Vấn Thiên Khúc
Quyển 1 - Chương 20
Kinh biến
Người viết: lanhtamkhach
Nguồn: 4vn.eu
Akira xoay người khép cửa.
- Ồ, sắp bão chăng ?
Ryu lập tức ngẩng lên nhìn bầu trời xanh ngắt, loáng thoáng vài đám mây trắng. Atiyah rảo bước đi trước, không nói câu gì.
Akhil cười khổ, bước tới gần Akira :
- Mấy ngày vừa rồi ngươi sao vậy ?
Giọng Akira lạnh giá :
- Cảm ơn, không sao đâu ! Tối nay chúng ta phải lên đỉnh Mẫu Lâm đấy !
Ryu đang đi phía trước lên tiếng ngay :
- À, đây là lí do chúng ta được tiếp kiến quí ngài Akira ?
Akhil đành nhắc :
- Bỏ đi Ryu !
Phương Đạt đi sau cùng, trầm ngâm. Cảm giác có điều bất bình thường lởn vởn trong không khí mà nó không sao nắm bắt được. Phía trước, Atiyah vẫn sầm sầm bước đi.
Cảm giác không yên cứ đeo đuổi Phương Đạt cho đến lúc rời Luyện Khí phòng đến Đại Sảnh Đường. Nó lặng lẽ ngồi giữa Ryu và Atiyah, đối diện với Akira.
Ryu lúc này cũng xả được cục tức từ hôm qua, khuôn mặt bầu bĩnh hửng lên vẻ thoải mái. Hôm nay Atiyah phụ trách tất cả các việc nặng nhọc mà không phàn nàn lấy một câu, chính xác hơn là hoàn toàn im lặng. Đến mức Makuni Thor sư phụ cũng phải nhìn Atiyah vài lần. Cho đến giờ vị trưởng lão cao lớn có nước da màu đồng hun đã giảng về các phần tinh tế trong luyện chế như lựa chọn vật liệu, quan sát màu sắc ngọn lửa để ước đoán nhiệt độ, sự khác biệt nếu tráo đổi các công đoạn, lọc tạp chất, ... Ông cũng úp mở là sẽ ra một đề thi thú vị cho đám tân sinh.
Ryu lẩm bẩm :
« Thú vị ? Nhưng là đối với các vị sư phụ à ? Còn đối với đám đệ tử là cả một cơn ác mộng ! »
Ryu còn nhớ lời dặn của thân phụ mẫu về Makuni trưởng lão, một người hiền hòa nhưng rất nghiêm khắc. Nếu kết quả tồi, không có lời giải thích phân trần nào là hợp lý với ông. Liếc nhìn xung quanh, Ryu thấy đồng cảm với vẻ trầm trọng của Phương Đạt. Atiyah hôm nay chăm chú ăn quá mức, Akhil thì thỉnh thoảng lại liếc nhìn Akira còn bản thân Akira cúi gằm mặt gẩy gẩy đồ ăn.
- Ryu, ngươi có thấy gì lạ không ?
Tiếng Phương Đạt khẽ bên tai làm Ryu giật mình quay sang :
- Lạ ư ? Không ... à có, như Akira đã thôi làm cái vẻ kì bí ! Còn Atiyah ít nói hẳn đi !
Ryu hơi ngạc nhiên ngẫm nghĩ, nó thấy Phương Đạt gật gù nhưng lại không có vẻ thỏa mãn hoàn toàn với câu trả lời. Bản thân Ryu cũng tự thấy không bình thường. Nó nói nhiều hơn, cáu kỉnh và bồn chồn hơn.
Ryu đảo mắt nhìn xung quanh. Phòng ăn yên lặng hơn bình thường, mọi người đều đeo một vẻ quạu cọ và giữ một giọng thì thào. Chắc chúng bàn tán về đề thi thú vị của Makuni trưởng lão vừa hứa hẹn. Phảng phất trong không gian có kẻ nói rằng cách đây mấy chục năm vị trưởng lão này đánh trượt 20 thí sinh năm một à.
Ryu hơi quợn, nhưng sao lũ bạn lại không để ý nhỉ ?
