Mọi người trong sơn cốc đều bị âm thanh chấn động ong ong, mắt mũi tối sầm, tưởng rách màng nhĩ. Chỉ trong nháy mắt tiếng vang vọng ầm ầm không dứt, ngàn vạn hung thú đều kinh khiếp hoảng sợ nằm phủ phục, không dám tiến lên nửa bước.
Quỳ Ngưu!
Bị tiếng hống như sét đánh của đệ nhất hoang ngoại hung thú đương thời chấn động, hồng y nam tử khí huyết nhộn nhạo, tiếng cốt địch tức thì tắt ngấm, quần áo xộc xệch, đầu quay mòng mòng. Tám vị huynh đệ kia đao quang lập tức dừng hẳn, tưởng như thời gian trong khoảnh khắc này đã ngưng đọng hoàn toàn.
Đối với Thác Bạt Dã mà nói, chỉ một sát na đã là quá đủ. Hắn cất giọng quát lớn, chân khí dào dạt, thanh kiếm lẳng lặng xoay vòng như chớp, chỉ chớp mắt mạch môn tám người đồng loạt máu tuôn xối xả.
Vừa xuất thủ xong đã cảm thấy hối hận. Nếu như tám người kia bị trúng cổ trùng, cổ tay trúng kiếm tự nhiên đao khí bị ngắt mà bại; nhưng mắt thấy bọn họ vẫn thờ ơ như cái xác không hồn, vô tri vô giác, đừng nói mạch môn, cho dù đứt tay cụt đầu bọn họ cũng chưa chắc...
Nghĩ còn chưa xong, tám người quả nhiên đã lạng người vọt tới. "Choang!" Đao quang như sóng dữ chồm tới, đoản kiếm chấn động kịch liệt. Thác Bạt Dã đang lúc toàn thân rối loạn, đột nhiên bị đánh văng ra sau, mồ hôi lạnh xuất ra như tắm. Nếu không phải hắn phản ứng cực nhanh, vội vàng xoay chuyển Định hải thần châu, mượn thế mà lạng người, một cánh tay kia ắt đã bị Liệt Tuyết Bát Đao chém đứt tận vai.
Loáng cái, tám thanh đao tung hoành xoay chuyển, khí thế như cuồng, lại như tơ tằm kết kén, quấn vây lấy hắn vào giữa, chỉ sơ ý một chút là thân hình bì chém ra muôn mảnh.
Hồng y nam tử hất đầu, hạ nón để lộ cặp mắt xanh biếc, sáng quắc như lân tinh, khóe miệng khẽ nở nụ cười lạnh ngâm nga: "Thất phu chi dũng, phụ nhân chi nhân. Thịnh danh chi hạ, bất quá nhĩ nhi!" (Thất phu hùng hục, quyến rũ đàn bà, danh vang khắp chốn, là ngươi thôi mà). Giọng khàn khàn lạnh lẽo cực kỳ khinh miệt, rồi lại đưa ngang ống cốt địch tiếp tục thổi lên.
Thác Bạt Dã giận quá bật cười, nếu là cái đám yêu binh thi quỷ kia thì mình trổ thần uy chỉ chớp mắt là xương cốt không còn, có điều lại là tám vị huynh đệ thủ vệ tâm phuc của Liệt Viêm, mình chẳng muốn đả thương họ, đành chịu bị họ lấn lướt.
Mắt thấy thế công của tám huynh đệ quá cương mãnh, kình khí ào ào, trong lòng sông lại liên tiếp xuất hiện thi quỷ càng lúc càng lắm, hỗn chiến với hung thú nam hoang loạn xạ chẳng biết bao giờ mới dứt, trong lòng ớn lạnh, nghĩ thầm: "Chỉ sợ liên lụy vào đám du hiệp kia, nếu không đã dùng chiêu khoái đao trảm loan ma một đòn đánh gục tất cả đám yêu quỷ cho xong!"
