Man Hoang Ký
Quyển 01: Côn bằng
Tác giả: Thụ Hạ Dã Hồ
Chương 16: Bất Lão Chi Dược
Dịch:Dẹp Lép
Nguồn :Vô Tranh Hà-NMQ
Trong lòng hồ, bắt đầu có đại tuyết, nhiệt độ giảm xuống nhanh chóng. Không khí lọt qua khe hở của thạch quan đều bị đọng thành băng tuyết. Trên da thịt hai người mồ hôi thoáng chốc đã hóa thành băng, ngay cả đến hơi thở ra cũng hóa thành sương trắng đọng trên nắp quan.
Không đầy một khắc cái hỏa lò nóng kinh khủng này đã hóa thành động băng nơi Tây hải hàn hoang.
Thác Bạt Dã kinh hãi, hắn biết Công Tôn Anh Hầu nói không ngoa, Âm Dương Minh Hỏa Hồ này quả nhiên cứ nửa canh giờ là một chu kỳ, cực nóng cực lạnh thay phiên nhau.
"Sơn Hải Thần Trùng" vốn ưa nơi cực hàn cực nhiệt, bị sự luân chuyển của hai cực kích thích lại càng phát triển cực nhanh, hoạt động lại càng mãnh liệt. Tình cổ vốn chỉ có thể dùng ý niệm mà khắc chế, một khi vận động chân khí thì ắt sẽ kích thích nó mạnh hơn thì càng thêm hỏng bét. Vừa nãy liệt hỏa thiêu đốt còn có Tích hỏa châu hộ thể, nhờ đó mà không cần phải vọng động chân khí, nhưng giờ đây là giá lạnh thấu xương, nếu không ngự khí đề kháng chỉ sợ chưa qua nửa canh giờ đã bị hóa thành đá cục mà chết. Thế nhưng điều động chân khí thì Hải Thệ Sơn Minh ắt sinh sôi cực nhanh, hậu quả càng không dám nghĩ tới. Tình thế lúc này thật là tiến thoái lưỡng nan, phải trái cũng tránh không được.
Lưu Sa Tiên Tử sắc mặt đỏ rực, toàn thân run rẩy, không tự chủ được lại xích về phía Thác Bạt Dã một chút, trong lòng cảm giác đau khổ buồn bực tuyệt vọng lẫn lộn, bật cười lên khanh khách: "Tiểu tình lang, xem ra chúng ta thật sự sẽ cùng chết ở nơi này rồi. Cứ như từ ngày trước bọn tiện nhân hàng ngày đều chửi mẹ con ta, còn nói ta là thiên sát cô tinh, cứ yêu mến ai thì người đó nhất định sẽ chết bất đắc kỳ tử..."
Nói tới chữ cuối cùng đột nhiên phát giác ra mình lỡ lời liền vội vàng im bặt, mặt mũi lại nóng bừng cả lên.
Hé mắt nhìn qua thấy Thác Bạt Dã đang chau mày suy nghĩ mông lung tìm cách ứng phó không hề để ý, nàng cảm thấy có chút yên lòng không còn xấu hổ nữa, lại nghĩ: "Nếu hiện tại nằm cùng quan với hắn là Long nữ, hoặc là cùng với Mộc nha đầu (*) bị giam nơi đây, thì e là hắn đã không đãng trí mơ mơ hồ hồ như vậy rồi."
Mới nghĩ tới đó trong lòng chẳng hiểu sao lại có đôi chút thất vọng, nàng khẽ cười nói chữa: "Phải rồi, Thác Bạt tiểu tử, món quà mừng của ta còn chưa kịp đưa cho tân nương của ngươi, hiện tai ta đưa cho ngươi trước, vạn nhất chúng ta không thể ra khỏi đây thì người đời cũng chẳng thể nói ta không có hảo ý phải không?
Nói đoạn thò tay lấy ra một cái nhẫn bằng ngọc đen phát ra ánh sáng mờ ảo, nhẹ nhàng lồng vào ngón tay út của Thác Bạt Dã, nàng nói tiếp: "Mười ngón liền lạc, chặt chẽ không rời. Cái Liên Tâm Hoàn này vốn là vật của Vũ Sư tỷ tỷ, một cặp hai chiếc tất cả. Hiện tại coi như là vật đã quay về với chủ vậy."
Thác Bạt Dã cảm thấy rất ngạc nhiên, đang định hỏi xem vì sao nàng ta lại có vật này, chợt lại nghĩ ra, tức thì đã hiểu rõ ràng, trong lòng đột nhiên dấy lên cảm giác chua xót, buồn vui lẫn lộn.
Lưu Sa Tiên Tử từ từ nói: "Không sai, chiếc Hắc ngọc chỉ hoàn này là năm sưa Vũ Sư Thiếp tặng cho Công Tôn Anh Hầu làm vật định tình, chỉ có điều đáng tiếc là đã đưa nhầm người, bị hắn ta coi như phế vật quẳng vào hầm lửa trong Dương Cực Cung. May sao ta nhìn thấy liền giữ nó lại, không ngờ mười hai năm sau lại có thể trao nó cho chủ nhân chân chính."
Thác Bạt Dã gượng cười nói: "Đợi tới lúc ra khỏi nơi này, cứu được tân nương, chúng ta nhất định cùng tới tạ lễ tiên tử vậy."
Nhưng nghĩ tới bị nhốt trong Thần Hồ, sinh tử còn chưa rõ, chẳng biết còn có thể gặp lại Long nữ nữa hay không, nên nói như vậy bất quá cũng chỉ là tự ăn bánh vẽ mà thôi. Thần sắc hắn tức thì ảm đạm u ám.
Lưu Sa Tiên Tử thấy vậy trong lòng chợt dấy lên cảm giác dịu dàng, thật muốn bẹo má hắn một cái, muốn ôm lấy hắn mà nói mấy lời an ủi... Ý nghĩ này vừa mới nhen nhóm, lửa ở trong người đã bốc lên phừng phừng, hai má đỏ lựng, vừa chua xót vừa đau khổ, liền cố gắng định thần, nhếch miệng cười nói: "Nói tạ lễ thì thôi đi, hôn lễ của ngươi mà làm lại chắc phải thu được vô khối bảo bối, tới lúc đó nhường lại cho tỷ tỷ một một món, coi như trả lễ cũng được..."
Thác Bạt Dã trong lòng máy động, chợt nghĩ ra một thứ liền thôi cười đáp: "Phải rồi, đa tạ tiên tử nhắc nhở!" Nói đoạn vội lấy ra một chiếc đỉnh đồng bề dài chỉ tầm một tấc màu đỏ rực, ngón tay vận khí nhẹ búng đánh "tinh" một tiếng, chiếc đỉnh tức thì bùng phát ra ngọn lửa màu xanh lục.
"Thao Thiết Li Hỏa Đỉnh!" Lưu Sa Tiên Tử vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, lại nhớ tới ngày đó tại dạ yến nơi Thang cốc, sứ giả của Hỏa tộc thay mặt Liệt Viêm đem vật này tặng cho Thác Bạt Dã, coi như quà mừng hôn lễ.
Thác Bạt Dã cười khanh khách nói: "Món quà này của nhị ca thực có thể cứu chúng ta một mạng vậy." Nói đoạn lấy ngón tay ấn vào nắp đỉnh, chân khi từ từ truyền qua khiến cho ngọn lửa càng lúc càng mạnh.
Chiếc Thao Thiết Li Hỏa Đỉnh này vốn là thần khí của Hỏa tộc, tuy không có cách nào chống lại cái lạnh của cả Âm Dương Minh Hỏa Hồ nhưng trong phạm vi chật hẹp của thạch quan lại trở nên đắc dụng.
