Man Hoang Ký
Quyển 01: Côn bằng
Tác giả: Thụ Hạ Dã Hồ
Chương 04: Thù cũ hận mới(TT)
Dịch:Thiền Hoa Tử
Nguồn :Vô Tranh Hà-NMQ
Sóng đánh cuồn cuộn, tên bắn như mưa. Con bạch tuột chín tua ấy có mắt xanh thăm thẳm, rống trầm rất quái dị, xúc giác ngo ngheo co rút, có thể phóng đánh tới bất cứ lúc nào. Long tộc và Bạch Thủy cung thù vốn rất sâu, giờ chợt thấy nó, tức giận mắng chửi là điều đương nhiên.
Hải Thiếu gia cô ngạo quái đản, cho dù là người trong thủy tộc nhưng tuyệt không ai muốn gần. Cho dù là thế, nhưng hắn được liệt vào "Thủy tộc thập tiên", tu vi rất cao, chỉ sợ không kém một người nào. Bốn năm trước, sau khi bị Đoạn lãng khí toàn của Khoa Hãn Hoài chém cho đại bại, hắn liền biến mất không còn thấy tung ảnh nửa, hoàn toàn bặt vô âm tín. Với tính cách âm lãnh trời sinh của hắn, có thù tất báo là chuyện hiển nhiên. Mấy năm nay, hắn nhất định trốn ở một chỗ nào đó tu luyện khổ hạnh. Đêm nay, hắn đột nhiên xuất hiện trên Đông hải, dụng ý tự nhiên là không nói ra ai cũng hiểu.
Khoa Hãn Hoài ngược lại không hề có ý thù hằn gì, chỉ tủm tỉm cười nói: "Hải huynh quả nhiên chân khí nội liễm, 'Thủy Quỷ Linh Phó' không mang theo người, xem ra bốn năm nay đã ngộ đạo chánh tu, luyện thành 'Bạch Thủy Chân Quyết', đáng mừng, đáng mừng!"
Hải thiếu gia lạnh như băng đáp: "Xuân Thủy kiếm sở truyền của Bạch Thủy cung mấy trăm năm nay sao có thể địch lại với Đoạn Lãng đao do Long nha hầu tùy tâm sáng tạo ra chứ. Cho dù là luyện thành 'Bạch Thủy Chân Quyết', thì có gì đáng vui đáng mừng? ‘Tâm không chính tất khí không thuần, duy chỉ có trong quá trình bài trừ tạp niệm mới luyện được Hạo nhiên chính khí’. Đa tạ long hầu đã minh ngôn chỉ điểm điều ấy, nhờ thế Hải mỗ mới có thể chém đứt hết tâm ma, thoát thai hoán cốt."
Long thần đối với tên Thủy yêu nửa người nửa ngợm, nửa giống quỷ nửa không vốn vô cùng chán ghét, đại chiến đang cận kề thì có lòng nào mà dây dưa với hắn. Do đó, nàng nheo mắt, cười khanh khách nói: "Chua choa? Nói như vậy thì hôm nay ngươi đến đây chính là vì báo ân đấy à?" Vừa nói, nàng vừa ngưng thần tụ khí, chỉ cần hắn có chút dị động, là lập tức ra tay.
Gương mặt trắng xanh của Hải thiếu gia tức thời trổi lên sắc hồng đào kỳ dị, nói từng lời từng chữ: "Long nha hầu tái tạo ấy là ân, chặt tay là thù, không phút nào quên. Hải mỗ hôm nay đến đây chính là có ân báo ân, có cừu báo cừu."
Ngừng lại một chút, hắn lạnh lùng nhìn ngó Khoa Hãn Hoài, nói: "Trận chiến hôm nay, thủy sư của ta dốc hết toàn lực, lại có được ba trăm cây Tử hỏa thần pháo của Hỏa tộc tương trợ, uy lực mạnh thiết nghĩ át hẳn khả năng chống cự của Long tộc. Một khi hai quân gặp nhau trong vòng năm dặm, lôi hỏa cùng phát, cho dù có mình đồng da sắt thì cũng bị xé thành phấn. Các hạ nếu muốn bảo toàn tính mệnh, thì hãy nhanh chóng rút lui, trở về Long cung."
