Tin tức hồi báo của Lý Vũ Lăng nhanh chóng lan truyền trong các tướng sĩ. Tất cả mọi người phảng phất như thấy được Ba Ngạn Hạo Đặc đang vẫy gọi chính mình. Các tướng sĩ nhiệt tình dâng cao, thân hình mỏi mệt như được tiếp thêm sức mạnh, từ trong rừng bước ra một con đường nhỏ lầy lội, đi khoảng hai canh giờ liền chạy tới đầu nguồn mà Lý Vũ Lăng đã nói tới.
Hồ nước này thật lớn, bên cạnh ngọn núi Hạ Lan có vài ngọn núi cao dựng đứng như thanh đao vươn thẳng lên tận trời cao. Bùn đọng tích tụ do phù sa bồi đắp cũng đến cả vạn năm, trong ngọn núi hình thành một hẻm núi hùng vĩ, đá vụn nhiều vô số, hiểm trở khó đi. Hẻm núi rộng cỡ mười mẫu, dường như từ trên trời rơi xuống, yên tĩnh trong lành và tươi đẹp, không chút cát bụi ô nhiễm. Trong hồ nước khẽ gợn sóng, cách đó không xa là một con suối nhỏ đang phun nhiệt khí, sương khói bao phủ, dường như có vài điểm cách biệt với nhân thế.
Nước hồ chảy chầm chậm, gió nhẹ mơn man quất lên nham thạch, phát ra tiếng vang nhẹ nhàng, dường như hài hòa cùng sự yên tĩnh của cảnh vật. Lúc này trên đỉnh núi mơ hồ rất yên tĩnh, không mang theo một chút bụi bặm nào, một vài người chưa bao giờ đến đây không khỏi ngạc nhiên vì thánh địa này.
Lâm Vãn Vinh nhẹ uống một ngụm nước trong hồ, hơi ấm cùng mùi hương nhàn nhàn thấm vào trong miệng, trong mũi, hương vị ngọt ngào khác thường.
“Lâm đại ca, thế nào, có phải là nơi này không?!” Lỹ Vũ Lăng lấy nước hồ tưới lên mặt, cẩu thả để những giọt nước rơi xuống, đắc ý cười nói.
“Chính là nơi này” Nhìn hồ nước trải dài xa xa, Lâm Vãn Vinh kìm nén sự kích động trong lòng: “Chỉ có trên núi Hạ Lan có nguồn nước trong lành thế này, mới có thể tạo thành một thảo nguyên Ba Ngạn Hạo Đặc phì nhiêu như vậy”.
Hồ Bất Quy hưng phấn vỗ tay: “Còn chờ cái gì, đơn giản tối nay chúng ta nhanh chóng hành quân, một hơi đi hơn trăm dặm lộ trình, trực tiếp giết tới thảo nguyên”.
“Không thể khinh suất lỗ mãng” Lâm Vãn Vinh lắc đầu nghiêm mặt nói: “Chúng ta đã đi hơn phân nửa lộ trình rồi, Uông Thiên trì này diện tích rộng lớn như thế, còn chưa bị người phát hiện, hiện tại đang ở điểm cao nhất, phía trước nhất định còn có nhiều hiểm trở. Cho nên mới không có ai có thể tìm tới nơi này”.
Cao Tù cũng gật đầu nói: “Trước măt chúng ta nên làm gì bây giờ, lưu lại hay là tiếp tục đi tới?”
Từ Chỉ Tình cho thời hạn mười ngày, đã trải qua ba ngày, lại phải tính thời gian quay trở lại, ít nhất cũng phải mất 3 ngày để đuổi tới thảo nguyên, cho dù tập kích thành công, quan khẩu Hạ Lan kia bị phá, đến lúc đó tàm ngàn người bọn họ sẽ bị chặn đường lui, sẽ như con thỏ trên thảo nguyên để người đột quyết mặc tình chém giết bọn họ. Sa mạc xa xa đã có hài cốt hàng ngàn chiến sĩ được chôn vùi tại đó.