*
**
Tiêu Hà và Hiểu Nghi trưởng lão nhìn nhau rồi quay sang nhóm Thiện Di, Ratto Thoth xác nhận :
- Các thương tổn vật lý điều trị rất dễ dàng nhưng các thương tổn về trí não cần một khoảng thời gian chừng một tuần. Hiện chúng ta không nên tra thám đầu óc bọn chúng vì có thể gây ra các hậu quả khó lường.
Vị phu nhân của Diêu Lam trưởng lão nói thêm :
- Trong cơ thể mấy tiểu tử này có chứa một luồng sức mạnh kì dị nhưng không có khí tức hắc ám.
Dung diện lạnh lùng của Thiện Di trưởng lão thoáng giãn ra :
- Cảm ơn nhị vị sư muội !
Đoạn bà nhìn về đám đệ tử nằm thiêm thiếp song song với nhau, mỗi đệ tử được đặt trong một khối quang mang hình hộp chữ nhật màu xanh biếc – màu của thủy hệ và mộc hệ - nhằm duy trì sinh cơ và cứu chữa các thương tổn. Đám chú văn thỉnh thoảng lại gợn lên như sóng biển thông báo tình trạng sức khỏe của từng cá nhân.
Thiện Di trưởng lão đột nhiên lên tiếng :
- Ratto sư đệ ! Đệ hãy phong tỏa gian phòng này bằng Đại địa chú pháp !
Bàn tay trắng như bạch ngọc của bà thoáng giơ lên ngăn sự ngạc nhiên của vị sư đệ cùng nhị vị sư muội.
Ba người nhìn theo bóng vị sư tỷ khoác trường bào màu xám đang lướt đi như gió. Khi quay nhìn nhau, họ nhận ra sự băn khoăn trong mắt những người còn lại.
Đại địa cấm pháp tạo nên vòng bảo vệ vật chất rất mạnh. Nhưng tại sao vị sư tỷ lại ra một yêu cầu kì dị thế trong tình trạng các đệ tử đang hôn mê ? Bản thân thủy mộc nhị hệ quang mang cũng đã hàm chứa sự trói buộc không dễ phá bỏ, thực chất là kiểm soát ngặt về tình trạng cơ thể và phản xạ lại mọi biến đổi. Sẽ khống chế mọi dị biến từ mức độ tế bào đồng thời phát cảnh báo đến trung tâm tầng 7 Đại Sảnh Đường.
Như vậy sử dụng Đại địa cấm chế không phải là thừa sao ?
*
**
Chiều xuống, phía tây vẫn còn thoáng sắc hồng thì vầng nguyệt đã hiện ra mỏng manh trên nền trời xanh ngắt.
Ryu ngồi nhìn Phương Đạt không ngớt ngọ ngoạy bên cạnh nói khẽ :
- Này, ngươi sao vậy ?
Phương Đạt bồn chồn :
- Tối nay Akira, Akhil và ta phải đi có việc. Nhưng lại có lệnh cấm ngặt đệ tử không rời khỏi phòng đêm nay.
Ryu cau mày :
- Để hôm khác không được à ? Hoenir sư phụ cũng nói ta nghỉ không phải đến hôm nay ! Mà sao nhỉ, mọi thứ cứ trục trặc kì dị hết thảy.
Ryu bỏ qua cái lắc đầu của Phương Đạt. Nó cũng không hiểu sao Atiyah và Akira lại trốn tịt trong phòng riêng.
« Tách ... tách ... »
Cơ thể Saya phát ra tiếng nổ nhỏ liên tục. Bạch khí chạy vòng vèo trên lớp lông trắng lấp lánh phản quang như điện xà.
Con sói trắng đang động đậy, tứ chi duỗi ra trong không khí nhưng mắt vẫn nhắm nghiền.
Ryu và Phương Đạt kêu lên khe khẽ, nhưng bị Akhil ra dấu im lặng. Cả ba đứa chăm chú nhìn Saya.
- Đi thôi !
Akira thình lình trở ra từ lúc nào.
Akhil nhăn mặt bất nhẫn nhưng không phản đối. Phương Đạt cũng từ từ đứng dậy, tựa hồ có điều gì giục dã kêu gọi xa xăm.
Ba đóa bạch mai sáng lên huyền ảo trên cổ áo ba đứa.
