Man Hoang Ký
Quyển 01: Côn bằng
Tác giả: Thụ Hạ Dã Hồ
Chương 17: Tức Nhưỡng Thần Thổ
Dịch:Dẹp Lép
Nguồn :Vô Tranh Hà-NMQ
Ánh nến leo lét. Những cảnh tượng phản chiếu từ những chiếc lăng kính bằng đồng trên ba mặt tường cũng theo đó mà hư ảo bất định. Nhöng vẫn có thể thấy rõ quần hùng các tộc đã phá vỡ vòng vây của vạn thú, nhanh chóng tiến đến gần. Những cao thủ cấp thần, cấp tiên như bọn Cơ Viễn Huyền, Liệt Viêm, Ứng Long, Chúc Dung đều cưỡi thú bay thẳng tới trên Bì Mẫu Địa Khâu, vòng vòng hạ xuống.
Ở bên trong Thần Hồ, lửa tía phun loạn, Thác Bạt Dã và Lưu Sa Tiên Tử ngồi vào trong chiếc thạch quan (quan tài đá), toàn thân mồ hôi ròng ròng, sắc mặt cả hai đều lộ nét cười ngạc nhiên sung sướng.
Tim của Vũ Sư Thiếp đột nhiên đập mạnh, căng thẳng vô cùng, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng nói: "Qua nửa canh giờ nữa, cao thủ ba tộc Thổ, Hỏa, Thủy đều sẽ kéo tới bên ngoài Thần Hồ, ta sẽ coi xem ngươi còn có thể cầm cự được bao lâu?"
Công Tôn Anh Hầu và Thuần Vu Dục nhìn nhau một cái, đồng loạt phá lên cười lớn, dường như chẳng có gì đáng ngại.
"Vũ Sư quốc chủ, ngươi nói xem bọn ta đã bàn định kế hoạch này nhiều năm, lẽ nào lại không có kế sách đối phó?" Hỏa Cừu Tiên Tử đưa thân qua, trong đôi mắt cong như ánh trắng lấp loáng tia sáng, cất giọng dịu dàng: "Ngươi đoán xem đám người ở cùng một chỗ kia, liệu có pháp lực bằng một phần của Nữ Oa đại thần không? Năm xưa Nữ Oa đại thần còn suýt nữa đã không bắt nổi hung thú, bọn họ có khả năng gì mà chống lại nó?"
Trong khi nói, những ngón tay như ngọc của nàng nhè nhẹ vuốt ve chiếc Hỗn Độn Hoàn đeo bên tay trái, ánh vàng lấp lóe, thấp thoáng ẩn hiện một vòng triện văn cổ xưa.
"Uỳnh!" Cả địa cung đột nhiên chấn động kịch liệt, cái bàn lắc lư không ngớt, chẳng hiểu từ đâu cuộn tới một trận cuồng phong bụi đất mù mịt, ánh nến lập lòe. Thoáng nghe thấy trong lòng đất truyền lại những tiếng gầm rú ầm ầm.
Mặt mày Vũ Sư Thiếp biến sắc, lẽ nào hai người kia lại muốn giải phong ấn cho Hỗn Độn Thú? Vừa sợ vừa giận, nàng cười lên khanh khách: "Hỗn Độn Thú mà xuất hiện, cho dù bọn họ không chống nổi, các ngươi cũng có khả năng khống chế nó chăng? Thuần Vu tỷ tỷ phải trái gì cũng là hậu duệ của Hỏa tộc, cái đạo lý 'chơi với lửa có ngày chết cháy' lẽ nào lại không hiểu?"
Trên khuôn mặt trắng bệch anh tuấn của Công Tôn Anh Hầu thoáng vẻ âm trầm bất định, kéo lấy eo lưng Thuần Vu Dục cười ha ha nói: "Thiên địa ban đầu vốn chỉ là một khối hỗn độn, hôm nay cùng lắm là thuận theo thiên đạo quay về hỗn độn mà thôi. Ta với cái hỗn độn kia vốn là một thể, cần gì phải hàng phục nó?"
Nghe ý hắn nói, rõ ràng đã nắm trong tay yếu quyết có thể cùng với Hỗn Độn Thú hóa thành một thể. Trong lòng Vũ Sư Thiếp vô cùng kinh hãi, hắn từ mười sáu năm trước đã được liệt vào một trong Đại hoang thập thần, hôm nay một khi cùng hợp thể với con hung thú thời tối cổ kia, khí thế hũng hãn hừng hực chỉ sợ ngay cả Chúc Long cũng chưa chắc đã là đối thủ. Hỏa Cừu Tiên Tử mỉm cười, ngón tay tạo thành một pháp quyết huyền ảo, khuôn mặt khẽ rung, trong miệng lầm rầm đọc chú.
Dương Cực cung chấn động càng lúc càng mãnh liệt, mấy cái trụ lớn lung lay muốn đổ nhào, vách tường, nền đá đột ngột xuất hiện vô số vết nứt kêu lên lách cách, khói và bụi đất mịt mù khắp nơi.
Hỏa Cừu Tiên Tử khuôn mặt phát sáng, vừa mừng rỡ, vừa đắc ý cười khanh khách nói: "Đi thôi, căn phòng hoa chúc này để lại cho Long nữ cùng với Thác Bạt thái tử khi xuống cửu tuyền sẽ hưởng dụng nhé." Nói đoạn lắc mình chạy ra bên ngoài.
Công Tôn Anh Hầu bẹo má Vũ Sư Thiếp, hắn tựa như cười như không thờ dài nói: "Dung mạo như hoa như ngọc, sao lại trở thành khô lâu trong lòng đất?" Ngón tay bật lên choanh choách, khắp người nàng tức thì bị Địa hỏa tàm ti từ từ bao kín, nóng như nửa đốt, thở chẳng ra hơi.
Tại giây phút sinh tử tồn vong này, Những nỗi sợ hãi giận dữ trong lòng Vũ Sư Thiếp ngược lại đều tan biến hết, nàng chăm chú nhìn hình ảnh Thác Bạt Dã trên tấm gương đồng, ngọt ngào cay đắng lẫn lộn, nghĩ thầm: "Chỉ chờ chúng nó đi khỏi, ta sẽ dùng Băng Huyết Đại Pháp thoát khỏi nơi này, cho dù hồn phi phách tán cũng phải cứu Tiểu Dã ra khỏi Thần Hồ."
Băng Huyết Đại Pháp là phép thuật liều mạng cực kỳ hung hiểm của Bắc hải hàn băng cung. Một khi thi triển, máu trong toàn thân đọng lại như băng tuyết, chân khí tức thì kích tăng lên mãnh liệt; Sau khi băng huyết tan hết thì kinh mạch đều đứt sạch, thần tiên cũng khó cứu. Không phải là lúc vạn bất đắc dĩ thì không ai dám dùng bừa.
