Vương Äại Minh, má»™t cái tên rất hay gặp. Sống ở má»™t thôn nhá» cạnh biển Huyá»n Lâm, năm nay mưá»i sáu tuổi, Ä‘ang há»c má»™t trưá»ng cấp ba, thà nh tÃch trung bình.
Tướng mạo phổ thông, có Ä‘iá»u thân thể hÆ¡i to má»™t chút, má»™t trăm hai mươi kg, quả là 'đại'.
CÅ©ng may ngưá»i cao gần mét tám, kéo cÆ¡ thể dà i ra, nếu không nhìn trông chẳng khác gì quả bóng. Cho dù như váºy, má»i ngưá»i vẫn không muốn tá»›i gần hắn.
Vì thế Äại Minh có rất Ãt bạn bè, gần như không có. Rất nhiá»u ngưá»i khuyên Äại Minh giảm béo, nhưng Äại Minh Ä‘á»u bá» ngoà i tai.
Loại ngưá»i như Äại Minh, đương nhiên trở thà nh đối tượng bị trêu trá»c ở trưá»ng.
Lúc đầu, Äại Minh cÅ©ng tức, nhưng trải qua sáu năm tiểu há»c, ba năm trung há»c, ai cÅ©ng phải quen.
Táºp quán thà nh tá»± nhiên, Äại Minh quên mất từ lúc nà o hắn bắt đầu không tức giáºn nữa.
Thá»±c tế, hắn đã không phát cáu từ rất lâu rồi. Hiện tại, bạn bè cùng lá»›p gá»i hắn là lợn Ä‘ao phá»§ ghế Ä‘iện, Giống như má»i há»c sinh khác, lá»›p nà o cÅ©ng có mấy ngưá»i chuyên môn trêu trá»c hắn.
Äại Minh cÅ©ng không để ý, dù gì những kẻ đó Ä‘á»u thiếu tá»± tin nghiêm trá»ng, muốn hạ thấp kẻ khác, để cảm giác mình hÆ¡n ngưá»i.
Äại Minh năm nay má»›i mưá»i sáu tuổi, nhưng hắn cảm thấy mình giống như ngưá»i sáu mươi tuổi. Không chỉ mình hắn, mà thầy cô, bạn bè Ä‘á»u cho là như váºy.
Lúc Äại Minh tốt nghiệp, ông thầy hắn bình má»™t câu, "Thiếu niên lão thà nh, đức cao vá»ng trá»ng."
Hắn cÅ©ng cảm thấy buồn cưá»i, bản thân cÅ©ng chỉ hÆ¡i cứng má»™t chút, việc gì cÅ©ng bình thản.
Äá»c sách, ngá»§, lÆ¡ mÆ¡ nghÄ© ngợi là những việc mà Äại Minh thÃch nhất, giống hôm nay, Äại Minh tìm má»™t chá»— cá»±c kỳ vắng vẻ câu cá.
Äại Minh chỉ là m những việc nhẹ nhà ng không lãng phà thể lá»±c, hÆ¡n nữa lúc câu cá có thể ngồi lan man nghÄ© ngợi. Ra cafe internet cÅ©ng là má»™t sá»± lá»±a chá»n tốt, nhưng ngà y nghỉ đông ngưá»i quá.
Thà nh tÃch há»c táºp không tốt, lại lưá»i như Äại Minh. Trong mắt những ngưá»i khác chỉ có hai chữ, 'Äồ bá».'
Phao câu khẽ rung trên mặt nước, Äại Minh cÅ©ng chẳng để ý, mà chìm trong suy nghÄ©.
Hôm qua hắn mÆ¡, mÆ¡ thấy hồi há»c cấp hai, thấy hoa khôi cá»§a lá»›p, má»™t mÄ© nữ duyên dáng, lại còn là hoa háºu cá»§a trưá»ng, lúc đó có rất nhiá»u ngưá»i theo Ä‘uổi.
