Vấn Thiên Khúc
Quyển 1 - Chương 22
Tầng nước ngầm
Người viết: lanhtamkhach
Nguồn: 4vn.eu
Thần Phong môn, Đại Sảnh Đường, Đại phòng trung tâm
Không gian lặng ngắt trầm trọng, dù gió cuối chiều man mát thổi vào không ngừng.
Trưởng môn nhân Sai Horus nhìn thẳng, chờ đợi các trưởng lão tham khảo bản kê thiệt hại xảy ra ngày hôm trước. Bên cạnh ông, vị sư muội Thiện Di thần sắc nhợt nhạt nhưng vẫn giữ được vẻ uy nghiêm. Diêu Lam và Ratto Thoth nhị vị trưởng lão phụ trách ngoại và nội vụ phòng điềm tĩnh nhắm mắt dưỡng thần.
Kết quả cuộc họp sẽ được tổng kết và gửi đến các trưởng lão đời trước còn giữ một số chức trách trong môn phái.
Một hán tử dáng vẻ thô mộc, thân thể khôi vĩ, song thủ đặt trên bàn cuồn cuộn cơ nhục chợt cất tiếng sang sảng :
- 27 đệ tử mất tích trong bạch vụ và về dược phòng, thương phòng bị phá hủy. Tổn thất không ít. Nhưng quan trọng nhất là có nhiều điều đáng cân nhắc.
Hiểu Nghi trưởng lão gật đầu đồng ý :
- Muội cũng nghĩ như Vạn Trường Minh sư huynh. May mắn mấy đệ tử hóa sói đã phục hồi, có thương tổn nhưng không đáng kể. Tiếc là chúng ta không khôi phục được những đại thụ nghìn tuổi, đành phải mời một số di dời thế vào từ Mẫu Lâm. Nhưng khó hiểu là thủy mộc song hệ cấm chế không có tác dụng với những đệ tử trong phòng cứu thương. Hơn nữa chúng ta không tra ra nổi phần quỉ khí trong não bộ bọn chúng trước đó.
Vạn Trường Minh trưởng lão nhìn vị nữ trưởng lão phụ trách phòng 7 tầng 1 Vô Cực tháp đoạn tiếp lời :
- Hơn nữa sự xuất hiện của làn bạch vụ độc hại đầy bất ngờ từ một số quang thụ.
Thiện Di trưởng lão nhẹ giọng :
- Các vị huynh đệ muội, còn sự biết mất khó hiểu của hai con yêu hầu. Về những nghi vấn trước ta nghĩ mọi người hẳn chưa quên sự kiện bảy trăm năm trước. Ngày rằm trung thu hôm qua chính là mốc bảy trăm năm.
Đại phòng rơi vào tĩnh lặng khó xử. Ratto Thoth trưởng lão thở dài nói khẽ :
- Sư tỷ ! Chẳng phải Hoenir sư thúc đã trừ diệt ...
Thiện Di trưởng lão lắc đầu :
- Không dễ thế!
Thần Phong trưởng môn nhân Sai Horus thoáng động dung, một vẻ xa xăm lướt qua rất nhanh.
Bảy trăm năm là quãng thời gian không ngắn. Trong số những người ngồi đây, Sai Horus, Thiện Di, Ratto Thoth, Diêu Lam và Tiêu Hà các vị trưởng lão biết tường tận hơn cả.
Chuyện cũ qua đã lâu, không ai muốn nhắc lại nữa. Có điều lão thiên gia không chịu chiều lòng phàm nhân.
Con người đó bước ra từ hoa, linh quang tỏa rạng, đẹp đẽ như thiên nữ giáng phàm, nhưng ai ngờ lòng dạ như rắn rết, độc ác vô bì.
Một nghìn năm trước, tất cả các vị trưởng lão ngồi đây còn bừng bừng nhiệt huyết xông xáo khắp nơi dưới sự chỉ đạo của các bậc sư trưởng trực tiếp. Để rồi sau ba trăm năm, con người ấy dập tắt hết ước vọng, đam mê, đẩy tất cả vào sự tĩnh lặng của chiêm nghiệm.
Bảy trăm năm quả rất dài, nhưng với một số câu hỏi có lẽ còn chưa đủ để giải đáp thấu đáo và trọn vẹn.
*
**
Đêm lạnh, trăng bạc nhàn nhạt chiếu xuống dòng Asura dũng mãnh cuộn về phía tây nam nơi Baldtonero vẫn lấp lóa băng kết.
