Vấn Thiên Khúc
Quyển 1 - Chương 23
Thế giới bị nguyền rủa
Người viết: lanhtamkhach
Nguồn: 4vn.eu
Quang cầu thu nhỏ dần, từ từ chìm xuống.
Coron không còn lựa chọn khác. Tốc độ của nó trong môi trường nước làm sao có thể sánh với lũ thủy quái.
Chạy không được thì trốn. Tiếc thay, trốn cũng không dễ.
Khép đôi mắt tím, Coron Orisis tập trung tinh thần nhằm thu gọn phần dưới quang cầu thành thon nhọn hơn nhằm tăng tốc độ lặn xuống đáy Edda siêu đại dương. Bất quá việc này không hề đơn giản, chưa kể sức ép từ môi trường xung quanh không đều và liên tục thay đổi do ba luồng áp lực đang dồn tới.
Quang cầu phải được bảo toàn bởi đây là vật chắt lọc dưỡng khí từ môi trường xung quanh. Thoát hẳn lên bề mặt chắc chắn là ý tưởng tồi bởi khả năng thành công cực thấp do Coron cách bờ khá xa và hơn nữa lũ quái vật sống trong nước không có nghĩa là chúng không thể phi hành, các thủy quái cường đại ít nhất cũng có thể bật cao hàng trượng.
Coron còn chưa đủ sức ngự kiếm phi hành thì nói gì đến việc lăng không phi hành tẩu thoát. Dù sao nó mới mười bảy tuổi.
Quả cầu tỏa sáng nhàn nhạt bao quanh Coron lúc này đã chìm xuống gần nửa. Bỗng một âm thanh mơ hồ lan truyền trong làn nước tối.
Coron chỉ kịp lờ mờ nhận ra một con vật kì dị, không rõ là thú hay cá, dài chừng một trượng, đầu to mắt lớn đen thẫm, thân màu trắng đục, lờ mờ thấy phủ tạng cùng bộ xương khá giống loài rắn trên cạn. Răng lớn nhiều lớp xếp thành vòng cắn chặt bề mặt quang cầu, phần thân dài quay tít như chong chóng tạo ra ba động cực lớn. Nước xoáy thành hình phễu, giạt ra tứ phía.
Coron chưa kịp qua cơn kinh hãi.
« Bùng ! »
Quang cầu vỡ tan. Con thủy quái lập tức quấn chặt quanh thân cậu thiếu niên, đồng thời thở ra một bóng khí màu trắng sáng rực bao lấy cả hai.
Sự biến xảy ra hết sức nhanh, tưởng chừng chỉ trong khoảng khắc tính từ khi thủy quái màu trắng xuất hiện cho đến lúc quấn quanh Coron.
Trong vô vàn xoáy nước dữ dội, ba thân ảnh cực lớn dần hiện ra. Một như đại cự điểu thân mỏng dẹt với hai vây cực lớn trải rộng cùng một bộ càng màu đỏ khủng bố như hai đại đao sắc lẹm. Một là loại sứa khổng lồ với xúc tu hàng chục trượng liên miên vấn vít như đám mây ẩn chứa trăm vạn điện xà chớp lóe không ngừng. Cuối cùng là một tổ hợp quái dị trông giống như hàng trăm quả bóng dính với nhau, chành bành nhưng cân đối với đường kính lên tới gần sáu chục trượng, có hai vật hình cầu màu vàng kim tựa hồ như cặp mắt.
Tất cả vây quanh Coron và quái vật ban đầu. Bóng khí trắng sáng bao quanh giờ đã thu về sát tổ hợp người thú, bên dưới hình thành một hình tháp ngược nhọn hoắt.
Làn nước ba động.
Ba thủy quái cường đại lao tới.
Nhưng đã chậm.
Con quái vật quấn Coron xoắy mạnh, tổ hợp người – quái vật tức thì như một mũi khoan quay tròn cực tốc xuyên xuống đáy Edda cổ xưa.
Làn nước vẩn đục. Ba con thủy quái cự đại không chịu buông mồi, tức tốc đuổi theo. Không rõ con mồi ở đây là Coron hay quái vật màu trắng đục kia.