Äại Minh thừa nháºn hắn đã từng động lòng vá»›i hoa khôi, nhưng Äại Minh rất hiểu chá»— đứng cá»§a hắn, Äại Minh luôn hiểu bản thân mình thế nà o.
Vì thế đối vá»›i hoa khôi, Äại Minh tuy hâm má»™, nhưng không mê luyến. Sau khi tốt nghiệp hai tháng, Äại Minh đã quên sạch, đừng nói tên, đến khuôn mặt, dáng ngưá»i thế nà o cÅ©ng không nhá»› nổi.
Váºy tại sao hôm qua lại thấy nó trong mÆ¡, Äại Minh cho rằng do tiá»m thức là m trò.
Phao động, sau đó chìm xuống, Äại Minh thoát khá»i trầm tư, nắm lấy cần câu.
Nặng quá, chẳng lẽ câu được cá lớn.
Äúng lúc Äại Minh Ä‘ang nghÄ©, má»™t chiếc xuồng từ bá» lướt tá»›i chạy qua trước mặt Äại Minh, chạm và o dây câu.
Phá»±t má»™t tiếng, dây đứt, mất cá. Äại Minh Ä‘ang tưởng chá»i mấy câu thì đột nhiên có thứ gì đó là nh lạnh chạm và o đầu hắn.
"Chẳng ngá» chá»— nà y lại có ngưá»i, đại ca, giải quyết luôn Ä‘i." Má»™t giá»ng đà n ông trầm trầm từ phÃa sau lưng Äại Minh vang lên.
"Không được, như thế sẽ để lại dấu vết, cảnh sát tìm thấy thì phiá»n lắm, mang lên đảo rồi giải quyết." Ngưá»i được gá»i là đại ca lạnh lùng trả lá»i.
"CÅ©ng đúng, tiểu quá»·, đứng lên, chỉ trách ngươi Ä‘en đủi, gây cản trở việc là m ăn cá»§a chúng tao." Nói xong, đồ đạc cá»§a Äại Minh bị ném hết xuống ao để há»§y dấu vết.
Äại Minh bị dẫn lên xuồng, đúng như hắn nghÄ©, hai kẻ kia là dân xã há»™i Ä‘en, tay chúng còn cầm súng ngắn mà u Ä‘en.
Äại Minh lần đầu tiên nhìn thấy súng tháºt, cÅ©ng có chút tò má», như hiện tại bị súng chÄ©a và o, Äại Minh cÅ©ng không cao hứng nổi.
Cùng lên thuyá»n còn có má»™t cái bao lá»›n, cỡ vừa đủ chứa má»™t ngưá»i.
Bắt cóc, hai tiếng đó đột nhiên vang lên trong đầu Äại Minh, xem ra đúng là váºn Ä‘en tá»›i tháºt.
Lại nghÄ© hôm nay mạng sống đến đây là hết, Äại Minh cÅ©ng không cảm thấy buồn.
Äại Minh nghÄ© rất thoáng vá» sá»± sống, cái chết, lúc ông hắn mất hắn cÅ©ng chẳng khóc.
Dù gì có sống thì phải có chết, phế váºt có sống cÅ©ng vô dụng, huống chi háºu sá»± còn có ngưá»i lo, có Ä‘iá»u chắc cÅ©ng không vui vẻ gì.
Chiếc xuồng, đáp tá»›i gần má»™t chiếc du thuyá»n thì dừng lại, Äại Minh và cái bao Ä‘á»u bị giải lên thuyá»n.
Trên thuyá»n còn có má»™t ngưá»i.
"Thằng béo nà y là thế nà o váºy." Ngưá»i đó há»i.
"Ngưá»i chứng kiến, không sao, mang ra biển giải quyết là xong, tiá»n đã nháºn được chưa?" Tay đại ca trả lá»i.
"Nháºn rồi, số lượng chÃnh xác."
"Tốt, chúng ta chạy tá»›i đại lục xem bá»n chúng là m được gì?" Tay đại ca nhếch mép cưá»i.
"Con tin thì sao?" Ngưá»i đó chỉ bao vải há»i.
