Độc Cô huynh muội kiên quyết không cho Sử Nhược Mai tiến lên trợ chiến, trong lời nói chứa đựng tình ý thiết tha, quan tâm vô cùng. Đoàn Khắc Tà nghe thấy, lòng nảy sinh nghi ngờ, "Nhược Mai ở trong nhà Độc Cô đã gần mười ngày, Độc Cô huynh muội giúp nàng trị thương, chẳng lẽ ngay cả việc nàng là nữ tử cũng không nhận ra sao?" Nghi ngờ vừa nảy sinh, lòng chàng đã không khỏi bấn loạn. Độc Cô Vũ thoắt cái đã mở chiết phiến ra nhằm trước mặt chàng đánh tới, Đoàn Khắc Tà tránh hơi chậm, xoẹt một tiếng, y phục của chàng đã bị nan quạt sắc nhọn xé rách một mảnh.
Độc Cô Vũ một chiêu đắc thủ, tức thì phấn chấn tinh thần, chiết phiến thoắt xòe thoắt cụp, khi thì làm phán quan bút điểm tới, lúc lại thành ngũ hành kiếm chém qua, thủ pháp lợi hại, thân pháp khinh linh, xác thực như lưu thủy hành vân, không hề ngừng trệ. Chàng ta vốn là thế gia công tử phong nhã, lại công thêm chiết phiến càng khiến tăng thêm thần thái tiêu sái, tuấn dật bất phàm!
Đoàn Khắc Tà buồn bực, trong lòng cảm thấy trống rỗng không có chút ý vị gì, chàng chợt nghĩ: "Khi ta đến nơi, nàng đang quanh quẩn dưới bụi hoa, đêm đã khuya như vậy còn một mình trong hoa viên làm gì, không phải là chờ ai sao?" Chàng lại nghĩ: "Hèn gì nàng không thèm để ý hỏi han đến ta, vị Độc Cô công tử này ôn văn tuấn nhã, thật sự là hơn ta bội phần!" Trong lúc thất ý chua cay, chàng lại không khỏi tự hối tự trách, lại tiếp tục nghĩ: "Đều là ta không phải, ta đối với nàng có ngộ nhận, đối với nàng thô bạo, lại từng nói rõ với nàng là thoái hôn, nàng đã chịu đựng quá nhiều ủy khuất, làm sao có thể không hận ta được? Hôm nay nàng đã có người hợp ý, ta sao có thể trách nàng thay lòng đổi dạ?" Chàng trong lúc suy nghĩ bấn loạn, càng nghĩ càng nhận định rõ ràng là Sử Nhược Mai đã thay lòng, cuối cùng chàng kết luận: "Đại trượng phu có thể nắm được thì cũng có thể buông được, vị Độc Cô Vũ này cũng là người hiệp nghĩa, Nhược Mai nay đã thích y mà không thích ta, ta sao không thành toàn cho bọn họ chứ?"
Lập tức chàng hú lên một tiếng dài, thân hình thoắt bay lên, chiết phiến của Độc Cô Vũ vừa tới liền điểm vào khoảng không. Độc Cô Oánh đâm nhanh trường kiếm ra chiêu "Cử Hỏa Liêu Thiên". Đoàn Khắc Tà song chỉ bắn ra, lực đạo lúc này sử ra vừa vặn, chỉ nghe thấy một tiếng "keng", mũi kiếm của Độc Cô Oánh đã bị đánh lệch ra va chạm với chiết phiến của ca ca nàng. Trong lúc hai huynh muội đang kinh ngạc, Đoàn Khắc Tà đã bay qua đầu tường, tiếng hú ngân cao như thần long vang đến tận chân trời, chỉ thoáng chốc đã đi xa ngoài vài dặm.
Hai huynh muội nhìn nhau thất sắc, Độc Cô Vũ nói:
"Người này bản lĩnh cao cường, khinh công tuyệt diệu, thật sự thế gian hiếm thấy. Cũng không biết tại sao hắn lại đột nhiên bỏ đi như vậy?"
