Xem bài viết đơn
  #1  
Old 06-05-2008, 08:30 PM
thanhoa thanhoa is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Ná»™i
Bài gởi: 17
Thá»i gian online: 37321
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Arrow Tiếng sét xanh - Judith Mcnaught(VNthuquan)

Tiếng Sét Xanh
Tác giả: Judith Mcnaught
Nguồn: Vnthuquan

Äánh máy: khangkhanh
Nguồn: vietlangdu
ÄÆ°á»£c bạn: ms đưa lên
vào ngày: 15 tháng 12 năm 2004

Chương 1

Philip Whithworth ngước nhìn lên, ông chú ý đến những bước chân vá»™i vã trên tấm thảm Äông phương sang trá»ng trải kín văn phòng tổng giám đốc. Tá»±a lưng uể oải vào cái ghế xoay bá»c da màu hạt dẻ, ông chăm chú nhìn ngưá»i phó tổng giám đốc Ä‘ang sải bước Ä‘i vào. Ông vá»™i vả há»i:
− Thế nào? HỠđã thông báo cho biết ai là ngưá»i cho giá thấp chưa?
Ông phó giám đốc chống tay lên mặt bàn giấy bằng gá»— bóng loáng cuả Philip. Ông ta phun ra Ä‘iá»u bí mật:
− Sinclair là ngưá»i cho giá thấp. Hãng National Motors sẽ cho hắn ký hợp đồng cung cấp tất cả các máy thu thanh gắn trên xe hÆ¡i há» sản xuất. Bởi vì Nick Sinclair đã hiến giá thấp hÆ¡n giá cuả chúng ta, vá»›i con số ba mươi ngàn đô Lauren dÆ¡ dáy!- Hít vào má»™t hÆ¡i dài, ông ta giận dữ nói như rít lên: Cái thằng chó đẻ ấy đã phá»—ng mất cuả chúng ta má»™t hợp đồng năm chục triệu đô la bằng cách hiến giá thấp hÆ¡n giá cuả chúng ta má»™t phần trăm!
Philip nghiến răng để nén sự tức tối đang sôi lên trong lòng. Ông nói:
− Vậy là lần thứ tư trong vòng một năm, hắn đã nẫng mất cuả ta thêm một hợp đồng lớn nữa. Phải chăng đây là một sự tình c�
− Tình cá»?- Ông phó tổng giám đốc lặp lại- Chẳng có sá»± tình cá» khốn nạn nào ở đây cả, và anh đã biết thế rồi mà, Philip! Má»™t tên nào đó trong bá»™ phận cuả tôi đã bị Nick Sinclair mua chuá»™c. Má»™t tên chó chết nào đó đã do thám chúng ta, phát hiện tổng số tiá»n mà chúng ta hiến giá trong phong bì đã niêm kín, rồi bắn tin cho Sinclair biết để hắn đỠnghị má»™t giá rẻ hÆ¡n ta chừng vài đô la. Chỉ có sáu ngưá»i làm việc ở chá»— tôi biết rõ cái giá mà ta sẽ đặt cho thương vụ này; má»™t trong sáu ngưá»i đó đã do thám chúng ta.
Philip ngồi lùi sâu hơn nữa vào cái ghế cuả mình, cho đến khi mái tóc bạc trắng cuả ông ta chạm vào tấm da phía sau lưng.
− Anh đã cho Ä‘iá»u tra an ninh vá» sáu ngưá»i này. Và chúng ta đã biết là trong số đó có ba ngưá»i đã lừa dối vợ.
− Nhưng những cuá»™c Ä‘iá»u tra ấy chưa đầy đủ!- Äi thẳng vào vấn Ä‘á», ông phó tổng giám đốc đưa tay lên vuốt ngược mái tóc, rồi để tay xuống- Này Philip, tôi biết Sinclair là con ghẻ cuả anh và anh sẽ làm má»™t cái gì đó để ngăn hắn lại. Nếu không, hắn sẽ tiêu diệt chúng ta đấy!
Mắt cuả Philip lạnh như băng:
− Tôi không bao giỠthừa nhận hắn là con ghẻ, cả vợ tôi cũng không nhận hắn là con nữa. Nào, nói trắng ra, anh muốn đỠnghị tôi làm gì để dứt nó?
− Äặt má»™t Ä‘iệp viên cuả riêng anh vào công ty cuả hắn, tìm cho ra, ai là kẻ cá»™ng tác vá»›i hắn ở đây. Tôi không cần biết anh làm gì, nhưng lạy Chúa, anh phải làm má»™t cái gì đó!
Câu trả lá»i cuả Philip bị chặn lại bởi tiếng chuông rè rè cuả hệ thống ná»™i đàm trên bàn giấy. Ông ấn ngón tay vào nút:
− Có chuyện gì vậy, Helen?
Ngưá»i thư ký riêng trả lá»i:
− Thưa ông, tôi xin lỗi vì đã cắt ngang câu chuyện cuả ông. Nhưng có cô Lauren Danner đến đây. Cô ấy nói đã có hẹn với ông để xin việc làm.