Nhưng tại lúc này nàng chẳng còn thiết tha gì nữa. Kế sách đã định, trong lòng tức thì trở nên trong sáng tĩnh lặng, khóe môi nở một nụ cười nhẹ nhàng. Ánh nến hắt lên hai má nàng ửng hồng, ánh mắt dịu dàng mở lớn, vẻ đẹp vô cùng kiều mị, không thể diễn tả được bằng lời.
Công Tôn Anh Hầu lắc người định đi, trong lòng chợt xao động, liền cúi người xuống sát bờ tai nàng hạ giọng nói: "Hảo muội tử, lời hứa hồi đó của ta, chẳng có ngày nào quên lãng. Chỉ cần hiện tại ngươi mở lời đồng ý, ta nhất định mang ngươi dời khỏi Địa Khâu. Đợi tới khi thiên hạ thần phục, ta sẽ phong cho ngươi làm quốc chủ Thủy tộc, đời này kiếp này cùng hưởng phú quý, không bao giờ chia lìa..."
Vũ Sư Thiếp thản nhiên cười cười, lúc lắc đầu, chỉ cố gắng ngưng thần tụ khí, nhẩm niệm khẩu quyết Băng Huyết Đại Pháp, đối với những lời của hắn chẳng hề lộ vẻ hứng thú nào.
Tính Công Tôn Anh Hầu tự phụ tới phát cuồng, đối với những gì càng không thể nắm được trong tay hắn càng khao khát. Từ lúc gặp lại nàng, thấy nàng toàn tâm toàn ý đều nhớ tới Thác Bạt Dã, tính háo thắng bất giác nổi lên, vẫn mong nếu nàng ta hồi tâm chuyển ý là sẽ cùng nàng nối lại tình xưa mới thỏa lòng,
Mắt thấy nàng ta đối mặt với cái chết vẫn yên nhiên mỉm cười không hề sợ hãi, hắn càng ganh ghét căm hận, lửa giận trong lòng bốc lên phừng phừng tóm lấy mặt nàng, gằn giọng: "Tiểu tử kia ba dạ hai lòng, đối với ngươi có gì tốt đâu? Sao ngươi lại cứ khăng khăng vì hắn như thế?
Lời nói vừa dứt chợt nghe đánh "Uỳnh!" một tiếng, cây cột lớn đằng xa đột nhiên sụp xuống, đất đá bắn tung tóe mù mịt, Hỏa Cừu Tiên Tử thấy hắn còn chưa chịu đi, giận dữ nói: "Công Tôn Anh Hầu! Ngươi muốn tuẫn táng cùng với ả ư?
Công Tôn Anh Hầu vẫn bỏ ngoài tai, sắc mặt hắn đang trắng bệch chợt dần phủ một làn sương đỏ, tựa như biến đổi hoàn toàn. Hắn quắc mắt ngó Vũ Sư Thiếp trừng trừng, lửa giận bốc lên càng lúc càng mãnh liệt, hận không thể đem khuôn mặt mỹ lệ của nàng nghiền ra thành bột.
Chợt thấy nàng khẽ run rẩy, nhìn chăm chú vào chiếc lăng kính bằng đồng, vẻ kinh ngạc mừng rỡ lộ rõ trong ánh mắt. Lòng Công Tôn Anh Hầu chợt chùng xuống, ngoảnh đầu nhìn qua, đột nhiên thay đổi sắc mặt la lên thất thanh: "Tiểu tử kia đâu rồi? Tiểu tử và tiểu tiện nhân kia đã đi đâu mất rồi?"
Hỏa Cừu Tiên Tử chú tâm nhìn sang, chỉ thấy trong hình ảnh phản chiếu của lăng kính, lửa cháy phừng phừng mà trống rỗng tịch mịch, bọn Thác Bạt Dã hai ngườiđã chẳng còn thấy tăm tích.
Vũ Sư Thiếp vừa mừng rỡ, vừa kiêu ngạo bật cười khanh khách: "Nước cạn sao cản nổi giao long? Các ngươi tưởng có thể nhốt được hắn trong thạch quan hay sao..." Còn chưa nói hết, đánh "bạch" một cái, nàng đã bị Công Tôn Anh Hầu bạt tai một cú trời giáng. Một bên má lằn sâu vết tay nóng rát, khí huyết nhộn nhạo những vẫn không tắt nụ cười.
Thuần Vu Dục vừa giận dữ vừa kinh hãi đảo người chạy lại, kiểm tra từng chút một vẫn không tin vào mắt mình, nghiến răng thốt: "Âm Dương Minh Hỏa Hồ kiên cố vô cùng, tiểu tử kia chắc chắn vẫn còn ở trong hồ, dùng pháp thuật ẩn thân gì đó mà che dấu thôi."
Công Tôn Anh Hầu mặt mũi tái xanh, lắc đầu gằn giọng: "Lửa tía chiếu sáng hừng hực, cho dù có nuốt vào Hỗn Độn Vô Hình Châu để ẩn thân cũng vẫn bị lộ ra cái bóng. Lẽ nào trong Thần Hồ còn có cơ quan huyền bí nào đó bị tiểu tử kia tìm ra rồi chăng?"
Nghĩ tới lúc Thần Nông lâm chung, đã đem tất cả sở học, các loại kì thư bí tịch truyền lại cho Thác Bạt Dã, hai người Công Tôn Anh Hầu với Thuần Vu Dục trong lòng không ngớt kinh hãi, đều cho rằng nhiều khả năng là như vậy.
Mắt thấy con vịt đã trong nồi còn để bay tuột mất, cơn giận của Công Tôn Anh Hầu như muốn nổ tung ra, hắn bật cười lạnh lẽo: "Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, ta không tin hắn có thể không cánh mà bay được!" Nói đoạn nắm lấy Vũ Sư Thiếp kẹp vào hông chạy băng băng ra ngoài.
Bốn phía tiếng nổ ầm ầm, trời long đất lở, đá lớn, bùn đất, gỗ tạp lăn xuống mặt đất ào ào không ngớt, bụi bay mù mịt. Ba người lao đi như anh chớp, từ trong địa cung theo cổng mộ lao ra ngoài trông vô cùng cổ quái.
Trong Địa Hác, hàn khí bốc lên ngùn ngụt, khiến cho hơi nước lập tức biến thành hoa tuyết. Dòng địa hà vẫn uốn lượn, ánh nước loang loáng phản chiếu dãy núi nhạt nhòa. Ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy sương mờ tản mác, ánh lửa từ dưới đất phun lên trời liên tục không ngớt, hết luồng này tới luồng khác tiếp nối như mặt trăng ở phương tây thì mặt trời đã ở phương đông, mĩ lệ tuyệt vời. Thấp thoáng còn nghe thấy bên trên Địa Khâu truyền tới tiếng cầm thú gầm rú, gào thét cắn xé..
Viện binh các tộc chắc hẳn là đã đánh đến nơi. Cùng lắm là chỉ nửa canh giờ nữa là xuống tới đáy cốc.