Nakara chẳng bao giờ yên tĩnh, đặc biệt trên những đỉnh núi cao nơi gió luôn thét gào. Âm thanh dậy lên từ những hốc đá, những khe núi và từ những thân cỏ gầy guộc lạc lõng côi cút.
Tạ Minh im lặng tọa công đáy một hang sâu, thỉnh thoảng gió xoáy vào bật nên những tiếng u u như oan hồn kêu khóc.
Trong cốc khẩu chỉ leo lắt thứ ánh sáng yếu đuối bốc lên từ những bó đuốc gần lụi. Ngoài trời trăng mười sáu rất sáng nhưng không tài nào xuyên qua đám sương đêm dày đặc. Hơn nữa, hang rất sâu và hầu như không có kẽ nứt hoặc khe hở trên đỉnh.
Tạ Minh đang ở giai đoạn hành công quan yếu nhất. Vụ khí mỏng mảnh nhưng thẳng tắp như trường kiếm xọc lên đỉnh hang. Màu đá núi phía trên cũng ngả sang trắng nhợt, khác xa màu những khu vực khác.
Một thân ảnh chợt yên lặng hiện ra như u linh, hút lấy quả trứng màu trắng tinh bên cạnh Tạ Minh, yên lặng tan đi.
Cách đó gần hai chục trượng, cũng trong một hang lớn, sáu bạch y thiếu niên đang tụ tập quang một đống lửa lớn, phía trên bắc một cái chảo lớn đáy sâu. Trong chảo, quả trứng của giao long vương cổ dài liên tục lăn đi lăn lại.
« Lục cục ... lục cục ... »
Cả bọn chong mắt nhìn quả trứng lớn. Ánh mắt tràn ngập niềm vui thích thỏa thê hơn là thèm khát.
Một đại phái cỡ Ly Sát điện không bao giờ để đệ tử kham khổ trong thời gian thực luyện hay kiến tập gian khổ. Hơn nữa, môn phái cũng không cấm ngặt chuyện tiếp viện từ phía gia đình.
Sáu đệ tử này đều hồng hào, da dẻ trơn láng mềm mại, tay chân nhẵn nhụi không vệt chai lì. Chúng hẳn sinh trưởng từ những gia đình khá giả, trong cảnh cơm bưng nước rót, kẻ hầu người hạ đủ đầy.
*
**
- Tạ Minh ! Ngươi giờ mới tỉnh ư ? Đã hai canh giờ rồi !
Tạ Minh mở bừng đôi mắt to dưới đôi mày rậm xếch lên gần thái dương nhìn ba người bạn đang bối rối đứng trước mặt.
- Có chuyện gì vậy ? Còn sớm mà ?
Trước cốc khẩu, ánh mai nhợt nhạt, sương đêm tràn vào như mây.
- Sớm cái đầu ngươi ! Quả trứng bảo bối của ngươi sắp thành đồ ăn cho người ta kia kìa !
- Hả ?
Tạ Minh nhìn xuống rồi bật dậy. Cặp mày rậm đanh lại :
- Được lắm ! Mấy ngươi cứ về đi, để mặc ta !
Lời chưa dứt, cậu thiếu niên từng tấn công nhị sắc ác điểu dạo nào lướt thẳng ra phía cửa cốc làm xao động đám bạch vụ lạnh lẽo.
Ba thiếu niên còn lại định ngăn cản nhưng không kịp. Chúng thoáng nhìn nhau rồi đồng thời lao đi.
*
**
« Bùng ! »
Cự thạch lả tả.
Trường kiếm trên tay Tạ Minh cháy sáng như mặt trời, bạch quang tỏa rộng.
Một vệt chém sâu ám khói đen sạm xuất hiện nơi cốc khẩu.
Sáu bạch y thiếu niên bật dậy. Quả trứng lớn vẫn lục cục trong chảo lớn.
- Hừ, cuối cùng ngươi cũng đến !
Thiếu niên cao nhất lạnh nhạt lên tiếng. Năm bạch y thiếu niên còn lại lập thành một hàng ngang chắn phía trước.
Tạ Minh lướt tới nhanh như chớp, khí phách vững chãi như tiểu thiên thần.
« Bùng ! Bùng ! Bùng ! »
Ánh sáng trắng lấp lóa bao trùm một khoảng không gian rộng lớn. Sự lạnh giá lập tức bị xua tan, thay vào là từng luồng hơi nóng bỏng rát như một bầy cuồng long khuấy đảo đại cốc.