Thời gian không đợi ai cả. Lâm Vãn Vinh thở dài, cắn chặt răng nói: “Hiện tại không thể hạ trại, thừa dịp mặt trời còn chưa xuống núi, chúng ta phải vượt qua Thiên Trì này, tiến về phía trước năm mươi dặm. Hồ đại ca, bảo các huynh đệ đem theo túi nước, thức ăn cho chiến mã. Chúng ta nhanh chóng đi tới trước”.
Hồ Bất Quy hiểu dụng ý của hắn, gật gật đầu. Nhìn ánh tịch dương chiếu vọng xuống mặt hồ, Lâm Vãn Vinh sau khi nghỉ chân một lúc liền vung roi thúc ngựa, dẫn đầu phóng lên.
Thiên Trì của Hạ Lan Sơn chiếm một vùng rộng lớn, đi dọc theo hồ một canh giờ vẫn chưa hoàn toàn vượt qua. Càng đi tới trước, đất dưới chân càng nhão nhoét, nước bùn lắng đọng ngày càng nhiều, không chỉ có chiến mã, ngay cả người cũng có khó thể đặt chân. Mọi người đều cẩn thận dẫn ngựa đi.
“Hồ đại ca, chắc chắn là không quá tuyệt như vậy rồi” Lâm Vãn Vinh lau mồ hôi lạnh trên trán, văng sang cả người Hồ Bất Quy ở bên cạnh, cẩn thận đưa mắt nhìn bốn phía, thanh âm giảm tới rất nhỏ. Phía trước bọn họ vài chục trượng, Lý Vũ Lăng cùng tiểu đội thám báo của hắn đang dò đường.
“Làm sao thế?” Hồ Bất Quy nhỏ giọng hỏi.
“Yên tĩnh, quá yên tĩnh” Lâm Vãn Vinh nuốt nước miếng, ánh mắt lo lắng đánh giá chung quanh. Bọn họ đã đi tới điểm cuối cùng của Thiên Trì, trước mắt là rừng rậm với những cây lâu năm, lá rơi đầy trên mặt đất, tạo thành một tầng dầy. Mặt trời đang lặn, bình thường lúc này phải là thời khắc chim mỏi quay về rừng, nhưng lúc này trong rừng thật yên tĩnh, ngoại trừ hô hấp của mình thì không nghe thấy một tiếng động nào.
Thật sự là rất yên tĩnh, khu rừng lớn như vậy nhưng lại không nghe thấy tiếng côn trùng kêu, nhìn không thấy cỏ dại, hoa dại, dưới ánh mặt trời đang lặn gợi lên sự sợ hãi. Trong rừng cây lóe lên hào quang quỷ dị, nhiều điểm sáng lóe lên làm cho lông tóc Hồ Bất Quy đều dựng đứng lên, theo bản năng nắm lấy tay áo Cao Tù. Mấy người không có nói chuyện, đột nhiên phía trước vọng lên một tiếng hét thảm thiết: “Lùi lại, các huynh đệ mau lùi lại”.
Phía trước, năm sáu gã thám báo vừa mới đặt chân trước xuống đất, thân hình liền lập tức sụt thẳng xuống, “A” tiếng kêu vang lên, dưới tầng lá rụng trong khoảnh khắc hiện lên một đầm lầy với cái miệng rộng đen ngòm, trong nháy mắt liền nuốt lấy thân thể bọn họ.
“Đó là đầm lầy chết người… dừng lại, toàn bộ dừng lại” Hồ Bất Quy hô to nhưng đã hơi muộn. Ít nhất có mười tên thám báo đã rơi xuống, trong nháy mắt bùn lầy đã bao phủ đến đầu họ.
