Hơi nóng cuồn cuộn, tạp niệm trong đầu Thác Bạt Dã hoàn toàn tiêu biến, miệng mũi họng tưởng như có một luồng lửa nóng rát đột nhiên xông vào tới tận trong ruột, tinh thần chấn động liền vội vàng xoay chuyển Tích hỏa châu trong bụng, "Binh" một tiếng, sắc tím cuộn tỏa ra mát lạnh toàn thân; Cũng trong lúc đó chân khí trong đan điền đột nhiên chuyển động mãnh liệt, hắn vung tay phất ra, một luồng ánh sáng xanh thẫm như thanh trường đao rít gió chém tới.
Hỏa Cừu Tiên Tử hét lên thất thanh "Chậm đã!"
Tiếng hét chưa dứt đã nghe đánh "Uỳnh!", kình khí chuyển màu vàng lửa bắn tung khắp nơi, chỉ nghe thấy một tiếng gầm rú như sấm sét, lòng bàn tay Thác Bạt Dã đau rát như bị một luồng đại lực dữ dội chấn động, thân mình không tự chủ được bị hất văng ra khỏi lưng thú, va vào vách đá bên cạnh đánh huỵch một cái, cảm thấy xương cốt rã rời, lục phủ ngũ tạng đảo lộn, trong lòng kinh hãi vô cùng tự hỏi: "Con quỷ quái gì thế này?"
Mọi người ngưng thần ngó qua, chỉ thấy ráng mây cuồn cuộn, sắc hồng lóa mắt, một con hắc khuyển khổng lồ đang gườm đầu phủ phục giữa chừng không, thủ thế như sắp vồ tới, nhe nanh múa vuốt không ngừng gầm gừ trong cổ họng, một cặp mắt đỏ khé như cục than trừng trừng chiếu ra, trên cằm có một túm râu màu vàng nhạt run run lay động, dãi dớt lòng thòng, dáng vẻ hung bạo cực kỳ.
Sưởng Phù thần điểu quạt phành phạch cả ba chiếc cánh, rít lên quái dị, mắt của Hỏa Cừu Tiên Tử ngưng đầy nước, ánh mắt vừa kinh ngạc, vừa mừng rỡ, lại buồn bực giận dữ... thay đổi liên tục, tinh thần run rẩy, chợt hạ giọng kêu: "Như Ý! Như Ý!" Chẳng hiểu có phải là do xuân độc phát tác hay không mà thanh âm trở nên rất uyển chuyển dịu dàng.
Tai con hắc khuyển khổng lồ kia thoáng vẫy vẫy, nó đột nhiên quay lại ngó trừng trừng vào nàng, cái đuôi xù đỏ rực phất lên giống như quầng lửa cháy hừng hực, gầm gừ liên hồi.
Thác Bạt Dã ngạc nhiên vô cùng, lẽ nào con quái thú này đúng là do nàng ta nuôi dưỡng? Trong đầu chợt lóe sáng, giật mình thầm nghĩ: Con yêu thú này nhất định là Họa Đấu, thần thú của Yếm hỏa quốc chứ không sai!
Họa Đấu nguyên là một trong thập đại hung thú của Đại hoang từ chín trăm năm trước, một thân bao gồm cả trống mái, hung dữ vô địch. Sau bị Xích Đế thu phục thuần hóa đem tặng cho Yếm hỏa quốc chủ trở thành thần thú trấn quốc, sinh sôi nảy nở cho tới ngày nay. Hàng chục năm trước, Liệt Bích Quang Thịnh bảy lần chinh phạt nam hoang, Tứ đại Họa Đấu của Yếm hỏa quốc bị Liệt Bích Quang Thịnh, Hình Thiên, Ngô Hồi mỗi người giết chết một con, còn lại một con hộ vệ Thuần Vu Nhu chạy vào thâm sơn, về sau không rõ đi đâu. Không ngờ rằng nó lại ở trong Bì Mẫu Địa Khâu này.