Chúng tướng của Long tộc tranh nhau nâng Thiên lý kính ngưng thần nhìn ra xa. Trong sấm sét ì ùng, đất trời đại chiến, quả nhiên có thể thấy trên boong của ba mươi chiếc cự hạm rõ ràng có đặt nhiều đồng pháo. Nếu tính nhẩm ra, ít nhất chúng cũng nhiều hơn hai trăm khẩu.
Quần hùng thầm lạnh gáy, vừa tin vừa ngờ, Ca Lan Chuy phì một tiếng, lớn tiếng thưa: "Bệ hạ, tên Thủy quỷ này sao có thể quá hảo tâm mà đi báo tin cho chúng ta như vậy? Cho dù Tử hỏa thần pháo của Hỏa tộc có uy lực mạnh đến đâu đi chăng nữa, nhưng cũng chỉ có thể bắn được trăm bộ, xin đừng có nghe hắn ba trợn thổi phồng!"
Quần hùng long tộc đều cho là phải, đua nhau hô vang: "Cái bọn con cháu của rùa ấy, chờ chúng ta cách Thủy yêu chừng một dặm, sẽ tiên hạ thủ vi cường, xem coi rốt cuộc hỏa pháo của chúng bắn xa, hay "Hỏa long nỗ" của chúng ta mạnh!"
Hải thiếu gia nghe mà để ngoài tai, mục quang thủy chung không rời Khoa Hãn Hoài, vẫn lạnh lùng nói: "Lời đến đây đã tận, nghe hay không nghe là tùy. Đại ân đã tạ, đại cừu chưa báo, đầu trên cổấy của các hạ sẽ do ta đến cắt đi, chỉ mong bảo trọng đến lúc ấy!"
Lời vừa dứt, Cửu trảo chương ngư thú liền rống lên, xúc giác ngo ngoe đập mạnh xuống mặt biển, tạo ra những con sóng lớn kinh người. Chớp mắt một cái, nó đã chuyển thân biến mất trong lớp ba đào hung hãn.
Long thần liếc xéo Khoa Hãn Hài một cái, cười cười nói: "Khoa đại ca, người ta chuyên tâm đến báo tin cho ân nhân huynh đấy, nghe hay không nghe thế nào là đều do huynh làm chủ hết a."
Khoa Hãn Hoài cười cười nói: "Con người Hải thiếu gia này tuy thiên vị và hiếu chiến, nhưng bình sanh vốn tự phụ ngạo mạn, không thèm âm mưu tính kế. Ta tin rằng lời hắn nói là thật tình. Mấy tháng gần đây, đại quân của Thủy tộc ẩn nhẫn trên Đông hải, nghĩ kỹ nhất định là chờ ba trăm cây hỏa pháo này. Nếu như không nắm chắc tất thắng, đêm nay bọn chúng sẽ không kéo rốc hết sào huyệt mà tới đây, dồn hết sức cho một chiến dịch."
Quần hùng long tộc đối với y vô cùng tín phục. Nghe y nói như thế, lập tức an tĩnh lại ngay.
Đương lúc đó, hiệu giác chợt kích liệt hẳn lên. Trong tiếng trống trận thùng thùng, hạm đội của Thủy tộc càng lúc càng áp lại gần. Lấy mắt ước lượng, có thể thấy họ chỉ còn cách nhau khoảng bảy tám dặm. Sau một giai khúc ngắn ngủi, bọn hung cầm đầy trời và hàng vạn hải thú ấy lại theo tiết tấu của Thương Long giác mà phát động một trận tấn công mãnh liệt một lần nữa.
Quần hùng thấy vậy lạnh cả người. Quy Lộc Sơn trầm giọng hỏi: "Khoa đại hiệp đối với chiến lược hành quân của Thủy tộc rõ như nắm trong lòng bàn tay, không biết là nên tiến hay nên lui? Có kế sách hay nào?"
