Man Hoang Ký
Quyển 01: Côn bằng
Tác giả: Thụ Hạ Dã Hồ
Chương 13: Địa Hỏa Hung Thú (4)
Dịch:Dẹp Lép
Nguồn :Vô Tranh Hà-NMQ
"Giỏi cho mụ yêu tinh mặt dày cãi bay cãi biến!" Lưu Sa Tiên Tử bực tức cành hông, cười lên khanh khách: "Cũng được! Để một lúc nữa Công Tôn Anh Hầu lấy Long nữ làm vợ rồi, ngươi tha hồ mà tự nuốt lấy cơn ghen vào bụng..."
Thác Bạt Dã nghe hai nàng đấu khẩu mà tâm loạn như ma, tâm trung nhìn qua quả nhiên thấy nền đá trước mộ phần thấp thoáng có mấy vết lõm, chắc là do có người quỳ bái nhiều năm mà thành. Lòng nghĩ: "Chỉ cần có thể cứu Vũ Sư tỷ tỷ ra, cho dù bái lạy hết người trong thiên hạ cũng chẳng sao!" Máu nóng bốc lên liền rảo bước lên trước dập đầu binh binh liên tiếp chín cái.
Hai nàng cùng giật mình, không ngờ hắn ta chẳng nói chẳng rằng lại chịu quỳ lạy phụ thân của kẻ đại thù. Lưu Sa Tiên Tử trong lòng cảm thấy chua xót khôn tả, đồng thời cũng có cảm giác dịu dàng thương cảm.
Thác Bạt Dã khấu đầu xong chín cái, chỉ nghe thấy "Uỳnh!" một tiếng, núi long đất lở, tuyết đọng văng loạn xạ, từ giữa mộ đá đột nhiên phát ra ánh đỏ khé, rồi vụt xông ra một quầng lửa phừng phừng cao tới trăm trượng.
Ba người thở hổn hà hổn hển, tà áo bay phần phật. suýt nữa bị kình khí quét trúng lảo đảo không vững. Na Kỳ thú và Họa Đấu gầm lên dữ tợn, nửa như hưng phấn, nửa như sợ hãi.
Một lát sau ánh lửa thu lại, tuyết bay phất phơ, trên núi lại khôi phục vẻ yên tĩnh vốn có. Căn mộ đá kia đã mở ra một cái hang cao tới một trượng, rộng nửa trượng, ánh đỏ phát ra hiu hắt, trông giống như một con hung thú ngồi chồm hỗm ở đó, mở toác cái miệng đỏ hoét như muốn nuốt chửng người ta.
Thác Bạt Dã lúc này chẳng còn úy kị điều gì, cho dù biết rõ bên dưới là đầm rồng hang cọp, núi đao biển lửa chăng nữa cũng cứ liều lĩnh xông tới. Lòng đã quyết như vậy nên cứ ngang nhiên rảo bước tiến vào trong mộ.
Hơi nóng phả rát mặt khiến miệng lưỡi khô khốc. Một con đường lát đá dài và hẹp ngoằn ngoèo dẫn xuống, trên vách trần đá khảm một cái Long Thạch Tiên Đăng phát ra ánh sáng màu tím sẫm le lói, lẩn quẩn có mùi hương kỳ dị, không gian tịch mịch vô cùng quỷ dị.
Lưu Sa Tiên Tử kêu lên: "Thác Bạt tiểu tử, chú ý dẵm phải cổ trùng!" Nàng sợ hắn có gì sơ suất liền dẫn Na Kỳ thú đi theo ngay phía sau.
Vừa mới đi vào sau lưng đã nghe đánh "Bình!" một tiếng, cửa mộ đã đóng sập lại. Lưu Sa Tiên Tử kinh hãi cảm giác không ổn, ngoái đầu nhìn lại, bóng hình Hỏa Cừu Tiên Tử đã biến đi đâu? Vừa tức vừa giận, la lên thất thanh: "Hóng bét! Trúng kế của mụ yêu tinh rồi!"
Nói chưa dứt lời, một trận gió nóng hầm hập đã quạt vào mặt, ánh đèn chao động lúc sáng lúc tối, bên tai chỉ nghe tiếng Công Tôn Anh Hầu cười ông ổng chấn động: "Tiểu yêu tinh, giờ mới biết là trúng kế có muộn quá không? Mười sáu năm trước ta đã cảnh báo ngươi rồi, ta muốn ngươi phải chôn thân tại đáy cốc, muôn đời không siêu thoát!"