Nhưng Công Tôn Anh Hầu chẳng còn tâm trí đâu mà để ý chuyện đó. Hắn xách Vũ Sư Thiếp lao thẳng tới Thần Hồ Sơn, đứng sững tại Hồ chủy phong. Tuyết trắng ngưng đọng, tùng xanh ngạo nghễ, miệng hồ được ngụy trang thành cửa vào mộ đá vẫn đóng kín như trước.
Hồ chủy phong còn có tên là Tư Quá Phong, tương truyền là pháp quyết được khắc trên thành hồ. Chỉ mong ngàn năm sau có người ở trước miệng hồ mà niệm pháp quyết này, đem hung ma bị nhốt trong lòng hồ thả ra.
Năm xưa sau khi Lưu Sa Tiên Tử ôm Công Tôn Thanh Dương bỏ chạy, Công Tôn Anh Hầu nhiều lần tìm kiếm mà tung tích mịt mù không sao tìm được, đau khổ vô cùng. Chẳng ngờ lại vô tình phát hiện ra Hỗn Độn Hoàn được khảm tại đỉnh Thần Hồ Sơn, lúc đó mới biết ngọn núi hiểm trở dưới chân chính là Thần Hồ phong ấn hung ma thời tối cổ của Nữ Oa. Sau đó liền giải Tư Quá Phong Ấn thả Hỗn Độn Thú từ ra khỏi lòng Thần Hồ.
Nhiều năm sau, hắn ta điều khiển hung thú này đại chiến với Thần Nông, vọng tưởng có thể một đòn đắc thủ, dành lấy địa vị của Thần đế.
Thần Nông nhân hậu hiền từ, xưa nay vẫn kính trọng Công Tôn Trường Thái cha hắn, nên không muốn để cho nhà hắn tuyệt hậu, mới ba lần bảy lượt khuyên hắn hối cải, sau thấy hắn hung ác khó lòng thay đổi mới đem thú thân là kết hợp của hắn với Hỗn Độn Thú phong ấn trở lại sâu trong lòng Thần Hồ cắt đứt hậu hoạn, mong hắn có thể suy ngẫm tội lỗi mà phản tỉnh.
Thần Nông cũng theo cách của Nữ Oa, đem Tư Quá Quyết sửa đổi lại rồi khắc trên vách hồ. Không ngờ lại bị Hỏa Cừu Tiên Tử trời xui đất khiến thế nào, đem pháp quyết này mở Thần Hồ ra, giải thoát cho Công Tôn Anh Hầu.
Công Tôn Anh Hầu vì báo cừu rửa hận mới trăm phương ngàn kế đem miệng Thần Hồ ngụy trang thành lối vào của Dương Cực cung. Mục đích là sẽ có ngày dụ cho Thần Nông vào trong, bắt ông phải chịu cái nỗi khổ sống không bằng chết kia.
Hôm trước, lúc Thác Bạt Dã không hiểu đầu đuôi, đang quỳ tại cửa mộ đá giả mà khấu đầu, Thuần Vu Dục ở cạnh bên đã niệm quyết giải ấn mở miệng hồ ra. Ngay cả Lưu Sa Tiên Tử tinh tế vô cùng, mắt sáng như điện cũng chẳng nhìn ra điểm huyền diệu bên trong, mới đợi sau khi Thác Bạt Dã khấu đầu chín cái mở cửa Dương Cực cung rồi cũng trúng phải kế mà bị nhốt vào bên trong.
Công Tôn Anh Hầu bị giam trong lòng Thần Hồ mười sáu năm, đối với từng phân từng thước lòng hồ đều rõ như lòng bàn tay. Mười sáu năm đằng đẵng đã tìm không ít cách thoát thân mà thủy chung chẳng thể nào ra được. Lúc này chứng kiến bọn Thác Bạt Dã hai người biến mất tăm tích, trong lòng kinh hãi, nghi hoặc không biết đằng nào mà lần. Bất luận ra sao, hắn cũng phải tận mắt chứng kiến đáp án.
Hắn liền đưa thân tới trước miệng hồ, tay trái bóp chặt yết hầu của Vũ Sư Thiếp, tay phải lấp lánh sắc tía, tụ khí sẵn sàng gằn giọng: "Thuần Vu muội tử, ngươi tới giải ấn mở cửa ra, ta sẽ tiến vào trong tìm Thác Bạt tiểu tặc. Hắn ta nếu vẫn còn ở trong này mà dám bày trò màu mè, thì ta cũng sẽ bắt hắn đau đớn tới chết..."
Hắn nói dứt lời, tay trái liền bóp nhẹ. Vũ Sư Thiếp mặt đỏ tía tai, tức thì thở hổn hà hổn hển, tim đập phình phịch, mong ngóng tới mức căng thẳng không thể tả nổi.
Sắc mặt Hỏa Cừu Tiên Tử phủ một màn sương lạnh, mặc niệm pháp quyết, hai tay tụ khí hướng về phía miệng hồ cách không kéo ra.
"Uỳnh!" Cửa mộ từ từ khai mở, lửa đỏ phun ra ào ào. Cũng vào lúc đó, Công Tôn Anh Hầu xách Vũ Sư Thiếp lao vào trong như ánh chớp; Tay phải sắc tía cuộn chuyển hóa ra một lưỡi quang đao hừng hực, nhắm bên trong ầm ầm đánh vào.
Tiếng "Bình! Bình!" vang lên không ngớt, kình khí bạo phát, Công Tôn Anh Hầu thở phì phò, chỉ thấy hai đạo kình khí như bài sơn đảo hải từ phía trước mặt đánh lại, trong lòng kinh giận mà mừng rỡ nhướng mày cười nói: "Tiểu tặc, sớm biết ngươi bày trò gian trá mà!" Tay trái liền nhấc Vũ Sư Thiếp đẩy lên phía trước làm khiên đỡ đòn, Địa Hỏa Dương Cực Đao ở tay phải thuận thế điên cuồng quét tới.
Quả nhiên nghe thấy tiếng Thác Bạt Dã la hoảng: "Vũ Sư tỷ tỷ!" Phía bên trái chợt thấy một luồng kình khí cứng rắn vô song khẽ lệch ra ngoài một chút, bay qua sát mặt Vũ Sư Thiếp lao ầm ầm tới bên trên vách động, ánh lửa bay loạn xạ.
Con đường đá vừa hẹp vừa dài, ánh lửa hừng hực, nhất thời chẳng nhìn thấy được rõ ràng. Lòng nàng chợt chùng xuống, nước mắt rơi xuống lã chã, hy vọng vừa mới nhen nhúm suốt từ nãy tới giờ nháy mắt tan tành. Nhưng muốn kêu gọi hắn, nhưng bị Công Tôn Anh Hầu bóp chặt yết hầu nên không thể phát ra tiếng nào.
