Man Hoang Ký
Quyển 01: Côn bằng
Tác giả: Thụ Hạ Dã Hồ
Chương 11: Không hẹn mà gặp (P3)
Dịch:Dẹp Lép
Nguồn :Vô Tranh Hà-NMQ
Hỏa Cừu Tiên Tử khẽ biến đổi sắc mặt, chẳng ngờ ông ta chẳng hề né tránh, trong lòng đột nhiên thoáng có chút hối hận, nhưng nghĩ tới cái chết thảm thiết của mẫu thân, của tộc nhân tức thì lửa giận lại bốc phừng phừng. Giơ tay nắm lấy Tử Đồng Đoản Kiếm rút ngược ra, cười lạnh lẽo: "Ngươi còn nhớ thanh kiếm này chăng?"
Bọn Thác Bạt Dã với Liệt Viêm đã lao tới nơi đỡ lấy Chúc Dung, định thi triển phép cầm máu vết thương nhưng bị ông ta lắc đầu ngăn lại, mặc cho dòng máu theo ngực chảy xuống tong tong. Ông hít lấy một hơi nói: "Tất nhiên là nhớ. Thanh kiếm này ta đã tặng cho mẹ ngươi ba mươi lăm năm trước, chính là Tâm Huyết Thần Kiếm".
Hỏa Cừu Tiên Tử liếc ánh mắt ngấn nước, cười lạnh đáp: "Ngươi còn nhớ lúc tặng kiếm có nói những lời gì chăng?"
Ánh mắt Chúc Dung lộ rõ vẻ thống khổ, khóe miệng rung run một lát, rồi từ từ thốt: "Ta nói kiếm này là tượng trưng cho tình cảm vợ chồng của Hỏa tộc, tượng trưng cho lòng ta, lấy máu tế kiếm mà luyện thành. Khắp thiên hạ chỉ có một cặp, ta sẽ lùng khắp nơi tìm cho nàng thêm thanh còn lại, thể hiện đời đời kiếp kiếp, vĩnh kết đồng tâm; lại mong Hỏa tộc với Yếm hỏa quốc kết thành bè bạn, không còn đao binh..."
Hỏa Cừu Tiên Tử cặp mặt trở nên đỏ hoe, nước mắt rơi lã chã, gào lên: "Món nợ của ngươi với mẹ con ta, ta còn có thể bỏ qua, nhưng mối huyết hải thâm cừu ngươi nợ Yếm hỏa quốc ba mươi hai năm trước ta làm sao quên được!" Tâm Huyết Thần Kiếm phát ra ánh sáng tím biếc, lại nhắm ngực ông ta đâm tới.
Lúc này Thác Bạt Dã với Liệt Viêm đã sớm đề phòng, nhất tề vỗ ra một chưởng, kình khí tuôn ra ào ào, lập tức hất văng thanh đoản kiếm, Tâm Huyết Thần Kiếm rơi vào bàn tay Liệt Viêm.
Liệt Viêm đưa đầu ngón tay búng nhè nhẹ lên thân đoản kiếm, tiếng phát ra ong ong như rồng ngâm, trong lòng cảm khái vô cùng, thờ dài nói: "Đồng tâm cộng huyết, đời đời kiếp kiếp. Thuần Vu cô nương, cặp thần kiếm này từ ngày luyện thành tới giờ chỉ còn sót lại có chiếc này, năm xưa Xích Đế đem thưởng cho hỏa thần, là mong ông ta sau này có thể tặng cho người mình yêu thương. Ông ta đem kiếm này tặng cho mẫu thân cô nương, thật là một tấm chân tình..."
Thuần Vu Dục trong lòng như dao cắt, chỉ cười lạnh không nói.
Lưu Sa Tiên Tử chỉ sợ thiên hạ không loạn, chẳng đoái hoài tới ánh mắt ra hiệu cầu khẩn của Thác Bạt Dã, mỉm cười nói: "Ta chỉ nghe nói lúc tình nhân ước hẹn chung thân, thường thường đem tặng vòng vàng vòng bạc, đây lại đem một đại hung khí ra tặng, thật là hiếm có. Chắc là Chúc chân thần diệu toán thần cơ, sớm đã biết có ngày hôm nay. Bội phục, bội phục!"