Ryu ngỡ ngàng khi thấy cặp mắt Akhil không sáng như bình thường mà có vẻ mờ mịt, Phương Đạt thì cứ nhíu mày mãi như cố tìm kiếm điều gì. Akira thì xoay lưng lại.
- Đừng ... đừng đi !
Cửa phòng bật mở, Atiyah ló ra, mặt đầy mồ hôi, khó nhọc tựa vào lề cửa, cặp mắt bạc trừng trừng, lắp bắp.
Akira nhìn Atiyah chằm chằm :
- Ngươi nên nghỉ tiếp đi !
Đột ngột Atiyah cắn mạnh vào môi dưới, máu ứa ra, rơi xuống nền thành giọt, giọng rõ ràng hơn :
- Không ! Ta ... ta nói ở lại !
Ryu tức khắc bật dậy, lục quanh bao bọc toàn thân, trầm giọng :
- Atiyah, chuyện gì xảy ra ?
Đúng lúc Akira từ từ xoay người lại
« Sầm ! »
Bụi tung mù mịt. Tưởng chừng cả tòa kí túc xá Simorgh rung lên. Atiyah ngã ngửa ra sau. Những đứa khác liêu xiêu ngoại trừ Ryu và Akira.
Lục quang lóe lên dữ dội, chặn một đầu sói xám cực lớn thọc qua cửa ra vào, cái mõm ngoác ra gầm gừ.
Ryu bị đẩy lùi từng bước nhưng nó vẫn kiên trì trụ lại. Dù sao lũ bạn nó dường như quá bất ổn.
« Nghiệt súc ! Chớ làm càn ! »
Một âm thanh già nua vọng xuống từ tầng 7 kí túc xá.
Tử sắc quang mang đột ngột xuyên qua trần phòng như một thái đao màu tím khổng lồ chém xuống đầu sói cự đại đang hầm hè.
« Phập ! »
Đầu sói lăn long lóc trên nền phòng 516, máu phun thành vòi, lênh láng, bắn vung khắp phòng.
Ryu thở phào định thần nhìn lai.
Atiyah đã ngất, 3 đứa còn lại biến mất từ lúc nào.
Tiếng chuông vang rền chấn động không gian Thần Phong môn.
« Có địch nhân ? » - Ryu bàng hoàng.
Trên chiếc bàn tròn, Saya bạch lang bỗng mở mắt, chiếu ra hai luồng sáng rực.
*
**
Trăng lên cao, sáng lạnh trên nền xanh thẳm. Đám đại thụ run run theo từng đợt gió thu nơi Mẫu Sơn cao ngất.
Sương trắng đột ngột lan tràn khắp trung tâm Thần Phong môn. Tiếng sói tru giận dữ váng động không gian cộng hưởng với những âm thanh ghê rợn vọng lại từ Mẫu Lâm mỗi lúc một gần.
Những đệ tử bị thương không rõ bằng cách nào thoát khỏi khống chế của thủy mộc song hệ kết hợp cấm chú. Vuốt sắc dài ra từ tứ chi, cào cấu điên cuồng khắp cơ thể, lớp lông đen cứng lan nhanh.
Hóa sói !
Những con sói cực lớn lông đen như sổng ra từ âm tào địa phủ lồng lộn đánh nát lớp tường phòng chữa thương, không ngừng lao mạnh vào lớp Đại địa cấm chú đen bóng. Lớp cấm chú lừng danh về giam cầm và phòng vệ vẫn vững vàng dưới sự công kích liên tiếp nhưng đã bắt đầu rung lên.
Những đầu sói bét ra rớm máu. Loáng thoáng những vuốt dài màu đen gãy vỡ rơi lẫn trong đám máu lênh láng thành từng vũng, lệt sệt kéo dài đến từng thân sói.
Nhưng chúng tựa hồ đã phát điên, không cảm thấy đau đớn, hoặc có một sự thống khổ còn kinh khủng hơn trong linh hồn thúc giục chúng tàn phá, hủy diệt mọi vật trong tầm mắt.
*
**
Men theo dãy đại thụ dẫn lên đỉnh Mẫu Sơn, thấp thoáng mơ hồ ba nhân ảnh gần như trong suốt lướt nhanh, chỉ lưu lại ba bóng người nhàn nhạt trên thảm cỏ xanh rì, dưới ánh trăng rằm vằng vặc.
