Chủ quán cũng thật sự là cung cung kính kính mời chào:
"Ba vị đại gia đã đến sớm! May mắn có hai con gà tốt, không có gì khác, xin các vị đại gia lượng thứ cho."
Ba tên khất cái liếc mắt dò xét Đoàn Khắc Tà, đều cảm thấy có điểm kỳ lạ: "Tiểu tử này sao cũng đến sớm như vậy?" Nhưng bọn chúng thấy chàng còn nhỏ tuổi nên cũng không để trong lòng. Đoàn Khắc Tà cũng dò xét bọn chúng, vừa nhìn qua đã biết bọn chúng đều là người luyện qua võ công, quyết không phải những tên khất cái tầm thường. Ba khất cái này trên lưng đều mang theo túi ăn mày nhưng màu sắc lại không giống nhau. Một lão khất cái mang túi vải màu hồng buộc miệng, còn lại là hai trung niên khất cái lưng mang túi vải xanh và túi vải lam nhưng đều không có nút thắt nào. Đoàn Khắc Tà nhủ thầm: "Nguyên lai là đầu mục của Cái Bang." Đương thời Cái Bang dùng màu sắc của túi vải để phân biệt cấp bậc, cấp tối cao là túi màu vàng thắt miệng, bên dưới theo thứ tự là hồng, lam, xanh rồi đến đen. Lão khất cái này lưng mang túi vải màu hồng thắt ba nút nghĩa là có vai vế trong Cái Bang. Thiết Ma Lăc đã từng nói tỉ mỉ với Đoàn Khắc Tà về tập quán, quy củ của các bang hội lớn trên giang hồ nên Đoàn Khắc Tà mới biết được chi tiết như vậy.
Lão khất cái nói:
"Mọi người đều nói Mã đà chủ của Phách Huyền bổn bang làm việc chu đáo, quả nhiên danh bất hư truyền. Thật là khó khăn lắm, mới sáng sớm đã phân phó chu tất, chuẩn bị bữa ăn đúng chiêu bài của bổn gia cho chúng ta. Tốt, mang bình rượu lớn đến đây."
Lão nói chiêu bài của bổn gia đương nhiên là để chỉ món khiếu hóa kê. Tên trung niên khất cái kia nói:
"Gần mười năm nay bổn bang chưa triệu tập đại hội, lần này triệu khai đại hội tại địa phận của Mã đà chủ, hắn sao lại dám không tận hết sức làm phận sự chủ nhà?"
Lão khất cái kia cười:
"Bất quá cũng là có điểm quá mức phô trương, nói không chừng bang chủ còn không cao hứng ấy chứ!"
Người kia lại nói:
"Nhưng mà chúng ta đi cả đêm đến đây, nếu như hắn không tiên liệu trước mà bố trí, chả lẽ định bắt chúng ta phải vác bát đến tận cửa để xin ăn sao?"
Xem ra hắn đối với sự an bài của Mã đà chủ rất lấy làm mãn ý.
Đoàn Khắc Tà lúc này mới biết nguyên lai là Cái Bang muốn triệu khai đại hội, trong lòng thầm nghĩ: "Thảo nào tất cả gà trong vùng phụ cận thôn này đều bị bọn họ mua sạch không còn một con. Thanh danh của Cái Bang vốn luôn rất tốt nhưng cách làm việc của vị Mã đà chủ này, chà, cũng thực là khiến người ta chẳng dám a dua theo, chẳng lẽ không sợ người qua đường nhìn thấy hay sao?"
