Độc Cô Vũ đột nhiên ngập ngừng nói:
"Chẳng lẽ, chẳng lẽ...."
Độc Cô Oánh hỏi:
"Chẳng lẽ điều gì?"
Độc Cô Vũ đáp:
"Chẳng lẽ y là nữ tử sao?"
Độc Cô Oánh ngây người ngơ ngẩn rồi nhảy dựng lên:
"Huynh nói hươu nói vượn gì vậy, huynh ấy sao lại là nữ tử được chứ?"
Độc Cô Vũ đáp:
"Ta cũng chỉ đoán mò như vậy, muội đừng gấp."
Huynh muội hai người bọn họ vốn luôn luôn hòa thuận, Độc Cô Oánh nhất thời nóng nảy mắng ca ca cũng cảm thấy chút ngượng ngùng, nàng lập tức cười nói:
"Nếu như huynh ấy thực sự là nữ tử thì cũng tốt, khả dĩ có thể làm tẩu tẩu của muội. Huynh có muốn muội làm mai cho huynh không?"
Nàng vốn chỉ nghĩ nói đùa chơi để xóa đi không khí khẩn trương, nhưng không ngờ ca ca nàng lại ngây người đờ đẫn, một hồi lâu mới nói:
"Muội đừng có hồ đồ, nếu như y thật sự là nữ nhân thì đó chính là một kỳ nữ trên đời hiếm thấy, ta làm sao có thể xứng với người ta."
Độc Cô Oánh cười nói:
"Uy, nói như vậy, huynh còn thích huynh ấy hơn cả muội nữa."
Độc Cô Vũ lại qua một hồi lâu mới lầm rầm nói:
"Huynh ấy đương nhiên không phải là nữ tử, sẽ không phải vậy, ta chỉ đoán mò thôi."
Mặc dù nói thế, nhưng Sử Nhược Mai ở bên ngoài nghe lén cũng cảm thấy trong ngữ khí của chàng ta thật sự là hận "y" không phải là một nữ tử.
Sử Nhược Mai trong lòng thấp thỏm bất an, "Độc Cô Vũ đã nảy sinh nghi ngờ, nếu như ta nói rõ với huynh muội bọn họ ta là một nữ tử chỉ sợ sẽ gây ra phiền toái. Nếu y thực sự cầu hôn, chuyện này sẽ thật xấu hổ, thật khó ứng phó được?"
Nàng chỉ nghe thấy trong phòng Độc Cô Oánh cười như nắc nẻ, một hồi lâu sau mới nói:
"Đáng tiếc Sử đại ca không phải là nữ tử, nếu như lời huynh nói đêm nay bị huynh ấy nghe được thì chắc cười đến vỡ bụng mất."
Độc Cô Vũ lại trịnh trọng hỏi:
"Muội làm sao biết được huynh ấy không phải là nữ cải nam trang?"
Độc Cô Oánh thản nhiên nói:
"Muội đương nhiên là biết, huynh ấy, huynh ấy..."
Độc Cô Vũ chợt kinh hãi hỏi:
"Muội muội, muội muội, muội, muội cùng với y..."
Độc Cô Oánh sẵng giọng:
"Ca ca, huynh đoán mò cái gì, huynh ấy chỉ biểu lộ, biểu lộ..."
Độc Cô Vũ hỏi:
"A, là huynh ấy biểu lộ ý tương tư đối với muội phải không?"
Hai gò má của Độc Cô Oánh ửng đỏ, muôn phần thẹn thùng, nàng vân vê dải áo, đầu cúi thấp.
Sử Nhược Mai ngẩn người, nàng tự hỏi, "Ta khi nào lại biểu lộ ý tương tư với nàng ta vậy chứ?" Nàng đột nhiên nhớ đến cái hôm nàng ta tới thăm bệnh, chính mình đã khen ngợi nàng ta đa tài đa nghệ, đúng là có từng nói với nàng ta rằng: "Không biết nam tử nào có phúc khí cưới được cô nương?" Nàng nghĩ thầm, "Khó trách được nàng ta lại cho rằng ta đối với nàng có tình ý!"