Ba đóa bạch mai kì lạ hiện cũng biến thành trong suốt, xoay chậm trên đỉnh đầu Akhil, Phương Đạt và Akira.
Cả ba dừng lại trước một thân cây lớn. Lớp vỏ bong tróc cùng đám dây leo chằng chịt màu nâu bóng cho thấy cây chủ đã rất lâu năm. Cây khá lớn phải 5, 6 người trưởng thành mới ôm hết và khá cao, ước chừng hơn năm trượng, rủ xuống hàng chùm hoa màu trắng. Hoa rất nhỏ, cánh dài, đổ xuôi nuối nhau đến hàng trăm bông tạo thành các dây hoa, nhìn thoáng qua như những sợi màu trắng liên tục kéo dài đến cách mặt đất cỡ chục thước. Lác đác một ít lá cây nhỏ màu xanh nhạt trốn trong vô số dây hoa.
Những dây hoa của cây cổ thụ kì lạ cứ lay động không ngừng trong gió lành lạnh, trông xa như hàng hàng châu lệ rơi xuống từ trời xanh.
Giữa mùa thu trổ hoa nhiều như vậy lại thưa lá thì thật hiếm, thường chỉ thấy vào mùa xuân, tận tháng tư, khi tuyết đã tan hết. Cũng không rõ vì sao hoa có tên thật buồn : Carpo bi lệ - nước mắt sầu thương của nữ thần mùa thu.
Akhil, Phương Đạt và Akira từ từ hiện ra cùng lúc với ba đóa bạch mai vẫn đang huyền phù trên đỉnh đầu mỗi đứa. Bạch mai tiên hoa dưới trăng rằm bỗng trở nên hư ảo như tạo thành từ pha lê.
« Rắc rắc rắc ... »
Một loạt tiếng động vang lên từ phía gốc cây Carpo bi lệ khiến Phương Đạt choàng khỏi sự u mê. Bạch mai tiên hoa trên đỉnh đầu bỗng lay động dữ dội chiếu xuống đạo đạo quang mang lạnh buốt, râm ran thọc sâu vào não bộ nhưng bị đánh bạt đi bởi luồng khí ấm nóng đột ngột tỏa ra từ tấm huyền thiết trước ngực.
Lông tóc Phương Đạt muốn dựng đứng, miệng há ra mà không hét thành tiếng lớn, chỉ ú ớ. Nhịp thở của nó hẳn đã ngừng lại nếu không có sức nóng ngày càng dồn dập tỏa ra từ miếng huyền thiết. Hơn nữa hàn nhiệt nhị khí cũng tự động luân hồi chu chuyển từ thượng, trung và hạ đan điền rồi lan đi khắp cơ thể một cách nhu hòa khiến nó bất giác hít thở theo Vô Minh huyền công.
Khi đã có thể cử động, Phương Đạt chết sững khi nhận ra ánh mắt Akhil hoàn toàn mờ mịt, thần lực thoát ra ngùn ngụt thành một dòng trắng đục chảy về phía đóa Bạch Mai tiên hoa lấp lánh phía trên. Phía Akira không xảy ra quái tượng đó nhưng mắt chiếu ra hai đạo bạch quang khí tức băng lãnh chết chóc.
Cố dịch chuyển về phía Akhil càng lúc càng tái, Phương Đạt chộp lấy miếng huyền thiết quật mạnh vào đóa bạch mai. Nó ước sao phần linh hồn Cửu vĩ hỏa hồ Băng Cơ trấn trong đó xuất hiện.
« RẮC »
Một âm thanh khá lớn dội lên, một quan tài bằng cẩm thạch trồi ra từ gốc cây. Akira từ từ bay lại.
Không gian ngào ngạt thơm ngát.
« Không ! »
Phương Đạt thầm hét lên. Quang cảnh huyền hoặc đẹp đẽ trước mặt chỉ đem lại sự ghê rợn, dù nó hoàn toàn không biết chuyện gì đang và sẽ xảy ra. Đóa bạch mai phía trên Akhil hiện đang chao đảo lượn tránh những luồng hồng quang chiếu ra từ miếng huyền thiết, dòng bạch vụ đã ngừng trào ra từ đỉnh đầu Akhil.
