Vấn Thiên Khúc
Quyển 1 - Chương 19
Trước rằm trung thu
Người viết: lanhtamkhach
Nguồn: 4vn.eu
Tây bắc Thương Châu, Vạn Tà tông, Vạn Tà đại tháp, ngoài Cấm Ngục,
Nhìn theo dáng lênh khênh biến mất sau khúc quanh, hắc y nhân nhỏ bé vẫn kiên nhẫn đợi cho đến lúc trên nền hành lang cũng không lưu lại dấu vết gì của vị sư huynh cao lêu đêu vừa đi qua.
Thêm một khắc nữa. Không gian vẫn hoàn toàn yên ắng. Thân hình bé nhỏ phủ kín hắc y mớt thoáng động.
Quang cảnh trong Cấm Ngục đã khác. Vị hán tử trung niên rũ liệt một góc, mùi huyết khô tanh lợm bốc lên, sự sống nếu còn cũng leo lét như đèn trước gió. Vả lại, sống như thế, biết thê nhi rơi vào nhục cảnh như thế, phải chăng còn đau khổ hơn chết ?
Thế vai cho ông nơi gần trụ kim loại là người vợ hiện cũng đã bất tỉnh trong đòn roi tra khảo của cậu con trai mặt mụn. Khuôn mặt bụ bẫm bầu bĩnh đã biến mất, nhường chỗ cho đôi mắt hõm sâu và cặp má chảy dài xanh tái hốc hác.
Hình ác quỉ trên thạch trần vẫn âm u huyết khí, lom lom nhìn cảnh tượng rùng rợn phía dưới.
Đột nhiên,
Một khối hắc khí lặng lẽ lướt đi trên nền Cấm Ngục nhớp nháp nặng mùi, tiến đến một chiếc lồng đặc biệt. Bên trong đứa bé gái chừng 5, 6 tuổi đã ngừng khóc, đôi tay cháy đen. Có lẽ nó đã chạm vào song kim loại. Thân thể bé nhỏ ẹp một đống không khí lực, đầu hướng về trung tâm Cấm Ngục. Những hình ảnh đòn roi tra khảo của người anh trai giáng xuống thân thể bèo nhèo của người mẹ hiền hiện rõ mồn một trong đôi mắt trừng trừng vô hồn không chớp.
« Tách ! »
Cửa lồng bật mở.
Hắc khí tràn vào.
Đứa bé gái mềm oặt biến mất.
Khoảng một khắc thời gian sau, bên trong Cấm địa Vạn tà tông,
Một hắc y nhân đang khom người trước tượng ác quỉ kì bí khuất lấp trong làn hương trầm mờ ảo bốc lên từ một đại đỉnh bằng huyền thiết.
- Tông chủ, đệ ngũ trưởng lão đã mang con bé rời khỏi tông môn !
Một âm thanh lạnh lẽo như vang lên từ cõi A Tỳ địa ngục vang lên từ phía thần tượng:
- Phái người tra xét đường dẫn tới Hayek học viện, sau đó là đường đến Thần Phong môn.
- Thưa vâng, Tông chủ !
Hắc y nhân khom sâu, cúi đầu, thần tình không thể nhận ra sau lần vải đen trùm kín, đoạn đi giật lùi rời khỏi Cấm địa.
Khói trắng từ Huyền thiết đại đỉnh lập tức đặc dần hiện lên khung cảnh trong Cấm Ngục.
Cậu thiếu niên mắt đã dại hẳn, đờ đẫn ngây ngô ngó chiếc lồng mở toang phía xa.
« Muội tử đã bỏ đi ? ... Đã chết ? ... »
Chỉ là suy đoán theo lẽ thường thôi, chứ nhìn đôi mắt của thiếu niên ấy, làm sao nhận ra được những thứ gọi là suy nghĩ hay sắc thái cảm xúc của con người.