Philip bá»±c bi:
− Äúng, cô ấy có hẹn. Tôi đã thuận phá»ng vấn cô ấy để giao má»™t công việc ở đây. Bảo vá»›i cô ấy chá» chút, lát nữa tôi sẽ gặp.
Ông rá»i nút bấm và trở lại vá»›i ngưá»i phó tổng giám đốc, dù bận tâm lo lắng, vẫn Ä‘ang quan sát ông vá»›i vẻ tò mò.
− Kể từ khi nào anh lại đích thân làm cuá»™c phá»ng vấn này vậy, Philip?
− Äó chỉ là má»™t cuá»™c phá»ng vấn xã giao- Philip giải thich vá»›i tiếng thở dài thiếu thoải mái- Bố cô ấy là bà con xa vá»›i tôi, má»™t ngưá»i anh há» hàng thứ năm, thứ sáu gì đấy, theo tôi biết. Danner là má»™t trong những ngưá»i bà con mà mẹ tôi đã phát hiện ra từ nhiá»u năm trước, khi bà sưu tầm để viết cuốn tông chi cuả dòng há». Má»—i lần bà tìm ra má»™t đợt các bà con có thể công nhận được, bà má»i hỠđến đây, tại nhà chúng tôi, làm má»™t "cuá»™c thăm viếng cuối tuần thú vị" để bà có thể há»i thêm vá» tổ tiên cuả há», khám phá ra hiện nay há» có thật sá»± là thân thuá»™c hay không, và quyết định xem há» có đáng đỠcập đến trong cuốn gia phả cuả bà không.
Danner là giáo sư tại trưá»ng đại há»c Chicago. Ông ấy không tá»›i được, vì vậy ông gá»­i vợ Ông- má»™t ngưá»i chÆ¡i dương cầm cho dàn nhạc- và đứa con gái cuả ông tá»›i. Bà Danner đã bị tá»­ nạn ô tô mấy năm sau đó, và tôi không còn được nghe tin tức gì vỠông ấy, cho mãi đến tuần vừa qua, ông gá»i Ä‘iện và yêu cầu tôi phá»ng vấn con gái ông, cô Lauren, để giao cho cô ấy má»™t việc làm. Ông nói rằng không có công việc gì thích hợp cho cô ấy ở Fenster, Missouri, nÆ¡i ông Ä‘ang ở.
− Kể ra ông ấy cÅ©ng khá tá»± phụ khi gá»i Ä‘iện cho anh đấy nhỉ?
Philip tỠvẻ chịu đựng, ông nói:
− Tôi sẽ dành cho cô gái ấy vài phút trong thá»i gian ít á»i cuả tôi, rồi tôi má»i khéo cô ta Ä‘i. Chúng ta không có chá»— làm cho bất cứ ai có bằng đại há»c âm nhạc. Ngay cả nếu có Ä‘i nữa, chúng ta cÅ©ng không mướn Lauren Danner. Trong Ä‘á»i, tôi chưa bao giá» gặp má»™t đứa bé khó chịu, quá quắt, thô lá»—, và quê mùa như thế. Hồi ấy, nó chừng chín tuổi, bụ bẫm, khuôn mặt đầy tàn nhang và má»› tóc đỠhoe bù xù trông như không bao giỠđược chải. Nó mang má»™t đôi kính gá»ng sừng tròng thật gá»›m ghiếc, và lạy Chuá, cái đứa bé ấy chõ mÅ©i nhìn vào chúng tôi...
Ngưá»i thư ký riêng cuả Philip Whithworth chăm chú nhìn cô gái mặc bá»™ đồ thật bảnh, màu xanh nước biển sÆ¡ mi tay phồng trắng, Ä‘ang ngồi đối diện. Mái tóc cuả cô gái vàng óng như mật ong, được buá»™c lại thành má»™t búi rất thanh nhã, vá»›i những sợi tóc uốn cong nÆ¡i hai vành tai càng làm tăng nét đẹp sống động, hoàn hảo cuả khuôn mặt. Gò má cô ta hÆ¡i cao, mÅ©i nhá», cằm tròn thanh tú, nhưng chính đôi mắt cô má»›i là Ä‘iểm có sức lôi cuốn nhất. Dưới hai hàng lông mày vòng cung, những sợi lông mi cong và dài, đã làm cho đôi mắt cô long lanh, lấp lánh màu lam ngá»c.
− Ông Whithworth sẽ gặp cô trong vài phút nữa- ngưá»i thư ký riêng nói má»™t cách lá»… phép, thận trá»ng, và không nhìn chằm chằm nữa.
Lauren rá»i mắt khá»i tá» tạp chí mà cô đã giả vá» Ä‘á»c, mỉm cưá»i.
− Cám ơn bà, cô nói, rồi lại cúi đầu, cố trấn tĩnh để chuẩn bị đối mặt đương đầu với Whithworth.