Khoa Hãn Hoài liền trầm ngâm một chút, rồi đem mưu kế đã định nói ra một lượt: "Đang cơn gấp rút, phản khách vi chủ, đánh loạn đội ngũ tổng thể của chúng. Nếu như thủy tộc ngự sử quần thú vây công Long thần, muốn chúng ta quần long vô thủ, không chiến mà thua, chúng ta hãy xuất kỳ bất ý, nhân lúc bọn chúng chưa kịp khai pháp, đem bọn thú dẫn đến địch hạm, sau đó thừa lúc loạn đả bắ giữ người thổi hiệu giác điều khiển cầm thú ấy, lấy cái đạo người trả cho người, gậy ông đập lưng ông, đánh thẳng vào bụng chúng..."
Thần sắc của Quy Lộc Sơn khẽ biến, nói: "Theo ý của Khoa đại hiệp thì có phải là muốn bệ hạ cô thân ngộ hiểm, đem chúng thú dẫn trở về trận của địch? Chuyện này tuyệt không thể được!"
Chúng tướng phân nhau hô ứng, đều cho rằng nó thái quá nguy hiểm.
Long thần cười khanh khách đáp: "Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con? Các khanh yên tâm, ta nếu không đích thân đến đấy, thì không còn gì để bàn nữa. Đừng có nói là bọn Thủy yêu đó, cho dù là đích thân Chúc lão yêu có mặt, cũng không thể làm khó gì được ta?"
"Khoa mỗ sao lại để Long thần bệ hạ cô thân nhập hiểm? Mỗ quyết sẽ không rời người một bước nào." Khoa Hãn Hoài khẽ cười, điềm nhiên nói tiếp: “Chỉ cần chư vị người nào làm việc đó, dìm thuyền đi dưới nước, khi đến bên dưới địch hạm, Long thần tiện thể có thể giải khai Thanh long phong ấn, giết cho chúng trở tay không kịp."
Lời này vừa xuất, chúng tướng tuy nhiên còn tặc lưỡi cảm thấy bất an, nhưng cũng không tìm được cách nào tốt hơn.
Lúc đó hiệu giác lại hú dài, truyền lệnh quan lần này đua nhau hô ứng. Quần hùng trên các chiến hạm một mặt kịch đấu với hung thú, một mặt án vào vị trí, nắm chặt dây buồm, từ từ hạ chúng lại.
Tiếp đó, thân thuyền khẽ chấn động, trên giáp bản mở ra vài chục cái lỗ tròn, bày ra những trụ gỗ to từ từ nâng lên. Hai bên mạn thuyền cũng từ từ nhô cao lên, chuẩn bị hợp bế khoang thuyền, lặn xuống dưới nước.
Sấm chớp vẫn rập rền, cuồng phong ríu rít, thế nhưng lòng Long thần lại dâng lên niềm vui sướng ngọt ngào không gì kể được. Nàng cất giọng hú dài, bốc người bắn lên cao, cùng Khoa Hãn Hoài nhất tề bay tới hạm đội của Thủy yêu.
Thanh âm của Thương long giác đột nhiên xoay chuyển, vừa gay gắt vừa vút cao. Hàng thiên vạn hung cầm hải thú quả nhiên thét gào truy đuổi theo hai người, phảng phất như đám mây đen cuồn cuộn, đè bẹp mọi sóng biển dập dồn, càng bay càng xa.
Cách đó trăm dặm, trên vạn trượng trời cao, mây biển phiên đằng, cuồng phong gầm rú, từng chiếc lá Phù Tang kêu sa sa múa tít, Thác Bạt Dã sau khi trúng một chưởng cách không xem ra rất nhẹ của Công Tôn Anh Hầu đã bị văng ra hơn mười bộ dư. Đến lúc ấy, gã mới miễn cưỡng lăng không ổn trụ thân hình, lòng trầm xuống. Không ngờ người này có chân khí cường đại như vậy, xem ra phải ở trên Song đầu lão tổ! Hèn gì Cô Xạ tiên tử lại dễ dàng bị chế phục.
Gã không hề biết rằng sự kinh dị trong lòng Công Tôn Anh Hầu cũng không kém gì.
Một chưởng "Phúc vũ phiên vân" vừa rồi kết hợp cả ba loại chân khí thủy, thổ, hỏa. Mới xem thì tựa như vô lực, nhưng thực tế thì thế lực có thể địch vạn người. Nếu là cao thủ thuộc tiên cấp tầm thường, trúng một chưởng này thì kinh mạch nhất định sẽ đứt hết, thậm chí tạng phủ có thể nổ tung, trọng thương phún huyết. Không ngờ tiểu tử này chỉ lui khoảng mười bộ, ngay cả thở lấy hơi cũng không hề khó nhọc gì nhiều.
