Lửa nóng cùng khói độc đột nhiên cuồn cuộn, ngàn vạn hung thú lao tới cuồng loạn, chỉ trong nháy mắt đã sáp tới không quá mười trượng. Đám du hiệp bị khói độc hun đốt đầu váng mắt hoa, lảo đảo thân hình. Đừng nói tới việc quyết đấu cùng hung thú, ngay cả cất người bỏ chạy cũng chẳng có sức.
Thác Bạt Dã trong lòng chấn động, nếu như là một mình hắn thì chẳng có gì đáng ngại, nhưng muốn bảo vệ an toàn cho cả hơn trăm vị du hiệp này thì chẳng biết ba con Thái Dương điểu có kham nổi hay không. Ý niệm trong đầu vụt lóe sáng, tức thời Long châu trong bụng xoay chuyển, bắt quyết niệm chú quát lên một tiếng, động thân bay vọt lên.
"Uỳnh!" Toàn thân hắn bích quang phát ra cuồn cuộn, đột nhiên hóa thành một con Thanh Long khổng lồ, tiếng gầm như sấm sét, xoay chuyển dữ tợn bao kín toàn bộ quần hùng vào giữa. Cái đuôi dài nhắm vào hơn mười con Hợp Dũ đi đầu tức thì quét ngang, chân khí ào ạt như sóng trào, vừa đập trúng lại lại phất ngược lên trời hất văng bọn chúng ra hơn mười trượng.
Đám lửa cháy lan đầy mặt đất cũng bị cuốn tuốt lên không, tức thì bay loạn khắp trời. Đám khói đang nồng nặc cũng bị quét mất tăm mất tích.
Hỏa Cừu Tiên Tử phát hoảng, vừa giận vừa sợ, tiếng sáo mèo theo đó run rẩy. Thật chẳng ngờ gã thiếu niên tuấn tú kia thần thông quảng đại như vậy. Nhưng nàng ta vốn tính tình cương liệt háo thắng, càng gặp cường địch càng ngẩng cao đầu, tức thì ngưng thần tụ khí thổi vào ống sáo.
Tiếng sáo đột nhiên biến chuyển như gió lay cây, sóng vỗ bờ, dào dạt gấp gáp vang thấu mây xanh.
Đám hung thú Nam hoang bị tiếng sáo điều khiển gầm thét như điên, chẳng coi Thanh Long hung bạo kia ra gì, bốn mặt ào ào lao lên. Chợt thấy ngàn vạn hung thú đang loạn xà ngầu bỗng dưng chỉnh tề chia ra các loại rành rẽ, từ trên cao nhìn xuống giống như những đội quân được huấn luyện nghiêm ngặt tuân theo sự chỉ huy của kèn lệnh mà xung trận vây đánh, thật là vô cùng quỷ dị.
Thác Bạt Dã càng nhìn càng khâm phục, yêu nữ này quả nhiên bản lĩnh, so với Đại hoang tam đại tuần thú cao thủ đương thời tuyệt không sút kém. Lúc tại Xích Viêm thành đại chiến Kim Thần Thú, hắn từng được Chúc Dung chỉ điểm, lĩnh ngộ được tinh hoa "Tâm tâm tương ấn quyết", lúc này nghe thấy nàng ta thổi sáo mèo, âm thanh biến ảo quỷ dị, tưởng như tâm tư của đám hung thú đều bị nàng ta cảm ứng khống chế. Có thể thấy, nàng ta đối với đạo ngự thú hiểu biết thâm hậu vô cùng.
Bằng vào niệm lực và kinh nghiệm của Thác Bạt Dã hiện tại, chế phục một con thần thú cũng không có gì đáng nói, nhưng nếu muốn bắt chước nàng dùng tiếng nhạc khống chế cả ngàn vạn con thú thì thật chẳng làm nổi. Nghĩ đoạn liền cất tiếng gầm lớn áp chế tiếng sáo mèo. Mặt khác uốn lượn vòng quanh, nhắm đám hung thú trước mặt đánh văng chúng ra ngoài.
Quần hùng kinh hồn ngơ ngẩn ngồi trên mặt cỏ mà nhìn Thanh Long bay vòng vòng trên đỉnh đầu gầm rú vang lừng, trong khi đám thú yêu xung quanh bổ lại như sóng triều cuồn cuộn, trong lòng vừa sợ vừa mừng, reo hò ầm ĩ.
Lưu Sa Tiên Tử cười lạnh một tiếng, đưa Ban Lan Ngọc Hủy Giác ngẩng đầu thổi lên. Chiếc hủy giác này bên trong vốn phong ấn biết bao hồn phách hung thú, khi thổi lên nghe như tiếng thú gầm bốn phương vọng lại, ban đầu rục rịch chầm chậm, sau một lát đã vang lên như quỷ khóc ma kêu, hung lệ thê liệt. Đám hung thú nghe thấy tức thì rối loạn.