"ÄÆ°Æ¡ng nhiên là phải giải quyết rồi, nhưng mà ngưá»i đẹp như váºy, đừng có lãng phÃ." Nói xong hắn mở bao vải, lôi ra má»™t ngưá»i con gái.
Cô gái nà y mặc đồng phục há»c sinh, dáng ngưá»i đẹp, da trắng, khuôn mặt bị tóc phá»§ kÃn không nhìn rõ. Hai vai khẽ rung, có lẽ Ä‘ang khóc.
"Ai trước đây." Tay đại ca lạnh giá»ng.
"Em trước, em trước, cái loại thiên kim đại tiểu thư nà y chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, em đã sá»›m muốn thưởng thức rồi." Ngưá»i cùng lên thuyá»n vá»›i tay đại cai vá»™i nói, cùng lúc nâng cằm cô gái lên.
Äại Minh giáºt mình, chẳng phải hoa khôi cùng lá»›p vá»›i hắn đấy sao? Tên là Lâm cái gì gì, sao lại bị bắt cóc.
Cô gái hai mắt sưng húp, xem ra khóc rất lâu rồi, nghe bá»n cướp muốn chiếm Ä‘oạt mình, liá»n giẫy giụa.
"Tiểu mĩ nhân, đừng giẫy nữa, anh sẽ cho em được sung sướng."
Tay cướp ôm hoa khôi bước và o khoang thuyá»n định hưởng thụ, nhưng không há» thấy đại ca cưá»i lạnh phÃa sau lưng.
Äoà ng má»™t tiếng, tay cướp bị bắn lá»§ng đầu, cô gái hét toáng lên.
Tay cướp còn lại Ä‘ang canh Äại Minh hét, "Mà y là m gì váºy."
"Chẳng là m gì, chẳng qua ngại chúng mà y là m rách việc thôi." Äại ca nói xong bắn liá»n mấy phát tay cướp còn lại.
"Tổ chức sẽ không tha cho mà y đâu." Tay cướp nói.
"Tổ chức sẽ không biết đâu, tao sẽ đạt bom trên thuyá»n, sắp nổ rồi, ngưá»i cá»§a tổ chức sẽ cho rằng chúng ta chết hết rồi." Äại ca đứng cạnh tay cướp lạnh lùng đáp.
"Äoà ng."
Một tiếng súng vang lên, tay đại ca không dám tin nhìn chỗ tim mình, chỉ thấy chỗ đó thủng một lỗ, máu chảy ròng ròng.
Quay đầu nhìn, Äại Minh tay cầm súng, nòng súng còn hÆ¡i khói.
"ÄÆ°á»£c lắm, lần nà y bố mà y láºt thuyá»n trong con mương, nhưng chúng mà y cÅ©ng phải chết cùng tao." Nói xong hắn chết.
Äại Minh thấy tay đại ca gì chặt váºt gì đó trong lòng bà n tay, cÅ©ng không kịp suy nghÄ©, ôm hoa khôi nhẩy khá»i thuyá»n.
Oà nh má»™t tiếng lá»›n, lá»a cuồn cuá»™n táp tá»›i từ phÃa sau Äại Minh, Äại Minh dùng thân thể to lá»›n cá»§a mình che cho thân thê nhá» nhắn cá»§a cô gái.
Sau tiếng nổ, xác thuyá»n từ từ chìm, mặt biển khôi phục sá»± bình tÄ©nh cá»§a nó, dưá»ng như chẳng có gì xẩy ra.
---
Cảm giác Ä‘au đớn truyá»n lại từ phÃa sau lưng Äại Minh khiến hắn tỉnh lại.
Sóng biển vá»— và o ngưá»i Äại Minh, hắn phát hiện mình Ä‘ang nằm trên bá» biển, má»™t con cua bò qua trước mắt hắn.
Äại Minh cố nhịn Ä‘au đứng dáºy, liá»n thấy hoa khôi nằm cách đó không xa.
"Nà y, ngươi còn sống không thế? Sống thì trả lá»i Ä‘i." Äại Minh nói không ra hÆ¡i.