Giây lát băng sương trên hai người dần dần chảy ra hết, toàn thân ấm áp, sức hoạt động của tình cổ trong người cũng theo đó mà từ từ tiêu tán.
Lưu Sa Tiên Tử hít vào một hơi, trong lòng sảng khoái bật cười nói: "Người tính không bằng trời tính. Tên cẩu tặc Công Tôn Anh Hầu dự liệu tất cả bố trí chặt chẽ không chút sơ hở, nhưng làm sao tính được tiểu tử Liệt Viêm kia lại tặng cho ngươi một cái Li Hỏa Thần Đỉnh. Có thể thấy thần minh trên trời đã cố ý phù trợ chúng ta thoát ra khỏi nơi này rồi."
Thác Bạt Dã chợt nghĩ tới những lời viết trong Đại Hoang Kinh, tinh thần chấn động cười thốt: "Không sai! Có được thần khí này, giữ cho nhiệt độ ôn hòa không đổi, qua hai ba canh giờ có lẽ Hải Thệ với Sơn Minh tự nhiên sẽ chết sạch. Đợi tới lúc Sơn Hải Thần Trùng tiêu trừ hết, chúng ta lại tính toán biện pháp rời khỏi nơi này."
Hy vọng nháy mắt lại tràn ngập, con đường sống đột ngột hiện ra, hai người trong lòng sảng khoái lại bắt đầu chuyện trò vui vẻ.
Khi đó một mặt ngưng thần áp chế tình cổ, một mặt lấy một ít chân khí kích phát thần hỏa trong Thao Thiết Li Hỏa Đỉnh giữ cho nhiệt độ luôn ở mức vừa phải. Lửa xanh cháy phù phù, ánh lửa chiếu vào bên trong chiếc quan tài ngọc xanh tạo ra vẻ rực rỡ phi thường. Hai người nằm bên trong da thịt dường như cũng bị nhuộm thành màu xanh lục.
Lưu Sa Tiên Tử tiếp tục nói: "Buổi sớm mai ngày ấy trời đổ tuyết lớn, Chiếu Ảnh Phong tại Bì Khâu vô cùng lạnh lẽo ảm đạm, địa hỏa yếu ớt, cả đỉnh núi tuyết phủ trắng xóa. Mặt nước Bích Ngư Đàm đã đóng thành băng, ta ẩn nấp trong đó suốt một ngày trời. Băng đóng khi đó cũng giống như bây giờ, toàn thân ta xanh tái đi vì lạnh. Nhưng chỉ có cách đó mới có thể áp chế viêm độc trong người ta, đồng thời thoát khỏi tầm mắt của mẹ con nhà Công Tôn."
"Đến đêm mây tan, tuyết cũng ngừng rơi, ánh trăng tròn vành vạnh xuyên qua làn mây, ta nép sát vào sườn núi mà quan sát toàn bộ bên dưới. Lúc ấy ngự phong thuật của ta mới chỉ ở mức nhập môn, phi hành rất chậm, may sao địa hình Địa Khâu ta đã thuộc như lòng bàn tay cho dù nhắm mắt cũng không sai lạc. Trên thân mình lại quét rất nhiều nhựa cây cỏ độc, độc trùng điểu thú ngửi thấy đều tự tránh xa, chưa tới nửa canh giờ đã ra đến bên ngoài Dương Cực cung."
"Ta nằm trong đám cỏ rậm nín thở, từ đằng xa nhìn thấy Trấp Huyền Thanh rời khỏi cửa mộ, xuyên qua hành lang đi xuống Địa Hỏa cung. Ta lập tức lao vào mộ thất, theo cửa sau mà vào nhà bếp, đem hai mươi bảy loại kịch độc không màu không vị nhồi hết cả vào mấy viên thịt, sau đó cầm chạy thẳng vào Thanh Cung."
"Trong một năm ở tại Bì Mẫu Địa Khâu, ta thường phụ trách chăm sóc ăn uống thường ngày cho Công Tôn Thanh Dương, cũng thường ôm hắn mà chơi đùa nên nơi đó ta biết rất rõ. Bảy con Địa hỏa hung thú kia nhìn thấy ta đều lấy làm mừng rỡ thân mật, nhanh chóng nuốt hết mấy viên thịt mà ta mang tới."
"Bảy con hung thú nhanh chóng lăn ra chết, ta lập tức lấy máu thú mà viết lại lời nhắn trên bức tường rằng nếu Trấp Huyền Thanh trong vòng hai ngày không đem thuốc giải tới Huyền Thạch Động bên dưới Anh Lương Sơn thì ta sẽ giết chết Công Tôn Thanh Dương, rồi ta bịt miệng nó cùng trốn vào hầm ngầm bên dưới..."
"Thác Bạt dã vô cùng kinh ngạc, không hiểu nàng ta sao không lập tức trốn đi, nhưng suy nghĩ một lát tức thì bừng tỉnh.
Nơi nguy hiểm nhất lại chính là nơi an toàn nhất. Nghĩ tới tình thế khi đó khẩn cấp, bằng vào ngự phong thuật của nàng chỉ sợ chưa kịp chạy tới mười dặm đã bị Trấp Huyền Thanh bắt trở lại. Mạo hiểm bỏ chạy sao bằng trốn luôn tại đó, đợi sau khi bọn họ cầm thuốc giải Minh Tâm Khắc Cốt Hoa rời khỏi cốc, mới ăn trộm lấy giải dược rồi ung dung rời khỏi.
Sở dĩ chọn lấy "Huyền Thạch Động bên dưới Anh Lương Sơn" thứ nhất là vì nó nằm tại mặt bên kia dãy núi phía bắc của Thổ tộc, khoảng cách từ Bì Mẫu Địa Khâu tới đó rất xa, Trấp Huyền Thanh ắt vì tình mẫu tử mà lập tức chạy ngay tới đó không kịp suy tính; thứ hai là giương đông kích tây, đợi sau khi bọn họ đã đi rồi thì nàng có thể lập tức chạy qua hướng nam tới Lưu Na Sơn.
Lại nghĩ lúc đó nàng ta bất quá mới chỉ mười một tuổi mà đã có tâm kế cẩn mật vượt xa người thường, càng thêm bội phục vô cùng.
Quả nhiên nghe thấy Lưu Sa Tiên Tử kể tiếp: "Ta chui vào Ẩn Thân Giáp trốn tại trong căn hầm, đợi qua chừng nửa canh giờ thì nghe thấy tiếng bước chân từ xa đi lại. Liền tập trung nín thở, lấy tay chặn cổ Công Tôn Thanh Dương rồi nhìn qua cái lỗ nhỏ. Không ngờ người đến lại là Công Tôn Anh Hầu. Hắn ta nhìn thấy huyết thư ở trên tường tức thì thất sắc vội vã chạy đi. Lát sau đã dẫn Trấp Huyền Thanh trở lại."
"Mụ yêu tinh Trấp Huyền Thanh kia mặt xám như đất, đọc huyết thư mà toàn thân run lẩy bẩy rồi đột nhiên gào khóc sướt mướt. Ta ở chung với mụ cả năm, thủy chung thấy mụ luông ung dung ưu nhã, ôn hòa vui vẻ, chẳng giống lúc này chút nào. Trong lòng ta vừa khoan khoái lại vừa mủi lòng. Nhưng khi ta nghe thấy mụ nói với Công Tôn Anh Hầu thì toàn thân ta lại lạnh toát, tưởng như rơi xuống vực sâu muôn trượng, vạn kiếp bất phục..."
Thác Bạt Dã thầm kinh hãi nói: "Lẽ nào bọn họ phát hiện ra tỷ?"