Đám độc thú Hợp Dũ phản ứng cực kỳ mãnh liệt, lập tức dừng phắt lại, theo nhịp điệu của Ngọc hủy giác nghểnh đầu kêu dài. Hơn trăm con phía sau vẫn còn đang chạy liên tục húc vào phía trước. Tiếng gầm thét, cắn xé cuồng loạn phát ra ầm ầm, trận thế trở thành rối rắm tạp nham.
Khóe mắt cong như trăng lưỡi liềm tuyệt đẹp của Thuần Vu Dục chớp ngời lửa giận, tiếng sáo mèo đột nhiên có sự biến đổi. Uyển chuyển lẩn khuất, như khe suối róc rách, thì thầm mượt mà, dần dà áp chế lại thanh âm của Ngọc Hủy Giác. Quần thú lại trở lên cuồng nộ như trước. Đám Hợp Dũ rống lên như tiếng trẻ khóc, theo tiếng kèn sáo của hai đại yêu nữ tranh đấu mà quay ngang quay dọc, tiến lui loạn xạ.
Đúng lúc này gió lớn cuộn tới ầm ầm, rừng cây trong sơn cốc rào rào hưởng ứng. Phía thượng nguồn con sông chợt nổi lên một tiếng cốt địch (sáo làm bằng xương) sắc nhọn chói tai. Thuần Vu Dục sắc mặt từ từ biến đổi, tiếng sáo mèo tức thì bị thanh âm Ngọc hủy giác áp đảo.
Tiếng cốt địch thê lương u ám, đám du hiệp sởn hết gai ốc, trong lòng dấy lên một nỗi sợ hãi vô hình.
Thác Bạt Dã trong lòng rúng động, tiếng cốt địch này so với tiếng cốt địch mà Hắc Đế thổi lên giữa hội bàn đào rất giống nhau. Ngưng thần nhìn qua, chỉ thấy mưa rắc li ti, lửa cháy chập chờn, sườn núi hai bên bờ sông đều một màu đỏ rực, duy chỉ có tiếng cốt địch truyền đến là ảm đảm mờ mịt sương lam.
Đám thú cùng rống lên, Sưởng Phù Thần Điểu cả ba chiếc đầu đều dáo dác, vỗ cánh phành phạch lượn vòng lên không, đột nhiên lao về phía con sông lớn. "Hù" môt tiếng, phun ra một tràng lửa dài bắn thẳng vào trong làn nước, tạo ra một khối lửa đỏ rực chói mắt.
Sóng lớn cuộn ào ào, đột nhiên lộ ra hơn mười bóng người toàn thân cháy đùng đùng, kêu gào quái dị lao thẳng vào Sưởng Phù Thần Điểu.
Cũng ngay lúc đó, dòng nước lớn trên sông đột nhiên rẽ ra thành hai, sóng nước ào ào như thiên hà đổ xuống đầy trời, vô số nhân ảnh đan xen chớp động, phá sóng lao lên. Tiếng gào thét vang trời hòa với tiếng cốt địch thê thảm vô cùng, âm lạnh thấu tâm can.
"Quỷ quốc thi binh!" Thác Bạt Dã chấn động, không khỏi hoài nghi. Cảnh tượng này so với lúc ở Côn Lôn Dao Trì, Tây hoang Thông Thiên Hà thì giống y hệt. Trận chiến tại hội bàn đào khi đó Hắc Đế, Ngũ Đại Quỷ Vương đã bị tiêu diệt hoàn toàn, lẽ nào còn ẩn dấu dư đảng yêu nghiệt tại nơi thâm sơn cùng cốc này?
Chẳng dám nghĩ nhiều, hắn quát lên một tiếng: "Mọi người lui khỏi tầng lửa, quây lại thành vòng, không được hành động sơ suất!" Đuôi rồng đột nhiên quét qua, quất thẳng vào đám cương thi trước mặt khiến chúng nát nhừ. Kình khí cuộn xoáy thổi tầng lửa trên mặt đất văng lên quện thành một bức tường lửa cao tới bảy tám trượng.
Lửa của Thuần Vu Dục vốn là Nam Hoang Tam Muội Li Hỏa, sức cháy mãnh liệt, gặp lửa lại càng cháy to. Hơn trăm tên thi binh lao vào bức tường lửa liền bốc cháy khét lẹt, chỉ giây lát toàn bộ xương cốt đã bốc cháy ra tro, nhưng dường như chúng chẳng có tri giác, không sợ đau đớn, vẫn hung mãnh lao về phía các du hiệp như cũ, tới lúc bị kình khí quét qua mới tan thành bụi cám bay đầy trời.