Còn thở, ngực vẫn nhấp nhô, xem ra còn sống, nhưng không biết lúc nà o mới tỉnh lại.
Äại Minh lôi hoa khôi tá»›i dưới má»™t gốc cây, hiện tại hắn chẳng có sức mà bế ngưá»i khác.
Sau khi xong việc, Äại Minh bắt đầu quan sát xung quanh.
Trá»i xanh, mây trắng, trên cao mặt trá»i sáng chói mắt, trên bãi biển, lá những cây dừa Ä‘ong đưa theo gió.
PhÃa sau bãi biển là má»™t vùng rừng núi, phong cảnh khá đẹp, quả là má»™t nÆ¡i thÃch hợp Ä‘i nghỉ mát.
Nhưng hiện tại Äại Minh chỉ muốn hét cứu mạng, bốn bá» toà n là biển, không thấy bá», khả năng hắn Ä‘ang ở trên má»™t hòn đảo nhá».
Trá»i ạ, Äại Minh hay chÆ¡i series game Äảo Không Ngưá»i, nhưng chưa há» nghÄ© mình cÅ©ng gặp cái cảnh nà y.
Äại Minh nghỉ má»™t lúc, rồi lục tìm toà n bá»™ váºt phẩm có trong ngưá»i.
Má»™t cuá»™n dây câu, móc câu, má»™t thanh chocolate, má»™t chai nước, má»™t con dao nhá», má»™t cái báºt lá»a không biết có dùng được không.
Xem ra balo mang không Ãt đồ, nhưng hầu như há»ng hết, chỉ còn lại má»™t phần, y phục phÃa sau cÅ©ng váºy, Äại Minh không dám nghÄ© tá»›i cái lưng cá»§a hắn.
Cà ng không ngá», khẩu súng ngắn vẫn còn đó. Äại Minh nhìn nó, nghÄ© đến lần đầu tiên giết ngưá»i, cảm giác có chút quai quái.
Mặt trá»i lặn vá» hướng tây, hoa khôi cuối cùng cÅ©ng tỉnh.
"Äây là ..." Hoa khôi mấp máy há»i.
"Mạc Trách Dương." Äại Minh đáp trả rà nh mạch.
"Là anh cứu tôi à ?"
"Chắc váºy, có Ä‘iá»u tôi cÅ©ng vì cứu chÃnh mình thôi."
"Chúng ta đã từng gặp ở đâu chưa?"
Há»i hay, ngươi há»i má»™t ngưá»i bạn há»c cùng lá»›p ba năm đã bao giá» gặp nhau chưa, hÆ¡n nữa tÃnh từ lúc tốt nghiệp còn chưa tá»›i má»™t năm, Ä‘iá»u đó khiến cho Äại Minh thầm nghÄ© mình quả thá»±c là kẻ thất bại lá»›n.
"Nếu như tôi không nhầm, chúng ta hình như há»c cùng hồi cấp 2." Äại Minh trả lá»i.
"A, anh là Vương Äại Minh." Hoa khôi kinh ngạc.
"Nhá»› rồi chứ, bạn há»c." Nói xong Äại Minh đứng dáºy.
"Ngươi định là m gì?" Giá»ng cá»§a hoa khôi đột nhiên trở lạnh.
Äại Minh bị cô là m cho giáºt mình, là m cái gì, tìm đồ ăn.
Trong mắt hoa khôi, Äại Minh không mặc áo, từng lá»›p mỡ lúng lúng rung động, cảm giác ghê ghê.
Äại Minh tá»›i gần má»™t bước, hoa khôi hét liên tục.
"Äừng, đừng tá»›i đây, ngươi mà tá»›i ta chết cho xem."
Äại Minh trợn tròn mắt, xẩy ra chuyện gì váºy? Nhưng thấy hoa khôi như sắp khóc tá»›i nÆ¡i, Äại Minh hiểu tốt nhất nên đứng xa cô ta ra má»™t chút thì tốt, dù gì từ trước tá»›i giá» mình cÅ©ng không vừa mắt má»i ngưá»i.