Độc Cô Vũ cười nói: "Sử đại ca không phải là nữ tử, đó thật là phúc khí của muội. Tốt rồi, ta sẽ thành toàn tâm nguyện cho muội, ngày mai ta đến hỏi xem ý tứ của huynh ấy thế nào. Ước định hôn sự này, muội cũng có được chỗ dựa. Muội an tâm ngủ đi nhé, ta đi đây."
Độc Cô Oánh nói:
"Muội có gì mà không an tâm chứ, chỉ cần huynh không mang hôn sự của Lữ gia đến làm phiền muội, muội sẽ không có chút phiền não nào."
Sử Nhược Mai đang muốn rời đi, theo hướng đối diện với Độc Cô Vũ trở về phòng mình. Nàng vừa mới xuyên qua một bụi hoa chợt nhìn thấy một bóng đen bay như cánh quạ vượt qua thành tường hạ xuống hòn giả sơn bên cạnh. Sử Nhược Mai định thần nhìn lên, trong lòng nàng chấn động, thân hình run lên, những cánh hoa lũ lượt rụng xuống.
Người đến không phải ai xa lạ, mà chính là Đoàn Khắc Tà, người nàng vừa yêu vừa hận, người mà vừa rồi nàng còn đang tương tư nhung nhớ! Nguyên là ban đầu Đoàn Khắc Tà theo đại lộ hướng đến Trường An đi được hơn bảy trăm dặm vẫn không tìm được Sử Nhược Mai, chàng lại lộn ngược trở lại hướng về phía nam truy tìm, trùng hợp trên đường quay lại chàng gặp được Lữ Hồng Xuân.
Lữ Hồng Xuân đối với Sử Nhược Mai vốn dĩ có điểm nghi ngờ, Đoàn Khắc Tà nghe nói người họ Sử lại tự xưng là biểu đệ của Niếp Ẩn Nương, còn không phải là Sử Nhược Mai thì là ai nữa. Chàng liền vội vàng theo hướng chỉ của Lữ Hồng Xuân, lên đường không quản gió sương, đến đêm thì tới nơi.
Khi chàng tìm được cửa trước thì cũng đã qua canh ba, theo như lễ mạo thì vốn nên chờ đến ban ngày xin cầu kiến, thế nhưng chàng nôn nóng không chờ nổi. Đồng thời theo như lời của Lữ Hồng Xuân thì Sử Nhược Mai với Độc Cô huynh muội tình cảm rất thân mật, trong lòng chàng cũng có chút nghi ngờ nên bất chấp mạo muội, giữa lúc đêm khuya làm vị khách không mời mà đến. Chàng chuẩn bị trước tiên sẽ tìm gặp Sử Nhược Mai sau đó mới thỉnh tội với chủ nhân.
Chàng hạ xuống trên hòn giả sơn, đúng lúc Sử Nhược Mai từ trong bụi hoa đi ra, từ trên cao nhìn xuống đối diện thấy một người. Trong sát na đó Sử Nhược Mai tất nhiên bị hoang mang thất thố, Đoàn Khắc Tà cũng vừa mừng lại vừa sợ!
Đoàn Khắc Tà run giọng gọi:
"Nhược Mai muội tử."
Chỉ thấy Sử Nhược Mai mặt lạnh như sương, không thèm liếc nhìn chàng một cái, nàng phất tay áo bước đi. Đoàn Khắc Tà liền đuổi theo chụp lấy ống tay áo nàng nhẹ giọng gọi:
"Nhược Mai muội tử, muội, muội nghe ta nói..."
Sử Nhược Mai hất ống tay áo ra, lạnh lùng nói:
"Hãy tôn trọng một chút, ai là muội tử của ngươi?"
