U Vương Quỷ kiếm - Trần Thanh Vân
Phi Lá»™
T rá»i u buồn, mây Ä‘en tá»a khắp chân trá»i, ánh sáng chiá»u như nhuá»™m mà u thâm tÃm. Cảnh váºt đìu hiu. Má»™t ngá»n cổ tháp nặng mà u sương gió vá»›i thá»i gian, mà u gạch như máu, nổi báºt lên trên ngá»n núi Hoa Phong trông rất não nùng. Äó là má»™t ngôi quỉ tháp.
Quỉ tháp cao hÆ¡n má»i trượng, gồm chÃn từng, xung quanh nhấp nhô những hình tượng bằng đá chạm trổ rất tinh vi, nhưng đã sứt bể chẳng biết từ bao giá».
Không ai biết được công trình xây cất ấy đã mấy trăm năm? Mà xây cất để là m gì khi một công trình tuyệt mỹ lại dấu trong rừng núi hoang vu.
Tuy váºy, đây không phải là nÆ¡i thiếu những kỳ hoa dị thảo. Xung quanh có suối nước rạc rà o, uốn quanh như dải lụa trắng. Äã năm m Æ¡i năm qua vô số võ lâm cao thá»§, hoặc đơn độc, hoặc liên kết từng Ä‘oà n đến dá» thám đỉnh Hoa Phong để tìm hiểu những kỳ bà trong ngôi cổ tháp nà y. Khổ nổi, tánh tò mò đã là m cho nhiá»u ngưá»i mất mạng, vì các cao thá»§ võ lâm đã ra Ä‘i thì không má»™t ai còn có thể trở vá» nữa.
Những ngưá»i đó đã và o sống trong quỉ tháp ư?
- Không?
Tất cả Ä‘á»u bá» mạng dưới má»™t là n chưởng phong quái độc. Há» Ä‘á»u hứng chịu những cái chết thê thảm để rồi năm nà y qua năm khác xương trắng rãi rác khắp nÆ¡i, chồng chất lên nhau trong vùng núi u tịch đến nổi sá» ngưá»i trắng hếu, xương mục chất thà nh gò, ai trông thấy Ä‘á»u phải rùng mình má»™c óc, tán đởm kinh tâm. Tá» khà xông len ngất trá»i, mùi hôi tanh nồng nặc.
Ngà y nay nói đến quỉ tháp các võ lâm giang hồ Ä‘á»u cho dó là tỠđịa, không còn dám dòm ngó nữa.
Äã hai năm qua, không má»™t võ lâm cao thá»§ nà o cám đến đó. Tuy nhiên, tánh tò mò con ngưá»i không vì sợ hã mà tan biến theo thá»i gian, những nghi hoặc vẫn ngấm ngầm trong lòng bá»n võ lâm trẻ tuổi.
Há» cố tìm hiểu nhân váºt chá»§ cá»§a quỉ tháp là ai ?
Nhiá»u ức thuyết đặt ra.
Và không một ức thuyết nà o đứng vững.
Có kẻ cho quỉ tháp chá»§ nhân là má»™t loà i tà ma yêu quái, bởi vì nắn giết ngưá»i không gá»›m tay, vô l ương tâm, lại không lu lại má»™t vết tÃch nà o.
Có kẻ cho quỉ tháp chủ nhân là một tuyệt thế võ lâm, vì nặng thù nên trở thà nh tên cuồng ma khát máu.
Nhưng tiếc thay, ức Ä‘oán không bao giá» là sá»± tháºt, phá tan được những hoà i nghi trong giang hồ hiệp khách.
Äiá»u mà ai cÅ©ng công nháºn là quỉ tháp chá»§ nhân có má»™t võ công quán triệt giang hồ. Nếu không chẳng thể nà o có được hà nh động giết ngưá»i quái ác như váºy.
Ba năm trước, ngưá»i ta đồn rằng trong võ lâm tứ phái:
Thiếu Lâm, Nga My, Võ Äang, Hoa SÆ¡n đã liên kết nhau, các chưởng môn cùng đến quỉ tháp để Ä‘i tìm gặp nhân váºt huyá»n bà ấy, má»™t là để vén tấm mà n bà máºt cá»§a năm m Æ¡i năm qua, hai là để trách mắng con ngưá»i phi nhân vô đạo ấy.