Äã mưá»i bốn năm trôi qua vẫn không làm lu má» cái ký ức Ä‘au xót vá» hai ngày cô có mặt tại lâu đài lá»™ng lẫy Grosse Pointe, nÆ¡i mà toàn bá»™ gia đình Whithworth, kể cả tôi tá»› đã đối xá»­ vá»›i Lauren và mẹ cô má»™t cách khinh khi trắng trợn...
Äiện thoại trên bàn ngưá»i thư ký kêu rè rè, làm cho thần kinh cuả Lauren muốn nẩy bật lên. Cô thầm há»i má»™t cách tuyệt vá»ng, làm sao cô lại để rÆ¡i vào cái tình cảnh khó khăn bất khả này? Nếu cô hay trước cha cô sắp gá»i Ä‘iện cho Philip Whithworth, thì cô đã có thể ngăn ông lại. Khi cô hay, thì Ä‘iện đã được gá»i và cuá»™c phá»ng vấn đã được định ngày. Lúc cô cố phản đối thì cha cô đã bình tÄ©nh trả lá»i là Philip hứa dành cho há» má»™t sá»± ưu đãi, và trừ khi Lauren có thể đưa ra những lý do hợp lý để chống lại việc đến Detroit, còn không thì ông mong cô giữ hẹn mà ông đã xếp đặt.
Lauren đặt tá» tạp chí xuống và thở ra. DÄ© nhiên cô chưa kể cho cha cô biết gia đình Whitworth đã đối xá»­ vá»›i cô mưá»i bốn năm trước như thế nào. Nhưng ngay bây giá», tiá»n bạc là việc cha cô quan tâm trước hết, và vì thiếu tiá»n đã làm cho khuôn mặt xanh xao cuả ông càng trở nên căng thẳng. Má»›i đây, những ngưá»i đóng thuế cuả bang Missouri, vì kinh tế suy thóai, đã bá» phiếu bác má»™t thứ đảm phụ cho há»c đưá»ng. Vì thế, hàng ngàn thầy giáo bị nghỉ việc ngay tức thì. Trong đó có cha cuả Lauren. Ba tháng sau đó, ông ta từ thành phố Kansas trở vá» nhà sau má»™t cuá»™c hành trình xin việc không kết quả. Ông đã đặt vali xuống bàn, mỉm cưá»i buồn bã vá»›i Lauren và ngưá»i dì ghẻ cuả cô.
− Tôi không nghÄ© được rằng má»™t cá»±u giáo sư bây giá» lại có thể làm công việc cuả má»™t ngưá»i gác cổng. Ông nói, trông ông có vẻ xanh xao và kiệt sức lạ lùng. Ông lÆ¡ đãng xoa bóp bá»™ ngá»±c phía gần cánh tay trái, rồi nói thêm má»™t cách ngậm ngùi:
− Có thể như vậy tốt hơn, bởi vì tôi không còn đủ sức để đẩy một lát chổi nữa!
Không có dấu hiệu gì báo trước, ông đã ngã xuống, nạn nhân cuả má»™t trận Ä‘au tim trầm trá»ng.
Bây giỠông đã bình phục, nhưng kể từ phút ấy Lauren biết rằng Ä‘á»i cô đã đổi hướng... Không, Lauren nghÄ© lại, cô má»›i sắp sưa? đổi Ä‘á»i. Sau những năm bá»n chí há»c hành và những cuá»™c thá»±c tập đàn dương cầm đến rã rá»i, và sau khi đậu bằng cao há»c âm nhạc, cô đã nhận ra rằng cô thiếu quyết tâm, thiếu cao vá»ng cần thiết để trở thành má»™t nhạc sÄ© dương cầm tài ba. Cô đã thừa hưởng tài năng âm nhạc cuả mẹ cô, nhưng cô đã không toàn tâm toàn ý dành cho nghệ thuật.
Lauren cần cho cuá»™c Ä‘á»i nhiá»u hÆ¡n cho âm nhạc. Nói má»™t cách khác, âm nhạc đã đánh lừa cô cÅ©ng nhiá»u như đã ban ân cho cô. Vùi đầu vào việc há»c hành, tập luyện và trình diá»…n để có tiá»n trả há»c phí, Lauren chưa bao giá» có thì giỠđể ngÆ¡i nghỉ và vui chÆ¡i. Cho tá»›i khi cô hai mươi ba tuổi, cô đã du hành qua nhiá»u thành phố khắp nước Mỹ để trình diá»…n, nhưng những gì cô nhìn thấy được ở các thành phố là các phòng khách sạn, các phòng tập dượt và các sân khấu. Lauren đã gặp vô số ngưá»i, nhưng không bao giá» có thá»i gian cho má»™t cuá»™c làm quen ngắn ngá»§i. Cô đã chiếm được các há»c bổng, các phần thưởng và giải thưởng, nhưng chưa bao giỠđủ tiá»n để tiêu dùng, nếu không khó nhá»c để làm thêm các việc phụ bán thá»i gian.