Đoàn Khắc Tà mặc dù tâm tình đang sốt sắng, nhưng da mặt không dày, chàng bị Sử Nhược Mai lạnh nhạt như vậy, tức thì mặt đỏ quá tai, trong lúc gấp rút có ngàn vạn lời cũng không biết bắt đầu từ đâu. Sử Nhược Mai cũng rẽ hoa gạt liễu, không nhanh không chậm đi qua hòn giả sơn. Đoàn Khắc Tà trong lòng gấp gáp, chàng cố lấy dũng khí, mũi chân điểm xuống, thi triển tuyệt đỉnh khinh công "Đăng Vân Tung" hô lên một tiếng bay qua đỉnh đầu nàng, hạ xuống trước mặt chặn đường đi của nàng.
Sử Nhược Mai gắt:
"Tránh ra!"
Cước bộ của nàng không dừng, dường như muốn đi xuyên qua Đoàn Khắc Tà. Đoàn Khắc Ta hai tay dang rộng, Sử Nhược Mai đã biến hóa vài lần thân pháp nhưng chung quy vẫn bị chàng ngăn trở. Sử Nhược Mai cả giận nói:
"Đoàn Khắc Tà, ngươi ăn hiếp người."
Đoàn Khắc Tà vội vàng thanh minh:
"Nhược Mai, muội giận ta, ta cũng không trách muội, xin muội niệm tình mối giao tình của tiền nhân hai nhà trước đây."
Sử Nhược Mai nói:
"Như thế nào?"
Đoàn Khắc Tà nói:
"Chúng ta vừa mới sinh ra đã, đã... hầy, nếu như chúng ta bất hòa, cha mẹ dưới cửu tuyền cũng sẽ không nhắm mắt được."
Thật ra Sử Nhược Mai trong lòng sao không muốn giảng hòa với Đoàn Khắc Tà chứ, thế nhưng nàng từ nhỏ đã quen được nuông chiều, ít nhiều có chút tính tiểu thơ, nàng nhớ lại mấy lần Đoàn Khắc Tà làm nàng bẽ mặt trước đám đông, nỗi tức giận ấm ức trong lòng vẫn chưa tiêu hết. Nếu như Đoàn Khắc Tà vừa mới đến liền lập tức cúi đầu nhận tội với nàng thì còn có thể làm tiêu bớt nỗi tức giận trong lòng nàng. Nhưng trời sinh Đoàn Khắc Tà lại không giỏi ăn nói, chàng suy nghĩ một hồi lâu, cho rằng dùng giao tình của hai nhà để đánh động phương tâm của nàng là phương pháp tốt nhất, nào ngờ ngược lại, Sử Nhược Mai lại nghĩ: "Hóa ra là ngươi vì sợ người ta nói ngươi là kẻ bất hiếu bất nghĩa, cho nên lúc này mới đến tìm ta chứ không phải vì thật lòng yêu thích ta."
Đoàn Khắc Tà lại nói:
"Thiết đại ca cũng rất quan tâm đến chuyện của chúng ta, huynh ấy dặn ta nhất định phải tìm được muội đưa về. Nhược Mai muội tử, nhờ muội dẫn kiến với chủ nhân nơi này, nói rõ ngọn nguồn, ngày mai chúng ta sẽ đi sớm!"
Đoàn Khắc Tà tưởng rằng nhắc đến Thiết Ma Lặc có thể tăng thêm vài phần trọng lượng cho lời nói, nào ngờ Sử Nhược Mai nghe xong lại càng thêm bực tức, nàng cười lạnh nói:
"Người khác nói như thế nào, ta hà tất phải để ý đến? Ta chỉ biết ngươi sớm đã nói với ta rằng ân đoạn nghĩa tuyệt, từ nay về sau ngươi đi đường quan lộ của ngươi, ta đi độc mộc kiều của ta. Hôn ước của chúng ta đã hủy bỏ, ta và ngươi cũng không có quan hệ gì, mong ngươi hãy tự trọng, đừng tiếp tục dây dưa!"
