Man Hoang Ký
Quyển 01: Côn bằng
Tác giả: Thụ Hạ Dã Hồ
Chương 2: Vị Khách Không Mời(P3)
Dịch:Lâm Trận Cùn Đao
Nguồn :Vô Tranh Hà-NMQ
Trong Long Phi các, màn che trướng rủ, hương thơm dìu dịu.
Vũ Sư Thiếp nghiêng nghiêng đầu, nhẹ nhàng chải mấy sợi tóc ánh đỏ như lửa. Dưới bộ y phục màu hồng, gương mặt xinh đẹp vốn làm điên đảo chúng sanh đó hiện ra trong gương đồng có phần rất lạ lẫm. Mấy vết tích màu xanh, hồng trên trán giờ đã nhạt đi gần như không còn dấu vết. Dưới ánh nến tỏa dịu, nó hiện ra trơn bóng như tuyết, xinh đẹp tựa trong tranh.
Nàng ngơ ngẩn nhìn mình, vui buồn lẫn lộn, như đắm mình trong mộng.
Mấy tháng rồi vừa là thời gian vui sướng nhất trong đời nàng, vừa là khoảnh khắc đầy thấp thỏm và lo lắng nhất.
Mỗi sáng sớm tỉnh lại, nhìn nam tử bên cạnh ngủ say như đứa trẻ ngây thơ, một cảm xúc vừa vui mừng, vừa choáng ngợp, bao phủ lấy nàng. Nàng phảng phất như lơ lửng trên mây, phiêu bồng trong mộng, hạnh phúc đến muốn bật khóc.
Nhưng mỗi khi đêm lặng vắng người, được chàng ôm vào trong lòng, nghe hơi thở dài dài đều đều của chàng bên tai, nàng luôn cảm thấy giống như bị một mũi trùy vô hình đâm vào tận đáy lòng, không dám chợp mắt. Sau khi mệt quá ngủ mê đi, qua đêm tỉnh lại, phát giác tất cả chuyện đó bất quá chỉ là một cơn ảo mộng miên man…
Cho đến lúc này, nhìn hình ảnh áo đỏ quần hồng hiện rõ trong đồng kính, ngắm hai món Tinh thạch đồng tâm tỏa và San hô phượng quan do chính tay nàng làm đang để trên mặt bàn, nghe tiếng cười nói rôm rả truyền lại từ phía xa xa, cái cảm giác lo lắng không chân thật, không an định ấy của nàng dần dần tiêu tán như đám sương mai.
Chỉ sau đêm này, họ sẽ được nắm tay nhau sống đến bạc đầu. Trong trời đất này, sẽ không có bất cứ người nào, hay chuyện gì có thể khiến nàng sợ sệt thất thố nữa. Nghĩ đến đấy, nàng không nhịn được cười, hai má ửng hồng, lòng vui mừng và êm ái không thể nào kể xiết.
Gió đêm xào xạt, song cửa phía bắc chợt bật ra đánh “tách”, màn treo cửa lung lay phần phật, gió thu lạnh ngắt thốc vào phòng.
Vũ Sư Thiếp đột nhiên cảm giác một cơn lạnh thấu xương, bèn đẩy bàn đứng dậy, vội vàng bước đến bên song cửa.
Đột nhiên có tiếng người ngoài song cửa khẽ thở dài, chầm chậm thốt: “Phục Hy Thập vu quả là diệu thủ hồi xuân, có thể biến các vết thẹo trên mặt tiêu hết tám chín phần, hèn gì cái danh của Linh Sơn không hề xếp dưới Bì Mẫu Khâu.”
Thân hình thon thả của Vũ Sư Thiếp khẽ rúng động. Nàng thất thanh thốt : “Là ngươi!”
---o0o---
“Chuyện liên quan đến Vũ sư tỷ tỷ thế nào?” Thác Bạt Dã khẽ giật mình. Sắc mặt của không ít tân sứ trong đại đường cũng đột nhiên biến đổi, dường như biết rõ chuyện gì đó, quay mặt nhìn nhau, trợn mắt nghẹn lời, vừa kinh khủng vừa sợ sệt.
Tân sứ Đơn Huân Thành của Thủy tộc lại càng há miệng rộng hơn, sắc mặt nhợt nhạt hơn, qua một lúc sau mới lẩm bẩm tự nói một mình: “Bì Mẫu khâu trùng hiện nhân thế, có phải là y? Y biến mất khá lâu rồi, chẳng lẻ... chẳng lẻ vẫn chưa chết sao?”