"Tôi định Ä‘i tìm thứ gì ăn thôi." Äại Minh nói xong, quay ngưá»i bước và o rừng.
Hoa khôi nhìn vết thương sau lưng Äại Minh, rồi nôn ra. Lúc đó chợt nhá»› tá»›i vết thương cá»§a Äại Minh là do mình mà ra, bèn che miệng khóc.
Ãnh chiá»u tà chiếu xuống khu rừng, Äại Minh cảm giác trá»i dần trở tối.
Dù sao cũng chẳng tìm được thứ gì, tốt nhất là sáng mai tìm sau.
Äại Minh quyết định xong, bèn nhặt má»™t tà gá»— rồi trở vá».
Äá»™t nhiên, Äại Minh cảm giác lo lắng.
Äại Minh tuy chẳng tà i giá»i gì, nhưng giác quan thứ sáu lại đặc biệt nháºy. Tuy thế vẫn cháºm má»™t bước, đúng lúc Äại Minh rút súng ra thì cảm giác toà n thân bị ép chặt, má»™t con quái xà khổng lồ đăng cuốn chặt hắn.
Äại Minh cảm giác xương cốt toà n thân như gẫy ra, chiếc miệng rắn đỠnhư máu từ từ lại gần. Äại Minh thầm nghÄ©, mạng ta kết thúc ở đây sao?
Äá»™t nhiên Äại Minh nhìn thấy bụng rắn có vết mà u trắng, bèn nghÄ©. Chẳng phải trong tiểu thuyết võ hiệp Ä‘á»u bảo đấy là điểm yếu cá»§a rắn sao? CÅ©ng chẳng còn cách nà o ngoà i chá» chết, Äại Minh há miệng cắn loạn.
Có thể là xảo hợp, hoặc đúng là chá»— yếu. Quái xa dẫy dụa Ä‘iên cuồng, Äại Minh cảm giác thân thể được buông lá»ng má»™t chút, lại cà ng cắn mạnh hÆ¡n.
Không rõ Äại Minh đã uống bao nhiêu máu rắn, má»™t lúc lâu sau, quái xà không cỠđộng nữa.
Äại Minh ôm xác rắn thở hồng há»™c, mÅ©i hắn ngá»i thấy má»™t mùi rất thÆ¡m. Mùi đó từ vết cắn cá»§a Äại Minh truyá»n lại.
Äại Minh thò tay và o rút ra má»™t đám má»m má»m, nẩy nẩy, Äại Minh cho và o miệng ăn, vị cÅ©ng không tồi, lúc hắn cho tay và o tìm tiếp thì đã không còn.
Hoa khôi trông thấy Äại Minh, liá»n giáºt mình, toà n thân Äại Minh dÃnh đầy chất lá»ng mà u xanh lam, hắn còn kéo má»™t thứ gì đó rất dà i.
"Có chuyện gì xẩy ra váºy?" Hoa khôi vá»™i và ng há»i.
"Một con quái xà ."
"Xà ." Hoa khôi hét toáng lên, rồi vội và ng chạy ra xa.
Äại Minh cÅ©ng không quan tâm cô, tá»± mình lấy con dao nhá» cắt thịt rắn rồi nướng.
"Muốn ăn không?" Äại Minh há»i.
Cùng vì hiện tại đói lắm rồi, hÆ¡n nữa mùi thịt nướng hương bay tứ phÃa, hoa khôi cÅ©ng ăn.
"Nà y." Äại Minh lấy lá thay cho chén, đổ đầy máu rắn đưa cho hoa khôi.
Hoa khôi thá» má»™t há»›p, vị ngòn ngá»t, rất dá»… uống.
"Äây là cái gì váºy?" Hoa khôi tò mò há»i.
"Máu rắn đấy."
"Lừa ai? Là m gì có máu gì mà u nà y."
"Tôi lừa cô là m gì, không thấy máu vẫn còn chảy trên xác rắn à ?"
Dưới ánh trăng, máu rắn mà u lam nhạt như phát sáng, như thủy tinh.