Đoàn Khắc Tà xấu hổ vô cùng, chàng lúng túng nói không nên lời:
"Trong quá khứ là ta nhất thời hồ đồ, ta, ta..."
Chàng đang muốn nhận sai, nhưng Sử Nhược Mai đã lớn tiếng kêu lên:
"Ngươi tránh hay không tránh? Nếu không tránh ra, ta sẽ không nhịn nữa!"
Đúng lúc này chợt nghe tiếng Độc Cô Oánh kêu lên:
"Sử đại ca, là huynh phải không? Huynh đang nói chuyện cùng ai vậy?"
Độc Cô Vũ cũng quát lên:
“Là bằng hữu phương nào? Đêm khuya đến đây có gì chỉ giáo?"
Nguyên là huynh muội bọn họ mơ hồ nghe được tiếng tranh cãi, chỉ nghĩ là cao thủ của triều đình đã phát hiện ra bí mật trong nhà bọn họ che giấu "hảo hán" Kim Kê Lĩnh.
Huynh muội hai người vội vàng đuổi đến, lúc này Đoàn Khắc tà đang dang rộng hai tay để ngăn cản đường đi của Sử Nhược Mai, những đường mòn trong hoa viên đều khúc khuỷu, Đoàn, Sử hai người đúng là đang ở giữa vài tòa giả sơn. Bọn họ, một người muốn vượt qua, một người muốn cản trở, dưới anh trăng mông lung, từ xa nhìn lại ai cũng sẽ tưởng rằng Đoàn Khắc Tà đang muốn đuổi bắt Sử Nhược Mai, còn Sử Nhược Mai đang trốn đông tránh tây.
Độc Cô Oánh vì si tình nên gấp gáp nhất, chỉ sợ đến chậm một bước "Sử đại ca" của nàng sẽ bị người ta bắt đi mất. Thân mình nàng phóng nhanh đến, gót chân còn chưa đứng vững đã hướng Đoàn Khắc Tà đâm tới một kiếm.
Kiếm pháp chân truyền của Công Tôn đại nương không phải tầm thường. Độc Cô Oánh nóng lòng cứu người nên hết sức thi triển. Chiêu kiếm này quả nhiên đến nhanh như chớp, mạnh như lôi. Đoàn Khắc Tà chỉ vừa mới nói được chữ "Uy" còn mấy chữ "Khoan hãy động thủ" chưa kịp nói ra thì Độc Cô Oánh đã liên tiếp tấn công ba chiêu chín thức! Đoàn Khắc Tà thi triển tuyệt đỉnh khinh công, lúc bay lúc chớp lúc chuyển thân đã tránh khỏi ba chiêu chín thức của nàng, mũi kiếm của Độc Cô Oánh còn chưa chạm được vào chéo áo của chàng. Thế nhưng mặc dù như vậy, Đoàn Khắc Tà dưới chiêu kiếm tấn công mãnh liệt cũng không dám khinh thường, chàng tập trung tinh thần chú ý vào hướng chuyển động của mũi kiếm Độc Cô Oánh, cho nên càng không thể phân trần được.
Độc Cô Oánh thấy địch nhân bản lĩnh cao cường như vậy, trong lòng nàng hoảng hốt, càng không dám lơ là, một chiêu lại gấp rút một chiêu liên miên không dứt, như dòng Trường Giang đang cuồn cuộn chảy, trong mỗi một chiêu lại ẩn tàng vài phép biến hóa, nếu như Đoàn Khắc Tà không cẩn thận, chỉ sợ cũng sẽ máu tuôn đất bụi.
Độc Cô Vũ tương đối cẩn thận tỉ mỉ, mới nhìn thấy vài chiêu liền biết ngay võ công của Đoàn Khắc Tà hơn xa muội tử mình, chàng không khỏi thầm nghĩ, "Sử huynh đệ vết tiễn thương vừa mới khỏi, bản lĩnh của y cùng với Oánh muội ngang nhau. Oánh muội trong tay có kiếm mà không địch lại người này, nếu như người này thực sự muốn bắt y thì sớm đã dễ như trở bàn tay rồi."