Hắn nghiến răng tính giở lại chiêu cũ, sử dụng Quỳ Ngưu chấn loạn nhịp điệu của cốt địch, sau đó lại đánh một đòn hạ gục đối phương, chợt nghe giữa lưng chừng không nổi lên một giọng nói hùng hồn: "Tam đệ, hạ thủ lưu tình!" Chân khí sung mãn, tiếng như sét đánh ngang tai, dĩ nhiên chính là giọng Liệt Viêm.
Thanh âm còn chưa dứt, phía sau núi đột nhiên truyền lại một tiếng kèn hiệu cao vút, tiếp nối tiếng kèn là tiếng trống dồn dập, tiếng reo hò ầm ĩ, tưởng như có một đoàn quân đang chạy tới.
Thác Bạt Dã vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, cất tiếng hú dài đáp lại, thanh đoản kiếm lóe sắc xanh biếc tung hoành ngang dọc, cuồn cuộn như nước ào ào như thác, tức thì đẩy lùi Liệt Tuyết Bát Đao ra sau, kế đó mượn thế lao vọt lên không, cưỡi thần điểu bay vào trong màn đêm.
Mưa rơi lắc thắc, cảnh đêm mờ mịt, chỉ thấy xa xa phía tây bắc, một quầng lửa dài lay động phấp phới, rực rỡ như áng cầu vồng, tráng lệ hút mắt. Nhìn kỹ thì ra hơn ngàn kỵ binh cưỡi thú bay, tay cầm đuốc đang lao đến rất nhanh. Tất cả đều khoác áo vàng, mặc giáp đồng, rõ ràng là Hoàng Long Quân Đoàn của Thổ tộc không sai.
Người đi đầu cất tiếng nói: "Nửa năm không gặp, phong thái của tam đệ hơn trước rất nhiều! Ta và nhị đệ chờ dưới núi Chân Lăng một ngày một đêm, không ngờ lại gặp đệ ở nơi này!" Thác Bạt Dã quay đầu nhìn qua, chỉ thấy người mới đến mũ vàng áo vàng, lẫm lẫm liệt liệt, chính là Hoàng đế Thổ tộc Cơ Viễn Huyền.
Ngay bên cạnh là một người cưỡi phi long, đai đỏ áo tím, râu tua tủa như lửa cháy, hai mắt như hổ lấp lánh thần uy, quả nhiên là Viêm đế Liệt Viêm. Bay theo sát bên Liệt Viêm còn có Hỏa thần Chúc Dung, Khai Minh Hổ thần Lục Ngô của Kim tộc, Bác Phụ Quốc chủ Tiếp Phùng của Thủy tộc cùng với đám đại tướng Thổ tộc là Thiệp Đà, Kế Mông.
Thác Bạt Dã mừng rỡ, thật chẳng ngờ lại gặp những người này ở đây, liền vội niệm pháp quyết phong ấn Quỳ Ngưu trở lại bởi e tiếng hống có thể làm đám phi thú của Thổ tộc bị thương. Hắn cười lên khanh khách đáp: "Đến sớm chẳng bằng đến đúng lúc! Đại ca, nhị ca, đệ đang phát rầu vì không biết xử lý đám yêu nghiệt quỷ quốc này như thế nào, mọi người có phương pháp gì giúp đệ được không?"
Gã hồng y nam tử biến sắc mặt, cười lên sằng sặc: "Tổ Văn hoàng đế bệ hạ nhất ngôn cửu đỉnh, chẳng dè lại là phường tiểu nhân phản phúc khó dò! Nghị quyết của Thổ tộc trưởng lão hội và thỏa thuận giữa các ngươi với chúa công của ta, các ngươi định lật nhào hết hay sao?"
Giọng nói của hắn tuy trầm mà đánh bạt hết tiếng ồn ào trong sơn cốc, vang vọng ra tận ngoài xa. Mọi người nghe thấy trong lòng đều cảm thấy hoang mang, chẳng biết "chúa công" mà gã yêu nhân này nói là ai? Đã cùng với Thổ tộc trưởng lão hội thỏa thuận những gì?
