Trong Dương Cực cung, màn đỏ giăng che lả lướt, ánh nến sáng rực như ban ngày, quang cảnh ngập tràn hỷ khí. Giữa cung có đặt một án bằng ngọc thạch, trên án để một chiếc lăng kính ba mặt bằng đồng, chiếu ánh sáng xanh rực rỡ, các bức ảnh hắt vào ba mặt tường, nhảy múa sống động như thật.
Trên mặt kính thứ nhất, có hình vạn thú cùng lao chạy, bầy chim bay loạn trên không, đang kịch chiến cùng anh hùng các tộc. Mặt đất chấn động nứt toác, liệt hỏa phun ra liên tục, không ngừng nuốt chửng cả mãnh thú lẫn các chiến binh, chiến trường vô cùng thảm liệt.
Trên mặt kính thứ hai, lửa cháy rừng rực hỗn loạn, giữa làn khói biếc thấp thoáng có một chiếc quan tài bằng đá màu xanh lục, bên trong ẩn hiện hai bóng người đang nằm.
Trên mặt kính thứ ba chiếu sáng rõ khuôn mặt kiều diễm của Vũ Sư Thiếp.
Nàng đầu đội mũ phượng, ngồi nghiêng nghiêng bên ngọc án, toàn thân kinh mạch đều bị phong bế, không thể cục cựa được, khuôn mặt khẽ ngẩng, nước mắt tràn mi, ánh mắt không hề chớp nhìn thẳng vào tấm kính thứ hai, miệng mỉm cười, trong lòng vừa buồn bã vừa sợ hãi, lại vừa giận dữ, khổ sở... Các cảm xúc này thay phiên nhau dấy lên mãnh liệt, tựa như vạn kiếm cùng đâm, như lửa đốt tâm can nàng.
Công tôn anh hầu đứng chắp tay ở một bên, khuôn mặt anh tuấn lợt lạt dưới ánh nến, phảng phất chút màu hồng đầy yêu dị, hai tròng mắt lấp lánh, thể hiện thần sắc vừa sung sướng vừa khoái trá, cất tiếng cười nói: "Đêm động phòng hoa chúc, cùng gối tựa vai kề trong quan tài, để ta xem thử người trong mộng của nàng còn có thể kiên trì được bao lâu nữa!"
Dứt lời, cúi thấp đầu, nhẹ nhàng cất tiếng ôn nhu nói:"Hảo muội tử, hôm nay là ngày đại hỉ của chúng ta, từ nay về sau chỉ được nghĩ tới ta mà thôi, biết đâu chừng nể mối ân tình phu thê ta sẽ đại phát từ bi mà thả Thác Bạt tiểu tử ra..."
Vũ sư thiếp biết tính tình ngoan độc của y, y nhắc đến những lời này nhằm cố ý sỉ nhục nàng, khiến nàng vứt bỏ tôn nghiêm, cầu khẩn lấy lòng y rồi sau đó lại thi triển thủ đoạn ngoan độc hành hạ Thác Bạt, nhằm báo cừu cho thỏa ý. Nàng càng tỏ ra thương tâm buồn khổ, thì y càng được thể đắc ý, khoái lạc.
Nghĩ đoạn, nàng mặc cho y hết lời khuyến dụ, chỉ khẽ mỉm cười không nói, trong đầu thì căng óc suy nghĩ xem làm cách nào thoát thân và giải cứu Thác Bạt Dã.
Chợt nghe "kẹt" một tiếng, một man nữ y phục sặc sỡ đẩy cửa bước vào, nhìn qua Vũ sư thiếp, ánh mắt như vầng trăng cong tức thì hiện rõ vẻ đố kỵ giận dữ, lạnh lùng nói:"Cá đều đã mắc câu rồi, còn giữ lại mồi câu làm gì nữa? Chẳng lẽ ngươi còn muốn cùng nàng ta động phòng hay sao?"
Không ngờ lại là Hỏa Cừu Tiên Tử, kẻ đã nhiều năm rồi không gặp.
Công Tôn Anh Hầu cất tiếng cười vang, ôm lấy Hỏa cừu vào trong lòng, thản nhiên nói: "Ta có được nương tử xinh đẹp như hoa như ngọc này, còn muốn con tiện nhân xấu xí này sao? Lưu giữ ả lại bất quá chỉ là để hí lộng tên Thác Bạt tiểu tặc mà thôi. Đợi tới lúc tên tiểu tặc và tiểu yêu tinh cũng đều mất mạng, tiện thể ta bồi táng ả theo chúng luôn."
Vũ Sư Thiếp nghe y tính toán ngoan độc mà lại nói ra hời hợt như không, trong lòng oán giận vô cùng, khanh khách cười nói:"Thuần vu muội tử, muội cùng hắn quen biết nhau mười tám mười chín năm trời, chẳng lẽ không biết được con người hắn thực sự như thế nào hay sao? Nếu luận về bạc tình phụ nghĩa, máu lạnh tráo trở, thiên hạ chắc không có ai qua nổi hắn. Hôm nay cùng nhau tay ấp gối kề, ngày mai đã biến ra cái xác nằm trong quan..."
Hỏa Cừu Tiên Tử trầm mặt xuống quát: "Câm miệng!" Lại ngước nhìn Công Tôn Anh Hầu, lạnh lùng nói: "Ngày đó ta phí bao công lao, chịu bao gian khổ mới giải thoát cho hắn từ trong Âm Dương Minh Hỏa Hồ ra, hắn đã từng lập thệ nay còn nhớ hay chăng?"
Công Tôn Anh Hầu cười nói: "Dĩ nhiên là nhớ. Ta phát thệ rằng đời này kiếp này chỉ vĩnh viễn yêu một mình nàng, chỉ nghe lời một mình nàng, tuyệt không hề thương tổn đến nàng chút nào. Nếu như phản bội thì trời tru diệt, vĩnh viễn không được siêu sinh"
Vũ Sư Thiếp nghe mà phát lạnh, nàng vốn băng tuyết thông minh, vừa nãy khi mới nhìn thấy qua tấm lăng kính ba mặt bằng đồng cảnh Hỏa cừu tiên tử dụ hai người Thác Bạt Dã tiến vào Thần Hồ sơn, vốn đã đoán định nam man yêu nữ này tất phải có liên hệ bí mật trọng đại với Công tôn anh hầu, quả nhiên bây giờ đã được chứng thực.
