Tin tức đại thắng tại Ngủ Nguyên như là có cánh bay nhanh truyền về Hưng Khánh, Sóc Phương, Nhạn Môn quan, trong ngoài tường thành đều là sự hân hoan mừng rỡ. Vô số tướng sĩ hoan hoan, nhiệt huyết sôi trào, nước mắt kích động nhỏ lên những khẩu pháo.
Họa người Hồ đã cả trăm năm nay, là căn bệnh trầm kha, kết quả này Đại Hoa đã chờ đợi từ lâu lắm rồi.
Lực lượng của địch tuy chỉ có bốn vạn, nhưng dưới tình huống quân Đại Hoa không dùng số lượng mà thủ thắng, có thể xem là kinh điển, đáng đưa vào giáo khoa về quân sự. Đây là một thắng lợi lịch sử, làm tăng cường sĩ khí của dân quân Đại Hoa lên rất nhiều, ý nghĩa vô cùng trọng đại.
Dưới chân là thuốc nổ, trấn thủ Ngũ Nguyên, chỉ huy các dũng sĩ huyết chiến Đột Quyết, có dũng có mưu, dám nghĩ dám làm, Lâm Vãn Vinh một trận thành danh, chỉ qua mấy ngày, tên của hắn đã truyền khắp đại giang Nam Bắc, trong ngoài trường thành, ghi tạc trong lòng của sáu mươi vạn tướng sĩ. So sánh với công lao ngày xưa tiêu diệt Bạch Liên, có thể nói hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Lâm Vãn Vinh cũng trả giá khá lớn, lần đại chiến này, quân tinh nhuệ mang theo tưd Sơn Đông tổn thất thảm trọng, vô số tướng sĩ tuổi còn trẻ ngã xuống trước mắt hắn, là sự đả kích khiến hắn khó ngủ an giấc. Cứ như vậy, hắn điên cuồng luyện binh, thức khuya dậy sớm, liều mạng tới mức làm cho bọn người Hồ Bất Quy cũng thầm giật mình.
"Từ tiểu thư, người đi khuyên tướng quân đi" Cuối ngày, Hồ Bất Quy, Cao Tù, Đỗ Tu Nguyên ba người đứng ở bên cạnh Từ Chỉ Tình, nhìn bóng dáng của Lâm Vãn Vinh ở xa xa, yên lặng thở dài.
Lâm Vãn Vinh ở trên ngựa, cánh tay trần nắm chặt đao, từng giọt mồ hôi to bằng hạt đậu không ngừng chảy trên hai má của hắn. Hoen ố cả khuôn mặt, hắn cũng không hề cảm thấy. Hai chân thúc chiến mã, như một cơn gió lốc xông tới.
"Giết…"
Hắn gầm lên một tiếng, trường đao trong tay xả thẳng vào giữa cây trụ gỗ, mũi đao nhọn xuyên thẳng qua rung rung chấn động. Phía sau hắn, mấy ngàn chiến mã làm cát bụi mù mịt, kỵ sĩ gầm lên, diễn luyện thế tấn công trên sa mạc.
Từ Chỉ Tình thở dài u oán: "Cá tính của hắn các ngươi không biết sao? Bình thường thì hi hi ha ha, nhưng động chuyện lại ương ngạnh như tảng đá, ai có thể khuyên được hắn".
Cao Tù gật đầu nói: "Cũng đúng, trước kia ta cùng Lâm huynh đệ nói tới tiểu thư nào mà xinh đẹp, hai mắt của hắn lập tức sáng rực lên. Mà hai ngày nay mặc dù ta nói như thế nào, còn khổ cực đi tìm mấy quyển sách hình cho hắn, vậy mà hắn cười một cái cũng không có".
"Cao đại ca, ngươi đưa cho tướng quân sách hình gì vậy?" Đỗ Tu Nguyên kỳ quái hỏi.
Cao Tù hắc hắc cười vài tiếng: "Là bí truyền của tổ thượng ta, dùng sách hình để học tập. Lâm huynh đệ rất thích loại sách này!"
