Tiêu Nhiên vẫn với cái dáng vẻ cũ, nghênh nghênh ngáo ngáo, nhàn nhã trên đường đi tới trường học. Gần đến cổng trường mới thấy có chút không giống như ngày thường.
Xa xa các học sinh nhìn thấy Tiêu Nhiên đi tới liền dừng bước. Cổng trường các học sinh đang lộn xộn, đột nhiên tất cả như trùng xuống, ở giữa tạo ra một con đường. Tiêu Nhiên thong dong đi qua con đường đó, sau đó quay về phía sau nhẹ nhàng nói với đám người kia một câu "Cám ơn" rồi đi tiếp xuống lớp.
"Hắn nói với ta cám ơn a! Ta thật là hạnh phúc!" một cô nữ sinh dáng vẻ si mê nói.
"Chứng kiến Nhiên ca khí thế như vậy, mình còn phải học nhiều." một nam sinh cảm khái nhìn một nam sinh khác nói.
"Hắn vẫn học ở đây chứ đi đâu mà sợ mất chứ?" một nữ sinh mắt to, tròn trông rất đáng yêu lẩm bẩm trong miệng.
Tiêu Nhiên vừa tới lớp học, Hạo tử chạy vội đến nói:
"Ngươi bây giờ chính là đang gặp vận hên rồi, sao không chia sẻ cho chúng ta một ít, bạn bè đi đâu mà thiệt chứ?"
Có thể nói rằng danh tiếng của Tiêu Nhiên vang dội như vậy thật là một điều kỳ diệu.
"Tiêu Nhiên, hiệu trưởng cần ngươi tới phòng làm việc một chuyến." Tiểu Bàn ở tại cửa thét lên.
Tiêu Nhiên đi vào phòng làm việc của hiệu trưởng, thấy hiệu trưởng sắc mặt hồng nhuận, điểm một chút từ bi bác ái đang ngồi ở trên ghế nhàn nhã uống trà.
"Hiệu trưởng, ngươi tìm ta có chuyện gì a? " Tiêu Nhiên hỏi.
Hiệu trưởng đang uống trà, đột nhiên phát hiện ra Tiêu Nhiên đã đến trước mặt, vội đứng lên nói.
"Tiêu Nhiên, ngươi ngồi đi, ngồi đi, hai chúng ta trò chuyện, ngươi uống chén trà nghen! "
"Không được, ta còn có việc, có cái gì ngươi nói nhanh đi!" Tiêu Nhiên cự tuyệt.
Hiệu trưởng lúc này trong tay vẫn bưng đưa cho Tiêu Nhiên một chén trà, nói là ngon thì không đúng, mà nói là dở cũng sai. Hiệu trưởng cẩn thận nói:
"Ngày trước các ngươi ở lớp phát sinh sự việc gì ta cũng biết rồi. Thầy giáo kia mặc dù có điều không đúng, nhưng ngươi cũng phải chú ý hậu quả, ngươi như thế nào lại để xảy ra như vậy, sự việc này có thể về nhà đóng của bảo nhau mà!"
Tiêu Nhiên nhất thời cảm giác có như đang nói chuyện với một người tri âm tri kỷ, bước lên nắm lấy tay hiệu trưởng kích động nói:
"Ngươi nói như vậy là sao? "
Khi hiệu trưởng bị Tiêu Nhiên nắm được tay một lúc, cảm thấy như bị chặn họng, nói không nên lời, trong lòng mắng
"Ta hôm nay làm sao vậy, bình thường vừa nãy không phải có ý định giáo huấn học trò sao? Như thế nào lại không thể nói ra một cách dứt khoát được, tay của mình bị hắn bắt được, muốn chạy cũng không xong. Thật là buồn!"
"Ân, Tiêu Nhiên, ta biết là thày giáo sai vì đã trách mắng ngươi, nhưng ngươi cũng đừng tức khí, hãy tha thứ cho hắn đi nghen! Hắn có thể ở lại nơi này dạy học cũng đã là không dễ dàng gì, sau này ngươi thích làm gì thì làm, yên tâm đi. Ta sẽ là chỗ dựa cho ngươi." Hiệu trưởng nói câu không thật với đáy lòng.
"Nga, nếu ngay cả hiệu trưởng ngươi cũng nói như vậy rồi, ta sẽ không cần phải nói thêm gì nữa. Ta đây sẽ tha thứ cho hắn nghen! Ngươi còn có việc gì không?"