Tuy nhiên, việc là m ấy chỉ gây thêm trong quần hùng má»™t thắc mắc nữa. Vì, khi bốn vị chưởng môn nầy đến sân quỉ tháp chẳng biết vì đâu há» phải lặn lẽ Ä‘em nhau trỡ vá», để rồi từ đó nghiêm cấm các môn đệ không cho bén mãn đến vùng tỠđịa đó nữa.
Không nhữ thế, bốn vị chưởng môn kia còn gấp rút tìm các truyá»n nhân để thay thế chức chưởng môn, còn há» cả bốn ngưá»i Ä‘á»u từ bá» giang hồ, và o rừng sâu tìm nÆ¡i tịch mịch để ẩn cư, lánh mặt.
Việc gì đã xãy ra với bốn vị chưởng môn nhân của bốn đại môn phái đó?
Quỉ tháp đã có gì ghê gá»›m mà bốn tay cao thá»§ đệ nhất giang hồ phải sợ hãi nhváºy?
Äiá»u nà y chỉ có chÃnh há» má»›i biết được, ngoà i ra không má»™t ai biết nổi, ngay cả các môn đò cá»§a bốn phái võ lâm nổi tiếng đương thá»i cÅ©ng không rõ được thái độ cá»§a sư môn há» nữa.
Há» tá»± thấy bất lá»±c trước tà i nghệ phi thưá»ng cá»§a quỉ tháp chá»§ nhân chăng?
Nhưng không hẳn như váºy. Bởi vì sau thá»i gian chia tay độ ba m Æ¡i năm, bốn vị sư tổ chưởng môn bà máºt gặp nhau và hà nh động.
Nhưng cÅ©ng chÃnh vì hà nh động cá»§a bốn vị sư tổ nà y mà quỉ tháp chá»§ nhân lại xuất hiện vá»›i má»™t biến cố vo cùng tai hại trong giang hồ.
Hà ng đêm, ngưá»i ta trông thấy các bóng ma cháºp chá»n ẩn hiện, và các cao thá»§ giang hồ lần lược ngã gục không rõ nguyên nhân.
Sau những tráºn thảm sát, hung thá»§ không để lại má»™t vết tÃch nà o khả nghị Ngưá»i bị giết không má»™t lá»i trối trăn. Ai cÅ©ng lo sợ, kinh hoà ng không biết bao giỠđến lược mình.
Bá»—ng má»™t thá»i gian, việc chém giết tá»± nhiên lắng dịu, không ai rõ nguyên nhân.
Có ngưá»i cho rằng quái nhân quỉ tháp đã qua Ä‘á»i rồi. Có ngưá»i cho rằng quái nhân quỉ tháp bị hại…..
Há» chia nhau cả hà ng mấy trăm cao thá»§, tìm khắp giang hồ để dò tin tức, nhưng việc là m đó vẫn không Ä‘em lại cho há» má»™t tia sáng nà o khả quan rá»i và o tấm mà n bà máºt kia.
Cuối cùng, việc quỉ tháp vẫn chìm dần và gói kÃn trong má»i ngưá»i.
Huyết Háºn Thâm CừuT rá»i chiá»u !!!
ánh nắng và ng lả lÆ¡i trên mặt sóng. Những con chim trắng vá»— cánh bay vá» phÃa đỉnh đồi xạ Và i chiếc lá và ng nhè nhẹ rÆ¡i theo giòng nước.
Trên con đưá»ng ngoằn ngèo vòng qua mấy rặng lá tha, hai con tuấn mã Ä‘ua nhau phi bước đại. Hai con tuấn mã má»™t con trắng như tuyết, má»™t con đỠhồng như lữa là m bốc tung những lá»›p bụi má», rung chuyển những quang cảnh êm Ä‘á»m cá»§a núi rừng trước hoà ng hôn.