Lâm Tam thích, thì còn là thứ gì nữa đây! Từ tiểu thư bước lùi lại, hai má nóng lên: "Đã đến giờ họp hôm nay. Cao thống lĩnh, người đi mời Lâm Tam đến trướng của ta để nghị sự".
Nhìn bóng dáng của Từ tiểu thư từ từ khuất xa, mấy người Đỗ Tu Nguyên lúc này mới ha hả cười to. Cao Tù nhìn quanh bốn phía, thấp giọng thần bí nói: "Hai vị huynh đệ, các ngươi có phát giác không. Quan hệ giữa quân sư và Lâm huynh đệ, hai ngày nay tựa hồ biến chuyển rất nhiều. Nàng cũng không có tiện đến quân doanh của chúng ta. Xem ánh mắt của Lâm huynh đệ, thật là phức tạp - vừa gióong gió lại vừa giống cát! Xem ra cuốn sách mà ta tặng cho Lâm huynh đệ, không quá hai ngày nữa, tất sẽ hữu dụng, hắc hắc…"
"Dùng cái rắm á!" Mông của Cao Tù bị ăn một cước, một thanh âm cười cười vang lên sau lưng hắn: "Sách mà ngươi tặng cho ta, mười năm trước đã có rồi, nên đổi mới đi".
Lâm Vãn Vinh đứng ở trước mặt mấy người, trên người đầy cát. Cơ bắp cùng khuôn mặt đầu tỏa ra sự khỏe mạnh, tầng tầng mồ hôi trộn lẫn cát vàng trên người, cực kỳ tráng kiện. Cao Tù nhìn hắn sợ hãi than một tiếng: "Cơ bắp thật khỏe! Lâm huynh đệ, ngươi làm thế nào luyện thành công phu này? Dạy cho ta với!"
Lâm Vãn Vinh hắc hắc nói: "Dùng cát rửa mặt, dùng gạch để tắm, kiên trì mười năm, đại sự tất thành!"
Cao Tù tỏ vẻ xem thường, Hồ Bất Quy cùng Đỗ Tu Nguyên vui vẻ, tiếng cười cùng tiếng hý của chiến mã ở xa xa hòa lẫn với âm thanh chém giết của tướng sĩ, như muốn vang vọng tới tận trời.
Khi Lâm Vãn Vinh vào trung quân, mặt trời đã chìm sâu vào trong sa mạc, tướng sĩ thủ vệ của tiền doanh, dùng ánh mắt sùng kính nhìn hắn, nhất tề hướng tới hắn mà hành lễ. Đây là sự tín nhiệm cùng tôn trọng đối với người mạnh, là sự ca ngợi tối cao đối với dũng sĩ huyết chiến với Đột Quyết.
Nhìn thấy những gương mặt tuổi trẻ tràn đầy sự hưng phấn cùng hy vọng này, nhớ tới những huynh đệ đã chết trận tại Ngũ Nguyên, Lâm Vãn Vinh miễn cưỡng cười, yên lặng phất phất tay.
Mới vừa bước vào trung quân trướng, đã nghe một tiếng cười to: "Hay cho Lâm huynh đệ, đã đại thắng, lại dấu mặt hai ngày nay, bộ sợ chúng ta thưởng công cho ngươi hay sao vậy?" Người nói chuyện là Tả Khâu, đang giữ chặt cánh tay của hắn, cười không chịu buông tha.
"Tả đại ca cứ nói đùa, công lao này vốn là của mọi người, có gì mà phải thưởng?" Lâm Vãn Vinh khẽ cười nói.
Hôm nay trong trướng người đến không ít, thống soái phó tướng tả hữu ba lộ, cũng phải hơn ba mươi người, trông thấy Lâm Vãn Vinh đến, vẻ mặt mọi người đều vui mừng. Đại Hoa mới đánh đã đoợc như vậy, tất cả mọi người đều không nghĩ tới, trong nhiều năm như vậy lần đầu tiên có thể khiến cho người Hồ dừng bước tại Ngũ Nguyên, không dám tiến lên, làm cho người ta không thể không vui sướng.