Độc Cô Vũ đang muốn kêu muội muội dừng lại, nhưng tâm niệm vừa động đã nghe thấy tiếng "canh" một cái. Nguyên lai Đoàn Khắc Tà thấy kiếm thuật của Độc Cô Oánh cũng không tầm thường, nếu chỉ dựa vào khinh công trốn tránh, cũng khó bảo toàn không bị sơ thất, thứ hai là trong lòng cũng đã có chút tức giận, vì vậy chàng mới quyết định hoàn thủ, thừa dịp Độc Cô Oánh sử dụng hết chiêu còn chưa kịp biến chiêu, chàng tiến chuyển mình sáp tới phía trước, song chỉ nhắm vào sống kiếm gõ xuống. Cái gõ này chàng chỉ dùng có năm, sáu thành công lực, Độc Cô Oánh đã chịu không nổi, lập tức chân không vững, đầu đâm về phía trước, phía trước mặt nàng đột xuất là một khối đá chặn, Đoàn Khắc Tà liền vội vàng đưa tay chụp lấy lưng nàng.
Độc Cô Vũ cả kinh chỉ nghĩ là Đoàn Khắc Tà muốn ra tay hạ độc thủ, chàng ta vốn đã đứng ở vị trí thuận lợi, tùy thời cơ chuẩn bị ra tay. Lúc này liền nhảy phóng lên, trong không trung xoay người một cái, chiết phiến đã nhắm Đại chuy huyệt phía sau gáy Đoàn Khắc Tà đâm tới.
Sử Nhược Mai vốn vẫn tụ thủ bàng quan, lúc này thấy Độc Cô Oánh sắp ngã sấp xuống, cũng gấp gáp cuống quít tiến lên kéo Độc Cô Oánh sang một bên. Đoàn Khắc Tà không nghĩ đến Sử Nhược Mai tiến lên cứu người, tả chưởng của chàng vung lên hóa giải chiết phiến điểm huyệt của Độc Cô Vũ, còn hữu thủ vẫn đang hướng đến hậu tâm của Độc Cô Oánh.
Một trảo này của Đoàn Khắc Tà vốn là muốn kéo Độc Cô Oánh thoát khỏi hiểm cảnh, thế nhưng Độc Cô Vũ lại không biết được tâm ý của chàng, chỉ cho là chàng muốn tiếp tục thi triển sát chiêu. Phiến đầu vừa chuyển, chân còn chưa đứng vững, chàng ta đã lại điểm vào Trúc Tân Huyệt phía sau lưng Đoàn Khắc Tà.
Đoàn Khắc Tà bị Độc Cô Vũ cản trở, Sử Nhược mai đã nhanh hơn một bước chụp lấy Độc Cô Oánh kéo lại, nàng vừa mới xoay người lại, trảo của Đoàn Khắc tà vừa vặn chụp vào trước ngực nàng. Sử Nhược Mai đỏ ửng mặt, đối với người tập võ phản ứng nhanh nhẹn, huống hồ một tay đối phương đang chụp đến, lại đúng vào vị trí khẩn yếu. Sử Nhược Mai không có thời gian nghĩ nhiều, nàng dựng chưởng đánh khai trảo thủ của Đoàn Khắc Tà. Một trảo này của Đoàn Khắc Tà là ý định cứu người, đương nhiên không xuất ra khí lực, chàng bị Sử Nhược Mai dụng lực đẩy lui, cước bộ loạng choạng, liền bị phiến đầu của Độc Cô Vũ điểm trúng, chàng mượn lực vượt lên phía trước hai bước, tuy không bị điểm trúng huyệt đạo nhưng cũng cảm thấy đau đớn.