Quỷ ảnh châu phát ra ánh sáng huyền ảo, hiện rõ vẻ tức tối ân hận của Thác Bạt Dã và Lưu Sa Tiên Tử. Quần hùng các tộc tuy chỉ nhìn được mà không nghe được, nhưng qua thần sắc có thể đoán ra đại khái, nhất thời giận dữ vô cùng, liên tiếp há miệng thóa mạ ầm ĩ, hối hận vì đã cả tin vào Thuần Vu Dục.
Vài vị du hiệp Hỏa tộc nóng tính thấy nam man yêu nữ giảo hoạt thì nổi giận đùng đùng chửi kẻ bội tín bất nghĩa, liền bị mấy người bên cạnh huých khuỷu tay làm hiệu, chợt nhớ ra Hỏa Thần còn ở đó liền đem mấy lời thóa mạ tổ tông định nói nuốt trở lại trong bụng.
Chúc Dung sắc mặt trắng bệch tới thê thảm chẳng nói được lời nào. Vốn là sau đêm hôm qua, thấy tình phụ tử với mối hận nước nhà của nàng đang dần dần nguôi ngoai, không ngờ đó chỉ là do con gái mình muốn báo thù riêng đã cấu kết với Công Tôn Anh Hầu thắt ra một cái bẫy thòng lọng. Trong lòng đau khổ vô cùng chẳng cách nào diễn tả ra được, chỉ trong giây lát cảm tưởng lão già đi tới mười tuổi.
Liệt Viêm tâm tình u ám, cao giọng nói: "Hỏa tộc, mối cừu hận với nam man hàng chục năm nay quá thâm sâu, làm sao có thể nhất thời hóa giải. Xin mọi người đừng trách cứ Thuần Vu công chúa nữa. Việc gấp trước mắt là phải nhanh chóng nghĩ ra phương pháp cứu Long thần thái tử cùng Lưu Sa Tiên Tử ra, rồi sẽ tiếp tục thảo phạt Công Tôn Anh Hầu giải cứu Long phi."
Mọi người đều hưởng ứng. Đám dũng sĩ Hàn Hoang quốc khí tức đầy bụng, căm giận vô cùng liền vội vàng nhảy lên chiến mã nhắm hướng Bì Mẫu Địa Khâu chạy tới.
Đúng lúc đó chợt nghe tiếng cốt tiêu thổi lên cao vút, thê thảm thấu trời, trên không trung của Bì Mẫu Địa Khâu đột nhiên xuất hiện một đám hung cầm phi thú đen đặc, gầm rú điên cuồng, cuồn cuộn như mây kéo tới quần hùng.
Cũng ngay lúc đó tiếng sáo mèo nổi lên dặt dìu, cả mặt đất chấn động ầm ầm không ngớt tưởng như có thiên binh vạn mã đang chạy tới nơi này.
Phi thú quân đang lượn trên không đồng loạt la hoảng, vội vàng kêu lên: "Bệ hạ, phía nam kéo đến rất nhiều hung thú nam hoang!"
Cơ Viễn Huyền rút thiên lý kính nhìn về phương nam, chỉ thấy khói bụi cuồn cuộn dâng lên như thủy triều, thấp thoáng nghe thấy tiếng thú gầm rống như tiếng sóng, càng lúc càng lớn. Ước tính sơ bộ ít nhất cũng phải hàng vạn con hung thú. Chạy lên trước nhất dĩ nhiên là đám yêu thú Trường Hữu Mi Hầu cùng Hợp Dũ.
Mọi người kinh hoảng, đột nhiên tỉnh ngộ. Hỏa Cừu Tiên Tử sử dụng bầy thú này chắc chắn không phải là để giao chiến với quỷ binh của Công Tôn Anh Hầu, mà chính là vòng ra phía sau tập kích quân cứu viện của các tộc, tạo ra trận thế bao vây. Tất cả đều kinh hãi giận dữ, thóa mạ ầm ĩ, rút đao bật cung quyết tử chiến cùng đám yêu thú kia.
