Vấn Thiên Khúc
Quyển 1 - Chương 17
Tăng tốc rèn luyện
Người viết: lanhtamkhach
Nguồn: 4vn.eu
Đại Sảnh Đường tầng 1 hiện chỉ lác đác vài bàn có người vì còn nhiều thời gian mới bắt đầu buổi học sáng. Năm người phòng 516 thảnh thơi chọn đại một bàn trong góc, khuất sau một chiếc cột lớn.
Vầng dương mỗi lúc một lên cao, lũ chim cũng dần bặt tiếng hối hả một ngày tranh đấu sinh tồn. Đám đệ tử Thần Phong môn cũng lục tục kéo đến ngày một đông.
Đệ tử nào bước qua cửa Đại Sảnh Đường cũng đảo mắt quanh một vòng, chần chờ giây lát tại bàn của nhóm năm người phòng 516, thậm chí còn bước quá lên vài bước rồi liếc nhìn cho rõ hơn. Kẻ mạnh bạo hoặc vô ý nữa còn nhìn chòng chọc, không thèm chuyển ánh mắt đi nơi khác. Thần tình cũng đa dạng đủ các sắc thái từ kinh ngạc, hâm mộ cho đến ganh ghét, tị hiềm, có cả kiểu cười xiểm nịnh như năm tên mắt một mí có giọng líu lo như chim đang tiến lại bàn bên cạnh.
Atiyah cười nhạt đáp lễ, đoạn gõ gõ ngón trỏ lên bàn truyền âm cho cả nhóm :
- Phiền rồi !
Phương Đạt nói khẽ :
- Chẳng lẽ chúng biết tin về Ryu ?
Ryu ngao ngán đáp không thèm hạ giọng xuống :
- Chắc do ba tên kia tiết lộ.
Phương Đạt vẫn chưa hiểu ý Atiyah, lặng lẽ truyền âm hỏi lại :
- Vậy thì có gì phiền phức ?
Akira liền giải thích :
- Chúng ta sẽ khó lên được tầng 2 hơn chứ sao ! Nếu chúng ta thách đấu vượt cấp thì đối phương không có quyền từ chối. Nhưng cùng cấp thì có thể. Mà muốn thách đấu vượt cấp, trước hết phải thắng trong một lần đấu cùng cấp đã.
Phương Đạt tức thì nhăn mặt :
- Nghĩa là nếu có kẻ nào chấp nhận đấu với chúng ta thì chúng cũng rất mạnh, đủ tự tin đấu với Ryu và Atiyah. Đúng là rắc rối !
Atiyah nói thêm:
- Điều này cũng lý giải tại sao các đệ tử được phân chia vào các phòng một cách hợp lý để không có hiện tượng phòng nào đó quá đuối. Tất nhiên cũng có ngoại lệ như quan hệ bạn bè hoặc anh em nên xin được ở cùng một phòng. Trở lại vụ thách đấu, chuyện hai đệ tử đấu với nhau rồi kẻ thắng thách đấu vượt cấp hiếm khi xảy ra trong ba tầng đầu tiên. Thường là toàn bộ một phòng hoặc một nhóm.
Atiyah dừng lại một chút rồi truyền âm :
- Thực sự phòng 516 chúng ta hiện nay mới chỉ là khá ở tầng 1 thôi, nếu gặp các phòng cực mạnh thì không chắc thắng. Đấu với tầng 2 còn khó khăn hơn. Bất quá vì Ryu có biểu hiện đột xuất nên chúng ta được yên thân tu luyện. Hy vọng tình hình khá hơn sau mấy tháng, lúc đó mới tìm cách thách đấu ngang cấp, thắng được mới tính đến vụ vượt cấp à. Ta chán cái điệp khúc khoai tây nghiền quá rồi ! Đặc cả cổ !
Bốn tên còn lại cũng chẳng có ý kiến gì khác, lặng lẽ gật đầu rồi tiếp tục ăn uống, chuẩn bị cho một ngày học tập.