"Bọn họ đang lúc hoảng loạn, làm sao phát giác ra được?" Lưu Sa Tiên Tử lắc đầu cười lạnh, "Chất độc Minh Tâm Khắc Cốt kia căn bản là không có thuốc giải, Trấp Huyền Thanh ngày đó cố ý nói với ta là có thuốc giải bất quá là muốn lừa phỉnh cho ta quay lại lạy lục cầu xin, mặc tình cho bọn họ giày vò bỡn cợt.
"
Thác Bạt Dã kêu "A" một tiếng, vừa kinh vừa giận nghĩ thầm: "Phải rồi! Hai mẹ con hắn vốn là căm hận nàng ta lúc ở Thần Đế điện hại cho bọn họ không chịu nổi, nên đã lợi dụng nàng giết chết cả nhà Công Tôn Trường Anh báo cừu, lại định tìm mọi cách hành hạ nàng ta, giết người diệt khẩu. Kẻ ác ắt gặp kẻ ác hơn, đụng phải yêu nữ xảo quyệt gian ngoan này cũng chỉ có thể nói là nhân quả tuần hoàn báo ứng mà thôi."
Lưu Sa Tiên Tử lại tiếp: "Ta nghe thấy lời này, cảm thấy như bị ngũ lôi oanh đỉnh, toàn thân cứng ngắc. Tới khi bọn họ rời đi một lúc lâu rồi mới ôm Công Tôn Thanh Dương hoảng hốt từ trong căn hầm chạy ra, trong lòng sợ hãi, buồn khổ... Vốn định lấy răng trả răng lấy máu trả máu, hạ độc thủ vào người đứa bé này, bắt nó so với ta còn phải chết thảm liệt hơn nữa."
"Nhưng lại thay đổi ý định, tính mạng ta còn có sáu ngày, làm sao có thể phung phí được? Chẳng thà chạy đến Thần Đế Sơn tìm Thần Đế, không chừng y còn có giải pháp cứu chữa. Nếu y chịu bó tay thì ta cũng bắt mẹ con nhà Công Tôn phải chịu đựng sáu ngày đau khổ dày vò, hoảng sợ tới vỡ mật, sau đó lại phải chịu đau đớn khi người thân thảm tử.!"
"Ta liền ôm Công Tôn Anh Dương gấp rút rời khỏi Địa Khâu đi về phía tây. Khoảng cách từ Bì Mẫu Địa Khâu tới Thần Đế Sơn tới gần ngàn dặm, bằng vào ngự phong thuật của ta căn bản là trong sáu ngày chẳng thể đến đó được."
"Lúc đó là lần đầu tiên ta liều mạng thử cưỡi hung thú, gặp mấy phen sơ xảy suýt chết. Tới đêm thứ hai thì đã nắm được yếu quyết trong tay, cưỡi được con Bích Vũ Thứu (kên kên lông xanh) vội vàng bay về phía tây. Tới hoàng hôn ngày thứ sáu thì đến được Thần Đế Sơn..."
Thần Đế Sơn còn có tên là Thiên Đế Sơn nằm tại Tây hoang, núi cao ngàn thước tuyết phủ trắng xóa. Kể từ sau khi Thần Đế lấy nơi đây làm ngự uyển thì các tộc đều không dám tự tiện xâm nhập, kể cả là vòng qua một bên cũng không đi. Chỉ dám nhìn núi tuyết mà cúi đầu bái lạy mà thôi. Suốt hai trăm năm qua, kẻ dám xông lên Thiên Đế Sơn trừ Thanh Đế Linh Cảm Ngưỡng ra e rằng chỉ còn có mỗi yêu nữ mười một tuổi này mà thôi.
Lưu Sa Tiên Tử nói: "Mặt trời đã gần lặn về phương tây, Thần Đế Sơn tuyết phong liên tiếp cảnh cực kỳ tráng lệ. Gió quạt lên thân thể lạnh buốt khiến ta mấy lần suýt ngã lộn từ trên lưng chim xuống dưới, Công Tôn Thanh Dương gặp băng tuyết liền khóc rống lên oa oa. Ta cưỡi điểu hạ xuống đỉnh Thiên Đế Sơn, chẳng nhìn thấy một bóng người nào, liền xông vào Thần Đế Cung, chỉ thấy khắp nơi âm u tịch mịch, mạng nhên giăng đầy xung quanh, tưởng như cả trăm năm qua không có người ở."
Thác Bạt Dã nghe đến xuất thần, tuy biết Lưu Sa Tiên Tử về chắc chắn không sao, nhưng vẫn không tránh khỏi thắc thỏm, nghĩ thầm: "Thần Đế từ trăm năm nay đều vân du thiên hạ tìm hái thảo dược giải cứu chúng sinh, nàng tự nhiên không mời mà đến ắt không thấy ông ta là đúng rồi."
Lưu Sa Tiên Tử lại tiếp: "Ta tìm khắp Thần Đế Cung mà chẳng thấy hình bóng y đâu. Mắt thấy vầng thái dương như muốn rơi xuống núi, ngày hôm nay đã là ngày cuối cùng, trong lòng sợ hãi khôn tả liền hướng vào sơn cốc mà cất tiếng kêu gào, gào đến khản cả cổ mà cũng chỉ có tiếng vọng với bầy chim dáo dác sợ hãi đáp lại mà thôi."
"Lúc đó toàn thân ta bắt đầu mẩn đỏ, chỉ cần gãi nhẹ là máu thịt đều muốn bật hết ra, đau đớn khó chịu vô cùng. May mà ta từ nhỏ đã quen chịu khổ cực, đối với đau đớn này vẫn còn chịu được. Những con ưng quạ ngửi thấy mùi máu lượn tới đầy trời, bâu vào thèm thuồng. Ta không dám ngủ, chỉ ngồi chong chong trên bậc thềm của Thần Đế Cung. Mặc kệ băng tuyết từng chút từng chút phủ lên thân mình để hạ bớt sự nóng bức đau đớn như lửa thiêu trong người..."
"Từng ngôi sao bắt đầu xuất hiện, màn đêm xanh thẫm giống như Bắc hải mà mẹ ta từng nói. Ta nằm trên nền tuyết, ngắm nhìn bầu trời sao vô cùng vô tận, nước mắt rơi xuống lã chã, nỗi sợ hãi ngược lại đều đã tan biến. Tâm tưởng thậm chí còn muốn chết quách, đối với thế giới này chẳng còn gì hứng thú nữa. Lên thiên giới không chừng còn có thể gặp được mẹ ta. Nghĩ tới đó, đột nhiên đối với cái chết ta lại mong nó đến, thật là kỳ quái không thể diễn tả được."
"Tới nửa đêm, cả người ta càng lúc càng bị thiêu đốt đau đớn, hận không thể tự mình rọc hết xương thịt ra. Công Tôn Thanh Dương tỉnh dậy đói quá lại khóc lớn. Sáu ngày qua, ta chỉ có mấy lần cho nó uống sữa báo. Nghe thấy tiếng nó khóc ra rả, trong lòng ta lại càng thêm phiền loạn, liền bế nó lên định đi xuống núi."
"Trong suốt năm qua ta thường ôm ấp nó, ru cho nó ngủ, trong lòng sớm đã coi nó như đệ đệ. Lại thấy khuôn mặt nó trắng trẻo khả ái, thuần khiết vô tà, lòng ta tức thì mềm nhũn, cảm thấy rất hối hận vì đã đem nó tới nơi này liền ôm chặt lấy nó mà nước mắt trào ra. Nhưng nghĩ tới những gì mẹ con Trấp Huyền Thanh đã đối xử với ta, tức thì tình cảm của ta lại bị cừu thù điên cuồng nuốt chửng, hận không thể tự tay bóp chết nó..."