Lâm Vãn Vinh mấy ngày nay bị đả kích, tránh ở trong sa mạc liều mạng luyện binh, đã hai ngày không tham gia họp, mọi người cũng là lần đầu tiên thấy hắn sau trận Ngũ Nguyên, Tả Khâu giữ chặt hắn mà cười, không khí trong trướng thật sự là vui mừng.
Từ Chỉ Tình liếc trộm hắn, chỉ thấy hắn khôi giáp đều tơi tả, trên tóc còn dính cát, hai ngày nay có vẻ như cháy nắng hơn trước, không còn bộ dáng hi hi ha ha như trước đây nữa. Nàng cũng hé miệng mỉm cười nói: "Tả đại ca, người cũng đừng có bức hắn nữa, nghe nói mấy ngày trước tại Ngũ Nguyên, Lâm tướng quân đã đem năm ngàn chiến mã của Đột Quyết tất cả đều trảm thủ, còn xếp thành hai chữ 'Đại Hoa' để thị uy với người Hồ. Tả vương Đột Quyết Ba Đức Lỗ trông thấy trận đầu ngựa này, nhất thời nổi giận lôi đình, truyền thưởng một vạn kim, thề phải lấy đầu Lâm Tam. Lâm tướng quân hai ngày nay phải trốn đi luyện binh, hắn lo người Đột Quyết liều mạng liều mạng kiếm tiền trên người hắn đó mà!"
Mọi người khoái hoạt cười to, vỗ tay như sấm. Lâm Vãn Vinh liếc mắt nhìn nàng, hì hì cười nói: "Vậy quân sư có lo lắng hay không?!"
Từ tiểu thư liếc nhìn hắn, hai má khẽ hồng, hơi quay đầu đi, ừ một tiếng nhỏ như muỗi kêu, ngọt ngào cực kỳ.
Tả lộ Phó soái Vu Tông Tài, trông thấy dáng vẻ này của hai người, sắc mặt nhất thời trắng bệch.
Tả Khâu hung hăng vỗ tay nói: "Lâm huynh đệ, cái vụ trảm đầu ngựa này của người thật sự là đã nhất, so với kia hỏa dược trong thành Ngũ Nguyên còn muốn thống khoái hơn. Người Hồ lớn lên trên lưng ngựa, chiến mã kia chính là sinh mệnh của chúng, trảm lần này, thật khiến cho người Đột Quyết sợ hãi! Đại Hoa chúng ta mấy trăm năm nay, thiếu nhất chính là chữ độc! Vài đao này đi xuống - thống khoái, thực sự là con mẹ nó thống khoái!"
Mọi người chuyện trò một hồi, niềm tin được nâng cao trước đó chưa từng có, ngay cả Tả Khâu kia luôn luôn trầm ổn cũng mặt đỏ bừng bừng, hiệu ứng của trận đại thắng có thể thấy rõ.
Nhưng thật ra trong lòng Lâm Vãn Vinh vẫn bảo trì sự tỉnh táo, người Đột Quyết tuy bị mất bốn vạn quân tinh nhuệ, nhưng vẫn còn có hai mươi sáu vạn nhân mã ở trước thành Ngũ Nguyên. Một trận này, người Hồ thua là do kiêu ngạo khinh địch, lại cô quân xâm nhập, Đại Hoa mới có thể dùng kỳ mưu mà khắc địch chiến thắng. Trận chiến này mang tính chất ngẫu nhiên nhất định, cũng không thể dùng lại. Theo sự phát triển của chiến sự, người Hồ nhận được kinh nghiệm lần này, sẽ đề cao cẩn thận rất nhiều, còn muốn đại thắng như vậy, thật khó như lên trời.