*
**
Hiểu Nghi trưởng lão hôm nay vận một bộ y phục xanh nhạt, cắt rất khéo tôn bật vòng eo thon nhỏ và dáng người thanh nhã của bà. Phụ nữ đẹp trước hết phải tính đến dáng vóc, thần thái, di chuyển uyển chuyển, vừa uy nghi, vừa mềm mại quyến rũ như mây trôi nước chảy. Hiểu Nghi trưởng lão là một phụ nữ như vậy, hơn nữa dung nhan của bà cũng muôn phần tú nhã thanh lệ, tất cả hợp lại gợi nên một vẻ quí phái kiêu sa như thiên nữ trên ngọc cung.
Bàn tay như ngọc chuốt của Hiểu Nghi trưởng lão vuốt nhẹ làn tóc mai dài vút óng ả được chuyển thành màu đen mượt :
- Đã gần một tháng trôi qua, các con cũng đã có nắm được những kĩ năng cơ bản, ban đầu hiểu được ý tưởng của các bậc tiền nhân khi để lại Vô Minh huyền công. Hôm nay chúng ta tiến thêm một bước nữa khi tọa công trong các hoàn cảnh ồn ào bất tiện. Điều này giúp các con trấn định thêm tâm trí, hạn chế được tác động của ngoại cảnh, tiến sát hơn với chính bản thể của mình, hiểu biết sâu hơn bên trong con người chính mình, ngõ hầu mở ra cánh cửa thông với bể năng lượng vô cùng vô tận trong thế giới, trong vũ trụ này.
Cặp mắt tuyệt đẹp nhưng thâm sâu của bà khẽ chớp :
- Ngoài ra, khi hạ sơn thực luyện hoặc thực thi nhiệm vụ, các con có thể rơi vào tình huống khan hiếm, thậm chí cạn kiệt lương thực, hoặc thương tổn quá sâu không thể di chuyển, hoặc nhiệm vụ đòi hỏi không thể rời vị trí trong một khoảng thời gian dài. Lúc đó, các con buộc phải tọa công không quá sâu để tiết kiệm năng lượng hoặc phục hồi thương thế hoặc giám sát địch nhân. Việc rèn luyện này cũng sẽ khiến các giác quan thêm thính nhạy linh mẫn. Cuối cùng, khi đã vượt qua được sự tác động của ngoại cảnh, các con thật sự đã trưởng thành thêm một bước và khi quay lại rèn luyện trong các tình huống thông thường, các con sẽ thuận lợi hơn nhiều để đột phá.
Lũ đệ tử mới kịp đưa mắt nhìn nhau, Hiểu Nghi trưởng lão đã khẽ rung tay. Một đạo quang mang màu xanh tỏa ra, cách đỉnh đầu mỗi tên đệ tử hiện ra một khối tứ diện đều nhỏ xíu không ngừng xoay chuyển chầm chậm.
Thanh âm của vị sư phụ tuyệt đẹp thầm thì như gió thoảng bên tai :
- Các con hãy gạt bỏ tạp niệm. Ban đầu sẽ là cảnh mưa gió bão bùng. Các con đừng sợ, hãy cố gắng tập trung, vì đó chỉ là huyễn cảnh.Khi các con đã minh tường thành công, huyễn cảnh sẽ tự động thay đổi. Tiếp tục xả công đến mức cảm nhận được rung động xung quanh, nhưng vẫn tiếp tục tu luyện. Cuối buổi, báo lại cho ta những điều các con nhận ra được. Ta sẽ xác định mức độ trấn tĩnh của các con. Bây giờ ... Bắt Đầu !
Tức thì Phương Đạt thấy nó ngồi đơn độc trong một tiểu cốc nông choèn, lởm chởm đá, mùi mốc meo của lũ thảo mộc bốc lên hoi nồng. Bên ngoài cốc khốc, lá rụng rơi lả tả, mưa gió sụt sùi. Nước mưa rỉ qua kẽ đá nhỏ xuống tí tách bên cạnh.