"Ta cứ lúc giận dữ lúc buồn bã, lúc lại thương xót loạn xạ cả lên, mấy lần định ném nó xuống vách đá nhưng cuối cùng lại làm không được. Nó có biết gì đâu, chỉ biết ôm lấy cổ ta, đưa ngón tay nghịch ngợm những vết mẩn đỏ trên mặt ta, miệng nó kêu lên "ya ya" giống như đang trò chuyện với ta vậy."
"Mắt thấy ánh sao mờ dần, một đêm lại sắp qua, lòng ta khổ sở phiền loạn khôn tả, nghĩ tới không còn cơ hội báo cừu mẹ con Trấp Huyền Thanh nữa, lửa cừu lại bốc lên bừng bừng liền quyết ý, nói với nó rằng: "Ngươi đừng trách ta, có trách thì hãy trách mẹ ngươi và ca ca ngươi." rồi ta nhắm mắt dụng lực ném nó đi..."
Thác Bạt Dã "A" lên một tiếng, mặt đầy vẻ hoảng hốt, không ngờ là nàng đã làm việc đó thật.
Lưu Sa Tiên Tử mặt đỏ bừng, ánh mắt trong suốt như ngọc, cười lên thê thảm: "Phải, ta cuối cùng đúng là đã ném nó đi. Khi nó rời khỏi tay ta, tim ta như bị thắt chặt lại, vừa hối hận, vừa thương tâm nhưng đã chẳng còn kịp nữa. Khi ta mở mắt ra đã thấy nó bay qua vách đá, vẫn còn chưa rơi xuống đã bị con kên kên xanh chụp lấy bay mất về phía dòng sông băng trong sơn cốc."
"Ta bật khóc gọi tên nó, dùng toàn bộ sức lực đuổi theo, nhưng chỉ có thể trừng mắt mà nhìn con chim đó kêu quang quác bay qua đỉnh núi tuyết vào sâu trong băng cốc. Khi hình ảnh nó biến mất nơi đầu núi, có hai con Tuyết thứu (kên kên tuyết) đột nhiên vọt lên tranh đoạt, giằng xé một hồi, hài tử đó tức thì bị tuột khỏi vuốt con ác điểu rơi thẳng xuống dòng nước băng giá trong sơn cốc..."
Lưu Sa Tiên Tử hắng giọng nói tiếp: "Năm đó, ta đã giết không biết bao nhiêu kẻ địch đều không chớp mắt, nhưng duy có... duy có cái chết của hài tử đó khiến ta hối hận buồn bã vô cùng. Nếu như nó không chết hiện tại đã lớn hơn ngươi chừng ba bốn tuổi, trở thành một gã thiếu niên anh tuấn đĩnh đạc rồi."
Khi Nói đến chữ cuối cùng, thanh âm run rẩy, nước mắt không kìm được lại tuôn rơi.
Thác Bạt Dã cảm thấy mủi lòng, nắm lấy tay nàng khuyên nhủ: "Con người không phải là thần thánh, sao tránh khỏi sai lầm nhất thời? Tỷ cũng đừng quá tự trách nữa. Có khi hài tử kia cát nhân thiên tướng, đại nạn không chết cũng không biết chừng."
Lưu Sa Tiên Tử khẽ cười, lắc đầu thốt: "Chẳng có ai dám vào Thần Đế Sơn, thì làm gì có ai cứu lấy nó? Cho dù nó rơi từ trên cao xuống không chết, nhưng chẳng tới nửa ngày không bị diều quạ, hổ sói ăn thịt cũng sẽ bị dòng nước băng kia nuốt sống mà thôi."
Ngừng lại một lát lại tiếp: "Thấy nó rơi vào trong băng cốc mênh mông, toàn thân tả tựa hồ mất sạch khí lực, rũ người ngồi phịch xuống đất. Độc tính trong người đã bắt đầu phát tác, máu đen không ngừng trào ra đọng khắp mặt đất, hơi máu tan ra bọn diều quạ liên tiếp bu xuống thân thể ta ầm ầm như mưa, đau đớn không thể chịu nổi tức thì ngất lịm đi."
"Trong lúc mơ hồ gần như không còn tri giác, đột nhiên ta nghe thấy tiếng sáo như có như không, giống như ngân hà cuộn chảy, ẩn hiện êm ái vô cùng không cách nào tả hết. Ta vốn nghĩ nhất định là mình đã lên tới tiên giới, muốn mở mắt ra nhìn xem rốt cục có phải không. Không ngờ mi mắt lại như bị treo ngàn cân nặng, nhưng toàn thân được truyền vào luồng khí mát lạnh, thư thái khôn tả. Sau đó thì chẳng còn biết gì nữa."
"Mấy lần thảng thốt tỉnh dậy, rồi lại thảng thốt thiếp đi, cuối cùng ta nghe thấy tiếng gió lay ngọn cây, tiếng nước chảy róc rách bên tai liền mở bừng mắt ra. Chỉ thấy ánh dương quang rực rỡ, xuyên qua kẽ lá xao động hấp háy muôn hình muôn sắc. Một con bươm bướm thản nhiên bay qua người ta. Hương hoa cùng mùi cỏ thơm ngào ngạt như mây khói, cảm giác ta đang bồng bềnh giữa không trung."
"Khoảnh khắc đó, ta quên đã quên mất mình là ai, quên hết mình đã từng đi đâu về đâu. Ngơ ngẩn nhìn vào khoảng không xanh thẫm như một đám mây trằng trôi nổi phập phù, một niềm hạnh phúc say sưa không rõ nguyên nhân tràn ngập trong lòng."
"Đột nhiên nghe thấy một tiếng cười nói trầm ấm: "Ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi." Ta giật mình đột ngột ngồi bật dậy, mới phát hiện trên người chẳng có mảnh vải nào, chỉ được đắp một tấm da thú màu vàng, đang nửa nằm nửa ngồi trong một dòng suối chảy. Tấm thân nhẵn nhụi như ngọc thạch được ngâm hoàn toàn trong làn nước của con suối rừng, ánh dương quang phản chiếu rọi vào mắt. Ta có thể thấy hình ảnh của mình qua làn nước, mái tóc dài đen nhánh xõa xuống, ôm lấy khuôn mặt hồng hào, đột nhiên ta còn tưởng ta là ai đó khác."
"Ngoảnh đầu nhìn lại thấy người ấy ngồi cuối dòng nước, áo tím tung bay, tóc trắng phất phơ đang nhìn ta cười, toàn thân tràn đầy ánh sáng y như lần đầu tiên gặp tại Bì Mẫu Địa Khâu vậy."
"Thần Đế!" Thác Bạt Dã không nhịn được bât cười lên, tuy đã sớm đoán nàng nhất định sẽ được Thần Nông cứu chữa, nhưng nghe đến đoạn này cũng phải thở ra một hơi khoan khoái, sung sướng ấm áp trong lòng.
Lưu Sa Tiên Tử hai mắt lấp lánh ánh sáng, khóe môi nở một nụ cười dịu dàng: "Ta vừa thấy Y, vừa kinh ngạc vừa mửng rỡ, nhưng đột nhiên nghĩ tới mình đang lõa thể tức thì vô cùng xấu hổ, la lên thất thanh vội vàng chui tọt xuống làn nước. Y cũng ngẩn người ra rồi không nhịn được bật cười lên ha hả: "Hoàng mao nha đầu (**) cũng biết xấu hổ ư? Nửa năm nay, ta ngày ngày đều tự tay tắm rửa cho ngươi, sớm đã nhìn thấy hết cả rồi."