“Lý tiểu tử…” Mắt thấy tại hàng ngũ cuối cùng của đội thám báo, Lý Vũ Lăng đạp một cước vào khoảng không, trực tiếp rơi thẳng xuống đầm lầy. Lâm Vãn Vinh giận dữ trong lòng, rống lên một tiếng, như một kẻ điên tiến lên phía trước.
Cao Tù đi bên cạnh hắn nhất thời giật mình, gấp giọng nói: “Lâm huynh đệ, không thể. Đó là đầm lầy” Động tác Lâm Vãn Vinh cực nhanh, đã vọt tới trước. Cao Tù không nhịn được kêu lên một tiếng rồi lập tức ôm chặt lấy hắn. Hai chân Lâm Vãn Vinh bị ôm lấy. Lâm Vãn Vinh lập tức ngã xuống đất, nắm chặt lấy tay Lý tiểu tử.
Lý Vũ Lăng chìm sâu trong nước bùn, đã bị nhấn chìm tới mũi, gương mặt đỏ bừng, hắn liều mạng dẫy dụa cái đầu, thân thể không ngừng chìm xuống.
“Lý tiểu tử, ngươi hãy cố chịu đựng” Lâm Vãn Vinh khẩn cấp hô, hai tay nắm chặt lấy tay Lý Vũ Lăng, liều mạng kéo hắn ra khỏi bùn lầy. Đó chính là đầm lầy do tích lũy ngàn năm mà thành, thật sự lớn. Mặc dù hắn sử dụng khí lực toàn thân nhưng thân thể Lý Vũ Lăng vẫn chậm rãi chìm xuống đầm lầy.
“Ta đến đây!” Hồ Bất Quy hét lớn một tiếng, nhoài người xuống đất bùn, giữ chặt lấy một tay Lý Vũ Lăng. Phía sau một số tướng sĩ ngã xoài xuống đất, ôm chặt lấy hai chân Hồ Bất Quy kéo lại. Hơn mười người cùng ra sức, thân hình Lý Vũ Lăng từng chút từng chút một được kéo ra khỏi đầm lầy.
Hai mươi thám báo, chỉ cứu được duy nhất Lý Vũ Lăng ở hàng cuối cùng, còn lại toàn bộ đều chìm sâu vào trong đầm lầy. Ngay cả di thể cũng không thể tìm được. Lý Vũ Lăng nắm chặt tay, sắc mặt trắng bệch, nhìn vào đầm lầy, nơi các chiến hữu biến mất, nước mắt rơi xuống, trong khoảnh khắc này từ thiếu niên vô lo vô nghĩ đã trở nên thành thục hơn rất nhiều.
“Đừng khóc” Lâm Vãn Vinh sắc mặt tối lại, yên lặng nhặt lên một thanh đại đao còn lưu lại, vuốt ve thật lâu mới đưa tới tay Lý Vũ Lăng, nghiến răng nói: “Ngươi đứng thẳng lên cho ta xem. Lỹ Vũ Lăng, ngươi phải nhớ kỹ, nam nhân chỉ có tại thời điểm thắng lợi cuối cùng mới được khóc”.
Lý Vũ Lăng lau nước mắt, vẻ mặt dần dần khôi phục lại. Lâm Vãn Vinh gật đầu, vỗ vào vai hắn, thần sắc vô cùng trịnh trọng: “Ghi lại tên những huynh để bỏ mình ở đây. Nếu ta còn sống trở về, ta cam đoan với ngươi, bọn họ nhất định là người được tôn kính nhất Đại Hoa chúng ta”.
Lâm Tam hứa sẽ không bao giờ quên. Đây là sự thật mọi người đều biết. Lý Vũ Lăng cảm kích, lau khô nước mắt, khuôn mặt lại khôi phục lại bộ dáng ngây thơ trước đây.