Sau khi đã đầu tư quá nhiá»u cho âm nhạc, nếu bá» dở để theo Ä‘uổi má»™t nghá» khác, thì có vẻ lãng phí. Nhưng bệnh tật cuả cha cô và những hoá đơn trả tiá»n cứ dồn dập gá»­i tá»›i, bắt buá»™c Lauren phải lấy quyết định mà cô đã từng trì hoãn. Tháng tư, cha cô mất việc, và cùng vá»›i chuyện đó, mất cả bảo hiểm vá» y tế. Tháng bảy, ông mất luôn sức khoẻ. Trong những năm qua, ông đã giúp cho Lauren tiá»n bạc rất nhiá»u để nhập trưá»ng va há»c nhạc, bây giỠđến lượt cô phải giúp cha.
Khi nghÄ© tá»›i trách nhiệm này, Lauren cảm thấy dưá»ng như gánh nặng cuả cả thế giá»›i đè lên vai cô. Cô cần việc làm, cần tiá»n, và cần chúng ngay bây giá». Cô nhìn qua khu tiếp tân lá»™ng lẫy mà cô Ä‘ang ngồi trong đó, cô cảm thấy lạ lùng và hoang mang, khi cố tưởng tượng chính mình được làm việc ở đại công ty tầm cỡ như công ty này. Dù thế nào Ä‘i nữa- nếu được trả lương đủ cao, Lauren sẽ nhận lãnh tất cả công việc gì mà ngưá»i ta giao cho cô. Những công việc tốt có cÆ¡ há»™i thăng tiến thá»±c sá»± không có ở Fenster, Missouri, và những việc như thế được trả lương thật tá»™i nghiệp so vá»›i những việc tương tá»± Ở các thành phố lá»›n như Detroit.
Bà thư ký gác ống nghe vào máy điện thoại và đứng lên:
− Ông Whitworth sẽ tiếp cô ngay bây giá», cô Danner.
Lauren theo bà thư ký đến cánh cá»­a gá»— chạm rất khéo. Khi bà ta mở cá»­a, Lauren thầm mong là Philip Whithworth không còn nhá»› đến cuá»™c thăm viếgn ngày xưa. Bây giỠđây cô lại bước vào văn phòng cuả ông ta. Nhiá»u năm trình diá»…n trước đám đông đã dạy cho cô biết cách che giấu sá»± bối rối, và bây giá» cô vững vàng bước tá»›i chá»— Philip Whithworth vá»›i má»™t vẻ bình tÄ©nh thấy rõ. Ông ta đứng dậy, vẻ ngạc nhiên lá»™ trên gương mặt quý phái cuả ông.
− Có lẽ ông không nhớ ra tôi, thưa ông Whitworth- Lauren nói và duyên dáng đưa bàn tay qua bàn giấy cuả ông ta- tôi là Lauren Danner.
Cái bắt tay cuả Philip Whithworth rất chặt, và giá»ng nói cuả ông ta vang lên như đùa nghịch:
− Thật ra, tôi nhớ cô rất rõ, cô Lauren ạ. Cô là một...cô bé... dễ gì quên...
Lauren mỉm cưá»i, ngạc nhiên vì tính hài hước tá»± nhiên cuả ông ta.
− Thật quý hoá! Äáng lẽ ông phải nói là má»™t cô bé quá quắt, thay vì nói má»™t cô bé dá»… gì quên.
Vá»›i câu đó, má»™t cuá»™c hưu chiến đã được tuyên bố. Philip Whithworth gật đầu và chỉ má»™t chiếc ghế bá»c nhung màu vàng đối diện vá»›i bàn giấy:
− Má»i cô ngồi.
− Tôi có mang theo đây một bảng tóm tắt thành tích- Lauren nói, rồi đưa cho ông ta một phong bì lấy ra từ cái túi xách đeo vai trước khi ngồi xuống.
Ông Philip mở phong bì cô đưa, và rút những bảng đánh máy ra, nhưng đôi mắt nâu cuả ông nhìn chăm chăm vào khuôn mặt cuả cô, tỉ mỉ ngắm từng đưá»ng nét tiêu biểu.
− Cô giống mẹ cô lắm- Ông nói sau má»™t lúc lâu- Bà ấy là ngưá»i Ã, phải không nhỉ?
− Ông bà ngoại tôi má»›i là ngưá»i gốc Ã- Lauren cải chính- còn má tôi sinh tại Mỹ.
Philip gật đầu.
− Tóc cuả cô sáng hơn, nhưng cô rất giống má cô- Ông liếc mắt nhìn vào bảng tóm tắt mà cô đã đưa cho ông, rồi thản nhiên nói tiếp- Bà ấy là một phụ nữ xinh đẹp lạ lùng.
Lauren tá»±a lưng vào ghế, hÆ¡i sững sốt trước cái hướng không chỠđợi cuá»™c phá»ng vấn xảy ra như thế này. CÅ©ng khá sá»­ng sốt khi khám phá ra rằng, mặc dù vẻ bá» ngoài lạnh lùng cách biệt vá»›i thái độ mưá»i bốn năm trước, Philip Whithworth đã thật sá»± nhận ra bà Gina Danner rất đẹp. Và bây giá», ông cÅ©ng bảo Lauren rằng ông nghÄ© là cô cÅ©ng rất xinh đẹp.
