Chapter XVII: Jeff.
Dường như mùa mưa dần đi qua khi ánh bình minh báo hiệu rằng thành phố sẽ tiếp tục có một ngày nắng đẹp. Mà ánh nắng vui tươi cũng chẳng ăn nhập gì với tâm trạng của cô lúc này cả.
Hôm nay cô đi gặp Jeffron.
Cô chẳng hiểu vì sao mà mình phải chuẩn bị tất cả những thứ súng ống đạn dược này để làm gì nữa … chẳng lẽ cô phải giết ai đó sao? Giết Jeff là điều mà cô chẳng mong muốn chút nào. Cái cảm giác đáng sợ tối hôm trước bây giờ quay về vây lấy đầu óc cô khiến nó vốn đã nặng trĩu vì cả đêm mất ngủ nay lại càng trở nên mệt mỏi.
Làm sao đây ... ?
Cô chỉ còn biết cầu thần linh phù hộ cho mình, dù cô chưa bao giờ là một đứa trẻ mộ đạo cả. Bây giờ cô chỉ biết trông cậy vào may mắn của mình thôi. Jeff …
Test đòi cô cho cậu nhóc đi theo.
Cô không hiểu việc đối đầu với Jeff hay với phân nửa Vampire Guild thì có gì hay ho mà cậu lại muốn tham gia. Mà bây giờ cô cũng không còn tâm trí đâu mà thắc mắc nữa. Cô cứ để cậu nhóc đi theo thôi, mong là cậu sẽ không làm cô vướng víu gì.
Cái tin Allen tìm được phương thuốc chữa khỏi bệnh cho tiểu thư Mỹ Xuân khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Gắn bó bấy lâu nay rồi, cô cũng xem họ như những người bạn tốt cho nên tin mừng của họ cũng làm cô vui lên phần nào. Chỉ có thái độ của Randall là hơi khó hiểu, anh ta có vẻ không được vui khi nghe tin này, cô có thể cảm thấy điều đó dù ngoài mặt Randall vẫn tươi cười chúc mừng mọi người. Cô cũng không bận tâm lắm, dù gì thì chuyến này anh ta cũng chọn ở lại VKG.
Chapter XVII: Jeff.
Sheryl xem ra dễ chịu hơn Randall nhiều, cô đi khá nhanh và chẳng nói năng gì nhiều trên suốt dọc đường. Jenny thích như vậy hơn, nói nhiều như Randall thì chỉ thêm phân tâm chứ chẳng ích gì. Nhưng tiếc là Test lại thế chỗ anh chàng đó một cách quá ư “hiệu quả” khiến cô phát bực. Cậu nhóc cứ luôn tìm cách bắt chuyện với cô, mà toàn những chuyện đâu đâu. Chỉ đến khi cô sắp nổi khùng lên thì cậu mới chịu từ bỏ cái ý định đó mà ngậm tăm trên suốt quãng đường còn lại. Xin lỗi nhé Test, nhưng đây không phải lúc …
Tòa thị chính cũ hiện dần trong tầm mắt. Bây giờ thì tòa nhà cũng cũ mục quá rồi, vì ngoài bọn vampire chọn nơi đây làm trụ sở thì cũng chẳng có ai bén mảng đến làm gì.
“Ông anh mình cũng biết chọn chỗ quá nhỉ?” – cô khẽ thở dài.
…
Chào đón cả nhóm là một mảng tưởng trắng vấy bùn đất nhem nhuốc, đầy dấu chân người. Chính giữa đó là hai cánh cửa xoay bằng gỗ, loại phổ biến từ hồi hai thập niên trước. Cô đẩy cửa đi vào … lần đầu tiên cô gặp Jeff cũng ở trước một tiền sảnh như thế này, trước một cái cửa xoay giống như thế này. Đó là lúc cô đi với các xơ đến giúp phân phát thức ăn ở trại tị nạn …
Khùng thật! Đây đâu phải là lúc để mà nghĩ vẩn vơ! …
Vụt.