Khắp thiên hạ, người có khả năng đưa Công Tôn Anh Hầu giam vào Âm Dương Minh Hỏa Hồ, chỉ sợ duy có một mình Thần Nông đế mà thôi. Cũng khó trách hắn hao phí tâm cơ đẩy Thác Bạt Dã vào Thần Hồ để báo cừu tuyết hận. Chỉ là bằng vào chân khí, pháp lực của Hỏa Cừu Tiên Tử sao có khả năng khai mở phong ấn của Thần nông? Nàng cảm thấy bên trong nhất định còn ẩn giấu huyền cơ.
Hỏa Cừu Tiên Tử lạnh lùng nhìn vào mắt của Công Tôn Anh Hầu, như muốn xuyên thấu tâm can y, hai mắt chợt đỏ hoe, vung tay buông dằn từng tiếng: "Ngày đó hắn phát thệ, có nói rằng chỉ cần ra khỏi Thần Hồ, sẽ nguyện ý đưa "Hỗn độn hoàn" cho ta bảo quản để biểu lộ chân tâm, không bao giờ phụ bạc. Hỗn độn hoàn đâu?"
Công Tôn Anh Hầu biến sắc, cười ha hả nói: "Lời ta đã nói ra thì có khi nào phải hối hận? "Thiên chi sơ, vạn vật hỗn độn", giữa ta với nàng cũng như một khối hỗn độn liên kết mật thiết không thể phân chia". Dứt lời, trong tay xuất hiện một hoàn ngọc thạch màu vàng chanh, phát xuất hào quang lóng lánh, đeo vào cổ tay của Thuần Vu Dục.
Vũ sư thiếp thất thanh kêu "A" một tiếng, trong lòng vừa kinh hãi vừa giận dữ, tâm thần ớn lạnh.
Hỗn Độn Thần Thú chính là đệ nhất hung thú thái cổ của Thổ tộc, cùng Côn Ngư của Thủy tộc, Kim Bằng điểu của Hỏa tộc được gọi là "Tam Đại Hung Ma". Hàng ngàn năm trước đây, tam đại hung thú này tàn sát khắp cửu châu, phá rách cả trời, hồng thủy liên miên.
Đại Thần Nữ Oa lấy đá vá trời, ngũ sắc thạch còn dư đem chế luyện thần binh, cùng tam thú chiến đấu 7 ngày 7 đêm, cuối cùng phong ấn trấn phục được tất cả bọn chúng. Thần khí để thu phục Hỗn Độn Thần Thú chính là Hỗn Độn Hoàn.
Ai ngờ đến ngày hôm nay, thái cổ thần khí đó lại rơi vào trong tay của Công Tôn Anh Hầu! Một khi Hỗn Độn Yêu Thú được hắn giải phong ấn, thì Đại Hoang sẽ phong vũ tiêu điều, không biết phải chịu kiếp nạn đến thế nào nữa.
Hỏa Cừu Tiên Tử vuốt nhẹ ngọc hoàn, liếc Vũ Sư Thiếp một cái như thị uy, mặt hoa lại tươi tắn, khẽ lao vào lòng Công Tôn Anh Hầu, ôn nhu nói: "Công Tôn đại ca, chỉ cần hắn vĩnh viễn giữ lời thề, thiếp sẽ vì hắn dù có phải chịu bao đau đớn, bao khổ lụy cũng không sợ."
Công Tôn Anh Hầu ánh mắt lấp loáng, nhìn vào cảnh tượng trên mặt lăng kính đồng, khóe miệng lộ xuất nụ cười đáng sợ, cao ngạo nói: "Nàng yên tâm, thiên hạ ngày nay, còn ai dám chống lại ta? Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Cho dù là Liệt Bích Quang Thịnh hay là Chúc Dung, Hình Thiên, ta muốn toàn bộ trên dưới hỏa tộc đều phải quỳ trước mặt ta và nàng mà xưng thần!"
Bên trong Âm Dương Minh Hỏa Hồ lửa cháy rừng rực, hai người bọn Thác Bạt Dã nằm yên trong quan tài, ý thủ đan điền, không hề cử động.
Lưu Sa Tiên Tử tiếp tục nói: "Tiện nhân kia sợ quá sắc mặt trắng bệch, vừa định hô lên kêu cứu, liền bị Công Tôn Anh Hầu phong tỏa kinh mạch, đem qua để trước mặt ta. Thấy tên tiện nhân đó cùng với Vệ Chấp kinh hãi bò lê bò càng trên mặt đất run như cầy sấy, ta còn đang khóc mà cũng không nhịn được phải bật cười lên."
"Công tôn anh hầu cúi xuống, đưa đao cho ta, cười ha hả hỏi ta có muốn tự tay giết chết hai cừu nhân không? Ta tiếp lấy đao, cả người phát run, bước đến trước mặt tiện nhân đó, nhớ đến lúc mẹ con ta mấy năm nay chịu bao loại khổ sở, tâm tình như lửa thiêu đốt, một đao lập tức chém xuống, máu tươi phun ra đầy mặt nóng hổi."
"Tiện nhân đó há miệng kêu không thành tiếng, cả người run cầm cập, nước mắt ròng ròng, thần sắc tỏ ra vẻ thống khổ, sợ hãi, cầu khẩn. Trong lòng ta vô cùng vui sướng, lấy ngón tay thấm máu tươi ở miệng vết thương nơi ngực ả đưa lên miệng nếm, cảm giác tanh tanh ngòn ngọt hơn tất cả các món ngon mà ta từng nếm qua. Đó là lần báo thù đầu tiên của ta, tư vị đó chẳng thể nào quên được..."
Thác Bạt Dã vừa cảm thấy kinh ngạc, vừa buồn bã xen lẫn với chút bất nhẫn. Nhưng chợt nghĩ lại nếu như bản thân mình đối mặt với bọn cừu địch vô sỉ Song Đầu Lão Tổ, Công Tôn Anh Hầu, Thủy Bá Thiên Ngô chắc cũng không thể nhân từ được.