Trong khi ông Philip Ä‘á»c bảng thành tích, Lauren đưa mắt lướt qua cảnh huy hoàng sang trá»ng cuả cái văn phòng mênh mông này, từ đây ông ta cai trị cái vương quốc kinh doanh cuả ông. Rồi cô lại ngắm ông ta. Vá»›i má»™t ngưá»i đàn ông đã ngÅ© tuần, ông ta còn quyến rÅ© lắm. Dù tóc ông đã bạc, nhưng khuôn mặt rám nắng, chưa có vết nhăn, và không có dấu hiệu phát phì trên tấm thân cao ráo, rắn chắc cuả ông. Ngồi đằng sau cái bàn giấy to tướng kiểu "Bá tước" vá»›i bá»™ com-lê màu sẫm cắt may tuyệt khéo, ông ta dưá»ng như được vây quanh bởi bầu không khí thịnh vượng và quyá»n năng mà Lauren cảm thấy chán ngắt.
Bây giá», dưới đôi mắt cá»§a má»™t ngưá»i đã trưởng thành, cô thấy ông ấy không phải là má»™t kẻ hợm mình kiêu căng và lạnh lùng như cô đã từng nghÄ©. Thá»±c ra vá» má»i mặt, ông có vẻ là má»™t ngưá»i giao thiệp rá»™ng, lá»—i lạc, hào hoa. Thái độ cuả ông đối vá»›i cô rất lịch sá»±, cùng vá»›i óc hài hước dá»… ưa. Sau khi đã cân nhắc má»i Ä‘iá»u, Lauren không còn giữ cảm giác khó chịu vì thành kiến. Philip Whithworth lật sang trang hai cuả bảng thành tích, trong khi Lauren Ä‘ang nhìn ông theo dõi. Nói đúng ra, tại sao cô Ä‘ang có sá»± thay đổi trong lòng vỠông ta, cô thầm há»i vá»›i đôi chút áy náy. Thá»±c ra, lúc này ông ta thân ái và tốt bụng đối vá»›i cô. Nhưng tại sao ông lại không như thế? Cô không còn là má»™t cô bé lá» lem chín tuổi nữa rồi, mà là má»™t thiếu nữ có khuôn mặt vá»›i những đưá»ng nét làm đàn ông phải quay lại ngắm nhìn. Cô đã thá»±c sá»± đánh giá sai gia đình Whitworth những năm qua ư? Hay là bây giá» cô tá»± để cho mình bị Ông Philip Whithworth gây ảnh hưởng bởi sá»± giàu sang và sá»± sành Ä‘iệu dịu dàng cuả ông?
− Mặc dù các Ä‘iểm há»c cuả cô rất xuất sắc, tôi hy vá»ng cô cÅ©ng biết, bằng cấp âm nhạc cuả cô không có giá trị nào trong lãnh vá»±c kinh doanh cả- Ông ta nói.
Lauren liá»n trở lại vá»›i vấn đỠđang bàn.
− Tôi biết rằng tôi đạt điểm cao trong âm nhạc vì tôi yêu nó, nhưng tôi biết tôi sẽ không có tương lai với ngành này.
Vá»›i sá»± chững chạc Ä‘iá»m đạm, cô giải thích vắn tắt những lý do mà cô phải bá» nghá» biểu diá»…n dương cầm. Cô cÅ©ng nói đến sức khoẻ cuả cha cô và tình trạng tài chính cuả gia đình cô hiện nay.
Philip nghe một cách chăm chú, rồi nhìn trở lại bảng thành tích trong tay mình:
− Tôi nhận thấy cô cÅ©ng có há»c nhiá»u khoá kinh doanh ở trưá»ng đại há»c.
Khi ông ta ngừng nói và có vẻ nghĩ ngợi, Lauren bắt đầu tin rằng lúc này có lẽ ông đang cân nhắc để giao cho cô một công việc.
− Tôi má»›i há»c được má»™t số khoá kinh doanh, còn phải há»c thêm vài khóa nữa má»›i có bằng.
− Và khi theo há»c đại há»c, cô cÅ©ng làm việc ngàoi giá» há»c và suốt mùa hè như má»™t thư ký- Ông nói thêm vá»›i nhiá»u ý nghÄ©a- Ba cô không lưu ý Ä‘iá»u này trên Ä‘iện thoại. Cô ghi tốc ký và đánh máy có xuất sắc như bảng thành tích đã phê không?
− Vâng, có ạ- Lauren đáp, nhưng khi nói vá» kiến thức nghiệp vụ ngành thư ký, sá»± hăng say cuả cô dưá»ng như bắt đầu giảm bá»›t.
Ông Philip ngồi nghỉ thoải mái trong chiếc ghế cuả mình, và sau một lúc suy nghĩ, ông đi đến quyết định:
− Tôi có thể giao cho cô một chân thư ký, Lauren ạ. Một công việc đầy thử thách và trách nhiệm. Tôi không thể giao cho cô bất cứ việc gì khác hơn thế, trừ phi cô có bằng kinh doanh.