Thân thể còm cõi của thiếu niên thoáng rung lên khi ánh mắt chạm phải nhân hình đầy máu, tóc tai rối loạn bất tỉnh trên nền Cấm Ngục.
Đồng tử trong đôi mắt nó như nở to ra, mỗi lúc một đen và lạnh lẽo. Tựa như một cánh cửa từ từ kéo ra, nhốt lại những cảm giác mang đến khổ đau cho loài người. Phải chăng tốt nhất là chẳng có cảm giác gì nữa, đừng bận tâm về điều gì nữa ?
Đôi mắt tê dại thống khổ của kẻ chạy trốn thực tế dần được thay bằng sự trống rỗng. Sau đó sẽ là gì ? Câu hỏi này e rằng chỉ có đám nhân vật cấp cao của Vạn Tà tông mới trả lời được.
Bất quá, cái đôi mắt có đồng tử nở rộng, màu đen thẫm lan khắp thế kia quả không giống mắt con người cho lắm. Cũng khó kiếm ra loài động vật nào có đôi mắt như thế. Hơn nữa mỗi lúc một vơi đi vẻ sống động.
Đôi mắt kiểu này may ra chỉ có ở những xác chết, những vật không còn toát lên sinh khí.
*
**
- Akira thật lạ lùng kể từ khi đọc quyển cổ thư màu xanh!
Akhil, Ryu và Atiyah đang ngồi với nhau. Phía xa xa, Phương Đạt đang xếp bằng trên một nhánh dương liễu mỏng mảnh không ngừng lay động theo gió trong biệt khu Korpiklaani. Phương Đạt lúc nào cũng luyện công lâu nhất trong nhóm 5 người phòng 516.
Cả bọn kéo đến biệt khu này tập luyện tránh ánh mắt soi mói tò mò cùng các rắc rối không cần thiết. Điều bất tiện duy nhất là mùi vị biệt khu không phải lúc nào cũng thơm tho. Như hôm nay, từ mảng vườn bên cạnh truyền đến mùi cá chết. Ryu nói là Hoenir sư phụ đang thử nghiệm với mấy cây thủy sinh ăn thịt. Tuy nhiên sau một vòng khảo sát, Atiyah vẫn chọn góc này của Korpikllaani. Mấy chỗ trống còn lại nếu không có biển cảnh báo nguy hiểm thì lại bốc mùi động vật phân hủy lúc cao điểm nhất cộng với mùi chua loét của đám cơm nát thiu ủ dưới mấy khóm hoa thân cỏ màu trắng tinh có mấy gân tím sẫm chạy từ phía nhị đến hai phần ba cánh hoa. Ryu bảo sư phụ Hoenir cưng mấy khóm hoa này lắm. Còn ba tên bạn thì bịt mũi chạy bay biến từ đời địa nào, không đứa nào lưu lại nghe Ryu giảng giải mấy khóm hoa chết tiệt ấy quí báu chỗ nào, công dụng siêu phàm ra sao.
Atiyah bảo Ryu lậm Mộc hệ quá rồi, mê muội quá rồi. Akhil và Phương Đạt không nói nặng thế nhưng không phản đối được. Một đứa há to mồm giảng giải trong không gian nồng nặc các mùi kinh khủng thế thì thật quả không thể nói là bình thường. Ít ra có thể khẳng định khứu giác và cả xúc giác hẳn đã suy thoái đến mức chai lì vô cảm, không còn phân biệt được các thứ mùi nữa. Thật đáng thương làm sao, lại vẫn còn toe toét cười được nữa chứ !
Nhưng so với kẻ khác, Ryu đâm ra còn là đứa trẻ dễ mến dễ thương, hoặc ít nhất còn tìm được lý do thuyết phục để giải thích mấy sự bất thường.
Thời gian gần đây, Akira bỗng trở chứng ở tịt trong phòng, thậm chí không thèm đến lớp, gọi cách gì cũng không mở cửa, lại còn đáp lại đầy cáu bẳn. Đến mức Akhil phải bật lên cảm thán trong lúc đợi Phương Đạt xả công.