Lưu Sa Tiên Tử nhắm hờ mắt lại, khóe miệng nở nụ cười, chừng như đang hồi tưởng lại tình cảnh đó, ôn nhu nói: "Ta liên tiếp đâm vào bụng, bắp đùi, hai chân, hai tay ả mười mấy đao, lại đâm hơn mười đao vào mặt, rồi mới đâm vào tim ả, nhìn thấy máu huyết ả chảy ròng ròng trên mặt đất, thân người co giật liên hồi, sau nửa ngày mới tắt thở, trong lòng lại vừa hoan hỉ lại vừa hoảng hốt, tựa như đang ở trong một giấc mộng".
“Công Tôn Anh Hầu cười ha hả khẽ vỗ đầu ta, khích lệ ta rằng, đối với cừu địch nên để cho hắn sống không bằng chết. Vì vậy ta theo lời hắn nói, cắt đứt toàn bộ gân tay gân chân của Vệ Chấp, chọc mù mắt, cắt lưỡi hắn, xẻo từng đao từng đao một đến lúc chết mới thôi.... Ài, đáng tiếc là hắn không chịu nổi, mới được nửa chừng thì đã đoạn khí"
"Lúc đó ở phía sau nhà lửa cháy rừng rực, tất cả chúng nhân đều chạy đi cứu hỏa, không ai thèm đi cứu đứa tiện chủng Thủy tộc như ta. Công Tôn Anh Hầu hỏi ta có muốn đi theo hắn học cổ độc pháp thuật hay không, có thể làm cho tất cả những kẻ đáng ghét khốn khổ cầu sống không được cầu chết không xong? Khi ấy với ta hắn là đại anh hùng từ trời cao phái xuống cứu giúp ta, nên không hề do dự mà vui vẻ đồng ý ngay. Hắc hắc, vậy mà ta không hề biết ta chẳng qua chỉ là công cụ cho hắn báo cừu tuyết hận".
Thác Bạt Dã rùng mình, nhịn không được thốt: "Công Tôn Anh Hầu không phải là... không phải là cháu của Công Tôn Trường An sao? Vậy vì sao hắn lại báo cừu vào người nhà?"
Lưu sa tiên tử cười lạnh nói:"Công Tôn Trường Thái lúc bấy giờ là đại trưởng lão quyền uy lớn nhất thổ tộc, thậm chí trong tộc còn có lời đồn rằng tới ngôi vị hoàng đế cũng sẽ được truyền cho lão. Lão tặc Công Tôn Trường An này ngoài mặt biểu lộ tình thâm nghĩa trọng với đại ca, bên trong thì đố kỵ thống hận lão vô cùng, từng giờ từng khắc đều muốn giành lấy địa vị của lão"
"Năm ấy xảy ra vụ việc của Ba Mẫu, Công Tôn Trường An nhân dịp đó mà phát động. Sau cùng Công Tôn Trường Thái bị trục xuất đến Bì Mẫu Khâu, thế nhưng lão tặc vẫn chưa giải được mối hận, ba lần bảy lượt bày mưu thiết kế hãm hại, ta năm đó niên kỷ tuy nhỏ nhưng cũng nghe thấy ít nhiều."
"Vào một ngày xuân năm đó, Công Tôn Trường Thái cùng Ba Mẫu hạ sinh một hài tử tên là Công Tôn Thanh Dương. Công Tôn Trường An mượn cớ chúc mừng để gọi ông ta ra, lại cố ý để lộ tin tức cho cừu địch Thủy tộc biết. Kết quả là Công Tôn Trường Thái vừa đến chân núi Chân Lăng liền bị cao thủ Thủy tộc thuộc tiên cấp phục kích, cuối cùng tan xương nát thịt..."
Thác Bạt Dã trong lòng bỗng có cảm giác ảm đạm khó tả, lại nghĩ đến Hoàng đế. Chỉ vì tranh quyền đoạt lợi mà các tộc hiển quý cốt nhục tương tàn, bằng hữu phản bội nhau thật nhiều vô số kể. Quyền vị vinh hoa chẳng qua cũng chỉ là hoa trong gương trăng dưới nước, vậy mà thế nhân suốt đời cứ trầm mê lưu luyến, không thể dứt bỏ, thật đáng than tiếc!
Những mong sẽ đến một ngày các tộc đại hoang cùng nhau chung sống hòa bình, không có chút dã tâm tư lợi nào. Người người tương thân tương ái, tự do khoái hoạt, giống như ở Thận Lâu Thành. Đến ngày đó, bản thân không còn câu thúc, cùng Vũ Sư thiếp má tựa vai kề, lãng tích thiên nhai. Nghĩ đến Long nữ, không cầm lòng được hô hấp bỗng trở nên khó khăn, toàn thân nóng rực như thiêu đốt.
Lưu sa tiên tử tiếp tục nói:"Ta giết chết được Vệ Chấp với tên tiện nhân đó, tâm ý khoái hoạt không sao tả xiết. Lại một lòng muốn học cổ thuật, liền theo Công Tôn Anh Hầu trở về Bì Mẫu Khâu. Sau khi vừa đến nơi này, chỉ thấy khắp nơi đầy rẫy chướng khí, hung thú độc trùng, cho dù xảy chân dẵm lên hoa cỏ cũng có thể trúng độc nguy hiểm tới tính mạng. Ta nhanh chóng ngã bạo bệnh, chỉ còn thoi thóp thở".
"Trấp Huyền Thanh lão yêu nữ làm bộ quan tâm săn sóc cho ta, mỗi ngày đều sắc thuốc cho ta uống. Ta thấy lão dáng vẻ đoan trang nhân từ, lại đối xử với ta vạn phần thân thiết, mới hồ đồ coi lão như là người thân thiết nhất, có một lần không kiềm chế được ôm lấy cổ mụ ta xin nhận mụ làm mẫu thân. Mụ cười cười đáp ứng, còn nói con gái có thì chứ đâu phải vĩnh viễn, nên muốn ta và đứa con thứ của mụ kết thành phu thê. Ta vừa hoan hỉ lại vừa thẹn thùng, trong lòng chỉ mong có được một mẫu thân, nay lại có thêm trượng phu chưa đầy một tuổi thì còn mong gì hơn nữa?"
"Sau khi hết bệnh, ta bắt đầu đi theo Trấp Huyền Thanh học cổ độc, tu luyện pháp thuật cơ bản. Ta học rất nhanh, chưa đến một năm, đã phân biệt rõ ràng được tất cả các loại hung thú độc trùng, kỳ hoa dị thảo ở Bì Mẫu Khâu, bản lĩnh ngự thú khu cổ đã tăng tiến rất nhiều."