Họa Đấu bị thuần hóa từ chín trăm năm trước, tính hung bạo hoang dã sớm đã kém xa tổ tông, nhưng bằng vào một đòn vừa rồi có thể thấy yêu thú này tuy không bằng Xích Viêm Kim Nghê hay San Hô Độc Giác Thú nhưng cũng chẳng chênh lệch bao nhiêu. Chắc là do nó ở tại nơi thần bí như Bì Mẫu Địa Khâu này mười tám năm hấp thụ liệt hỏa, ăn độc thú mà hung tính đại tăng.
Nghe thấy Hỏa Cừu Tiên Tử không ngừng kêu gọi dịu dàng, tính hung hăng của con Họa Đấu dần dần tan biến, lắc đầu trừng mắt gầm gừ như sấm, chiếc đuôi lửa từ từ thu lại rồi lại đột nhiên phất ra, có vẻ như nghi ngờ phân vân.
Bị con yêu thú này tập kích, ba người ngược lại thoát được ảo giác của dâm hương. Lưu Sa Tiên Tử trấn định nét mặt, vẻ hồng nhuận từ từ tiêu tán cười lên khanh khách: "Mụ yêu tinh tỉnh lại đi, mụ càng già càng xấu, nó nhận không ra mụ đâu..."
Tiếng cười chưa dứt, Họa Đấu đột nhiên ngoảnh đầu nó nàng gầm lên ầm ầm, hơi nóng xộc đến, "Hực", Một ngọn lửa xanh lè xẹt ra, so với hỏa kình lúc nãy còn mạnh hơn ít cũng gấp ba lần.
Na Kỳ thú bay vọt lên không, quạt cánh phành phạch, bất chấp hỏa kình cuồn cuộn, nó rít lên một tiếng chói tai húc thẳng vào cái miệng đang mở hoác như chậu máu của Họa Đấu, "Bình" một tiếng rung chuyển, ba chiếc sừng trên đầu đã dũng mãnh đâm vào hàm trên của yêu thú, rồi từ từ ghìm nó xuống.
"Dừng lại!" Thuần Vu Dục vừa kinh vừa giận, giọng thương tiếc vô cùng, hét lên: "Tiểu yêu tinh, nếu dám đả thương nó, ta sẽ cho ngươi chết không có đất chôn!" Xong tay đưa sáo mèo lên thổi ra tiếng u u.
Họa Đấu đang đau đớn gầm rú xoay chuyển vòng vòng, nghe thấy tiếng sáo, liệt hỏa xanh lét từ trong cổ họng phun ra hừng hực thiêu đốt Na Kỳ thú, chiếc đuôi lửa thuận thế quét tới, ầm ầm đánh vào bụng của kì thú, tức thì khiến thân hình nó bị hất văng sang bên, bắn tóe máu xanh.
Lưu Sa Tiên Tử giận dữ, trợn mắt cười nói: "Mụ yêu tinh, để coi xem con tiểu cẩu của ngươi hay Na Kỳ thú của ta lợi hại!" đoạn đưa Ngọc Hủy giác lên thổi, từ mắt của Na Kỳ thú rực lên ánh sáng xanh biếc, quạt cánh bay vù vù, từ đuôi đột nhiên bật ra một cây độc châm dài bốn thước, bích quang chớp chớp.
Thác Bạt Dã nhảy lên không, lăng người ra giữa hai nàng kêu lên: "Hai vị tiên tử, dừng tay! Đại địch trước mắt lại tàn sát lẫn nhau, chẳng phải để cho Công Tôn Anh Hầu kia cười nhạo hay sao? Có ân oán gì, đợi tới lúc ra khỏi Bì Mẫu Địa Khâu rồi mới tính..."
Chợt nghe sau lưng có tiếng rống long trời, khí nóng cuồn cuộn, Họa Đấu đang gầm thét vồ đến, cái đuôi lửa nháy mắt đã quét tới đầu hắn.