Năm đánh một. Năm là năm kẻ cao lớn hơn. Kẻ bị quây đánh thấp nhỏ lọt thỏm trong kiếm quang. Nhưng ưu thế không nghiêng về bên nào. Tiếng chạm kiếm chan chát liên miên thành một màn âm thanh dầy đặc.
Ánh mắt kẻ tọa thủ bàng quang bên ngoài mỗi lúc một cháy lên ganh ghét. Nó tiến đến bên chiếc chảo lớn sôi ùng ục trên lửa đỏ.
Bạch quang chém xuống như điện chớp !
« Bùng ! »
Chảo thành tê phấn.
Lửa tắt.
Dĩ nhiên thế !
Nhưng quả trứng kì lạ chỉ xuất hiện một vết nứt mờ.
Sức phản chấn làm tên thiếu niên vừa hạ thủ bật ngược về sau, nó giờ trợn trừng mắt không dám tin.
Tạ Minh thét lên chói lói. Cự kiếm trong tay như bạch long xuất thế.
- Dừng lại!
Âm thanh trầm hùng vang lên cùng với sức ép vạn cân đè tất cả lũ thiếu niên khụy xuống.
Vị hắc y thủ lĩnh phiêu phù hiện ra từ biển sương trắng mêng mông ngoài cửa động, phía sau là ba tên thiếu niên vận bạch y còn lại.
Ánh mắt vị thủ lĩnh đầy tia giận dữ. Không thiếu niên nào đủ can đảm đối nhãn với ánh mắt ấy.
- Các ngươi chạy một nghìn vòng quanh chân núi cho ta!
Sáu kẻ phạm tội không dám hé răng phản đối, khẽ vâng dạ rồi tung mình đi mất.
- Còn ngươi, Tạ Minh!
Vị thủ lĩnh xoay lại, trầm giọng:
- Không giữ được hòa khí với đồng môn, thiếu sự phối hợp! 800 vòng cho ta!
Tạ Minh khom mình nhận phạt. Nhưng bên tai nó loáng thoáng tiếng truyền âm:
“- Ngươi là đứa bé thông minh và gan dạ. Nhưng đừng tỏ ra khôn lỏi trước mặt ta! Ba người bạn này của ngươi tốt đấy, hãy trân trọng! Còn quả trứng, nó cần nhiệt lượng lớn! Nhớ lấy!”
Âm thanh loáng thoáng của vị thủ lĩnh chìm trong tiếng gió gào ào ào trước mặt, Tạ Minh mơ hồ gật đầu, miệng thoáng cười.
Dưới chân núi, dòng Asura ngầu bọt ầm ầm đêm ngày đổ về đại dương Baldtonero băng giá.
*
**
Giữa trưa, mặt trời đổ một lớp quang mang màu mật ong vàng nhạt trong suốt xuống trần thế. Trên các đỉnh núi cao chót vót vùng Nakara nhiệt lượng tăng đến cực hạn trong năm.
Những giọt mồ hôi thi nhau lăn xuống từ đỉnh đầu, từ toàn thân Tạ Minh, bốc lên mờ mờ hơi ẩm. Không gian phảng phất mùi không dễ chịu.
Xả độc chất và trọc khí!
Toàn thân Tạ Minh thư thái điều hòa, rồi từ từ rực lên trong ánh dương quang lộng lẫy. Thanh cự kiếm đặt ngang đầu gối cũng nhích động phiêu phù xoay thẳng tắp phía trước mặt.
Mười dòng khí mỏng như tơ trời lặng lẽ rời các ngón tay nung nóng cự kiếm.
Kiếm phát sáng, sáng mạnh át cả ánh mặt trời.
Tất nhiên tỏa ra nhiệt lượng lớn.
Khí nóng bay lên.
Phía trên quả trứng kì lạ của giao long vương đang lơ lửng hấp thụ.
Nhiệt độ cao, hun đúc lâu. Nhưng vỏ trứng vẫn trắng tinh.
Bất quá từ khe hở truyền ra tiếng động mơ hồ vui thích.
Với Tạ Minh, như vậy đã là có tiến bộ.
Có điều nó không biết cách đó một đỉnh núi, vị hắc y thủ lĩnh đang trầm lặng quan sát.
“Hoét!”
Một âm thanh sắc lạnh chói lói.
Một con đại ưng đáp xuống vai tả ông.
Khẽ đập đập vào thân chim theo một nhịp điệu kì bí. Đoạn vị thủ lĩnh búng ngón tay phát ra một âm thanh khô lạnh.