"Äây là rắn à ?" Hoa khôi lại há»i.
Äại Minh liá»n quan sát còn rắn lạ nà y.
Quái xà toà n thân trừ bụng Ä‘á»u là vẩy cứng, đầu có hai sừng, đôi mắt như hai viên đá quý mà u lam.
"Tôi thấy hình như không phải." Äại Minh bắt đầu phát biểu cao kiến cá»§a hắn.
"Thế ăn được không?"
"Ăn no rồi mới nghĩ đến vấn đỠnà y thì có tác dụng gì."
"Váºy chúng ta có là m sao không?" Hoa khôi lo lắng há»i.
"Ai biết."
---
Ba ngà y, hai ngưá»i ăn suốt ba ngà y má»›i hết con quái xà nà y. Nhưng trong thá»i gian nà y hai ngưá»i không há» thấy má»™t con thuyá»n nà o Ä‘i qua.
Có khi con rắn nà y quả là linh váºt, Äại Minh cảm giác các vết thương Ä‘á»u là nh cả, hÆ¡n nữa toà n thân trà n trá» sức sống.
Cứ ngồi không thế nà y cÅ©ng không phải là biện pháp, Äại Minh đỠnghị vá»›i hoa khôi và o rừng tìm xem có cách nà o thoát Ä‘i không.
NghÄ© đến chuyện trong rừng có thể có rắn, hoa khôi lắc đầu quầy quáºy.
Äại Minh đà nh nhắc cô cẩn tháºn má»™t chút, rồi má»™t mình thám hiểm.
Hòn đảo nà y rất nhá», Äại Minh chỉ tốn ná»a tiếng đã tá»›i đỉnh núi giữa đảo.
Bốn bá» Ä‘á»u là biển rá»™ng, Äại Minh cảm thấy chán nản. Trên đỉnh núi, Äại Minh thấy má»™t thanh kiếm cắm pháºp và o đá, chỉ lá»™ ra chuôi kiếm, nhìn vẻ ngoà i, có vẻ thanh kiếm nà y đã có từ rất lâu Ä‘á»i.
Bên cạnh kiếm có má»™t tấm bia đá, nhưng Äại Minh xem không hiểu, còn có má»™t chiếc há»™p sắt nhá», Äại Minh liá»n nhặt lên bá» và o túi.
Sau đó Äại Minh lôi hoa khôi đến má»›i hiểu bia đá viết gì.
"Cô Ä‘á»c được à ?" Äại Minh kinh ngạc há»i.
"Chỉ là chữ cổ thôi." Hoa khôi trừng mắt nhìn hắn.
Äại loại bia đá nói, trên đảo nà y có má»™t luồng sức mạnh thần bÃ, bá»n há» dùng sức mạnh nà y để phong ấn má»™t con ác long, nếu như nhổ thanh kiếm nà y lên, luồng sức mạnh đó sẽ tan biến.
"Con ác long đó trông thế nà o?" Äại Minh tò mò.
Hoa khôi bắt đầu tả ác long, má»—i lúc nói má»™t câu, mặt hoa khôi lại tái thêm má»™t phần, cuối cùng mặt cô tái mét, bởi vì nó hoà n toà n giống vá»›i con quái xà mà bá»n hỠăn thịt.
"Ã, chúng ta ăn phải má»™t con rồng."
Không để tâm đến sắc mặt cá»§a hoa khôi, Äại Minh nhổ thanh cổ kiếm.
"Ngươi là m gì váºy."
"VỠnhà ."
"Bia đá viết ai nhổ kiếm sẽ bị trá»i phạt đấy."
"Sao cô không nói sá»›m." Äại Minh nói chưa dứt câu, má»™t luồng sét đánh trúng thanh kiếm trong tay hắn.
Cả hòn đảo bắt đầu sụp xuống, linh khà trên đảo bị thanh kiếm cổ hút sạch.
Hai ngưá»i đột nhiên mất chá»— đứng, rÆ¡i xuống biển sâu.