- Muốn đi ngắm hoa trong vườn - Ủa, Đại tiểu thư, làm sao lại là nàng được?!
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, thấy Tiêu Ngọc Nhược lẳng lặng đang đứng trước mặt. Nàng thân mặt một bộ quần áo màu vàng nhạt, những đường thắt tinh tế như dương liễu đầu mùa xuân, vóc người đầy đặn mềm mại, lộ ra những đường cong tuyệt vời.
Đại tiểu thư nhìn hắn, mày liễu cong vút, yêu kiều xinh đẹp tuyệt trần, cặp mi thật dài khẽ chớp động, cặp môi nhỏ nhắn đỏ tươi như anh đào vừa nở, kiều diễm ướt ướt, hồng nhuận mê người. Mặt nàng như được đánh một lớp phấn mỏng, phơn phớt hồng, đẹp như hoa đào tháng ba. Tròng đen tròng trắng phân minh, cặp mắt trong suốt như hồ nước mùa thu, không nhiễm chút bụi trần.
- Sao không thể là ta?
Tiêu Ngọc Nhược hít nhẹ một hơi, dựa vào thân thể hắn, từ từ ngồi lên mép giường, cầm chặt tay hắn:
- Trên người còn đau không?
Lâm Vãn Vinh cười hì hì :
- Vốn cũng hơi đau, nhưng thấy nàng là cái gì cũng khỏi cả. Nếu Đại tiểu thư chịu bố thí thêm một nụ hôn thơm phức nữa thì còn khỏi nhanh hơn nữa.
Ngày xưa lúc nào cũng thích đùa giỡn với Đại tiểu thư, thế nào cũng đưa tới việc bị nàng nổi giận mắng cho một trận, thế mà hôm nay lại khác hẳn. Tiêu Ngọc Nhược nhìn hắn ngơ ngác, đột nhiên rơi lệ:
- Tên bại hoại vô sỉ này, đã bị thương thành như vậy rồi mà còn có tặc tâm nữa hả. Ngươi bây giờ vẫn còn sống, nhưng lại lấy hết hồn phách của người khác!
Đại tiểu thư lấy ống tay áo chậm chậm khóe mắt, nước mắt càng rơi xuống nhiều hơn. Cũng không biết đang nghĩ tới chuyện thương tâm gì, rồi nàng kêu lên một tiếng, ôm mặt khóc òa lên.
- Đại tiểu thư, đừng khóc mà.
Thấy nước mắt nàng cứ rơi lã chã, hình dáng vô cùng đáng thương, Lâm Vãn Vinh cũng luống cuống, vội nắm bàn tay nhỏ bé của nàng cười nói :
- Bị thương là ta, bị đau cũng là ta nốt, ta không khóc, ngược lại tại sao ngươi lại khóc thế?!
Thời gian hắn ở cùng với Tiêu Ngọc Nhược là dài nhất, cũng làm khó dễ nàng nhiều nhất, từ Kim Lăng tới kinh thành, cũng có rất nhiều lần phân phân hợp hợp, trong lòng cũng có những cảm giác rất đặc thù đối với nàng, cũng có những kỉ niệm khắc sâu. Vốn thích tính tình kiên cường của nàng, rồi lại lưu luyến vẻ ôn nhu như nước của nàng.
Tiêu Ngọc Nhược lau nước mắt, nói:
- Ta không rơi lệ. Là ngươi náo loạn, từ khi quen ngươi ở Kim Lăng, ngươi không ngừng hành hạ ta. Làm ta không có một ngày an ổn.
- Ta cũng bất an lắm.
Lâm Vãn Vinh cười, gãi gãi vào lòng bàn tay nàng, thần sắc ôn nhu, nhưng ngữ thanh vẻ rất kiên định :
- Nhưng thời gian bên ngươi ta lại rất vui vẻ.
- Ta, ta cũng rất vui vẻ.
Nghe hắn giở giọng nhỏ nhẹ nói với mình, vẻ ôn nhu trước nay chưa bao giờ gặp qua, Đại tiểu thư vô cùng cảm động, vừa khóc lại cười lên, bàn tay nhỏ bé nắm lấy cánh tay mạnh khỏe của hắn lắc lắc:
- Tên bại hoại này, chuyên môn làm ta rơi nước mắt.
