Sau khi địa hỏa tuôn trào, mây mù tan hết, lộ ra khoảng trời trong xanh, cảnh vật bên trong Địa Hác tức thì sáng rọi, tất cả đều có thể nhìn được rõ ràng.
Lúc này mới thấy cả dãy Địa Khâu nguy nga hiểm trở, kéo dài từ bắc tới nam hơn mười dặm, đỉnh cao chót vót, quái thạch lởm chởm, có vách đá đỏ rực như lửa, có vách lại đen tuyền như than, có vách trắng toát như tuyết, tưởng như hội đủ các loại kỳ sơn quái thạch ở Cửu Châu Đại hoang vào đây.
Khắp núi đâu đâu cũng thấy kỳ hoa dị thảo, bằng vào kiến thức của bọn Thác Bạt Dã ba người cũng chỉ nhận ra được hơn trăm loại. Phóng mắt nhìn thấy một dải mơn mởn, xanh tươi thì như mây như sóng; đỏ thắm thì như gấm như vóc; ngoài ra các màu vàng, cam, lam, tím... hòa lẫn bảy sắc rực rỡ tuyệt vời như cầu vồng. Tưởng như đâu đó trên không có một thùng màu khổng lồ đã đổ tràn hết xuống Địa Khâu này.
Đặc biết nhất là những vách đá vừa bị liệt hỏa thiêu đốt đen sì, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện những mảng xanh mới tinh, y như có loải rêu nào đó đồng loạt mọc lên nhanh chóng tràn lan, càng lúc càng dài, thoắt cái đã mọc lên dày đặc um tùm xao động trong gió. Tốc độ cực nhanh, giống như được chứng kiến cảnh "nháy mắt nở hoa" ở trên Linh Sơn vậy.
Thác Bạt Dã lúc này quyết tâm thu phục Họa Đấu, chú tâm mặc niệm pháp quyết, từng bước cảm ứng, không được nhìn thấy cảnh kì diệu vừa rồi. Ngược lại Lưu Sa Tiên Tử với Hỏa Cừu Tiên Tử hai nàng cưỡi thú bay vòng vòng, quan sát cẩn thận, dường như đang tìm kiếm vật gì đó.
Tại các rặng núi trong Địa Hác, quái thú gầm rống, hung cầm kêu rít, âm thanh hỗn loạn khiến cho tai ba người ong ong, bực bội khôn tả.
Trên lưng chừng một ngọn núi hiểm trở gần đó, hàng chục con cự điểu đầu người đuôi hổ đang treo ngược người dày đặc những cây tùng mọc ra từ vách đá, nghe thấy tiếng sáo mèo của Thuần Vu Dục vội vàng quạt cánh phành phạch bay đến chỗ nàng, trong con mắt xanh lè lộ rõ vẻ hung hăng, lưỡi như lưỡi rắn ngo ngoe, hình dạng nanh ác vô cùng.
Lưu Sa Tiên Tử phất tay cười nói: "Trời tạo nghiệp chướng còn có thể vượt qua, tự tạo nghiệp chướng thì không thể sống nổi. Mụ yêu tinh, tiếng sáo mèo của ngươi đã dẫn dụ Hổ Vỹ Nhân Điêu đến rồi kìa. Mười tám năm qua mà vẫn còn chưa quên."
Hỏa Cừu Tiên Tử cau mày, cười lạnh một tiếng, tiếp tục thổi vào ống sáo, thanh âm đột nhiên biến thành gấp gáp ác liệt.
Đám cử điểu đầu người kia chẳng hề sợ hãi, ngược lại còn lộ vẻ giận dữ, giang rộng hai cánh, đuôi hổ vểnh cao, đột nhiên nhắm phía nàng lao xuống như chớp, trong miệng phun độc hỏa phun ra phì phì.
Lúc tới khoảng ngoài chục trượng, ánh sáng chợt lóe lên, hai con quái điểu đi đầu bỗng nổ "Bình" một cái, tưởng như bị một quả hỏa đạn vô hình nào đó bắn trúng.