Chàng nhớ lạiThiết Ma Lặc từng nói về chuyện của Cái Bang, Cái Bang vốn có ba vị trưởng lão danh vang thiên hạ được hợp xưng là "Giang hồ tam dị cái", một người là Tửu Cái Xa Trì, một người là Phong Cái Vệ Việt và một người là Hoàng Phủ Tung được xưng danh Tây Nhạc Thần Long. Sau khi Xa Trì qua đời, Vệ Việt hành tung vô định, Hoàng Phủ Tung thì ẩn cư tại Hoa Sơn, hai người này đều không quản đến việc trong bang nữa. Hiện đương kim bang chủ Tiêu Cố là sư điệt của Vệ Việt là người trung hậu thành thật, võ công rất cao, chỉ có điều không đủ tinh minh, trị dưới không nghiêm, cho nên có rất nhiều Cái Bang đệ tử không nghiêm khắc tuân thủ bang quy. Đoàn Khắc Tà nghĩ đến đó thì không khỏi có chút cảm khái.
Tên khất cái mang túi xanh đã uống hai chén rượu lớn, hắn vừa xé một chiếc đùi gà, vừa nhai vừa nói:
"Lão gia tử lần này vì chuyện gì mà triệu tập đại hội, lão có biết hay không?"
Lão kia cũng đang xé một đùi gà lớn nhai, đưa mắt liếc Đoàn Khắc Tà một cái rồi chậm rãi nói:
"Chuyện này, ta cũng không rõ lắm... ai dà, phì!"
Đột nhiên lão phun ra một khúc xương gà, Đoàn Khắc Tà và bọn họ cách nhau chỉ một cái bàn, chiếc xương gà kia không ngờ mang theo tiếng xé gió sắc nhọn hướng Đoàn Khắc Tà bay tới!
Đoàn Khắc Tà trong lòng rúng động: "Lão khiếu hóa này võ công không kém, lại có thể phun ra chiếc xương gà làm thành ám khí như vậy!" Đoàn Khắc Tà làm như không hay biết, chàng đưa đũa gắp một miếng thịt bò giơ lên nói:
"Thịt bò này vẫn còn tươi ngon, tiểu nhị, mau mang lại đây một cân nữa."
Chiếc xương gà vừa bắn đến phía sau não của Đoàn Khắc Tà thì đột nhiên "cách" một tiếng rơi xuống đất. Lão khiếu hóa kia liền kêu lên:
"Ai dà, thật là xấu hổ quá, tiểu ca, không làm bẩn y phục của ngươi đấy chứ?"
Đoàn Khắc Tà ngạc nhiên quay lại, chàng làm bộ dạng như vừa mới phát hiện ra chiếc xương gà, một hồi lâu mới nói:
"Không có, không có,"
rồi chàng quay đầu lại, lại tự ăn tự uống. Lão khiếu hóa kia lầm bầm tự nói với mình như là để giải thích:
"Con gà này nướng còn chưa đủ nhừ, hàm răng của lão khiếu hóa không còn dùng được nữa, lại cắn ngay phải cái xương đầu, không làm sao được chỉ đành nhổ nó ra."
Nguyên là lão khiếu hóa vốn cố ý như vậy để thử Đoàn Khắc Tà. Lão nhổ chiếc xương gà nhắm ngay vào huyệt Thiên đột sau não Đoàn Khắc Tà bắn tới. Huyệt Thiên đột là một trong những tử huyệt trên người, nếu như Đoàn Khắc Tà thân mang võ công tất nhiên sẽ đại kinh thất sắc lập tức tránh né hoặc giả sẽ dùng vật để ngăn cản đánh rơi nó. Thế nhưng bây giờ Đoàn Khắc Tà lại làm ra vẻ ngơ ngác không biết gì nên lão khiếu hóa kia yên tâm, "Nguyên lai tên tiểu tử này quả nhiên không biết một chút võ công nào." Lão làm sao ngờ được, Đoàn Khắc Tà nghe thấy tiếng xương gà xé gió, sớm đã biết chiếc xương gà này sẽ đánh trúng vào Thiên đột huyệt của mình, cho nên chàng làm như rất ngẫu nhiên không chuẩn bị, phỏng chừng tựa như tự mình không biết, sắc mặt tỉnh bơ, thản nhiên dùng đôi đũa đánh rơi chiếc xương gà.