Lâm Vãn Vinh cười a a, bị nàng nhéo một cái. Trong phòng chỉ có hai người, Đại tiểu thư giữ chặt tay hắn, ôn tình êm dịu nhìn hắn, hai người không nói lời nào, cứ như vậy hồi tưởng về thời gian ấm áp ở Kim Lăng, vô cùng yên tĩnh.
- Ngươi có làm gì với mẫu thân không?
Đang muốn chìm trong ngọt ngào với Đại tiểu thư mãi mãi, Lâm Vãn Vinh nhắm mắt lại hưởng thụ vẻ thích thú, chợt nghe ngữ thanh Tiêu Ngọc Nhược ghé vào mình thì thầm mấy tiếng.
- Ủa, cái gì?
Lâm Vãn Vinh cả kinh lắp bắp:
- Đại … Đại tiểu thư … ngươi không thể nói lung tung được đâu, ta trong sạch mà. Ta làm gì với phu nhân chứ?
Cặp mắt xinh đẹp của Tiêu Ngọc Nhược nhìn thẳng vào hắn, hai tròng mắt tự nhiên long lanh, bàn tay nhỏ bé xoắn vào nhau. Thấy nàng rơm rớm nước mắt, Lâm Vãn Vinh giật bắn cả người. vừa rồi lão hoàng đế hỏi thế, bây giờ Đại tiểu thư lại nhắc tới. Chẳng lẽ ta thật có làm một việc thập ác bất xá hay sao? Mẹ kiếp, làm sao mà ta không nhớ nhỉ!
Trong lúc ở trong đống đổ nát, quả thật là thời gian thuần khiết nhất của hắn khi tới thế giới này, đến cả một chút ý niệm trong đầu cũng chưa từng nghĩ tới, làm sao lại làm việc gì có lỗi với phu nhân? Hắn tự hỏi không thẹn với lương tâm, cũng không biện bác, chỉ lẳng lặng nhìn Tiêu Ngọc Nhược, trong lòng dần dần bình thản.
Đại tiểu thư nhìn hắn chăm chú thật lâu, cuối cùng từ từ thu hồi ánh mắt, thở dài, nức nở nói:
- Ngươi có biết không, mẫu thân phải đi rồi!
- Cái đó … nghe Nhị tiểu thư nói qua rồi.
Hắn vội vàng chớp chớp đôi mắt đã gần như lạc đi, kinh nghi nói:
- Đại tiểu thư, tại sao phu nhân phải đi?!
Tiêu Ngọc Nhược cười khổ lắc đầu :
- Nếu ta biết, cũng sẽ không tới hỏi ngươi. Lúc chưa xuất sự, mẫu thân rất cao hứng, chưa hề nhắc tới việc phải về Kim Lăng. Khi được cứu ra, vốn là chuyện rất cao hứng thì không thấy nàng vui vẻ chút nào, mà tính cách lại trầm mặc đi rất nhiều - mẫu thân trước kia thích cùng ta nói chuyện nhất!
Sao lạ thế nhỉ. Lâm Vãn Vinh cũng hơi kinh ngạc. Trong hoàn cảnh nguy hiểm, ta đã cung cung kính kính với phu nhân mà, lúc nào cũng giữ gìn, nàng còn có gì không hài lòng nhỉ, tại sao lại nhất định đòi về Kim Lăng?
- Ngày ấy ngươi cùng mẫu thân bị chôn vùi dưới đống đổ nát, rốt cuộc xảy ra sự tình gì. Nói cho ta biết?!
Tiêu Ngọc Nhược kéo kéo tay hắn, tràn đầy vẻ chờ đợi.
Có cái gì mà phải giấu diếm chứ? Lâm Vãn Vinh cười cười, đem tình hình lúc đó đại khái nói qua một lần. Hắn tuy tự nhận thuần khiết vô cùng, nhưng cũng có một số việc liên quan tới danh dự của phu nhân, chỉ có một mình mình biết, nếu truyền ra ngoài, Tiêu phu nhân sẽ rất khó xử. Hắn chỉ chú trọng những chi tiết trọng yếu rồi nói qua một lần.