Tuy lòng hắn vừa kinh vừa dị, nhưng sắc mặt vẫn không động chút nào. Hắn ngự lân xoay tròn, cười hách hách nói: "Nghe nói Thác Bạt thái tử của ta có ngũ đức chi thân, được thần đế thân truyền, trên hội Bàn đào còn đánh chết Song đầu lão tổ, độc chiến ngũ đại quỷ vương, thậm chí Hắc đế vừa hồi phục cũng bị các hạ đánh cho đại bại... Ta còn tưởng là thần thánh phương nào, chẳng qua trình của ngươi đến đó là cùng. Hà hà, không biết Vũ sư muội tử của ta nhìn thấy ở ngươi điểm nào hay?"
Nghe nói đến bốn chữ "Vũ sư muội tử", lòng Thác Bạt Dã lập tức đau như muối xát. Cơn giận trong lòng hắn chợt bốc lên, cất giọng cười lớn: "Thì ra là ngươi vì Vũ Sư tỷ tỷ mà đến đây. Ta nguyên tưởng Công Tôn Anh Hầu vốn được liệt vào Đại hoang thập thần, nguyên tưởng là nhân vật nào, ai ngờ chẳng qua là một thứ ti tiện vô sỉ, âm độc bỉổi. Hà ha, hèn gì Vũ Sư tỷ tỷ không còn vương vấn ngươi chút nào trong tim cả."
Công Tôn Anh Hầu vô cùng cuồng vọng, tự cho là mình phong lưu, năm ấy dụ dỗ Vũ Sư Thiếp, một là muốn từấy làm nhục Thủy tộc, hai chẳng qua là để thỏa mãn cái thói hư vinh. Một khi đã lấy được vật gì đó vào tay, lập tức không còn coi ra gì, thậm chí không nói được nửa điểm yêu thương. Nhưng giờ đây hắn thấy nàng trung trinh với Thác Bạt Dã như vậy, chết cũng không sợ, nên lập tức kích phát có thói hư vinh hiếu thắng trong lòng. Hắn tìm mọi cách thiết kế muốn cướp lại người ngọc từ tay địch thủ, giải mối hận trong lòng.
Bị Thác Bạt Dã đã kích vừa rồi, hắn càng cảm thấy đố kỵ như điên, cười ha hả nói: "Thác Bạt thái tử nói lời này thực tức cười. Vũ Sư Thiếp chẳng qua là thứ tàng hoa bại liễu bị ta chơi đã rồi quăng, nếu có người muốn coi ả là vật chí bảo, thì cứ cho y mang ả mà đi. Rất tiếc, người ấy không thể là ngươi!"
Trảo bên tay trái nâng Càn Khôn đại nhẹ nhàng lắc một cái, một mỹ nữ diễm lệ áo đỏ quần hồng từ bên trong lăn ra, mềm nhũng nằm trên lưng hắc lân, không động đậy gì được. Tóc nàng đỏ như lửa, thịt da trắng như tuyết, đôi mắt như nước hồ si si nhìn sửng Thác Bạc Dã, khóe miệng nhếch cười, vẻ ôn nhu kiều mị không sao tả xiết.
Đầu Thác Bạc Dã kêu ong một cái, máu huyết toàn thân như ngưng kết lại, vừa giận vừa kinh, mãi một lúc sau mới buột miệng hét: "Ngươi mà dám hại đến cọng lông chân của nàng, ta sẽ khiến ngươi thịt nát xương tan, chết không có chỗ chôn."
Lạc Cơ Nhã cùng Không Tang tiên tử càng kinh hãi hơn. Cô Xạ tiên tử còn chưa thoát nguy khốn, Long nữ lại bị bắt. Ném chuột sợ vỡ đồ, muốn đối phó với tên điên này quả thật là khó không gì bằng.
Thấy bọn họ biến hẳn sắc mặt, Công Tôn Anh Hầu càng thêm khoái chí, cố ý kéo Vũ Sư Thiếp vào lòng, ngón tay nhẹ vuốt trên cổ nàng, cười ha hả nói: "Ngươi yên tâm, ta đây vốn thương hương tiếc ngọc, dù sao thì cũng là tình cũ, làm sao dám để nàng bị tổn hại chút nào?"