« Kịch ! »
Coron tái mặt, toàn thân tê dại. Phản lực truyền từ đáy nhọn hình tháp truyền qua hạ thân sộc lên óc choáng váng. Nhưng nó chưa kịp định thần thì mặt đất đã tách ra.
Lực hút khủng khiếp đột ngột xuất hiện.
Coron cố chống lại nhưng không thể. Thân thể cậu thiếu niên mắt tím bị lôi tuột xuống, rơi mãi, tựa như theo một đường hầm hình ống trơn nhẵn màu lam. Điều kì lạ là không một giọt nước biển nào lọt vào đường hầm lam sắc hình ống, tựa hồ tồn tại một cấm chú ngăn chặn thủy hệ.
Con quái vật quấn lấy thân Coron rít lên lanh lảnh như mừng rỡ, thân thu nhỏ thành một dải màu bạc quấn quanh cổ cậu thiếu niên. Phía trên ba quái vật vẫn đang giãy dụa tìm cách thoát thân, đẩy tổ hợp Coron – quái vật màu bạc càng lúc càng rơi xuống nhanh hơn. Cuối cùng chỉ có quái vật do vô số hình cầu kì dị dính lại thành công sau khi cho nổ một loạt ba hình cầu phần đáy tạo ra sức ép mạnh mẽ đẩy bật nó lên trên.
Màu lam của đường hầm loang loáng. Coron giờ đã xây xẩm mặt mày, từ bỏ ý định ghi nhớ thông đạo này ngõ hầu tìm cách quay lại. Thời gian trôi qua đã lâu, đã gặp vô số khúc ngoặt, tốc độ không vì thế mà giảm bớt mà lại tăng thêm sau khi chuyển hướng.
Hai thủy quái phía sau vẫn rít lên lanh lảnh như dao cứa vào màng nhĩ. Chúng từng liên tục điên cuồng công kích vào vách đường hầm trong thời gian dài nhưng không hiệu quả nên tức tối gầm thét không ngớt.
Cuối cùng thì đường hầm này dẫn đến đâu ? Sâu xuống bao nhiêu hay lệch đi bao nhiêu ?
« Bùng »
Trước khi ngất đi, Coron Orisis thoáng thấy một cánh cửa đá chằng chịt những phù văn cổ xưa, thân thể hoàn toàn vô lực của nó sau đó bị quái vật màu bạc lôi mạnh sang một bên.
« Oàng ! »
Hai dị thú phía trên giáng mạnh vào cánh cửa đá ngất ngư. Một chiếc càng màu đỏ của con thủy quái mỏng dẹt vỡ vụn, để lại một làn dịch thể trong suốt đang từ từ thấm ướt một hình ngư nữ tuyệt đẹp thẫn thờ dưới vầng trăng khuyết, mái tóc dài tung bay theo gió biển.
Một âm thanh trầm đục rì rì vang lên, cánh cửa đá bỗng từ từ dịch về một bên ngay khi hình khắc ngư nữ thưởng nguyệt ướt đẫm hoàn toàn, nhưng chỉ trong khoảng khắc lại từ từ đóng lại khi hình ngư nữ thưởng nguyệt dần dần khô đi.
Một hành lang cao khoảng ba trượng rộng chừng một trượng mở ra, tối thẫm, nhưng phía xa thấp thoáng ánh sáng.
Con quái vật màu bạc không hiểu sao lôi tuột Coron Orisis đang ngất lịm vào trong hành lang, kịp thời tránh khỏi một xúc tu dài ngoẵng lóe sáng điện quang của con sứa vĩ đại.
*
**
Quang mang màu bạc tràn ngập một đại phòng hình lập phương. Nhưng giá như không có đám người lố nhố chiếm gần nửa gian phòng thì cảm giác về sự rộng lớn của không gian còn tăng thêm.
Những tiếng lao xao rì rầm đánh thức Coron Orisis. Vị man mát tanh tanh còn đọng trong cổ họng, chắc hẳn không phải huyết dịch. Cặp mắt tím huyền ảo từ từ mở ra, ngước nhìn trần phòng đang tỏa sáng lành lạnh nổi bật một dung diện ngày càng rõ nét.
“Mỹ nhân!”
Coron Orisis bất giác thốt lên khe khẽ.