Quần hùng Hỏa tộc nổi giận ầm ầm, xì xào không ngớt. Liệt Viêm chỉ lờ đi coi như không nghe thấy, ngón tay búng nhẹ, thanh đoản kiếm cách không bay về trong tay Hỏa Cừu Tiên Tử. Hắn trầm giọng nói: "Thuần Vu cô nương, quả nhân với hỏa thần cùng học một thầy, nhưng ông ta tính tình cương nghị chính trực, đạm bạc khoan dung, trong tộc không chỉ có mình quả nhân ngưỡng mộ. Năm xưa sau khi Yếm hỏa quốc xảy ra chuyện, ông ta với Liệt Bích Quang Thịnh đả trở thành đối đầu như nước với lửa, lại hối hận tự trách canh cánh trong lòng. Nếu chẳng phải vì ông ta ở trong Trưởng lão hội, nhiều lần tranh luận chủ trương lấy nhu đối đãi Nam cương, lại một mình năn nỉ với bọn Hình Thiên khoan hồng nhẹ tay với Yếm hỏa quốc, thì các dân tộc Nam hoang bị giết đâu chỉ mười vạn!"
Ngừng một lát, lại trầm giọng tiếp: "Bao nhiêu năm nay, ông ta thủy chung không lấy vợ, đới với mẫu tử cô nương tự thấy hổ thẹn, càng ngày càng sâu đậm, không có lúc nào là không lo lắng cho cô nương. Mười tám năm trời ông ta đi khắp bát hoang tứ hải, thứ nhất là để dò la xem cô nương ở tại nơi nào, thứ hai là tìm tung tích của thanh Tâm Huyết Thần Kiếm còn lại, đem chôn tại mộ của mẫu thân cô nương, hoàn thành tâm nguyện..."
Khi nói xong lời cuối cùng, xoay người rút ra từ chiếc hộp sắt sau lưng Chúc Dung một thanh đoản kiếm. "Tinh" một tiếng, sắc tím lóa mắt, cùng hòa với ánh sáng từ thanh Tâm Huyết Thần Kiếm trong tay Hỏa Cừu Tiên Tử lấp la lấp lánh. Từ hình dạng đến kích thước đều giống y hệt.
Mọi người kinh ngạc vô cùng. Chẳng ai ngờ thanh thần kiếm đã thất truyền từ thời thái cổ của Hỏa tộc này cuối cùng lại về tay Chúc Dung! Mị Hồn nhìn thấy từ xa, vừa kinh ngạc lại vừa hâm mộ, không nhịn được phải sán người tới gần, những mong trông thấy rõ ràng.
Liệt Viêm bước chậm chậm lên phía trước, ấn nốt thanh đoản kiếm vào tay Hỏa Cừu Tiên Tử.
Thuần Vu Dục sắc vụt thành trắng bệch, rồi dần dần trở lại hồng hào, ngơ ngẩn nhìn hai thanh đoản kiếm, kinh ngạc, chua xót, kích động, buồn tủi... dào dạt trong lòng, hoảng hốt như trong cơn mơ, nhất thời chẳng biết phải làm sao.
Liệt Viêm nói: "Thuần Vu cô nương, thanh thần kiếm này là Chúc hỏa thần lấy ra từ trong sâu trong lòng Viêm Hỏa Sơn. Xá muội ngày đó trong lúc thâm nhập vào lòng hỏa sơn vừa khéo nhìn thấy cao cao trên vách nham thạch hơn hai trăm trượng có cắm một thanh đoản kiếm, hình dạng tương tự như Tâm Huyết Thần Kiếm trong truyền thuyết, liền báo cho thần thượng. Vì muốn lấy được thanh thần kiếm này, hỏa thần phải sáu lần mạo hiểm liều chết chui vào Viêm Hỏa Sơn, mới rút được nó ra từ trong nham thạch..."
Vẻ mặt hắn ta khẩn thiết, thanh ầm trầm trầm chân thành, Thuần Vu Dục nghe thấy tâm loạn như ma, vừa buồn tủi, vừa đau khổ, nước mắt không kìm được tuôn ra ào ào.
Trong khoảnh khắc này, nàng chẳng quan tâm tới bao nhiêu người trong cốc, cất tiếng khóc rống lên, giống như trong những giấc mơ hồi nhỏ của nàng. Trong mộng nàng thấy ánh sáng rạng ngời, hoa cỏ tốt tươi, nàng ngồi trên lưng tuấn mã, chẳng hiểu vì cớ gì lại khóc, khóc rất thương tâm. Bên cạnh nàng, mẫu thân ngoảnh đầu quay lại, khuôn mặt mỹ lệ mỉm cười rạng rỡ, miệng mấp máy như nói những lời dịu dàng nhưng nàng chẳng nghe thấy gì hết.