“Hoét!”
Đại ưng tung cánh vút lên như thần tiễn rời cung, mang theo bản báo cáo của vị thủ lĩnh dầy dặn kinh nghiệm.
Rất có thể cuộc đời một con người đã sang trang, hoặc chỉ là đúng theo kế hoạch đã định trước.
Dương quang vẫn chói lóa, và quả trứng trắng tinh kì lạ vẫn không ngớt lay động xoay chuyển như chơi đùa với dòng nhiệt khí khủng khiếp bốc thẳng lên từ cự kiếm. Thân thể Tạ Minh lúc này hoàn toàn khô ráo. Sắc thái lộ ra vẻ mệt mỏi.
Bất quá sự khổ luyện truy cầu cực hạn của cậu thiếu niên này đã sớm không còn là bí mật tại Nakara nữa.
*
**
Đông bắc Thương Châu, cách bờ gần ba dặm rưỡi, sâu xuống lòng Edda siêu đại dương gần trăm rưỡi trượng.
Hiếm hoi lắm mới lọt xuống một tia sáng, xung quanh đại quang cầu của Coron Orisis chỉ một màu đen. Quầng sáng lưu chuyển quanh bề mặt quang cầu không tán xạ quá hai trượng. Lấp lánh vạn vạn các sinh vật phù du nhỏ bé. Thỉnh thoảng cũng có một số loài kình ngư tấn công nhưng nhanh chóng rút lui trong vô vọng. Những lúc đó dung diện thiếu gia gia tộc Orisis đều nhăn lại vì phải vận lực bảo toàn quang cầu.
Hiện nó đã bỏ xa chúng bạn cả nửa dặm, ước lượng theo tốc độ di chuyển. Càng lúc khó khăn càng lớn, sức ép càng tăng.
Hơn nữa Coron ngờ rằng nó đã lạc theo nghĩa nếu quay ngược lại theo đường cũ chưa hẳn đã gặp đồng môn. Trong điều kiện thiếu sáng, không ai chắc mình thật sự đi theo đưởng thẳng. Mọi sự chỉ là ước đoán.
Coron Orisis là đại thiếu gia, kẻ thừa kế gia tộc hùng mạnh bậc nhất trên Thương Châu. Thân phụ mẫu dù nghiêm khắc nhưng vẫn cưng chiều hết mực. Bất quá không ai nghĩ hắn đầu nhập Hayek học viện. Do đó việc chuẩn bị việc rèn luyện theo phương cách của học viện không đủ chu toàn. Ví như việc xác định phương hướng dưới đáy đại dương nơi thiếu sáng chẳng hạn.
Có điều Coron không thấy quá sợ hãi. Một chút bất an kèm theo sự lưu động nhanh hơn trong huyết quản chỉ đem lại sự kích thích và hứng khởi không ngờ. Hiện mọi giác quan của cậu thiếu gia lừng lẫy tăm tiếng này đang được huy động đến cực điểm. Bản thân Coron Orisis cũng chưa rõ tại sao.
Đột ngột nó khựng lại!
Hai khắc thời gian qua đi!
Quá yên tĩnh!
Thậm chí không thấy một loài cá hoặc sinh vật đủ lớn nào chứ đừng nói gặp cả một quần thể. Đám trùng biển như giun biển không thấy. Giáp xác cũng không.
Định thần nhìn lại cũng không thấy quá khác biệt. Thức ăn khá đậm trong nước, bằng chứng là độ vẩn đục lộ ra trong ánh sáng quang cầu. Nhưng tại sao không có sinh vật lớn ?
Coron Orisis sững lại, lùi nhanh hết mức có thể, yên lặng hết mức có thể.
Hoàn cảnh quá bất thường này đồng nghĩa với sự tồn tại của một quái vật! Và quái vật dưới đáy sâu thường rất cổ xưa và hung tàn.
Nhưng muộn mất rồi.
Đồng thời truyền đến ba luồng áp lực mạnh mẽ!
Loại quái vật nào lại không coi vào đâu những cấm chế cản trở tạo bởi các trưởng lão Hayek học viện ?
Câu trả lời chưa rõ. Cũng dễ hiểu vì tri thức của nhân loại dù mênh mông nhưng so với tự nhiên thì chưa thấm vào đâu. Điều duy nhất thấy được hiện thời là tính mạng của Coron Orisis không an toàn.
Ba luồng áp lực vẫn xô tới rất nhanh!
*
**
|