Trong cơn hoảng hốt chợt nghe tiếng cười điên cuồng của Công Tôn Anh Hầu vang vọng như sấm, Lòng Thác Bạt Dã chấn động kịch liệt, thần trí lập tức tỉnh táo, cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ vội lật tay đẩy Lưu Sa Tiên Tử ra, đoạn truyền chân khí vào trong người nàng, trầm giọng gọi: "Tiên tử! Tiên tử! Chúng ta đã trúng phải dâm cổ của tên lão tặc ấy rồi!"
Gọi liền mấy tiếng, Lưu sa tiên tử mới khẽ run người, cặp mắt mơ mơ màng màng dần nhận biết xung quanh, nhớ tới những chuyện vừa rồi, nàng "Á!" lên một tiếng, khuôn mặt tròn xinh đẹp đỏ lựng vừa xấu hổ vừa tức giận hét lên: "Công Tôn cẩu tặc, ngươi tự xưng là Đại hoang thập thần, nhưng lại dùng xuân cổ hạ đẳng như vậy, thật đáng xấu hổ!"
Công Tôn Anh Hầu cười ha hả nói: "Dục từ tình mà bùng cháy, tình lại do tâm sinh ra. Tình cổ chứ không phải là xuân trùng, việc gì ta phải xấu hổ chứ? Nếu không phải các ngươi đã có tình ý với nhau thì làm sao có thể thân thiết ngọt ngào đến như vậy, ôm nhau chặt đến như vậy?"
Thác Bạt Dã lửa giận bừng bừng, đứng dậy hét to: "Vô sỉ! Nếu có bản lĩnh thì ngươi trực tiếp đến mà chém mà giết, cớ sao cứ ẩn nấp ám toán, bày chuyện nhiêu khê làm chi!"
Chân khí trong đan điền của hắn vừa dâng lên, lập tức hắn lại cảm thấy lửa tình ngùn ngụt cháy, khó mà kìm lại được, nhìn khuôn mặt tròn xinh đẹp mĩ miều của Lưu Sa Tiên Tử, cổ họng muốn phát ra tiếng rên rỉ, vội vàng quay đầu ra chỗ khác.
Công Tôn Anh hầu đột nhiên cười to: "Trực tiếp giết các ngươi ư? Đâu có chuyện dễ dàng như vậy? Ta muốn để các ngươi phải chịu khổ nhục, sống cũng không được mà chết cũng không xong!"
Âm thanh vừa dứt, dưới đáy hoả hồ rộ lên những tiếng "ầm ầm" liên tiếp, trước mắt Thác Bạt Dã đỏ rực một màu, lửa bùng bùng cháy, toàn bộ nền bát quái đã bị luồng lửa xanh tía nuốt chửng. Hắn cố kéo Lạc Cơ Nhã vào trong lòng, dùng chân khí ngăn ngọn lửa.
Dù có Tích hoả châu hộ thể nhưng luồng nhiệt kình này sức như bài sơn đảo hải, khắp đầu, mặt, quần áo, tóc tai, da dẻ... đều như khô cong trong khoảnh khắc, môi miệng nứt nẻ, lửa tình trong cơ thể theo đó càng dâng cao, càng nóng càng mạnh, ý thức lại dần dần trở nên mơ hồ.
Nhìn mĩ nhân xinh đẹp đầy sức sống ở trong lòng, Thác Bạt Dã tâm tình lay động, mấy lần không kiềm chế được định cúi xuống thân mật, nhưng khi hai người vừa chạm môi vào nhau thì lập tức chấn động như điện giật, cùng nhích ra ngoài, mặt đỏ tía tai, không dám nhìn nhau nữa. Trong lòng vủa tức giận, xấu hổ, vừa bi hận, ảo não... như bị lửa thiêu đốt, dục vọng nổi lên lại phải cố kìm xuống, thầm xỉ vả không ngớt.
Càng như vậy, tiếng cười của Công Tôn Anh Hầu càng lộ rõ vẻ đắc ý .
Na Kỳ thú chợt rống lên kỳ lạ, giang đôi cánh khổng lồ, lao về phía tiếng cười, nhưng chỉ như mò trăng đáy nước, liên tiếp mười mấy lần mà vẫn không chịu thua, mấy lần suýt bị Thanh Minh Tử Hoả thiêu cháy, đánh quay về đậu bên cạnh hai người, giương cánh dập lửa, liên tục kêu lên "Na thất na thất" đầy thảm thiết.
