Vừa nghe nói hắn có biện pháp, mọi người trong trướng đều hân hoan hẳn lên, đây là do chiến thắng của Lâm Vãn Vinh đã khiến cho mọi người tin tưởng.
- Ngươi có kế sách gì, mau nói đi!
Từ Chỉ TÌnh mừng rỡ, vội vàng giục hắn.
Lâm Vãn Vinh ngưng thần nhìn bản đồ, ung dung nói:
- Đại Hoa chúng ta có câu nói truyền từ lâu đời: điều động binh mã, lương thảo đầu tiên. Người Đột Quyết có hơn 20 vạn nhân mã, đóng quân ở Ngũ Nguyên, lương thảo tiêu hao mỗi ngày đương nhiên là không nhỏ. Bọn họ không như chúng ta, có thể dựa vào Hưng Khánh phủ để bổ sung lương thực. Theo ta được biết, lương thảo của người Hồ đa phần đều phải vận chuyển từ thảo nguyên đến. Về mặt này, chúng ta chẳng ngại tặng chúng một ít khó khăn.
Bí mật tập kích lương thảo là chiến thuật kinh điển từ xa xưa đã có rất nhiều trận, hắn đưa ra chủ ý này cũng không phải là mới mẻ gì đối với mọi người, nhưng làm thế nào để có thể bí mật tập kích một cách hiệu quả mới là điều làm mọi người khó nghĩ.
Vu Tông Tài nhìn trộm Từ Chỉ Tình, lắc đầu nói:
- Lâm tướng quân, sợ rằng ngươi không biết tập tính của người Hồ. Người Đột Quyết lớn lên trên lưng ngựa, tinh thông xạ kỵ, khi bọn họ hành quân đều mỗi người mang theo lương khô tùy thân. Tối đa mỗi người có thể mang theo khẩu phần ăn của mười mấy ngày. Muốn tập kích lương thảo của bọn họ, chỉ sợ là không có chỗ xuống tay.
Mọi người trong trướng đều đã đánh nhau với người Hồ nhiều năm, cũng hiểu khá rõ tập tính của chúng, tất cả đều gật đầu tán thành.
Từ Chỉ Tình mỉm cười nói:
- Vu đại ca, ngươi hiểu sai ý tứ của Lâm tướng quân rồi. Người Hồ mang lương thực tùy thân không phải là giả, nhưng bọn họ hành quân cấp tốc như vậy, thì lương thực 10 ngày cũng đủ cho họ được một trận chiến. Nhưng lần này thì khác, quân ta đại thắng ở Ngũ Nguyên đã nằm ngoài dự kiến của người Đột Quyết, Lộc Đông Tán kia cẩn thận dị thường, nhất định sẽ phải dò xét tình hình thật kỹ trước rồi mới tiếp tục tiến quân. Như vậy sẽ làm chậm tốc độ hành quân rất nhiều, bọn họ cần ít nhất 3 ngày nữa. Hơn nữa, từ thảo nguyên xa xôi tới được tận Hạ Nguyên đã mất năm ngày, tức là trước khi tới Hạ Lan sơn khẩu đối chiến với quân ta, người Đột Quyết đã hao mất ít nhất một nửa lượng lương thực. Nếu ngươi là Lộc Đông Tán, ngươi sẽ làm gì?
- Ý quân sư là nếu muốn vượt Hạ Lan Sơn, Lộc Đông Tan phải điều lương thảo từ tận thảo nguyên xa xôi tới!
Tả Khâu bừng tỉnh hiểu ra.
Lâm Vãn Vinh mỉm cười, nhìn hắn gật đầu tán thưởng.
- Đây là người Hồ tiên thiên bất túc.