Nhớ đến lời Hiểu Nghi trưởng lão, khoanh chân trên nền cốc mấp mô bẩn thỉu, Phương Đạt hít sâu chậm dãi, nhắm mắt, cố gắng quên đi cảnh vật xung quanh.
Nhưng tiếng nước rơi xuống từ đỉnh cốc vang lên trong đầu Phương Đạt cứ ngày một rõ ràng.
Tong ... tong ... tong ...
Như một kiểu điểm chuông vang vọng, đều đều.
Hơn nữa, trong cảnh rít gào âm âm của gió mưa ngoài cốc tự dưng lặng đi, đôi tai của Phương Đạt cứ hướng tới âm thanh duy nhất là tiếng nước rơi xuống nền đá, càng lúc càng rõ, càng lúc càng to. Các tia nước nhỏ còn bắn cả vào chân, vào tay nó lạnh buốt.
Mồ hôi rịn trán ướt đẫm. Phương Đạt bắt đầu nhăn nhó vì càng cố tập trung thì càng thất vọng. Đôi tai nó bỗng trở nên thính khác thường, cứ dỏng lên nghe ngóng mọi động tĩnh. Thậm chí trong đầu nó còn xuất hiện cảm giác chờ đợi tiếng nước rơi xuống nền đá.
Đúng lúc đó, tiếng Atiyah và Ryu phảng phất vọng tới :
- Phương Đạt ! Ngươi gặp gì, thấy gì cũng kệ đi. Không gạt bỏ được thì tiếp nhận nó, quan sát nó. Chấp nhận được hoàn toàn, quan sát thấu đáo, tự dưng ngươi sẽ quên được.
Phương Đạt thở phào như trút được gánh nặng, nghe tiếng bạn bè nhắc nhở, lòng tự tin tăng lên, sự yên tâm thư thái cũng đến.
Phương Đạt bắt đầu để yên, không quá cố gắng, hơi thở vẫn sâu và chậm. Nó lợi dụng tiếng nước rơi như một cách điểm nhịp.
Tong ... hít vào và nén hơi ... tong ... tong ... xả hơi nhanh ... tong ... tong ... lại hít vào ...
Chỉ một khắc sau, Phương Đạt đã dần chìm vào vô thức, trạng thái minh tường sâu. Tiếng nước đập vào nền đá trở nên xa xăm mơ hồ rồi mất hẳn. Thân thể cũng dần quên lãng nên vài tia nước bắn vào chân tay cũng không ảnh hưởng.
Nhị sắc khí vụ màu trắng và đỏ lần lượt thoát ra từ Bách Hội huyệt trên đầu Phương Đạt, vấn vít nhau như song long đùa nghịch vút lên trời xanh.
Hiểu Nghi trưởng lão mắt sáng ngời, từ xa chăm chú quan sát, đầu gật nhẹ, hài lòng.
Atiyah và Ryu bên cạnh đã đạt đến mức vừa minh tường vừa cảm nhận xung quanh cũng thoáng rung động. Thậm chí Ryu còn mở mắt thoáng nhìn về Phương Đạt đang ngồi cạnh nó, miệng tạo thành một nụ cười mơ hồ ngây thơ.
Khối tứ diện đều trên đỉnh đầu Ryu và Atiyah lại xoay chuyển theo quĩ đạo khác. Cả hai lập tức tập trung đối phó với huyễn cảnh mới phát sinh. Cách vài bước chân, chị em song sinh tóc vàng cũng không chịu kém, đồng thời bước vào huyễn cảnh thứ hai.
Phía kia, Akhil, Akira, Triệu Vũ cũng đạt tới trạng thái nửa minh tường. Lục tục một vài người nữa tiếp nối.