Phương Đạt cuống quít đập mạnh vào cơ thể bạn :
- A..khil ... tỉnh mau ... tỉnh ... !
Đằng kia Akira đã tiến đến gần quan tài cẩm thạch. Nhưng Akhil hiện quá yếu, nếu rời đi, sợ rằng đóa bạch mai ác nghiệt sẽ thôn phệ hoàn toàn sinh lực Akhil. Đóa bạch mai trên đỉnh đầu Phương Đạt hiện đã héo rũ vì bạch hồng nhị sắc khí tự động thoát ra, vây lại như hỏa bạch nhị long ép sáp đóa ma hoa.
Tâm ý chợt động. Phương Đạt hít dài, cố gắng định thần hướng ý nghĩ tới đóa bạch mai đang hành hạ Akhil, mường tượng cảnh hai dải nhị sắc khí thâu tóm thôn phệ.
Chậm chạp. Dòng nhị sắc khí mờ ảo như hai bàn tay ma thần từ từ vươn tới đóa bạch mai thứ hai.
Bạch mai tiên hoa vốn linh động là thế, tránh khỏi những cú quật đánh của Phương Đạt bỗng dưng đứng sững giữa không gian như bị lực kềm hỏa vô hình, cánh hoa từ từ nám đen khi nhị sắc khí mỗi lúc một gần.
Phương Đạt muốn ngất đi vì thần lực thoát ra ào ạt theo sự dịch chuyển của nhị sắc khí, đầu óc choáng váng và trở nên mê muội.
« Không được ! Không được ! »
Móng tay sắc từ ngón cái đã bấm sâu vào khớp thứ hai đốt giữa đau điếng, đầu lưỡi cũng tứa máu. Cơn đau nhói lên như chớp rạch sáng trong não bộ âm u như bị hun khói.
« Cạch »
Nắp quan tài bị đẩy bật sang một bên. Một nhân ảnh trong suốt phiêu phù bay lên, kéo theo một khối mờ mờ, hóa ra là một nhân ảnh khác đang quì bên cạnh, ngoan ngoãn tựa tiểu cẩu.
Cánh tay trong suốt của nhân ảnh đầu tiên hướng về phía khuôn mặt đờ đẫn của Akira chỉ có bạch sắc quang mang từ song nhãn mỗi lúc một sáng đang xoắn lại thành một hình thái cực khi chạm vào phần ngực của hình nhân đang đứng lửng lơ.
Ánh trăng vẫn giàn giụa đổ xuống Mẫu Sơn.
Phía xa tiếng sói tru ghê rợn phá nát sự yên lặng của đêm. Bóng người thấp thoáng ẩn hiện trong bể sương trắng mỗi lúc một dầy. Trên nền trời hiện lên hư ảnh của nhị phượng hoàng khổng lồ vần vũ quanh thân lớp lớp hỏa quang mầu đen sánh, ràn rạt bay về phía đại môn Thần Phong môn nơi xuất hiện từ lúc nào hai con tam nhãn bạch viên khồng lồ, con mắt thứ ba dựng ngược ở giữa chiếu ra lưỡng đạo hủy diệt quang mang màu đen.
Bỗng
« Rầm »
Saya trở về bản thể khổng lồ như quả đồi nhỏ lừng lững đáp xuống, bạch quang lấp lóa át cả ánh trăng rằm. Song nhãn chiếu ra tử quang ngùn ngụt, mặt đất chuyển màu vàng như bị nung qua nhiệt độ cao mỗi khi luồng quang mang màu tím lướt qua.
Hiện Saya đang chằm chằm nhìn về phía nhân ảnh lững lờ ngay trước Akira. Luồng quang mang chứa nhiệt lượng cực cao của Saya dường như không tác dụng với nhân ảnh kì dị này. Hình thái cực trên ngực nhân ảnh giờ đã huyền phù thoát ra một đồ hình bát quái chầm chậm xoay chuyển, thôn phệ toàn bộ nhiệt lượng thoát ra từ Saya.
Con bạch lang khổng lồ tức tối lùi lại, ngẩng đầu nhìn vầng trăng vằng vặc, hú lên điên cuồng, thân thể không ngừng lớn lên kiêu dũng, tử quang cũng dần sậm lại.