Trong lúc hỗn loạn, đạo kình khí bị Địa Hỏa Dương Cực Đao đánh trúng tức thì bị phá tan, thấp thoáng nghe thấy tiếng rên rỉ của Lưu Sa Tiên Tử, dường như đã bị Đao khí đánh dạt ra sau.
"Tiểu tặc, tiếp tục ở trong này chăm sóc cho tiểu tiện nhân đi thôi..." Công Tôn Anh Hầu cười lớn, mượn lực phản chấn lùi lại như chớp, định thoát khỏi Thần Hồ. Chợt nghe sau lưng vang lên một tiếng "Uỳnh" chấn động, miệng hồ kia đã đóng sập lại.
Hắn lòng thầm kinh hãi, cảm giác không ổn la lên: "Thuần Vu muội tử, mở cửa mau!"
Loáng thoáng nghe tiếng cười của Thuần Vu Dục qua khe nứt trên cửa mộ truyền tới: "Ngươi chẳng phải đã nói 'Thiên địa ban đầu vốn chỉ là một khối hỗn độn' hay sao? Ta hôm nay bất quá là thuận theo thiên đạo, đưa ngươi trờ về với hỗn độn mà thôi. Động phòng hoa chúc, âm dương hòa hợp, cùng với tân nương tha hồ tâm tình hưởng thụ, thứ lỗi cho bổn tiên tử không thể phụng bồi." Thanh ầm càng lúc càng xa, dần dần chẳng nghe thấy nữa.
Công Tôn Anh Hầu giận dữ như điên, tưởng như không tin vào tai mình nữa, quát lên the thé: "Thuần Vu muội tử? Thuần Vu muội tử?" Chỉ có tiếng vọng ong ong, nào thấy hồi âm gì đâu?
Từ trong bóng tối, chợt nghe tiếng cười lanh lảnh của Lưu Sa Tiên Tử: "Khéo quá, khéo quá! Công Tôn cẩu tặc, không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay! Ngươi bỡn cợt bao nhiêu nữ nhân, hôm nay rốt cục lại bị nữ nhân cho vào tròng. Cái này có thể gọi là trời xanh có mắt, báo ứng không sai!"
Công Tôn Anh Hầu tưởng như đột nhiên rơi xuống vực sâu muôn trượng, toàn thân xuất mồ hôi lạnh, rét buốt thấu xương, lầm bầm trong miệng: "Không thể nào! Không thể nào! Nàng ta tuyệt đối không thể hại ta đâu! Nàng nếu muốn đẩy ta vào Âm Dương Minh Hỏa Hồ, năm xưa việc gì phải giải thoát cho ta..."
Trong lòng đột nhiên kinh hãi la lên thất thanh:"Phải rồi! Hỗn Độn Hoàn! Thứ ả muốn đích thị là Hỗn Độn Hoàn!" Trong nháy mắt chợt hiểu ra tất cả, nghiến răng kèn kẹt nói: "Con tiện nhân kia nảy lòng phản bội nguyên lại là muốn đoạt lấy Hỗn Độn Hoàn!"
Hắn vừa giận dữ vừa hối hận, nghĩ tới Hỗn Độn Thần Thú do mình hao biết bao tâm hàng phục được, bây giờ rơi vào tay nam man yêu nữ, tức đến độ gan phổi suýt nữa thì cũng nổ tung ra ngoài, liền cất giọng rống lên một tràng dài, huy động Địa Hỏa Dương Cực Đao chém loạn xạ vào cửa hồ.
Từ trong các khe nứt của Địa Hác, mây khói tuôn ra như biển, những ngọn núi sừng sững vang lừng tiếng gầm thét quái dị ầm ầm như sấm chói tai, ngàn vạn hung cầm yêu thú từ bên dưới Địa Khâu lao ra, bao vây anh hùng các tộc xung quanh trên dưới, lăn sả vào cắn xé thảm liệt.
Từ trong tiếng gào thét ầm ĩ, chợt nghe thấy có người la lên thất thanh: "Ái chà, Thác Bạt thái tử đâu?"
Quần hùng ngẩng đầu trông qua, chợt thấy hào quang vạn trượng phá không múa lượn, chiếu lên nền trời xanh tạo thành cảnh vật bên trong Thần Hồ. Giữa những quầng lửa hừng hực là không gian trống rỗng, Thác Bạt Dã với Lưu Sa Tiên Tử đều đã biến đi đằng nào rồi.
Liệt Viêm khẽ run người, nhìn lên mừng rỡ cười nói: "Tam đệ đã thoát ra rồi! Không ngờ ngay cả Thần Hồ cũng không giữ được hắn!"
Bọn người Chúc Dung, Ứng Long đều quay mặt nhìn lên, tất cả đều sửng sốt. Âm Dương Minh Hỏa Hồ là thần khí phong ấn hung ma của Nữ Oa, Thác Bạt Dã có thể từ bên trong trốn thoát ra ngoài một cách thần không hay quỷ không biêt như vậy thật là quá ư siêu đẳng.
Quần hùng kinh ngạc mừng rỡ, tuy không biết rõ nguyên do nhưng cũng chẳng nhịn được đồng loạt cất tiếng reo hò.
Chỉ có Cơ Viễn Huyền thoáng cảm thấy không ổn, nghĩ thầm: "Kì quái, cho dù thoát đươc từ trong lòng Thần Hồ, tại sao Bát quái thạch quan nơi đáy hồ cũng biết đi đâu mất? Lẽ nào..." Trong đầu chợt lóe lên tia sáng, khóe miệng không kìm được nụ cười.
Khi đó liền đem Quỷ Ảnh Châu cất đi, cao giọng thốt: "Các vị bằng hữu, Thác Bạt Thái Tử tuy đã thoát ra, nhưng Long phi vẫn chưa cứu được. Chúng ta hãy dương cao thanh thế, xông vào đáy cốc tiêu diệt Công Tôn Anh Hầu, báo cừu rửa hận cho bá tánh các tộc trong những ngày qua!"
Quần hùng reo hò hưởng ứng, sĩ khí bừng bừng, liền cưỡi mãnh cầm, phi thú bay xuống dưới.
"Uỳnh, ầm ầm"
Bên dưới Bì Mẫu Địa Khâu đột ngột truyền lên một trận chấn động như sấm sét, sương mây bị quạt tan, dặng núi rung chuyển. Vô số hung cầm yêu thú kinh hoảng rít lên quang quác, liên tiếp bay vọt lên không, từ chỗ mọi người lượn tít lên cao. Nháy mắt đã như một đám mây đen che khuất nửa bầu trời.
Trong không trung, hào quang tắt ngấm, huyễn cảnh biến mất, quần hùng cúi đầu nhìn xuống dưới Địa Hác chỉ thấy mây bay cuồn cuộn, lửa cháy phập phù như cơn sóng lớn cuồn cuộn lên trên, vô số tia sáng chiếu rọi tưởng như muôn vàn lưỡi kiếm sắc, khiến người ta hoa hết mắt mũi.