"Mỗi ngày đều giúp đỡ hai mẫu tử họ thu thập thảo dược, nuôi trùng cổ, nấu cơm thái rau, thậm chí chăm sóc cho Công Tôn Thanh Dương... Tuy rằng rất mệt mỏi, nhưng trong lòng ta lại vô cùng vui sướng, thật sự đã cho rằng đây chính là gia đình của mình."
Nàng nhếch môi cười lạnh rồi nói tiếp: "Khi đó, Công Tôn Anh Hầu vừa mới tự xưng là Dương Cực Chân Thần, một mình xông vào mười hai thành của Thổ tộc và Thủy tộc, đánh bại hàng chục cao thủ, thanh danh bắt đầu nổi như cồn. Mỗi lần trở về, y đều tóm theo một hai cừu nhân cho ta làm cây thuốc để dạy ta cách sử dụng cổ trùng âm độc nhất, làm cho bọn họ trở nên người không ra người quỷ không ra quỷ."
"Ngoài những lúc đó, thường thường còn có một nữ tử không màng nguy hiểm, liều lĩnh xông vào Bì Mẫu Khâu tìm hắn, đó chính là người trong mộng của ngươi, Vũ Sư tỷ tỷ..."
Thác Bạt Dã trong lòng như bị dao nhọn đâm cho một nhát, đột nhiên ruột gan co thắt đau đớn vô cùng. Muốn hỏi rõ đầu đuôi, nhưng lại như bị thứ gì đó ngăn lại, tâm tình chua xót rối loạn như tơ vò.
Lưu Sa Tiên Tử nhìn lướt qua hắn, mỉm cười nói: "Năm ấy Long nữ bất quá chỉ mới 16, 17 tuổi, chính là Á thánh nữ của Thủy tộc, thuần khiết đẹp đẽ, cử chỉ tao nhã. Lần đầu tiên khi ta nghe Công Tôn Anh Hầu nói chuyện với nàng ta, khuôn mặt nàng ta thẹn thùng ửng đỏ, thanh âm nhỏ như muỗi kêu, so với bây giờ thật như hai người khác nhau một trời một vực..."
Thác Bạt Dã càng nghe càng khổ sở, thở hổn hà hổn hển, gắt lên ngắt lời:"Đừng nói nữa! Nói thẳng vào chuyện của tỷ đi!"
"Xú tiểu tử ngươi ghen à?" Lưu Sa Tiên Tử cười khanh khách, nắm chặt tay hắn tựa như an ủi, nói tiếp: "Lúc đó nàng một mình đến Bì Mẫu Khâu, chính là tìm Công Tôn Anh Hầu, cũng giống như những thiếu nữ đã say mê hắn, phần nhiều những người đó là thuộc giới quý tộc trong Thổ tộc và Thủy tộc."
"Tên cẩu tặc này cuồng vọng kiêu căng, âm độc ích kỷ, đối với những thiếu nữ đó đều giở trò trêu hoa bỡn nguyệt, ngoại trừ do bản tính của y bạc bẽo vô tình, còn chủ yếu là mượn cách để báo cừu, đả kích Thủy Thổ lưỡng tộc. Ta nhìn thấy hắn ca bài tẩu mã, thay đổi nữ nhân liên tục, lại thấy những thiếu nữ này thương tâm tuyệt vọng, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy khoan khoái."
"Có một buổi sáng sớm, ta tới Lạc Hà Phong, thu thập những giọt sương thu trên bầu hoa của Cửu Thải Kết (quýt chín màu), điều chế "Tích Độc Thần Thủy". Vừa hái được hai bông thì thấy một nhân ảnh từ từ xuất hiện trước mắt, ta tưởng rằng đó là nữ nhân đến tìm Công Tôn Anh Hầu, trong lòng vốn không có hảo cảm, liền chẳng thèm quay đầu lại nói: "Y không có ở đây, ngươi mau đi đi"
"Bỗng nghe một thanh âm trầm thấp mà dễ nghe của nam nhân vang lên: "Tiểu cô nương, bầu hoa của Cửu Thải Kết tính hàn, rất độc, sương thu trên hoa hàn độc lại càng mạnh hơn, cô hái nhiều như vậy để làm gì?"
"Trấp Huyền Thanh yêu nữ nói với ta rằng bầu hoa Cửu Thải Kết có khả năng bài trừ và tránh được độc hỏa, uống sương thu trên hoa có khả năng tránh được bách độc. Ta nghe người này nói vậy, trong lòng bực tức quát lớn: "Nói nhảm! Ngươi muốn lừa lấy thần thủy của ta chăng?" Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người này toàn thân mặc áo tím, tóc trắng như tuyết, niên kỷ tuy cao nhưng... nhưng trông rất đẹp trai."
Thác bạt kinh hãi la lên:"Là Thần đế sao?"
Lưu sa tiên tử khuôn mặt đỏ hồng, ánh mắt lộ vẻ dịu dàng cười nói: "Không sai, đó là lần đầu tiên ta gặp y. Y cười nói: "Lạc bà bà? Nói như vậy, ta chẳng phải là yêu quái như lão bất tử hay sao?" Lúc đó, ánh dương quang sáng sớm chiếu lên khuôn mặt, nụ cười của y sáng rực lên, trong lòng ta cũng như được ánh dương quang đó chiếu tới, bỗng nhiên cảm thấy ấm áp một cách khó hiểu."
"Nhưng nghĩ đến y phản bác lời nói của Ba Mẫu, trong lòng cảm thấy bực tức, thẳng lưng gằn giọng nói: "Bớt nói nhảm đi, muốn sống thì lập tức biến khỏi tầm mắt của bổn cô nương!" Nghĩ cũng kỳ quái, nếu đổi lại là người khác, ta đã hạ cổ độc biến y thành cây thuốc rồi, nhưng vừa thấy y không hiểu vì sao ta lại cảm thấy có cảm giác thân thiết khôn tả."
Nàng ngừn một lát, rưng rưng nhìn Thác Bạt Dã, rồi lại cười nói: "Tiểu tình lang, cảm giác đó cũng giống như cảm giác lần đầu tiên gặp ngươi, nhưng y anh tuấn hơn ngươi nhiều."