Trên lưng con bạch mã chá»…nh chệ má»™t chà ng trai trạc má»i bảy tuổi, mặt ngá»c môi hồng, hai chân mà y cong như hai chiếc mÅ©i hà i, mình khoác áo dạ quang xanh mà u lá mạ, lưng thắc Ä‘ai xanh mà u sáºm, diện mạo khôi ngô chẳng khác má»™t nho sinh, vừa trang nhã vừa kiêu hùng.
Trên lưng con ngá»±a hồng cÅ©ng là má»™t thiếu niên khoẻ mạnh trạc tuổi má»i lăm, mình mặc y phục Ä‘en huyá»n, nhưng đôi mắt sáng rá»±c, hà m răng trắng nõn, miệng cá»i duyên dáng, trông có vẻ là má»™t công tá» con nhà đà i các.
Ngựa bạch chạy trước ngựa hồng chạy theo sau, chỉ cách nhau mấy bước.
Cả hai thiếu niên kỵ mã Ä‘á»u có vẻ hấp tấp, thoạt nhìn qua tưởng như há» Ä‘ang Ä‘uổi theo má»™t kẻ cừu thù. Nhưng không, nếu xét kỹ thì trên hai khuôn mặt non không có chút gì giáºn dữ, tuy phảng phất má»™t đôi nét lo âu.
Hoà ng hôn chìm dần !
Mà n Ä‘em bát đầu buông xuống vá»›i những mà u xám nhạt rải lên từng ngá»n cây, cụm lá. Bá»—ng chốc, nÆ¡i chân trá»i phÃa Äông Nam mây kéo Ä‘en nghịt, tiếp theo mấy tiếng sấm gầm gừ và những luồng gió à o ạt thổi đến báo hiệu má»™t cÆ¡n ma to sắp đến.
Bụi cát bốc nghịt trá»i!
Và i giá»t ma đầu tiên đã theo gió hắc và o mặt hai gã thiếu niên. Chà ng thiếu niên cởi ngá»±a hồng thúc cương cho ngá»±a Ä‘i song song vá»›i chà ng thiếu niên cởi ngá»±a bạch và nói lá»›n:
- Hiá»n huynh ! Chúng ta nên tìm chá»— trú ngụ đêm naỵ Trá»i sắp có cÆ¡n giông bão!
Thiếu niên cỡi ngựa bạch đưa mắt nhìn quanh lắc đầu:
- Nơi đây là núi rừng hoang vắng là m gì có nơi trú ẩn?
Thiếu niên cỡi ngá»±a hồng nhìn xa xa phÃa chân đồi, rồi nói:
- Chúng ta tìm một hang đá nghỉ tạm được chứ?
Chà ng thiếu niên cỡi ngựa bạch lắc đầu:
- Không.
Vừa nói chà ng vừa ra roi cho ngựa phi nhanh hơn.
Chà ng thiếu niên cởi ngựa hồng cũng thúc ngựa phóng theo, nói:
- Có lẽ hiá»n huynh Ä‘ang nóng lòng gặp song đưá»ng chăng?
- Phải ! Chúng ta xa nhà đã bốn năm, nay được vỠthăm còn gì sung sướng bằng, dù có phải dầm ma dải gió cũng chẳng hỠgì.
Chà ng thiếu niên cởi ngựa hồng lẩm bẩm:
- Xưa nhà hơn bốn năm còn chịu đựng nổi, chỉ còn có một đêm lại không chịu đuược sao?
Chà ng thiếu niên cỡi ngựa bạch thở dà i, nói:
- Hiá»n đệ chẳng hiểu vì đâu ta ca/m thấy nóng lòng trong cuá»™c hồi hương nà y. Ta e có Ä‘iá»u gì rá»§i ro đã xảy ra đến gia đình cá»§a ta.
- Tại sao hiá»n huynh lại nghÄ© thế?
- Không phải vô cá»› đâu. Vì gần đây trong giá»›i võ lâm bà n tán nhiá»u vá» hà nh động sát nhân cá»§a chúa U Vong Quỉ Äiện đối vá»›i hiệp khách giang hồ, mà song thân ta cÅ©ng là những cao thá»§ võ lâm, ta e không thể tránh khá»i tai nạn sát kiếp ấy.