- Xem chừng Akira đang tập trung mật luyện. Hơi nước phả ra mù mịt từ phòng nó !
Ryu vẻ thông hiểu đáp lại lời của Akhil.
Atiyah thì vẫn trầm ngâm, đoạn từ từ nói :
- Nhưng Akira từ trước đến nay vẫn không thích thủy hệ cơ mà ! Thậm chí là căm ghét !
Ryu nhún vai, bộ dạng đầy vẻ bó tay, hết thuốc chữa rồi :
- Chịu ! Nó có thể đổi ý chứ ! Hoenir sư phụ có nói Akira mạnh nhất về thủy hệ chứ không phải quang hệ. Sư phụ còn bảo có thể so sánh với Thủy Lan, con bé bên nhà Baldr, ái nữ của Diêu Lam trưởng lão và Tiêu Hà phu nhân. Nó đứng thứ 2 ngay sau Atiyah trong bảng tổng sắp chung cuộc đấy !
Atiyah không nói thêm, cũng không để ý cuộc đấu láo ồ à giữa Ryu và Akhil. Cặp mắt màu bạc đầy ưu tư.
- Ta lên thư viện chút ! Các ngươi đợi Phương Đạt rồi về sau nhé !
Atiyah trầm giọng rồi rời đi.
Phương Đạt lúc đó vẫn ung dung tiêu sái ngự trên nhánh liễu yếu ớt. Nó đang luyện phong hệ công pháp.
Quyển sách kì dị chứa đầy cổ văn kì bí hóa ra là một kì thư cổ về phong hệ. Cũng không ngờ Đa ngữ cầu ngày trước Akhil dùng cho nó lại chứa cả thứ cổ ngữ dùng trong sách. Tối hôm đó, khi Phương Đạt đọc lên chữ đầu tiên, những kí tự còn lại rùng rùng chuyển động nhốn nháo như đám nòng nọc bị đánh động, lũ lượt xếp hàng thẳng băng lửng lơ trong phạm vi quyển sách. Phương Đạt kể từ đấy vùi đầu học Phong hệ, hiện thân thể cũng đã trở nên rất nhẹ.
Atiyah cùng Ryu đều bảo Phương Đạt có thiên phú Phong hệ, mới gần 10 ngày đã đạt thành quả không tệ.
Hướng dẫn trong cổ thư cũng tinh kì, chú trọng thực nghiệm cảm nhận gió và những thay đổi tinh vi trong không khí. Atiyah nghe Phương Đạt đọc qua có nói chỉ chừng một phần ba thích hợp với ý tưởng của nó nên Phương Đạt đành tự luyện một mình.
Thời gian cứ chầm chậm lướt qua trong sự kiên nhẫn chờ đợi của Ryu và Akhil. Hai nhóc này đã thôi đấu láo quay ra đùa nghịch kiểu khác. Mười quang kiếm từ mười đầu ngón tay Ryu đang múa lượn cản lại mười hắc khí kiếm của Akhil. Dĩ nhiên Ryu chịu lép vế vì nó không xuất sắc về quang hệ như Akira, trong khi Akhil lại mạnh tuyệt đối về Hắc ám hệ.
*
**
- Hừ, tên Atiyah nói ở đây mà !
Akhil cười cười với Ryu đang bực bội :
- Chúng ta đấu đến cả chục hiệp lâu thế, Atiyah phải về phòng rồi mới đúng !
Ryu mặt nặng như chì không nói năng gì nữa, kéo Phương Đạt chạy vù về phía kí túc xá Simorgh.
« Sầm ! »
Cánh cửa như muốn bung ra vì sức đẩy của Ryu. Cảnh tượng đập vào mắt càng muốn Ryu xịt khói.