Thác Bạt Dã kinh ngạc vô cùng, la lên thất thanh: "Nửa năm? Lẽ nào tỷ đã hôn mê một mạch luôn nửa năm?" Lưu Sa Tiên Tử cười rạng rỡ nói: "Không sai. Đêm đó ta khi hôn mê trên Thiên Đế Sơn, Y vừa may vân du trở về xua đuổi bầy diều quạ cứu được ta. Nhưng cơ thể ta ngấm độc quá nặng, trong một năm lại hai ba lần bị Trấp Huyền Thanh hạ nhiều loại cổ độc, cuối cùng là Minh Tâm Khắc Cốt Hoa... Trăm thứ độc phát tác, Y tuy tinh thông bách thảo, y thuật vô song những cũng không thể giải trừ tận gốc. Cuối cùng đành phong bế kinh mạch của ta để hóa giải từng loại một."
"Vì vậy ta mê man bất tỉnh suốt nửa năm, Y đem ta đi khắp thiên sơn vạn thủy, hái thảo dược để giải độc. Duy chỉ có Minh Tâm Khắc Cốt Hoa kia độc tính quá mãnh liệt, tuy có thể dùng kỳ dược Trầm Mộng Thảo tạm thời ngăn chặn nhưng cứ sơ ý là nó lại tái phát. Do vậy Y mỗi ngày đều lấy những loại thần thảo như Trầm Mộng Thảo, Bích dạ Hoa, Ngọc Cơ Quả nghiền ra thành hồ nhão, sau khi tẩy rửa toàn thân cho ta thì bôi thuốc lên toàn thân ta vô cùng cẩn thận. Hơn một trăm tám mươi ngày, không hôm nào dừng."
Trong lòng Thác Bạt Dã có rất nhiều loại tình cảm lẫn lộn, thầm nghĩ: "Ơn một giọt, báo đáp cả dòng chưa đủ. Thần Đế đối với nàng ta như vậy cũng khó trách nàng ta bốn năm nay ngày đêm ôm lấy tượng đá của ông ta mà nghĩ trăm ngàn phương cách khiến ông ta phục sinh trở lại."
Lưu Sa Tiên Tử hai má ửng đỏ, thốt: "Lúc đó thì ta cũng chẳng cần biết gì nữa. Nghĩ tới Y ngày ngày đều tẩy rửa thân thể cho ta, cái gì cũng đã thấy qua rồi, thẹn quá hóa ra bi thống, gào thét ầm ĩ. Thấy ta òa khóc loạn xạ, Y lại chẳng thèm để ý cứ đứng một bên mà cười ha ha như là thú vị lắm, còn nói những gì rằng Y cũng có thể xem như là ông nội của ông nội của ông nội ta vậy, một đứa cháu gái khóc nhè thì đối với Y có gì là quan trọng đâu."
Y càng nói thì ta càng hổ thẹn, khiến cho Minh Tâm Khắc Cốt Hoa tức thì phát tác trở lại. Trên cánh tay vốn trắng như bạch ngọc của ta lập tức xuất hiện đầy những nốt mẩn đỏ. Y liền kinh hoảng chạy tới bế ta lên, không nói lằng nhằng đặt ta trên bờ cỏ cạnh suối, lấy ra từ trong hồ lô đám Trầm Mộng Thảo, Bích Dạ Hoa thần kỳ, nghiền nát ra thành bùn cẩn thận bôi lên người ta..."
Kể tới đây nét mặt của nàng lại đỏ lựng lên, ngừng một lát mới hắng giọng nói tiếp: "Ta cố gắng cục cựa nhưng chẳng được, đành nhìn Y dùng tay nhè nhè bôi lớp bùn màu xanh lục lên cơ thể ta từng chút một, ngứa ngáy vô cùng lại tê tê như điệt giật, xấu hổ tới mức muốn bật khóc thành tiếng."
"Nhưng Y không hề có bất cứ ý gì khác, chỉ ngẩng đầu nhìn ta cười cười. Trong mắt Y, từ trước cũng vậy mà sau này cũng vậy, ta thủy chung bất quá là một hài tử mười một tuổi. Y sao biết được từ cái giây phút đó, đứa hài tử mười một tuổi kia đã khắc sâu Y vào tâm khảm chẳng cách nào cứu vãn..."
Thác Bạt Dã lòng thầm kinh hãi, đột nhiên nhớ tới khi trước trên Cổ Lãng Tự, cùng với Tiêm Tiêm ngắm cảnh mặt trời lặn.
Khi đó nàng ta bất quá mới mười tuổi, tự hắn vĩnh viễn chỉ coi nàng ta là một đứa hài tử không hơn không kém nên trong lúc chơi đùa thường quên mất đi sự phân biệt nam nữ. Rốt cục cái mầm tình ái gieo vào lòng nàng ta lúc nào không hay.
Những ký ức đó lúc này khiến hắn phát giác ra tình cảm của thiếu nữ khó hiểu một cách kỳ diệu, nghĩ tới nụ cười xinh xắn đáng yêu của nàng ta trước đây, lại nghĩ tới giờ đây tình huynh muội cũng chẳng còn, nay đường ai nấy đi (***), trong lòng không tránh khỏi cảm giác chua xót. Lưu Sa Tiên Tử như đột nhiên bừng tỉnh, hạ giọng nói: "Ta ngọ ngoạy cả nửa ngày tới lúc mệt nhoài chẳng động đậy nổi, đành nằm oặt tại bờ suốt, há miệng thở hổn hển, mặc kệ những ngón tay của Y quét qua toàn thân mà run lên từng chập, lồng ngực như bị cái gì đó đè chặt, khắp người nóng như lửa thiêu, nước mắt không kìm được cứ rơi xuống lã chã.
"Y thấy ta khóc như vậy lại luống cuống chẳng biết phải làm sao, đành phải dừng lại cười khổ nói: "Tiểu nha đầu, thôi để ta dạy cho ngươi Ngưng Băng Chân Khí, đợi tới lúc ngươi học được rồi thì có thể tự mình bôi thuốc lên người vậy." Ta nghe thấy thế ngược lại còn khóc to hơn. Y là Thần Đế của Đại Hoang có thể nói là thông hiểu mọi thứ trên đời, nhưng lại chẳng có cách nào hiểu được tâm sự của một tiểu nữ hài như ta."
"Trừ mẹ ta ra, lần đầu tiên ta cảm thấy có người thật lòng quan tâm tới ta như vậy, lại cũng là lần đầu tiên trong đời cảm nhận được sự thân mật như thế này trong quan hệ với nam nhân. Nỗi thống khổ, cô độc suốt mười một năm lúc này đều bùng phát trong lòng, hóa thành dòng nước mắt ào ạt, chẳng có cách nào khống chế."
"Ta khóc hồi lâu sau mới từ từ nín lại được, đỏ mặt lên nói: "Ta chẳng thèm học Ngưng Băng Chân Khí gì hết. Có người mong muốn hầu hạ, ta cao hứng còn không kịp nữa là." Y nhìn một cách ngạc nhiên, bật cười lên ha hả rồi lại tiếp tục bôi thuốc lên thân thể ta."
"Nhìn khuôn mặt Y đung đưa, ta thấy những nếp nhăn hằn rõ như dao khắc trên cái trán đỏ au của Y, mái tóc trắng như tuyết của Y, cái mũi thanh tú, cặp mắt sáng bừng trong suốt... Tim ta đập thình thịch không ngớt, cảm thấy Y tuy đã già nhưng vẫn rất đẹp đẽ, khiến ngọn lửa trong người ta tưởng như lại bốc lên bừng bừng."
"Bôi xong đám thuốc, Y lại dùng tấm da thú màu nâu vàng mềm mại mát lạnh kia đắp lên mình ta, cảm thấy khoan khoái dễ chịu vô cùng. Ta hỏi Y đây là loại da gì. Y nói là da của một loại yêu khuyển vô danh trên Thần Đế Sơn, lấy nó đắp lên người có thể trừ được cổ độc. Ta nói loài yêu khuyển này ta đã từng nhìn thấy nó ở bên bờ suối, Y liền đặt tên nó từ nay gọi là "Khê Biên" (bờ suối). Sau đó bọn ta mỗi lần thấy một loài hoa cỏ, chim thú nào vô danh thì đều do ta đặt tên cho chúng. Vì thế nên mới có cái tên con Na Kỳ."