Mặt Thác Bạt Dã nóng bừng lên, lửa dục của tình cổ trong người lại bắt đầu phát tác, tức thời ngưng thần tụ ý, lại nhớ đến tình cảnh lúc mới gặp Thần Đế, tâm tình kích động, buồn vui lẫn lộn.
Lưu Sa Tiên Tử cất giọng dịu dàng nói tiếp: "Y lấy trong tay áo ra một cây thất tiết tiên dài ba thước màu nâu, điểm nhẹ vào bầu hoa của Cửu Thải Kết, thất tiết tiên lập tức tỏa ra một luồng hắc quang quỷ dị. Y lại cười nói với ta:"Đã thấy chưa? Giả Tiên biến ra màu sắc như vậy, chứng tỏ rằng loại hoa này ngũ hành thuộc thủy, tính hàn, hàm chứa kịch độc."
"Ta kinh nghi bất định, lúc đó mới đoán ra y chính thị là đương kim Thần Đế. Nhưng bấy giờ ta đối với Trấp Huyền Thanh lão yêu nữ yêu kính như thần minh, nếu như thừa nhận lão muốn hại mình, thì so với chết còn đau khổ hơn, liền đưa tay ngắt một quả Cửu Thải Kết, giận dữ nói: "Thần quả này ta đã ăn cả năm nay, nếu như thực sự có độc thì ta đã sớm chết trăm ngàn lần rồi.". Nói đoạn, bóc vỏ quả Cửu Thái Kết bỏ vào miệng, vị chua chát xông lên tận óc."
"Y kinh hoảng, lăng không phóng chỉ, phong bế nhâm mạch của ta, tiếp đến lại vỗ nhẹ vào lưng ta, ta "ọe" ra một tiếng, tức thì nôn ra toàn bộ chỗ quả vừa ăn. Y nắm chặt mạch môn của ta, ngưng thần quan sát hồi lâu, sắc mặt càng lúc càng nghiêm trọng, trầm giọng hỏi: "Loại quả này ai xui ngươi ăn? Cách hái thuốc là ai đã dạy ngươi? Có phải là mẹ con Trấp Huyền Thanh không?"
"Trong lòng ta vô cùng sợ hãi, tựa như đột nhiên rớt xuống vực sâu lạnh lẽo, giãy giụa khóc lóc không ngừng. Y lấy ra từ trong hồ lô ở thắt lưng một viên thuốc, không nói không rằng nhét vào miệng ta. Trong nháy mắt, ta cảm thấy toàn thân nóng bừng, khoan khoái khôn tả."
"Y đỡ ta dậy, đi như bay vào trong Dương Cực cung, dường như y đối với Bì Mẫu Khâu vô cùng quen thuộc, vô luận là hung thú độc trùng thấy y đều sợ hãi không dám xâm phạm."
"Khi vừa thấy mẹ con nhà Công Tôn, y trầm giọng quát hỏi: "Ta dạy cho các ngươi Bách Thảo Chú là để cho ngươi tự bảo vệ mình và dùng để cứu người. Đứa bé con kia với ngươi có thâm cừu đại hận gì mà ngươi lại muôn hại nó như vậy?"
"Trấp Huyền Thanh thần sắc đột biến, nhưng Công Tôn Anh Hầu lại làm như không có chuyện gì cười nói: "Thần Đế bệ hạ quá lo rồi, đứa bé này khi ta cứu về, trong nội thể đã sớm có kịch độc do cừu nhân hạ thủ, ta và mẫu thân chẳng qua là dĩ độc công độc, muốn giúp cô ta thanh trừ dư độc trong người mà thôi."
Thác Bạt Dã kinh hãi, nhớ lại ngày đó Thần Nông truyền Bách Thảo Chú cho mình đã từng nghiêm trang nói: Bách Thảo Chú chỉ là bộ sách dùng để cứu người, tuyệt đối không được dùng để hại người. Chắc là do có vết xe đổ này nên mới nói ra những lời đó."
Lưu Sa Tiên Từ nói: "Ta nửa tin nửa ngờ, nghĩ rằng tiện nhân kia quả nhiên sớm đã hạ độc vào người ta cũng không biết chừng. Chợt nhìn sang mẹ con Trấp Huyền Thanh, lần đầu tiên trong lòng có cảm giác sợ hãi phát ra từ trong tâm phế."
"Thần nông thấy gã thần sắc thản nhiên, cũng tin vài phần, ôn tồn hỏi ta có muốn cùng y đi đến Thần đế sơn hay không? Y sẽ tự mình giúp đỡ ta thanh trừ chất độc trong cơ thể. Ta tâm trạng vô cùng rối loạn, ở Bì Mẫu Khâu này đã gần một năm, trong lòng đã xem nơi đây như là nhà của mình, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng lắc đầu."
"Thần nông có chút thất vọng, lặng lẽ đưa cho ta một khối bích ngọc, dặn ta rằng từ nay về sau, khi ăn uống thảo dược thì ngậm Tích Tà Ngọc này ở dưới lưỡi, nếu như có cảm giác tê tê thì phải lập tức nhả ra, không được nuốt vào."
"Sau khi y bỏ đi, mẹ con Trấp Huyền Thanh cũng không có tỏ vẻ gì khác lạ, mà trái lại còn đối với ta vô cùng quan tâm. Nhưng ta lại có cảm giác rât không được tự nhiên, cảm giác này cũng giống như cảm giác lúc trước mẹ ta chết đi, tất cả mọi người ở Công tôn phủ đều đối đãi với ta hư ngụy khách sáo."
"Từ ngày đó, ta giờ khắc nào cũng ngậm Tích Tà Ngọc trong miệng, khi ngủ thì cũng giấu ở dưới gối. Một buổi sáng sớm ngày kia khi thức dậy, ta phát hiện ra Tích tà ngọc không thấy đâu nữa, vừa kinh hãi vừa hoảng sợ, vội vàng tìm kiếm khắp nơi nhưng đều không tìm thấy."
"Ngày hôm đó, ta một hớp nước cũng không dám uống, một miếng cơm cũng không dám ăn, lúc nào cũng vô cùng cẩn thận. Đến lúc tối sau khi ngủ say, đột nhiên thức dậy phát hiện ra khối bích ngọc nằm trên giường, ta vừa kích động vừa sợ hãi, cầm Tích tà ngọc mà nước mắt lưng tròng ướt đẫm cả gối."