Độc Cô Oánh nói:
"Hắn đi rồi càng hay, Sử đại ca, huynh vừa rồi không bị thương chứ?"
Chỉ thấy Sử Nhược Mai đứng ngây người như tượng gỗ, Độc Cô Oánh lại gọi một lần nữa nàng mới thẫn thờ đáp:
"Đa tạ hai người, ta không bị thương."
Kỳ thật lúc này nàng cũng đang rất hối hận, Đoàn Khắc Tà bị nàng làm tức giận bỏ đi đúng như tâm nguyện của nàng, oán khí của nàng đã phát tiết hết, còn lại chỉ là một mảnh ảm đạm mịt mờ.
Độc Cô huynh muội chỉ tưởng nàng vì "địch nhân" bản lĩnh quá cao cường mà hoảng sợ đến ngây ngốc, Độc Cô Vũ nói:
"Xem ra người này cũng là một loại nhân vật giống như Không Không Nhi, Không Không Nhi một lần ra tay không đạt mục đích, đã đi xa ngàn dặm, quyết sẽ không quay trở lại."
Độc Cô Oánh cũng nói:
"Chỉ mong người này cũng như vậy."
Hai huynh muội hồi tưởng lại hiểm chiêu mới gặp phải vừa rồi, lúc đó thân lâm kỳ cảnh, không biết đến sợ hãi, bây giờ nhớ lại, bất giác trong lòng đều bất an, lo sợ khôn siết, "Nếu lại gặp chuyện như vậy, thật không biết phải ứng phó ra sao?"
Độc Cô Vũ đột nhiên hỏi:
"Sử đại ca, huynh đã đến Trường An chưa?"
Sử Nhược Mai đáp:
"Khi còn nhỏ đệ đã từng đến, sao vậy?"
Độc Cô Vũ nói:
"Chúng ta chưa từng đến Trường An, Tần Tương sắp triệu tập anh hùng đại hội ở Trường An, chi bằng chúng ta hãy đến đó xem náo nhiệt, ngày mai sẽ lên đường."
Độc Cô Oánh kêu "uy" một tiếng hỏi:
"Ca ca, không phải huynh vốn không muốn đi sao, sao lại thay đổi chủ ý như vậy?"
Đồng thời nàng lại cảm thấy kỳ lạ: "Tại sao ca ca trong lúc này lại không bàn đến việc khẩn yếu trước mắt mà đột nhiên nhắc tới việc này?" Độc Cô Vũ hấp háy mắt cười nói:
"Muội muội, không phải muội rất muốn đi hay sao? Lần này là ta vì muội đó!"
Độc Cô Oánh đôi mắt long lanh, nhất thời đã minh bạch, nàng nói:
"Không sai, đây là thịnh hội trăm năm khó gặp, không cần phải tham gia chỉ đến đại khai nhãn giới cũng rất hay. Sử đại ca, huynh yên tâm, Tần Tương từng nói rất rõ ràng, trong kỳ đại hội này, các lộ anh hùng chỉ cần không gây chuyện tại Trường An thì bất kể trước đây đã làm chuyện gì y cũng sẽ không truy cứu. Với thân phận Tần Tương như vậy, lời y đã nói ra, quyết sẽ không thay đổi."
Độc Cô Vũ lại nói:
"Sử đại ca nếu như còn có lo lắng, nhà tiểu đệ còn có dịch dung đan, khả dĩ có thể dễ dàng thay đổi dung mạo, chỉ là thớt ngự mã này không thể tiếp tục cưỡi được nữa. Trong thành Trường An có vài vị trưởng bối thế giao của tiểu đệ khả dĩ có thể chiếu cố chúng ta được. Nhưng tiểu đệ chưa từng đến Trường An, đến lúc đó phải thỉnh Sử huynh dẫn đường."