Giọng kể của nàng dịu dàng, nét mặt khẽ cười, ánh mắt mơ màng như quên mất Thác Bạt Dã đang ở bên cạnh, trở về với buổi chiều cuối xuân của nhiều năm trước ấy.
"Đêm đó, núi rừng Nam hoang cây lá rậm rạp, chẳng để lọt một ánh sao nào, tĩnh lặng không một tiếng động, cả thế gian như cũng chìm vào giấc ngủ. Ta nằm trên lớp lá dày, mỗi lần nghe thấy tiếng thở dài liền lén lén hé mắt nhìn vào khuôn mặt của Y, trong lòng hạnh phúc, sung sướng chưa từng thấy. Tới lúc gần sáng, tiếng chim hót đầu rừng lảnh lót, gió thổi nhẹ qua từng sợi tóc buồn buồn như kiến bò, cuối cùng ta cũng ngủ thiếp đi."
"Từ bé tới lớn, ta chưa từng được ngủ ngon đến thế, không hề mộng mị, không một lần giật mình sợ hãi. Tới khi tỉnh dậy thì ánh sáng đã chói mắt, tiếng gió rít vù vù. Ta nằm trên lưng Y, bên dưới là tuyết sơn sừng sững, sông dài cuồn cuộn. Ta không biết mình đang ở nơi nào, không biết đang đi về đâu, nhưng trong lòng ta chẳng hề có chút thắc mắc. Bởi vì tấm lưng rộng rãi của Y đối với ta đã là cả thế giới rồi."
"Từ ngày đó, Y mang ta đi tới rất nhiều địa phương, hái rất nhiều loại thảo dược. Mỗi ngày ta đều mong được uống loại dược thủy chế từ tạp nham các vị thảo dược rất khó ngửi, quấn lấy Y bắt y kể cho ta nghe sự tích các loài hung thú trong Đại hoang, hoặc nghe Y thổi sáo hoặc hào hứng bá vai bá cổ nghe Y giảng giải công hiệu thần kỳ của các loại kỳ hoa dị thảo. Thậm chí còn theo Y học lấy không ít pháp thuật thần công của các tộc... Nhưng điều ta mong mỏi nhất chính là vào hoàng hôn mỗi ngày đều được Y tự thân bôi bùn thuốc lên người. Ta tuy chưa từng hiểu chuyện nam nữ, nhưng cũng đã từng nghe qua thấy qua nhiều rồi. Ngón tay của Y quét lên người ta giống như bị điện giật, khiến ta tê người khổ sở, tựa như chẳng thể thở nổi. Sau mỗi lần như vậy, trong người ta tưởng như có một cục lửa đốt cháy lục phủ ngũ tạng, đốt cháy cổ họng, đốt cháy từng chút da thịt mà y chạm vào, ngày hôm sau càng nóng hơn ngày hôm trước..."
Sắc mặt của Thác Bạt Dã thoáng đỏ, lộ vẻ ngượng ngập.
Nhưng Lưu Sa Tiên tử lại chẳng để ý tới, hai mắt nàng sáng như sao, nói nhỏ: "Bởi Y từ trước vẫn chỉ coi ta là một đứa hài tử nên mỗi lần bôi thuốc, khi ta đều cố ý làm ra tư thế quyến rũ đều khiến Y không nhịn được bật cười phá lên. Trong lòng ta buồn tủi vô cùng, giận dỗi không thèm lý tới Y nữa, thầm mong cuối cùng sẽ có một ngày ta trưởng thành một nữ nhân như hoa như ngọc, sẽ làm cho y điên đảo thần hồn không thể tự kiềm chế."
"Nhưng rõ ràng đã qua nửa năm, ta thủy chung vẫn mang hình dạng của của một đứa hài tử, không hề lớn lên cho dù chỉ một phân. Thấy thân hình cao cao tròn trịa của nữ nhân, ta đố kỵ vô cùng, trong lòng mong mỏi một ngày có thể phá tổ kén biến thành một con bướm mỹ lệ..."
"Có một ngày trên Long Sấu Phong thuộc Nam Tế Sơn, ta thấy Y chỉ thổi sáo thao thức không ngủ mà chỉ nhìn chằm chặp vào đóa Sát Na Phương Hoa trong tay. Ta không nhịn được hỏi Y mãi, nhưng Y ngơ ngẩn không đáp, thần sắc buồn tẻ, tưởng như có đầy một bụng tâm sự mà ta có thể thoáng cảm nhận được trong đó có sự sợ hãi và lo lắng. Cuối cùng ta mượn cớ nổi giận đùng đùng nằng nặc đòi về Thần Đế Sơn."
"Sắc mặt Y càng trở nên khó coi, đột nhiên quát ta một tiếng. Ta tức thì
chết lặng, bởi trong suốt hai năm cho dù ta có càn quấy thế nào y cũng chưa từng quở trách ta một lời chứ đừng nói là quát mắng. Trong lòng ta vừa sợ hãi vừa như oan ức, không kìm được khóc òa lên.
"Thấy ta khóc lóc thảm thiết, sắc mặt Y liền trở nên hòa hoãn áy náy vô cùng, không ngừng an ủi ta. Cuối cùng y nói với ta rằng có một ngày từ hơn hai trăm năm trước, Y ở đây tận mắt nhìn thấy nữ nhân mà Y yêu thương nhất trong đời bị giải vào Thang cốc, tuy lòng đau như dao cắt mà chẳng làm gì được."
"Trong khoảnh khắc đó, ta tưởng như bị sét đánh ngang mày, trong đầu kêu lên ong ong, trái tim ta tưởng như bị vật gì đó bóp chặt tới ngừng thở, chẳng biết trải qua bao lâu, lại cảm giác thấy đau buồn hờn ghen như thủy triều dâng lên trong lòng. Ta căm hận ả thánh nữ Mộc tộc chưa từng biết mặt kia còn hơn cả đám người ta mà căm hận nhất là Trấp Huyền Thành với Công Tôn Anh Hầu."
"Ta càng nghĩ càng đau khổ, đột nhiên minh bạch rằng Y vĩnh viễn không giống như mẹ ta, cả đời chỉ có một mình ta trong lòng. Từ hai trăm năm trước sớm đã bị một nữ nhân chiếm mất. Nghĩ tới điều này tim ta tưởng như tan nát, nước mắt tuôn rơi ròng ròng, không thể kìm được ôm choàng lấy Y mà khóc rống lên."
"Y giật mình vội hỏi ta đã xảy ra chuyện gì, ta cứ ôm chặt lấy hắn mà khóc. Ta vốn định bắt chước theo cách nữ nhân kia đã từng quyến rũ Công Tôn Anh Hầu, liều lĩnh hôn vào môi Y, khi nước mắt rơi xuống miệng lưỡi của ta và Y, tư vị ngọt bùi cay đắng giống y như Khổ Nhạc Hoa vậy. Ngọn lửa trong cơ thể ta đột nhiên cháy bùng lên, đau đớn tới co rúm cả thân hình, ruột gan ta tưởng như đều bắt đầu đảo lộn cả lên..."
"Y sững người giây lát mới lấy lại được tinh thần, đưa tay đẩy ta ra, nhìn ta mà kinh hãi như chưa từng quen biết, hàng nửa ngày sau mới lắp bắp nói rằng Y chỉ coi ta là một đứa trẻ, bởi vì ta vốn chính xác là một đứa trẻ."