Atiyah tì cái cằm thanh tú lên bàn, người như chảy ra lười nhác, cặp mắt bạc lờ đờ ngắm Long hình hồ ly Pi và bạch lang Saya cùng Kim Điêu Vương vẫn ngủ li bì.
Ryu chợt thốt lên :
- Hô, nhìn kìa, Saya lạ quá !
Akhil và Phương Đạt từ đằng sau đẩy Ryu đang chắn trước cửa ra. Bạch lang Saya đang lấp lánh như kim cương, thân thể huyền phù xoay chuyển trong không gian cũng nhanh hơn, một dòng quang mang trắng mờ cuốn theo.
Phương Đạt hô lớn lên sau khi khép lại cánh cửa chính :
- Akira ! Ra đây mau ! Saya lạ lắm này !
Đáp lại là tiếng lanh lảnh giận dữ của Akira, thậm chí còn chen lẫn tiếng đập phá của đồ đạc :
- Im đi ! Điếc tai đau đầu quá!
Ryu và Akhil đồng thở nhẹ, kéo Phương Đạt còn sững sờ ngồi xuống chiếc bàn tròn chung.
Ryu lắc lắc Atiyah :
- Ngươi ốm à ? Trông như mất hồn thế ! Đừng nói lại trúng gió, trái tính trái nết như ai kia!
Atiyah uể oải ngước nhìn Ryu đang nói oang oang, miệng vẽ một nụ cười mơ hồ, chẳng có tý kiêu bạc thường thấy.
Phương Đạt lẩm bẩm :
- Thật không còn hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa !
Akhil bành môi vẽ thành một nét ngang cam chịu, không buồn bình luận gì, dồn sự quan tâm vào ba dị thú trước mặt. Hữu thủ bất giác vuốt theo chiều dài của chiếc hắc tiêu giấu trong ngực. Có lẽ Akhil đang nhớ đến Kira, con ngân sắc đại bàng đã lâu không gặp.
Ryu nhẹ giọng :
- Akhil, lần tới ta xin Hoenir sư phụ cấp cho Kira một thân phận đặc biệt cho phép ra vào môn phái. Nhưng nó phải ở trong biệt khu mới được vì to lớn quá !
Sự vui sướng cháy lên trong ánh mắt Akhil. Ngay cả Phương Đạt cũng suýt buột miệng hùa theo Akhil cám ơn Ryu.
*
**
Đêm xuống, chị Hằng e ấp nép một phần trong mây. Ánh trăng dịu rải một màu huyền ảo lên khắp tiểu lầu nơi Tiêu Hà phu nhân đang ngóng trông phu quân. Cặp mắt xanh mơ màng của bà nhìn lặng ra phía những luống hoa nhỏ đang xao động không ngớt trong gió.
- Mẫu thân ! Phụ thân chắc sắp về rồi !
Tiêu Hà phu nhân thoáng cười quay lại vuốt mái tóc xanh màu biển của cô con gái rượu Thủy Lan :
- Ừ, chắc có sự biến gì trong môn phái ! Nhưng không sao ... còn nhìn kìa, con vài hôm nữa là trăng tròn. Trăng mùa thu, tròn nhất, lớn nhất, sáng nhất vì nền trời trong vắt và ...
Thủy Lan thấy mẫu thân tỏ ý chờ đợi liền tiếp :
- Và không gian thu đầy gió mát lành, khắp nơi đều hiền hòa, thư thả !
Tiêu Hà phu nhân bật cười nhẹ hài lòng.
Những điều trên đều đúng cả, bất quá Thủy Lan dù tinh minh đến mấy cũng không thể nhận ra một thoáng sững lại của mẫu thân.
*
**
Trong thời gian này, ở một phòng lớn trên tầng 7 Đại Sảnh Đường, Diêu Lam cùng Ratto Thoth nhị vị trưởng lão đang ngồi song song với nhau, hướng về một tử thi đầu nát bét, máu ướt đầm mớ y phục đen sẫm.