Lão khiếu hóa kia "thử nghiệm ra" Đoàn Khắc Tà không biết võ công, cho nên trong lời nói cũng giảm đi rất nhiều cố kị, bất quá lão vẫn không muốn tiết lộ bí mật trong bang cho ngoại nhân biết, vì vậy lão dùng giang hồ thiết khẩu (thuật ngữ trên giang hồ), tiếp tục nói:
"Cũng đã gần mười năm nay, bổn bang chưa mở đại hội, lần này triệu khai, tự nhiên là chuyện cực bất tầm thường. Nghe nói rằng có một đại sự kiện quan hệ đến hưng suy của bổn bang, bang chủ cũng không định được chủ ý."
Trung niên khất cái kia hỏi:
"Rốt cuộc là sự tình gì?"
Lão khiếu hóa dùng lời lẽ hàm hồ trả lời:
"Ta cũng không được rõ lắm, dù sao hôm nay cũng có thể biết được sự tình, ngươi cũng không cần gấp gáp."
Trung niên khất cái kia lại hỏi:
"Nghe nói sẽ còn phải đối phó với một kẻ địch cực kỳ lợi hại, đúng không?"
Lão khiếu hóa thoạt biến sắc nói:
"Ngươi đã biết kẻ đối đầu cực kỳ lợi hại, tại sao lại còn đàm luận lung tung?"
Trung niên khất cái nọ không phục lắm, hắn nghĩ thầm: "Trong tiểu điếm chỉ có một tên tiểu tử mao đầu không biết võ công, chủ quán cũng quyết không phải nhân vật giang hồ, tại sao lão lại còn sợ như vậy?"
Thế nhưng địa vị trong bang của lão khiếu hóa kia cao hơn hắn ba bậc, lão đã không chịu nói, hắn đương nhiên cũng không dám tiếp tục hỏi xem rốt cuộc kẻ đối địch lợi hại ấy là ai.
Đoàn Khắc Tà xuất đạo chưa lâu, đối với giang hồ thiết khẩu cũng không hiểu được nhiều lắm, chỉ có thể minh bạch được sáu bảy phần, trong lòng chàng vô cùng kinh ngạc, "Cái Bang là đệ nhất đại bang trên giang hồ, lại có nhân vật lợi hại nào đám đối nghịch với bọn họ? Hơn nữa cái bang không ngờ lại phải triệu khai đại hội, dùng toàn lực đối phó với hắn?"
Ba khiếu hóa tử tiếp tục đàm luận về nhân sự trong bang phái của bọn họ, Đoàn Khắc Tà không biết những người này, chàng nghe giang hồ thiết khẩu cũng phải cố gắng hết sức mới hiểu, lập tức không để tâm nghe nữa, trong lòng thầm nghĩ: " Hai vị lão tiền bối của Cái Bang với phụ thân ta khi sanh tiền là hảo bằng hữu, giao tình của Cái Bang với Kim Kê Lĩnh cũng không phải chỉ một ngày. Nếu như bọn họ thực sự đụng phải cường địch, ta sao có thể rũ áo đứng nhìn được?"
Rồi chàng lại chuyển tâm niệm: "Cái Bang cao thủ như mây, bọn họ lại không phát anh hùng thiệp nhờ người trợ sức, nếu như ta mạo muội đến nói rằng tương trợ, chỉ sợ ngược lại khiến cho các hóa tử trong bang hiểu lầm rằng ta đã coi thường Cái Bang bọn họ. "Bản thân ta, chuyện của chính mình còn lo chẳng được, sao lại dám quản chuyện của người khác nhiều như vậy? Ôi, hôm nay Nhược Mai cùng với ta chia tay đã trở thành đại cục, bảo ta làm sao quay về ăn nói với Thiết đại ca đây?"