Cuộc đời biến đổi không ngừng xóa nhòa giấc mộng, nàng đã quên đi hết tất cả, chỉ còn nhớ được lúm đồng tiền rạng rỡ của mẫu thân, hơi thở đầy mùi hương bùn đất hoa cỏ của bà cùng với hơi thở ấm áp nhạt nhòa của phụ thân...
Vào lúc này, khuôn mặt đó vừa thân quen vừa bỡ ngỡ dần dần tan ra theo ánh nước lấp loáng cách đó mấy trượng, hệt như mộng ảo, lại như ngoài thực tại. Giọt nước mắt lăn qua trên má, rơi xuống thanh kiếm, thanh âm ấy cũng giống như lòng nàng trong khoảnh khắc vỡ vụn thành ngàn mảnh nhỏ.
Mắt thấy nàng ta ngơ ngẩn nhìn hai thanh đoản kiếm, nước mắt như châu ngọc lã chã, tất cả đều cảm thấy mủi lòng, không gian lặng lẽ, tưởng như ngàn vạn hung thú, thi quỷ đều trở thành si ngốc như tượng gỗ, thỉnh thoảng phát ra tiếng gầm gừ nho nhỏ.
Lưu Sa Tiên Tử vốn định nói thêm mấy câu móc họng nhạo báng, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng dấy lên một nỗi buồn tẻ, đột nhiên nghĩ tới mình, chuyện xưa đã chôn kín lại ùa về, cổ họng như nghẹn lại, nói chẳng ra tiếng.
Cơ Viễn Huyền ho lên một tiếng, tiến lên trước nói: "Thuần Vu cô nương, Viêm đế nói chẳng sai, chiến sự liên tiếp tại nam hoang khi xưa toàn là do Liệt Bích Quang Thịnh dấy động. Cho dù là thù nhà hay nợ nước, địch nhân của cô nương đều là Liệt Bích Quang Thịnh chứ chẳng phải Chúc hỏa thần, càng không phải là bách tính Hỏa tộc. Liệt Bích Quang Thịnh dã tâm lớn lao, một lòng thôn tính các bang để tạo bá nghiệp, chẳng cứ bất kỳ thủ đoạn nào. Nợ máu nhiều năm qua đâu phải chỉ có vay của các tộc tại Nam hoang?"
Đám người Lục Ngô vội vàng gật đầu phụ họa.
Thác Bạt Dã ôn tồn nói: "Thuần Vu cô nương, Viêm đế đương thời quang minh đại nghĩa, chăm lo cho thiên hạ, quyết đem lão tặc ra trảm không cần nể nang, thề một mất một còn với hắn. Có một đấng minh quân như vậy, ấy là phúc của Hỏa tộc, cũng là phúc khí của các tộc Nam hoang. Chỉ mong nhà nhà cùng chung một cừu địch thì đồng tâm hiệp lực, tất có thể đem lại thái bình cho thiên hạ. Việc trùng hưng Yếm hỏa quốc chẳng phải cũng có cơ hội hay sao?"
Thuần Vu Dục sắc mặt trắng bệch, mặc nhiên không nói, bị đám người mồm năm miệng mười khuyên bảo, trong lòng phiền loạn vô cùng. Đột nhiên lùi lại mấy bước, chau mày muốn nói lại thôi.
Liệt Viêm thấy vậy biết rõ tâm ý của nàng đang dao động, liền lớn tiếng nói: "Trời xanh trên đầu, đất đỏ dưới chân, Ta là Liệt Viêm lấy ngọn diệm sơn này mà phát thệ sẽ có ngày dẹp tan loạn đảng, đem lại thái bình, nếu không cùng với Yếm hỏa quốc cùng chín tộc bốn mươi tám nước vùng Nam hoang ngàn đời giao hảo, chung sống hòa bình, ắt sẽ bị địa hỏa dày vò không được siêu thoát, y như tảng đá này!"
Nói đoạn xuất hữu thủ, lăng không chụp một khối đá, liệt hỏa chân khí từ lòng bàn tay phát ra xì xì, trong khoảnh khắc tảng đá hóa thành bột vụn, rơi xuống lả tả.