Tiếng cốt địch càng lúc càng gần, đám thi binh trong lòng sông cũng xuất hiện không ngừng, nháy mắt đã lố nhố đầy sơn cốc, đếm sơ sơ ít cũng phải đến tám chín ngàn tên, lăm lăm binh khí nối đuôi nhau tiến lên phía trước. Từ ánh lửa chiếu rọi, thấy bọn chúng hoặc là mất đầu cụt tay, hoặc vỡ bụng thủng ruột, từ những lỗ thủng trên thi thể không ngừng nhung nhúc những cổ trùng ngo nghoe, vô cùng thảm liệt, lại mang vẻ khủng bố khôn tả.
Lưu Sa Tiên Tử cười lên khanh khách: "Lão yêu nữ, để ta thu thập đám khô lâu này rồi bồi tiếp ngươi sau vậy." Ngọc Hủy Giác đột nhiên biến đổi, cao vang mãnh liệt.
Đám quỷ binh gần nhất đột nhiên hỗn loạn, theo tiếng Hủy Giác mà lập cập lắc lư. kế đó phát ra những tiếng rì rì liên tục, những con thi trùng trong người ù ù bay ra dày đặc, lao vào lửa cháy lép bép như rang ngô. Bị mất cổ trùng, đám thi binh lập tức đứng trơ như gỗ, giây lát sau liền run rẩy đổ rạp xuống mặt đất.
Thuần Vu Dục "hừ" một tiếng, có vẻ chẳng thèm quan tâm tới thủ đoạn của Lưu Sa Tiên Tử, ả tiếp tục thổi ống sáo mèo, hỏa quang khắp nơi đột nhiên bốc cao ngùn ngụt, lưỡi lửa không nhừng uốn lượn. Đám hung thú nam man kia vội vàng chuyển hướng, gầm rống gào thét loạn xạ, chỉ trong khoảnh khắc đã nhào vào đám thi binh cắn xé.
Phóng mắt nhìn qua, sơn cốc bỗng hóa thành một biển lửa đỏ rừng rực, gặp nước mưa đang rơi xuống lại càng bốc cao mãnh liệt. Cuối cùng thì cả con sông lớn cũng có lửa bốc cháy, nước sôi lên ùng ục, hơi nước bay nghi ngút.
Hung thú chạy loạn, trời long đất lở, quỷ binh mãnh thú hỗn chiến thành một đám rối bời liên tục văng vào quầng lửa, tiếng gào thét thảm liệt điếc tai, trong không khí mùi tanh hôi khét lẹt càng lúc càng nồng nặc.
Quần hùng ngồi đó kinh hãi, há miệng cứng lưỡi nhìn đến ngơ ngẩn xuất thần, tưởng như còn trong ác mộng.
Có hai đại yêu nữ liên thủ đố phó với đám quỷ binh, Thác Bạt Dã cảm thấy yên tâm, lòng nghĩ: "Diệt cỏ tận gốc, đánh rắn dập đầu, trước tiên chế phục người thổi cốt địch ắt đám quỷ binh kia sẽ dừng lại ngay." Nghĩ đoạn vận khí, bích quang chớp lòa hóa thành hình người, cưỡi Thái Dương Điểu gấp nhắm hướng sơn cốc lao tới.
Chớp mắt hắn đã tới sát gần, chỉ thấy lửa cháy rực trời, giữa lưng chừng núi có một hồng y nam tử (gã trai áo đỏ) đầu đội rộng, thân khoác áo bào, đang cung tay thổi cốt địch, ngang lưng quấn một chuỗi đầu lâu, tùy theo nhịp điệu tiếng cốt địch mà hư ảo xoay chuyển. Xung quanh hắn ta có tám người cũng mặc áo đỏ ngồi xếp bằng im lìm, bất động như tảng đá.
Thác Bạt Dã quát lớn: "Yêu nghiệt phương nào, còn chưa giơ tay chịu trói." đoạn thúc thần điểu vọt tới, Thiên Nguyên Nghịch Nhận lóe sáng chói mắt, nhắm đầu gã hồng y nam tử kia chém xuống.
Chiếc nón của hồng y nam tử không hề động, vẫn điềm nhiên thổi sáo, đám đầu lâu đeo ở thắt lưng đột nhiên bay lên chiếu xạ hắc quang. Ngay lập tức, tám tên hồng y đang ngồi im cũng vọt lên, tám đạo đao quang trắng xóa rít lên vù vù chém tới, thế như giao long uốn lượn, kình khí nóng hừng hực."