Trong tiếng la hoảng của cả hai nàng, Thác Bạt Dã xoay người vọt lên, mạo hiểm xuyên qua quầng lửa rừng rực, đảo người hạ xuống lưng yêu thú. Mặc kệ nó lồng lộn điên cuồng, vặn vẹo xoay chuyển, hai chân thủy chung vẫn quặp chặt vào mạng sườn của Họa Đấu, một chút cũng không rời.
Họa Đấu không làm sao được, đột nhiên ngẩng đầu rống lên giận dữ. "Uỳnh!" Toàn thân lửa bốc ngùn ngụt, trông như một quả cầu lửa xanh lè khổng lồ, lưỡi lửa hừng hực bốc cao hàng chục trượng, đám thảo mộc trên vách đá tức thì bị đốt thành tro bụi.
Hai nàng thở hổn hển, vội vàng cưỡi thú tránh ra phía sau.
Thác Bạt Dã có Tích hỏa châu hộ thể nên chẳng hề e sợ, miệng niệm Tâm Tâm Tương Ấn Quyết cảm ứng hồn phách của yêu thú. Xa xa nhìn lại, sắc tím từ đan điền xoay chuyển vù vù trông như con tằm nhả tơ đóng kén xung quanh người hắn, bốn bề lưỡi lửa múa loạn, nhưng thủy chung chẳng thể nào thâm nhập vào được
"Tích hỏa châu!" Hỏa Cừu Tiên Tử sắc mặt biến đổi, lòng dạ đột nhiên như chùng xuống, chẳng biết là giận dữ hay buồn khổ.
Họa Đấu thần thú khi chết đi, toàn thân bốc cháy cả xương cốt, tàn dư còn lại chính là Tích hỏa châu. Suốt chín trăm năm nay cũng chỉ có không quá sáu viên, là một trong ba loại chí bảo của Yếm hỏa quốc. Năm đó loạn chiến, chỉ còn lại hai viên, không ngờ viên thất lạc kia lại lưu lạc vào bụng gã tiểu tử này.
Lúc đó bên dưới, dòng khí nóng lạnh càng lúc càng mạnh, sương trắng mây hồng bốc lên trên cuồn cuộn, rực rỡ kỳ ảo, kèm theo là những tiếng "uỳnh uỳnh". Vách đá, địa khâu chớp mắt bị sương mù mờ ảo che phủ ba người, xoay chuyển trong không trung lờ mờ chẳng rõ, nhanh tới mức xòe bàn tay ra đã chẳng còn trông thấy ngón nữa.
Hai con xích luyện xà tại hai tai Lưu Sa Tiên Tử đột nhiên từ từ cuộn lại, nhắm phía dưới tai phun phì phì, nàng giật mình chợt kêu lên: "Thác Bạt tiểu tử, địa hỏa sắp phun rồi, mau ẩn vào kẽ đá..."
Tiếng kêu chưa dứt, chỉ nghe "Uỳnh" một tiếng, mây sương mù mịt, đất trời nghiêng ngả, ngàn vạn quầng sáng đỏ rực bắn tung lên trời, bốn phía chuyển màu như máu.
Thác Bạt Dã giật mình, quét mắt nhìn qua, chỉ thấy vách đá nơi góc hẹp của Địa Hác chợt phát ra hồng quang cuồn cuộn, như sóng cồn phun ào ào lên trên, chẳng đợi cho hắn kịp trấn tĩnh, khối lửa nóng chảy đồng tan thiết đột nhiên trào ra rát mặt, nháy mắt đã nuốt chửng hắn vào bên trong!
Tiếng vang vọng ầm ầm kinh thiên động địa, lưỡi lửa đỏ khé từ trong các khe nứt của Bì Mẫu Địa Khâu tuôn trào ra cao hàng chục trượng.
Mọi người kinh hoảng, hàng ngàn cặp mắt không ngừng chăm chú nhìn vào quầng sáng đỏ ối của Quỷ ảnh châu, sự khẩn trương trong lòng như muốn theo cổ vọt cả ra ngoài.
Thần châu lửng lơ trong không trung chấn động ong ong, một lát sau lại phát ra một quầng ánh đỏ chói mắt.