Ngay lập tức toàn thân chúng bốc cháy đùng đùng. Kế sau đó những con đằng sau cũng đồng loạt bốc lửa, kêu gào thảm thiết, vỗ cánh loạn xạ bay loạn đập vào vách núi rơi xuống lộp độp.
Từ trong hõm núi, đột nhiên có tiếng của Công Tôn Anh Hầu cười lớn: "Hay cho một chiêu "Vô Hình Tam Muội Hỏa"! Thuần Vu công chúa cách biệt mười tám năm mà nàng vẫn nhiệt tình như lửa, thật là vạn hạnh!" Ngừng một lát, lại cười tiếp: "Quý khách đến nhà, ta thân làm chủ nhân, lẽ nào lại không thổi một khúc nghênh tân để trợ hứng chứ?"
Dứt lời liền nghe thấy một tràng tiếng tiêu nổi lên, thanh thoát thư nhã, như cây tùng xanh đón gió, trăng rọi suối trong.
Mấy rặng núi trong Địa Khâu đột nhiên phát ra tiếng của ngàn vạnh hung cầm, tùy theo nhịp điệu của tiếng tiêu mà bay lượn khắp trời, kêu rít phụ họa, trong khoảnh khắc y như mây đen lan tỏa, bay ào ào đến vây quanh ba người.
Thạc Bạt Dã trong lòng kinh hãi, hắn ta tinh thông âm luật, lại hiểu biết tâm pháp ngự thú, chỉ nghe âm điệu của tiếng tiêu thôi cũng biết Công Tôn Anh Hầu so với bọn Chúc Dung, Bách Lý Xuân Thu quyết không thua sút.
Sát cơ trong ánh mắt Lưu Sa Tiên Tử bùng phát mãnh liệt, nhướng mày cười lên khanh khách: "Đã biết quý khách đến nhà lại không tới tiếp đón, trốn chui trốn nhủi như vậy thì gọi gì là chủ nhân nữa?" Kẻ địch trước mắt khiến nàng chẳng còn để ý châm chọc Thuần Vu Dục, giơ cao Ngọc Hủy Giác lên thổi.
Hỏa Cừu Tiên Tử hai má ửng đỏ, chỉ cười lạnh không nói, tiếng sáo mèo càng lúc càng gấp, hòa âm với Ngọc Hủy Giác thê lương quỷ dị.
Đám hung điểu đang lao xuống hoặc bị Vô Hình Tam Muội Hỏa đánh trúng bốc lửa phừng phừng kêu la thảm thiết; Hoặc bị tiếng sáo mèo, hủy giác chấn động phát điên, va đập loạn xạ với những con phía sau thành một đám.
Tiếng cốt tiêu (tiêu làm bằng xương) vẫn thủy chung không nhanh không chậm, vẫn du dương như thường, nó mỏng manh len lỏi giữa những âm thanh cao vút gấp gáp của sáo mèo với hủy giác, kèm theo nhịp điệu ấy là một mị lực kì dị khôn tả. Thác Bạt Dã nghe thấy cảm giác trái tim không tự chủ được đập lên thình thịch, niệm lực rã rời.
Mới hơi phân tâm một chút, Họa Đấu đã gầm rú lên ầm ầm, nhảy nhót điên cuồng, suýt nữa đã hất văng hắn khỏi lưng. Hắn liền vội vàng ngưng thần tập trung niệm lực đẩy toàn bộ tiếng tiêu ra khỏi đầu.
Công Tôn Anh Hầu ẩn dật trong Địa Khâu hàng chục năm, suốt ngày chỉ lấy hung độc, trùng cổ, điểu thú kia làm vui, đối với tâm tính bọn chúng gã hiểu rõ như lòng bàn tay. Nói về vai vế thì đám cao thủ ngự thú như Vũ Sư Thiếp, Lưu Sa Tiên Tử, Thuần Vu Dục đều chỉ là đệ tử của hắn. Cây tiêu cốt kia lại được chế tạo từ xương của Địa Hỏa Kỳ Lân hung thú thời tối cổ, khi thổi lên có thể khiến cho vạn cầm sợ hãi, muôn thú phủ phục.