Ứng Long kinh hãi, trầm giọng nói: "Bệ hạ, đi mau! Địa hỏa lại sắp phun lên rồi!"
Tiếng nói chưa dứt, bên dưới một cụm mây bảy sắc đột ngột bốc lên. "Uỳnh" một tiếng vang lừng, bỗng nhiên nổ tung ra ngàn vạn lưỡi lửa rực rỡ múa loạn, hơi nóng rát mặt. Quần hùng kinh hãi vội vàng la hoảng tản ra.
Mặt đất nứt toác, lửa phun thấu trời, từ trên binh nguyên mênh mông vọt lên vô số bức tường lửa cao hàng trăm trượng tung hoành ngang dọc, mọi người cưỡi thú né tránh quanh quẩn rồi nhảy thẳng lên không, sơ ý một chút liền bị lưỡi lửa cuốn phải tức thì toàn thân bốc cháy la lên thảm thiết, rơi thẳng vào trong Địa Hác.
Phóng mắt nhìn tới, khắp vùng Chân Lăng như biến thành biển lửa. Bầy thú Nam hoang kinh hoảng chạy loạn, hoặc bị lửa thiêu đốt, hoặc bị những khe nứt ngang dọc nuốt chứng, tiếng gầm rú liên tục không ngớt.
Trong tiếng nổ rền, bảy ngọn sơn phong cao nhất của đám Chiếu Ảnh Phong, Huyền Vũ Phong liên tiếp sụp lở, khói bụi mù mịt.
Mặt đất rung chuyển, các khe nứt nhanh chóng mở toác ra, một tràng sấm sét nổ theo ầm ầm, mặt đất bên trong khu vực Địa Khâu đột nhiên thụt xuống gãy gập, hình thành một thung lũng khổng lồ.
Quần hùng cưỡi thú hạ xuống tới gần hai trượng thì cảm thấy bên dưới hơi nóng kinh người, đành bay ngược lên trên, kinh hoảng không thôi.
Tướng sĩ phi thú quân của Thổ tộc nhìn đến tê lưỡi cứng họng, kinh hãi khôn tả. Lúc này sức nóng phát ra rất ghê gớm, không chỉ vượt xa lần trước mà thậm chí so với lúc nuốt gọn tám đạo quân Bắc Tiên ba ngày trước thì địa hỏa lần này cũng mãnh liệt hơn nhiều. Nếu chậm lùi lại một chút, hơn vạn quần hùng các tộc chỉ sợ cũng đã bị đem đi bầu bạn với đám Cương thi Thủy yêu dưới đáy cốc kia.
Lục Ngô chau mày nói: "Không biết địa hỏa trong Bì Mẫu Địa Khâu có phải mỗi canh giờ phun một lần hay không? Cớ sao mới cách có một lúc mà đã lại phun trào như thế?"
Trên khuôn mặt gầy đét của Ứng Long thoáng lộ nét cổ quái, như sợ hãi lại giống như mừng rỡ, mắt trừng trừng nhìn xuống sóng lửa phun trào dưới lòng Địa Hác, đột ngột nói: "Nếu là địa hỏa, sao mà có được uy lực như vậy? Nữ Oa đại thần một lòng ra sức từ bi hỉ xả, nhưng lại lưu tới ngày nay một trường hạo kiếp kinh thiên..."
Còn chưa dứt lời, từ trong Địa Hác ánh lửa bộc phát, đột nhiên truyền tới một tiếng gầm rú chấn thiên "GRÀOOO!" Tai mọi người ong ong không ngớt, khí huyết nhộn nhạo, hàng chục người ngồi không vững mắt mũi tối sầm, tức thì bị hất văng xuống dưới.
"Uỳnh!" mặt đất phía nam của Bì Mẫu Địa Khâu đột nhiên nổ bung ra, đá lớn bay vèo vèo, lửa phun phì phì. Chỉ thấy một cái vòi khổng lồ đỏ khé xông thẳng lên trời, vạch lên không một đường cong vĩ đại, đột nhiên nện xuống mặt đất, tức thì nửa ngọn núi bị nghiền thành bột đá.
"BÌNH! BÌNH! BÌNH!"
Sắc tía chói mắt, kình khí hừng hực, Công Tôn Anh Hầu gầm rú điên dại, Địa Hỏa Dương Cực Đao tung hoàng chém loạn, hận một nỗi không thể lập tức mở ra đường sinh lộ, nhưng thạch môn vẫn thủy chung bất động như thường.
Hắn ta bị phong ấn trong lòng hồ đằng đẵng mười sáu năm, chịu phong hàn dày vò tới mức gần như phát điên. Tới khi được thoát ra dễ dàng, những mong phen này báo cừu rửa hận, hùng đồ bá nghiệp, ngờ đâu lại bị nữ nhân mà hắn cực kỳ tin tưởng hãm hại, nhốt hắn vào đây lần nữa. Cho dù là có tim đồng gan sắt thì lúc này cũng bị tan vỡ ra từng mảnh.
Lửa cháy rào rào chiếu sáng như ban ngày, Lưu Sa Tiên Tử nhanh nhẹn lui ra ngoài hàng chục trượng, tựa vào vách đá, miệng châm chọc không ngừng. Chỉ thấy nàng nét mặt rạng ngời, xinh đẹp rực rỡ, hồn nhiên quên đi việc mình cũng đang bị nhốt ở trong lòng Thần Hồ.
Chỉ có Thác Bạt Dã đối với việc xung quanh coi như không thấy. Hắn ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt lấp loáng nước mắt của Vũ Sư Thiếp, cổ họng như nghẹn lại, buồn vui lẫn lộn. Bao lo lắng, hoảng sợ trước mắt đều tiêu tán hết, chỉ còn lại cảm giác dịu dàng, tĩnh lặng, sung sướng... vô cùng vô tận.
Chỉ mong được ở cùng một chỗ với nàng, cho dù là ở nơi nào cũng không rời, nhất thời chẳng còn mong muốn gì hơn nữa.
Công Tôn Anh Hầu đột nhiên lắc người, hai mắt lửa giận bừng bừng nhìn hai người bọn Thác Bạt Dã, nghiến răng thốt: "Hai tên tiểu tặc các ngươi, hôm nay không đem các ngươi chém ra trăm mảnh, khó mà nguôi đi nỗi hận trong lòng!" Tay trái đột ngột bóp chặt yết hầu của Vũ Sư Thiếp, the thé nói: "Trước mắt, ta muốn ngươi tận mắt nhìn thấy ả chết!"
Thác Bạt Dã vừa kinh vừa giận, quát lên: "Thả nàng ra!" Thân hình rùn xuống lao tới hắn ta như chớp giật, Thiên Nguyên Nghịch Nhận ánh bạc lóe lên như điện, chém vào hông bên phải của Công Tôn Anh Hầu.