"Ta buồn bã hổ thẹn, ngồi phịch xuống đất, khóc tới mức toàn thân run rẩy, rồi vừa nói vừa nấc mà hỏi Y tại sao đã coi ta chỉ là một đứa hài tử sao ngày đó còn muốn cứu ta làm chi? Vì cớ gì mà không để cho ta một thân một mình nằm chết trên tuyết sơn cho xong chuyện? Lại còn đối xử tốt với ta làm gì? Có phải là cũng định giống như Công Tôn Anh Hầu bỡn cợt dày vò ta hay không?"
Nghe giọng Lạc Cơ Nhã hiu hắt buồn tủi liên tiếp truy vấn, mặt Thác Bạt Dã nóng bừng, tưởng như nhớ lại đêm trước khi Tiêm Tiêm đăng vị thánh nữ của Thang Cốc, lại tưởng như thấy ánh mắt cực kỳ thương tâm của nàng đang nhìn lúc nắm lấy tuyết hạc, trong lòng chợt đau đớn như bị kim châm.
Lưu Sa Tiên Tử nói: "Thần Nông nghe thấy ta vừa khóc vừa hỏi, toàn thân sững ra như tảng đá, rồi Y từ từ nói rằng thuật dùng cổ độc của mẹ con Trấp Huyền Thanh là do Y truyền thụ, ngày đó tại Bì Mẫu Địa Khâu không cứu được ta, trong lòng áy náy khôn nguôi, vì vậy mới tìm mọi cách để cứu chữa cho ta một cách hoàn toàn. Lại nói ta với Y cách biệt tới gần ba trăm tuổi, một như ánh bình mình, một như chiều tàn, nhất định là không thể cùng kết hợp được."
"Ta càng nghe thì càng thương tâm, khóc tới nỗi thở không ra hơi, đáp: "Thật quá cổ hủ, ta hiện tại đã yêu thích người rồi thì ta chẳng quan tâm người bao nhiêu tuổi. Người ta ai mà chẳng sẽ trưởng thành, chẳng sẽ già lão, đợi tới lúc ta thành lão bà, cũng có thể kết hợp được vậy."
"Vẻ mặt của Y đột nhiên thành ra rất khó tả, chợt thở dài một hơi rồi nói: "Người trong thiên hạ ai cũng sẽ lớn lên và già đi, chỉ có ngươi là không như vậy. Trấp Huyền Thanh ngoài việc đã hạ lên thân người hàng ngàn loại chất độc hãn hữu, còn lấy ngươi làm kẻ thử thuốc để thí nghiệm Bất Lão Chi Dược. Sức thuốc đã nhập vào tới xương tủy, chẳng có cách nào giải trừ được. Từ một năm trước, ngươi đã không thể lớn lên nữa, càng không thể già đi được."
Thác Bạt Dã trong lòng kinh hãi, "Bất Lão Chi Dược tương truyền là do Nữ Oa sáng chế ra, sớm đã thất truyền từ hàng ngàn năm qua rồi. Vu Cô, Vu Chân trong Linh Sơn Thập Vu đã dùng trăm phương ngàn kế tìm kiếm phương thuốc này mà cuối cùng vẫn là công cốc. Không ngờ Trấp Huyền Thanh lại có thể luyện thành Bất Lão Chi Dược, trình độ chế tạo cổ độc đã cao tới mức không thể tưởng tượng.
Lưu Sa Tiên Tử nhíu mày cười khanh khách nói tiếp: "Nếu là môt nữ nhân nghe được lời này thì chắc là đã sung sướng vô cùng. Nhưng trong tai ta thì những lời đó lại như sét đánh. Ta đứng đó ngơ ngẩn si ngốc, muốn tiếp tục khóc mà không khóc được. Nghĩ tới sống ở trên đời này mà vĩnh viễn chẳng thể già đi, chẳng còn cách nào kết hợp với y nữa, trong lòng hận không thể chặt mụ yêu nữ Trấp Huyền Thanh ra thành vạn mảnh!"
Thác Bạt Dã cảm thấy u ám trong lòng. Sắc đẹp vĩnh cửu của Bất Lão Chi Dược đúng là bảo vật mà bất kỳ nữ nhân nào tại Đại Hoang đều mơ tưởng, thế mà trời xui đất khiến làm sao, lại rơi vào trên người kẻ duy nhất trong thiên hạ mong được già đi là Lưu Sa Tiên Tử. Thật là thế sự khôi hài, tạo hóa trêu ngươi.
Lưu Sa Tiên Tử nghiến răng thốt: "Tới ngày thứ hai, đợi lúc Thần Nông tới thác nước ở Long Sấu Phong rửa cỏ thuốc, ta cưỡi Na Kỳ Thú lặng lẽ rời khỏi Nam Tế Sơn, bay tới Bì Mẫu Địa Khâu. Khí xuân ấp áp muôn hoa đua nở, Địa Khâu rực rỡ như gấm vóc. Mụ yêu nữ Trấp Huyền Thanh kia đang lấy mật hoa trên Chiếu Ảnh Phong, mụ thấy ta tức thì mặt mũi hớt hải. Không ngờ ta vậy mà vẫn còn sống, mụ gào lên truy hỏi Công Tôn Thanh Dương ở đâu."
"Trong lòng ta căm phẫn vô cùng, cố ý cười nói rằng ta đã đem toàn bộ thịt xương mềm sụt của nó ăn hết vào trong bụng khiến cho độc tính của Minh Tâm Khắc Cốt Hoa vì thế mà đã được giải trừ hoàn toàn."
"Y tin là thật, liền điên cuồng nhào tới ta. Nếu bình thường động thủ với mụ, thì cho dù có mười đứa như ta cũng chẳng bằng một ngón tay của mụ. Nhưng ta sớm đã quyết ý cùng với mụ ta đồng quy ư tận, đến chết còn chẳng sợ thì còn sợ gì mụ ta?"
"Ta liên tiếp bị Địa Hỏa Đao của mụ chém trúng, cả người tưởng như muốn vỡ tung ra. Nhưng mụ cũng đã trúng Tử Mẫu Châm cùng với hàng chục loại cổ độc của ta, toàn thân đau đớn. Cả hai đều rơi xuống bờ Kính Hồ. Công Tôn Anh Hầu nghe tiếng chạy tới, kinh giận lẫn lộn đánh xuống một chưởng, dù ta có muốn né tránh cũng chẳng kịp."
"Khoảnh khắc ấy, kinh mạch toàn thân ta đều đứt hết, chất độc Minh Tâm Khắc Cốt tốn bao công sức mới áp chế được nay lại bùng phát hoàn toàn. Cả người tưởng như bị ngọn lửa thiêu đốt, giống như bị rơi xuống địa ngục, bị đẩy vào núi đao biển lửa vậy... Sau này khi ta tỉnh lại thì liền nghe thấy tiếng lao xao xung quanh, chợt nhìn thấy có một người bé tẹo cao có mấy tấc vô cùng cổ quái đang đứng bên cạnh..." Thác Bạt Dã ngạc nhiên nói: "Linh Sơn Thập Vu? Lẽ nào là Thần Đế tới cứu tỷ, liền đưa tới Linh Sơn chữa trị chăng?" Lưu Sa Tiên Tử cười nhẹ đáp: "Không sai. Nguyên là sau khi Công Tôn Anh Hầu muốn giết chết ta thì Thần Nông đã đuổi tới nơi. Công Tôn Anh Hầu vốn bạo ngược như điên, những năm qua đã dùng cổ độc giết chết không biết bao nhiêu người. Cho rằng người thiên hạ đã phụ hắn thì hắn sẽ phụ hết người trong thiên hạ."
"Hắn còn nói đã sớm giải được phong ấn của Nữ Oa tại đáy Bì mẫu Địa Khâu, tự mình điều khiển được Hỗn Độn Thú, chỉ cần hắn muốn là có thể khiến cho trời long đất lở, địa hỏa phun trào..."