Thác Bạt Dã trong lòng chợt động nói:"Chẳng lẽ Tích Tà Ngọc đã bị Công Tôn Anh Hầu đánh tráo rồi sao?"
Mục quang của Lưu Sa Tiên Tử lóe ra tia giận dữ, nàng khanh khách cười nói: "Không sai! Tên cẩu tặc đó không biết đã tìm đâu một khối bích ngọc hình dạng chất liệu, các hoa văn lớn nhỏ điêu khắc ở các mặt đều hoàn toàn giống như Tích tà ngọc. Ta ban đầu chẳng chút hoài nghi, chỉ cho là mình vô ý không phát hiện nó rơi tại giường ngủ."
"Nhưng sau hơn nửa tháng ngậm bích ngọc, bất kể là ăn loại thảo dược hoa cỏ gì cũng không hề có chút cảm giác tê tê, ta trong lòng bắt đầu nghi ngờ. Trong thuốc còn có ba phần độc, hoa cỏ trong thiên hạ lại không hề có chút độc nào là đạo lý gì đây?"
"Vì vậy ta thừa dịp hắn không phòng bị, nhẹ nhàng hái một nhánh đoạn trường thảo đặt ở miệng nếm thử, kết quả là ngoài vị đắng ra không còn mùi vị gì khác. Lòng ta bất giác trầm xuống, tựa như mình đang ở trong cơn ác mộng, mà không sao tỉnh lại được..."
Lúc này, Thanh Minh Tử Hỏa dần dần chuyển sang màu xanh lục, thiêu đốt xung quanh thạch quan càng lúc càng mãnh liệt. Tiếng lửa cháy lép bép vang lên, bên trong quan tài nhiệt độ cũng dần tăng, giống như là một cái lồng hấp.
Hai người mồ hôi đầm đìa, y phục toàn thân ướt đẫm dán chặt vào da thịt, tựa như có thể nhìn xuyên qua được. Thác Bạt Dã không dám nhìn sang, nhưng lại ngửi thấy mùi u hương kỳ dị từ thân thể Lưu Sa Tiên Tử, tim hắn bắt đầu đập thình thịch, lòng như lửa đốt, dục niệm càng ngày càng mãnh liệt.
Lưu Sa Tiên Tử cổ họng khô rát khó chịu, ho nhẹ mấy tiếng, tiếp tục nói: "Lúc đó Trấp Huyền Thanh sớm đã không để cho ta chăm sóc Công Tôn Thanh Dương nữa, ngay cả thảo dược do ta hái hoặc trồng được cũng để tại hỏa cung, sau khi mụ tự thân nghiệm chứng rồi mới thu nhập vào dược phòng."
"Ta biết bọn họ đã có đề phòng đối với ta, mấy lần định thoát ly khỏi Bì Mẫu Khâu, đều bị Trấp Huyền Thanh bắt gặp. Bọn ta trong lòng đều hiểu rõ và đề phòng lẫn nhau, thế nhưng ngoài mặt lại tỏ ra thân mật với nhau vô cùng. Nhưng mỗi lần nghĩ lại ta xem bọn họ như thân nhân, bọn họ lại trù mưu tính kế, hạ độc hại ta, ta thật đau lòng không kể xiết, lại thêm vô cùng phẫn nộ, toàn thân phát run..."
Nàng khẽ nhướng mày, cười lạnh nói: "Thiên hạ luôn cho rằng hoa cỏ trùng thú tối độc đều ở Bì Mẫu Khâu. Nhưng những hoa thảo ở đó, có độc hơn lòng dạ người đời chăng? Từ lúc đó trở đi, ta không còn dám tin vào bất cứ người nào, chỉ còn tin vào bản thân mình."
Thác Bạt Dã nghe âm thanh của nàng đầy vẻ bi khổ phẫn hận, cảm thấy thông cảm vừa thấy đau đớn, thở dài nói: "Thế gian hoa cỏ đâu chỉ có hàng ngàn hàng vạn loại, có thứ kịch độc, tự nhiên cũng có thứ ngọt ngào bổ dưỡng, tiên tử hà tất phải vơ đũa cả nắm?"
Lưu Sa Tiên Tử cười khanh khách nói: "Hoa cỏ kịch độc còn có Giả Tiên có thể thử ra được. Lòng người hiểm ác thì làm sao có thể phân biệt? Chẳng thà ta cho chung một loại chẳng thèm phân biệt nữa là yên dạ."
Chợt nàng ngưng lại rồi tiếp tục nói: "Cứ như thế lại qua hơn nửa tháng Công Tôn Anh Hầu đột nhiên cười nói với ta: "Chúc mừng! Chúc mừng! Hôm nay ngươi có thể báo đại cừu được rồi!" Trông thấy ta có vẻ hoang mang hoảng hốt, Trấp Huyền Thanh lại nói: "Hôm nay là ngày mừng thọ cha con, Công Tôn phủ trên dưới đều bày tiệc chúc mừng, con hơn một năm nay đã học được không ít bản sự, rốt cục đêm nay có thể ra tay báo cừu rồi."
"Tim ta đập thình thịch, vừa kinh hoàng vừa mừng rỡ, cuối cùng cũng có ngày báo thù, lại cảm thấy đây là cơ hội tốt nhất để thoát khỏi Bì Mẫu Khâu. Ta đem hàng ngàn loại cổ độc cất tuốt vào Bách Hương Nang, đeo Ngọc Hủy Giác vào bên hông rồi theo Công Tôn Anh Hầu ngự phong phi hành rời khỏi Bì Mẫu Khâu. Tới lúc chạng vạng thì đến nơi thống hận nhất đời ta, Công Tôn phủ."
"Ngày sắp tàn, ráng chiều đỏ rực giống như liệt hỏa thiêu đốt, ánh tịch dương chiếu trên mái ngói lưu ly, phát ra ánh sáng vàng rực rỡ chói mắt. Nhớ đến mẹ ta, nhớ đến những năm đó ở nơi này chịu mọi điều khổ sở, ta toàn thân phát run, nhắm cửa lớn bước thẳng tới. Công Tôn Anh Hầu đứng tựa vào cây đại thụ ở ngoài cửa, cười ha hả nhìn ta."