Khuôn mặt thanh tú tuyệt đẹp mơ hồ tỏa sáng phi thực xuất hiện một nụ cười nhẹ. Rèm mi dài xanh ngắt thoáng chớp để rồi lộ ra làn thu ba như nước hồ thu khi lặng gió hút hết hồn hết vía chàng trai trẻ Coron.
Nên nhớ dù mới 17 tuổi, chưa một lần gần gũi nữ sắc, cũng không mấy để tâm đến tình yêu nam nữ nhưng với địa vị thiếu gia đại gia tộc Orisis, Coron đã gặp qua không ít mỹ nữ danh lừng thiên hạ và chưa một lần trái tim chàng thiếu niên kiêu ngạo này rung động. Cùng lắm là thoáng sửng sốt âm thầm chứ không có chuyện thất thố thốt lên thành tiếng thế này.
- Ngươi tỉnh rồi! Đã ba ngày! Ngươi cố uống đi!
Thanh âm tao nhã như tiếng nhạc trời thánh thót vọng xuống. Coron Orisis mê mê muội muội chỏi người gượng dậy theo đà đỡ của một nữ lang vận bạch y.
Công bằng mà nói, bạch y nữ lang cũng xứng danh tuyệt thế mỹ nhân. Nhưng đáng tiếc, nàng lại đứng cạnh ngân y thiếu nữ, người không chỉ dùng cụm từ “ tuyệt thế mỹ nhân” để diễn tả bởi nàng còn mang vẻ cao quí thánh khiết siêu thực, vẻ đẹp tuyệt mỹ chỉ gặp trong văn thơ hoặc trong những giấc mộng lãng mạn nhất. Kết quả là Coron chỉ hờ hững liếc qua bạch y nữ lang, thậm chí không buồn ngó dung nhan nàng. Cũng có thể một phần lý do bắt nguồn từ địa vị thiếu gia đại gia tộc Orisis khiến chàng không thèm chú ý đến những kẻ dường như thuộc tầng lớp dưới, thành ra chuyện tơ tưởng yêu đương lại càng xa vời.
Dịch thể lạnh buốt hơi tanh tanh trôi tuột qua cổ họng làm đầu óc Coron thoáng tỉnh lại nhưng nhanh chóng chìm vào vô thức, cặp mắt tím thoáng thấy phía xa sau bờ vai tuyệt đại mỹ nhân, thủy quái màu bạc đang vẫy vùng không ngừng trong một khối thủy tinh hình bát diện đều trong suốt. Khối thủy tinh cứ nhá lên ngũ sắc quang mang mỗi khi con thủy quái công kích.
Nhìn Coron nằm thiêm thiếp trên thạch sàng, ánh mắt ngân y thiếu nữ đanh lại nhưng chất giọng vẫn mềm mại thanh tao:
- Tư chất của người này rất khá! Ngư nhân tộc chúng ta lần này có hy vọng!
Một âm thanh lao xao lan truyền nhưng lịm ngay sau cái phất tay của ngân y nữ lang. Cả đám lặng lẽ rời đại phòng theo những lộ tuyến li ti màu bạc sáng mờ như ánh trăng dẫn về những thạch phòng nhỏ hơn.
Tất cả chìm trong một khối cầu cự đại với vô số lằn hồng tuyến vằn vệt, phập phồng như huyết mạch.
Bạch y nữ lang khẽ cất tiếng gọi:
- Thánh nữ!
Ngân y nữ lang chừng choàng tỉnh sau cơn sững sờ ngắm những luồng màu máu ngoằn ngoèo đan xen phía trên cao.
- À, Tiểu Bạch! Năm vạn năm trôi qua, lời tiên tri rất có khả năng ứng nghiệm. Chúng ta phải hết sức chăm lo cho tiểu tử này.
- Ý thánh nữ là … ?
Bạch y thị tỳ thoáng lo lắng nhìn tuyệt sắc nữ lang trước mặt.
- Ngươi đoán đúng đấy! Đại hội Đọa lạc, Ngư nhân tộc sẽ cử tiểu tử này tham dự!
Tia kinh hãi hiện lên trong cặp mỹ mục của bạch y nữ:
- Vậy về phần thân phận ? Chẳng lẽ …
Ngân y nữ lang khẽ thở dài:
- Dĩ nhiên là phu quân của ta !