Cũng đúng lúc đó, tiếng "xoẹt xoẹt" vang lên, ba mươi sáu chiếc Tử Mâu Châm của Lưu Sa Tiên Tử cũng xé gió nhắm các đại huyệt của Công Tôn Anh Hầu đánh tới.
Công Tôn Anh Hầu đột nhiên cười lớn, chẳng thèm né tránh nhấc Vũ Sư Thiếp làm khiên đón lấy Thiên Nguyên Nghịch Nhận cùng ngân châm đang tới.
THác Bạt Dã quát lên "Vô sỉ!" Đột ngột thu đao lại, lật tay đánh ra một chưởng, bích quang tuôn ra ào ạt như nước xoáy bao bọc lấy Vũ Sư Thiếp. Đang tính giật lấy nàng đột nhiên trước mắt đỏ rực, kình khí ầm ầm, Địa Hỏa Dương Cực Đao đã hung hãn chém ra.
Thác Bạt Dã kinh hãi trong lòng, đành phải thu chưởng lại, thuận thế hất Thiên Nguyên Nghịch Nhận đập vào luồng đao khí đánh "choang" một cái. Cảm thấy da thịt như bị thiêu đốt, cánh tay tê rần, không tự chủ được bị bật ra sau.
Lưu Sa Tiên Tử hét lên, ngân châm ào ạt bay ra, bắn qua đỉnh đầu hắn đột nhiên biến đổi chuyển hướng tiếp tục đánh vào thân mình như điện chớp.
Con đường đá này vô cùng chật hẹp, chỉ đủ để cho hai người đi sát vai nhau, ba người tại nơi này đánh nhau kịch liệt, mỗi lần giao phong đều không dám sơ xảy chút nào, vô cùng nguy hiểm.
Thác Bạt Dã chân khí pháp lực vốn đều không bằng Công Tôn Anh Hầu, mà Hải Thệ Sơn Minh Cổ trong người lại chưa diệt hết, hơi động nội lực tức thì dục tình thiêu đốt, hơn nữa lại sợ ném chuột vỡ đồ, chỉ e làm Long nữ bị thương, hành động hết sức lấn quấn. Chỉ trong khoảnh khắc đã bị Công Tôn Anh Hầu ép cho nguy hiểm liên tục, bả vai, cánh tay, bắp chân vị Địa Hỏa Đao Khí quét trúng, máu chảy dầm dề, nóng như lửa đốt.
Đành phải cùng với Công Tôn Anh Hầu vừa đánh vừa lùi ra chỗ lòng hồ rộng rãi, tìm cơ hội phản kích.
Tim Vũ Sư Thiếp đập thình thịch, nếu không phải là cổ họng bị bóp nghẹt thì đã la hoảng mấy lần. Nhất thời tai nghe mắt thấy toàn là sự an nguy của Thác Bạt Dã. Lại quên rằng tính mạng mình lúc này so với cảnh hung hiểm của hắn cũng chẳng biết bên nào hơn.
"Uỳnh!" Bốn người vừa lao vào lòng hồ, dưới chân đột nhiên chấn động kịch liệt, thân hình chao đảo suýt nữa đứng không vững, tiếp đó lại thêm một chấn động mãnh liệt, tiếng ầm ầm vang vọng. Cả Thần Hồ Sơn to lớn như vậy mà cũng như đang lắc lư.
Bốn người kinh hãi vội vàng ngừng tay dạt ra, chú ý nghe ngóng.
Tay phải Thác Bạt Dã khua trong không khí, "Xịch" một tiếng, Thao Thiết Li Hỏa Đỉnh đã từ trong quầng lửa dưới đáy hồ bay vọt lên, vững vàng hạ xuống lòng bàn tay.
Ánh sáng phát ra chớp chớp, từ trên nắp đỉnh từ từ bay lên một viên long nhãn châu, chiếu xạ ngàn tia hào quang hư ảo, hiện hình quang cảnh hoành tráng bên ngoài Địa Khâu.
Vũ Sư Thiếp chợt động tâm, đột nhiên minh bạch tại sao lúc trước Thác Bạt Dã vơi Lưu Sa Tiên Tử lại biến mất tăm tích. Hai má ửng đỏ, khóe miệng mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn Thác Bạt Dã, nửa như khen ngợi, nửa như kiêu ngạo.
Công Tôn Anh Hầu từ trước tới giờ có thể chứng kiến nhất cử nhất động của bọn Thác Bạt Dã đều là do"Tiềm Thiên Tam Lăng Kính" phản chiếu những hình ảnh từ Quỷ Ảnh Châu trên tay của Cơ Viễn Huyền. Lấy ảo ảnh từ viên châu đó làm hình phản chiếu lại lần nữa cho hắn xem.
Các tộc quần hùng vốn định từ viên thần châu này mà theo dõi sát sao tình cảnh của Thác Bạt Dã, tìm hiểu rõ ràng địa hình bên trong Địa Khâu, không ngờ lại vô tình trở thành tai mắt cho Công Tôn Anh Hầu.
Thác Bạt Dã ắt đã hiểu được điều này, liền cố ý đem Quỷ Ảnh Châu nhét vào trong Thao Thiết Li Hỏa Đỉnh rồi thả xuống đáy Thần Hồ. Bị Thao Thiết Li Hỏa Đỉnh bao bọc, những hình ảnh Quỷ Ảnh Châu chiếu ra dĩ nhiên là hình ảnh bên trong chiếc đỉnh.
Thao Thiết Li Hỏa Đỉnh hình dạng cũng y như Âm Dương Minh Hỏa Hồ, trong đỉnh cũng có Thanh Minh Tử Hỏa, người ngoài nhìn vào sao có thể hiểu được ảo diệu bên trong? Chỉ thấy hình ảnh cái hồ rỗng từ Quỷ Ảnh Châu chiếu ra mà thôi.
Công Tôn Anh Hầu kinh hãi hoảng hốt, không tìm rõ được nguyên nhân nhất định sẽ vội chạy tới đây để tìm hiểu lý do. Bọn Thác Bạt Dã hai người ẩn thân tại miệng hồ, định thừa lúc hắn không chuẩn bị để có thể phá vây thoát ra.
Nhưng không ngờ bọ ngựa bắt ve lại có chim sẻ rình đằng sau. Nếu không phải Thuần Vu Dục phản bội đẩy ngược Công Tôn Anh Hầu vào trong hồ. Bọn Thác Bạt Dã lúc đó quá nửa là đã thành công, trốn thoát ra ngoài.
Mắt thấy Thác Bạt Dã lấy thần châu từ trong Thao Thiết Li Hỏa Đỉnh ra, Công Tôn Anh Hầu sắc mặt biến đổi, liền hiểu rõ nguyên cớ, vừa buồn giận vừa hối hận, bực tức tới nỗi muốn nuốt chửng bọn Thác Bạt Dã mới nguôi.