Nghe nói hắn cẩn thủ lễ tiết, tình nguyện bất chấp nỗi đau gãy chân cũng phải rời xa phu nhân, Đại tiểu thư hồ nghi liếc mắt nhìn hắn, nói nhỏ :
- Thật hả? Ngươi trở nên thủ lễ như vậy từ khi nào thế?
- Đại tiểu thư, theo nàng nói thì.
Lâm Vãn Vinh chánh sắc nói:
- Ta không thủ lễ tiết lúc nào chứ?!
Tiêu Ngọc Nhược hừ một tiếng. Nhớ tới vài việc, vội vội vàng vàng cúi đầu, gương mặt như được phủ một lớp phấn hồng. Da thịt trên cổ trong suốt, tương phản với hai má tươi tắn hây hây như hoa đào của nàng, trông cực kỳ xinh đẹp.
Lâm Vãn Vinh nhìn thấy thế thì vô cùng động tâm, nắm chặt tay nàng cười hì hì nói :
- Đương nhiên rồi, có đôi khi ta cũng hơi quá đáng, nhưng cũng chỉ khi gặp Đại tiểu thư thôi, đối với những người khác thì ta đều thủ lễ cả.
- Tên bại hoại này!
Cảm thấy tay hắn nắm lấy bàn tay mềm mại của mình sờ soạng, sắc mặt Đại tiểu thư đỏ bừng, giận mắng một tiếng. Nhưng lại không rút khỏi tay hắn. Gương mặt hồng lên, nhớ tới chánh sự còn chưa hỏi xong, liền cố nén vẻ ngượng ngập nói :
- Ngươi … ngươi dừng lại một chút, ta còn có chuyện cần hỏi ngươi.
- Còn có cái gì nữa. Nàng đừng quan tâm, cứ hỏi đi.
Lâm Vãn Vinh nhè nhẹ vuốt ve cái eo mềm mại của nàng, có cảm giác như đang sờ vào tơ lụa bóng loáng, làm cho trong lòng hắn run lên, cười khà khà nói :
- Nàng hỏi cứ hỏi, ta làm việc của ta, hai chúng ta không ai bị cản trở.
- Thấy ghét.
Tiêu Ngọc Nhược vội vội vàng vàng giữ tay hắn không cho tác quái, đỏ mặt hừ một tiếng :
- Ngoại trừ việc này, ngươi không hề làm gì xấu với mẫu thân thật chứ?!
- Ta Lâm Vãn Vinh chỉ thiên thề.
Lâm Vãn Vinh giơ tay phải lên, thần sắc vô cùng nghiêm chỉnh :
- Nếu tối hôm đó trong chỗ đổ nát, ta làm bất kỳ việc gì có lỗi với phu nhân, việc gì có lỗi với Đại tiểu thư, thì cho ta ăn cơm bị ói mà chết, uống nước bị sặc chết, khi đánh bạc bị ngân phiếu đè chết ….
Thấy hắn mồ hôi đầu đầy, đúng là động tới vết thương đau đớn vô cùng, Đại tiểu thư rất đau lòng, vội đưa tay ra, ôn nhu nói :
- Từ từ nói chuyện, ngươi cần gì phải phát thệ? Ta tin ngươi còn không được sao?! Ngươi nói ngày ấy chưa từng làm chuyện xấu, vậy ngày khác có làm gì có lỗi với mẫu thân không?!
- Ta thề …
Lâm Vãn Vinh vừa giơ tay phải lên, liền thấy một bàn tay nhỏ bé mềm mại xinh xắn chận môi mình, thanh âm lo lắng ôn nhu của Đại tiểu thư vang lên :
- Còn phát lời thề gì nữa, ta tin ngươi rồi. Ngươi thật là, đến cả thương thế của mình mà cũng không quan tâm, muốn tức chết ta phải không.
Đại tiểu thư rưng rưng nước mắt. Nhìn hắn giận dỗi.
Xấu hổ. Xấu hổ, phu nhân thành thục xinh đẹp. Bình thường cười cười nháo nháo với nàng, cũng thỉnh thoảng có chỗ không quy củ, Lâm Vãn Vinh cười ha ha hai tiếng … ai dám thề thật chứ.