Xuy Vưu nghe thế không nhịn được, nhíu mày hỏi: “Tiên tử nói người này là ai thế? Vì sao mọi người lại sợ như vậy? Y có liên quan gì đến Long phi?” Hắn đột nhiên nhớ lại đã từng cùng bọn du hiệp của thủy tộc kể cho nhau nghe những chuyện cũ, chợt giật phắt người, chẳng lẽ “người này” chính là người năm xưa đã từng khiến cho Vũ Sư Thiếp thần hồn điên đảo sao?
Lưu Sa tiên tử cười khành khạch, nhìn quanh mọi người, đáp: “Năm mươi năm trước, Hắc đế có một vị muội muội, được gọi là Ba Mẫu Trấp Huyền Thanh. Bà ấy tự thị mình xinh đẹp, lại có pháp lực, nên kiêu ngạo tự đại, không xem ai vào mắt. Không ngờ âm soa dương thác thế nào mà lại đi yêu phải trưởng lão Công Tôn Trường Thái danh vọng tối cao của Thổ tộc, lại còn sanh cho y một đứa con riêng, đặt tên là Công Tôn Anh Hầu......”
Thác Bạt Dã khẽ chấn động, cảm thấy cái tên này dường như đã từng nghe qua. Xuy Vưu ngược lại vô cùng kinh ngạc, hoảng nhiên thốt: “Dương Cực Chân Thần Công Tôn Anh Hầu?”
Nghe đến danh tự này, mọi người không ai không khiếp vía, chỉ có Thác Bạt Dã và Không Tang tiên tử vẫn bình thường do không biết mà thôi.
Ánh mắt của Lưu Sa tiên tử hiện lên vẻ oán độc. Ả cười khành khạch nói: “Không sai, Công Tôn Anh Hầu sau này trở thành Dương Cực chân thần - một trong Đại Hoang thập thần. Khi y vừa sinh ra đời, thì đã là ngôi sao chổi khiến trời giận người kinh.”
Trên mặt tân sứ của Thủy, Thổ hai tộc đều hiện chút bối rối. Thác Bạt Dã thầm nhủ: “Thì ra vị đứng chót nhất của Đại hoang thập thần chính là con cháu của Thủy, Thổ hai tộc. Nếu như người này đã được địa vị như vậy, vì sao mình không hề nghe ai nói gì đến y thế này?”
Lưu Sa tiên tử nói tiếp: “Lúc ấy Thủy, Thổ hai tộc náo loạn hết chính cương. Xảy ra chuyện này, trưởng lão hội của Thủy tộc cảm thấy mất mặt vô cùng. Để loại trừ thế lực của Hắc đế, Chúc Long đã thừa cơ kích động Trưởng Lão hội trục xuất Ba Mẫu khỏi Thủy tộc. Trong lúc tức giận, Ba Mẫu đã cải danh thành Bì Mẫu, vạch rõ giới hạn với Thủy tộc, không còn quan hệ gì nữa. Sau này, bà ấy mang theo Công Tôn Anh Hầu đến ở luôn tại nhà của Công Tôn Trường Thái.”
“Chúc Long vì chuyện này mà mượn cớ phát binh công đánh Thổ tộc. Hai bên đại chiến một trận tưng bừng dưới Ỷ Đế sơn. Kết quả Thủy tộc đại thắng, thế như phá trúc, nếu như Thần nông đế không kịp thời ra mặt điều đình, chỉ sợ ngay cả Dương Hư thành cũng bị Thủy tộc đánh chiếm mất. Thổ tộc chiến bại cầu hòa, dưới áp lực của Thủy tộc, bị ép trục xuất Công Tôn Trường Thái và mẹ con Trấp Huyền Thanh ra khỏi Thổ tộc, đày đến cư trú tại một hốc núi sâu có hoàn cảnh vô cùng hiểm hóc và ác liệt. Chỗ ấy vì thế mà bị người ta gọi là “Ba Mẫu chi sơn”, còn gọi là Bì Mẫu Khâu.
Thác Bạt Dã lại thầm nhũ: “Thì ra danh xưng ấy vì thế mà ra đời.”