Nàng lặng lẽ ngước nhìn lên những lằn màu đỏ rực phía trên, tránh ánh mắt của người thị nữ thân cận. Những lằn hồng tuyến trên cao đều chứa đựng vô cùng vô tận năng lượng, giam hãm ngư nhân tộc trong không gian nhỏ hẹp của đại cầu. Đã gần năm vạn năm. Thân là thánh nữ đời thứ ba, nàng là kẻ đứng đầu ngư nhân tộc, ngân y nữ lang phải làm điều tốt nhất cho tộc nhân, cho sự tồn vong của chủng tộc. Bất kì điều gì.
Ngư nhân tộc vốn không mạnh, nhưng nữ nhân dung mạo hơn người lại chiếm đa số nên lâu nay vẫn chịu sự dòm ngó o ép từ các chủng tộc khác. Bất quá sự liên thông giữa các chủng tộc bị ngăn chặn, mỗi chủng tộc chỉ sinh hoạt tằn tiện trong một đại cầu được trấn yểm. Năm trăm năm lại liên thông một lần, họp nhau tổ chức Đọa lạc đại hội. Kẻ chiến thắng cuối cùng có quyền chiếm lấy phần của kẻ yếu nhất, chiếm hết, tài nguyên, nhân lực.
Hàng vạn năm qua đi, ngư nhân tộc chưa một lần chiến thắng, luôn trong thế nguy ngập. Cũng may Mê hồn đại pháp của chủng tộc không quá tệ nên miễn cưỡng vượt qua ba vạn năm. Nhưng sau đó các chủng tộc còn lại thật sự quá mạnh. Ngư nhân tộc đành phải điều đình trong sự quyết liệt đòi tự tận tập thể. Dĩ nhiên nữ nhân bị bắt đi rất nhiều, thật là một sỉ nhục lớn. Nhân số của tộc chỉ còn gần một phần tư so với thủa bị đày vào thế giới này. Ngoài ra, tuổi thọ của đám cường giả trong không gian bị trù ếm này thật ngắn ngủi, bị rút lại chỉ còn gần một nửa do phải chống chịu áp lực cường đại đều đặn xuất hiện và kéo dài hai mươi ngày mỗi tháng. Mà có phải chống chọi cho riêng bản thân đâu, còn có trách nhiệm với tộc nhân, nhất là đám tộc nhân non yếu.
Ngân y nữ lang nén lại tiếng thở dài lặng lẽ bước về một trường kỉ hình vỏ sò cực lớn màu lam. Thị tỳ áo trắng cũng im lặng lầm lũi đi theo, đầu cúi thấp.
*
**
- Là một phần của vùng đất bị nguyền rủa trôi dạt đến đây !
Âm thanh của Bennu đại trưởng lão lan truyền trong tầng đáy của Edda, râu tóc ông rất dài, trắng mờ huyền ảo trong làn nước tối. Bên cạnh vị trưởng lão trẻ tuổi nhất của Hayek học viện – Clara – nhăn mày cau có :
- Tại sao chứ ? Chúng ta tự dưng mất đi một đệ tử ưu tú, phải nói là xuất sắc nhất trong một nghìn năm qua !
Sophia viện phó phía đối diện thở dài :
- Coron quả thật tiến bộ vượt bậc nhưng ai ngờ lại xảy ra cơ sự này ! Chỉ là không rõ chủng tộc nào trong Đọa lạc thế giới bắt tiểu tử đó !
Cặp mắt thâm thúy sáng lạnh của đại trưởng lão Bennu nhìn về phía nền lõm của đáy biển đang từ từ đầy lại :
- Có thể là bất cứ chủng tộc nào ! Chúng liên tục phá phong ấn rồi chờ đợi để mở ra trong khoảng thời gian cực ngắn nhanh chóng tóm lấy tài nguyên hoặc sinh thể quí giá nhằm tăng thực lực !
Đôi mày bạc của ông thoáng nhíu lại đăm chiêu :
- Tính ra cũng sắp tới Đọa lạc đại hội ! Sophia, chúng ta nên nhắc Hải tộc đề phòng ! Mấy tuần trước bên Thần Phong môn cũng thông báo sự biến mất kì lạ của hai con tam nhãn yêu hầu !