Độc Cô Oánh thấy Sử Nhược Mai vẫn còn trù trừ, nàng đảo tròn tròng mắt một vòng, cười nói:
"Sử đại ca lo sợ gặp phải nguy hiểm không đến Trường An cũng được. Muội có một vị cô cô ở tại Lũng Tây Phụng Tường, cô trượng (dượng) trên giang hồ nổi danh là Thông Tí Thần Quyền Cốc Đại Hào. Đã nhiều năm muội chưa gặp cô cô, không bằng chúng ta lên đường đến Phụng Tường có được không? Nơi đó sơn thanh thủy tú, rất đáng để thăm quan, Sử đại ca không muốn kết giao bằng hữu đến đó giải tỏa tâm tình cũng tốt."
Sử Nhược Mai đang buồn bã chán nản còn có tâm tình gì nữa. Nhưng nàng thấy huynh muội bọn họ kẻ tung người hứng, cũng thấy có chút lạ kỳ, đột nhiên nàng hiểu ra liền đáp:
"Đa tạ huynh muội hai người đã vì ta mà lo lắng mọi đường, kỳ thật các người cũng không cần phải bỏ nhà đi xa như vậy, ta một mình ra đi cũng được, người kia cũng chỉ là muốn tìm ta, ta sẽ không liên lụy đến các người."
Nguyên là điều Độc Cô huynh muội trong lòng đang lo lắng chính là những phiền toái sau này. Người đến đêm nay võ công quá mức cao cường, bọn họ tự biết quyết không phải là đối thủ, mặc dù bọn họ hy vọng người này sẽ không quay trở lại, nhưng làm sao có thể đảm bảo được điều đó? Bọn họ cũng lại không biết ẩn tình bên trong, nằm mơ cũng không thể ngờ người này lại chính là Đoàn Khắc Tà, hơn nữa Đoàn Khắc Tà lại là vị hôn phu của Sử Nhược Mai. Họ chỉ tưởng người này là cao thủ triều đình, nếu không thì cũng là cừu gia của Sử Nhược Mai, tóm lại đối với Sử Nhược Mai có bất lợi.
Bọn họ vì sự an toàn của Sử Nhược Mai, cũng là để tránh tai bay vạ gió cho nên mới quyết ý rời nhà tị nạn. Trường An có vài vị lão anh hùng là thế giao của bọn họ, Phụng Tường thì có cô trượng , đám người này đều có khả năng bảo vệ bọn họ, chỉ e Sử Nhược Mai có điều ái ngại cho nên mới không chịu nói rõ ràng.
Sử Nhược Mai đã nhận ra được dụng ý của hai người, nàng cùng với Đoàn Khắc Tà gây ra chuyện, làm hỗn loạn đến thế cũng thấy xấu hổ, đồng thời lại biết Độc Cô Vũ đã có chút nghi ngờ đối với mình, nếu như chàng ta biết được mình là nữ tử, chỉ sợ lại thêm phiền toái, khi đó đã xấu hổ lại càng xấu hổ hơn. Theo tình hình này, Sử Nhược Mai làm sao có thể đem chân tướng nói rõ ràng được, cho nên nàng mới đắn đo suy nghĩ, vừa rồi mới ấp a ấp úng nói ra một câu mơ hồ tiết lộ "người kia" bất quá chỉ là đến tìm nàng, quyết sẽ không làm liên lụy gì đến Độc Cô huynh muội, tự mình rời đi là thích hợp nhất.
Thế nhưng Độc Cô huynh muội lại không rõ chân tướng, làm sao có thể để cho nàng rời đi một mình? Độc Cô Vũ biến sắc, chàng ngửa mặt lên trời cười dài nói:
"Sử đại ca, huynh cũng xem thường ta!"
Sử Nhược Mai nói:
"Độc Cô huynh sao lại nói như vậy, ta sao dám xem thường huynh đài?"