Hai bóng người hạ xuống rất nhanh từ trên trần sảnh, dáng bộ nhanh nhẹn đủ cho cô biết họ là cái gì rồi. Tức thì, hai mũi súng chĩa ra sẵn sàng nhả đạn. Nhưng họ trông chẳng có vẻ gì là muốn tấn công cô cả.
_ Sheryl – một người lên tiếng – Đại ca đang chờ cô ở sảnh trong.
_ Cảm ơn Vance. Chúng tôi vào đây. – Sheryl khẽ gật đầu, đoạn quay sang Jenny – cô sẵn sàng rồi chứ?
…
Nắng! Ánh nắng tràn ngập suốt chiều dài căn phòng trông thật rực rỡ!
Cái gọi là “sảnh trong” thật ra chỉ là một gian phòng dài vốn được dùng làm văn phòng tiếp dân và làm ba thứ giấy tờ lằng nhằng, nay đã được dọn dẹp hết bàn ghế. Nhưng bất ngờ nhất đối với Jenny vẫn là nắng! Cô không nghĩ là sẽ thấy ánh mặt trời ở cái “sảnh trong” này, dù gì thì nó cũng là sào huyệt của bọn vampire mà? Thật …
Và tất nhiên, ở cuối sảnh là “người đó”.
Cô luôn mong được gặp lại anh, nhưng không phải trong tình cảnh như thế này, khi mà có thể cô buộc phải bắn một ai đó. Cái ý nghĩ giết nhầm anh đã dày vò cô suốt hai hôm nay, chẳng lẽ nó không thể tha cho cô sao? Ánh nắng trong sảnh chẳng giúp đầu óc cô sáng sủa hơn chút nào, trái lại, sự xuất hiện của anh khiến Jenny trở nên lúng túng hơn.
_ Em làm tôi thất vọng quá Sheryl!
Anh ngồi trên một chiếc ghế kim loại được rèn đúc sơ sài, nhưng phong thái chẳng khác nào một vị vua đang ngồi giữa vương quốc của riêng mình. Vị vua ngồi chống cằm trên ngai, bàn tay anh che hết nửa khuôn mặt, những ngón tay thô dài và hơi xương ấn nhẹ lên đôi mắt đang nhắm nghiền. Nhưng rõ là anh không hề ngủ.
_ Đến lúc anh phải dừng mọi thứ lại thôi! – cô gái cố giữ giọng rắn rỏi.
Anh hít một hơi dài và mở mắt ra, vẻ giận dữ.
_ Em cho mình cái quyền gì mà bảo tôi phải …
Ánh mắt anh dừng lại ở hai kẻ đồng hành, trên khuôn mặt không giấu được vẻ bất ngờ. Chắc chắn là anh đã không biết về sự hiện diện của Jenny nãy giờ. Và rất nhanh chóng, sự ngạc nhiên đã chuyển thành tức giận. Bỗng “vút” một cái, anh đã ở kề bên cô, gầm gừ:
_ Anh đã nói với em thế nào nhỉ? Nếu em còn quay lại thì chính tay anh sẽ phải giết em, nhớ chứ?
Cô đã suy nghĩ từ suốt bao năm qua rồi, còn lúc này là lúc phải quyết định dứt khoát. Khẩu súng bỗng trở nên nặng như chì dù đó vẫn là khẩu súng cô hay dùng. Cô không thể ngăn tay mình run lên khi mũi súng chỉ thẳng vào giữa hai mắt Jeff. Điều này thật khó hơn cô tưởng.
Jeff thở dài, nét mặt anh sa sầm xuống:
_ Em hiểu chưa Jennifer? Em không thể bắn anh, và anh luôn có thể giết em. Đó mới là vấn đề! Giờ thì hãy về đi!
Jeff luôn đúng … nhưng cô không muốn chứng minh lại điều đó lần nữa.
PANG.
…
Cô đổ sụp xuống sàn, thút thít.
_ Thế đấy …
Hắn đứng chết trân nhìn cô gái. Có lẽ mọi việc không còn giống như những gì hắn nghĩ. Jenny của hắn đã biết suy nghĩ khác rồi. Cô bé ngày xưa nay đã trưởng thành thật rồi.