« Hừ ! »
Một thanh âm mơ hồ vang lên trong gió đêm. Chín luồng sáng chín màu khác nhau chiếu ra từ đồ hình bát quái xuất phát từ đỉnh và trung tâm đánh về phía Saya.
Quang mang từ mắt bạch lang cự đại đã chiểu sang tím thẫm không ngừng đỡ gạt và nhảy tránh chín luồng sáng đang không ngớt công tới.
Đỉnh Mẫu Sơn rung lên theo mỗi dịch chuyển của Saya.
Phía trước, thân thể Akira vẫn từ từ trôi về phía nhân ảnh thoát ra từ quan tài cẩm thạch.
Thân trên của nó bỗng toác ra đột ngột như kéo khóa, một khối màu tím vằn vện phù văn chú ngữ có hình dạng nửa trái người đang nhoài ra. Mớ tóc rất dài màu tím dính cục với nhau bê bết phủ kín dung diện. Cái miệng không lành lặn ngoác rộng đớp đớp không khí như cá mắc cạn.
Khối màu tím kì dị yếu ớt đổ ập xuống thảm cỏ, rồi lại chấp chới ngóc lên. Một vạt rộng của thảm cỏ chuyển sang màu trắng, bị đông kết lấp lánh. Nhưng một phần của khối màu tím có hình dạng một nửa người vẫn chưa rời hẳn thân thể Akira, không ngớt giãy dụa như có linh tính.
Bạch mai ma hoa chậm dãi rời đỉnh đầu Akira bay tới phía nhân ảnh phiêu phù phía trên quan tài.
Saya bạch lang gào rống dữ dội, nó bất lực lùi lại từng bước dưới sự áp chế của đồ hình bát quái quỉ dị. Huyết dịch cùng mùi khét lẹt đồng thời xuất hiện trước ức và hai chân trước Saya khi nó liều lĩnh cố tiến lên. Lớp đất bề mặt đã bị đánh bay, lộ ra lớp cự thạch cũng bị móng vuốt Saya cào nát bấy.
Akira phía trước đã thôi chiếu ra bạch quang, tứ chi buông thõng lay động vô lực trong không trung trông không khác một con rối đính trên một cái móc vô hình. Nhưng một nửa nhân hình vẫn không cách nào thoát hẳn khỏi phần bụng.
Đóa bạch mai trên đỉnh đầu Akhil đã bị thôn phệ hoàn toàn. Phương Đạt và Akhil đồng thời ngã xuống.
« Coo..ong ! »
Tiếng chuông nhỏ reo lên trong trẻo.
Một nửa nhân hình màu tím lập tức co giúm lại.
Một âm thanh mừng rỡ vang lên trong đầu Phương Đạt:
“- Phương Đạt! Mau rung chuông cứu Akira! Mau!”
Toàn thân rỗng không chút khí lực, Phương Đạt cố căng lớp mi mắt đang muốn đóng sầm lại, cố nhấc đầu lên rồi thả tự do.
“Bốp”
Cơn đau điếng xọc vào óc. Hữu thủ run rẩy lần mò xuống phần cộm lên bên thắt lưng, nó cố kéo ra Phệ Hồn chung, rung mạnh:
“Cooo..oong … cooo..ong…”
Tiếng chuông lảnh lót vang lên.
Nhân ảnh trên quan tài mờ đi, lay động nhợt nhạt trong gió đêm. Một bàn tay màu tím vừa hư ảo hiện ra từ Thái Cực đồ cũng vội rụt lại.
“Tiếp tục, Phương Đạt, tiếp tục mau!”
Tiếc rằng nó đã không duy trì nổi nữa, hữu thủ thõng xuống, chìm hẳn vào trạng thái mất tri giác.
Nhân ảnh đang quì lửng lơ phía trên quan tài cẩm thạnh vẫn im lìm nãy giờ đột ngột chồm lên như con ếch lớn không màu sắc, chụp về phía Phương Đạt.
Bạch lang Saya hú lên rợn người. Chín đạo quang mang từ Bái quái đồ hình sáng rỡ cản lại.
*
**
Last edited by lanhtamkhach; 06-05-2009 at 03:38 AM.
|