Tự dưng tổn thất mất hai mươi huynh đệ, không khí nhất thời trầm mặc. Đầm lầy này dẫn tới hướng tây bắc chỉ có một thông lộ duy nhất, không thể không đi. Hồ Bất Quy tổ chức nhân mã ngày đêm chặt cây, vô số tấm ván gỗ từ các cây đại thụ được nối lại với nhau cùng một chỗ, dọc theo đầm lầy tiến tới từng tấc một. Tổ thám báo mới đạp chân lên tấm ván gỗ, cẩn thận, thong thả tiến về phía trước, ước chừng được năm, sáu dặm xuyên qua rừng rậm, mới đặt chân lên đất cứng.
Thám báo bẩm báo lại, Lâm Vãn Vinh nhẹ gật đầu, nhìn đầm lầy đã nuốt hết hai mươi huynh đệ kia, trong mắt hiện lên ngọn lửa.
“Hướng tới các dũng sĩ mất… Kính lễ!” Lâm Vãn Vinh hô một tiếng dài.
“Xoát…“ Vô số cương đao trắng như tuyết, sắc bén xuất ra, giơ cao trước ngực các chiến sĩ, hàn quan lập lòe, xuyên qua khu rừng rậm và núi cao, xông thẳng lên trời.
Vượt qua đầm lầy nguy hiểm, cũng đã đến canh năm, sắc trời vẫn còn u ám, kế hoạch hạ trại sớm đã được bác bỏ. Lâm Vãn Vinh nếu đã không làm thì thôi, còn không thì phải làm cho đến cùng. Đội ngũ chỉnh tề, đi một hơi hơn mấy chục dặm nữa.
“Lâm tướng quân, người mau xem…“ Hồ Bất Quy kêu lên, làm bừng tỉnh Lâm Vãn Vinh đang trầm tư. Hắn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy phía dưới mây mù giăng kín, sâu không thấy đáy, bên phải là một vách núi. Đối diện ba mươi trượng là một ngọn núi cao ngất, thẳng lên tới trời. Từ Thiên Trì Hạ Lan Sơn chảy thẳng tới đây, tạo thành một thác nước xinh đẹp hạ thẳng xuống hình thành một biểu tượng cửu thiên, âm thanh nước đánh sâu vào nham thạch, vô cùng trong trẻo.
Tuyệt lộ!!! Lâm Vãn Vinh mở to hai mắt, mồ hôi lạnh toát chảy xuống. Mất nhiều thời gian cùng tinh lực như vậy, lại còn hy sinh mấy chục huynh đệ tốt, đồng lòng vượt qua Hạ Lan Sơn, không nghĩ tới lại như vậy. Một vách đá làm tiêu tan hy vọng.
“Cái này có gì đáng xem?” Hắn lắc đầu không nói gì: “Một vách đá đen đủi!”
“Không phải đó” Hồ Bất Quy vội la lên: “Không vải vách núi này. Nhìn xem, người mau nhìn về phía xa mà xem”.
Ở chân trời phía xa, một vầng trăng rằm tinh khiết như tuyết, u quang nhàn nhạt soi rọi một góc thảo nguyên. Phía chân trời u ám, những ngôi sao hoặc sáng hoặc tối, lập lòe. Trời đất hỗn loạn một màu, có một ngôi sao như đốm lửa nhỏ, không ngừng lập lòe phát ra ánh sáng.
“Không phải một ngôi sao, có gì đáng xem?” Cao Tù cười hắc hắc nói.
Hồ Bất Quy vội vàng lắc đầu: “Cao huynh đệ, ngươi thế nào lại hồ đồ thế kia a. Đó đâu thể là một ngôi sao? Đó chính là địa phương chúng ta muốn tìm… Ba Ngạn Hạo Đặc!!!”
“Cái gì, ngươi nói cái gì?! Ba Ngạn Hạo Đặc?!” Lâm Vãn Vinh kinh hãi kêu lên, nắm lấy tay Hồ Bất Quy: “Hồ đại ca, kia không phải là ngôi sao? Ngươi như thế nào biết được đó là Ba Ngạn Hạo Đặc?”