Từ Chỉ Tình phân tích tiếp
- Bọn họ đã từng chinh phục các bộ lạc khác. Tất cả đều là chiến tranh trên thảo nguyên, đại mạc, có thể cung cấp lương thảo bất cứ lúc nào nên không quá trọng yếu. Nhưng lần này thì khác, người Hồ mặc dù dũng mãnh nhưng lại chưa bao giờ tập kết hơn 30 vạn trọng binh để tác chiến quy mô lớn ở tận nam Trung Nguyên như thế này bao giờ. Tất cả các phương diện đều có khiếm khuyết, tác chiến quy mô lớn như vậy, không chỉ có so đấu dũng khí của tướng sĩ song phương mà còn là đối chiến quốc lực. Ta có thể khẳng định, trong lần công hãm Hưng Khánh phủ lần trước, 30 vạn quân Đột Quyết tuyệt không có khả năng ăn được một mảnh lương nào từ Đại Hoa ta. Bởi vậy hậu cần chính là điểm yếu nhất của người Đột Quyết.
Từ Chỉ Tình phân tích hợp tình, hợp lý, khiến trong lòng chư tướng cơ hồ đều thấy được người Hồ rất mạnh nhưng không phải là không có điểm yếu.
Lâm Vãn Vinh nhún vai, nói:
- Nghe Từ tiểu tư nói vậy làm ta đột nhiên có chút hối hận. Ta chém 5000 chiến mã ở Ngũ Nguyên chẳng phải là đem tặng cho người Hồ rất nhiều lương thực sao?
Tiếng cười to vang lên trong lều, Tả Khâu vỗ vai hắn cười nói:
- Không sao, 5000 chiến mã đối với 30 vạn quân Hồ mà nói thì chỉ là muối bỏ biển mà thôi. Nhưng bóng ma mà Lâm lão đệ đã để lại trong lòng người Hồ thì chỉ sợ rằng cả đời cũng không xóa nổi.
Lâm Vãn Vinh cười ha hả, không khí trong trướng lại hoạt náo hẳn lên.
Vu Tông Tài không phục, nói:
- Cho dù Lộc Đông Tán muốn điều động lượng lớn lương thảo kia thì cũng là tiến hành ở phía thảo nguyên của họ. Mấy mươi vạn quân Hồ đang chắn trước mặt, chúng ta chẳng lẽ có thể bay xuyên qua họ để đánh lén sao?
Từ Chỉ Tình gật gật đầu:
- Vu đại ca nói rất đúng, đây cũng là điều nan giải đối với ta, nhưng chẳng biết Lâm tướng quân sẽ tập kích bí mật như thế nào?
Đây thực sự là một vấn đề nghiêm trọng, muốn đi xuyên qua mấy mươi vạn quân Đột Quyết quả thực là một nhiệm vụ bất khả thi, ánh mắt mọi người đều tập trung cả lên trên người Lâm Vãn Vinh, nghe xem hắn nói thế nào.
Lâm Vãn Vinh đi đến trước bản đồ, im lặng nhìn thật lâu, đột nhiên thở dài:
- Từ quân sư, các vị đại ca, các ngươi thấy hình thế của Hạ Lan Sơn thế nào?
Hắn tùy tiện hỏi một câu làm mọi người xôn xao hẳn lên. Hạ Lan Sơn này hình thế thế nào, chẳng phải chỉ là một ngọn núi lớn sao? Nó chạy từ Bắc sang Nam, chính là tấm bình phong thiên nhiên giữa Đại Hoa và Đột Quyết, cũng là đường phân thủy văn hóa của hai nước, trừ điều đó ra thì còn gì nữa chứ?
(Ai học thủy văn thì biết đường phân thủy là gì. Đường phân nước mặt: xác định trên mặt đất nối liền các điểm cao nhất của địa hình, chia mặt đất thành hai hướng sườn dốc, từ đó nước mưa rơi xuống sẽ chảy về hai phía đối nhau của đường phân nước tới hai lưu vực khác nhau.)
- Hạ Lan Sơn phong cao ngàn thước, nơi cao nhất tên là Ngao Bao, chính là ngọn núi cao nhất Tây Bắc của Đại Hoa, chiều dài tám trăm dặm, nguy nga đồ sộ, trùng trùng điệp điệp. Từ trên đỉnh Hạ Lan sơn nhìn về hướng Đông có thể thấy được sông Hoàng Hà và cao nguyên Nạc Nhĩ Đa Tư. Phía Tây kéo dài nhập thẳng vào thảo nguyên A Lạp Thiện.