Khi nhị sắc khí vụ trên đỉnh đầu Phương Đạt ngưng tụ thành hình kì dị như đôi dị thú phiêu phưởng mơ hồ thì khối tứ diện đột ngột chuyển quĩ đạo với vận tốc rất nhanh.
Đôi mày thanh nhã của Hiểu Nghi sư phụ thoáng nhướng lên, lẩm nhẩm :
- Thật kì lạ, chưa xả công để quan sát mà Huyễn tháp đã thay đổi ư ?
Quanh cảnh Phương Đạt bỗng dưng thấy mình ngồi vắt vẻo trên một cành cây lớn chơ vơ giữa một khoảng rộng mênh mông chỉ toàn lau lách bạc phếch. Mưa vẫn mịt mù như trút. Nước theo kẽ lá rớt ướt đầy y phục, chảy thành vệt lớn trên thân cây nứt nẻ già nua. Mùi đầm lầy bốc lên tanh lợm giọng. Thỉnh thoảng bầu trời sáng rực lên khi lôi điện ầm ì rồi nổ tung, chớp rạch ngoằn ngoèo xé nát những đám mây u ám.
Chỉ có điều Phương Đạt vẫn không nhận ra lũ bạn xung quanh, hoàn toàn đắm chìm trong huyễn cảnh. Nó đã choàng tỉnh khỏi trạng thái minh tường ngay khi tiếng sấm đầu tiên nổ dữ dội trên trời cao.
Lớp lau lách đổ rạp dúi dụi. Mưa lớn đến mức như vô vàn tia nước nuối nhau lau điên cuồng về phía mặt nước tạo thành lớp lớp tia nước phủ mờ mọi cảnh vật.
Không còn tiếng nước rơi đều đặn như nhắc nhịp hơi thở nữa nhưng Phương Đạt vẫn bình tĩnh. Hơi nóng vẫn còn vương nơi tay, dòng khí ôn hòa thơi thới vẫn lưu động trong thân thể.
Nhắm mắt lại, kệ tiếng sấm. Đồng nhất bản thân với vạn vật, tiếng sấm dữ dội bỗng thành một phần tự nhiên phải thế chứ không còn cái vẻ đe dọa hay bất ngờ. Màn mưa ầm ào bỗng mờ đi thành một màn bạch thanh âm âm xa xăm vô nghĩa mà đối tượng tiếp nhận là linh hồn trú ẩn trong mái nhà là cơ thể vững chãi ấm áp. Đối với linh hồn đó, ngoại cảnh không còn ý nghĩa ban sơ nữa.
Mưa là gì ? Gió là gì ? Mùi vị là gì ? Âm thanh là gì ?
Lãng quên tất cả, đồng hóa tất cả. Thân là một phần của cảnh, mà cảnh cũng đã hòa vào tâm, tiếp sức mạnh và làm tinh tế thêm.
Nhị sắc khí một lần nữa tái hiện, tản ra như một cái tán lớn phiêu phù trên đỉnh đầu Phương Đạt.
Huyễn tháp xoay chuyển như điên chìm lấp trong màn khí vụ mỗi lúc một dầy đặc đó.
Phía bên kia, Akhil, Akira và Triệu Vũ cùng một số người khác đã chuyển sang huyễn cảnh thứ hai.
Hiểu Nghi trưởng lão trầm ngâm :
- Lứa đệ tử này thật xuất sắc nhưng cũng thật kì lạ, nhất là tiểu tử Phương Đạt !
Bỗng bà thoáng giật mình khi một tiếng « Tách ! » khô giòn vang lên.
Huyễn tháp trên đỉnh đầu Phương Đạt vỡ làm bốn rơi lạch cạch xuống nền phòng. Có điều Phương Đạt vẫn chìm khuất trong nhị sắc khí vụ hiện đang vờn nhau xoắn xuýt.
Vị sư phụ tuyệt đẹp khẽ thu hồi Huyễn tháp vừa bị hủy, yên lặng theo dõi diễn biến kì lạ của tên đệ tử nhỏ tuổi.