Lưu Sa tiên tử lạnh lùng nói: “Trong cái cốc sâu đó đầy dẫy ác hoa độc thảo, hung cầm mãnh thú. Người tầm thường đi vào, trong chốc lát thậm chí ngay cả hài cốt cũng không còn. Cho dù là cao thủ thuộc tiên cấp, cũng không thể chịu được bảy ngày ở trong cốc. Lòng của Thần Nông đế vô cùng tốt, sợ một nhà họ Công Tôn ấy không thể sinh tồn, bèn mang Tích Độc Linh Đan do bản thân luyện chế cùng kiến thức về các loại thảo dược tâm đắc nhất cấp cho họ. Nhưng người không hề ngờ rằng mình đã nuôi ong tay áo, dưỡng hổ gây họa, vì mấy chục năm sau những tên cẩu tặc dã tâm lang sói ấy đã lấy oán báo ơn!”
Không Tang tiên tử đã từng sống như tù hơn trăm năm trên Thang Cốc đảo, đi ở một mình, không hỏi thế sự, do đó không hề biết chút gì đối với mấy chuyện sau này xảy ra trên Đại hoang. Vì thế, đối với vị “Dương cực chân thần” này quả nhiên là không biết y là thần thánh phương nào, nói chi là hứng thú. Tuy nhiên khi nghe nói có liên quan đến Thần Nông, tim nàng liền loạn nhịp, ngưng thần lắng nghe.
Lưu Sa tiên tử nói: “Được Thần Nông đế tương trợ, cả nhà Công Tôn Trường Thái rốt cuộc có thể trụ lại bên trong cốc. Lúc đầu thì nửa năm một lần, Thần Nông đế thường tiện dịp đến thăm bọn họ. Sau này, khi thấy họ đã nắm rõ các độc thảo mãnh thú xung quanh đó như lòng bàn tay, có thể ứng phó dễ dàng, liền yên tâm ly khai vân du thiên hạ.”
“Chúc lão yêu nguyên tưởng đem bọn họ đày đến ác cốc đó để hại chết, không ngờ có Thần đế giúp sức, mẹ con Trấp Huyền Thanh nhân họa được phúc. Cái cốc sâu ấy thực ra chính là “Dương môn”, một trong Thiên hạ bát cực! Trong lúc hái lượm độc thảo, Bì Mẫu vô tình phát hiện được trong khe có lửa đỏ tuôn trào, dương khí vô cùng hung mãnh, cực kỳ thích hợp cho việc tu luyện chân khí chí dương. Thiên tư của bà ấy cực cao, lại là “thủy hỏa thần anh” thiên sinh, nên dần dần sáng tạo ra “Cực Dương hỏa đại pháp”, tu vi tăng vọt, một ngày tăng tiến hơn nghìn dặm.
Nghe đến “Thiên hạ bát cực”, tâm niệm của Thác Bạt Dã chợt động, nhớ lại trong bản “Đại hoang kinh” của Thần Nông đã từng nói đến thiên hạ có tám cực, phân thành Thương môn, Dương môn, Thử môn, Bạch môn .v.v.. gắn bó tương thông với nhau, vô cũng huyền diệu, nhưng chỉ có điều là chưa xác định rõ được bát cực tồn tại ở nơi nào. Không ngờ rằng Dương môn thuộc bát cực ấy lại nằm trong Bì Mẫu Khâu.
Lưu Sa Tiên tử lạnh lùng kể tiếp: “Công Tôn Trường Thái tuy là trưởng lão của Thổ tộc, dù có trí tuệ, nhưng tư chất võ học và pháp thuật đều thuộc hạng phổ thông. Bì Mẫu sợ y luyện “Hỏa đại pháp” rồi tẩu hỏa nhập ma, nên đem thần công này truyền cho con nhỏ. Công Tôn Anh Hầu tuy là người ti liệt quả nghĩa, nhưng sinh ra đã mang thân thể Thủy Hỏa đồng đức, tuổi tuy còn nhỏ mà đã luyện được một thân kỳ công.”