Độc Cô Vũ đáp:
"Huynh nếu như còn coi ta là bằng hữu, thì nên có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu. Huynh đến hôm nay cũng đã thấy rõ tâm ý của huynh muội chúng ta, vậy ta cũng mở lòng thành thật nói rõ hết. Địch nhân của huynh xác thực là lợi hại, huynh muội chúng ta đều không đánh lại hắn, Sử đại ca, huynh có kiếm pháp cao cường, nhưng tiễn thương vừa mới khỏi cũng vị tất đã là đối thủ của hắn. Nơi này không thể tiếp tục ở lại nữa, trước mắt chỉ có kế sách là đi xa lánh nạn, chúng ta vô lực bảo vệ an toàn cho huynh, đã là lo lắng không hết huynh lại còn muốn nói liên lụy với không liên lụy gì nữa, đó chính là không xem chúng ta là bằng hữu. Trên giang hồ có câu nói rất hay: Làm bằng hữu chẳng ngại bị đao đâm! Tính mệnh còn có thể hi sinh vì nhau, huống hồ chỉ là cơ nghiệp?"
Độc Cô Oánh không kìm được tình cảm cũng tiến lên nắm lấy tay áo của Sử Nhược Mai nói:
"Sử đại ca, khó khăn chúng ta mới được ở cùng một chỗ, muội thật vất vả lắm mới trị liệu cho huynh khỏe lại, sao có thể lại để cho huynh xảy ra chuyện gì được."
Sử Nhược Mai siết chặt tay nàng thâm tình nói:
"Ân nghĩa của Độc Cô cô nương, ta vĩnh viễn sẽ không quên. Chỉ là...."
Nàng đang muốn lựa lời khéo léo chối từ, nhưng Độc Cô Vũ đã cắt ngang, cao giọng nói:
"Sử đại ca không cần phải hai ý ba lòng nữa, nếu như muốn ly khai cũng hãy chờ đến sau này, chờ khi thám thính được đích xác chỗ trú ngụ của Thiết trại chủ, chúng ta sẽ đưa huynh đi."
Sử Nhược Mai khó mở lời, bất quá đối với tình nghĩa của huynh muội bọn họ thật cảm kích sâu sắc.
Độc Cô Oánh thấy nàng không nói lời nào, chỉ cho rằng nàng đã hồi tâm chuyển ý, nàng cười nói:
"Muội thấy hay là để Sử đại ca đổi dung mạo đi, lánh đến Trường An sẽ rất tuyệt. Thứ nhất là có náo nhiệt để coi, thứ hai là người kia là cao thủ của triều đình, hắn cũng quyết không thể ngờ rằng chúng ta lại có gan lai vãng Trường An. Chỉ cần đến được Trường An là khả dĩ sẽ vô sự."
Độc Cô Vũ nói:
"Đến Phụng Tường cũng không tệ. Ở đó có cô trượng của chúng ta, càng có thể yên tâm hơn."
Sử Nhược Mai tâm sự rối bời, nàng miễn cưỡng cười nói:
"Đến Trường An hay Phụng Tường, chúng ta để ngày mai bàn lại được không? Dù sao thì cũng phải chờ đến hừng đông mới có thể lên đường được."
Độc Cô huynh muội nghe khẩu khí của nàng đã ưng thuận, khối đá lớn trong lòng được dỡ bỏ, cả hai đồng thanh nói:
"Đúng, nhốn nháo đến nửa đêm rồi, cũng nên đi nghỉ thôi."
Sử Nhược Mai làm sao có thể ngủ được, nàng đóng cửa phòng lại, tựa cửa sổ, chỉ nhìn thấy ánh trăng mông lung, hồ sen trong như một tấm gương, mai hoa dập dờn, bóng đổ nghiêng chao. Ngay trong bụi hoa đó, mình và Đoàn Khắc Tà vừa mới đi qua, chiếc bóng của chàng tựa hồ vẫn còn hiện ra trước mắt. Vậy mà không biết người bây giờ đã đi đến phương nào rồi. Sử Nhược Mai buồn bã chán nản, không khỏi thầm hối hận, thần sắc ảm đạm thương tâm. Nàng dựa mình bên song cửa, vọng nhìn xa mãi phía chân trời, cũng không biết đã trải qua bao lâu, chỉ thấy trăng đã lên cao, bắc đẩu nằm ngang, bất giác đêm cũng đã đến canh ba. Một trận gió thổi qua khiến hai đóa hoa nhẹ rơi xuống hồ sen làm nhiễu loạn mất ánh trăng nơi đáy hồ. Sử Nhược Mai động tâm cả kinh, trong lòng thầm nghĩ: "Ta không sớm quyết định chủ ý, chẳng lẽ để mặc mối nhân duyên tốt đẹp này trở thành hoa trong gương trăng trong nước hay sao?"