Thái Dương ô ngao ngao kêu lên quái dị, đập cánh định nhào tới. Thác Bạt Dã ráng nhịn cơn nộ hỏa, cưỡi điểu bay vòng vòng, lạnh lùng nói: "Rốt cuộc ngươi muốn gì?"
Công Tôn Anh Hầu cười hắc hắc đáp: "Mười sáu năm nay ta bị Thần Nông lão tặc nhốt dưới đáy nước, ngày này qua ngày khác sống không bằng chết. Khó khăn lắm mới thấy lại được mặt trời, ai ngờ lão tặc đó đã sớm hóa thành một tảng đá vô tri. Như vậy là đời này ta khó báo được đại cừu, trong lúc đau khổ khôn cùng ấy, lại nghe trước khi lão tặc chết có thu một đệ tử. Tấu xảo làm sao, cái vị đệ tửấy của lão lại đánh bại cữu cữu Trấp Quang Kỷ của ta tại hội Bàn Đào, hại cho lão nhân gia công bại thùy thành, hồn phi phách tán. Lại càng vừa khéo hơn nữa, khi đệ tử của lão tặc ấy lại đi cưới nữ nhân mười sáu năm trước của ta về làm vợ, lại còn giết huynh đệ chí giao tiểu yêu nữ Thành Liễu Mạc Nghịch của ta.
Sắc mặt hắn chợt trầm xuống, mắt rực lửa nhìn chầm chầm Thác Bạc Dã, cất giọng âm trầm nói tiếp: "Thác Bạt tiểu tử, đổi lại ngươi là ta, ngươi nói ta nên làm thế nào đây?"
Không Tang tiên tử mỉm cười lợt lạt, điềm đạm nói: "Oan có đầu, trái có chủ. Công Tôn Anh Hầu, ân cừu của ngươi và Thần Nông hà tất phải đổ lên đầu của kẻ hậu bối Thác Bạt thái tử đây. Nếu muốn báo cừu, thì hãy tìm ta đây được rồi."
Công Tôn Anh Hầu khẽ giật mình, không có ấn tượng gì vớ mỹ nhân tóc bạc này, nhíu mày hỏi: "Ngươi là ai?"
Thác Bạt Dã cũng sửng sốt, nói: "Tiền bối...." Vừa định ngăn lại, Không Tang tiên tử đã cương quyết lắc đầu: "Ngươi nếu hận thấu xương Thần Nông như vậy, sao không biết năm xưa y vì thánh nữ của Mộc tộc mà đến chức Thần đế cũng suýt không thèm làm hay sao? Thả hai hài tử đó ra, oán cừu của ngươi và Thần Nông sẽ do ta và ngươi tính toán."
"Không Tang tiên tử?" Công Tôn Anh Hầu hiện lên vẻ kinh dị và vui mừng, ngẩng đầu cười ha hả nói: "Ông trời có mắt, quả nhiên là đem toàn bộ bọn chúng đến trình diện trước mặt ta! Thù mới hận cũ, cuối cùng thì hôm nay cũng có dịp tính toán hết!"
Hắn đột nhiên ngưng bặt tiếng cười, mục quang lạnh lùng quét khắp mặt chúng nhân, sát khí bốc lên, rồi cười cười nói: "Thác Bạt tiểu tử, rốt cuộc ngươi có tài có đức gì mà có nhiều người liều mạng với ngươi quá vậy? Tuy nhiên, nể mặt Không Tang tiên tử muốn đem một mạng đề một mạng, ta đành đại phát từ bi, cấp cho ngươi một lựa chọn...."
Dừng lại một chút, hắn gằn từng tiếng: "Cô Xạ tiên tử và Vũ Sư Thiếp, ngươi rốt cuộc muốn cứu người nào?" Ngón tay hắn chợt thu lại, bấu lên cổ Vũ Sư Thiếp. Cùng lúc đó, Cô Xạ tiên tử rên khẽ một tiếng, Địa Hỏa Tằm ti trên người từ từ thu nhỏ lại.
|