Chàng nhớ đến Thiết Ma Lặc, đột nhiên lại nhớ đến một việc liên quan giữa Thiết Ma Lặc với Cái Bang, việc này đúng là có quan hệ với việc tháng trước Kim Kê Lĩnh triệu khai anh hùng đại hội. Lần đó mục đích của anh hùng đại hội là để bầu ra lục lâm minh chủ, đến tám chín phần người được mời đến đều là nhân vật lục lâm. Cái Bang không phải lục lâm, đối với việc lục lâm tuyển chọn minh chủ khả dĩ là việc bên ngoài. Bất quá bởi vì trên giang hồ, Cái Bang là đệ nhất đại bang hội, cùng với các nhân vật đầu não trong giới lục lâm đều có ít nhiều uyên nguyên, nhất là giao tình với Thiết Ma Lặc lại đặc biệt thâm hậu, cho nên người chủ trì đại hội đã gửi anh hùng thiệp đến Cái Bang từ rất sớm, mời Tiêu bang chủ và mười mấy thuộc hạ đầu não của y, hơn nữa bên trong còn ước định, đến lúc đó thỉnh Tiêu bang chủ lấy thân phận là người thứ ba đứng ra làm tổng trọng tài cho đại hội, nếu như có xảy ra tranh chấp thì sẽ do y là người quyết định cuối cùng. Có thể nói Cái Bang đã được kính trọng vô cùng.
Vậy mà đến khi đại hội, không thấy Cái Bang Tiêu bang chủ đến, thủ hạ của y gồm bốn vị trưởng lão, tám vị hương chủ cũng không có người nào đi phó hội. Cứ như với quan hệ giữa Cái Bang và lục lâm, hơn nữa là giao tình của Tiêu bang chủ với nhóm người Tân Thiên Hùng, Thiết Ma Lặc, theo lý mà nói nếu Bang chủ không có thời gian đến thì cũng phải phái người đến chúc mừng, nhưng thực tế lại diễn ra như vậy. Cái Bang một người cũng không đến! Quần hào lục lâm thảy đều kinh ngạc vô cùng. Thiết Ma Lặc vốn định phái người đến Cái Bang hỏi thăm nhưng vì lúc đó lại phát sinh việc quan quân tấn công Kim Kê Lĩnh, các lộ anh hùng đều tan tác, Thiết, Mưu hai người lại có rất nhiều việc cần làm để khắc phục hậu quả nên việc đến thăm hỏi Cái Bang cũng đành phải tạm hoãn lại.
Nghĩ đến chuyện này, Đoàn Khắc Tà không khỏi động niệm trong lòng: "Đúng ra Thiết, Mưu hai vị đại ca phải biết tin tức của Cái Bang. Hôm nay Cái Bang cử hành đại hội tại đây, ta vừa hay gặp dịp này, chi bằng ta thay Thiết đại ca đi một chuyến."
Chàng từ nhỏ đã được sự dạy dỗ của sư phụ, tính tình sảng khoái hào tình, mặc dù mới vừa rồi còn thất ý, tâm tình khó tránh khỏi sầu muộn, thế nhưng lúc này nghĩ đến đại sự cần thu xếp, thất ý nhất thời cũng đều dẹp khỏi đầu.
Ba tay khất cái kia uống sạch sành sanh một bình rượu lớn liền lau mép rời đi. Đoàn Khắc Tà đợi bọn họ đi một đoạn thì cũng đứng lên trả liền, chủ quán xin lỗi nói:
"Khách quan, người hôm nay đến vừa gặp lúc Cái Bang mở hội, tiểu điếm phải phục vụ cho nhiều hóa tử đại gia, đối với khách quan chiêu đãi không được chu toàn, mong được thứ tội."
Đoàn Khắc Tà đáp:
"Bất tất phải khách khí, ta hết bao nhiêu tiền?"
Chủ quán đáp:
"Thịt bò một cân, rượu hai cân, làm ơn cho xin bảy tiền năm phân bạc."