Hỗn Độn Thần Thú! Thác Bạt Dã kinh hãi, đột nhiên minh bạch vì sao khi còn ở trên bình nguyên bên ngoài cốc, Công Tôn Anh Hầu có thể tùy ý thao túng liệt hỏa tại các khe nứt trên mặt đất.
Lưu Sa Tiên Tử cười lạnh nói: "Đáng tiếc Công Tôn cẩu tặc đã quá xem thường Y, tự đề cao bản thân. Đánh chưa được trăm hiệp, Thần Nông đã chế phục cả hắn lẫn Hỗn Độn Thú, rồi lại phong ấn vào trong Âm Dương Minh Hỏa Hồ lần nữa. Sau đó liền lấy Tức Nhưỡng Thần Thổ từ chỗ Hoàng Đế san lấp hoàn toàn Bì Mẫu Địa Khâu.
"Hừ, còn mẹ con tên tiện nhân độc ác đa đoan kia gieo gió gặt bão, cuối cùng bị phong trấn trong lòng đất không thấy mặt trời. Thần Nông tấm lòng nhân hậu, không muốn công bố chuyện của bọn họ ra ngoài gây ảnh hưởng tới danh dự của Công Tôn Trường Thái, mười sáu năm không hề hé răng một câu. Lại lo ta tiếp tục trở về đó tìm kiếm trả thù một mình nguy hiểm, Y liền sử dụng Di Thiên Hoán Địa Pháp, đem vị trí của Bì Mẫu Địa Khâu dời đi hàng trăm dặm dưới lòng đất. Chỉ sau một đêm, Bì Mẫu Địa Khâu giống như đột nhiên biến mất hoàn toàn.
Ngừng một lát lại nói tiếp: "Y mang ta tới Linh Sơn, là mong mượn Phục Hy Nha của Linh Sơn Thập Vu giải trừ hoàn toàn chất độc Minh Tâm Khắc Cốt. Khổ nỗi mười lão yêu quái kia ngông cuồng tự cao, đối với Y từ trước tới nay vốn không phục, lần này vớ được cơ hội liền nhao nhao đòi tỷ thí với Y, để xem ai xứng là Đại Hoang Đệ Nhất Dược Thần. Chỉ cần thắng được bọn họ, mới có tư cách mượn Phục Hy Nha."
"Mười lão yêu quái kia sao có thể là đối thủ của Y? Lần lượt giao đấu so tài một hồi bị thua đến thảm bại hồ đồ. Lão yêu quái tức thét lên oa oa, đều nói Y dựa vào lợi thế có Giả Tiên (cây roi đỏ) thắng cũng chẳng oai phong gì. Cuối cùng Y liền bỏ Giả Tiên ra tỷ thí lại lần nữa, kết quả vẫn thắng hoàn toàn."
"Mười lão yêu quái tức đến trợn mắt rụng râu, thẹn quá hóa giận nói Thần Nông đã là Đệ Nhất Dược Thần, sao còn phải ba lần bảy lượt mắt nhắm mắt mở tới mượn Phục Hy Nha cứu người làm chi? Sau đó thì giở trò xỏ lá không cho mượn. Y đành phải hạ mình chủ động đề nghị chính thức so tài một lần cuối cùng, rồi cố ý thuận theo mong muốn của Linh Sơn Thập Vu, thua mất cái danh Dược Thần, thậm chí cố ý thua luôn cả Giả Tiên. Cuối cùng cũng khiến cho mười lão yêu quái sung sướng như điên, đồng ý cho mượn Phục Hy Nha để sử dụng."
Nghe đến đoạn này, Thác Bạt Dã đối với ngọn nguồn sự tích này của Đai Hoang coi như cũng hiểu được đại khái, đồng thời minh bạch vì sao nàng lại tìm trăm phương ngàn kế đập tan nhuệ khí của Thập Vu rồi gạt lấy Giả Tên về trong tay.
Tuy chỉ nghe được lõm bõm những lời nàng kể, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra Thần Đế ngày ấy vừa tươi cười vừa hàng ma phục yêu, phong thái tuyệt vời, coi thần khí với tục danh như cỏ rác, khiêm tốn nhường nhịn người ta khiến cho lòng hắn không khỏi xao động, kính phục mãi không thôi.
Lưu Sa Tiên Tử vẻ mặt buồn rầu, hạ giọng nói: "Phục Hy Nha tuy có thể giải trừ hết cổ độc trong người ta nhưng đồng thời cũng cắt đứt luôn mối liên quan giữa ta và Y. Từ trên Linh Sơn đi xuống đã là hoàng hôn. Ráng mây đầy trời, đàn dơi chao liệng, Y mỉm cười mà nói rằng: "Ánh tà dương tuy đẹp, cũng bất quá chỉ là quang cảnh trong giây lát. Rồi có ngày ngươi sẽ hiểu được điều này"."
Ta vốn định nói mà lại chẳng thốt ra được lời nào. Nhìn thấy hình bóng càng lúc càng mờ nhạt, cũng giống như mẹ ta, cuối cùng tan biến trong ánh sáng nhập nhoạng, nước mắt ta tuôn chảy ròng ròng, tưởng như ta lại biến trở thành con bé tứ cố vô thân như ngày trước. Từ đó về sau, trời cao đất rộng, biển người mênh mông, ta có muốn gặp được Y một lần cũng khó như lên trời..."
Kể tới đây, cổ họng nàng như nghẹn lại, miễn cưỡng mỉm cười. Không đợi nàng nói tiếp, bên ngoài chiếc quan tài chợt nổi lên một tiếng "Uỳnh" vang rền, lửa lại bùng cháy hừng hực, băng tuyết tan chảy. Vậy là đã qua một chu kỳ.
Mắt thấy Thanh Minh Tử Hỏa lại bùng lên, Thác Bạt Dã vội vàng dập tắt lửa trong Thao Thiết Li Hỏa Đỉnh cất vào trong tay áo. Ngón tay chợt mát rượi, cảm giác vừa chạm vào một vật lành lạnh nhẵn bóng liền quờ tay tìm kiếm, ra đó là một viên ngọc to cỡ mắt rồng, ánh sáng phát ra lấp lánh chiếu rọi lên nắp quan mờ ảo dập dềnh.
Chỉ thấy thiên quân vạn mã đang xung phong ầm ầm, xung quanh hung thú như triều dâng, cảnh tượng chiến đấu vô cùng kịch liệt. Dĩ nhiên chính là cảnh bên ngoài cốc. "Quỷ Ảnh Châu?" Thác Bạt Dã thầm kinh hãi, chợt trong đầu lóe lên tia sáng, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, bật cười nói: "Tiên tử, chúng ta có cách rời khỏi nơi này rồi!"
Hết chương 16
Chú thích
(*): Ý nói tới Cô Xạ Tiên Tử. (lời dịch giả)
(**) Đoạn này là khẩu ngữ nên dịch giả muốn giữ nguyên, ý của nó nghĩa là "con nhóc con" (lời dịch giả)
(***) Nguyên tác 形同陌路 (hình đồng mạch lộ): Đây là một cụm từ được dùng như một thành ngữ, để diễn tả mối quan hệ đặc biệt giữa hai người. Nghĩa đen của nó là chỉ những bờ ruộng tại cánh đồng, ngang dọc đan xen vào nhau mà đường nào bao lấy ruộng đó, chẳng liên quan gì tới nhau cả. Nghĩa bóng của nó chỉ việc hai người tuy vẫn gặp nhau nhưng đã thành lạnh nhạt, ai lo phận ấy, không còn quan tâm tới nhau nữa. (nguồn: Hỏi đáp Yahoo.cn). Cái thành ngữ này nó vi diệu như vậy, tạm dịch là "đường ai nấy đi" - (lời dịch giả)
|