Phi thú quân lao đến rất nhanh, chợt nghe Cơ Viễn Huyền từ từ thốt: "Bì Mẫu Địa Khâu đã nuốt trọn một vạn sáu ngàn kỵ thú binh Bắc Tiên, trưởng lão hội của tệ tộc việc gì phải giữ thỏa thuận không xâm phạm lẫn nhau với Công Tôn Anh Hầu? Từ khi có giao ước thì quả nhân luôn giữ lời, nhưng mấy ngày nay, các ngươi gây hại khắp nơi, ngang ngược hoành hành, lấy cương thi làm công cụ phá hoại khiến ba tộc Thổ, Hỏa, Mộc tang tóc khắp nơi, lòng người hoảng loạn, thử hỏi thế mà gọi là "không xâm phạm lẫn nhau" hay sao? Làm sao quả nhân có thể trấn an quần thần?"
Thác Bạt Dã nghe mà toàn thân chấn động, té ra đám quỷ binh cương thi này đúng là công cụ của Công Tôn Anh Hầu. Vừa kinh ngạc vừa giận, Còn đang tính chất vấn xem Vũ Sư Thiếp hiện ở đâu, lại nghe thấy hồng y nam tử cười lạnh: "Hắc hắc, bệ hạ đã cố tình nuốt lời, vậy đừng trách chúa công ta trở mặt vô tình. Đừng nói ta không báo trước, một khi đã là kẻ địch của chúa công ta, thì những cảnh núi lở đất long, hỏa hoạn lụt lội, mãnh thú ôn dịch... sẽ gặp trong ngày một ngày hai thôi!"
Liệt Viêm lạnh lùng thốt: "Lương Gia Sí! Ngươi đường đường là một đỉnh thiên nam tử của Hỏa tộc, cớ sao lại tự hạ mình làm quỷ nô ưng khuyển cho gã Công Tôn Anh Hầu hại người cùng tộc, hại cả thiên hạ, sau này dưới cửu tuyền còn mặt mũi nào gặp liệt tổ liệt tông? Chi bằng ngươi quay đầu hối cải, lập tức giải cấm chế cho tám vị huynh đệ họ Liệt, giải tán quỷ binh, tự trói mà thỉnh tội trước Trưởng lão hội thì quả nhân còn có thể vì ngươi mà niệm tình..."
Chẳng đợi Liệt Viêm nói hết, gã hồng y nam tử ngửa mặt cười lớn: "Hay cho một câu tự trói thỉnh tội trước Trưởng lão hội, vì ta mà niệm tình! ngày trước Liệt Bích Quang Thịnh tru di cả ba họ nhà ta sao chẳng thấy ngươi vì ta mà niệm tình? Sao chẳng thấy cả đám trưởng lão kia vì ta niệm tình?"
Hắn ta càng nói càng lộ vẻ kích động, ánh mắt xanh lét hấp háy, lửa giận bốc đùng đùng, cất giọng thê thảm tiếp: "Từ mười sáu năm trước, khi các ngươi đem cả nhà ta quẳng vào Dung Thiên Sơn thì Lương mỗ đã chẳng coi Hỏa tộc là thân thích nữa, trở thành một cô hồn dã quỷ. Tới bây giờ, ngay cả cái tên Lương Gia Sí cũng chẳng còn, chỉ còn lại Mị Hồn này thôi, ta tự hứa với lòng sẽ có một ngày ta đem một trăm lẻ sáu thành của Hỏa tộc biến thành địa ngục trần gian!"
Đám du hiệp Hỏa tộc trong sơn cốc nghe thấy ba chữ "Lương Gia Sí" không khỏi ngạc nhiên nghĩ thầm "Té ra là hắn!" Cũng có kẻ kinh hãi, người đồng tình, cả căm ghét cũng có.
Người này vốn năm xưa là một trong Lục đại mãnh tướng của Hỏa tộc, kiêu dũng đa trí, nắm giữ "Sí Hỏa Quân Đoàn" một thời cùng tề danh với Chiến Thần Quân của Hình Thiên, đã vì Liệt Bích Quang Thịnh mà bình định nam hoang, lập vô số chiến công hiển hách. Nam hoang đã dẹp xong, chim hết thì cung gãy, Liệt Bích Quang Thịnh vì củng cố thế lực xây dựng bè cánh, ngụy tạo tội danh đem các mãnh tướng không chịu tuân phục giết hết cả nhà. Xác đem ném xuống vực sâu không đáy tại Dung Thiên Sơn.