Thác bạt dã định thần kiểm tra nội thể chợt kinh nộ vô cùng. Đến lúc này hắn mới phát hiện ra trong tim, gan, huyết mạch của mình không biết từ bao giờ đã có chứa hàng ngàn con ô tàm nhỏ xíu, càng dùng chân khí để ép nó ra thì ngược lại chúng lại càng bám chặt vào, tốc độ sinh sản lại càng nhanh hơn, khiến cho mạch máu của hắn phình to ra, tình mê ý loạn.
Ở cách đấy một đoạn, Lưu Sa Tiên Tử ngồi xếp bằng bất động, mặt đỏ lựng, mồ hôi đầm đìa, hai mắt nhắm nghiền, đang cố gắng niệm "Khu cổ pháp quyết", hy vọng có thể chiến thắng được chúng.
Cho dù nàng đã từng ngao du khắp Đại hoang kỳ sơn, biết hết các loài độc cổ trong thiên hạ, trong nhất thời cũng không nhận rõ được những con cổ trùng ở trong cơ thể mình là loại gì, càng thêm khó chịu!
Chỉ nghe Công Tôn Anh Hầu đột nhiên cười nói: "Thiên lôi với địa hỏa, hải thệ cùng sơn minh, đủ âm dương thủy hỏa, đất trời lẽ tương sinh.Tiểu tiện nhân, ngươi đã đi theo lão tặc Thần Nông bao nhiêu năm, ngay đến "Sơn Hải Thần Trùng cũng không biết hay sao? Đời người thật ngắn ngủi, chỉ lo tranh giành sống chết, chi bằng hãy tận hưởng ái tình thì hơn..."
Nghe đến bốn chữ "Sơn Hải Thần Trùng", mặt Lưu sa tiên tử biến sắc trắng bệch, mắt mở trừng trừng, nghiến răng gằn giọng nói: "Hoá ra là như vậy! Thảo nào ngươi lại muốn giam chúng ta vào trong Âm Dương Minh Hoả Hồ này! Đồ cẩu...cẩu tặc..." Đôi môi của nàng cứ mấy máy mà không thốt ra lời. Nàng liếc nhìn Thác Bạt Dã, hai má đột nhiên lại đỏ bừng như say rượu, hai mắt long lanh rưng rưng lệ, nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt liền tuôn rơi.
Thác Bạt Dã suy nghĩ trong đầu, lòng chợt chùng xuống, nhớ lại trong Đại hoang kinh của Thần Nông có viết: ở Tây hải có một loài tằm biển, sinh trưởng ở vùng cực lạnh, tơ của nó nhả ra có thể bắt được cả cá kình khổng lồ. Trai gái cùng ăn loài tằm này thì không những có thể kéo dài tuổi thọ và còn có thể thuỷ chung trọn đời đến chết không lìa xa nhau. Cho nên loài tằm biển đó được gọi là "Hải thệ".
Ngoài ra, ở Nam Hải Tiên Sơn, trên "Hoả thiêu đảo", còn có một loài quái trùng, hình thù của nó giống như một thai nhi nhỏ xíu, sinh trưởng trong dung nham của núi lửa. Nam nữ cùng ăn nhất định sống với nhau đến đầu bạc răng long, con cháu đầy đàn, cho nên lại gọi là "Sơn minh"
Chín trăm năm trước, yêu nữ của Hoả tộc là Xích Yên La vì ái mộ Mộc tộc trưởng lão Sở Liên Thành, nhưng bị từ chối. Trong cơn ghen giận nàng đã đem "Hải thệ" và "Sơn minh" hai loài thần trùng nuôi cùng với nhau sinh ra một loài kì cổ, cho chúng xâm nhập vào trong cơ thể Sở Liên Thành, cuối cùng hai người đã hoà hợp mà thành đôi, cùng hưởng ái tình. Không ngờ loài tình cổ này yêu quỷ mãnh liệt, hai người vừa mới bắt đầu đã không cách nào khống chế được nó, cuối cùng bị tơ tằm chúng nhả ra quấn chặt lấy nội tạng ngạt thở mà chết.