Từ Chỉ Tình hiển nhiên cũng ý thức được điểm này, đợi cho trong trướng im lặng, nàng mới chỉ vào bản đồ trên tường, trầm giọng nói: "Quân ta hiện ở tại vị trí này, phía Bắc chân núi Hạ Lan sơn, lộ trình các Ngũ Nguyên cỡ bốn trăm dặm. Cứ nhằm thẳng hẻm núi Hạ Lan sơn mà đi, đó là phủ Hưng Khánh, đây cũng là chỗ dựa của quân ta. Chúng ta chính là phòng tuyến duy nhất của phủ Hưng Khánh. Trận chiến tại Ngũ Nguyên, tuy quân ta đại thắng, nhưng toàn bộ quân chủ lực của người Hồ đã hội hợp tại thành Ngũ Nguyên, khoảng trên hai mươi vạn quân, đều là tinh nhuệ của Đột Quyết. Bởi vì quân ta đại thắng, vượt ra ngoài dự kiến của người Đột Quyết, Quốc sư Đột Quyết Lộc Đông Tán đã thay đổi sách lược, kỵ binh người Hồ không hề đột tiến nữa, mà là lấy thế trầm ổn mà tầng tầng lớp lớp tiến về phía trước. Chúng ta muốn tìm cơ hội thần kỳ để thắng như tại Ngũ Nguyên nữa, chỉ sợ không phải là dễ dàng".
Một câu nói của Từ tiểu thư, khiến cho cả trướng đều yên lặng. Người Hồ nếu từ bỏ lối tấn công nhanh, thì lực chiến đấu của bọn họ quả thật là đáng sợ. Còn có Quốc sư Đột Quyết Lộc Đông Tán nữa. Sự thông minh cơ trí của hắn, mọi người đều sớm đã biết.
"Chư vị tướng quân, đối với tình thế trước mắt, mọi người thấy thế nào?" Từ tiểu thư khẽ thở dài, ánh mắt nhìn quanh chư tướng trong trướng, nhẹ giọng dò hỏi.
Tình thế ác liệt xảy ra trước mắt, sự vui sướng chiến thắng đã bị hòa tan đi rất nhiều, trong trướng không tiếng động, mỗi người đều nhíu mày trầm tư.
Tiếp theo sẽ đánh như thế nào, cái này cũng là vấn đề mà Lâm Vãn Vinh đang tự hỏi, với tài trí của Lộc Đông Tán, hắn tuyệt sẽ không tái phạm sai lầm lần thứ hai. Người Đột Quyết lấy trầm ổn mà đánh, tuy tiến độ hành quân giảm bớt, nhưng uy thế lại gia tăng rất nhiều. Đối với Đại Hoa áp lực hình thành sẽ càng ngày càng lớn.
"Quân sư, nếu quân ta dàn trận thế, cùng người Hồ quyết chiến. Phần thắng có thể được bao nhiêu?" Tả Khâu sau một hồi trầm tư, cắn răng hỏi.
Từ tiểu thư nhẹ nhàng lắc đầu: "Về nhân số mà nói, quân của người Hồ cùng ta tạm xem là ngang nhau. Về phương diện hỏa khí cùng tiển nõ của quân ta tuy có ưu thế, nhưng kỵ binh Đột Quyết chiến lực cường hãn hơn. Sa mạc rộng lớn, rất khó thủ. Nếu muốn quyết chiến, phần thắng của quân ta chỉ sợ không đến năm thành. Người Đột Quyết kia chỉ sợ cũng đang ngóng trông giờ phút này".
Quyết chiến cũng không phải là biện pháp, không đến giờ phút cuối cùng. Tuyệt không thể sử dụng, Tả Khâu thở dài.
Lâm Vãn Vinh ánh mắt chớp chớp, đột nhiên nói: "Quân sư, Hạ Lan sơn cốc này thiên nhiên hiểm trở, chính là nơi mà người Hồ phải qua để tiến quân vào Trung Nguyên, nếu chúng ta thủ tại đây, có thể cắt đứt lộ tuyến Nam hạ của người Đột Quyết không?"
Lời vừa dứt, lập tức nghe có người phản đối: "Lâm tướng quân, ngươi dù có thắng trận cũng không thể kiêu. Ngươi cũng biết. Hạ Lan sơn này nam bắc đều có nhánh, bảo ta làm sao có thể thủ?”