Đoàn Khắc Tà đang lúc lấy tiền ra trả, ánh mắt chợt liếc thấy trên mặt đất có một chiếc bao gai. Đây là một bao gạo, đựng đầy vừa đúng mười cân. Nguyên lai tiệm gạo của tiểu trấn nhỏ thế này đa phần đều là mua của các tiểu hộ ở quanh vùng phụ cận, nhiều năm qua lại tín nhiệm lẫn nhau, những khách buôn và các gia đình này có thói quen mỗi lần mua bán mười cân, cho nên các tiệm gạo đều dự trữ bao đựng gạo cho vừa vặn, khi giao dịch sẽ bớt phiền hà. Quán rượu nhỏ ven đường này mỗi sớm đều phải nấu một nồi cháo, vừa vặn cũng dùng bao gạo mười cân.
Chủ quán sau khi đổ hết gạo vào nồi, tiện tay rũ sạch bao gạo rồi ném sang một bên. Đoàn Khắc Tà trong lòng động niệm, chàng lấy ra một lượng bạc cười nói:
"Điếm gia, chiếc bao này ngươi nhượng lại cho ta có được không. Một lượng bạc này không cần phải thối lại."
Loại bao gai thô này vốn không phải là thứ gì đáng giá, tối đa cũng không quá vài phân bạc, tiền cơm rượu của Đoàn Khắc Tà bất quá chỉ bảy tiền năm phân, một lượng bạc này không cần thối lại chỉ để đổi lấy chiếc bao tải, đối với điếm gia đương nhiên là quá có lợi rồi.
Chủ quán ngẩn người ra, lão thấy có chút kỳ lạ liền hỏi:
"Khách quan, người cần cái bao gai này để làm gì?"
Đoàn Khắc Tà cười nói:
"Hôm nay hay nhất là ta làm hóa tử đại gia, ta mang chiếc bao gai này trên lưng để đến quán rượu phía trước ăn khiếu hóa kê."
Chủ quán chỉ nghĩ là chàng còn đang tức giận, cuống quít nói:
"Khách quan chỉ nói đùa."
Đoàn Khắc Tà cầm lấy bao gai vắt lên lưng nói:
"Bạc trắng ở đây, ai nói đùa với lão làm gì."
Chủ quán kia thấy chàng nói rất nghiêm chỉnh liền có chút lo lắng, lão nói:
"Khách quan, người đừng gây náo loạn làm ra chuyện không may."
Đoàn Khắc Tà để ngân lượng xuống nói:
"Ta cũng không phải ăn không khiếu hóa kê của lão, lão sợ gì chứ? Chỉ cần lão đừng nói với các hóa tử đại gia khác là được rồi."
Đoàn Khắc Tà lại tiện tay lấy một nắm tro than, trát lên mặt vài cái, xé rách quần áo mấy chỗ. Chàng vốn đã đầy người bụi đất, trên lưng lại mang bao gai, quả nhiên khiến mình trông giống như một tiểu khất cái.
Trên đường có mấy tên khất cái hướng quán rượu này đi đến, Đoàn Khắc Tà nhìn chủ quán cười thấp giọng nói:
"Xin giúp đỡ, đừng làm lộ tung tích của ta."
Đúng như chàng định liệu, chủ quán này nhát gan sợ chuyện, đương nhiên sẽ không dám vạch trần chân tướng, vì vậy chàng đóng giả bộ dáng say rượu, cao giọng xướng điệu liên hoa (điệu hát hoa sen) rồi bước ra khỏi cửa quán. Chàng trên lưng mang theo bao gai, cùng với các khất cái thông thường không sai biệt nhiều lắm, mấy tên khất cái kia chỉ nghĩ chàng là đệ tử phẩm cấp thuộc loại thấp nhất trong bang, quả nhiên không hề chú ý đến.
Chàng đi được một hồi, thấy các khiếu hóa tử trên đường ngày càng đông, Đoàn Khắc Tà cũng không nói lời nào, chàng yên lặng đi theo đám khiếu hóa. Đám khiếu hóa này đều là từ các nơi khác đến, tám chín phần là không quen biết nhau. Đoàn Khắc Tà trà trộn trong đám khiếu hóa cũng không có ai đặc biệt chú ý. Chàng đi ước chừng được một thời thần, cho đến gần giữa trưa thì tiến vào một sơn cốc.