"Vệ sĩ gác cổng nhận ra ta, thần sắc đột biến, một tên bước lên cười đón ta, một tên hốt hoảng chạy vào trong báo tin. Nhưng vừa chạy được mấy bước liền trúng phải "Mật Điệp Hương" của ta, cả hai tên đều thất khiếu xuất huyết, lảo đảo ngã xuống, toàn thân co giật"
"Ta đi qua cửa lớn, tiến nhanh vào thính đường, qua khỏi hoa viên, chậm rãi đi thẳng vào nhà trong. Những nơi đi qua, những tên nô phó, tiện tỳ từng nhục mạ khinh miệt ta đều nằm lăn lộn trên mặt đất phun ra toàn là đờm rãi bùn nhớt, hai tay tự bóp yết hầu, mắt mở trừng trừng, miệng ngáp ngáp thở, toàn thân dần biến thành màu xanh tím. Ngay cả chim họa mi trong lồng ở góc nhà, mèo nhỏ nằm trên cửa sổ, thậm chí là cả chim bay hoa viên đều không thoát khỏi..."
Thác Bạt Dã trong lòng lạnh toát, Lưu Sa Tiên Tử sắc mặt đỏ hồng, đôi mắt nhắm hờ, khóe miệng nở nụ cười lạnh lẽo, ôn nhu nói: "Khi đi đến bên trong đại đường, khắp nơi ca vũ bay múa, yến tiệc linh đình, không khí vô cùng náo nhiệt, ai nấy đều hướng về Công Tôn Trường An kính tửu chúc thọ, chẳng ai nhìn thấy ta đứng dưới gốc mai. Gốc mai hoa này là do mẹ ta đích thân trồng vào một ngày mùa đông năm ấy, cả cây nở đầy hoa, lấp lánh sắc hồng, hoa nở dưới ánh hoàng hôn càng thêm rực rỡ."
"Ngửi thấy mùi hương bình đạm của hoa mai, ta như nghe thấy lại tiếng tà áo của mẹ ta khua. Lúc đó, ta bỗng nhiên rơi lệ, nước mắt chảy xuống hai má nóng hổi như liệt hỏa. Ta toàn thân run rẩy, khóc không thành tiếng, tay rút ra ngọc hủy giác, đưa lên miệng thổi u u, trong lòng tưởng nhớ đến lời mẹ nói: ta dạy con thổi bài nhạc cuối cùng này"
"Nghe tiếng hủy giác, lập tức cả đại đường trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều chú mục nhìn về ta, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi. Lão tặc Công Tôn Trường An sắc mặt đỏ gay, "Chát" một tiếng, ly rượu trong tay lão vỡ nát như cám, chỉ tay vào mặt ta quát: "Con tiểu tiện nhân ngươi, đã giết chết tam nương còn dám quay về đây gây náo loạn."
"Lúc ấy, ta bỗng nhiên không có chút nào sợ hãi, chỉ cảm thấy lửa giận thiêu đốt trong lòng, cừu hận mấy năm nay toàn bộ đều dồn về trong thâm tâm. Ta cất tiếng cười to, dùng ngọc hủy giác thổi khúc Xuân Thủy Giao nà mẹ ta lúc sinh tiền yêu thích nhất. Hàng trăm loại cổ trùng theo gió bay khắp nơi, mù mịt mênh mang như phấn hoa rơi lên thân thể những người ở đó, lại theo tiếng kèn thôi động, thâm nhập vào trong cơ thể bọn họ..."
"Chỉ thấy bọn chúng kêu hét thê thảm, khuôn mặt toàn là máu tươi, lảo đảo không vững, ta trong lòng vô cùng thống khoái. Mấy tên cẩu tặc này hướng về ta dập đầu lạy xin tha thứ, tất cả đều quên năm đó đã đối xử với mẹ con ta như thế nào. Một đao giết chết cả nhà bọn chúng thì quá tiện nghi cho chúng rồi, chỉ để cho chúng bị vạn trùng cắn xé, sống không bằng chết, mới có thể thỏa được mối hận trong lòng ta"
Nàng một mặt ôn nhu thuật chuyện, tay trái không kìm chế được nắmtay Thác Bạt Dã càng lúc càng chặt, móng tay xuyên thấu vào bàn tay hắn, máu tươi chảy ra, ướt đẫm lòng bàn tay.
Thác Bạt Dã nghe đến xuất thần, đủ mọi cảm xúc lẫn lộn, nhất thời quên cả đau đớn, cả cơn dục vọng bừng bừng kia cũng không còn thấy đâu nữa.
Lưu Sa Tiên Tử nói: "Chỉ có Công Tôn lão tặc chân khí hùng hậu, lại biết chút pháp thuật, tuy trúng phải cổ độc nhưng vẫn gắng gượng chịu đựng. Hắn lảo đảo chạy tới nghiến răng mắng chửi ta thậm tệ, liên tiếp xuất mấy đạo đao khí. Ta sử dụng thân pháp phiêu hốt chạy quanh cây mai tránh né, giống như con mèo vờn quanh người hắn, cho đến khi toàn thân hắn huyết nhục phá tung ra đầy những cổ trùng, không thể cử động, ta mới dừng lại."
"Mặt trời đã xuống núi, gió lạnh gào thét, khắp nơi tràn ngập mùi tanh hôi, ta một mình đứng dưới bóng trời chiều, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy tịch mịch khó thốt nên lời. Lúc trước, trên thế gian, ta đã không còn thân nhân nào, giờ đây cả cừu nhân cũng không còn."
"Sau khi xác định địch nhân đã chết hoàn toàn, ta phóng chạy qua hậu đường chui vào một đường hầm cực kỳ bí ẩn. Địa đạo uốn lượn dài sáu dặm về phía nam thông đến Lưu Sa Hà. Ra khỏi địa đạo, ta thuận theo dòng sông đi xuống phía nam, qua hơn hai canh giờ thì đến được núi Lưu Sa Sơn, vùng hoang địa không người lui tới."
"Vầng trăng lên đến giữa trời, tròn vành vạnh tựa như đang treo trên đỉnh núi, tỏa ánh sáng bàng bạc xuống cát, làm cát ánh lên trắng xóa như vùng núi tuyết, lại giống như sóng cát ngưng tụ. Lưu Sa Hà từ trên đỉnh núi chảy xuống, cuộn lên khói trắng mịt mù, bên bờ sông bồi đắp thành bãi cát."