Một canh giờ qua đi.
Một vài đệ tử đã chuyển sang huyễn cảnh thứ ba lần lượt là Atiyah, Ryu, hai chị em song sinh Lily và Lisa, Akhil, Akira, Triệu Vũ. Đa phần còn lại vẫn đang chìm đắm trong huyễn cảnh thứ hai.
Riêng Phương Đạt, mọi người chỉ mơ hồ đoán nó ở huyễn cảnh thứ hai, nhưng lạ rằng dường như không phải vì Phương Đạt không nhận được các tia thần thức của bạn bè nó trao đổi, đặc biệt là các tia xuất phát từ một cao thủ tinh thần hệ như Atiyah.
Lúc này đám khí vụ trên quanh thân Phương Đạt đang trôi quện vào nhau như nhược thủy, rút dần lên phía đỉnh đầu Phương Đạt tạo thành một cái lọng đường kính gần một mét. Đoạn từ từ hút vào Bách Hội huyệt của Phương Đạt.
Khuôn mặt nó hồng lên rạng rỡ nhưng vẫn đắm chìm trong tu luyện.
Một hơi thở nhẹ khác biệt, Phương Đạt từ từ xả công. Thần thức bao trùm cả gian số 7 tầng 1 Vô Cực tháp.
Mắt vẫn nhắm nhưng hình ảnh dội về não liên tục. Kia là Atiyah, Ryu đang mỉm cười với nó, còn có Akira và Akhil thoáng gật đầu nhẹ. Hiểu Nghi sư phụ chăm chú nhìn nó, miệng cười hài lòng cổ vũ. Lũ bạn khác vẫn đang tu luyện, chị em Lily và Lisa có vẻ chú ý tới nó. Triệu Vũ, chàng thanh niên khỏe khoắn hào sảng, dường như cũng có thiện ý trong trao đổi.
- Phương Đạt ! Con thật kì lạ, nhưng ta dám chắc là rất tốt ! Ta tặng con một huyễn tháp khác, huyễn tháp bậc 2 !
Thanh âm ấm áp dịu dàng của Hiểu Nghi sư phụ vô định truyền vào thần thức Phương Đạt.
Nó lập tức cảm tạ bà, đoạn chạy đến bên Atiyah và Ryu. Một thoáng sau Akhil và Akira cũng đến.
Bài giảng hôm nay cho phép chúng chạy đi chạy lại tương đối thoải mái, không bị gò bó giữ im lặng như mọi khi.
Atiyah vỗ vỗ vai Phương Đạt, sắc mặt rạng rỡ :
- Tốt quá Phương Đạt ! Ngươi làm mọi người ngạc nhiên đấy !
Ryu vội kể lại cho Akira và Akhil dị tượng của Phương Đạt vì lúc đó hai tên này còn đang mải mê chống lại huyễn cảnh nên không nhận thức được.
Ryu cũng quay về phía Atiyah thốt lên vẻ khâm phục :
- Atiyah, ngộ tính của ngươi thật khủng khiếp ! Kém xa ta về cấp bậc mà kết thúc còn nhanh hơn ta nữa !
Atiyah vẻ khệnh khạng ve ve chiếc cằm lún phún vài sợi râu mỏng :
- Chuyện ! Đại k mà Nhưng thật ra một phần vì ta tu tập tinh thần hệ, huyễn cảnh đối với ta không quá đáng sợ !
Ánh mắt Atiyah nhìn về phía chị em Lily và Lisa đang đứng cạnh Triệu Vũ :
- Hai con bé kia cũng thật ghê gớm, không chậm hơn ta và ngươi bao nhiêu đâu, Ryu !
Ryu lập tức gật đầu :
- Hai con bé đó đến từ Chiêu Dương đại lục, cũng nổi danh lắm. Được coi là hạt nhân của nhà Baldr, tên Triệu Vũ đứng cạnh nữa, tiến bộ rất nhanh !