“Cho đến lúc ba mươi tuổi, hắn không cam tâm sống trong đáy thâm cốc nữa, một lòng vì cha mẹ mà báo cừu tiết hận. Do đó, hắn lén rời khỏi khâu, trong vòng bảy ngày một mình xâm nhập mười hai thành của Thổ tộc và Thủy tộc, liên tiếp đánh bại mấy chục cao thủ, thậm chí ngay cả Song đầu lão tổ của Thủy tộc cũng suýt bị hắn hạ. Điều này làm thiên hạ chấn động, thanh danh của hắn nổi như cồn. Thổ tộc biết được thân phận của hắn, liền muốn mua chuộc, do đó trong lúc mắt nhắm mắt mở đã phong cho hắn tước vị, rồi vuốt thêm đuôi ngựa, tôn hắn làm một trong mười vị thần của đại hoang.”
Đoạn cố sự liên quan đến Thủy – Thổ hai tộc này vốn rất rối rắm phức tạp, bị Lưu Sa tiên tử không khách khí chút nào nói ra một tràng, không ngờ lại khúc chiết có đầu có đuôi, chỉ ra những chỗ quan trọng nhất. Bọn tân sứ của Thổ tộc và Thủy tộc nghe mà sắc mặt lúc đỏ lúc tái, nhưng không dám phát tác, nên khó coi vô cùng.
Dù vô cùng căm giận yêu nữ này, nhưng biết giao tình của nàng cùng Thác Bạc Dã không tệ, nên không ai dám cất lời bài xích. Họ chỉ thầm chửi rủa trong lòng, nghĩ: “Yêu nữ này biết rõ cả nhà Công Tôn Anh Hầu như nắm trong lòng bàn tay, rõ cả nguồn ngọn, không biết là có thâm cừu đại hận gì không?”
Lưu Sa tiên tử cười lạnh nói tiếp: “Công Tôn Anh Hầu tự phụ ngông cuồng, lòng dạ hẹp hòi, lẽ nào lại mắc vào kế sách chiêu an của Thổ tộc trưởng lão hội? Hắn một lòng muốn lấy oán trả oán, vì muốn làm nhục Thủy – Thổ hai tộc, nên tự xưng là “Dương Cực chân thần”, độc lập ngoài ngũ tộc, rồi giả ý thân thiện với hai tộc này, dụng kế khiến cho thánh nữ của Thổ tộc là Vũ La Tiên tử, vốn chưa hiểu chuyện đời là gì, si mê đến mức thần hồn điên đảo. Sau đó, hắn lại dùng hết mọi thủ đoạn, quyến rũ đệ nhất mỹ nữ trong đại hoang thời bấy giờ, chính là Á thánh nữ Vũ Sư Thiếp của Thủy tộc.”
Lòng Thác Bạt Dã chợt chấn động, phảng phất như bị sét vừa đánh trúng, đột nhiên nhớ lại ngày đó trên Linh Sơn đã từng nghe Xuy Vưu đề cập đến chuyện này, không ngờ rằng kẻ vốn là cái nhọt trong mắt của mình, đồng thời là người khiến cho Vũ La tiên tử bức rứt mãi không yên lại chính là vị này! Trong lúc nhất thời, cổ họng gã giống như bị ai bóp chặt, lòng chua như giấm, châm chít khó chịu vô cùng.
Tân sứ của Thổ Tộc và Thủy tộc nghe Lưu Sa tiên tử nói đến thánh nữ của bổn tộc, liền không nhẫn nại được nữa, đua nhau chửi lại. Quần hùng Thang Cốc yêu người thì thương luôn ghế, cũng nhịn không được lớn tiếng la hét.
Lưu Sa tiên tử bỏ hết mấy lời ấy ngoài tai, giương đôi mắt trong vắt nhìn không chớp Thác Bạt Dã, nhẹ giọng bảo: “Thác Bạc tiểu tử, nói lên điều này nhất định ngươi sẽ rất khó chịu, nhưng đó đều là chuyện phát sinh trước khi nàng ấy gặp ngươi. Nếu đổi thành hiện tại, ta nghĩ nàng ấy tuyệt đối không bị cẩu tặc ấy mê hoặc nữa đâu. Hơn nữa lúc đó Công Tôn Anh Hầu trẻ tuổi, phong lưu tuấn tú, tình thế cực kỳ tốt, có nhiều phần giống như ngươi, lại mang bản tính phong lưu, biết rõ nên thế nào để làm vui lòng nữ nhân. Người bị hắn lừa gạt để rồi cuối cùng bỏ rơi đâu chỉ có mỗi long nữ và Vũ La?”