− Nhưng tôi không muốn làm thư ký- Lauren thở dài.
Má»™t nụ cưá»i gượng gạo làm nhếch mép ông Philip, khi ông thấy vẻ thất vá»ng trên nét mặt cuả Lauren. Ông nói:
− Cô đã nói rằng Ä‘iá»u đầu tiên cô quan tâm ngay lúc này là tiá»n - và ngay lúc này cÅ©ng vừa xảy ra việc thiếu trầm trá»ng những thư ký giám đốc có tay nghá» cao. Vì thế má»›i có nhu cầu vá» loại thư ký này và được trả lương rất hậu. Chẳng hạn, bà thư ký riêng cuả tôi làm nhiá»u tiá»n hÆ¡n má»™t ông giám đốc bậc trung cuả tôi.
− Nhưng ngay cả như thế... - Lauren bắt đầu phản đối.
Ông Philip đưa tay lên để ngắt lá»i cô:
− Äể tôi nói hết. Lấy ví dụ như cô Ä‘ang làm cho giám đốc má»™t công ty kinh doanh nhá». Trong má»™t công ty nhá», má»—i ngưá»i Ä‘á»u biết ngưá»i khác Ä‘ang làm gì và tại sao há» làm việc đó. Buồn thay, trong những công ty lá»›n như công ty này, chỉ những nhà quản trị cấp cao và thư ký riêng cuả há» má»›i nhận biết được toàn bá»™ bức tranh. Tôi có cần phải đưa ra ví dụ vá» những gì mà tôi đã nói không?
Lauren gật đầu và ông ta tiếp tục:
− Ta hãy nói, cô là kế toán ở má»™t bá»™ phận sản xuất radio và cô được yêu cầu làm má»™t bản phân tích vá» giá phí cuả má»—i máy radio mà chúng ta sản xuất. Cô bá» ra hàng tuần lá»… để soạn bản phúc trình mà không hiểu vì sao cô làm việc đó. Äó có thể là ví chúng ta Ä‘ang nghÄ© tá»›i việc đóng cá»­a nhà máy sản xuất radio, cÅ©ng có thể là vì chúng ta Ä‘ang nghÄ© tá»›i việc bành trướng sản xuất radio, hay có thể là chúng ta Ä‘ang dá»± định má»™t chiến dịch quảng cáo để bán được nhiá»u radio hÆ¡n. Cô không biết chúng ta Ä‘ang tính làm gì, cấp trên cuả cô và cấp trên cao hÆ¡n cuả ông ấy cÅ©ng không biết nốt. Chỉ những ngưá»i nắm toàn bá»™ tin tức mật này là các giám đốc nhà máy, vị phó tổng giám đốc, và- Ông ta kết luận vá»›i má»™t cái mỉm cưá»i rất có ý nghÄ©a- và các thư ký cuả há»! Nếu cô khởi sá»± bằng nghá» thư ký vá»›i chúng tôi, cô sẽ có má»™t cái nhìn toàn cục vá» tổng công ty, và cô có thể có đủ thông minh để chá»n má»™t nghá» nghiệp trong tương lai.
Lauren há»i:
− Còn công việc nào khác tôi có thể làm trong một công ty lớn như công ty cuả ông mà được trả lương cao như nghỠthư ký không ạ?
Ông ta trả lá»i vá»›i má»™t vẻ quả quyết nhưng bình thản:
− Không! Không có đâu, cho đến khi cô đạt được văn bằng kinh doanh.
Trong thâm tâm, Lauren thất vá»ng, nhưng cô biết cô không có sá»± chá»n lá»±a nào khác. Cô phải làm được nhiá»u tiá»n khi cô có thể.
− Äừng có rầu rÄ© quá như thế- Ông ta nói- công việc không buồn chán lắm đâu. Cô biết không, bà thư ký riêng cuả tôi biết nhiá»u vá» các kế hoạch hoạt động trong tương lai cuả chúng tôi hÆ¡n các á»§y viên trong há»™i đồng quản trị. Những ngưá»i thư ký giám đốc được quyá»n tiếp cận nguồn tin tức tối mật. Há» là...
Ông ta ngừng lại, chăm chăm nhìn Lauren bằng má»™t sá»± yên lặng đến sững sá», và khi ông ta nói lại thì đã có tính thuyết phục trong lá»i nói.
− Những thư ký giám đốc được quyá»n tiếp cận nguồn tin tối mật- Ông lặp lại, nụ cưá»i khó tả rạng dần trên khuôn mặt quý phái cuả ông- Má»™t cô thư ký!- Ông thì thầm- Ngưá»i ta sẽ không bao giá» nghi ngá» má»™t cô thư ký. Há» không Ä‘i Ä‘iá»u tra an ninh cuả cô ấy. Này Lauren- Ông nói dịu dàng, hai mắt nâu long lanh- tôi sắp giao cho cô má»™t công việc khác thưá»ng. Xin đừng tranh cãi cho đến khi cô nghe tôi nói xong. GiỠđây, cô biết những gì vá» tổng công ty hay vá» gián Ä‘iệp kinh tế?