Chà ng thiếu niên cỡi ngựa hồng buồn bã nói:
- Hiá»n huynh quá lo lắng ! Song thân chúng ta là hai quán tuyệt giang hồ, đã từng chiến thắng các tà môn ngoại đạo trong Ä‘á»i hà nh hiệp, dể gì bị sát hại sao ?
Thiếu niên lá»›n tuổi ngắt lá»i:
- Äiá»u đó ta cÅ©ng hiểu lắm ! Song trá»i đất còn có lúc gió ma bất ngưá», ngưá»i Ä‘á»i sao khá»i gặp những tai nạn không thể tránh được.
Dứt lá»i, chà ng thiếu niên cỡi ngá»±a bạch ra roi cho con tuấn mã phi nhanh. Và ngá»±a hồng cá»§a chà ng thiếu niên nhá» tuổi cÅ©ng Ä‘uổi theo bén gót.
Gió lá»™ng vù vù, giông tố nổi lên từng hồi, từng tráºn ma à o ạt như trút nước, núi rừng chìm trong tiếng hổn loạn cá»§a đêm ma, không còn phân biệt được gì nữa.
Äôi tuấn mã cÅ©ng khuất trong mà u Ä‘en sáºm, và mang hai gã thiếu niên tuấn tú ấy tiến nhanh vá» hướng Hoa Phong. Ngưá»i ngá»±a ướt đầm.
Qua má»™t lúc ma tan gió tạnh, bầu trá»i ló ánh sao tha, má»™t vầng trăng khuyết hiện ra treo lững lÆ¡ giữa ná»n trá»i lạnh buốt.
Äêm vá» khuya… Äâu Ä‘ay nổi lên những tiếng thú rừng lạc đà n, nghe cà ng buồn thảm.
Äầu canh t, đôi thiếu niên kỵ mã má»›i lần vá» dến dỉnh Hoa Phong.
Nhưng ôi thôi ! Quê hương của hai chà ng giỠđay chỉ là một cảng điêu tà n, hoang vắng, khác hẳn với bốn năm vỠtrước.
Trang viện nguy nga chỉ còn là một đống gạch vụn ngổn ngang.
Hai gã thiếu niên ghì cương cho ngá»±a dừng lại, nhìn cảnh tượng đổi dá»i mà lòng lạnh buốt, mặt nóng rừng rá»±c, đôi mắt như tối xầm lại.
Chà ng thiếu niên lá»›n tuổi quay lại há»i:
- Hiá»n đệ ! Chúng ta đã Ä‘i lạc và o má»™t nÆ¡i nà o rồi chăng?
Chà ng thiếu niên nhá» tuổi đưa mắt nhìn quanh má»™t vòng, quan sát cảnh váºt, thấy cá» cây, ao hồ vẫn không thay đổi. Äúng là trang viện cá»§a song thân chà ng, những nÆ¡i mà trước đây bốn năm chà ng đã từng nô đùa vá»›i tuổi thÆ¡, giỠđây chỉ còn là đống gạch vụn. Trang viện đã bị hoa? thiêu rồi.
Chà ng nhìn thiếu niên lớn tuổi đáp:
- Không lầm đâu hiá»n huynh ạ.
Chà ng thiếu niên lá»›n tuổi ngÆ¡ ngác như không tin, thở dà i há»i lại:
- Không lầm thực ư ?
- Không.
- Như váºy thì sá»± linh cảm cá»§a ta rất đúng.
- Tại sao hiá»n huynh linh cảm được?
- Hiá»n đệ không hiểu ! Trước Ä‘ay bốn năm song thân chúng ta đã cảm giác được tai há»a sẽ đến cho gia đình ta, nên má»›i Ä‘em hai an em ta gởi gắm cho gia đình bá phụ.
Sá»± tháºt việc ra di cá»§a anh em ta không ngoà i mục dÃch lánh nạn, nhưng song thân không cho chúng ta biết.
Hai chà ng thiếu niên xuống ngựa, đi lần và o.