Lời trên vừa dứt, đã nghe một giọng cười khanh khách như chuông ngân từ ngoài đại đường truyền vào: “Ai nói Dương Cực chân thần quên mất Long nữ? Nghe nói Vũ Sư quốc chủ hôm nay kết hôn, y không ngại nghìn dặm cách xa, tự thân đến đây, muốn dâng lên cho Thác Bạt thái tử và Long nữ một phần đại lễ!”
---o0o---
Cửa sổ mở ra, gió thốc vào phòng, mây đen kéo nhẹ, ánh trăng mờ tỏ chiếu lên thân thể người đó. Trường bào màu đen bay phất phới, đàng sau mặt nạ bằng gỗ đen, một đôi mắt sáng rực hào quang, phát ra thứ ánh sáng thu hút hồn phách con người. Người ấy chẳng ai xa lạ, chính là Thủy Bá Thiên Ngô của Thủy tộc?
Vũ Sư Thiếp vừa kinh vừa giận, ngưng thần giới bị, lạnh lùng nói: “Ngươi đến đây làm gì?”
Thiên Ngô phiêu hốt vút vào phòng, khoanh tay đứng nhìn, điềm đạm đáp: “Hai huynh muội đã lâu không gặp, hôm nay lại là ngày đại hỉ của muội, ta thân là huynh trưởng chẳng lẽ không tới được hay sao?”
“Huynh muội?” Vũ Sư Thiếp dồn nén sự tức giận xuống tận đáy lòng, cười khanh khách nói: “Ngày ấy tại Bắc Hải Thủy Thần cung, ngươi đã cắt bào lập thệ trước mặt Chúc Long và Song Đầu lão quái, bảo rằng giữa ta và ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn tình nghĩa huynh muội gì nữa, chẳng lẽ ngươi lại mau quên quá vậy sao?”
Thiên Ngô cúi đầu trầm mặc, hai mắt lóe lên nổi thống khổ, trầm ngâm một lúc mới đáp: “Ta biết ta đối với muội không tốt, muội hận ta là đúng lắm. Nhưng muội tin cũng được, không tin cũng được, trong khắp vòm trời này, ngoài Thập Tứ Lang ra, thì người ta quan tâm nhất thủy chung chỉ có muội.”
Mắt Sư Thiếp chợt chuyển sang màu hồng, cười lạnh không nói gì.
Thiên Ngô hiền từ nói: “Người sống trên đời có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ. Ở vào tình cảnh ấy, phải làm chuyện ấy. Đạt được điều này, tất sẽ có mất điều khác. Ngày ấy trong Thủy thần cung, nếu ta không làm như thế, thì tính mệnh của muội chẳng những không giữ được, mà toàn thể người trên kẻ dưới trong Triều Dương cốc ắt phải lọt vào cảnh tù nô. Ta là đại ca của muội, nhưng cũng là chủ của Triều Dương cốc, sao có thể vì chuyện riêng mà khiến toàn bộ tộc nhân chịu kiếp nạn này? Ta thà đối với muội không phải, chứ quyết không phụ bọn họ.”
Vũ Sư Thiếp từ nhỏ đã mất hết cha mẹ, được Thiên Ngô nuôi lớn, đối với y nhất mực nghe lời. Tuy nói y là kẻ bảo hộ, chứ nàng thực đã sớm xem huynh trưởng như phụ thân rồi. Vì lẽ vậy, ngày ấy chứng kiến y cắt bào đoạn nghĩa, không ra tay cứu, nên lòng đau như cắt, giống như bị nghìn trùng cắn xé con tim. Giờ khắc này, nghe lời nói trầm hung khẩn thiết của y, cơn giận trong lòng chợt giảm đi rất nhiều. Tuy nhiên, nàng vẫn còn bán tín bán nghi, nên cười lạnh không dứt.
Lòng Thiên Ngô chợt nhũn ra, thở dài một tiếng, nói: “Thôi được rồi, hôm nay huynh đến đây không phải là muốn cầu muội tha thứ, mà là muốn báo cho muội biết, nếu muốn sống và thành thân cùng Thác Bạt tiểu tử, đêm nay phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, chạy càng xa càng tốt.”
“Quả nhiên...!” Lòng Vũ Sư Thiếp chợt trầm xuống, vừa định vuột miệng bảo là Thác Bạt Dã vốn đã sớm chuẩn bị, đang chờ bọn họ đem thân tới chịu chết. Nhưng nàng lập tức nghĩ lại, thay vì đập cỏ nhát rắn, sao không giúp heo con đi ăn thịt cọp?