- Ngọc Nhược, nàng phải tin ta, tối hôm đó sau khi nàng nhắc nhở ta, ta đã nghiêm khắc tự yêu cầu mình, thời khắc nào cũng đinh ninh, tuyệt không làm ra việc gì không nên làm đâu. Ủa, được rồi, ngày đó trước khi xuất sự, nàng nói muốn chiếu cố ta, rốt cuộc làm sao mới chiếu cố được đây?
Hắn nói sang chuyện khác mà không hề biến sắc, thần sắc trên mặt cũng rất nghiêm nghị, rất là đứng đắn.
Hai má Đại tiểu thư hồng lên, tươi tắn như châu như ngọc :
- Chiếu cố? Chiếu cố gì cơ?! Ta không nhớ!
Thân thể mềm mại lả lướt đầy đặn, dung nhan kiều lệ vô cùng của nàng, đang cười ngượng ngùng, trông như hải đường nở rộ đêm thu, làm cho Lâm Vãn Vinh nóng bừng cả người, nếu không phải chân cẳng không cử động được, hắn chắc đã có chuyện tốt để làm rồi. Rồi hắn cũng tưởng tượng ra Đại tiểu thư tựa gối khó ngủ , nghe tiếng rên rỉ của Tiên Nhi mà ngủ mơ.
- Ngươi cười cái gì?
Thấy hắn cười gian giảo, Đại tiểu thư như có dự cảm, cả người mềm oặt, run rẩy hỏi.
- Cười thôi mà.
Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười hai tiếng :
- Ta đang nghĩ, khi nào thì may mắn được Đại tiểu thư chiếu cố một chút!
Phì! Đại tiểu thư lùi lại, hai má nóng bừng như bị hơ lửa. Lâm Vãn Vinh giữ chặt tay nàng, cảm thụ sự rung động trong trái tim nàng, cảm thấy vô cùng ấm áp, tâm tư bay bổng, chỉ muốn hưởng thụ tư vị này mãi mãi.
- Vậy thì lạ quá nhỉ.
Láo nháo với hắn một lúc, tâm tình Tiêu Ngọc Nhược tốt hơn rất nhiều, nhẹ nhàng nói :
- Nếu ngươi không làm ác sự, vì sao sau khi xuất sự, mẫu thân lại thay đổi lớn như vậy!
- Mãn kinh mà.
Lâm Vãn Vinh ngáp dài một cái, rồi phun ra một câu trắng trợn
Đại tiểu thư nhướng mày, nói với hắn vẻ khó hiểu :
- Ngươi nói cái gì, cái gì là mãn kinh?!
Việc này khó giải thích quá, Lâm Vãn Vinh cười ha ha nói:
- Ta nói, phu nhân là trung niên. Mọi việc thay đổi, có đôi khi cả người bứt rứt, làm chút chuyện làm cho người ta khó mà giải thích được.
- Ai trung niên, chỉ nói bậy.
Đại tiểu thư hừ một tiếng bất mãn, liếc mắt nhìn hắn :
- Mẫu thân thành thục xinh đẹp, vẫn đang hoa niên, đâu có bênh như ngươi nói chứ.
- Đúng đúng.
Lâm Vãn Vinh cười nói :
- Phu nhân xinh đẹp như Đại tiểu thư thanh xuân như Đại tiểu thư, tựa như một vườn hoa mẫu đơn, hàng năm hoa khai, tuổi nào cũng kiều diễm! Ta là là người làm vườn cần mẫn, ngày ngày tưới nước cho hoa, đêm đêm phun sương cho hoa!
- Nói linh tinh.
Đại tiểu thư giận mắng một tiếng. Không dấu được nụ cười, rồi không truy vấn sự tình về phu nhân nữa. Nàng thầm thở dài, từ từ cúi xuống, tựa đầu vào ngực hắn, âm thầm rơi lệ :
- Lâm Tam, mẫu thân phải đi rồi, chúng ta cũng không còn nhà nữa.. ta … ta nên làm cái gì bây giờ?
Nàng khẽ nhắm mắt lại, vẻ mặt đau khổ mờ mịt, Lâm Vãn Vinh thấy thế về phía đau lòng, vội vỗ vai nàng ôn nhu an ủi :
- Nơi này không phải là nhà chúng ta sao?