_ Em … em chỉ muốn anh quay về. – cô nức nở - điều đó khó lắm sao?
Một bàn tay đặt lên vai hắn. Đó là Vance – thằng phó đảng trung thành:
_ Nếu mày không rời khỏi đây thì tao sẽ quăng mày cho bọn người sói xé xác.
Đến mày mà cũng chống lại tao sao hả Vance?
_ Bây giờ tao hiểu rằng có hai người cần mày nhất, và nơi đây không thích hợp cho những tình cảm giống như vậy, mày hiểu chứ? – Vance tiếp lời.
_ Mày phản tao sao?
_ Ở cái nơi này thì chỉ có mày là thằng duy nhất tự nguyện trở thành vampire mà thôi, không ai có thể hiểu được mày, và mày không thể hiểu ai hết. Bọn tao đã chán ngán chuyện giành giật quyền thế ở cái nơi này rồi. Bất hạnh một lần trong đời với bọn tao là quá đủ! Con đường của mày sẽ dẫn anh em đến cái án tử hình nặng nề hơn thôi!
Thế đấy … như thế là đủ rồi. Hắn không còn đủ kiên nhẫn nữa. Bây giờ thì hắn phải tự mình trả thù cho cái gia đình thân yêu của hắn đã bị người ta cướp mất. Mất đi sự ủng hộ của Vance đồng nghĩa với việc mất đi phân nửa số thành viên trung thành, mà chỉ còn phân nửa thì cái hội vampire của hắn thành cái mớ hổ lốn à? Đã thế thì thà hắn đi một mình cho rồi, sống chết ra sao cũng kệ!
_ Anh đang nghĩ gì vậy? – Sheryl lên tiếng hỏi hắn.
_ Đã thế thì tao cũng chẳng cần tụi bây nữa! – hắn quát tháo – Lũ chết nhát! Tao làm việc này một mình cho rồi!
BỐP.
_ ĐỒ NGU! NẾU ANH LÀM ĐƯỢC THÌ SAO CHỊ ẤY PHẢI LO LẮNG CHO ANH HẢ?
Thêm một tiếng “BỐP” rõ to nữa, và hắn có thể nghe thấy phần sọ trái của mình nứt ra răng rắc. Hắn đỡ được cú đấm thứ ba, nhưng cú thứ tư thì không. Hắn cảm thấy má phải nhói lên, cứ như cả xương hàm muốn sút ra khỏi mặt vậy.
Nhưng hắn cũng không vừa. Dồn hết cả sức lực, cả hai – hắn và thằng nhóc – lao vào nhau như những con trâu điên đang hăng máu. Chỉ tiếc là hắn không thể biến hình để dùng móng vuốt, nếu không thì hắn đã có thể xé xác thằng nhãi này dễ như bỡn.
Ba bóng đen lao nhanh vào trận ẩu đả nhưng không phải để thêm dầu vào lửa mà để ngăn cả hai lại. Tai hắn gần như ù đặc đi, chỉ còn nghe loáng thoáng tiếng Jenny hoảng hốt can ngăn, tiếng Vance gầm gừ kiềm thằng nhãi lại, tiếng Sheryl lo lắng hỏi han hắn … một mớ âm thanh hỗn độn, kết thúc bằng một tiếng thét chói tai.
…
Hắn có thể cảm thấy những mảnh sọ của hắn dần liền lại, mọi hình ảnh bớt mờ nhòe, trở nên liền mạch, rõ ràng hơn. Tiếp theo đó là hình ảnh Sheryl đang vây lấy hắn, vẻ mặt em rõ là đang rất lo lắng. Test đang nằm trên sàn nhà thở dốc, cả thân người co giật liên hồi. Còn Jenny thẫn thờ nhìn hắn …
… ánh mắt đó … hắn ghét phải thấy ánh mắt đó … hắn đang làm cô buồn, rất buồn.
“Jenny … cho anh thêm một năm nữa …” – hắn chỉ có thể nói vậy.
“Nếu anh không lo được cho chị ấy thì để tôi.” – Test lừ mắt nhìn hắn.
Hắn bật cười … thằng nhãi này đang nghĩ cái gì vậy? …
|