Lauren có cảm giác buồn nôn như khi bị treo lơ lửng ở một bỠvách đá nguy hiểm. Cô nói:
− Chỉ biết rằng ngưá»i ta sẽ bị đưa vào tù nếu làm việc ấy. Và tôi hoàn toàn không muốn làm việc ấy má»™t chút nào, thưa ông Whitworth.
− á»’, dÄ© nhiên là cô không làm việc đó- Philip nói má»™t cách nhẹ nhàng- Xin cô gá»i tôi là Philip. Xét cho cùng, chúng ta là bà con mà, và tôi đã gá»i cô là Lauren đấy.
Lauren gật đầu dù không thoải mái.
− Tôi không đỠnghị cô dò xét má»™t tổng công ty khác. Tôi chỉ đỠnghị cô phát hiện ở ngay trong tổng công ty cuả tôi. Äể tôi giải thích cho cô rõ. Những năm gần đây, má»™t công ty tên là Sinco đã trở thành má»™t đối thá»§ cạnh tranh lá»›n nhất cuả chúng tôi: Má»—i lần chúng tôi cho giá má»™t hợp đồng, Sinco dưá»ng như biết chúng tôi sẽ cho giá bao nhiêu và há» sẽ cho giá thấp dưới má»™t phần trăm. Không biết làm sao há» tìm ra được cái giá chúng tôi đã đặt vào phong bì dán kín. Bấy giá» há» cho giá cuả há» chỉ thấp hÆ¡n chúng tôi má»™t chút, thế là há» cướp hợp đồng trên tay cuả chúng tôi.
Chuyện đó lại má»›i xảy ra ngày hôm nay. Chỉ có sáu ngưá»i ở đây có thể báo cho Sinco biết con số đặt giá cuả chúng tôi, và má»™t ngưá»i trong bá»n há» phải là gián Ä‘iệp. Tôi không muốn sa thải năm á»§y viên trung thành cuả tổng công ty chỉ vì muốn giải thoát cho chính tôi khá»i má»™t tên phản bá»™i vì hám lợi. Nhưng nếu Sinco cứ tiếp tục ăn cướp các thương vụ cuả chúng tôi theo cách này, thì tôi sẽ phải bắt đầu cho công nhân nghỉ bá»›t- Ông ta tiếp- Tôi dùng mưá»i hai ngàn công nhân, Lauren ạ. Mưá»i hai ngàn ngưá»i phụ thuá»™c vào Tổng công ty WHITWORTH để sống. Mưá»i hai ngàn gia đình phụ thuá»™c vào tổng công ty này để có nhà ở, có cÆ¡m ăn. Có má»™t cÆ¡ may để cô giúp há» giữ được việc làm và tổ ấm. Tôi chỉ yêu cầu cô làm đơn xin giữ chân thư ký tại Sinco ngay ngày hôm nay. Có trá»i biết há» cần tăng cưá»ng ban tham mưu đến thế nào để Ä‘iá»u hành công việc mà hỠđã cướp cuả chúng tôi. Vá»›i tài năng và kinh nghiệm cuả cô, có lẽ há» sẽ cho cô làm thư ký cuả má»™t giám đốc cấp cao.
Äúng ra, cô biết là không nên, nhưng cô cứ há»i:
− Nếu tôi nhận được công việc, rồi sẽ làm sao nữa?
− Lúc ấy, tôi sẽ đưa tên cuả sáu ngưá»i có thể làm gián Ä‘iệp, và tất cả công việc mà cô phải làm là lắng nghe tên cuả há» do bất cứ ai ở Sinco nhắc đến.
Ông ta đẩy ghế xoay vỠphiá trước, và xếp hai tay lại trên bàn giấy:
− Äây là má»™t công việc thá»­ thách chưa chắc thành công, Lauren ạ. Nhưng thành thá»±c mà nói, tôi tuyệt vá»ng má»›i để thá»­ làm bất cứ cái gì. Bây giá», đây là phần cuả tôi dành cho cô vá» cuá»™c thương lượng này: tôi định giao cho cô chức vụ thư ký vá»›i mức lương rất hấp dẫn...
Số tiá»n lương mà ông Philip nói ra đã làm cho Lauren sá»­ng sốt lá»™ ra mặt. Mức lương ấy lá»›n hÆ¡n lương giáo sư cuả cha cô. Nếu tằn tiện, cô có thể đủ sống cho bản thân và giúp đỡ được cho gia đình.
− Tôi có thể thấy rõ cô hài lòng- Philip cưá»i thích thú- Lương ở những thành phố lá»›n hÆ¡n Detroit rất cao so vá»›i các thành phố nhá». Bây giá», nếu cô đến xin việc tại Sinco chiá»u nay và há» giao cho cô chân thư ký, tôi mong cô hãy nhận lấy. Nếu lương ở đó thấp hÆ¡n lương tôi vừa đỠnghị, công ty cuả tôi sẽ viết cho cô má»™t chi phiếu hàng tháng để bù chênh lệch. Nếu cô biết được tên cuả đứa do thám chúng tôi, hay bất cứ việc gì khác có giá trị cho tôi, tôi sẽ thưởng cho cô mưá»i ngàn đô la. Từ nay đến sáu tháng nữa, nếu cô không tìm ra được việc gì quan trá»ng, cô sẽ nghỉ việc ở Sinco và trở vá» làm thư ký cho chúng tôi. Ngay khi nào cô hoàn tất các khóa há»c để lấy bằng kinh doanh, tôi sẽ giao cho cô bất cứ chức vụ gì cô muốn vá»›i Ä‘iá»u kiện những gì cô cần để hành xá»­ chức vụ đó.