Mọi người lộ vẻ kinh hãi, Thuần Vu Dục chấn động tinh thần đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt loang loáng nhìn Liệt Viêm. Chỉ thấy ông ta bình thản nhìn lại không hề chùn nhụt, ý niệm do dự trong lòng liền tiêu biến. Nàng đảo mắt giây lát rồi từ từ nói: "Cho dù ngươi không sợ trời phạt mà nghịch lại lời thề, ta cũng sẽ khiến ngươi bị độc hỏa thiêu đốt, vạn cổ công tâm, muốn sống không được, muốn chết không xong!"
Mọi người nghe thấy trong lòng mừng rỡ, lời nói của nàng ta tuy lạnh lùng ngoan độc, nhưng rõ ràng có ý mong muốn kết làm đồng minh với bọn Liệt Viêm.
Liệt Viêm, Thác Bạt Dã, Cơ Viễn Huyền ba người nhìn nhau mỉm cười, đồng thanh nói: "Nhất ngôn vi định!" Có được sự tương trợ của nam man yêu nữ thiện sử dụng độc thú này, đối với Liệt Bích Quang Thịnh coi như đã nắm chắc phần thắng lợi.
Chúc Dung thở phào một cái, sắc mặt cười cười buồn vui lẫn lộn, thân hình chợt rung động, không chịu nổi nữa ngột phệt xuống đất. Vệ sĩ Hỏa tộc ở hai bên thất kinh vội chạy lên, tụ khí vào bàn tay phong bế vết thương trên ngực ông ta.
Mị Hồn nửa như thất vọng, nửa như buồn hận, từ xa nhìn lại cất tiếng cười thảm nói: "Chúc hỏa thần, chúc mừng ông phụ tử đoàn viên, hiềm khích trước đây hóa giải hết! Hắc hắc, thật chẳng ngờ mối huyết hải thâm cừu của hàng vạn tính mệnh, lại bị một thanh đoản kiếm làm cho tiêu tán. Yếm hỏa quốc kia hơn ba mươi năm đào tạo được một quốc chủ, té ra lại là phường nhát gan như thỏ đế!"
Thuần Vu Dục sắc mặt đỏ rần, vừa xấu hổ, vừa tức giận, hắng giọng quát lên: "Lương Gia Sí! Nếu không phải năm xưa châm mồi lửa, tàn sát cướp bóc trắng trợn tại Nam hoang gây ra vô số nợ máu, thì hôm nay Hỏa tộc với các tộc nam man cớ gì lại bị cừu hận ngăn cách? Ngươi bất phân thị phi chính nghĩa, không biết hối cải. Năm xưa bị Liệt Bích Quang Thịnh hãm hại chẳng có một ai giúp đỡ! Tới ngày hôm nay còn chưa tỉnh ngộ hay sao?"
Mị Hồn mắt xanh lóe lửa giận, cười sằng sặc nói: "Con nhãi ranh dám nói càn bậy! Ngươi tưởng ta là một con a đầu ngu xuẩn nực cười, chịu theo sự sắp đặt của người khác hay sao? Mối thù sâu như biển, bất cộng đái thiên chỉ dựa vào mấy lời hoa ngôn xảo ngữ mà dẹp bỏ hay sao?"
Chợt ngừng cười, nhìn Cơ Viễn Huyền đột ngột nói: "Hoàng đế bệ hạ, trước ngươi đã cùng với chúa công lập thệ, đêm nay ta tạm thời bỏ qua cho các ngươi. Nhưng nếu ngươi quyết ý bội ước, trong vòng ba ngày chín vạn dặm Trung châu ắt biến thành địa ngục trần gian!"
Nói xong lời cuối cùng, chợt nổ "uỳnh!" một tiếng, ánh đỏ bùng lên, cả người tan biến dần đi như một làn khói. Tiếng cốt địch thê thảm quỷ dị còn vang vọng lại tưởng như bồng bềnh hư ảo, mỗi lúc một xa.
Mọi người vừa kinh ngạc, vừa giận dữ, há miệng chửi bới ầm ĩ.
Gần vạn quỷ binh gào lên kì quái, ầm ầm nhảy xuống lòng sông, sóng cuộn ào ào. Nháy mắt đã biến mất tăm mất tích.
|