Hồ Bất Quy cười nói: “Lâm huynh đệ, nói đến phong tục Đột Quyết, ngươi còn kém so với ta. Người Đột Quyết sống với ngựa, một đêm hành tẩu vài trăm dặm, tại đại mạc bị mất phương hướng là chuyện bình thường. Các bộ lạc tại Đột Quyết, ban đêm đều đốt lên đống lửa thật lớn, chiếu sáng phương huớng cho dũng sĩ về nhà. Đống lửa cũng chính là sức mạnh của bộ lạc. Bộ lạc càng mạnh, đống lửa càng lớn. Đột Quyết thành lập Hãn Quốc, bởi vì chinh chiến rất nhiều nên phong tục đốt lên đống lửa dần dần biến thành trọng yếu. Theo phương vị mà phán đoán, ngươi nhìn ngôi sao sáng nhất tại phía tây bắc kia, chắc chắn chính là Ba Ngạn Hạo Đặc, không thể nghi ngờ. Xem khoảng cách này cũng khoảng hai trăm dặm”.
Đó không phải là Ba Ngạn Hạo Đặc sao? Lâm Vãn Vinh trong lòng kích động, thật sự không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt. Trong thời điểm tuyệt vọng, mục tiêu đột nhiên xuất hiện, khiến cho hắn ngạc nhiên, trong lòng dấy lên một tia hy vọng.
Yên lặng chăm chú nhìn ngọn lửa hồng như ngôi sao kia, một lúc lâu sau Lâm Vãn Vinh nắm chặt bàn tay, ánh mắt chuyển tới vách núi đối diện: “Cao đại ca, ngươi bắn tên được chứ?”
Cao Tù huyênh hoang nói: “Lâm huynh đệ, ta còn chưa nói cho ngươi ta là người có nhiều tài sao?”
“Được!” Lâm Vãn Vinh kêu to một tiếng, lấy cường cung từ trong tay Hồ Bất Quy, cung kính đưa vào tay lão Cao: “Cao đại ca, nhìn thấy cây đại thụ đối diện chứ. Hãy bắn thủng nó!”
Cường nỗ này đã trải qua cải tạo, phía sau là một sợi dây dài dầy, thẳng, có đến mấy chục trượng, nằm trên mặt đất.
Cao Tù giật mình nói: “Lâm huynh đệ, ý của ngươi là chúng ta phải trượt qua theo dây thừng? Nhưng còn chiến mã thì làm sao bây giờ?”
Lâm Vãn Vinh nắm chặt tay, nghiến răng nói: “Lúc này cũng không có nhiều thời gian như vậy. Thảo nguyên là vựa lúa của người Đột Quyết, còn muốn nghĩ đến việc thiếu chiến mã sao! Cao đại ca, ngươi trả lời ta có thể đi qua hay không?”
Cao Tù dùng sức gật đầu: “Cướp lấy chiến mã Đột Quyết, nữ nhân Đột Quyết… Lão Cao ta ba mươi năm khổ luyện, rốt cục cũng có thể dùng đến. Xem thần tiễn của ta, bắn…“
Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, mạnh mẽ nâng nỏ lên bắn. Mũi tên kia mang theo dây thừng nhanh chóng lao tới, một thanh âm vang lên, bắn vào chính giữa cây đại thụ ở phía đối diện, mũi tên hoàn toàn ngập vào trong.
“Hảo công phu!” Lâm Vãn Vinh tán thưởng một tiếng, vỗ tay đầu tiên.
Cao Tù cười hắc hắc, bắn ra hai sợi dây thừng, đều ở chính giữa mục tiêu. Hắn cột chắc sợi dâ thừng vào hông, nắm chặt một sợi khác ở trong tay, thân thể trượt nhẹ, nhằm thẳng vách đá phía đối diện chạy tới.