Nói thì chậm, nhưng lúc đó rất nhanh, chiết phiến của Độc Cô Vũ lại bám theo điểm tới. Độc Cô Oánh vừa bị thiệt thòi cũng không nén được hận khí, thân mình vừa vững lập tức lại vung kiếm tấn công gấp. Đoàn Khắc Tà hai tay trống không, dưới sự giáp kích của huynh muội Độc Cô, mặc dù khả dĩ vẫn còn có thể ứng phó được, nhưng cũng là đông tránh tây né, cũng có phần chật vật.
Đoàn Khắc Tà không khỏi có chút tức giận, chàng trừng mắt nhìn Sử Nhược Mai, trong lòng nghĩ:
"Bọn họ không phân biệt được trắng đen cùng với ta động thủ, ta cũng không có thời gian giải thích, thế nhưng ngươi vì sao lại tụ thủ bàng quan, cũng không chịu nói rõ chân tướng?" Kỳ thật Đoàn Khắc Tà cũng có thể phân tâm để nói chuyện, nhưng chàng da mặt không dày, cho nên không dám trước mặt người lạ mới mở miệng đã nói Sử Nhược Mai là thê tử của mình.
Nhưng trong lúc gấp rút, chàng cũng không đặt mình trong vị trí của Sử Nhược Mai mà suy nghĩ, không nghĩ rằng Sử Nhược Mai thân là nữ nhân, hơn nữa đối với chàng hận ý chưa tan, làm sao có thể có ý nói rõ chân tướng thừa nhận Đoàn Khắc Tà là vị hôn phu của nàng? Sử Nhược Mai bị chàng trừng mắt, tức giận càng tăng, nàng thấy qua vài chiêu, cũng biết Độc Cô huynh muội vô pháp đả thương Đoàn Khắc Tà, cho nên bất tất phải lo lắng cho Đoàn Khắc Tà, hơn nữa Đoàn Khắc Tà có khinh công tuyệt đỉnh, nếu muốn thoát đi thì không khó khăn chút nào. Nàng nhất thời ngoan tâm trỗi dậy, muốn lập tâm làm cho Đoàn Khắc Tà tức giận bỏ đi. Vừa đúng lúc đó, Độc Cô Vũ hỏi nàng:
"Sử huynh đệ, tên tiểu tử này là ai, huynh có biết hắn không?"
Chàng ta nhìn thấy Sử Nhược Mai vẫn một mực bàng quan tụ thủ, có điểm ngạc nhiên nên mới hỏi như vậy. Sử Nhược Mai đáp:
"Có lẽ là một tên tiểu tặc, Độc Cô huynh, chúng ta tăng thêm sức, không buông tha cho hắn!"
Nàng rút bội kiếm ra, cũng làm bộ tiến lên tấn công.
Độc Cô Oánh liền vội vàng kêu lên:
"Sử đại ca, tiểu tặc này rất lợi hại, huynh, huynh, huynh không được tiến lên, chúng ta đối phó được."
Nàng vốn là lo lắng cho Sử Nhược Mai mới lành tiễn thương, khi giao đấu kịch liệt, khó tránh khỏi miệng vết thương sẽ rách trở lại. Độc Cô Vũ thầm nghĩ, "Thân thủ như vậy, quyết không phải là tiểu tặc. Nhất định là cao thủ nhất đẳng của triều đình." Chàng ta biết rõ kinh nghiệm giang hồ của Sử Nhược Mai quá ít, chỉ nghĩ là nàng nhận lầm thân phận của đối phương, còn chưa nghĩ đến nàng mới bị tiễn thương vừa lành, cũng khó trách nàng đứng tụ thủ bàng quan. Chàng ta lúc đầu vốn có một chút nghi ngờ, nghi ngờ Sử Nhược Mai và người này có quen biết, lúc này thấy Sử Nhược Mai trả lời như vậy lòng nghi ngờ cũng biến mất, lại càng gia tăng tấn công.
Đúng là:
Uyên ương bỗng chốc ra cừu hận
Cũng vì đố ý chẳng chịu buông.
Muốn biết chuyện sau thế nào? Mời xem hồi sau sẽ rõ.