Đại tiểu thư lắc lắc đầu :
- Ta đang nghĩ về nhà ta khi xưa, có mẫu thân, có muội muội, còn có ngươi. Có rất nhiều thời gian ta không thể quên được, đó là những khi bị ngươi khi dễ làm ta rất khoái hoạt.
Tiêu Ngọc Nhược từ nhỏ đến lớn chỉ lo chấn hưng Tiêu gia, Tiêu gia chính là những gì nàng có. Lúc này Tiêu gia gặp phải bi kịch, phòng ốc gia sản ở kinh bị tàn phá, cố gắng của Đại tiểu thư trong bao nhiêu năm bỗng nhiên bị hủy trong chốc lát. Nỗi khổ sở trong lòng nàng không cần phải nói nữa. Lâm Vãn Vinh nghe thế rất cảm động. Cười nhẹ một tiếng nói:
- Đừng khẩn cấp. Chỉ cần người bình yên vô sự là được. Tất cả đều có thể xây dựng lại. Đợi Tiêu gia phát triển, ta sẽ cưới nàng và Ngọc Sương, nơi này cũng sẽ thành nhà của nàng thôi.
Tiêu Ngọc Nhược vừa ngượng vừa vui, ừm một tiếng:
- Ngươi … còn có thể về nhà chúng ta không?!
- Về, đương nhiên về rồi.
Lâm Vãn Vinh nghiêm chỉnh nói:
- Nếu không về, ta tìm đâu ra tiểu thư để cho ta khi dễ chứ?!
- Thấy ghét!
Nghe hắn trêu chọc mình, Tiêu Ngọc Nhược vừa ngượng vừa mừng rỡ, cầm chặt tay hắn không buông ra lấy một giây.
Đã được mở tâm kết, Tiêu Ngọc Nhược đem kế hoạch trọng kiến Tiêu gia ở kinh thành nhất nhất nói cho Lâm Vãn Vinh nghe. Chỗ nào là cửa hàng, chỗ nào là làm kho bãi, chỗ nào là hoa viên, nơi nào là tú lâu, bọn ta đều bàn bạc rất cụ thể. Quan trọng nhất là trong hoa viên, nàng còn bố trí ba gian mộc phòng, xây giữa trăm hoa. Lâm Vãn Vinh suy nghĩ chốc lát, đột nhiên giật mình hiểu ra :
- Đại tiểu thư, nơi này chính là phòng của ta ở Kim Lăng mà?!
Tiêu Ngọc Nhược ngượng ngùng Ừm một tiếng, ôn nhu cười.
Tâm tư Đại tiểu thư làm Lâm Vãn Vinh cực kỳ cảm động. Mấy gian nhà gỗ đó mặc dù đơn giản, nhưng hắn cả đời khó có thể quên được, Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư, Thanh Toàn. Vô số hồi ức ấm áp, dần dần nổi lên trong lòng.
- Ngươi suy nghĩ cái gì thế?!
Thấy thần sắc hắn đang nghiêm nghị, bỗng trở nên cổ quái, Tiêu Ngọc Nhược không nhịn được mở miệng hỏi.
- Cũng không nghĩ gì đâu, chỉ là hy vọng nhà gỗ này được xây dựng thật tốt, để ta làm vài sự tình vĩ đại.
Lâm Vãn Vinh hì hì cười.
Đại tiểu thư lắc đầu cười khẽ :
- Sự tình vĩ đại gì mà nhất định phải làm trong phòng này?!
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc. Quay về Ngọc Nhược ngoắc ngoắc đầu ngón tay. Đại tiểu thư mắng nhẹ một tiếng, từ từ cúi người xuống. Kê tai vào miệng hắn, nghe hắn thầm thì.
Mùi thơm thiếu nữ thoang thoảng truyền đến. Ngọc thể thon dài của Đại tiểu thư, vạt áo hơi mở rộng, lộ ra cái cổ khiết bạch, da thịt trong suốt như ngọc, cả thân thể mềm mại đầy đặn, nằm đè trên người hắn, êm dịu như tơ. Lớp áo đó thấy một tiết y màu phấn hồng như ẩn như hiện, bộ ngực mềm mại trắng như mỡ đông khẽ phập phồng, song nhũ nhô cao mượt mà, như muốn bật tung cả tiết y lên, tiếng hít thở dồn dập, rồi xuất hiện một thung lũng thật sâu ẩn ẩn hiện hiện, hương diễm mê người.