"Không có việc gì rồi." Hiệu trưởng trả lời
"Ta đi đây."
"Ngươi đi đi, đi đi."
Tiêu Nhiên đi rồi, hiệu trưởng lau mồ hôi trên trán, nghĩ thầm, "Nếu ta vừa rồi không cơ trí, đem trách nhiệm hoàn toàn đổ lên người tên thày giáo kia, không biết hắn sẽ đối xử với ta như thế nào a!" Sau đó lại mừng thầm, "Gừng càng già càng cay, mặc cho ngươi hung hăng đến thế nào đi nữa, cũng chỉ cần ta nói mấy câu là mọi chuyện êm xuôi. Đằng nào sau này ngươi lớn lên ta cũng không có biện pháp kiếm chế, ngay cả lão Thiên gia cũng cơ hồ đố kỵ ngươi."
Tiêu Nhiên cười cười từ phòng làm việc của hiệu trưởng đi ngang qua sân, một vị nam sinh nhìn thấy được, sau đó thì trong trường lại có lời đồn đãi mới truyền ra.
"Biết không? Vừa rồi Nhiên ca lại phát uy." Nam sinh một
"Chuyện gì, huynh đệ nói cho ta nghe một chút đi." Nam sinh hai
"Theo tin tức mới nhất ta thu được, vừa rồi Nhiên ca bị mấy thấy giáo hộ tống đến phòng làm việc của hiệu trưởng, hiệu trưởng chuẩn bị thẩm vấn hắn. Kết quả, Nhiên ca đương tràng bào chữa, thuyết phục được hiệu trưởng, làm cho hiệu trưởng trong thâm tâm dù có chứa rất nhiều địch ý nhưng cuối cùng vẫn phải tha cho hắn. Những thầy giáo tố giác hắn nghe nói còn thảm hại hơn. Nghe đâu, ngay sau đó bọn họ bị Nhiên ca thu thập, ngay cả khớp xương đầu dối cũng biến dạng, không nằm một hai năm thì không thể đi lại được." Nam sinh thứ nhất nhỏ giọng nói.
"Thật mạnh a, chúng ta sau này chẳng phải có thể đi lại nghênh ngang cũng không ai dám động đến nữa sao." Nam sinh kia vẻ mặt kích động.
(Tiêu Nhiên vẫn hồn nhiên chẳng biết, chính mình đã được thăng lên làm nhân vật lão Đại rồi. )
Kỳ thi cuối cấp đến gần, các học sinh cũng càng ngày càng khẩn trương, nhưng Tiêu Nhiên vẫn như vậy, chẳng hề thay đổi tác phong học hành.
Trong lớp học
Một nam sinh có vẻ khúm núm đi tới trước mặt Tiêu Nhiên nói:
"Nhiên ca, có người đề nghị ngươi nay buông tha cho vị thày giáo kia." Nói xong vẻ mặt chờ mong nhìn Tiêu Nhiên.
Lúc này, Tiêu Nhiên vẫn hồn nhiên chẳng biết, còn đang mơ mộng.
"Nhiên ca, Nhiên ca. Ngươi sao không nói một câu nào đi!" Chỉ thấy nam sinh kia ủy khuất.
"Ngươi đang nói chuyện với ta à?" Tiêu Nhiên kỳ quái hỏi
"Ân, Nhiên ca." Nam sinh kia vội vàng trả lời.
"Ai tìm ta, có chuyện gì? "
"Là Hùng ca học lớp số hai, hắn nói tìm ngươi có việc thương lượng" nam sinh nói.
"Đã biết, ta sẽ đi xem sao. Ngươi đi đi. " Tiêu Nhiên nói xong phất tay một cái, nam sinh kia liền chạy ra ngoài.
Lúc này, Hạo tử buông cây bút đang cầm ở tay xuống, quay về phía Tiêu Nhiên nghiêm túc nói:
"Tiểu Nhiên tử, ngươi không nên như vậy nữa, từ khi xảy ra sự kiện đối với thày giáo kia xong, có rất nhiều người tự nhận là tiểu đệ của ngươi. Nếu chúng ở bên ngoài gây chuyện, cẩn thận một chút, người khác có thể tới tìm ngươi gây phiền toái."
"Tìm ta gây phiền toái, a a, thật lâu không chơi qua, cũng nên hoạt động một chút." Tiêu Nhiên lẩm bẩm trong miệng.