Loài "Sơn Hải Thần Trùng" này chỉ ở trong hoàn cảnh cực nóng hoặc cực lạnh thì mới có thể phá vỡ vỏ trứng hoá thành con ngài. Trứng của nó vào trong cơ thể người thì lập tức sinh sôi rất nhanh, đẻ ra ngàn vạn ấu trùng, kích thích nam nữ giao tình hoà hợp, đến chết mới thôi. Vì vậy nó cũng được gọi là"Tuẫn Tình Trùng".
Hiệu lực mãnh liệt của tình cổ này thiên hạ chưa từng có, mà hậu quả sau khi trúng độc càng thảm liệt khôn tả. Sau khi Xích Yên La chết, bí phương tình cổ này ngay lập tức thất truyền. Đại hoang cũng hiếm có nơi nào lại có hai loại khí tượng cực nóng cực lạnh, để cho tàn dư của loài cổ trùng này sống sót.
Ai ngờ chín trăm năm sau, cuối cùng lại được Công Tôn Anh Hầu phối hợp thành công trong Bì Mẫu Địa Khâu, lại vừa thích hợp có nơi nóng lạnh lưỡng cực, thuỷ hoả tương hỗ, chính là chỗ Âm Dương Minh Hoả Hồ này.
Tuy Lưu Sa Tiên Tử thông hiểu ngàn loài trùng cổ, trừ được vạn độc, nhưng lúc này gặp phải "Sơn Hải Thần Trùng", cuối cùng cũng tránh không nổi.
Công Tôn Anh Hầu đắc ý vô cùng, cười ha hả nói: "Tiểu tiện nhân, ta nuôi hàng vạn con "Hải thệ sơn minh" ở trong thạch quan vốn là để cho ngươi và lão tăc Thần Nông từ từ sử dụng. Ai ngờ lão tặc ấy mệnh bạc vô phúc, đành nhường cho tên tiểu tử Thác Bạt vậy. Đêm nay ta và Vũ Sư ái phi âm dương giao hoà, các ngươi cũng cùng nhau động phòng hoa chúc, vậy là khắp nơi đều hỉ hả, bốn bể đều vui, sung sướng vô cùng!"
Nghe tiếng "bốn bể đều vui", Thác Bạt Dã đột nhiên nhớ lại lúc trước ở bên ngoài Bì Mẫu Địa Khâu, nhìn thấy trên không trung có ảo ảnh, lòng chợt kinh hãi, tức thì thấu hiểu dụng tâm hiểm ác của hắn! Trong lòng vô cùng căm phẫn, muốn chửi to lên một tiếng mà cổ họng như có lửa thiêu đốt, khó chịu vô cùng.
Lúc này Thanh Minh Tử Hoả càng ngày càng mãnh liệt, bốn phía đỏ rực, không thể nhìn rõ cái gì nữa, duy chỉ có chiếc quan tài đá vẫn phát ánh sáng xanh biếc huyền hoặc, mờ ảo, Thác Bạt Dã truyền âm nói: "Tiên tử, chúng ta hãy vào trong thạch quan đi!"
Lưu Sa Tiên Tử tức thì hai má đỏ bừng, nhưng ngay lập tức hiểu ý của hắn, trong cơn hoảng loạn, xấu hổ, bực tức, thoáng còn có chút thất vọng.
Tên cẩu tặc Công Tôn Anh Hầu càng muốn bọn họ chịu nhục, họ lại càng không cho hắn được như ý. Chiếc quan tài đá đó có thể an nhiên tồn tại ở trong cái Âm Dương Minh Hoả Hồ này, ắt phải có điều gì thần diệu, ẩn ở trong chiếc quan tài đá này không chỉ có thể khiến cho tên cẩu tặc ấy không thể nhìn thấy bọn họ, mà còn giúp ngăn Thanh Minh Tử Hoả, giảm bớt hiệu lực phát tác của "Sơn Hải Thần Trùng". Lưu Sa Tiên Tử liền gật đầu chấp thuận, đoạn phong ấn Na Kỳ thú, rồi cùng Thác Bạt Dã nhảy vào trong thạch quan. Chợt nghe tiếng Công Tôn Anh Hầu "Ồ" lên một tiếng, dường như ngoài ý muốn của hắn, cười nói: "Khéo quá! Khéo quá! Hai vị muốn cùng chui vào quan để điên oanh đảo phượng chăng?"