Nhận ra âm điệu khác lạ của vị trưởng lão già nua, Sophia viện phó xoay người lại hỏi :
- Sư bá, liệu có đại biến không ?
Bennu trưởng lão trông già đi nhiều, khép mắt lặng yên không nói.
Con quái vật hình dạng như vô vàn vật hình cầu ghép lại bị đánh chết từ lâu, xác bẹp dúm lờ đờ dưới đáy, một khỏa tinh hạch hình quả trám trong suốt từ từ trôi về phía vị đại trưởng lão Bennu.
*
**
Thần Phong môn, biệt khu Korpiklaani,
Phương Đạt ngồi nhìn sững qua cửa sổ. Lại một đêm mưa. Những tiếng rì rì vọng lên liên tục từ khoảng cỏ xanh ngắt. Lá cỏ ở biệt khu không mềm mại mà cứng giòn với phần gân xanh đậm chạy dài từ gốc đến tận ngọn mỗi lá cỏ. Nước từ mái che cửa sổ nhỏ xuống tong tong, róc rách đổ dồn về phía ống dẫn.
Phương Đạt đã đếm được hai lần ngớt rồi lại ào ào trút xuống. Ban đầu còn gió mạnh, mưa đổ xiên xiên, sau lặng gió, những hạt mưa rơi xuống gần như vuông góc với mặt đất cỏ phủ xanh thẫm trong đêm.
Lũ quang thụ run rẩy nhưng vẫn giữ nguyên vị trí ban đầu. Quang cầu ảo não sáng mờ trong làn nước ào ạt. Từ sau ngày kinh biến, bọn quang thụ bớt ngổ ngáo, trở nên biết thân biết phận. Chúng cặm cụi làm nhiệm vụ soi sáng ban đêm, không ồn ào tụ tập vui vẻ như trước.
Cái thời vui vẻ như trôi đâu mất, xa lắm.
Hiện giờ hẳn Hoenir trưởng lão đang tất tải dầm mình trong mưa lạnh, chăm sóc cho lũ thực vật cùng đám thủy sinh. Ryu hai tuần qua hầu như ở tịt bên cạnh mấy cây Vạn niên tử sắc thiên hoa thối hoang thối hủy. Đêm nay chắc cũng vậy. Vạn niên tử sắc thiên hoa là để cứu chữa Akira. Atiyah và Phương Đạt có đến thì bị Ryu xua tay đuổi về.
Phía sau, Atiyah đang rì rầm đọc những khẩu quyết trong quyển cổ thư màu đen về hắc ám hệ cho Akhil. Đó là theo lời chỉ dạy của Hoenir sư phụ, hy vọng Akhil vô thức vận dụng, từ từ hồi phục phần năng lượng tổn thất. Akhil hiện còn yếu, không thể tác động mạnh được.
Ban ngày Phương Đạt đảm nhiệm nhiệm vụ đọc khẩu quyết cho Akhil, ban đêm thuộc phần Atiyah. Tên mắt bạc đã bắt đầu luyện hắc ám hệ. Những sợi hắc vụ ngày một dầy đặc thoát ra từ ngón trỏ và ngón giữa của Atiyah trút thẳng vào mạch môn Akhil. Màn đêm cũng xô lệch, dạt về phía sau Phương Đạt. Hẳn nhiên Atiyah muốn tiếp sức cho Akhil.
Còn Akira, đã lâu lắm bọn bốn đứa phòng 516 ký túc xá Simorgh chưa được gặp. Hoenir sư phụ nói rằng Akira hiện đang ở một mật thất tại luyện khí phòng, tứ đại thần thú canh chừng nghiêm ngặt không cho phép thăm nom. Ngay cả Saya bạch lang cũng phải lưu lại bên ngoài, ủ rũ khoanh tròn một chỗ.
Hai tuần trôi đi nặng nề buồn bã.
Và đêm nay lại mưa. Bình thường đêm mưa, khí trời thoáng đãng lành lạnh, tiếng mưa rì rầm âm âm như ru, con người dễ có giấc ngủ say. Không phải lúc nào thiên nhiên cũng ưu ái như vậy. Nhưng Atiyah, Ryu và Phương Đạt đã gần nửa con trăng không biết ngủ ngon là gì, bất kể thiên nhiên có ưu đãi hơn cả đêm nay. Bọn chúng đều ngủ rất ít. Những quầng màu xanh xám đã lộ ra nơi túi mắt. Atiyal điên cuồng tập luyện hắc ám hệ. Ryu cứ biền biệt mãi.