Thác Bạt Dã thở mạnh một hơi hô lên thất thanh: "Liệt tuyết bát đao."
Tám đao này đầu đuôi liền lạc, liên miên bất tuyệt, đao khí nóng bỏng sắc bén, thế đi chẳng thể cản, đương nhiên chính là do tám vị huynh đệ Hỏa tộc đã cùng hắn giao thủ tại Phương Vĩ Lâu chém ra.
Tám người này vốn là hộ vệ thân tín của Liệt Viêm, trung thành chính trực, đối với hắn cũng có ít nhiều thiện cảm, sao giờ lại trở thành tay chân của quỷ quốc, bị tiếng cốt địch của gã hồng y nam tử này không chế? Phải chăng Liệt Viêm đã gặp chuyện gì bất trắc?
Mới nghĩ đến đấy mồ hôi lạnh đã túa ra, vừa kinh vừa giận chẳng dám đoán nhiều, Thiên Nguyên Nghịch Nhận vòng lại quét ngang, hào quang chói lòa phát ra tiếng ầm ầm đẩy vẹt tám thanh đao qua một bên, nhân đó cưỡi thần điểu bay vọt lên trên. Lòng ban tay trái phát xuất kình khí mãnh liệt, đột nhiên hình thành một cuộn khí kình xanh biếc xoáy tròn, sức hút mãnh liệt nhắm người gần nhất là Liệt Tứ Lang lôi lại. Hy vọng có thể tóm lấy gã mà hỏi cho ra lẽ.
Nhưng tám vị huynh đệ này tâm ý liên thông như một, Thác Bạt Dã thân hình vừa động thì trước mắt đã thấy kình khí rát mặt, Liệt Tuyết Bát Đao đã rít veo veo cuốn tới nhanh như ánh chớp, chém thẳng vào giữa luồng xoáy kình của hắn.
"Binh!" một tiếng, kình khí tán xạ, lòng bàn tay Thác Bạt Dã bị đánh trúng đau buốt, chân khí nhộn nhạo đành phải thu tay bay ngược ra sau, trong lòng kinh hãi vô cùng.
Chỉ vài tháng không gặp, tám vị huynh đệ này tưởng chừng như thoát thai hoán cốt, chân khí cuồng mãnh bá đạo vượt xa ngày trước. Từng người mà nói đều ngang ngửa với đám dũng sĩ Long tộc như Ca Lan Chuy. Tám người một ý phối hợp như nhất, uy lực tăng lên gập bội, có thể sánh ngang với đám tuyệt đỉnh cao thủ Hỏa Chánh Tiên Ngô Hồi chứ không ít.
Tám người không để hắn kịp thở, đan xen tấn công liên miên, đao quang như con rồng bạc uốn lượn, ào ạt như thiên hà, liên tiếp đẩy Thác Bạt Dã cùng thần điểu thối lui hơn mười trượng, gặp nguy liên tục.
Nguyên tám thanh Liệt Tuyết Bát Đao này là lấy Bắc Hải Huyền Băng Thiết đem luyện với Nam Hoang Hỏa Diễm Thạch trong Viêm Hỏa Sơn mà thành, đao phách liền với tâm, liền lạc như thiên y vô phùng, chỉ có thể tránh chứ chẳng thể đỡ. Mặc dù Thác Bạt Dã chân khí siêu nhiên tuyệt thế, Thiên Nguyên Nghịch Nhận mạnh mẽ vô địch nhưng trong giây lát cũng vô phương phá vỡ vòng vây.
Ngưng thần quan sát thì thấy sắc mặt tám huynh đệ này trơ như gỗ, hai mắt lờ đờ, hơi thở yếu nhược, mạch đập lúc nhanh lúc chậm tùy theo tiếng sáo, rõ ràng đã bị cổ trùng cùng với yêu pháp hung tà không chế, chẳng hề biết sợ, mỗi chiêu mỗi thức đều là liều lĩnh trí mạng, hung hiểm vô tình.
Thác Bạt Dã trong lòng chợt lóe ý nghĩ: "Phải rồi! Chỉ cần có thể bức xuất cổ trùng trong cơ thể của bọn họ hoặc nhiễu loạn tiết tấu của tiếng cốt địch mới có thể làm cho họ tỉnh lại thần trí mà tự chế phục được."
Liền tập trung niệm lực, vội niệm pháp quyết giải ấn, thanh đoản kiếm đột nhiên chấn động kịch liệt. Chỉ nghe một tiếng gầm rú điên cuồng, ánh sáng chói mắt, cả sơn cốc tưởng như biến thành sáng rõ như ban ngày. Thấp thoáng trên không có một cái bóng xám đang gào thét.