Kê Lĩnh, cho nên chỉ đành mạnh miệng nói:
"A, tốt quá, ta bị lạc đội, chính là muốn biết Thiết trại chủ bọn họ đi đâu để sớm ngày quay về. Không biết Thiết trại chủ có từng đề cập gì với Lữ đại hiệp không?"
Lữ Hồng Xuân đáp:
"Ta và Thiết Ma Lặc mặc dù là bằng hữu quen biết, nhưng ta cũng không phải là người trong giới lục lâm, bọn họ đi về phía nào ta cũng không tiện hỏi."
Y thấy Sử Nhược Mai hỏi người ngoài giới lục lâm thì bất giác nghi ngờ: "Người này là đầu mục của Kim Kê Lĩnh, sao ngay cả cấm kỵ của giới lục lâm cũng không biết?"
Lữ Hồng Xuân lại tiếp:
"Ta gặp bọn họ, biết được xá muội vẫn bình an vô sự, cho nên ta cũng yên tâm, những chuyện khác ta cũng không có thời gian hỏi nhiều, nhưng có một tin tức khả dĩ có thể nói cho Sử huynh yên lòng. Kim Kê Lĩnh lần này bị vây công, mặc dù mất sơn trại nhưng thương vong cũng không lớn."
Độc Cô Vũ đột nhiên hỏi:
"Lữ đại ca có nhìn thấy Đoàn Khắc Tà không?"
Nên biết Đoàn Khắc Tà mặc dù xuất đạo chưa lâu nhưng đã danh chấn giang hồ, nhân sĩ trong võ lâm khi ngồi nói chuyện đều không khỏi đề cập đến chàng ít nhiều, cho nên lúc này Độc Cô Vũ mới hỏi như vậy.
Lữ Hồng Xuân đáp:
"Không thấy, nghe nói y đang đi tìm vị hôn thê của mình."
Độc Cô Oánh lòng hiếu kỳ nổi lên, nàng liền hỏi:
"Hôn thê của y là ai vậy?"
Lữ Hồng Xuân cười nói:
"Nói ra các người nhất định không thể ngờ tới, vị hôn thê của y chính là nữ nhi của Lộ Châu Tiết độ sử Tiết Tung!"
Độc Cô Oánh kinh ngạc nói:
"Quả nhiên là không thể ngờ, Đoàn Khắc Tà là người trong giới lục lâm, làm sao lại có thể kết thân với nhà quyền quý như vậy?"
Lữ Hồng Xuân đáp:
"Nghe nói nữ nhân này không phải là con ruột của Tiết Tung. Cha ruột của nàng ta cùng với Đoàn đại hiệp lúc sanh thời là bằng hữu chí thân đã chỉ phúc vi hôn. Nữ nhân này bây giờ đã rời khỏi Tiết gia, trở thành nhi nữ giang hồ. Nghe Thiết trại chủ kể lại, chuyện giữa bọn họ rất ly kỳ khúc chiết, nói ra sợ rằng phải mất cả ngày cả đêm mới xong, lúc đó chúng ta đều không có thời gian nói chuyện nhiều cho nên ta cũng không được nghe tường tận."
Sử Nhược Mai ở bên cạnh, một mực thấp thỏm lo âu, nghe đến đó nàng thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng nàng thầm nghĩ: "Đúng vậy, chuyện rắc rối giữa ta và Đoàn Khắc Tà liên quan đến muội muội y, Thiết đại ca và Mưu Thế Kiệt tự nhiên sẽ không tiện nói tường tận với y." Nàng lại nghĩ: "Khắc Tà thực sự đi tìm ta sao? Hừm, chẳng lẽ y dùng lý do này để tách khỏi mọi người cùng đi với Lữ Hồng Thu? Hắn nhiều lần vũ nhục ta, cho dù có thật sự hồi tâm chuyển ý ta cũng sẽ không để ý đến hắn!" Mặc dù tự nhủ như vậy, nhưng tận sâu trong lòng nàng vẫn hy vọng Đoàn Khắc Tà thật sự đi tìm nàng.
Đúng là:
Yêu sâu ắt hẳn càng thêm hận
Nữ nhi tâm sự khó dò thăm.
Muốn biết chuyện sau thế nào? Mời xem hồi sau sẽ rõ.