Bá»—ng thiếu niên lá»›n tuổi hét lên má»™t tiếng rồi ngã xỉu xuống đất. Thì ra chà ng vừa trông thấy những bá»™ xương trắng hếu rải rác khắp nÆ¡i. Äây chÃnh là những bá»™ xương cá»§a song thân chà ng, cá»§a những thân quyến trong gia đình chà ng.
Thiếu niên nhá» tuổi nghe ngưá»i anh hét lên và ngất xỉu, vá»™i chạy tá»›i bế xốc lên, nghẹn ngà o lay gá»i:
- Hiá»n huynh ! Hiá»n huynh ! Hãy tỉnh lại !
Chà ng ôm xác anh và o lòng mếu máo, rồi khóc rống lên. Tiếng khóc bi ai vang động cả núi rừng… Sau cùng, tiếng khan lệ cạn, mắt chà ng hoa lên, rồi chà ng cũng ngã gục trên đống gạch vụn không còn biết gì nữa cả.
Mãi cho đến lúc bình minh lố dạng hÆ¡i ấm trở vá», hai anh em thiếu niên má»›i dần dần tỉnh lại. Chà ng thiếu niên lá»›n tuổi đưa mắt nhìn quanh tâm thần mõi mệt. Những đống gạch vụn, trÆ¡ tà n như chôn vùi bao nhiêu ká»· niệm, chà ng hét lá»›n lên:
- Sưong thân ta đâu ?
- Những ngưá»i thân thuá»™c ta đâu ?
- Nhà của ta sao thế nà y ?
- Ai đã sát hại và tà n phá gia đình ta ?
Không má»™t tiếng trả lá»i. Bốn bá» lặng ngắt.
Chà ng sững sá» như cố tìm lại những vết tÃch xa xa.
Trà não chà ng hình như Ä‘ang quay cuồng trong má»™t nghi vấn. Bá»—ng đôi mà y chà ng nhÃu lại, chà ng nhìn thẳng và o giữa gia trang. Ở đó có hai nấm mồ má»›i đắp. Chà ng lẩm bẩm:
- Mộ ai thế?
Tuy chà ng đã tỉnh, song là kẻ mất tinh thần nên rất ngá»› ngẩn. Chà ng cố vùng dáºy, rồi khệnh khạng Ä‘i vá» phÃa hai nấm má»™. Những hà ng chữ khắc trên má»™t tấm bia đá là m cho chà ng bá»§n rá»§n ca chân tay:
“ Thần Kiếm Lâm Công Long đại hiệp phu phụ chi mộ†Không còn nghi ngưỠgì nữa. Äây là hai ngôi má»™ cá»§a song thân chà ng. Nhưng ai đã chôn cất và khắc và o tấm má»™ bia đó? Dù có suy Ä‘oán đến Ä‘au chà ng cá»§ng không thể nà o hiểu được.
Äứng trước hai ngôi má»™ má»›i, giữa đống gạch ngói Ä‘ieu tà n, xung quanh xương trắng chồng chất ngá»n ngang là m cho chà ng chất đầy oán háºn. Tim chà ng Ä‘áºp mạnh, tay chân run lên, toà n thân bá»§n rá»§n, da mặt tái nhợt, chà ng đứng trân trân, không còn biết than khóc gì nữa. Con ngưá»i khi quá Ä‘au đướn lại trở vá» vá»›i trạng thái giống nhb ình tỉnh váºy.
Äứng lặng má»™t hồi rất lâu, bá»—ng chà ng cắn răng lầm bầm:
- Cha mẹ Æ i ! Cha mẹ vì lo sợ giang hồ tà n ác hung bạo, nên đã tìm cách đưa hai con lánh nạn, để ngà y hôm nay hai con trở vá» chứng kiến cái cảnh não lòng nầy. Dù sao, ý nguyện cá»§a con là phải trả thù. Con phải bắt kẻ thù Ä‘á»n nợ máu. Nhưng hiện tại con cha há»c được võ công, xin cha mẹ phò há»™ cho con sá»›m tìm được thầy giá»i đê trao dồi võ nghiệp, nối chà giang hồ… Nói đến đây chà ng quì xuống lạy ba lạy và khấn vái:
- Con là Lâm Vân Äứng, quyết không để cho dòng há» Lâm phải xoá tên trên sá»± nghiệp giang hồ. Con nguyện ses trở thà nh má»™t tuyệt thế võ công để láy máu phưá»ng gian ác, rá»a há»n cho gia quyến.