Toàn bộ đám hung cầm nối tiếp nhau rít lên oang oang, nghe điếc cả tai, từ bốn phương tám hướng kìn kịt lao tới chẳng còn nhìn thấy gì nữa.
Tiếng sáo mèo, hủy giác dần dần đều bị tiếng tiêu áp chế, Sắc mặt của Lưu Sa Tiên Tử với Hỏa Cừu Tiên Tử càng lúc càng trắng bệch, mồ hôi túa ra, hai tay bắt đầu run run, trong lòng kinh hãi vô cùng.
Suốt bao năm qua, hai nàng khổ luyện pháp môn ngự thú cổ độc, cũng chỉ vì ngày hôm nay. Nếu là đơn đả độc đấu chắc chắn chẳng phải là đối thủ của lão, do vậy hai nàng mới vứt bỏ hiềm khích khi trước mà liên thủ chiến đấu. Nhưng không ngờ tu vi của Công Tôn Anh Hầu đã gia tăng kịch liệt, hơn cả trong tưởng tượng rất xa, chỉ trong giây lát là có thể cùng hai nàng phân ra thắng bại.
Xung quanh cánh đập loạn xạ, gió tanh ào ào, xác chết máu me của đám hung điểu bắn tung tóe, đập vào cương khí hộ thể của ba người vang lên những tiếng "binh, binh" không ngớt, khí quang chấn động. Máu bắn lên loang lổ cả vách đá, khiến người ta nhìn thấy phải kinh tâm động phách.
Hai nàng gắng gượng cầm cự, tiếng sáo mèo, hủy giác cứ nhỏ dần, nhịp điệu hơi hỗn loạn, mấy lần suýt nữa đã bị tiếng tiêu xâm nhập. Chỉ sơ ý một chút là phòng tuyến sụp đổ hoàn toàn, vạn kiếp bất phục.
Thác Bạt Dã kinh hãi, vốn tính sau khi thu phục Họa Đấu sẽ lấy San Hô Địch (sáo san hô) dốc toàn lực phản kích, mắt thấy tình thế nguy cấp, đành phải mạo hiểm phân tâm ra làm hai việc vậy.
Hắn rút cây San hô địch ra, ngưng thần nâng sáo lên, lại nghe tiếng sáo mèo đột nhiên thay đổi, Hỏa Cừu Tiên Tử "ọe" ra một bụm máu lớn, thân hình loạng choạng, suýt nữa rơi khỏi lưng Sưởng Phù thần điểu.
Thác Bạt Dã vội vàng vận khí thổi sáo, tiếng sáo vụt ngân cáo vút, tức thì đẩy bạt tiếng tiêu xuống. Lưu Sa Tiên Tử tranh thủ hít vào một hơi, sắc mặt dần trở lại hồng hào, không dám nghĩ nhiều liền tiêp tục tập trung thổi hủy giác.
Tiếng cốt tiêu đột nhiên biến đổi, gấp gáp quỷ dị, hung cầm xung quanh kêu lên quang quác lượn vòng, nhắm chỗ Hỏa Cừu Tiên Tử mà lao xuống.
Sưởng Phù thần điểu quạt cánh veo veo, phun ra một quầng lửa đỏ, bắn thẳng vào một con Hổ Vỹ Nhân Điểu phía trước đốt nó thành tro bụi, nhưng thế đơn lực lẻ, nháy mắt đã bị bầy quái điểu như sóng dữ vây kín, tiếng "binh, binh" liên tiếp, thân hình nó đã bị xả thành ngàn mảnh, Thuận Vu Dục bị đánhg văng như con diều đứt dây bay tuốt về phía sau.
Lòng Thác Bạt Dã chợt chùng xuống, những muốn khoanh tay mặc kệ, nhưng nghe thấy thần thú Họa Đấu bên dưới đột nhiên gầm rú điên cuồng, bất chấp tất cả tự động lao tới, lửa phun ào ào, chiếc đuôi lửa quét ngang tức thì đánh cho bầy chim máu thịt tung tóe dạt ra bốn phía.