Từ Chỉ Tình cẩn thận lấy ra một mẩu phấn nhỏ màu đỏ, vạch chỉ cho hắn mấy vị trí.
Lâm Vãn Vinh mỉm cười cảm kích với nàng, vẻ mặt chuyên chú nhìn dãy núi lớn trên bản đồ, rồi lại hơi ngẩn người ra.
Từ tiểu thư đứng gần hắn nhất, chỉ thấy trong mắt hắn thần quang chợt lóe, miệng thì thào lẩm bẩm:
- Điều khiển xe dài, đạp phá Hạ Lan Sơn thỏa tráng chí, đói ăn thịt Hồ Lỗ, khát uống máu Hung Nô. Hạ Lan, đúng là Hạ Lan vĩ đại
Hắn đang đọc thơ! Từ Chỉ Tình tim đập thình thịch, hai gò má nóng lên, vội vàng nhẹ giọng nói:
- Ngươi đang nói cái gì vậy?
Ánh mắt Lâm Vãn Vinh đảo qua mọi người, cười to nói:
- Hạ Lan đúng là một địa phương vĩ đại. Chúng ta không những phải bảo vệ Hạ Lan Sơn này mà còn phải từ đó tấn công ra.
Tấn công ra? Từ tiểu thư nhìn thẳng vào bản đồ trầm mặc hồi lâu, chợt biến đổi sắc mặt:
- Ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn đi từ Đông sang Tây, ngang theo Hạ Lan Sơn tiến vào thảo nguyên A Lạp Thiện?
Một lời của Từ tiểu thư làm chư tướng trong trướng nhất tề tỉnh mộng. Phải biết rằng dãy núi Hạ Lan này thiên nhiên hiểm trở, chỉ có hai thung lũng lớn ở hai đầu Nam Bắc, cũng phải qua lịch sử ngàn năm mới hình thành, địa thế hiểm trở, cực kỳ khó đi lại. Mà hướng còn lại thì mênh mông núi non trùng điệp, rừng rậm nguyên thủy, dưới chân núi là gió lớn, trên đỉnh núi là băng tuyết, khí hậu biến đối cực kỳ khắc nghiệt. Từ xưa đến nay không hề có đường đi. Nếu muốn đi xuyên qua Hạ Lan Sơn thì đúng là nằm mơ.
- Chẳng lẽ không thể sao?
Lâm Vãn Vinh thần sắc nhàn nhạt, ngọn tay chỉ thẳng về phương Tây Bắc của Hạ Lan Sơn
- Từ quân sư, nơi này có phải tên là Ba Ngạn Hạo Đặc không?
Từ Chỉ Tình cắn răng gật gật đầu:
- Cũng được, đây chính là Ba Ngạn Hạo Đặc, nằm ở phía bắc của Sơn Tây. Bình nguyên rộng rãi, cừu ở đây lông đặc biệt dày, được gọi là 'thiên kim cừu '. Nguồn tiếp tế của người Đột Quyết, phần lớn là được chuyển đến từ nơi này
- Đúng là nó đấy!
Lâm Vãn Vinh nện mạnh một chưởng xuống bản đồ
- Cổ họng của người Đột Quyết!
Mọi người trong trướng câm như hến. Rất lâu sau Tả Khâu mới nói:
- Lâm huynh đệ, ngươi có phải điên rồi không? Người Hồ biết rất rõ là Ba Ngạn Hạo Đặc giáp với tây bắc Hạ Lan Sơn nhưng vẫn yên tâm lớn mật đặt các trạm tiếp viện ở đó, ngươi có biết vì sao không?
- Xin được nghe chi tiết!
Lâm Vãn Vinh ôm quyền nói.
Tả Khâu lắc đầu, thở dài:
- Không chỉ bởi vì sản vật phong phú, rất gần với Ngũ Nguyên, mà quan trọng nhất là bởi vì từ Đông tới Tây Bắc của Hạ Lan Sơn từ xưa tới nay chính là một tử lộ. Chưa từng có ai sống sót đi được ra khỏi. Nếu không phải vậy thì người Đột Quyết đã sớm đánh giết tới đây. Thiết lập trạm tiếp viện ở đó, bọn chúng còn yên tâm hơn cả chúng ta.