- Là số 5, đệ ngũ trưởng lão Vạn Tà tông ! Nguyên nhân tử vong là do tự tuyệt.
Cặp mày dài của Ratto trưởng lão khẽ động, gật đầu đồng ý với vị sư đệ tóc ngắn màu bạch kim, ông trầm ngâm :
- Không rõ hài nhi kia có vai trò gì mà vị trưởng lão chấp nhận phải lại môn phái cứu ra. Xem chừng cô bé chịu không ít chấn động mạnh về thần trí !
Âm thanh trầm uy của Diêu Lam trưởng lão vang lên tiếp lời :
- Sư huynh, phải vài hôm nữa, đợi tiểu hài này lại sức chúng ta mới thẩm soát kĩ được, nếu không e rằng não bộ của nó sẽ bị phá hủy hoàn toàn ! Đệ sơ kiểm chỉ thấy âm thanh một phụ nhân – chắc hẳn là của vị đệ ngũ trưởng lão Vạn Tà tông – rằng : tìm cho ta Hương nhi, nói rằng mẫu thân rất nhớ nó !
Ratto trưởng lão vẫn đăm chiêu :
- Hài nhi này cũng không bình thường, chịu được sự trao truyền toàn bộ thần lực của một đại cao thủ.
Diêu Lam trưởng lão cũng không bình luận gì nữa, ánh mắt ông chuyển về các đồ cá nhân của vị trưởng lão xấu số của Vạn Tà tông.
Tiếng Ratto trưởng lão lại vang lên :
- Sư đệ, chúng ta chỉ thu một số đồ hắc ám thôi, để sau này trao lại cho tiểu hài này.
Diêu Lam trưởng lão hơi nheo đôi mắt bạc :
- Sư huynh ! Huynh định thu nhận hài nhi này sao ? … Cũng không vấn đề gì ! Nhưng phải qua sự kiểm tra của thần điểu Simorgh mới được ! Dù gì hài nhi này cũng lưu tại Vạn Tà tông, không chắc tông phái này có động tay động chân thi triển tà pháp gì không !
Ratto trưởng lão liền đáp :
- Điều này là đương nhiên ! À, sư đệ, đệ xem tình hình mấy đệ tử tân sinh vừa rút về này !
Vị trưởng lão tóc bạch kim có khuôn mặt lãnh tuấn tuyệt đẹp khẽ đón một tường trình từ tay vị sư huynh tóc bạc già nua, đôi mắt ông khẽ ánh lên tia tán thưởng :
- Lũ nhóc ngày nay thật liều lĩnh … à cũng không khác thời niên thiếu của huynh đệ ta bao nhiêu ! … Sao ? … 2 đệ tử nhà Baldr bị thương nặng, tương tự 3 đệ tử nhà Simorgh và 4 đệ tử nhà Sobek? Tất cả đều hôn mê sâu ? Các đệ tử khác nói bị lạc nên không rõ nguyên nhân tai nạn của đồng môn? Bạch vụ kì dị xuất hiện ? Các đệ tử giám sát cũng không có thông tin nhiều hơn ?
Ratto trưởng lão trầm lặng nhìn vị sư đệ mắt bạc đang tỏ vẻ kinh ngạc. Dù rằng Mẫu Lâm quả nguy hiểm, đệ tử Thần Phong môn sơ nhập lần nào cũng chịu thương tổn, môn phái thậm chí còn lường trước cả những hiểm nguy đến tính mạng, nhưng lần này quả có hơi kì dị.
Thần thú cường đại không hiếm nơi Mẫu Lâm nhưng sao chỉ gây thương nặng mà vẫn để sống sót ?
Nghi vấn này cũng hiện rõ trong cặp mắt lạ của Diêu Lam trưởng lão.
Nhị vị trưởng lão thoáng quay người nhìn nhau. Đôi mày dài trắng như cước của Ratto trưởng lão sáng lên dưới ánh trăng chiếu xiên xiên vào đại phòng.