Akira tức thì xen vào :
- Nói đến tiến bộ nhanh phải kể đến Akhil ! Hắn còn hơn ta một bước à !
Akhil ngại ngùng gãi đầu :
- Ây, tại ta hơn ngươi một tuổi, cũng đỡ hơn ! Vả lại, xạ nghệ của ta dạo này khác trước nhiều nên cũng có ích lợi.
Thấy đám bạn nhìn với vẻ khích lệ và tò mò, Akhil nói thêm :
- Mấy hôm ta cứ nghĩ mãi về việc xạ thủ và người bắn cung rồi dần có cảm nhận mơ hồ, tiếp tục từ chiều gặp ba tên kia đó. Giờ ta đã có thể bắn ra những mũi tên có tốc độ nhanh chậm khác nhau rồi !
- Ồ, nhanh chậm khác nhau à ?
Atiyah tranh trước nói, đôi mắt thoáng nhắm lại, rồi sáng lên :
- Akhil, ngươi có thể tu tập tinh thần hệ đấy ! Ta có mấy ý, tối cả bọn kéo lên thư viện xem sao !
Cuối giờ Hiểu Nghi trưởng lão cho phép đám đệ tử giữ lại Huyễn tháp để tu tập, đồng thời gợi ý tìm thêm cách phương cách tu tập riêng đối với từng cá nhân, tuyệt đối không lệ thuộc vào sự chỉ dạy của trưởng bối. Chỉ có như vậy mới thật sự trưởng thành và trở nên mạnh mẽ nhanh chóng.
*
**
Đầu tháng 8, trời dịu hẳn. Hơi nóng hừng hực cùng sự bí bách của mùa hè lùi dần. Nơi núi cao rừng thẳm như Mẫu Sơn, trời đã bước hẳn sang thu, không gian mát lạnh, từng đợt gió se se vào buổi tối.
Một hàng quang thụ đặc biệt lớn với nhiều quang quả, xếp thành vòng bao quanh Thần Phong thư viện. Các quang thụ này đều đứng im lìm, chỉ có lũ quang quả là vẫn long nhong bay lượn trên khắp tán lá, bất quá chúng cũng không vượt được đi xa. Thành ra Thần Phong thư viện về đêm vẫn sáng rực, cho đến khoảng giờ Hợi.
Atiyah dẫn lũ bạn đi khắp tầng 3, tầng 4 rồi tầng 5 nhặt nhạnh một chồng hơn năm chục quyển cổ thư màu đen, màu trắng và không mầu – đám kí tự như được gắn vào các lớp không khí, chỉ lác đác một vài quyển có màu khác. Đây là những kì thư về Hắc Ám hệ, Quanh hệ và Tinh thần hệ. Đám sách Hắc Ám hệ không ai dám rờ vào ngoài Akhil vì chúng có vẻ hung dữ tà dị, thỉnh thoảng các phù văn cổ quái lại hiện lên đỏ như máu.
Chọn một chiếc bàn khuất nẻo, cả lũ ngồi xuống, nhìn chòng chọc về phía Atiyah. Tên tóc bạch kim triển khai một cấm địa cách âm, đoạn nhẹ giọng :
- Các ngươi nhớ tới con Âm xà không ? Nhớ tới màn bạch vụ kì quái chỉ cần thoảng qua đã làm phân rã đám đại thụ vững chắc thành vô vàn các khối nhỏ xíu không ?
Thấy cả lũ lục tục gật đầu như gà mổ thóc, Atiyah khẽ nói :
- Ta cứ nghĩ mãi sao màn bạch vụ lại lấn sâu thế để phân chia ! Không hẳn là độc chất, cũng không rõ là xâm nhập cách nào để phân rã được. Đám đại thụ nghìn tuổi, thậm chí là vạn niên, thân rắn như sắt thép, đâu có dễ dàng phá hủy đâu.