Trong tiếng la hoảng của quần hùng, cái vòi khổng lồ đỏ khé đang cuộn chuyển lên xuống ầm ầm đột nhiên thu lại. Kế đó một trận chấn động trời long đất lở nổi lên, vùng đất vừa bị sụt xuống đột nhiên lại lồi cao lên, các khe nứt phun ra vô số luồng dung nham hừng hực.
Mặt đất đùn lên như núi, ngừng lại một chút rồi đột nhiên lở tan ra, hàng vạn khối cự thạch bắn tung tóe.
Chính lúc ấy, hàng chục cái vòi khổng lồ nối tiếp nhau phát đất lòi ra, kèm theo tiếng gầm rú điên cuồng, chúng quét ngang quét dọc tung hoành. Chỉ trong nháy mắt đã tóm hết tất cả những hung thú phi cầm thu vào trong Địa Khâu.
Mọi người trợn mắt cứng lưỡi, kinh hãi vô cùng. Nếu lấy cái vòi khổng lồ vừa thấy ra mà so sánh thì cỡ Thôn Thiên Thủy Mẫu Thú ở Tây Hải cũng chỉ như con kiến con thôi.
Lục Ngô lấy ra trong tay một tấm Bạch Đồng Lục Giác Kính chiếu rọi không trung, Ánh vàng chói lọi bắn thẳng vào trong Bì Mẫu Địa Khâu, tức thì bắn ra một quầng hào quang khổng lồ, giống như một con sóng lớn dập dềnh trong không khí.
"Đó là quái vật gì thế?" Quần hùng kinh hãi la hoảng khắp nơi.
Nhìn vào hình ảnh chiếu ra từ Cửu Uyên Đỗng Ảnh Kính, thấp thoáng có thể thấy một quả cầu khổng lồ từ sâu trong Địa Hác đang bành trướng rất nhanh, các ngọn núi trong Địa Khâu bị nó va phải đều sụt lở tan tành.
Khối cầu khổng lồ kia cuồn cuồn, chiều dài tương đương với Cự Lân Long, tưởng như có vô số ánh mắt chớp nháy, lúc sáng như sao, lúc đỏ như lửa. Chính giữa là một khe nứt lớn trông như một cái miệng cực đại, trong thân hình tuôn ra vô số vòi to lớn như lúc trước ngo ngoe uốn lượn.
“Hỗn Độn Thú!" Sắc mặt Cơ Viễn Huyền chợt biến, trậm giọng nói: "Công Tôn Anh Hầu lại muốn thả Hỗn Độn Thú ra rồi!"
Mọi người nháo nhác, Hỗn Độn Thần Thú là yêu thú tàn bạo nhất từ xưa tới nay, đã bị phong ấn hàng ngàn năm càng thêm hung hãn vô địch. Phục Hy đã hóa vũ, Nữ Oa đã đăng tiên, ngay cả Thần Nông đế cũng đã biến thành một pho tượng đá, thiên hạ ngày nay chỉ sợ không còn ai có thể chế phục yêu thú này nữa.
Nếu không thể lập tức triệt để chế trụ Công Tôn Anh Hầu, Đại Hoang ắt phải rơi vào một trườn hạo kiếp vô cùng thảm liệt.
Lúc này chợt từ xa truyền lại một thanh âm lanh lảnh: "Hoàng đế di chiếu, Thái tử hoàng đế mau tới tiếp chỉ!"
Quần hùng ngoảnh đầu trông qua, chỉ thấy một tuyệt sắc mỹ nhân mặc áo dài da báo màu vàng nhạt đang cưỡi gió bay đến, khăn áo bồng bềnh như tiên. Đằng sau có hai nữ đồng đeo trường kiếm đạp gió mà theo.
Dĩ nhiên chính là thánh nữ của Thổ tộc, Vũ La Tiên Tử.
Mọi người bị dung mạo của nàng hớp hồn tưởng như nghẹt thở. Tới lúc hơi thở thông suốt trở lại liền nghĩ thầm: "Quả nhiên không phải là tự dưng mà người ta đều nói Vũ La Tiên Tử và Cô Xạ Tiên Tử được xưng là Đại Hoang Lưỡng Đại Tiên Tử."
Lại có ý bỡn cợt rằng: "Theo lời đồn đại từ mười sáu năm trước, nàng ta mến mộ Công Tôn Anh Hầu, suýt nữa thì bỏ cả chức vị thánh nữ, cùng với Long nữ tranh dành một thời. Hôm nay lại tới đây, lẽ nào là vì tình cũ khó dứt, đến xin tha thứ cho Công Tôn Anh Hầu hay sao?"
Một lát sau, tướng sĩ Thổ tộc lớp lớp khom lưng hành lễ, Cơ Viễn Huyền từ trên lưng Kỳ lân thú lăng không bước xuống, cao giọng thốt: "Nhi thần Cơ Viễn Huyền tiếp chỉ."
Cơ Thiếu Điển đã chết hơn nửa năm, Cơ Viễn Huyền cũng đã hết hạn chịu tàng ba năm vẫn không chính thức đăng cơ. Trưởng lão hội vốn lo thù trong giặc ngoài, những mong vỗ yên lòng người, vì lí do đoàn kết đánh địch ba lần bảy lượt thúc dục, hắn mới miễn cưỡng tiếp nhận danh hiệu "Thái tử hoàng đế". Nhưng trong thần miếu của Thổ tộc, thì bài vị của Hoàng đế đương triều vẫn là Cơ Thiếu Điển. Thành ra lúc này Thổ tộc rốt cục có tới hai vị "Hoàng đế".
Vũ La Tiên Tử dừng ở lưng chừng không, lấy ra trong tay một cuộn vải vàng, từ từ mở ra, cất giọng rành rọt: "Hoàng thiên tại thượng, hậu thổ tại hạ, Hoàng đế thổ tộc có chiếu viết, Công Tôn Anh Hầu bỏ tộc khinh người, ẩn cư tại Địa Khâu nuôi cổ độc làm loạn, gây hại người vô tội, ác đức không bút nào tả hết, người và thần đều công phẫn. Sau lại ngông cuồng giải phong ấn của Nữ Oa muốn nhấn chìm đại hoang trong nước lửa, may sao có Thần đế lấy Âm Dương Minh Hỏa hồ phong ấn hắn ta, chế phục Hỗn Độn Hung Thú, lại lấy Tức Nhưỡng Thần Thổ lấp đi Địa Khâu, biến cơn hạo kiếp trở thành hạnh phúc của muôn dân!"
"Thần đế đã hóa vũ, cửu châu vô chủ, yêu nghiệt xuất hiện hoành hành, nếu như sau khi quả nhân trăm tuổi mà Bì Mẫu Địa Khâu tái hiện trở lại, vị Hoàng đế kế tục phải lấy hết khả năng san lấp địa liệt, tiêu diệt yêu ma, không để sinh linh Trung Châu đồ thán. Từ xưa chính tà bất lưỡng lập, pháp bất dung tình, nếu có hùa theo yêu quỷ làm điều trái đạo, trời tru đất diệt, giết chết không tha..."