Sở Phù Lệ Diệp đột nhiên nhắm chặt hai mắt, nín thở thầm khấn vái: "Hàn Hoang đại thần trên cao linh thiêng phù hộ bảo vệ cho Thác Bạt thái tử bình yên, Sở Phù Lệ Diệp ta nguyện ý hàng năm..." Vốn định nói "nguyện ý hàng năm sẽ tế trời trăm nghìn súc vật", nhưng nghĩ lại ân đức của Thác Bạt Dã đã cứu tính mạng hàng chục vạn người tám tộc ở Hàn Hoang, chả lẽ chỉ đáng "trăm nghìn súc vật hay sao"?
Suy nghĩ chớp qua, trong nhất thời chẳng tìm được vật tế gì phù hợp để thề thốt. Khuôn mặt liền lộ vẻ hốt hoảng, tâm trạng rối bời, đột nhiên nghiến răng khấn tiếp: "... Sở Phù Lệ Diệp ta nguyện ý hàng năm đến bầu bạn với các vị đại thần linh, cả đời không xuất giá, đến chết mới thôi!"
Khấn còn chưa xong, chợt nghe mọi người hoan hô vang dội, nàng hé mắt ngó ra chỉ thấy trong ánh sáng của Quỷ ảnh châu, Thác Bạt Dã cưỡi Họa Đấu nhảy vọt lên, thản nhiên như không, tâm hôn tức thì sung sướng vô cùng, vừa mừng vừa sợ nghĩ thầm: "Đa tạ các vị đại thần linh Hàn Hoang đã phù hộ!"
Nhưng nhớ tới lời thề thốt thật lòng, từ nay trở đi một mình cô độc, chẳng còn nửa phần cơ hội kết hợp với người ấy nữa, lòng lại đau như cắt, kế đó lại cảm thấy có một niềm vui không thể diễn tả. Ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn bóng hình trong quầng sáng mờ ảo, mặt mũi nóng bừng, nước từ khóe mắt rung rinh suýt nữa thì chảy dài.
Mắt thấy lửa cháy quá mạnh nhưng ba người Thác Bạt Dã, Thuần Vu Dục, Lưu Sa Tiên Tử vẫn bình yên, đám Liệt Viêm, Chúc Dung, Bạt Tự Hán không khỏi mừng rỡ, Cơ Viễn Huyền cười nhẹ: "Thác Bạt huynh đệ có Tích hỏa châu hộ thân, lại có hai vị tiên tử hỗ trợ, địa hỏa với hung thú kia làm sao mà hại hắn được. Chúng ta cứ tạm thời án binh bất động, đợi nghe ngóng tình hình trong Bì Mẫu Địa Khâu rồi tính tiếp..."
Đằng xa chợt truyền tới một hồi kèn hiều, ngoảnh đầu trông qua thấy mây đen tầng tầng lớp lớp che phủ vạn dặm, té ra là hàng ngàn phi kỵ quân đang ào ào bay tới. Lá cờ trong nắng đón gió sớm tung bay phần phật, chính là Ứng Long chân thần của Thổ tộc tự thân đem Dương Hư Phi Thú Quân kéo đến.
Cũng đúng lúc đó, phía tây nam khói bụi cuồn cuộn, kèn trống vang lừng, cờ vàng, cờ trắng, cờ đen lẫn lộn chi chít. Nguyên là liên quân của Thổ tộc, Kim tộc cùng với quân Ô Lan Ti Mã của Nam Thủy tộc đã tới. Đếm qua cũng phải đến năm vạn quân.
Chúng nhân reo hò ầm ĩ, sẵn sàng xung trận. Với sức mạnh này, cho dù Công Tôn Anh Hầu có đem hết cương thi quỷ binh, độc thú hung cầm ra thì cũng chẳng có gì đáng sợ.
Cơ Viễn Huyền khóe miệng khẽ cười, ánh mắt loang loáng, gió lớn thổi qua khiến áo bào bay phần phật, cái bóng đổ dài xuống thảm có phía sau, lay động như một áng phù vân hư ảo.