Trong thời khắc sinh tử, nó chợt nhận ra chủ cũ của mình, thoát khỏi sự khống chế của tiếng cốt tiêu.
Thác Bạt Dã vừa kinh ngạc, vừa mừng rỡ nói: "Hảo súc sinh, không uổng công chủ nhân ngươi yêu thương!" Đao khí từ tay trái bay ra, giết quang cả bầy hung điểu, cuốn lấy Hỏa Cừu Tiên Tử kéo vào trong lòng.
Thuần Vu Dục kinh mạch thương tổn, sắc mặt trắng bệch, nhất thời chẳng thể cử động, khóe miệng vẫn còn có nét cười, nhẹ nhàng nhìn đám lông đen trên lưng của Họa Đấu, kêu lên nho nhỏ: "Như Ý, Như Ý..." buồn vui lẫn lộn, nước mắt không kìm được tuôn rơi lã chã.
Họa Đấu ngoái đầu gầm lên, hai con mắt đỏ khé không ngờ cũng ngấn ngấn làn sương mờ long lanh, dịu dàng nhìn những ngón tay của nàng, cái lưỡi dài lúc lắc, cái đuôi lửa vẫy vẫy rất thân mật.
Lúc này ma chướng đã giải trừ, người với thú tâm ý liên thông, uy lực đại tăng. Họa Đấu thần thú toàn thân bốc lửa phừng phừng, tiếng gầm như sấm sét, tùy theo ý niệm của Thác Bạt Dã vọt lên tả xung hữu đột, tung hoành ngang dọc như hổ vào bầy dê, thế không thể cản. Đám hung cầm lao tới người liền bị luồng lửa phát ra trên thân nó cuốn lấy, tức thì hóa thành chim lửa kêu gào thảm thiết.
Thác Bạt Dã vốn có Tích hỏa châu hộ thể, ôm lấy Thuần Vu Dục ngồi giữa quầng lửa không tổn hại một sợi tóc, ảnh lửa hắt lên lẫm liệt như thiên thần. Tiếng sáo sắc nhọn kỳ ảo, hòa với tiếng Ngọc Hủy Giác tấu lên như phá không rẽ mây, vấn vít lấy tiếng cốt địch nhất thời không phân cao thấp.
Hỏa Cừu Tiên Tử điều tức giây lát, chân khí dịch chuyển thông suốt, nghe thấy tiếng sáo với tiếng hủy giác hợp tấu, trong lòng cũng ngứa ngáy liền đưa sáo mèo lên thổi. Họa Đấu gầm lên phụ họa.
Thác Bạt Dã tâm không tạp niệm, toàn lực thổi lên "Kim Thạch Liệt Lãng Khúc", tiếng sáo đang ngân lên cao vút, bỗng lại như cuồng triều dạt bờ, gió cuộn mây tàn. Đột nhiên lại nổ bung ra một tiếng như sét đánh ầm ầm, San Hô Độc Giác Thú phá không vọt lên.
Hung cầm hoảng hốt tán loạn quang quác.
Chỉ trong nháy mắt, ba con đại hung thú Họa Đấu, San Hô Độc Giác Thú và Na Kỳ thú đồng loạt trổ thần uy, giết cho vạn điểu tan tác, máu thịt tung tóe.
Công Tôn Anh Hầu tuy được liệt vào Đại hoang thập thần, hung uy cái thế, nhưng muốn một mình đối kháng với tam đại ngự thú cao thủ đương thời thì quyết chẳng có khả năng.
Chỉ nghe thấy hắn cười khành khạch nói: "Lễ nhạc đã xong, mời quý khách vào. Nếu ba vị tìm không thấy đường vào, thì không thể uống chén rượu mừng cho ta với Vũ Sư quốc chủ rồi."
Tiếng tiêu đột ngột biến mất, vạn cầm cũng tản mát.