"Ta ngồi trên cát, cả người ướt sũng, lạnh đến phát run, mắt nhìn cá dưới sông lao lên mặt sóng giỡn trăng, tai nghe gió lạnh gào thét ở rừng bên bờ đối diện, lá rụng rơi lả tả, trong lòng bỗng cảm thấy tự do chưa từng có."
Nàng thở ra một hơi, từ từ thốt: "Thiên hạ rộng lớn, ta tựa hồ như nơi nào cũng có thể đi, nhưng tựa hồ như nơi nào cũng không muốn đi. Vì vậy ta quyết định ở lại Lưu Sa Sơn, khát thì uống nước sông, đói thì bắt cá ăn, mệt thì ngủ luôn tại nơi cát bay đầy trời đó."
"Năm đó, ta bất quá mới 11 tuổi, nhưng tự cảm thấy mình đã trải qua quá nhiều chuyện, tâm trí cũng như người trưởng thành. Có lần soi bóng mình dưới nước sông, đột nhiên tự hỏi mình vốn thật là ai, sao lại đến nơi này, rồi từ nơi này sẽ đi về đâu..."
Nghe thanh âm nàng ngọt ngào lại đượm vẻ thê lương, Thác Bạt Dã trong lòng cảm thấy đau đớn, lại nhớ đến năm đó mình cũng trơ trọi một thân một mình, phiêu bạt khắp nơi.
Hốt nhiên cảm thấy mình với yêu nữ này càng có nhiều điểm tương đồng. Nhất thời nhiệt huyết trào dâng, không màng đến cổ trùng quấy phá, tình cảm trong lòng không sao khống chế được, Thác Bạt Dã quay đầu lại hôn nhẹ lên tai nàng ta.
Lưu Sa Tiên Tử khẽ run lên, thân người đột nhiên cứng đờ, ngừng cả thở.
Môi Thác Bạt Dã vừa chạm vào vành tai nóng bỏng của nàng, đột ngột tỉnh lại, tim đập liên hồi, không dám nhìn vào mắt nàng, trong lòng vô cùng hối hận hổ thẹn, không ngớt tự chửi rủa bản thân. Lại không tiện quay đầu trở lại, tiến thoái lưỡng nan, xấu hổ vô cùng.
Chỉ thấy Lưu Sa Tiên Tử nằm im thin thít, không hề có chút phản ứng, qua một lát lại tiếp tục ôn nhu nói: "Cứ sống như vậy hơn nửa tháng, một đêm nọ, bụng ta đột nhiên đau như dao cắt, toàn thân nổi nhiều nốt mẩn đỏ, khi thì lạnh ngắt, cả người run cầm cập, khi thì nóng bừng, mồ hôi xuất dầm dề, khó chịu đến mức hận không thể nhảy vào Lưu Sa Hà trầm mình mà chết cho xong."
"Ta bỗng nhớ lại trước khi rời khỏi Bì Mẫu Hhâu một ngày, Trấp Huyền Thanh thần sắc cổ quái nói với ta rằng, mụ đã cho ta uống một loại kỳ độc, sau nửa tháng sẽ phát tác, triệu chứng cũng y hệt như bấy giờ. Nếu như không có độc môn giải dược của mụ ta, cả người sẽ thối rữa, qua bảy ngày chỉ còn lại một đống xương trắng..."
Thác Bạt Dã kinh hãi, la lên thất thanh:"Minh Tâm Khắc Cốt Hoa!"
Trong Bách Thảo Chú có ghi chép về loài cỏ độc hiếm có này ở Nam hoang, chỉ sinh trưởng được trong môi trường xương thịt thối rữa, nở ra hoa màu trắng có mùi lạ, một khi ăn phải, huyết nhục rữa nát, không còn thuốc cứu. Không biết Trấp Huyền Thanh lại có độc môn giải dược gì?
Lưu Sa Tiên Tử nói: "Ta vừa kinh hoàng tức giận vừa sợ hãi, đã ngàn vạn lần phòng bị, cuối cùng cũng bị mụ hạ độc thủ. Ngay đêm hôm đó, ta cố gắng chịu đau đớn, suốt đêm chạy về Bì Mẫu Khâu, thừa dịp trời chưa sáng, tiềm nhập vào Chiếu Ảnh Phong, trốn ở Bích Hư Đàm."
"Vào đêm mười lăm trăng tròn mỗi tháng, Công Tôn Anh Hầu đều rời khỏi Bì Mẫu Khâu đi gặp gỡ tình nhân. Những đêm đó, Trấp Huyền Thanh nhất định sẽ đến hỏa động tại Dương Cực cung, tu luyện "Hỏa Đại Pháp" trong nửa canh giờ. Cả Dương Cực cung, hộ vệ cho Công Tôn Thanh Dương chỉ có bảy con địa hỏa hung thú."
Thác Bạt Dã chấn động trong lòng, hiểu ra là nàng ta định lấy đứa con một tuổi của Ba Mẫu để đổi lấy thuốc giải! Mẹ con nhà Công Tôn âm ngoan độc lạt, tàn nhẫn thành tính, trừ cách này ra, sợ rằng không còn cách nào khác.
Chính vào lúc này, đột nhiên nghe "Oành" một tiếng, thạch quan chấn động kịch liệt , ngọn lửa đang cháy phừng phừng đột nhiên tắt ngóm.
Nhìn qua lỗ khí ra ngoài, chỉ thấy các ngọn gió cuồn cuộn thổi từ bên trên Thần Hồ xuống, mang theo sương trắng mịt mù, trong hồ bắt đầu có đại tuyết bay phất phơ, từng bông từng bông phủ lên trên quan tài đá.
Trong nháy mắt, chỉ nghe "cách cách", thạch quan đang nóng rẫy lại bắt đầu kết lớp băng dày, bốn vách Thần Hồ như kết lớp vảy bạc, mênh mông mịt mờ.
Cuồng phong cuồn cuộn ù ù như sói gào, hơi lạnh thấu xương. Hai người như từ lò hấp rớt vào hố băng, run lên từng chặp, hai hàm răng đánh bò cạp liên hồi, không tự chủ được xích lại gần nhau.
Hết chương 15