Căn phòng mà Sử Nhược Mai ở vốn là thư phòng của Độc Cô Oánh, nghiên mực, bút viết mọi thứ đều đầy đủ. Sử Nhược Mai nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nàng quyết định lưu lại một phong thư rồi lặng lẽ rời đi. Chỉ là phong thư này cũng thật khó mà hạ bút. Sửa đi sửa lại vài lần bản thảo, cắm cúi viết hơn nửa canh giờ, tự mình xem thấy viết đã tốt lắm rồi, thế nhưng vẫn còn cảm giác không diễn đạt được hết ý tứ. Nàng lúc ban đầu vốn không muốn giấu diếm, định mang toàn bộ sự tình ra thổ lộ để tránh cho Độc Cô Oánh vì mình mà tương tư, thế nhưng lại nghĩ: "Ta cùng với Đoàn Khắc Tà, rốt cục tương lai như thế nào cũng khó mà đoán trước được, nếu như lại có biến hóa khác, lương duyên chẳng vẹn, như vậy chẳng phải khiến người đời cười chê hay sao? Ừ, ta không thể nói rằng ta đi tìm vị hôn phu của mình được!" "Vậy, không nói đến việc này, chỉ nói ra ta là một nữ nhân có được không? Ôi, điều này cũng không ổn, nếu như Độc Cô Oánh thực sự vì ca ca nàng ta mà cầu hôn với ta, ta đây làm sao mà ứng phó được?" Sử Nhược Mai muốn giữ mặt mũi, lại vẫn băn khoăn, nháp đi nháp lại vài lần, cuối cùng nàng viết mấy câu hàm hồ, viết một đoạn nói cảm kích Độc Cô huynh muội, lại viết thêm một đoạn nói không muốn cho bọn họ gặp thêm phiền toái, rồi tiếp tục viết một đoạn đảm bảo sau khi mình ra đi bọn họ tất nhiên sẽ vô sự, mong bọn họ hãy cứ yên tâm, cuối cùng nàng viết thêm hai câu ám chỉ: "Tình chẳng đạt thành, ngày sau sẽ rõ", rồi nàng viết qua loa vài chữ kết thúc phong thư.
Bút vừa hạ xuống, ngẩng đầu nhìn ra, bên ngoài song cửa ánh rạng đông đã hơi hé sáng, Sử Nhược Mai nhìn lại phong thư một chút, tự mình cũng cảm thấy rất không hài lòng, nhưng trong lòng thầm nhủ: "Để cho Độc Cô Vũ chửi ta không trọn tình bằng hữu, Độc Cô Oánh mắng ta là kẻ bạc hạnh phụ tình, ta cũng là bất đắc dĩ. Chỉ mong trời cao phù hộ, sớm ngày cho ta cùng Khắc Tà tương hội, nếu như hiềm khích trước đây được cởi bỏ hết, khi đó trở về hướng huynh muội bọn họ mà tạ ơn và thỉnh tội, đến lúc đó, thiết nghĩ bọn họ cũng sẽ không trách cứ ta." Vì vậy nàng liền mang mấy bản nháp thiêu hủy đi, mang phong thơ đã viết tốt nhất để lại trên bàn nơi dễ nhìn nhất, rồi nhẹ nhàng mở cửa sổ nhảy ra ngoài. Cũng may là tối hôm qua Độc Cô Vũ trải qua một trận kịch chiến nên ngủ rất say, mặc dù ở phía đối diện nhưng chàng cũng không hề phát giác ra.