Hai bên sơn cốc là đỉnh núi cao vút, gãy khúc đột ngột, vách núi dựng thẳng, đáy cốc là một khoảng đất rộng bằng phẳng, ở giữa có một tòa thạch đài, quần cái lần lượt dựa theo thứ tự hoặc ngồi hoặc đứng quây thành vòng xung quay thạch đài. Đoàn Khắc Tà lẫn trong đám tiểu hóa tử phẩm cấp thấp nhất, đứng ở tận vòng ngoài cùng, sát bên cạnh vách núi.
Đệ tử cái bang ở các nơi lũ lượt tiến vào trong sơn cốc, đến chính ngọ thì ước chừng người đến nữa cũng không nhiều rồi dần dần thưa thớt đi. Lúc này khắp sơn cốc đều là khất cái, thế nhưng trên đài lại hoàn toàn không có một bóng người.
Vài tên khất cái bên cạnh Đoàn Khắc Tà nói:
"Uy, kỳ lạ thật, sao Bang chủ vẫn còn chưa đến?"
Đoàn Khắc Tà từ câu chuyện của bọn họ sớm đã biết đại hội lần này nguyên là định đúng chính ngọ thì khai hội, bây giờ mặt trời đã quá ngọ mà Bang chủ vẫn chưa xuất hiện, không khỏi khiến cho đệ tử Cái Bang kinh nghi, đoán già đoán non. Với không khí như vậy, Đoàn Khắc Tà cũng có chút lo lắng bất an.
Một lát sau, thanh âm thì thào nghị luận của quần cái càng ngày càng lớn, chợt thấy một lão khiếu hóa lưng mang túi màu vàng có thắt miệng nhảy lên thạch đài, lão vỗ vỗ hai tay cao giọng nói:
"Bang chủ sẽ không đến nữa!"
Khi lão nói những lời này, thanh âm đầy bi phẫn, những người ngồi phía trước thạch đài có thể nhìn thấy trong hốc mắt lão lệ châu đang ứa ra! Lời này vừa nói ra, quần cái nhất thời xao động:
"Bang chủ hiện tại đang ở đâu?"
"Người vì sao lại không thể đến đây?"
"Có phải là đã có chuyện gì xảy ra?"
Lão khất cái này là người đứng đầu Tứ đại trưởng lão của Cái Bang, địa vị chỉ sau Bang chủ, lão hai tay án xuống, trấn áp tiếng ồn ào của quần cái rồi cất giọng bi thiết nói:
"Đây là tin tức tối bất hạnh, chúng ta sẽ không thể nhìn thấy Bang chủ nữa, Bang chủ... người..., người đã quy tiên rồi!"
Lời này vừa thốt ra, toàn tràng liền chấn động, có người khóc lóc, có người kêu thảm:
"Nửa tháng trước ta vẫn còn nhìn thấy Bang chủ, cũng không nghe thấy Bang chủ có bệnh gì, tại sao lại đột nhiên quy tiên như vậy."
"Rốt cuộc Bang chủ chết như thế nào, mau nói, mau nói ra!"
Lão khất cái kia gọi:
"Vũ Văn Thùy, ngươi lên đây tường trình lại cho các huynh đệ nghe một chút."
Một hóa tử lệ rơi đầy mặt bước lên thạch đài, xem ra tuổi y cũng mới hơn hai mươi, mi thanh mục tú, quần áo cũng chỉ có mấy chỗ vá, nếu như không phải y xuất hiện trong đại hội Cái Bang thì cũng thực không nhìn ra y lại là một tên khất cái.
Đoàn Khắc Tà thấp giọng hỏi:
"Y là ai vậy?"
Tên khất cái bên cạnh đáp:
"Đến y là ai mà ngươi cũng không biết hay sao, y chính là đại đệ tử của Bang chủ chúng ta, những năm gần đây có rất nhiều chuyện trong bang đều là do y hỗ trợ xử lý."
Đoàn Khắc Tà nói:
"Ta là đệ tử mới sơ nhập bang."