Chà ng thiếu niên nà y chÃnh là Lâm Vân Äứng, dòng dõi võ nghiệp, nhưng vì cha mẹ chà ng thấy cà ng ngà y trong giá»›i võ lâm cà ng nặng vá» sát kiếp, cuá»™c sống má»—i lúc má»™t tà n bạo hÆ¡n, nên không muốn con cái mình lao và o sợi dây cừu háºn, do đó vợ chồng Thần Kiếm Lâm Công Long đã không truyá»n lại cho con cái mình mà còn cấm không cho luyện táºp võ công nữa. Việc nầy quả là chuyện hy hữu cha từng thấy.
Sau khi quyết định ý nguyện, Lâm Vân Äứng trở lại bình tỉnh, đến gần em mình lay gá»i:
- Hiá»n đệ ! Hãy tỉnh dáºy mau.
Thiếu niên nhá» tuổi tên Lâm Cao Di, em ruá»™t chà ng, bây giá» má»›i mÆ¡ mà ng mở mắt nhìn anh mình, há»i:
- A ! Hiá»n huynh vẫn mạnh khoẻ chứ?
- Không sao cả!
Cao Di cha kịp há»i gì thêm thì Vân Äứng đã buồn bã thúc giục:
- Lâm đệ ! Chúng ta nên rá»i khõi nÆ¡i nầy.
- Lâm huynh ! Chúng ta đi đâu bây gi�
- Di tìm sư phụ để luyện táºp võ công?
- Tìm sư phụ?
- Phải.
- Sư phụ là ai?
- Cha biết?
- Lâm huynh định ý trả thù?
- ChÃnh váºy. Từ nay anh em ta đổi tên để giang hồ không để ý đến, và kẻ thù cÅ©ng không rõ tung tÃch ta nữa, như thế má»›i tiện bá» hà nh động.
- Váºy Lâm huynh thá» cải tên xem.
- Từ nay ta tên là Lâm Viết Hùng, còn hiá»nh đệ là Lâm Thế Anh. Äừng bao giá» nói rõ tên tháºt chúng mình cho ai biết cả.
- Xin tuân lá»i Lâm huynh, tiểu đệ từ nay xin gá»i Lâm huynh là Hùng huynh.
- Còn ta sẽ gá»i Lâm đệ là Anh đệ.
Việc cải tên đổi dạng của hai chà ng thiếu niên hỠLâm quả là một bước đầu trong ý chà cương quyết phục thù.
Lâm Viết Hùng, Lâm Thế Anh, hai cái tên nà y từ nay sẽ là những cánh bèo trôi dạt đó đây, mà giang hồ không ai hiẻu được tông tÃch nữa.
Sau khi xát định ý chà phục thù, Thế Anh nheo mà y nói với Viết Hùng:
- Hùng huynh có chắc là song thân chúng ta đã bị hại chăng?
Lâm Viết Hùng đưa tay chỉ hai nấm mộ, nói:
- Còn gì mà không chắc ! Tất cả chết hết rồi còn đâu !
- Nhưng ai đã xây đắp ngôi má»™ và dá»±ng bia. Hà nh động nà y phải là má»™t ngưá»i trong thân tá»™c. Theo tiểu đệ thì chắc trong thân quyến chúng ta có ngưá»i còn sống sót.
- Ta cÅ©ng hy vá»ng như thế.
Bỗng Lâm Thế Anh trợn mắt nói:
- Việc trá»ng đại như vầy lẽ nà o Ngoại Tổ chúng ta không hay biết? Chúng ta mau đến Bắc Nhạn SÆ¡n há»i thăm tin tức cá»§a Ngoại Tổ đã. Vả lại Ngoại Tổ là má»™t báºc tiá»n bối võ lâm khét tiếng giang hồ nếu muốn rèn luyện võ nghiệp thì nhá» Ngoại Tổ chúng ta truyá»n cÅ©ng được, cần gì phải mất công tìm đến sư môn?