Ai ngờ hắn mệnh lớn, chẳng biết dùng phương pháp gì mà có thể sống sót trong lòng vực sâu, quay về dưới trướng của Công Tôn Anh Hầu.
Trước đây Lương Gia Sí cuồng bạo háo sát, chỉ trong một đêm san bằng Vực nhân tộc, giết sạch tất cả chẳng phân biệt nam nữ lớn bé, nên từng bị gọi là Quỷ Vương Sí, chẳng ngờ như một lời tiên tri, tới giờ thành ra quỷ vương thật, đúng là thế sự khó lường.
Trong đám quần hùng tại sơn cốc, chỉ có Thuần Vu Dục lộ lòng thương xót đối với những lời hắn ta vừa nói, ngẩng đầu cười lên khanh khách: "Mị Hồn tướng quân, lòng người như quỷ, thế gian vốn chính là địa ngục, cớ sao lại phải làm chuyện thừa thãi như vậy?"
Nghe thấy giọng cười, Chúc Dung sắc mặt biến đổi kịch liệt. Liệt Viêm cao giọng thốt: "Dám hỏi có phải Phù Ngọc quốc chủ đó chăng? Chẳng ngờ lại nàng ở nơi đây, thật là xảo hợp..."
Hỏa Cừu Tiên Tử nhướng mày cười lạnh: "Oan gia ngõ hẹp, đường nhỏ gặp nhau, làm gì mà xảo hay không xảo? Chẳng hiểu Yếm hỏa quốc là cái thứ gì? Ta mang họ Thuần Vu, tên chỉ có một chữ Dục, chẳng hiểu các hạ nói ai là Phù Ngọc quốc chủ thế?" Thanh âm lạnh lẽo oán độc, tràn đầy cừu hận thấu xương.
Lúc này hơn ngàn phi thú quân đã tới bên trên sơn cốc, đồng loạt hạ xuống ào ào, vậy quanh bốn mặt, những bó đuốc nhấp nháy hòa cùng với ánh lửa trên mặt đất khiến xung quanh sáng như ban ngày.
Chúc Dung cưỡi hai con rồng vội vàng hạ xuống, hai tay áo quấn một cái, song long hóa thành Nghê Long Trượng bay lại trong tay, đứng im lặng bên bờ sông. Tóc trắng phất phơ, râu đỏ lay động, ngơ ngẩn nhìn Thuần Vu Dục hồi lâu, trong mắt vẻ yêu thương, hổ thẹn, đau khổ, hối hận, dịu dàng... giao hòa lẫn lộn, thờ dài một hơi nói: "Hài tử, oan có đầu, nợ có chủ, là ta không tốt với hai mẹ con ngươi, muốn chém muốn giết ngươi cứ ra tay. Nhưng... bá tánh bình dân của Hỏa tộc vô tội, ngươi tội gì phải giận cá chém thớt tới bọn họ?"
Hỏa Cừu Tiên Tử nghiến răng đáp: "Ngươi hãy bớt vẻ đường đường ta đây đi! Ngươi nghĩ ta không dám giết ngươi chăng? bá tánh Hỏa tộc thì vô tội, vậy trời sinh ra bá tánh Yếm hỏa quốc có tội chăng? Hai mươi mốt ngàn tính mệnh trong mắt các ngươi rõ là không bằng chó lợn!" Nàng ta càng nói càng giận, từ trong người lấy ra một vật nhỏ lóe sắc như cầu vồng, nhắm ngực Chúc Dung đâm tới!
"Binh!" Toàn thân Chúc Dung chấn động, máu phun thành vòi, ngực phải đã cắm một thanh đoản kiếm dài ba thước vô cùng sắc bén, hào quang chớp chớp.
Mọi người hô lên thất thanh, đám Thác Bạt Dã, Liệt Viêm cách đó quá xa muốn cứu cũng không kịp, vội vàng lao tới. Chỉ có Lưu Sa Tiên Tử mơ mơ màng màng bật cười lớn hai tiếng, đúng là cười trên đau khổ của người ta.