- Đúng vậy, đây đơn giản là một tử lộ.
Vu Tông Tài phụ họa nói:
- Lâm tướng quân, chẳng lẽ ngươi muốn làm anh hùng điên? Nếu con đường này nối thông, Đột Quyết và chúng ta chẳng có cách trở hiểm yếu nào nữa cả.
Lâm Vãn Vinh thở dài:
- Vu lão đệ, càng là sự tình bất khả thi thì khả năng đột phá lại càng cao. Ngươi chưa từng đi qua con đường này, sao ngươi có thể kết luận đây là một tử lộ?
- Vô số truyền thuyết của các tiền nhân, chẳng lẽ là sai à?
Vu Tông Tài hừ một tiếng.
- Chưa chắc tất cả các chuyện của tiền nhân đều đúng cả. Đường là do người đi tạo ra.
Lâm Vãn Vinh thở dài, ung dung nói.
Trong trướng nhất thời cực kỳ im lặng, phảng phất như chỉ một cái kim rơi cũng có thể nghe thấy tiếng. Ánh mắt mọi người đều tập trung cả lại trên người Từ Chỉ Tình, xem nàng nói thế nào. Từ tiểu thư giương mắt nhìn bản đồ, cắn môi trầm mặc rất lâu rồi nhẹ nhàng nói:
- Đi đường này, ngươi nắm chắc bao nhiêu phần?
Lâm Vãn Vinh trịnh trọng lắc đầu:
- Không chắc. Ta chỉ có thể khẳng định một điều là ở chân Hạ Lan Sơn này chắc chắn có một đường thông, chỉ là nhất thời chúng ta vẫn chưa tìm được mà thôi.
Thần tình của hắn khiến Từ Chỉ Tình bị mê hoặc. Theo hiểu biết của nàng đối với Lâm Vãn Vinh, việc nhỏ thì hắn nói láo nhưng đại sự thì nhất định không nói sai, nhất là trong thời khắc quan hệ tới sinh mệnh của Đại Hoa này, chắc chắn hắn sẽ không nói xạo.
- Sao ngươi có thể chắc chắn như vậy?
Từ Chỉ Tình nhẹ giọng hỏi.
Lâm Vãn Vinh cũng không biết nên giải thích như thế nào, chẳng lẽ lại nói trước kia ta đã đi du lịch qua đó? Trên thực tế thì ở Hạ Lan Sơn còn vài hành lang chạy từ Đông sang Tây, nhưng ở thế giới này có thể đi thông được hay không thì hắn không có mấy phần chắc chắn.
Lâm Vãn Vinh lắc đầu cười khổ:
- Ta không chắc, nhưng thực sự là tình thế bắt buộc. Nếu vị đại ca nào có thể nghĩ ra biện pháp tốt hơn, chỉ có quỷ mới nguyện ý tới nơi thâm sơn cùng cốc đó du lịch.
Mọi người đều trầm mặc. Đúng như lời Lâm Vãn Vinh nói, bây giờ đại quân đóng dưới chân Hạ Lan Sơn, người Đột Quyết đang trầm ổn tấn công về đây, một trận huyết chiến là khó tránh khỏi. Nếu không nghĩ ra biện pháp nào khác thì chỉ có thể quyết chiến cùng người Đột Quyết mà thôi.
Từ Chỉ Tình cũng biết đạo lý này, nhất thời trù trừ, trầm mặc hồi lâu rồi thở dài nói:
- Hôm nay thảo luận đến đây thôi, để tối nay ta suy nghĩ kỹ đã.
Mọi người biết nàng khó nghĩ, cũng đều cáo từ đi ra. Lâm Vãn Vinh còn chưa đi được mấy bước đã bị Từ tiểu thư kéo lại:
- Ngươi từ từ…
- Từ tiểu thư, tìm ta có việc gì?
Thấy Tả Khâu và mọi người đã đi xa, Lâm Vãn Vinh quay người, hì hì cười nói.