Lâm Viết Hùng như sực nhớ lại, nói:
- à ! Nuếu hiá»n đệ không nhắc ta quên mất. Thôi được, chúng ta tìm vá» Bắc Nhạn SÆ¡n nhá» Ngoại Tổ má»™t phen. Nhưng muốn báo thù trước nhất phải bảo vệ lấy thân.
Ngừng một lúc Lâm Viết Hùng nói tiếp:
- Anh đệ ! Chúng ta phải thay đổi y phục rồi mới đến Bắc Nhạn Sơn cho tiện.
Lâm Thế Anh gáºt đầu, chạy đến con ngá»±a hồng cỡi dây yên lấy hà nh lý và mở ra lấy hai bá»™ áo quần mà u Ä‘en, trao cho Lâm Viết Hùng má»™t bá»™, còn má»™t bá»™ mặc và o.
Sau đó cả hai lại lên yên ngựa, quay vỠhướng Bắc.
Suốt mấy ngà y đêm mang sương đội nguyệt, hai anh em Lâm Viết Hùng lần vỠđến Bắc Nhạn Sơn.
Bên triá»n Bắc Nhạn nÆ¡i hướng Dông có má»™t ngá»n thác rất lá»›n, nước chảy ầm ầm, vang dá»™i cả ngà y đêm. Äây cÅ©ng là những dấu tÃch đặc biệt mà anh em Lâm Viết Hùng đã ghi nhá»› từ thưở nhá», không thể quên được.
Dòng thác nà y gá»i là Triá»u Dương Giãn, nước trong xanh nhìn thấy đáy, hai bên bá» có hai rặng tùng cao ngất, xen lẫn vá»›i những khóm trúc là đà , là m cho cảnh váºt thâm u, thanh nhã.
Hai chà ng lần ngá»±a và o rừng tùng. Nhưng cà ng Ä‘i sâu và o rừng cảng váºt cà ng thay đổi. Giữa khu rừng tùng trước kia có mấy dãy nhà tranh là m nÆ¡i trú ngụ cá»§a Ngoại Tổ chà ng là Nhạn Äảng Ngưẩn Triệu Công Châu, thế mà bây giỠđã không còn nữa. Tất cả đã bị há»a thiêu, thay và o đấy má»™t ngôi má»™ lá»›n, đầu má»™ có dá»±ng tấm bia cao, khắc mấy dòng chá» như sau:
“ Nhạn Äảng Ngưẩn Triệu Công Châu chi mộ†Xung quanh cá» má»c đầy, những Ä‘ay bìm bìm bò lên hổn loạn. Tuy nhiên, nét chữ như rồng bay phụng múa, khắc sâu và o mặt đá chứng tá» ngưá»i khắc bia má»™ phải là kẻ có má»™t ná»™i công thâm háºu và có má»™t trình độ há»c vấn uyên thâm.
Lâm Viết Hùng đứng trước má»™ nhìn trân trối má»™t lúc lâu như kẻ mất trÃ. Nhạn Äảng Ngưẩn Triệu Công Châu là má»™t vị võ lâm tiá»n bối khét tiếng giang hồ, ai nghe đến tên cÅ©ng phải khiếp phục, thế mà vẫn còn có kẻ hãm hại thì tháºt phá»§ phà ng ngoà i sức tưởng tượng cá»§a Lâm Viết Hùng.
Lâm Viết Hùng mang má»™t hoà i bão há»c võ báo cừu, hy vá»ng tìm Ngoại Tổ, không ngưá»i đến đây thì Ông ngoại chà ng đã hoá ra ngưá»i thiên cổ. Như thế hy vá»ng chà ng đã tan tà nh, khiến chà ng bi quan đến cá»±c độ. Ná»—i Ä‘au khổ chồng chất thêm lên, hai dòng lệ từ từ chảy dà i xuống má.