Cơ Viễn Huyền cưỡi Kỳ Lân ba chân lao vọt lên không, cất giọng nói: "Các bộ nghe lệnh! Phi thú quân bay về phương bắc Bì Mẫu Địa Khâu đánh úp bầy yêu cầm đang tới; Thú kỵ quân bày trận tam giác, bảo vệ du hiệp các tộc, nếu không có hiệu lệnh không được tự tiện xuất kích!"
Đại quân Thổ tộc đồng thanh hô ứng, thanh thế như sấm sét.
Chỉ nháy mắt, tám ngàn phi thú quân đã vọt lên trời, chia thành ba lớp, bày trận thế ngay trên không trung. Ba vạn thú kỵ binh của Thổ tộc cờ bay phấp phới, tất cả tự bố trí thành trận thế hình tam giác tiếng lên phía trước, xoay mặt ra ngoài không hề xuất động, khí thế sừng sững.
Sĩ khí quần hùng bốc cao ngùn ngụt, đều theo sử chỉ huy của thủ lĩnh các tộc, bày ra trận thế trên mặt đất nghênh địch. Reo hò ầm ầm, kèn trống vang lừng, tình thế vô cùng khẩn trương.
Gió thổi phần phật, Chúc Dung cưỡi song long đứng giữa không trung, nghe tiếng sáo mèo du dương uyển chuyển trong lòng đau buồn vô hạn như bị dao cứa. Không ngờ ba mươi năm hối hận cầu khẩn mà vẫn không tránh khỏi cảnh cha con đối đầu trên sa trường.
Nhưng tới giờ này phút này, dù cho y có ngàn vạn nỗi lòng cũng chẳng còn cách nào lựa chọn. Y liền lấy từ trong lòng ra Xích Long Cốt Địch (sáo làm bằng xương Xích Long), hướng về phía bầy thú gần nhất mà thổi lên.
Hung cầm cuốn tới, vạn thú xông qua, một phía nam một phía bắc nhanh chóng áp sát quần hùng.
Chỉ còn cách trận thế khoảng bốn dặm, đột nghe tiếng cốt tiêu im bặt, sáo mèo cũng biến mất, bầy thú gầm rú điên cuồng vội vàng dừng lại. Yêu cầm đầy trời từ từ bốc lên cao, chao liệng không ngừng.
Chỉ nghe tiếng Công Tôn Anh Hầu cười khành khạch nói: "Hôm nay là ngày đại hỷ của Công Tôn mỗ, các vị hà tất ba lần bảy lượt ép mỗ đại khai sát giới. Oan có đầu nợ có chủ, thù oán giữa mỗ với Thác Bạt tiểu tử liên quan gì tới các ngươi? Nếu ngoan ngoãn ngồi một bên coi nhiệt náo, mỗ bảo đảm các ngươi trường thọ trăm tuổi; Còn nếu vượt quá giới hạn tự tìm lấy đường chết thì cũng sẽ cho các ngươi toại nguyện!"
"Uỳnh! Uỳnh!" Phía bắc của bình nguyên chợt ánh lửa rực trời, vọt lên cao hàng chục trượng, cuồn cuộn như con xích long lượn từ đông sang tây chia cắt quần hùng với Bì Mẫu Địa Khâu.
Cũng tại lúc đó, Bì Mẫu lại phát khởi hào quang rực rỡ, chớp chớp trên không tạo lên một ảnh ảo khổng lồ. Chỉ thấy một nam một nữ đứng tại nơi con đường hẹp quanh co, đang ra sức đánh ầm ầm vào vách mộ đá, dĩ nhiên đó là hình ảnh của Thác Bạt Dã và Lưu Sa Tiên Tử.
Mọi người kinh hãi, đều không tự chủ được mà nín thở chăm chú nhìn lên, trong lòng thầm cầu khẩn cho bọn họ có thể phá được vách đá thoát ra...
(*) Lời người dịch: Chỗ ngày có lẽ Hỏa Cừu Tiên Tử chơi chữ, núi tên là Chỉ Nam Sơn, còn có nghĩa là núi hướng về phương nam. Câu này ý nói sau mười tám năm chấn động, Bì Mẫu Địa Khâu đã xoay chuyển Chỉ Nam Sơn hướng về phía bắc. Chữ "chỉ bắc sơn" chỉ có nghĩa là hướng về phương bắc chứ không phải tên một ngọn núi khác, cũng không phải là đổi tên từ Chỉ Nam Sơn thành Chỉ Bắc Sơn
|