Tên khất cái kia cũng cảm thấy có chút kỳ quái, thế nhưng lúc này hắn đang để hết tinh thần chăm chú muốn nghe xem Vũ Văn Thùy nói gì, cho nên không có thời gian để vặn hỏi Đoàn Khắc Tà.
Chỉ thấy Vũ Văn Thùy nâng cây trúc trượng màu bích lục lên, đột nhiên lại cất tiếng khóc lớn. Cây trúc trượng này chính là pháp trượng của Cái Bang, quần cái trông thấy tình cảnh y như vậy, trong lòng đều đã minh bạch, liền thi nhau hỏi:
"Nói nhanh, nói nhanh, Bang chủ bị ai hại chết?
Đổng trưởng lão kia cũng khuyên nhủ:
"Vũ Văn Thùy, thương lượng đại sự là khẩn yếu, ngươi đừng chỉ có khóc nữa."
Vũ Văn Thùy lau nước mắt, y cắn răng, trầm giọng nói:
"Bang chủ bị Tần Tương và Uất Trì Bắc hai tên cẩu quan đó hại chết!"
Vũ Văn Thùy nói ra danh tự của hai người này, tràng diện vốn đang hò hét nhốn nháo ngay lập tức lại trở lên lặng ngắt như tờ, tựa hồ một chiếc kim rơi xuống cũng nghe thấy. Qua một hồi lâu thânh âm mới đột nhiên vỡ ra:
"A..., chà chà, là bọn hắn? Là bọn hắn sao?"
Tựa hồ mọi người đều cảm thấy việc này xảy ra rất ngoài dự ý.
Nên biết Tần Tương, Uất Trì Bắc hai người chính là chánh, phó thống lĩnh vũ lâm quân, bọn họ làm quan trong triều cùng với Cái Bang nước sông không phạm nước giếng, không có ân oán gì, Vũ Văn Thùy lại nói bang chủ bị bọn họ hại chết nên đệ tử Cái Bang mọi người đều thấy kỳ lạ.
Đoàn Khắc Tà lại càng nghi ngờ, "Tần Tương là người lỗi lạc, hào khí can vân, đối với hào kiệt giang hồ đều yêu mến, che chở giúp đỡ, lần này mặc dù y mang vũ lâm quân công phá Kim Kê Lĩnh, nhưng cũng là bị thượng lệnh ép buộc, thân bất do kỷ. Hơn nữa, y đối với Thiết đại ca cũng vẫn còn ngầm lưu tình. Y là người như vậy thì sao lại tự dưng đi hại Bang chủ Cái Bang được? Uất Trì Bắc cũng là một hán tử sảng khoái chính trực, theo lý cũng không hạ độc thủ như vậy? Hơn nữa khi Vũ Văn Thùy nói Bang chủ bị hại, hai người bọn họ lại ở cùng một nơi, cho dù Uất Trì Bắc tính tình táo bạo nhưng chẳng lẽ Tần Tương lại không ngăn cản y?"
Chỉ là cho dù đệ tử Cái Bang đều thấy kinh dị nhưng Vũ Văn Thùy lại là đệ tử tâm phúc luôn luôn theo bên cạnh Bang chủ, hắn đã nói như vậy thì không thể không tin. Cho nên có người phẫn kích, mắng lớn Tần Tương là mua danh trục lợi, thật là mặt người dạ thú. Lại có người ưu sầu vìTần Tương, Uất Trì Bắc nắm trong tay vũ lâm quân tinh nhuệ nhất của triều đình, thù này làm sao có thể báo được? Có người lại cảm thấy chuyện này xảy ra rất khó hiểu, mặc dù không dám không tin nhưng cũng muốn hỏi cho rõ sự tình.
Vũ Văn Thùy chờ cho hỗn loạn lắng xuống mới nói:
"Mười sáu tháng trước, Bang chủ nhận được thiếp mời của Tần Tương, muốn người đến Trường An thương lượng một việc. Bang chủ dẫn ta cùng đi."