Lâm Thế Anh cÅ©ng Ä‘au khổ không kém, nhưng tÃnh chà ng bình tỉnh hÆ¡n, chà ng bước đến nói:
- Chúng ta phải Ä‘i vỠđâu? Chân trá»i hay góc biển. Giang hồ rá»™ng bao la, từ nay hai kẻ thiếu niên bất hạnh nà y sẽ phiêu bạt ra sao ?
Äêm vá»â€¦.
Má»™t và nh trăng non như tuổi thiếu niên nằm vắt vẻo trên ngá»n đồi tùng, tá»a ra những ánh sáng và ng nhạt, mÆ¡ hồ, huyá»n ảo, cô đơn. Rồi gió lạnh thổi lên, mây xám lại từ xa kéo đến che khuất ánh trăng và ng… Trá»i lại sắp ma !
Lâm Thế Anh lạnh lùng than:
- Hùng huynh ! Chúng ta phải vỠđâu ?
Lâm Viết Hùng chỉ ú á»›, không để ý đến lá»i nói cá»§a em mình Và o phút nà y, tâm hồn chà ng Ä‘ang lắng chìm trong mù mịt như vằng trăng non bi mây Ä‘en che khuất. Chà ng bối rối trước nợ máu thù nhà . Ngưá»i giết và phá há»§y nÆ¡i ẩn cư cá»§a Ngoại Tổ chà ng có phải kẻ đã giết song thân và phá há»§y gia trang cá»§a chà ng không? Chúng có cùng là má»™t hung đảng chăng?
NghÄ© mãi mà không ra lẽ, chà ng chỉ ức Ä‘oán lá» má», vì Ngoại Tổ và song thân chà ng đã là những báºc cái thế kỳ nhân, võ công quán tuyệt thì kẻ dám nổi lữa đốt gia trang và giết hại những ngưá»i há» tất phải là những tay võ công trùm trong là ng Hắc Äạo, cái thế ma đầu. Váºy muốn trả mối thù nà y chÃnh chà ng phải rèn luyện võ công đến mức tuyệt thế, ngang hà ng vá»›i Ngoại Tổ và song thân thì má»›i hy vá»ng là m được nghÄ©a vụ. Nhưng đó là chuyện khó khăn.
Chà ng phải tìm ai để lãnh giáo võ công tuyệt há»c. Ai có được môn võ công đặc dị hÆ¡n hẵn song thân và Ngoại Tổ chà ng?
Cà ng nghỉ ngợi, lòng chà ng rộn lên như mặt sóng trùng dương. Chà ng chép miệng lẩm bẩm:
- Phải báo thù ! Phải báo thù ! Dù thân nà y phải tan xương nát thịt.
Mối thù giết cha, giết mẹ là mối thù không đội trá»i chung đối vá»›i luáºt giang hồ.
Nếu khôn gtrả được thì còn mặt mÅ©i nà o sống là m kiếp con ngưá»i, là m kẻ trượng phu?
NghÄ© đến đây Lâm Viết Hùng tá» ra cương quyết, hai tay giáºt mạnh cương ngá»±a lúc nà o không haỵ Con Bạch Vân thấy chá»§ giáºn dữ thúc cương liá»n cất vó phóng mình nhbay biến.
Lâm Thế Anh lúc nà y cÅ©ng Ä‘ang trầm tư trong cừu háºn, không để ý đến anh mình.
Äến lúc giáºt mình sá»±c tỉnh thì Lâm Viết Hùng đã biến mất trong mà n đêm, không còn thấy đâu nữa.
Chà ng gá»i lên má»™t tiếng lãng lót, rồi cho ngá»±a Ä‘uổi theo.
Nhưng lúc nà y trá»i đã bắt đầu ma, sấm chá»›p lại nổi lên, cảnh tượng hãi hùng, mà n đêm Ä‘en đặt dá»… gì mà tìm gặp nhau nữa.
Thế là hai anh em há» Lâm má»—i ngưá»i má»—i ngã, chẳng biết lu lạc vá» phương trá»i nà o.
|