Äôi mắt nâu cuả ông lướt qua toàn thể khuôn mặt cuả Lauren và nhận ra vẻ bá»±c bá»™i cuả cô nên ông vá»™i nói tiếp:
− Có Ä‘iá»u gì làm phiá»n cô ư?- Ông dịu dàng nhận xét- Äiá»u gì vậy?
− Những Ä‘iá»u đó thật phiá»n!- Lauren xác nhận- tôi không muốn ném đá giấu tay, ông Whitworth ạ.
− Xin hãy gá»i tôi là Philip. Ãt ra, cô hãy làm việc đó- nó sẽ có ích rất nhiá»u cho tôi- Buông má»™t tiếng thở dài má»i mệt, ông ta dá»±a lưng vào ghế, và tiếp- Lauren ạ, tôi biết tôi không có quyá»n đỠnghị cô vào làm ở Sinco. Äiá»u này có thể làm cô ngạc nhiên khi cô biết rằng tôi đã nhận thức rất rõ cuá»™c viếng thăm chẳng chút vui thú nào cuả cô ở nhà chúng tôi mưá»i bốn năm trước. Thằng con trai cuả tôi, Carter, lúc đó ở vào tuổi khó dạy. Mẹ tôi thì bị ám ảnh vá»›i việc truy tìm gia phả, còn vợ tôi và tôi thì... Thôi, tôi xin lá»—i vì chúng tôi đã không được hòa nhã hÆ¡n.
Trong những trưá»ng hợp bình thưá»ng, Lauren chắc đã bác bỠđỠnghị cuả ông Philip. Nhưng Ä‘á»i cô Ä‘ang bị đảo lá»™n hoàn toàn, và gánh nặng tài chánh làm cô kinh hoảng. Cô cảm thấy sá»­ng sốt, bất ổn và hoang mang lạ thưá»ng. Cô chậm rãi nói:
− ÄÆ°á»£c rồi, tôi sẽ làm việc ấy.
− Tốt lắm!- Philip nói ngay.
Ông nhắc mái Ä‘iện thoại lên, quay số gá»i cho Sinco, đỠnghị gặp trưởng phòng nhân sá»±, rồi trao Ä‘iện thoại cho Lauren để hẹn cuá»™c gặp mặt. Lauren thầm mong Sinco từ chối, nhưng cô đã thất vá»ng. Vì theo ngưá»i cô Ä‘ang nói chuyện, thì Sinco vừa trúng thầu má»™t hợp đồng lá»›n, cần có ngay những thư ký có kinh nghiệm. Vì ông ta định làm việc muá»™n tối nay, ông đỠnghị Lauren đến gặp ông liá»n.
Sau cùng, Philip đứng lên và đưa tay ra bắt tay cô.
− Cám Æ¡n cô- Ông nói rất đơn giản. Rồi sau má»™t lúc suy nghÄ©, ông thêm- Khi cô Ä‘iá»n vào đơn xin việc cuả Sinco, cô ghi địa chỉ nhà ở Missouri, nhưng cô cho há» số Ä‘iện thoại này để há» có thể gá»i cho cô ngay tại nhà chúng tôi.
Ông ta ghi số điện thoại trên cuốn sổ dày, xé ra một tỠvà giải thích thêm:
− Các ngưá»i giúp việc sẽ chỉ trả lá»i má»™t tiếng đơn giản: "A lô".
− Không!- Lauren nói rất nhanh- Tôi không muốn lạm dụng. Tôi ...tôi thích ở trong một motel hơn.
− Tôi không trách cô đã có ý nghÄ© như vậy- Ông ta nói, khiến Lauren cảm thấy mình khiếm nhã và thiếu duyên dáng- Nhưng tôi muốn Ä‘á»n bù lại cách đối xá»­ cuả tôi trong lần thăm viếng trước.
Lauren đành chịu thua:
− Nhưng ông có hoàn toàn tin chắc rằng bà Whitworth sẽ không phản đối?
− Carol sẽ rất vui lòng.
Khi cánh cá»­a đóng lại sau lưng Lauren, Philip nhấc Ä‘iện thoại lên và gá»i đến văn phòng riêng cuả con trai, ngay ở bên kia hành lang.
− Carter- Ông nói- Ba nghĩ rằng chúng ta sắp đâm thủng được cái áo giáp cuả Nick Sinclair. Con còn nhớ Lauren Danner không...?
Tài sản của thanhoa


Last edited by thanhoa; 09-05-2008 at 08:02 PM.
Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn