Man Hoang Ký
Quyển 01: Côn bằng
Tác giả: Thụ Hạ Dã Hồ
Chương 08: Đại Hoang Song Long
Dịch:Dẹp Lép
Nguồn :Vô Tranh Hà-NMQ
Thác Bạt Dã cất giọng cười dài, lượn vòng qua cột buồm, rồi thúc thần điểu lao xuống, Thiên Nguyên Nghịch Nhận lóe ánh bạc nhắm đánh thẳng vào đầu Thiên Ngô.
Thiên Ngô dùng sức toàn thân vung đao, ánh đao như cầu vồng hất lên đánh "Choang" một tiếng. Tử quang bắn loạn xạ, từng luồng khí nổi lên ầm ầm, tức thời đẩy Thác Bát Dã cả người lẫn điểu quay vòng đánh dạt về phía sau. Còn bản thân y cũng đình trệ chân khí, thân hình hơi rung động.
Xuy Vưu phấn chấn tinh thần, trợn mày hét lớn: "Ô tặc, hãy xem đêm nay ai được ăn canh rùa." Chân khí tuôn ra mãnh liệt khắp người hắn, mặt nạ hắc mộc cùng áo bào ô kim đột nhiên bị chấn bay, lộ ra con người thật mặt thật của hắn. Bích quang của miêu đao vụt lóe tận trời, mang theo gió sét, nhắm chém thẳng Thiên Ngô, nhanh như chớp giật.
Năm xưa, khi hai người còn ở Đông hải, vẫn thường lấy trò hợp lực đấu với hải thú làm vui, ước định ai giết chết hải thú trước thì thắng cuộc, được ăn canh rùa tuyệt hảo do Tiêm Tiêm lén để dành. Nhưng vì Tiêm Tiêm dành tình cảm cho Thác Bạt Dã nhiều hơn, nên dù Xuy Vưu có thắng, thì mỗi lần nàng đều lấy về một bát to, lợi dụng lúc gã không để ý, lẳng lặng ấn vào mồm Thác Bạc Dã.
Lúc này, nghe Xuy Vưu đề cập tới chuyện đó, Thác Bạt Dã thầm rúng động, chuyện xưa tới tấp hiện về, cười lên ha hả nói: "Đáng tiếc là rùa ở Đông hải đều đã bị chúng ta ăn sạch hết rồi, giờ này đành phải cố mà ăn canh rùa Triều Dương vậy." Nói đoạn phi thân quay trở lại, kiếm quang dào dạt, cuồn cuộn như ngân hà, tuôn ra liên miên bất tuyệt.
Trong bốn năm qua, hai người đã kề vai sát cánh, liên thủ giết không biết bao nhiêu hải thú hung bạo, nên tâm ý liên thông, thậm chí chỉ cần liếc mắt làm hiệu cũng có thể hiểu được ý đồ của nhau, liền mạch như áo trời không có đường chỉ, phối hợp tinh diệu vô cùng. Lần này hợp chiến đánh kẻ đại thù chung, hai gã lập tức mang hết kỳ chiêu tuyệt kỹ thi triển ra, trong nháy mắt cùng đánh Thiên Ngô thối lui liên tục, không cách nào hoàn thủ được.
Yến Tử Tô đứng tại lầu phía đuôi thuyền quan sát, luôn miệng hoan hô, vỗ tay reo hò, mặt tươi như hoa thắm.
Cách nàng một quãng, Lưu Sa Tiên Tử đứng ở đầu thuyền ngóng ra, nét mặt có vẻ buồn buồn không vui. Những chuyện cũ từ trước đến giờ chợt ào về trước mắt, khiến ngay cả Ngọc hủy giác cũng quên không thổi.
Quần hùng Thang cốc đã đánh tới chủ hạm, đang cùng Thủy tộc tướng sĩ kịch chiến trên sàn thuyền. Họ chợt nghe thấy tiếng ầm ầm chấn động bên trên, không nhịn được đua nhau dừng tay lại, nín thở quan sát. Tiếng la hoảng, tiếng reo hò trợ uy nổi lên liên miên không dứt.
Trong làn chớp giật liên hồi, Xuy Vưu uốn người như giao long, bắp thịt vồng lên cuồn cuộn, vết thẹo trên mặt hằn lên rõ rệt, hai mắt bốc lửa giận phừng phừng, lẫm liệt như thiên thần. Mỗi đao hắn xuất ra đều như gió giật sét đánh, vận động toàn lực, khiến cho mọi người tưởng như nghẹt thở.
Y phục của Thác Bạt Dã tung bay phần phật, gương mặt tuấn tú nhếch nụ cười nhàn nhạt, công thủ rất ung dung. Cùng là Trường Sinh Quyết, nhưng được gã sử dụng đánh ra, thì từng chiêu từng thức đều toát lên vẽ ưu nhã siêu phàm, xuất trần tuyệt tục. Thủy tộc tướng sĩ nhìn thấy, trong lòng không khỏi nảy sinh cảm giác ái mộ.
Kịch chiến hơn mười hiệp, Thiên Ngô mới dần dần ổn định lại được thế trận, bắt đầu đổi thủ thành công, sự giận dữ và kinh hãi trong lòng cũng càng ngày càng đậm.
Hơn mười năm qua, lão giấu giếm bản lãnh, khổ luyện "Bát cực đại pháp", mặc kệ bọn Song Đầu Lão Tổ với Tây Hải Lão Tổ tranh phong, vốn định giả lợn mà ăn thịt hổ. Không ngờ đêm nay gặp phải hai thiếu niên anh hùng mới quật khởi ở Đại hoang này, mới đấu có một chút mà đã bị bức tới mức buộc phải lộ ra bản lãnh chân chính giấu giếm bấy lâu nay. Điều này không khiến lão nổi giận đùng đùng cho sao được? Hai gã thiếu niên này chân khí mênh mông như biển sâu khó dò, dần dần khiến lão phải trổ hết toàn lực, không thì không sao áp chế lại được hai gã.
Đao quang chạm nhau chấn động liên hồi. Thanh đao đồng màu tím đen to bản trong tay Thiên Ngô lại mẻ thêm vài lổ nhỏ. Triều Dương Cổ Hủy Đao vốn là thần binh của Thủy tộc, nhưng nếu so với Miêu đao và Thiên Nguyên Nghịch Nhận thì vẫn thua thiệt ít nhiều. Nếu cứ khổ chiến như thế này, chỉ sợ rằng thêm ba bốn trăm hiệp nữa, Triều Dương Cổ Hủy Đao sẽ biến thành Triêu Dương Đoạn Hủy Đao mất thôi.
Thế là hết! Chuyện đáng làm mà không làm, tất sau này sẽ loạn . Mọi tử sinh vinh nhục, thôi thì hãy giải quyết hết đêm nay!
Nghĩđến đây, sát cơ trong lòng Thiên Ngô nổi lên mãnh liệt. Lão bất ngờ hú lên một tiếng dài, Cổ Hủy Côi Quang Trảm sáng rực như cầu vồng, hào quang túa ra, tức thì đẩy cả hai người bật ngược. Ánh mắt đằng sau mặt nạ gỗ màu đen ấy đột nhiên biến đổi, chớp lóe sắc tím mờ. Lão cười lạnh nói: "Tiểu tặc, nếu như các ngươi đã quyết tìm cái chết, thì ta sao lại không thành toàn cho? Thần công mới luyện thành, tất phải dùng huyết để tế. Ta lấy máu của các ngươi để tế Bát Cực Chi Thân của ta..."
Đang định ngưng thần tụ khí, đột nhiên nghe đánh "uỳnh" một cái, sóng gió nổi lên ầm ầm, một nữ tử áo đỏ ôm trong lòng một người, phá sóng lăng không vọt lên. Nàng rơi xuống một chiếc thuyền nhỏ, thân thuyền tức thời chao đảo dữ dội.
Quần hùng Thang cốc la hoảng, vội vàng phi thân tới nhao nhao: "Khoa đại hiệp!", "Long thần bệ hạ!". Yến Tử Tô mặt mày biến sắc cũng vội lao tới theo.
Thác Bạt Dã cùng Xuy Vưu chấn động trong lòng, ngưng thần nhìn ra, chợt thấy người kia tóc vàng mắt xanh, dung mạo kiều mỵ, đang cau mày ho dữ dội, khóe miệng với y phục còn vương đầy dấu máu, đương nhiên chính là Long thần. Khoa Hãn Hoài nằm trong tay nàng, khuôn mặt anh tuấn trắng bệch như vôi, hai mắt nhắm chặt, hơi thở yếu mảnh như tơ, rõ ràng là cả hai đã bị nội thương trầm trọng.
Tận mắt thấy hai đại cao thủ tu vi cao cường bậc nhất bên địch bị thụ thương, đám Thủy yêu không khỏi reo hò ầm ĩ. Bọn Thành Hầu Tử còn lớn tiếng thóa mạ: "Con bà chúng nó, thân mình còn chưa xong mà đã dương dương tự đắc! Để lão tử bẻ răng cắt lưỡi bọn ngươi, xem bọn ngươi còn cười được không."
Tiếng chửi bới vừa cất lên, quần hùng Thang cốc liền ào ào xông tới, hai bên lại triển khai một trận kịch chiến.
Thạc Bạt Dã thầm ớn lạnh trong lòng. Trong khắp thiên hạ hiện giờ, kẻ có thể đánh bại hai người Khoa Hãn Hoài và Long Thần cùng liên thủ, thì quả thật là đáng sợ, ngoại trừ Chúc lão yêu thì chẳng còn ai khác. Long thần cùng Khoa đại hiệp còn bị như vậy, tình hình Thanh Long hạm đội như thế nào thật không dám tưởng tượng.
Hắn liếc Xuy Vưu một cái, cả hai tâm ý liên thông. Chỉ cần có Yến Tử Tô bên cạnh chiếu cố, hai người bọn họ nhất thời không có gì đáng ngại. Nhân khi Chúc lão yêu còn chưa đuổi tới, phải tốc chiến tốc thắng, diệt sạch đám Thiên Ngô cùng Triêu Dương hạm đội Thủy yêu này mới xong.
Tức thì cả hai hú lên lanh lảnh, chân khí ngưng tụ vào Thiên Nguyên Nghịch Nhận, luồng quang mang của Trường Sinh Đao bạo phát, đao khí uốn lượn đan xen nhau, thế như bài sơn đảo hải nhắm Thiên Ngô mãnh liệt đánh tới.
Thiên Ngô tai nghe tiếng gió, mắt lại thấy mặt biển sóng nổi liên miên, trong đầu chợt thay đổi chủ ý, liền lượn thân tránh dạt ra xa. Lão cất tiếng cười dài nói: "Tiểu tặc, đê cát mà dám cản Hoàng Hà sao! Chúc chân thần hào quang chói lọi chiếu sáng cửu âm, chỉ cần thở ra một hơi thì thiên hạ xuân thu muốn sống đều phải cúi đầu thần phục..."
Tiếng nói còn chưa dứt, chợt có tiếng nổ "Uỳnh! uỳnh!" phát ra, sóng biển đột nhiên dâng cao thấu trời, tất cả thuyền hạm đều chao đảo kịch liệt. Mọi người thân không thể tự chủ bắn dựng lên không, như đằng vân giá vũ, chân tay khua loạn xạ, tiếng kêu thảm không ngớt bên tai.
Trong không trung đột nhiên vang lên một tiếng hú dài. Thác Bạt Dã đầu óc kêu ong ong, hai tai ù đặc hô hấp bấn loạn, cảm thấy kinh hãi vô cùng, liền đưa mắt nhìn qua. Chỉ thấy trên mặt biển đột nhiên nhô lên một cái đầu Xích xà to không thể tưởng tượng, y như một ngọn núi màu đỏ sừng sững giữa trời. Ngay cả gốc cự thụ Phù tang thần mộc của Thang Cốc đem so với nó cũng dường như lập tức biến thành cành liễu ẻo lả vậy.
Mọi người không ngớt la hoảng, thân hình vốn đang bị hất lên giữa chừng không bởi đợt sóng lớn vừa rồi, vội vàng hạ xuống bám chặt vào chiếc thuyền nhỏ bên cạnh cự hạm, dáo dác nhìn cái đầu cự xà nhe nanh múa vuốt cực kỳ hung mãnh, lòng kinh sợ vô cùng, tưởng như mình đang trải qua một cơn ác mộng.
Đám thủy sư Triêu Dương cốc đang lúc hoảng loạn, thất bại sính vính, nhìn thấy cảnh này như thấy được cứu tinh, tiếng hoan hô ầm ĩ như sấm.
Chúc Long gầm lên giận dữ, đột nhiên cúi đầu nhìn xuống, cả cái mặt nanh ác lù lù che khuất cả nửa bầu trời, một bên mắt giờ đã như lỗ huyệt sâu hoắm đen thui, máu me rơi rớt không ngừng. Con mắt bên trái còn lại chớp chớp, lam quang như điện, chiếu sáng mặt biển như ban ngày. Lão há hoác cái miệng khổng lồ, dớt dãi thè lè, trong cổ họng liên tục phát ra thanh âm phẫn nộ trầm đục, dáo dác ngó quanh mặt biển như đang tìm kiếm cái gì.
Thác Bạt Dã toàn thân phát rét, con mắt bị mù kia của lão yêu ắt là do Khoa Hãn Hoài cùng Long Thần hạ thủ, bây giờ lão đang truy lùng họ khắp nơi để báo cừu tiết hận. Hắn liền cùng với Xuy Vưu giục thần điểu bay lại chỗ hai người bọn Khoa Hãn Hoài đang ở trên con thuyền nhỏ.
Cũng ngay lúc đó, Chúc Long đã phát hiện được mục tiêu, con mắt còn lại chớp lóe hung quang, hú lên rùng rợn. Cái đuôi không lồ quất lên khỏi mặt biển, hất theo một cột sóng mãnh liệt nhắm đập xuống con thuyền nhỏ.
Yến Tử Tô thấy tình hình có vẻ không hay, vội hai tay cắp lấy hai người, nhanh nhẹn bay lên. Nàng chợt thấy đầy trời cuồng phong quái dị, quạt vào mặt phần phật, liền lượn vòng đàng hoàng hạ xuống lưng Thái Dương thần điểu. Sau đó, nàng mang hai người là là bay trên mặt biển, vọt như tên bắn về phía Xuy Vưu. Trời đột nhiên đổ mưa lớn rào rào.
"Uỳnh!" Cái đuôi khổng lồ của Chúc Long đập xuống như sấm sét, sóng biển bị ép dạt cả ra, chiếc thuyền nhỏ tức thì nát ra như cám. Các thuyền hạm xung quanh cũng bị dư chấn rung lên kịch liệt, có cái gãy buồm vỡ khoang, mảnh vụn bay tứ tán.
Sóng lớn dồn dập, chiến thuyền nghiêng ngả, chúng nhân hô hoán liên miên, tiếng la thảm vang đầy mặt biển. Chỉ thấy Chúc Long thế như điên cuồng, chẳng phân biệt địch ta. Quân lính Triêu Dương cốc tức thì bay sạch bao nhiêu đắc ý vui mừng, vội vàng quay thuyền lui ra tự lo lấy thân.
Thác Bạt Dã cưỡi thần điểu lao tới, chăm chú xem xét thương thế của Khoa Hãn Hoài cùng Long Thần, trong lòng kinh hãi vô cùng. Hai người họ đều bị chấn đứt kỳ kinh bát mạch, xương cốt toàn thân gãy hơn mười chỗ. Xương tay, xương sườn của Khoa Hãn Hoài đều gãy, lục phủ ngũ tạng lộn nhào, nội thương trầm trọng thảm liệt... Nếu y không có tu vi cao cường, có chân khí hùng hậu bảo vệ tâm mạch, thì chỉ sợ đã sớm tử vong.
Có lẽ thương thế của Long Thần nặng như vậy là do cố gắng ôm Khoa Hãn Hoài lặn gần trăm dặm, khiến cho khí lực tản mác cạn kiệt?
Tình thế cấp bách, hắn chẳng dám nghĩ nhiều, liền cùng với Xuy Vưu song song xuất nội lực bảo vệ tâm mạch cho Long Thần và Khoa Hãn Hoài. Chân khí của hai gã liên miên truyền vào như thác đổ.
Chúc Long rống lên điên loạn, lăng thân bay lên, cái đuôi khổng lồ phất lên cao, thế như lúi lở, nhắm thần điểu đập xuống, mường tượng như đập một con ong mật bé xíu.
Yến Tử Tô đối với vị chủ nhân tối thượng ngày trước này thập phần úy sợ, sắc mặt trắng bệch không dám nhìn lại, vội vàng hô: "Thần điểu thông linh, mau bay nhanh! Bay sát mặt biển." Đám Thái Dương thần điều ứng tiếng nghe lời, lệch người bay đi cực nhanh.
Những con Thập nhật điểu này vốn là hậu duệ của Thần Điểu truyền lại từ thượng cổ, tốc độ bay cực nhanh, vốn là vô địch trong đám thần cầm của Đại hoang. Trong lúc này lại toàn lực lao đi như chớp giật, chỉ trong nháy mắt đã bám sát mặt biển bay về hướng đông hơn sáu bảy dặm.
Mắt Chúc Long đã bị thương nặng, nhìn chẳng được rõ nên thất thế, bị Thanh Long hạm đội liên tiếp đánh mấy đòn nặng, uy lực và độ linh mẫn sớm bị giảm sút trầm trọng. Cái đuôi khổng lồ của lão liên tiếp quẹt ngang đập dọc xuống mặt biển, sóng nước hất cao thấu trời, có mấy chiếc thuyền hạm lớn đã bị đập nát ra như cám.
Hết hảy chúng nhân đều kinh hãi, bắt đầu chửi rủa ầm ĩ. Biết bao người ngoi ngóp trong biển nước, giữa làn sóng đánh phập phù, phó mặc cho số phận. Duy chỉ có Thiên Ngô cùng Lưu Sa Tiên Tử một thì vẫn giữ được thần thái an nhàn, một thì đang ngẩn ngơ xuất thần, song song đứng tại Triêu Dương chủ hạm tụ thủ bàng quan, tưởng như mọi chuyện trước mắt chẳng liên quan gì tới mình.
Thái Dương thần điểu thoắt tả thoắt hữu, ngẩng đầu lao đi, nhắm hướng đông bay với tốc độ cực nhanh. Chúng trông giống như đang trêu đùa với Chúc Long, dẫn dụ lão yêu nổi cơn thịnh nộ gầm thét đuổi theo. Cái đuôi tung hoành càn quét, đập xuống vách đá Điền Bối Tự khiến cho thạch nhai hiểm trở này đột nhiên biến thành muôn ngàn mảnh vụn, tung bay đầy trời.
Thác Bạt Dã với Xuy Vưu lúc này chẳng hơi đâu để ý. Cả hai ngưng thần tụ khí, toàn lực điều hòa thương thế cho hai người Khoa Hãn Hoài.
Qua một lát sau, Long Thần khẽ run lên, "ứ hự" một tiếng mở choàng mắt ra. Thác Bạt Dã vui mừng tột độ, liên miệng gọi "Mẹ! Mẹ!" Ánh mắt ấm áp, chực nhỏ xuống hai giọt lệ long lanh.
Long Thần cố giương ánh mắt lạc thần nhìn Thác Bạt Dã, thần thái khẽ lộ vẻ vui mừng, mỉm cười cất tiếng: “Xú tiểu tử, mẹ ngươi còn chưa chết, mắt ngươi đỏ quạch lên như vậy là sao?" Rồi lại chau mày thất thanh kêu: "Khoa đại ca! Khoa đại ca ra sao rồi?"
Xuy Vưu trầm giọng thốt: "Khoa đại hiệp trúng thương rất nặng, tính mệnh tuy không việc gì, có điều trong thời khắc này chưa thể tỉnh lại được."
Long Thần lộ sắc mặt thiểu não, nhăn mày cắn răng nói: "Chúc lão yêu chết bầm, dám đánh Khoa đại ca đến nông nỗi này, ta tuyệt không bỏ qua cho hắn. Tiểu tử ngoan, để mẹ ngươi xuất lực ra thu thập lão yêu này..." Lời nói của nàng dồn dập, sắc mặt đỏ lên như say rượu, khí tức đầy bụng không cách nào kiềm chế lại được.
Thác Bạt Dã mỉm cười, trong đầu chợt vương vít ý nghĩ: "Đối với mẹ, cho dù tứ hải cửu châu, hay lục hợp bát hoang, tất cả đều chẳng bằng một sợi tóc của Khoa đại hiệp lúc này. Khổ nỗi tạo hóa trêu ngươi, tâm tư của Khoa đại hiệp lại hoàn toàn bị Tây Vương Mẫu chiếm hết, chẳng biết trong lòng ông ta có chỗ nào cho người chăng?"
Trong lúc đó, phía sau lưng vẫn phát ra tiếng gầm thét ầm ầm, Chúc Long trườn trên mặt biển gấp rút đuổi theo. Quay đầu nhìn lại, họ tưởng như dãy núi liên miên đang trượt trên mặt biển. Thân hình lão uốn lượn, từng lớp sóng lớn cuồn cuộn rẽ ra hai bên ào ào, trông như hai thác nước khổng lồ, thanh thế kinh người, vô cùng hoành tráng.
Long Thần "hứ!" lên một tiếng, hạ giọng nói: "Chúc lão yêu bị Khoa đại ca đánh hỏng một mắt, lại bị ta đánh liên tiếp vào đầu, hiện tại chẳng qua là ngoài mạnh trong yếu, sức cùng lực kiệt. Tiểu tử ngoan, ngươi hãy dùng long châu của mẹ mà giải khai Thanh long phong ấn..."
Đột nhiên nàng nhớ lại Thanh Long hạm đội bị Chúc Long đánh trúng, hồn phách Thanh Long tuy còn mà chẳng còn thân thể để ký thác, uy lực giảm sút gần hết. Giờ nếu lấy Thanh Long Chi Phách đấu với Bất Tử Thần Mãng chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Thấy bà trầm ngâm không nói, Thác Bạt Dã cũng hiểu đại khái, trong lòng chợt nảy ra một ý nói: "Mẹ, nếu như con giải ấn San Hô Độc Giác Thú Quỳ Ngưu..." Vốn định nói giải ấn gọi ra hung thú Quỳ Ngưu, cùng Thanh Long hợp nhất cùng đánh Chúc Long, lại nghĩ với niệm lực của mình, việc chế ngự một con còn có khả năng, chứ cùng lúc điều khiển nhiều hung thú, chỉ sợ sớm cạn lực chuốc lấy thất bại.
Yến Tử Tô chợt giãn đôi mày ngài ra một chút, phất tay nói: "Phải rồi! Chi bằng Thác Bạt Thái Tử cùng hợp thể với Thanh Long, hóa ra thú thân!"
Mấy người như reo thầm trong lòng, đều cho là phải.
Thú thân phong ấn trong Đại hoang tựu chung chỉ có hai loại. Một loại là như Cửu vĩ hồ ly ở Đồng Thanh Khâu Quốc, bị Tổ Thượng hạch tội phong ấn nhập vào thân thể hung thú trở thành nửa người nửa yêu; Loại thứ hai giống như Chúc long trước mặt, là cách tự mình nâng cao tu vi, cùng với hung thú hợp thể đồng hóa, tự tạo phong ấn.
Vô luận là loại nào cũng đều là lấy thân mình cùng với hung thú để kích phát tiềm lực lên tối đa, chân khí pháp lực tăng lên nhiều lần. Trong ngũ tộc từ trước tới nay, chẳng có mấy cao thủ dám mạo hiểm tìm lấy hồn phách của hung thú để hợp thể tu luyện.
Sắc mặt Long Thần thoáng vui rồi tắt ngấm. Nàng cau mày nói: "Không xong! Phong ấn thú thân quá ư nguy hiểm, thần thú tầm thường thì chẳng nói, chứ Thanh Long vốn là hoang ngoại đệ nhất hung thú từ thượng cổ. Nhớ lại chín trăm năm trước, đã có vị Long thần sau khi cùng với Thanh Long đồng hóa hợp thể đã huênh hoang khua môi múa mép, kết quả là đang đại chiến với Thanh Đế thì cạn lực vong mạng. Tiểu Dã tuy tinh thông phép ngự thú, nhưng nếu vội vàng nhập thể với Thanh Long ắt chẳng thuận lợi mà còn bị bài xích..." Càng nghĩ lại càng thấy không ổn, lắc đầu nói: "Không xong! Thật quá nguy hiểm."
Đúng lúc đó, Chúc Long rống lên giận dữ, lăng người lên không, con mắt bên tả xanh lè chớp chớp ngó xuống mấy người chòng chọc như thiêu đốt. Người lão chạm vào trong quầng mây đen, tức thì phát sinh vô số ánh chớp, trời biển nhập nhằng.
Sấm sét nổi lên ầm ầm, lão yêu há hoác cái miệng khổng lồ gầm thét liên hồi. Một tràng lửa tím cũng với gió tanh cuồn cuộn phát ra, phả xuống người bỏng rãy, quần áo tung bay phần phật. Xung quanh trên dưới trong vòng hơn trăm trượng, gió nóng như thiêu đốt quạt qua quạt lại, tức thì hóa thành hỏa quang đầy trời.
Cường địch trước mắt, chẳng thể nghĩ nhiều, ý niệm trong đầu Thác Bạt Dã vụt chuyển. Hắn đột nhiên hạ quyết tâm, nhướng mày thốt: "Mẹ, đừng tính toán nữa. Lẽ nào thúc thủ chờ chết hay sao, đành phải liều mạng một phen thôi."
Long thần nhíu mày không thôi, thấy hắn cực kỳ kiên định, giọng nói không hề hối hận, trong lòng liền bị các cảm giác lo lắng, mừng sợ, yêu thương, buồn giận... cùng lúc đả kích mãnh liệt. Cuối cùng, nàng thở ra một hơi nói: "Xú tiểu tử chẳng biết trời cao đất dày, thôi tùy ngươi vậy."
Tức thì Long Thần đem khẩu quyết Thanh Long Hợp Thể Quyết truyền thu hết từng câu từng chữ cho Thác Bạt Dã. Hắn vốn thiên tư đĩnh ngộ, tinh thông ngũ hành, lại có Ký sự châu hỗ trợ, chỉ trong giây lát đã đem toàn bộ bí quyết nhớ sâu trong lòng.
Thấy hắn đọc tới đọc lui pháp quyết trôi chảy phăng phăng, không chút sai sót, Long Thần cũng thấy có chút yên lòng. Liền sau đó nàng há miệng hà hơi, Long châu từ từ xuất hiện, bay vòng vòng tới trước mặt Thác Bạt Dã, ánh sáng lưu li tán xạ mãnh liệt, khó mà nhìn rõ. Bên trong ánh sáng chớp lóe ấy, thấp thoáng thấy có mười con rồng nhỏ bay lượn như múa, chính là nguyên thần của Long Thần.
Thác Bạt Dã tập trung tinh thần, há miệng từ từ nuốt Long Châu vào trong. Cổ họng hắn chợt thấy mát lạnh, mùi hương thơm ngát xực lên tận óc. Một đạo khí ôn nhuận dào dạt từ trong bụng thông ra toàn thân, thư thái dễ chịu vô cùng.
Long Thần chăm chú nhìn hắn, mỉm cười từ từ nói: "Thác Bạt tiểu tử, Long châu đối với Long tộc là vật chí cao vô thượng, châu còn tộc còn, châu vong tộc vong. Ngươi nhận lấy Long châu, từ nay về sau ngươi chính thức là Long Thần..."
Thác Bạt Dã thất kinh, hoảng hốt nói: "Mẹ!" Xuy Vưu, Yến Tử Tô đều cảm thấy ngạc nhiên vô cùng, không tưởng được bà lại truyền ngôi vị ngay lúc sinh tử quan đầu thế này.
Long thần cười lên khanh khách nói: "Hảo hài tử, mẹ đã làm Long thần mười mấy năm, sớm đã chán ngán lắm rồi, bây giờ có thể gác lại mọi mối bận tâm, phiêu du tứ hải. Có đứa con ngoan như ngươi tiếp vị, Long tộc tương lai hưng vượng, mẹ cảm thấy yên lòng lắm."
Ngừng một lát, chợt nghiêm sắc mặt nói tiếp: "Cổ nhân thường nói 'Đăng sơn chí tại thiên, tuyệt đỉnh bất thắng hàn'(*). Thiện hạ đế vương trước lúc lên ngôi tất cả đều đầy hùng tâm tráng chí, quan tâm tới xã tắc trăm họ. Tới khi nắm được quyền bính trong tay thì hoài bão năm xưa dần dần biến mất, thay vào đó là toàn là tư tâm, mưu mô nhỏ nhen cốt bảo toàn cho được vương vị. Mẹ biết rằng con tâm tính nhân hậu, tránh trực thiện lương, tuyệt không hề có tính gian ác, tự tư tự lợi. Chỉ mong con nhớ kỹ ngày trước con cùng mẹ nghe những lời Thần đế lúc lâm chung trăng trối lại, giữ vững một tấm lòng son, trùng hưng Long tộc, tạo phúc thiên hạ."
Long thần với Thác Bạt Dã tuy không phải máu mủ, nhưng tình nghĩa còn hơn mẹ con ruột. Trong thời gian vừa qua, họ đối với nhau vô cùng thân thiết, nói chuyện thường thường không hề cố kỵ tiểu tiết, người ngoài nghe thấy thậm chí còn cảm giác có chút thiếu tôn ti trật tự. Lúc này nghe giọng nói của bà lại đầy vẻ nghiêm trang, lời lẽ sâu xa vô cùng.
Thác Bạt Dã rúng động trong lòng, cung kính đáp: "Xin mẹ yên lòng, nhi thần quyết không phụ sự ủy thác, thề dốc lòng dốc trí lãnh đạo Long tộc đánh bại Thủy yêu, đem lại thái bình cho thiên hạ, trật tự cho Đông hải..."
Hắn vừa dứt lời, chợt nghe Chúc Long cười lớn nói: "Đồ sâu bọ chết ngắc kia, nói ba hoa gì thế. Xú tiểu tử chết đến nơi rồi còn ở đó hồ ngôn loạn ngữ."
Mây đen tản mác, gió tanh ào ào, lão yêu chẳng biết đã đuổi tới từ bao giờ, cái đầu khổng lồ đột nhiên xuất hiện ở phía trên bên tả, mặt xanh nanh vàng, dãi dớt lòng thòng, miệng phun ra một tràng liệt hỏa cuồng mãnh.
Xuy Vưu hét lên một tiếng uy dũng, múa tít Miêu đao, bích quang dào dạt tuôn ra, tức thì đón luồng gió lửa đánh ngược lên trên. Đám Thái Dương điểu kêu lên quái dị, ngẩng đầu xòe cánh, nhìn một trời lửa đỏ quyến luyến không dứt, cuối cùng lượn vòng tiếp tục bay nhanh xuống dưới.
Thác Bạt Dã ngưng thần thu lấy Long châu, bắt quyết niệm pháp. Thân thể hắn hốt nhiên trong suốt, tạn phủ đều hiện cả ra, Long châu tại đan điền càng chuyển càng nhanh, chân khí xanh thẫm phát ra cuồn cuộn khắp toàn thân kinh mạch. Trong giây lát, hắn "hừ" lên một tiếng, đỉnh đầu phát ra vạn đạo ánh sáng xanh biếc, vô số thanh long chuyển thân gầm thét bay lên.
Thác Bạt Dã thấy trong tai lùng bùng, tưởng như nghe thấy tiếng rồng ngâm hú. Nhiệt khí trong đan điền càng lúc càng mạnh, tưởng như trong thân thể ẩn chứa một con giao long chực thoát ra ngoài... Tiếng "xì xì" nổi lên không ngớt, quần áo hắn căng phồng, da dẻ toàn thân đều phát bích quang loạn chuyển. Đột nhiên, ánh sáng ấy hóa thành ngàn vạn long lân, trên đầu hắn có một cơn đau nhẹ, từ từ xuất hiện hai cái sừng rồng thô ngạnh.
Xuy Vưu nhìn thấy vừa mừng rỡ vừa kinh hãi, ngơ ngẩn nhìn hắn không nói được câu nào.
Toàn thân Thác Bạt Dã biến chuyển kịch liệt, chỉ trong giây lát từ một nam tử cao tám thước biến thành thân hình Thanh Long dài hơn trăm trượng. Thanh Long đột nhiên bay vọt lên trời, gầm lên một tiếng, thanh quang lóe sáng chiếu rọi xung quanh.
Long thần cười lên khanh khách, bao nhiêu lỗi âu lo còn sót lại đều bị quét sạch, kiêu ngạo cao giọng nói: "Hảo nhi tử, nhanh chóng đánh rắn dập đầu, kết liễu Chúc lão yêu, lấy mật của hắn cho mẹ ngươi ngâm rượu!"
Thác Bạt Dã cười lên khành khạch, há miệng gầm lên. Tiếng rồng kêu vang lanh lảnh. Thân rồng bay lượn, nhe nanh múa vuốt toàn lực vồ xuống đầu cự xà.
Chúc Long rống lên hụp đầu xuống dưới, cái đuôi quét mạnh đánh lên. Thác Bạt Dã linh hoạt xoay người tránh khỏi, thân hình tuy chuyển hướng nhưng vẫn nhắm đầu cự xà đón đánh. Nếu đem so sánh, thân hình hai bên vô cùng chênh lệch, nhìn từ xa y như giun đất với rắn nước trườn đấu kịch liệt, vô cùng hiểm hóc.
Ánh sáng bạo phát, vân vụ tan tành, một long một xà bay lượn giữa thinh không tranh đấu ầm ầm. Sấm chớp lóe lên nhì nhằng, lúc thấy đầu rồng, lúc nhìn đuôi rắn, tiếng gầm rú vang vọng ngàn dặm át hết cả tiếng sấm nổ.
Ở xa tít tắp trên Thang cốc đảo, nam nữ lão ấu đổ xô đầy đường ngóng về phương đông. Cả đảo tràn ngập những mành thuyền tàn dư chìm nổi, gỗ trôi dập dềnh. Đám quần hùng đang trầm thân trong giá lạnh dưới biển đều ngưng thần nhìn lên cảnh tượng tráng lệ hiếm có, quên hết cả việc tiếp tục chiến đấu.
Đầu của cự xà tuy đã bị trọng thương khiến cho việc xoay sở kém linh hoạt, nhưng mỗi đòn đánh ra đều như lôi đình vạn quân, thế như núi lở. Mặc dù thân nó bay cao trên trăm trượng, nhưng kình khí phát ra vẫn làm mặt biển chuyển động ầm ầm, sóng lớn cuộn trào xa tới hơn mười dặm.
Thanh Long bay lượn uyển chuyển, lách tránh đuôi của cự xà, lao lên đánh thẳng vào đỉnh đầu hắn. Mỗi lần bị đánh trúng đầu, cự xà đều rống lên đau đớn; Những lúc không may đánh trượt, Thanh Long bị trúng đòn phản công từ đuôi cự xà, tức thì thanh quang tản mát, bị đẩy ra xa hơn trăm trượng. Mỗi hiệp giao đấu đều phát ra tiếng gầm rống gào thét vang vọng khắp nơi.
Xuy Vưu cưỡi điểu quan sát, lòng như lửa đốt, mấy lần tính xông lên bạt đao trợ chiến, đều bị Yến Tử Tô vội vàng kéo lại.
Long thần mắt thấy Khoa Hãn Hoài vẫn đang hôn mê bất tỉnh, trong lòng đau khổ vô cùng, cười lên một tiếng nói: "Kiều tiểu tử, ngươi tự so sánh mình với Đoạn lãng đao ra sao? Trừ phi ngươi cũng có thể biến ra Thanh Long, bằng không xông lên bây giờ rõ ràng chỉ có đường chết, uổng công phụ thân ngươi đau lòng."
Xuy Vưu tuy biết bọn họ nói rất có lý, có điều mắt thấy huynh đệ thân thiết như thủ túc của mình cô độc đại chiến cường địch, gặp nguy liên tiếp, vô luận ra sao cũng khó mà chịu tụ thủ bàng quan. Trong lòng hắn hết sức nôn nóng, tay nắm chặt lại, nổi gân xanh cuồn cuộn. Ánh mắt hắn quét qua, chợt thấy cao tít đằng xa ẩn hiện trong mây là gốc Phù tang đại thụ, đột nhiên rùng mình nghĩ ra một ý. Hắn nhớ lại lời nói của Thanh Đế ngày trước, vừa mừng vừa sợ thốt lên thất thanh: "Đúng rồi, Cự lân long!"
Long thần khẽ run người, không hiểu sao tự nhiên hắn lại nhắc tới thiên hạ đệ nhất hung long từ sáu trăm năm trước. Xuy Vưu chẳng cần giải thích, kêu lên: "Tiểu Tô nhi, nàng cố gắng chăm sóc cho Long thần cùng Khoa Đại Hiệp, ta sẽ trở lại ngay!" Rồi không đợi hai người kịp thắc mắc, hắn đã giục thần điểu nhắm Thang cốc bay đi như ánh chớp.
Tiếng "Uỳnh! Uỳnh!" liên tiếp phát ra, Thanh Long vừa đánh trúng đầu cự xà một cú rất nặng. Long giác đã kích vào nơi thất thốn, khoảng giữa đầu và xương sống cự xà, khiến hắn đau đớn cùng cực, thân hình lồng lộn, gầm thét vang trời.
Long thần mừng rỡ cười nói: "Đúng rồi! Cứ thế mà đánh! Cứ bám riết vào đó đừng có rời ra, coi chừng bị hắn xoay người quấn lấy..."
Thanh âm chưa dứt, Chúc long gầm thét cuồng loạn, xoay thân quay vòng diễn ra đúng chiêu đó, nhằm cuốn vòng Thanh Long vào giữa thành một cục.
Long thần, Yến Tử Tô mặt mày biến sắc, hô hoán nhắc nhỏ liên tiếp. Đám thủy sư Triêu Dương cốc ở đằng xa hoan hô ầm ĩ.
Thanh Long hống lên giận dữ, đột nhiên há miệng ngoạm vào bụng cự xà, khiến nó đau đớn quằn người, theo đó nhanh như chớp vùng ra. Đấy chính là một đòn Thần long bái vĩ, dũng mãnh đánh vào nơi thất thốn trên xương sống cự xà.
Tiếng reo hò của thủy yêu tắt ngấm, thay vào đó là tiếng la hoảng. Thang cốc quần hùng tức thì đồng thanh hoan hô, tức thì tiếng chửi bới cũng vang lên ầm ĩ. Long thần vừa hết hoảng hồn, mở mắt nhìn nhi tử bảo bối cười tươi như hoa nở.
Chúc Long cất tiếng rống loạn, toàn thân phát hồng quang bay ra tứ tán hóa thành vô số hung thú uốn lượn gầm thét vô cùng kỳ ảo. Yến Tử Tô rúng động hô lên thất thanh: "Nguy rồi! Chúc lão yêu muốn dùng phép liều mạng rồi!"
Trong nháy mắt, đầy trời hào quang muôn hồng nghìn tía, trời biển đỏ rực như có cầu vồng khắp nơi.
Sóng biển trào lên dữ dội, một cột nước đột nhiên cuồn cuộn kéo tới ập vào mạn thuyền hạm, kéo theo ngàn vạn cơn sóng, đột nhiên lại xuất hiện vô số cột sóng trắng bạc, xanh mờ phản chiếu màu trời đỏ rực. Cảnh tượng tráng lệ không lời nào tả xiết.
Lòng Long thần chợt trầm xuống, nàng vừa giận vừa sợ, hô lên: "Huyết hồn thủy phách đại pháp!"
Đây là phép thuật cực kỳ liều mạng hung tà của Thủy tộc, chính do Thần vu của Thủy tộc từ tám trăm năm trước tên là La Cơ Hạc sáng tạo ra. Huyết thủy trộn lẫn cùng với tà hồn lệ phách tụ tập trong cơ thể sẽ kích hóa mãnh liệt, uy lực kinh thiên động địa. Có điều chỉ cần vô ý sơ sảy một chút, tức thì nguyên thần bản thân cùng tinh huyết đều bị đám tà hồn kia nuốt chửng, ắt vong mạng vạn kiếp bất phục. Hoặc là thành công, hoặc sẽ bị đứt đoạn kinh mạch, nguyên khí cạn sạch.
Chúc lão yêu trọng thương nổi giận đùng đùng, bất kể nguy hiểm gì nữa liền đem yêu pháp hung bạo này ra sử dụng, cốt sao nhanh chóng chiến thắng. Bằng vào tu vi của Thác Bạt Dã lúc này, chẳng biết có thể chống cự được chiêu này hay chăng?
Ngàn vạn cột nước đột nhiên chui vào thân hình khổng lồ của cự xà, quang mang bạo phát. Không trung đầy ánh đỏ tía chói lòa bỗng dưng biến thành hôn ám, ảm đạm.
Chúc long cất tiếng gầm rống, tức thì trăm ngàn mãnh thú rống theo, xà thân đột nhiên căng phồng, trong nháy mắt đã lớn hơn gấp bội, vảy trên thân đỏ rực trương lên rớm máu. Mặt hắn xoay chuyển khắp nơi, con mắt còn lại hiện lam quang loang loáng, trời biển tức thì hóa ra ảm đạm thê lương, mọi người nhìn thấy đều như chực rơi nước mắt, nhạt nhòa nhìn không rõ.
Thác Bạt Dã đang xoay vòng trên không, bị đám quang mang kia quét vào, hai mắt không giấu nổi có chút ngơ ngẩn. Tiếng gầm thét chói tai đột nhiên nổi lên, đầu bị chấn động ong ong. Gió tanh cuồn cuộn, trên dưới tứ phương lục diện ào ào cuốn tới, ngay lập tức đều bị xà thân của Chúc long hút hết.
Hắn kinh hoảng hống lên lanh lảnh, muốn tránh ra ngoài, không ngờ chẳng thể cục cựa chút nào. Toàn thân hắn như bị trói kín, chỉ thò được cái đầu Thanh Long ra mà thôi. Ngẩng đầu nhìn qua, thấy Chúc Long đang ngoác cái miệng khổng lồ, lưỡi dài đỏ lòe, dớt dãi tong tong chảy quanh răng miệng ào ào như mưa.
Long thần vừa giận vừa sợ, lại cảm thấy hối hận, cắn chặt hàm răng định lao lên tương cứu, ai dè toàn thân xương cốt đau đớn vô cùng, kinh mạch như thiêu đốt chẳng còn tí khí lực nào. Yến Tử Tô vốn hết sức thông minh, túc trí đa mưu mà trong lúc này đầu óc trống rỗng mất hết thần sắc.
Lúc này, chung quanh mặt biển mười dặm chợt im phăng phắc, thời gian tưởng như ngừng trôi.
Thang Cốc quần hùng trợn mắt cứng lưỡi, kinh hãi nhìn lên không trung chẳng nói được câu nào. Kể cả binh tướng Thủy tộc cũng bị cảnh tượng này làm cho hết vía, đứng trơ ra như phỗng quên cả hoan hô.
Thiên Ngô khoanh tay đứng trên lầu tại đuôi thuyền, hắc bào bay phần phật, hai mắt sáng quắc, thần sắc vô cùng cổ quái. Chẳng rõ là y đang vui mừng, phẫn nộ, chán nản hay là thương xót.
Trong tất cả mọi người, duy chỉ có Lưu Sa Tiên Tử ngơ ngẩn lẳng lặng đứng trông, khóe môi khẽ nở một nụ cười buồn bã, tiếng sóng ầm ầm trong tai bấy giờ đối với nữ nhân ác độc này chỉ như những câu chú ngữ thì thào. Hàng mi nàng khẽ rung, một hạt lệ long lanh chợt rơi xuống chân nàng, khiến lòng lại thê lương hơn.
Mọi chuyện trong thế gian, chẳng lẽ đều đã được an bài từ cõi u minh, tuyệt không thể xoay chuyển? Thần Nông cũng chịu, cuối cùng... cuối cùng thì tiểu tử này có chịu bó tay chăng?
Từ trong không gian tĩnh mịch, chợt nghe tiếng nổ đánh "Đùng!" một cái. Thang cốc rung chuyển, trời nghiêng đất ngả, mặt biển sóng trào loạn xạ.
Tất cả mọi người thất kinh, theo hướng tiếng nổ nhìn qua. Chỉ thấy xung quanh Phù tang đại thụ cao chọc trời khí xanh bao trùm, ánh sáng chiếu xạ mãnh liệt khắp nơi. Lại nghe thấy tiếng rồng gầm xé rách màng nhĩ. Cự thụ Phù tang quang mang chớp lóe tầng tầng lớp lớp như sóng gợn, đột nhiên xuất hiện một con cự long sắc tía.
"Cự Lân Long!" Long thần nhìn thấy từ xa trong lòng chấn động. Đột nhiên hiểu ra ý đồ của Xuy Vưu vừa rồi.
Sáu trăm năm trước, Vũ Thanh Đế uy chấn thiên hạ một mình đại chiến sáu thần long của Long tộc. Đánh nhau ba ngày ba đêm, năm con thần long đều bị ông ta giết hết, chỉ có Cự Lân Long hung bạo đệ nhất thiên hạ là thoát được, từ đó không rõ tung tích.
Giai thoại lịch sử này của Long tộc, nói ra là một đại sỉ nhục. Tuy nhiên, sau dạo đó thì Vũ Thanh Đế cũng bặt luôn tin tức, vì vậy thế lực của Mộc tộc sa sút, đang thịnh thành suy. Thừa lúc đó Long tộc phản công, tranh đấu liên miên cuối cùng chiếm lại được Đông Hải.
Sau này Thác Bạt Dã với Xuy Vưu trở nên thân thiết, từng nghe nói Vũ Thanh Đế đã dùng chính nguyên thần của mình đem Miêu đao phong ấn Cự Lân Long vào trong Phù Tang cự thụ. Chuyện này Long thần cũng có nghe đại khái vậy. Trong lúc này chợt thấy hung long tái sinh, mới rõ nguyên lai thánh thụ của Mộc tộc này chính là do thần long của Long tộc hóa thành.
Có ai biết rằng Mộc tộc suốt sáu trăm năm hành lễ quỳ bái thánh thụ, chính là quỳ bái thần thú của Long tộc cừu địch? Có ai biết rằng sáu trăm năm sau, truyền nhân của Vũ Thanh Đế lại hóa giải phong ấn cùng với Cự Lân Long hóa thân nhất thể?
Trong lòng Long thần buồn vui mừng giận lẫn lộn. Nàng nghĩ tới thế sự vô thường, khôi hài kì quặc, nhịn không được cười lên khanh khách. Sáu trăm năm cừu địch, chỉ trong một đêm hoàn toàn tan biến như mây khói.
Lúc này, sắc tím đầy trời, Cự lân long lao lên không như chớp giật, gầm lên một tiếng như sấm sét rồi nhắm điểm thất thốn của yêu xà đánh xuống. Cự xà rống lên đau đớn vang vọng khắp nơi, từ trong cổ họng của nó, máu tanh phun ra có vòi.
Thanh Long thừa thế vội quẫy mình bay ra, tránh thoát trong gang tấc, gầm lên một tiếng dữ tợn lại nhắm đúng điểm thất thốn mà cắn xé.
Bất tử thần mãng rống lên thê thiết cuồng bạo, hồng quang chói lóa, cơ thể kêu lên lách cách liên thanh, xuất hiện muôn ngàn tia sáng huyễn ảo, thoáng chốc biến thành hình dạng vô số hung thú, từ từ tản hết ra bên ngoài.
Tiếng nổ ầm ầm, ánh sáng tràn ngập đầy trời, Cự lân long, Thanh long song song chấn động, lướt vội ra xa, rồi chợt lượn vòng trở lại nhắm xà thân của Chúc long đón đánh...
Ngoài trăm dặm trên mặt biển, hỏa pháo nổ uỳnh uỳnh, trời biển đỏ rực như máu, kịch chiến rất ác liệt.
Hạm đội của Thủy tộc xếp thành hàng ngũ từ từ tiến tới, từng bước thu hẹp vòng vây. Hơn mười chiến hạm tàn dư của Thanh long hạm đội đều bị đánh gãy tất cả cột buồm, tản mác dập dềnh, sớm đã bị hỏa đạn đánh cho tan tác. Một vài chiếc tiểu hạm cũng đang chìm dần.
Cuồng phong ào ào, tiếng hoan hô, gào thét, kèn hiệu, chiến cổ lẫn lộn phát ra ầm ầm như triều dâng. Tô Bách Dương Xỉ vênh mặt đứng tại thủ lâu của chủ hạm, tay cầm thiên lí kính (ống nhòm), chăm chú quan sát. Khuôn mặt gầy gò của hắn không dấu được nụ cười đắc ý, trong lòng sung sướng khôn tả.
Không ngờ Thanh long hạm đội, đệ nhất thủy sư hào hùng trước kia giờ bị tiêu diệt hoàn toàn, mà lại còn bại trong tay mình. Mối nhục nửa năm trước đêm nay coi như đã rửa sạch. Từ nay về sau, bát hoang tứ hải còn ai có khả năng cản trở Bắc hải thủy sư ta nữa?
Nhìn đám chiến hạm của Long tộc lờ đờ im ắng qua thiên lý kính, trong lòng hắn vô cùng vui vẻ, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không ổn. Thủy sư Long tộc trước nay đều nổi tiếng biến hóa nhanh nhẹn khắp thiên hạ, tuy nhiên đêm nay bị hơn trăm khẩu thần pháo oanh tạc tới luống cuống, thương vong nặng nề, chẳng lẽ bị đánh gãy sạch cột buồm phải án binh bất động?
Hắn còn đang cảm thấy ngạc nhiên, chợt nghe phía dưới thủ lâu truyền lên tiếng la thảm: "Con bà nó, đám binh tôm tướng cua của Long tộc đã đến rồi!"
Tô Bách Dương Xỉ giật mình, lăng người tới lan can nhìn xuống, chợt nghe "xịt" một tiếng như xé gió, một mũi thiết tiễn phá không bay tới, bắn trượt qua mặt hắn cắm vào cán Huyền xà đại kỳ, khiến lá cờ rung lên bần bật. Nếu chẳng phải hắn phản ứng nhanh, thì sớm đã bị mũi tên này xuyên qua đầu mà vong mạng rồi.
Hắn chú mục nhìn qua, chỉ thấy sóng lớn tuôn trào, hàng ngàn hàng vạn tướng sĩ Long tộc đột nhiên từ trong lòng biển nhảy lên sàn hạm, nhắm vào pháo đài, bánh lái, khoang chèo, chòi cờ hiệu... nhất tề tấn công, tác phong cực kỳ quy củ.
Đám quân Thủy tộc trước cảnh thảm bại của Thanh Long hạm đội còn đang vui mừng, vạn lần không ngờ tới thủy sư Long tộc xuất hiện như từ trên trời rơi xuống, hoảng loạn ứng chiến, trong lúc vội vội vàng vàng liền bị đánh cho thất điên bát đảo, tử thương nặng nề. Chỉ một lát sau, pháo đài sớm đã bị Long tộc chiếm mất.
Tô Bách Dương Xỉ kinh hoảng giận dữ, giờ mới biết mình trúng phải kế dụ địch của đối phương.
Long tộc sớm thấy mình bị đối phương tập trung hỏa pháo oanh tạc mãnh liệt, liền đem thuyền lặn xuống biển, lén xáp tới gần rồi đột ngột phản kích. Thủy sư đánh trận, tối kị nhất là mất thuyền, bởi "thuyền còn người còn, thuyền mất người mất". Thật không thể nào ngờ Long tộc hôm nay lại làm ngược lại, từ làm thuyền tan, rồi đột ngột phản kích cho người tái sinh.
Trong giây phút đó, hắn nửa thấy giận dữ, nửa thấy bội phục, hối hận nói: "Hay cho chiêu thằn lằn đứt đuôi, kim thiền thoát xác! Không biết là do tên cá thối nào nghĩ ra..."
Tiếng nói còn chưa dứt, chợt nghe đằng sau có tiếng cười nói cương mãnh đáp: "Chính là họ Ngao ta đây!" Kim quang chớp động, một đạo trường thương vàng chóe nhắm đâm tới ngay giữa lưng hắn.
Tô Bách Dương Xỉ ứng biến cực nhanh, vụt đảo thân quay ngược lại, lật tay xuất ra một cây bách tiết tiên đánh chặn trường thương. Hắn chợt cảm thấy cánh tay chấn động, hổ khẩu tê dại, liền lăng người vọt ra ngoài.
Đêm tối mịt mùng, lửa cháy thấu trời, một vị nam tử khôi vĩ kim quan ngang nghiên đứng đó, cẩm y rách nát. Y toàn thân trên dưới đều thọ thương bầm dập, nhưng khuôn mặt tuấn mỹ vẫn nở nụ cười cao ngạo, hai mắt tinh quang chiếu xạ loang loáng, lạnh lùng nhìn hắn, trường thương trên tay tỏa ra sát khí mãnh liệt.
Đương nhiên, ấy chính là kẻ mang danh phong lưu nhất thiên hạ, Long tộc Lục hầu gia Ngao Việt Vân.
Hết chương 8
(*) Lời người dịch: Đoạn luận "đăng sơn chí tại thiên, tuyệt đỉnh bất thắng hàn" giữa Long thần và Thác Bạt Dã trong Man Hoang Ký có lời lẽ thâm ảo, bao hàm triết lý sâu xa, đã trở thành một trong những "kinh điển chi ngữ" được bàn luận rất nhiều trên các diễn đàn kiếm hiệp của Trung Quốc. Câu này ý nói lúc leo núi thì chí khí bao trùm tới trời, nhưng khi lên đến đỉnh lại không chịu được lạnh. Cũng giống như kẻ theo đuổi nghiệp lớn, chưa đăng cơ thì chí hướng luôn dành cho bá tánh trăm họ, tới lúc lên ngôi thì bao nhiêu hoài bão khi xưa đều tan biến mất, chỉ còn lo tới thân mình. Giống như người trên đỉnh núi chẳng còn mong gì, chỉ sợ bản thân bị lạnh. Một phần bởi những "kinh điển chi ngữ" này mà bộ truyện Man Hoang Ký được đánh giá ở tầm cao hơn những truyện kỳ ảo giải trí đơn thuần.
|