Lâm Vãn Vinh vội vội vàng vàng nuốt nước bọt, nghé vào tai nàng thầm thầm thì thì, hắc hắc dâm tiếu:
- Trong phòng này câu dẫn tiểu thư, sự tình này chẳng lẽ còn chưa đủ vĩ đại?!
Tiêu Ngọc Nhược kêu khẽ một tiếng, cả người nóng bừng lên, trong lòng khó chịu vô cùng. Nhà gỗ này tuy nhỏ, nhưng có ý nghĩa đặc thù, nếu thật có thể làm vợ chồng với hắn ở đó, ừm, mắc cỡ chết người! Nàng vội vội vàng vàng ôm chặt hai má, mặt đỏ tới mang tai, trong lòng sinh ra vẻ khát khao vô hạn.
Nói chuyện với Đại tiểu thư, thấy nàng thẹn thùng, trong lòng Lâm Vãn Vinh cực kỳ thoải mái, nhớ lại tình hình lần đầu tiên hai người gặp mặt, Đại tiểu thư bá đạo cường thế, giật mình cười khẽ, dường như có cảm giác cách rời thế nhân, ghé vào khuôn mặt Đại tiểu thư khẽ hôn một cái, hắn đột nhiên có một cảm giác hoài niệm mãnh liệt. Lần này bắc thượng kháng Hồ, nếu có thể còn sống trở về, nhất định phải đưa tất cả lão bà, quay về Kim Lăng một chuyến.
Mọi người đều biết hắn có cảm giác đặc thù với Đại tiểu thư, đặc biệt dành một thời gian riêng mặc cho hai người ở chung với nhau. Đến cả vò dấm Tần Tiên Nhi, cũng an tĩnh. Đến lúc Đại tiểu thư rời đi, nàng mới chu cái miệng nhỏ nhắn lên đi vào, nhảy lên giường, chui vào chăn, ôm chặt cổ hắn :
- Tướng công, ta được không?
- Được, được.
Lâm Vãn Vinh nói như máy.
Tần Tiên Nhi nước mắt trào ra, ôn nhu nói :
- Tướng công, ta tuy thích ăn dấm, cũng bởi vì yêu chàng thôi. Chàng thích tỷ tỷ muội muội nhà người ta thì cứ nói với ta, ta đi lừa các nàng cho chàng. Chàng đừng lo cho ta, trong lòng ta khổ sở trong chốc lát thôi.
Lâm Vãn Vinh vỗ đôi mông nảy nở của nàng :
- Cái gì lừa? Nha đầu kia, khinh ta là dâm ma hay sao?!
Tiên Nhi lau nước mắt cười khanh khách :
- Sư phó có nói qua rồi, chàng là đại dâm ma tuyệt thế, có công lực liều mạng với sư phó!
Hồ ly tinh họ An này. Lâm Vãn Vinh trong lòng rung động, khẽ vuốt ve Tiên Nhi, cười hắc hắc nói :
- Ta đây trước hết dâm tiểu dâm ma này, sau đó dâm cái bà đại dâm ma kia!
Tiên Nhi hít mạnh, thở hổn hển nói:
- Ta chỉ biết chàng chắc chắn không tốt đẹp gì, đến cả sư phó cũng dám có chủ ý?! Hừ, mơ tưởng!! A, tướng công, thân thể chàng thế này còn làm được không
Nghĩ lại đi, ta gãy tay gãy chân mà, có thể làm được cái gì? Lâm Vãn Vinh thở dài một tiếng, láo nháo với Tiên Nhi một trận, mắt thấy kiều thê kiều mỵ động lòng người, thế mà mình có muốn cũng không thể làm ăn gì được, trong lòng hắn rất khó chịu, âm thầm chửi mắng tên ám hại mình chết đi sống lại.
Ngủ được một chút, Lâm Vãn Vinh từ từ tỉnh lại. Tần Tiên Nhi đột nhiên cả kinh, vội ôm chặt cánh tay hắn, lộ ra thân hình tuyệt đẹp :
- Tướng công, chàng làm cái gì đó?!
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, mắt lóe lên như điện :
- Đêm đen như mực, chính là lúc giết người.