Do đó nàng cố ý làm ra vẻ kinh hãi, lạnh lùng nói: “Quả nhiên các người đã sớm chuẩn bị rồi à? Tốt thôi, cho dù là như thế, chúng ta đành phải các vi kỳ chủ, giết một trận cá chết lưới tan vậy.”
Mục quang của Thiên Ngô lấp lóe nhìn nàng, không nói một lời. Bao nổi yêu thương, trầm thống, thương tâm, oán hận, bi ai… cùng dâng lên một lượt.. Hai tay y chấp sau lưng, nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi vồng lên. Một lúc sau, y thở dài một tiếng, rồi trầm giọng gằn từng tiếng: “Muội cho rằng chỉ mượn lực của long tộc là có thể thoát được kiếp nạn này sao? Trước nửa đêm hôm nay, nếu muội cải biến chủ ý, thì hãy mang Thác Bạt tiểu tử nhắm hướng đông nam mà ly khai. Nếu như quá thời khắc ấy, ta không còn cách nào cứu vãn được nữa.”
Nghe đến bốn chữ “Thác Bạt tiểu tử”, lòng Vũ Sư Thiếp tức thời đầy ấp niềm hạnh phúc ngọt ngào, khe khẽ lắc đầu, thản nhiên cười mĩm, nhẹ nhàng đáp: “Muội nếu đã quyết gả cho y, tự nhiên sẽ phải phu xướng phụ tùy. Y nói gì, muội liền theo như vậy. Y đi đâu, muội sẽ theo đó. Cho dù đêm nay có chết, thì cũng phải chết cùng một chỗ với y, cũng vui sướng hơn nhiều so với việc muội phải sống cô độc một nghìn năm, một vạn năm...”
Thiên Ngô nghe ngữ khí của nàng tuy là ôn nhu nhẹ nhàng, nhưng lại giống như chém đinh chặt sắt, không để chỗ trống để quay đầu, lòng liền thất vọng vô cùng, từ tốn nói: “Muội nếu như đã quyết, thì huynh không còn gì để nói nữa. Lời đã tận, hãy bảo trọng lấy thân.”
Y quay người định đi, chợt nghe nàng gọi một tiếng: “Đại ca!”, liền dừng phắt lại.
Cảm xúc trong lòng Vũ Sư Thiếp dâng trào, nàng kềm giọng nói: “Từ đó tới giờ, huynh nhất mực là người chí thân chí kính của muội. Nhưng từ đêm này trở đi, địch ta phân rõ, muội có muốn kính huynh thương huynh như thủa thiếu thời cũng không được nữa rồi. Vô luận là đêm này, hay là ngày nào khác, nếu có gặp lại, thì huynh bất tất vì muội mà lưu tình, để khỏi… khỏi …” Dừng lại một chút, thanh âm của nàng như tắt nghẹn, lúc sau mới nhỏ nhẹ tiếp: “Chỉ mong sao từ giờ trở đi, chúng ta không bao giờ gặp lại nữa, bảo trọng!”
Thiên Ngô khẽ run bắn người, nước mắt không nhịn được ứa trào ra đầy mắt.
Thời khắc ấy, y phảng phất như thấy lại được đôi gò má mịn màng ngây thơ của cô bé thủa nào, thấy cô bé ấy nhìn ngắm bàn tay của mình, dặm chân làm nũng. Y dường như chứng kiến lại lần đầu nàng thành công trong việc cầu mưa, mang tặng cho y hạt mưa lưu niệm. Y còn cảm giác được sau khi nàng bị kẻ đó bỏ rơi, nhảy phốc vào lòng mình thất thanh khóc rống….
Những chuyện trước đây chợt dồn dập cuốn tới như cuồng phong, khiến đầu óc y mơ hồ, bản thân dường như không còn hô hấp nổi. Từng giọt lệ nóng hổi lăn dài xuống mặt, nóng rát như liệt hỏa, muốn quay đầu nhìn lại nàng, nhưng thị tuyến đã trở nên mơ hồ mất rồi.
Y há hốc miệng, nhưng một lời cũng không thốt được, quay lưng về phía nàng, vẫy vẫy tay, rồi phóng ra khỏi cửa sổ nhanh như điện chớp, không quay đầu lại lần nào.
Hết chương 2
|