Atiyah phía sau vẫn đều đều ngân nga những khẩu quyết. Mưa vẫn không ngớt trút xuống. Lũ quang thụ vẫn im lặng chịu đựng. Phương Đạt vẫn ngồi sững, vô định nhìn khoảng không giới hạn bởi cửa sổ hình chữ nhật khá lớn.
Tất cả đều không biết một thân ảnh vừa phiêu phù hiện ra nơi cửa ra vào tối mờ. Ánh sáng nhợt nhạt của lũ quang thụ trong mưa hắt vào gian phòng chiếu lên khuôn mặt oai nghiêm của Hắc Lan trưởng lão. Bà vẫn đứng im, không lộ một tia khí tức, quan sát khung cảnh trước mắt.
Một khắc thời gian qua đi. Mưa vẫn đổ, thảm cỏ vẫn vọng vào những tiếng rì rì xa xăm.
- Hừm, lão Hoenir chết tiệt nửa đêm nhắn ta tới đây để chăm sóc lũ hài nhi này sao ?
Hắc Lan trưởng lão gắt lên, âm thanh sắc lạnh trong đêm làm kinh hãi Atiyah và Phương Đạt. Qua câu nói vừa rồi chúng biết đây là trưởng lão ngang vai với Hoenir sư phụ nên lập tức nghiêng người hành lễ.
Hắc Lan trưởng lão điềm nhiên tiếp nhận, đoạn nói:
- Tên mắt bạc kia, mau tiếp tục đi. Còn tiểu tử này, ngươi cũng có thiên phú về hắc ám hệ đó!
Phương Đạt thoáng ngơ ngác nhìn vị phụ nhân tuyệt đẹp nhưng xa cách trước mặt. Nó có bao giờ rèn luyện hắc ám hệ đâu ?
Hắc Lan trưởng lão khẽ lắc đầu:
- Nhà Simorgh đợt này thật quá may mắn, không rõ nha đầu Thiện Di có quá thiên vị không! Còn ngươi, ngơ ngẩn gì ? Ngươi chưa rèn luyện nhưng chỉ đọc và nghe khẩu quyết mà toàn thân ngươi đã tỏa ra ám quang!
Bà quay xuống nhìn Atiyah đang ngồi rì rầm bên cạnh Akhil vẫn thiêm thiếp, nói tiếp:
- Tên mắt bạc này cũng khá, thiên tư đủ theo bất kì hệ công pháp nào. Nhưng chưa chắc đã là hay!
- Tạ ơn trưởng lão chỉ điểm!
Atiyah vội lên tiếng nhưng nhận lại tiếng gắt gỏng cắt ngang:
- Im! Ta đâu chỉ bảo gì cho ngươi!
Bất quá Hắc Lan trưởng lão cũng không nói thêm khi thấy Atiyah cụp mắt xuống, lại thầm thì đọc khẩu quyết cho Akhil.
Đột nhiên một giọt hắc dịch đen bóng u lãnh xuất hiện lòng bàn tay vị trưởng lão dáng vẻ oai vệ, rơi thẳng xuống ấn đường Akhil, từ từ tan biến.
- Ah!
Phương Đạt cùng Atiyah đồng thời kêu khẽ nhìn về phía vị trưởng bối bẳn tính. Hắc Lan trưởng lão sắc diện hơi nhợt đi, nhăn mặt với hai đứa trẻ:
- Các ngươi nói lão Hoenir đến gặp ta! Thôi, khỏi lễ nghi phiền phức!
Phương Đạt và Atiyah chưa kịp dập đầu tạ ơn thì thân ảnh bà đã tan vào màn đêm huyền ảo.
- Akhil có cơ hồi phục rồi!
Atiyah kêu lên nho nhỏ, cùng với Phương Đạt ngồi ké bên thành gường chăm chú nhìn biến chuyển của tên bạn tóc vàng óng như ánh sáng mặt trời, hậu nhân của gia tộc Ullr lừng lẫy thủa nào.
*
**
|