"Hai nhánh thì không thể thủ sao?" Lâm Vãn Vinh cười nhạt: "Nếu chiếu theo lời của Vu lão đệ nói, bởi vì Hạ Lan sơn cốc có nhiều lối, cho nên Đại Hoa ta không thể thủ, cứ để cho người Hồ xông qua, công vào phủ Hưng Khánh sao?"
Luận về tài ăn nói, Vu Tông Tài đâu phải đối thủ của hắn, phản bác lần này, khiến cho Vu phó soái không thể nói được gì.
Từ Chỉ Tình gật đầu nói: "Hai nhánh sơn cốc, dĩ nhiên có thể thủ, nhưng binh lực của chúng ta sẽ phân tán. Người Đột Quyết sẽ tập trung binh lực công phá một lối, quyền chủ động không phải là rơi vào tay bọn họ sao".
"Từ quân sư, người Đột Quyết nam hạ, tất phải băng qua nơi này, mặc kệ người có muốn hay không, cũng mặc kệ người chủ động hay bị động, muốn bảo vệ phủ Hưng Khánh, chúng ta vẫn phải thủ tại nơi này. Ta nói có đúng không?!" Lâm Vãn Vinh ánh mắt chớp chớp, nhìn thẳng vào hai mắt của Từ tiểu thư.
Nhìn ta như vậy để làm gì? Từ Chỉ Tình liếc hắn vài lần, hai má nóng lên: "Cũng đúng, sơn cốc này ta quân ta phải thủ. Thì sao? Ngươi lại muốn dùng thuốc nổ nữa sao? Người Hồ kia lần trước đã bị, lần này chỉ sợ sẽ không mắc mưu nữa".
Lâm Vãn Vinh ha hả cười nói: "Từ quân sư quả thực thông minh, nhanh như vậy đã nhìn thấu quỷ kế của ta, người Hồ mà có người thông minh như vậy, chúng ta sẽ xong đời".
Từ Chỉ Tình tức giận trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi rốt cuộc có quỷ kế gì, nói mau!"
Lâm Vãn Vinh thần sắc đứng đắn nói: "Từ quân sư, nếu hai mươi vạn quân Đột Quyết toàn bộ tập trung, quân ta thủ tại hai nhánh sơn cốc nay, với cái nhìn của nàng, chúng ta có thể thủ được mấy ngày?"
Từ Chỉ Tình sau khi trầm tư hồi lâu mới nói: "Thủ tại sơn cốc không thể so với thủ thành, trừ phi đem nổ tung cả cái sơn cốc này lên, nếu không, quân ta chỉ có thể thủ được ba ngày".
Nổ tung sơn cốc dĩ nhiên là có thể cản bước của người Đột Quyết, nhưng đồng thời cũng bít đi thông đạo duy nhất từ Hưng Khánh với sa mạc, không nói đến Ngũ Nguyên, ngay cả Hạ Lan sơn cũng chắp tay dâng cho người Đột Quyết. Ba mươi vạn đại quân cũng chỉ có cách lui về phủ Hưng Khánh. Một khi người Hồ dọn dẹp xong sơn cốc, phủ Hưng Khánh phủ sẽ không cách nào phòng thủ được, có thể nói là trần trụi dưới vọ ngựa của thiết kỵ người Hồ, chẳng khác nào uống thuốc độc từ từ.
Mà Hạ Lan sơn đối với Đại Hoa ý nghĩa cũng không chỉ đơn giản là một tòa núi lớn, mà là giao giới giữa nông canh là dân tộc du mục, là cửa ải thiên nhiên trấn thủ cho Đại Hoa, đối với các tướng sĩ có ý nghĩa không thể đo lường.
Tất cả mọi người đều hiểu được đạo lý này, vừa nghe nói đến muốn cho nổ sơn cốc, đều thay đổi sắc mặt.
"Ba ngày?" Lâm Vãn Vinh trong mắt hung quang chợt lóe, vỗ mạnh tay nói: "Đằng nào cũng chết, ba ngày thì ba ngày. Từ quân sư, ta có một kế".