Từ Chỉ Tình lấy từ trong áo ra một phong thư, cũng không nói lời nào, chỉ yên lặng đưa cho hắn. Lâm Vãn Vinh mở phong thư ra, chỉ thấy một bức tranh vẽ một nữ tử thanh đạm như tiên, ngồi ngay ngắn trong tiểu đình, đôi mi thanh tú, vẻ mặt đau đớn, bụng có hơi to một chút, mang dáng vẻ của một thiếu phụ mang nỗi nhớ mong khuê phòng.
- Thanh Tuyền!
Lâm Vãn Vinh mừng rỡ, đây đúng là thư từ kinh đô tới, chính là bức họa Tiếu tiểu thư. Tiếu Thanh Tuyền không hề viết một chữ nào nhưng nét vẽ đó đã mang theo thiên ngôn vạn ngữ.
Trang thứ hai là một nữ tử, nữ tử này ngồi trên xe ngựa, vén rèm xe lên lộ ra đôi má mang một vẻ đẹp động lòng người, trên đôi mi nhàn nhạt anh khí u oán, đôi tay lơ đãng vươn về phía thùng xe, trên mắt cá chân buộc một sợi dây tơ hồng nhẹ nhàng bay múa.
- Đại tiểu thư!
Lâm Vãn Vinh vui không kìm nổi, đây là một bức họa Tiêu Ngọc Nhược, dáng vẻ mệt mỏi bôn ba, nhung nhớ trong tận xương tủy chỉ nhìn thoáng qua là thấy.
Kế đó là Ngưng nhi, Xảo Xảo, Ngọc Sương, Tiên nhi…mấy vị phu nhân đều mỗi người tự vẽ một bức chân dung, khung cảnh khác nhau, tư thái bộ dạng lại càng khác nhưng đều rất phù hợp, đem lòng tương tư và nét ôn nhu lột tả đầy đủ.
Đặc biệt là nha đầu Ngưng nhi lại còn sáng tạo, nằm trên giường, vẻ mặt lười biếng, thân thể mềm mại quấn trong lớp lụa tơ tằm, chỉ lộ ra đầu vai mềm mại, một tay cầm ngọn nến tỏa ánh sáng lên khuôn mặt hồng nhỏ nhắn, nét kiều mị như ép cả ánh nến.
Toàn bộ phong thư không hề có một chữ nào ngoài các bức họa của các vị phu nhân, nhưng lại gợi lên ngọn lửa nóng trong lòng. Đây thực sự là bức thư sáng tạo nhất thế giới, cũng không biết là ai nghĩ ra được chủ ý này, thật sự rất đặc biệt, rất tài tình!
Nha đầu Ngưng nhi, khiến người ta muốn lột tấm chăn ra!
Lâm Vãn Vinh ánh mắt bốc lửa, lưu luyến nhìn thân thể mỗi vị phu nhân hồi lâu, cũng chẳng biết đã rơi mất bao nhiêu giọt nước miếng nữa.
- Xem xong chưa?
Thanh âm ung dung của Từ Chỉ Tình vang lên trong tai hắn.
Lâm Vãn Vinh cả kinh, lúc này mới nhớ rằng bên cạnh còn có Từ tiểu thư, vội vàng lau nước miếng ở khóe miệng, cười ha hả nói:
- Xem xong rồi, xong rồi. Thanh Tuyền và mấy nàng vẽ những bức tranh này quả thật không tồi, chỉ có quần áo mặc hơi thừa một chút. Để thư sau ta sẽ bảo các nàng cải tiến, các bức tranh sau phải trang điểm, mặc đồ tắm mới được.
Mặt Từ Chỉ Tình đỏ bừng lên, nhẹ nhàng nói:
- Ngươi có kiều thê mỹ quyến, tình nghĩa sâu nặng, quan tâm ưu ái, chẳng biết ngươi đã làm hại bao nhiêu người ở bên ngoài rồi. Việc đi xuyên qua Hạ Lan Sơn, chẹn ngang cổ họng người Hồ nguy hiểm như vậy, ngươi còn muốn đi nữa không?