Sử Nhược Mai khi đi qua cửa sổ phòng Độc Cô Oánh, mơ hồ nàng nghe thấy Độc Cô Oánh kêu lên một tiếng "Sử đại ca", Sử Nhược Mai lấy làm kinh hãi, vội ngừng hô hấp, sau một hồi không thấy có tiếng kêu nữa, khi đó mới biết là Độc Cô Oánh đang nói mơ. Sử Nhược Mai cười thầm: "Trong mộng nàng cũng vẫn nhớ đến ta, còn ta lại đang nhớ đến người khác." Nàng nghĩ đến đây không khỏi trong lòng đau xót, hối hận vì mình đã vô tình quá. Trước đó là Đoàn Khắc Tà khổ tâm tìm kiếm nàng, bây giờ sau hồi đảo điên nàng lại phải truy tầm tung tích của chàng. Đoàn Khắc Tà tìm nàng còn tương đối dễ dàng, nhưng nàng đi tìm Đoàn Khắc Tà thì lại không hề nắm chắc được chút nào.
Đáng tiếc là Đoàn Khắc Tà không biết Sử Nhược Mai đang đuổi theo chàng, sau khi chàng rời khỏi Độc Cô gia, trong lòng buồn bực không sao nói hết, như điên như cuồng chạy bay về phía trước vô mục đích. Bất tri bất giác, sắc trời đã hửng sáng, chàng nhìn bia đường thì mới biết đã đến cảnh giới Phách Huyền thuộc Lô Long quận. Trong một canh giờ chàng đã chạy được hơn hai trăm dặm! Một hơi chạy đường dài như vậy, tinh lực phát tiết ra rất nhiều, lòng buồn bực cuối cùng cũng suy giảm. Nhưng chàng một đêm bôn ba, đã đi đến sáu bảy trăm dặm, trong bụng cũng cảm thấy đói. Ngẩng đầu nhìn xa, chàng thấy bên đường có một quán rượu nhỏ vừa lúc đang mở cửa. Đoàn Khắc Tà thầm nghĩ: "Quán rượu này mở cửa sớm như vậy, vừa đúng lúc thuận tiện cho ta."
Loại quán rượu ven đường này đương nhiên sanh ý phải dựa vào khách qua đường, trời vừa mới mờ sáng trên đường lấy đâu ra khách? Theo lẽ thường mà nói thì không nên mở cửa sớm như vậy. Đoàn Khắc Tà cũng thấy có điểm kỳ quái, thế nhưng bụng đang trống rỗng cũng không có thời gian để suy xét.
Trong quán có một đôi trung niên nam nữ và một nữ hài tử khoảng hơn mười tuổi, xem ra đây là một gia đình gồm hai vợ chồng và nữ nhi của họ. Đoàn Khắc Tà vừa mới bước vào quán rượu, nữ hài tử kia đã reo lên:
"Cha, Hóa Tử đại gia đến!"
khiến cho Đoàn Khắc Tà ngẩn người ra.
Trung niên hán tử kia liếc mắt nhìn Đoàn Khắc Tà, nhìn khắp người chàng từ trên xuống dưới, thấy y phục không hề bị rách nát thì cũng ngẩn người ra, thần sắc tựa hồ có chút kinh ngạc, lập tức y xấu hổ cười nói:
"Tiểu hài tử nói nhăng nói quậy, xin đừng trách cứ, khách quan, người đến sớm như vậy."
Quán rượu nhỏ này chỉ có hai gian trong và ngoài, gian bên trong là phòng chứa tạp vật, cũng không hề thấy đặt nhà bếp ở đâu, còn gian bên ngoài lại bày ra một góc là bếp lò. Quán rượu ven đường nên sắp đặt đơn giản, điều này cũng không có gì là kì lạ.