Nhìn khuôn mặt của Akhil, Akira, Ryu và Phương Đạt đăm chiêu gật đầu, lúc sáng lên rồi lại trầm đi, Atiyah tiếp tục giải thích :
- Ta điểm lại mấy hệ huyền công rồi phỏng đoán là màn bạch vụ đó hẳn phải có độc tố để phân rã, nhưng còn ẩn chứa pháp tắc để dẫn truyền. Ta đoán là tinh thần hệ, hắc ám hệ hoặc quang hệ. Hai hệ đầu tiên có khả năng nhất, nhưng không loại trừ quang hệ. Thủy hệ hoặc phong hệ có thể có nhưng rất ít hy vọng ! Bây giờ chúng ta tập trung tìm kiếm, sau đó cả bọn cùng luyện tập, không được thì bổ trợ cho nhau. Ryu, ngươi có thể hỏi Hoenir sư phụ về sinh mạng hệ hoặc thổ hệ để áp dụng các đòn đánh của con Đại địa hắc hùng. Akira và Phương Đạt học hỏi thêm lấy kinh nghiệm, cũng có thể có ích cho các ngươi đấy ! Chúng ta bắt đầu vội rồi, phải nhanh lên thôi !
Bốn tên còn lại gật đầu, mắt rực lên cương quyết. Giá đặt trước mặt chúng mấy vại rượu lớn thì cũng ực rồi, khí thế ngùn ngụt bốc lên.
Một canh giờ qua đi, chỉ còn lại Atiyah và Ryu là miệt mài tìm kiếm. Ba tên còn lại hơi ngãng ra, thoáng đưa mắt nhìn nhau.
Phương Đạt truyền âm :
- Này, Akhil, Akira ! Các ngươi còn nhớ phải lên đỉnh cao nhất của Mẫu Sơn trong phạm vi Thần Phong môn vào rằm Trung thu không ? Còn hai tuần nữa thôi đấy !
Akhil và Akira vừa lẩm nhẩm gật đầu thì Ryu đã nhắc nhở :
- Tìm đi chớ ! Mấy tuần nữa chúng ta lưu lại môn phái thôi, không vào Mẫu Lâm nữa ! Mặc kệ thiên hạ lao xao tìm cách trốn vào đó mong ngộ kì duyên !
Atiyah vẫn đang cắm mặt vào một quyển cổ thư thuộc tinh thần hệ , miệng lầu bầu :
- Ừ, chúng không nằm trong chăn không biết chăn có rận, cứ tưởng vào Mẫu Lâm là tha hồ bốc được kì vật đấy !
Một thoáng sau, Atiyah, Ryu và Akhil đồng thời reo lên :
- Đây rồi !
Akira và Phương Đạt ngẩng lên nhìn. Ba tên kia mặt mày rạng rỡ vui mừng. Atiyah cầm một quyển tinh thần hệ cổ thư rất mỏng, Akhil trên tay là một quyển hắc ám tản ra quang mang đỏ sậm u ám, còn Ryu vớ được một quyển quang hệ khổ lớn.
Giữa bàn la liệt cổ thư, một vài quyển bị Ryu, Akira và Atiyah liệng ngay đi vì không đọc nổi cổ văn xa xưa loằng ngoằng như giun như dế.
Bực mình, Akira vớ đại một quyển sách màu xanh nhạt đã bạc màu ước chừng muốn xổ tung nếu không được gia cố bằng phép thuật do một vị trưởng lão nào đó đã thi triển.
Ánh mắt của Phương Đạt bỗng sững lại khi ngước lên ngẫu nhiên lướt qua một quyển cổ thư không ngừng động đậy. Các kí tự như lũ nòng nọc chạy tung tăng khắp nơi. Quyển cổ thư này bị Atiyah bực bội liệng đi ngay từ đầu, nó đang không ngớt run lên dù bị lấp dưới một đống sách khác.
*
**
|