Ngoài kia, gió đã xua tan mấy đám mây trắng lởn vởn quanh vầng nguyệt, có điều mặt trăng vẫn chưa vẹn toàn, lửng lơ như một cái đĩa lớn khuyết góc nhỏ, đính trên nền trời xanh thẫm.
Hôm nay mới là ngày 14 tháng tám !
*
**
Trong gian phòng cá nhân thuộc phòng 516, Phương Đạt vẫn trằn trọc chưa ngủ. Không hiểu sao nó cảm thấy bồn chồn mà không rõ nguyên cớ.
Cửa sổ mở toang, ánh vàng dịu ùa vào theo gió đêm, thổi tung hai bên rèm cửa đã bị kéo hết sang hai bên.
Phương Đạt nhỏm dậy, nó quyết định không ngủ nữa, ngoảng mặt ra ngoài cửa sổ, tóc bay bay theo gió. Mắt nó đã nhắm tự khi nào. Lại luyện công.
Nơi phòng sinh hoạt chung, Akhil lặng lẽ nhìn Saya phiêu phù chuyển động trong không khí, toàn thân mỗi lúc một tỏa rạng, lấp lánh.
Akhil không thèm liếc về phòng Akira lấy một cái. Nếu Kira có biến đổi thế này, hẳn nó phải nhẩy cẫng lên reo mừng ấy chứ.
Saya dường như không biết điều đó, vẫn chìm đắm ngủ mê, mũi thoát ra rồi lại hít vào dòng khí lấp lánh như bạc.
Akhil tập luyện hắc ám hệ, nhưng đêm nay vẫn mở cửa ngắm nhìn vẻ đẹp hiền dịu của vầng nguyệt.
Cửa phòng vẫn để ngỏ vì hình như Saya xoay vòng có chút nhanh hơn nếu nó làm thế.
Akhil say mê quan sát từng biến chuyển tinh tế của Saya bạch lang. Nó không để ý thấy trong góc khuất của cánh cửa, chiếc áo nó mặc ban chiều đang có một khối nhỏ nhè nhẹ sáng lên màu của ánh trăng, và chỉ hiện ra rõ ràng trong bóng tối.
Đóa bạch mai kì lạ ngày nào đang tỏa ra một thứ quang mang mơ hồ dìu dịu.
Phải chăng vì vậy mà Phương Đạt phòng gần đó cảm thấy khó ngủ ?
Không ai rõ phản ứng của Akira. Căn phòng đó, đêm nay, thật yên tĩnh.
Có điều, trước một cơn mưa lớn, hoặc một cơn bão, đất trời không phải cũng rơi vào sự tĩnh lặng đến ngột ngạt sao ?
Nhưng ánh trăng huyền diệu và êm ả thế kia mà !
Dù mặt trăng đôi khi cũng đi liền với nhiều truyền thuyết kinh dị dọa dẫm trẻ con.
Tuy nhiên, nhìn vẻ hiền hòa của cảnh vật dưới trăng, lại nhớ là đang ở Mẫu Lâm, trong Thần Phong môn – đệ nhất đại phái, vô địch đại phái dưới gầm trời này – ai còn bận tâm đến mấy chuyện hắc ám xa xôi tận đẩu tận đâu làm gì !
Nguyệt quang vẫn dịu dàng rải vàng nơi nơi, thời gian cứ êm đềm trôi qua cõi thế thanh bình.
Một ngày mới rồi cũng đến. Ngày rằm, ngày vầng nguyệt đẹp nhất, viên mãn nhất của năm.
Một ngày mới giữa thu, dĩ nhiên, thật đẹp, thật sảng khoái. Cây lá mướt lên, nền trời trong trẻo, chim chóc rộn rã.
*
**
Last edited by lanhtamkhach; 03-05-2009 at 10:53 AM.
|