Giọng nàng như tiếng ngọc khua, lảnh lót êm tai, di chiếu kia do nàng đọc lên lại càng đặc biệt uyển chuyển dễ nghe.
Quần hùng nghe xong, không tránh khỏi xúc động, mới biết rằng năm xưa lúc Công Tôn Anh Hầu cùng với Bì Mẫu Địa Khâu đột nhiên biến mất một cách thần bí. Cơ Thiếu Điền lúc còn sống ắt đã có dự kiến tình hình hôm nay, vì thế mới lập trước ra bản chiếu này để yên lòng bá tánh.
Không ngờ Vũ La Tiên Tử năm xưa đối với Công Tôn Anh Hầu nặng tình một thời, mười sáu năm sau lại chính là người tuyên đọc chiếu chỉ. Rõ là thế sự vô thường, ý trời khó đoán.
Sau khi đọc xong thánh chỉ, liền thu lại cuộn vải trao qua Cơ Viễn Huyền, từ trong tay lấy ra một cái hộp bằng đồng thau, sắc mặt tĩnh lặng như nước, không hề lộ chút biểu tình nào, từ từ nói: "Vũ La vâng lệnh Trưởng lão hội, đặc biệt đem Tức Nhưỡng Thần Thổ giao cho bệ hạ, bịt lấp địa hác, trấn phục yêu ma."
Mọi người chợt ồn ào, Tức Nhưỡng Thần Thồ được xưng là Hỗn Độn Thiên Thổ. Thần lực của nó có thể so với Thất Thái Thổ (đất bảy màu). Tương truyền là khi Bàn Cổ khai thiên lập địa thì còn lưu lại một chút bùn thần diệu, cứ gặp gió là bành trướng lên to lớn vô cùng vô tận; Một khi cứng lại thì cứng rắn như huyền thiết, chẳng có thần binh lợi khí nào phá ra được.
Khi xưa Nữ Oa vá trời, đã từng dùng Tức Nhưỡng Thần Thổ, về sau phát hiện loại đất này uy lực quá lớn, nếu sơ ý có thể gây họa vô cùng, nên chỉ lưu lại một khối đất vuông có ba thước, cho vào trong chín cái hộp bằng đồng thau riêng biệt, cất giấu ở trong chín ngọn thánh sơn.
Hàng ngàn năm nay, Thổ tộc vâng mệnh của Nữ Oa, ngay cả khi bị Thủy tộc dùng hồng thủy vây đánh cũng không dám dùng đến loại đất này. Không ngờ hôm nay vì muốn bịt lấp Bì Mẫu Địa Khâu, trấn phục hỗn độn mà không tiếc sử dụng đến Đại hoang đệ nhất thần thổ.
Sở Phù Lệ Diệp sắc mặt tức thì trắng bệch như tuyết, nhìn không nổi nói lớn lên: "Hoàng đế bệ hạ, Thác Bạt thái tử còn trong Bì Mẫu Địa Khâu, sinh tử không rõ; Long phi vẫn còn nằm trong tay của Công Tôn Anh Hầu tính mệnh chưa hay. Nếu hiện tại đem Tức Nhưỡng Thần Thổ bịt lấp Địa Hác, chẳng phải chôn luôn họ trong lòng đất hay sao?
Quần hùng các tộc ồn ào hưởng ứng, lớp lớp bàn tán.
Có ý nói tuy Hỗn Độn Thú hung cuồng nhưng tất cả mọi người hợp lực chưa chắc đã không thể hàng phục nó, Thà mọi người cùng cố gắng chung sức chế trụ hung thú còn hơn là sử dụng đến Thần Thổ.
Lại có ý nói Thác Bạt Dã đã chẳng còn ở trong Thần Hồ nữa rồi, Long nữ cũng chưa rõ tung tích, quá nửa là cả hai đã thoát hiểm từ lâu. Thời cơ cấp bách, nếu không kịp phong trấn Hỗn Độn Thú thì Đại Hoang tránh sao khỏi một trường hạo kiếp.
Trong nhất thời tiếng ồn ào sôi nổi, tranh luận mãi không ngừng.
Ứng Long cưỡi trên lưng rồng ở đằng trước, tóc vàng tung bay, khuôn mặt gầy đét như gỗ chẳng có biểu tình gì, từ từ nói: "Rách trời nứt đất, xuất hiện hung ma, để dẹp yên hỗn độn chỉ có duy nhất Hỗn Độn Thiên Thổ. Nếu còn do dự không quyết để lỡ mất thời cơ, muốn dẹp được trường hạo kiếp này ắt sẽ phải trả một cái giá rất thảm liệt. Xin bệ hạ nhanh chóng định đoạt."
Cơ Viễn Huyền cầm hộp thần thổ, sắc mặt ngưng đọng, trầm ngâm lưỡng lự.
Đúng lúc đó, bên dưới chấn động ầm ầm, đất lở núi tan, mắt thấy Hỗn Độn Thú từng bước lao lên trên, cự li cùng lắm chỉ còn hơn trăm trượng, mọi người trong lòng kinh hãi rầm rì chỉ trỏ, lớp lớp ngoảnh đầu qua nhìn vào Cơ Viễn Huyền.
Hết chương 17 Trong chương này, tác giả lấy tên là “Dưới gốc hoa hồng, thử chuyện sống chết”. Có rất nhiều nghi vấn tại sao tác giả Thụ Hạ Dã Hồ đã lấy tên như thế khi viết chương này. Tác giả vẫn giữ yên lặng về những câu hỏi có liên quan, nhưng, có 3 giả thuyết được các độc giả đồng tình nhất: (1) Thời gian viết chương này tác giả làm đám cưới, một “mẫu hồ ly” vô cùng xinh đẹp, Hồ Ly bây giờ không còn sống một mình dưới cây nữa, mà sống dưới bụi hoa hồng với một cô hồ ly cái, dĩ nhiên là phải làm chuyện phong lưu rồi, nhưng sống hay chết thì... hạ hồi phân giải; (2) Người vợ mới cưới của Thụ Hạ Dã Hồ cũng viết truyện (truyện Sinh Tử Thí Luyện – Tác giả là Hồng Hoa Hạ Thảo (Cỏ dưới góc hồng); (3) Kỷ niệm truyện của một người bạn được ra mắt... Nhóm dịch nghiêng về khả năng thứ nhất nhất, vì nó rất có ý nghĩa trong chuyện chúc mừng hai cặp tân lang và tân giai nhân: Đông Tà – Bạch Vân Phi và Phạm Thế Khanh – Tiểu Ngọc vừa mới thành hôn cách đây không xa. Chúc các vị sinh tử thí luyện dưới gốc hồng đều đều! (Thiền Hoa Tử - Dẹp Lép – Cổ Phi Long)
|