Hai người không thèm để ý, kề vai nằm xuống, rồi kéo nắp quan lên.
Có rất nhiều lỗ khí ở trên vách quan tài đá, lửa vẫn có thể cháy xuyên vào trong nhưng so với biển lửa hừng hực bên ngoài vẫn còn tốt hơn nhiều.
Nhưng khi vừa vào trong thạch quan, Thác Bạt Dã lập tức hối hận. Da thịt hai người kề sát vào nhau, nghe rõ từng hơi thở, lại nằm trong không gian chật hẹp cứ như cả thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ, sinh sinh tử tử đều không có ai can thiệp được... Mới nghĩ như vậy, lửa tình trong đan điền lại bùng lên, khiến cho dục vọng của hắn như phát cuồng.
Quét mắt ngó sang thấy Lưu Sa Tiên Tử hai mắt nhắm chặt, hai hàng mi rung nhẹ. Toàn thân ướt đẫm mồ hôi, chảy ròng ròng trên da thịt thành giọt long lanh, ngực phập phồng theo nhịp thở.
Tim Thác Bạt Dã đập thình thịch, lập tức loại trừ tạp niệm, quay đầu không dám nhìn nàng, tập trung niệm "Tích hoả chân quyết".
Ngược lại Lưu Sa Tiên Tử lòng rối như tơ vò, ý niệm phập phù. Xích luyện xà cuộn thành một cục, toàn thân rung bần bận trên tai nàng, giống như đang xúi bẩy dụ dỗ. Mấy lần nàng hé khe mắt nhìn sang khuôn mặt tuấn tú của Thác Bạt Dã, nhưng lần nào mặt mũi tai, tới toàn thân cũng đều nóng bừng cả lên.
Đột nhiên trong đầu lại loé lên một ý nghĩ kỳ quái, dục từ tình mà phát, tình thì lại do tâm sinh ra, trong tận đáy lòng nàng liệu có thật là có cảm tình khó nói với tên tiểu tử này hay không? Hay đơn thuần chỉ là do hắn ta với người ấy có duyên phận sinh tử mà mình yêu lây sang hắn?"
Nghĩ đến điều này, trước mắt lại loé lên vẻ mặt cười hiền từ tinh tú của thần nông, nhịp tim đang gấp đột nhiên như dãn hẳn ra, cảm giác đau dớn, bi thương, cay đắng, phẫn nộ... như dao cứa trong lòng, tức thì thần trí đang mê loạn của nàng chợt bừng tỉnh.
Đột nhiên mở bừng hai mắt, miệng thở hổn hển, nước mắt chảy xuống môi. Nàng cảm thấy cái vị ấy giống hệt cái vị của Cửu Thái Kết (quả quýt chín màu) vào một sớm cuối thu hai mươi mốt năm trước...
Trong nháy mắt, sức nóng mãnh liệt của địa hoả cùng với dục tình đều hoàn toàn lắng xuống.
Chợt nghĩ ra một chuyện, nàng hít vào một hơi, cười ha ha nói: "Tiểu tình lang, ngươi chẳng phải vẫn muốn biết chuyện giữa ta và người ấy hay sao? Hôm nay ta sẽ nói cho ngươi biết!"
Thác Bạt Dã trong cơn mơ hồ nghe thấy, hơi ngây ra một lúc, rồi mới chợt hiểu ra "người ấy" mà nàng nói chính là Thần Nông. Hắn liền minh bạch ý tứ của nàng: "Phải rồi, Hải Thệ Sơn Minh là tình cổ, chỉ khi chúng ta đặt suy nghĩ vào tình cảm của đối phương, trong lòng ắt thanh thản trở lại, có lẽ sẽ chế ngự hết được dục tình." Tinh thần liền phấn chấn gật đầu đáp ứng.
Lưu sa tiên tử nói: "Ngươi có biết tên Công Tôn cẩu tặc là thế nào của ta không?" Rồi không chờ hắn trả lời, nàng cười lạnh một tiếng nói tiếp: "Hắn chính là anh họ của ta." Thác Bát Dã vô cùng bất ngờ "A!" lên một tiếng.