Điểm kì lạ là trên bàn thịt của quán có mười mấy con gà béo đã làm lông sạch sẽ, trên mặt đất có một đống đất sét, còn có rất nhiều lá sen, bếp lò trong góc đang cháy rất to. Quán rượu ven đường chỉ là buôn bán nhỏ, lại thịt nhiều gà như vậy thật sự là một việc rất kỳ lạ.
Đoàn Khắc Tà bụng đói cồn cào nên cũng không có thời gian hỏi nhiều, chàng vừa ngồi xuống liền reo lên:
"Hay lắm, hay lắm! Làm cho ta một con gà và lấy hai cân rượu!"
Thần sắc trung niên kia lại càng xấu hổ, y làm bộ dạng cung kính lúng túng nói:
"Khách quan, chỗ này đều phải dùng để làm khiếu hóa kê (*)."
Đoàn Khắc Tà nhướng mày nói:
"Lúc này sao lại làm nhiều khiếu hóa kê vậy, ta không đợi được, hãy làm một con gà sạch cho ta."
Trong lòng chàng thầm ngờ vực: "Vị chủ quán này cũng thật là cổ quái, vì sao lại chỉ muốn làm khiếu hóa kê?"
Viên chủ quán cười trừ đáp:
"Tôi còn chưa nói rõ ràng, chỗ gà này đều là do người khác định làm khiếu hóa kê hết, không thể bán được."
Đoàn Khắc Tà lại càng cảm thấy lạ, phải biết rằng với loại quán rượu này, sanh ý đều dựa vào khách nhân qua đường, mỗi ngày khách qua lại cơ hồ đều không giống nhau, làm sao có thể dự đoán người ta định ăn gì, hơn nữa lại biết rõ chắc chắn là khiếu hóa kê, việc này chẳng phải là chuyện lạ đáng kinh ngạc sao? Thế nhưng Đoàn Khắc Tà là người không để bụng, không có hứng thú quản chuyện không đâu, chàng liền nhíu mày nói:
"Lúc này hãy còn sớm, ngươi vẫn có thể mua thêm vài con gà nữa, chỗ này gà đã thịt sẵn hết rồi, nhượng lại một con cho ta thì có làm sao?"
Chủ quán lại cười nói:
"Khách quan có điểm chưa biết, gà trong vùng phụ cận thôn này đều bị các tửu điếm trên trấn và các quán rượu nhỏ dọc đường mua sạch rồi, tiểu điếm cố hết sức mới tranh mua được hơn chục con, chỉ sợ vẫn còn chưa đủ dùng! Khách quan, người rộng lượng bỏ qua, xuê xoa một chút, tôi mang cho người một cân thịt bò nhé."
Đoàn Khắc Tà cũng chỉ cầu cho no bụng, chàng liền nói:
"Cũng tốt, người hãy mang lại cho ta một cân thịt bò."
Chàng uống lấy mấy chung rượu, không gỡ bỏ được nghi ngờ, không nhịn được liền hỏi:
"Nghe khẩu khí của ngươi, tựa hồ hôm nay sẽ có rất nhiều khách nhân rộng rãi đi qua con đường này?"
Chủ quán cười nói:
"Khách nhân rộng rãi ư, ngược lại thì có, bất quá, bất quá, họ cũng là khách quý không thể chậm trễ được."
Đang lúc y nói đến đó thì nghe thấy phu nhân kêu lên:
"Ôi, khách quý đến rồi!"
Đoàn Khắc Tà trong lòng đang thầm nghĩ: "Không biết khách quý nào đây?" Chàng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy có ba vị "khách quý" đã bước đến, nhưng nguyên lai đó là ba tay khất cái quần áo lam lũ.
Chú thích:
(*) Khiếu Hóa Kê: món "gà ăn mày",dùng nguyên một con gà được làm sạch rồi nhồi nấm, rau và thịt heo, phết lên trên da một lớp hỗn hợp tương và giấm rồi bọc lại bằng lá sen, sau đó trát kín bùn và đem nướng. Đây là món ăn đặc biệt được người Trung Quốc ưa thích và đã xuất hiện trong rất nhiều tác phẩm kiếm hiệp.